Chương 219: Hổ dữ không ăn thịt con
Mạc Thừa Quân trong đêm tối lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của Lý Thừa Húc, bỗng chốc mày khẽ chau lại.
Ở trong góc tối y nâng cây trâm rất lên muốn bổ xuống một đường, song động tác vừa mới nâng một chút đã bị giọng nói quen thuộc ngăn cản.
Lúc này trong đại não thình lình vang lên âm giọng trầm thấp.
"Chẳng phải ngươi yêu hắn lắm sao?"
Mạc Thừa Quân hạ trâm xuống, y lắc đầu, gương mặt thoáng chốc méo mó.
Y rất yêu hắn nhưng yêu hắn của quá khứ không phải yêu hắn của hiện tại.
"Giết hắn đi, hắn chỉ là một kẻ tạm bợ, ngay lúc này đâm chết hắn đi!"
Giọng nói tà mị không ngừng vang trong đại não, giọng nói ấy mơ hồ giống như bùa mê khiến y lạc lối.
Giết! Y phải giết hắn!
"Không được giết hắn, Mạc Thừa Quân nếu như ngươi giết hắn cả đời này ngươi chắc chắn sẽ dằn vặt cho tới chết!"
Mạc Thừa Quân nghe thế dừng lại, y ôm đầu, trong màn đêm cực kỳ đau khổ, y không thể giết hắn cũng không thể ở bên hắn, Mạc Thừa Quân lúc này đã rơi vào bước đường cùng.
Xung quanh không ai giúp được y, chỉ có một mình Mạc Thừa Quân cô độc như vậy.
Sột soạt, Mạc Thừa Quân giật mình vội giấu cây trâm xuống đệm lót, y nhắm tịt mắt giả vờ ngủ say.
Lòng ngực phập phồng liên tục, Mạc Thừa Quân thật sự rất sợ hãi.
Đột nhiên một bàn tay ấm nóng khẽ chạm vào bụng y, hắn kéo y lại dí sát vào người.
"Lại gặp ác mộng sao?" Giọng nói của hắn đặc biệt trầm thấp, dưới bóng tối tĩnh mịch khi vào tai Mạc Thừa Quân lại giống như lời răn đe của ma quỷ.
Y run bả vai, người nhích lên muốn thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn, Mạc Thừa Quân muốn trốn, trốn tránh sự tiếp xúc cận kề này.
Ánh mắt y rời rạc, trong đầu vô vàn những lời nói như ma quỷ rót mật vào tai, nó xui khiến y làm chuyện tội lỗi, trói buộc y trong mị cảnh quỷ dị.
"Thừa Quân mau nói gì đi." Lý Thừa Húc trầm giọng nói vào tai y, hắn ngày một siết chặt đem Mạc Thừa Quân chôn chặt trong cái ôm ấm áp của hắn.
Thế nhưng thân thể y lại rất lạnh, hắn ôm y chặt như thế vẫn thấy y run rẩy.
Đêm đã khuya nhưng lòng vẫn lạnh, mặc dù ra sức bảo bọc nhưng vẫn không khiến Mạc Thừa Quân để hắn vào tim.
Lý Thừa Húc thật sự bất lực, rốt cuộc y muốn hắn nên làm thế nào đây?
Nhưng Mạc Thừa Quân vẫn như cũ im lặng, y ngoan cố như thế hắn có nói gì cũng vô ích.
"Đừng ép trẫm!" Hắn nói thật nhỏ, tựa như không muốn y nghe, thế nhưng Mạc Thừa Quân đều nghe rất rõ, y đờ đẫn nằm trong lòng hắn.
Nước mắt chậm chạp rơi xuống, Mạc Thừa Quân thật sự kiệt sức.
Việc gì phải đối xử với y như thế?
Sống như thế này chẳng phải là cực hình hay sao?
Nhưng Lý Thừa Húc không rõ trong đầu Mạc Thừa Quân đang nghĩ gì.
Lúc y sắp sửa tin tưởng rằng hắn thật sự dịu dàng với y, nhưng cho đến khi Tương Nhan xuất hiện đòi hắn một danh phận, lúc đó Mạc Thừa Quân thật sự chết tâm rồi, y không muốn tin hắn nữa.
Chẳng phải hắn đã nói với Tương Nhan tất cả chỉ là sự thương hại mà hắn dành cho y hay sao?
Vốn dĩ đã là thương hại thì buộc y nên tiếp nhận như thế nào?
Mạc Thừa Quân không muốn hắn thương hại y!
Nhưng Lý Thừa Húc căn bản không biết, y vốn căm ghét việc bị thương hại!
Mạc Thừa Quân tuyệt vọng nhắm mắt lại, cứ coi như hắn chưa hề tồn tại, một giấc tỉnh dậy đã có thể xem như chưa từng trải qua ác mộng triền miên.
...Vào rạng sáng Lý Thừa Húc khẽ động mi mắt, hắn xoay qua nhìn thấy Mạc Thừa Quân vẫn còn chưa tỉnh. Cùng lúc này cung nữ cũng đã vào tới giúp hắn thay y phục.
"Hoàng thượng để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt!"
Lý Thừa Húc sau khi vặn xong long bào thì hướng cung nữ dặn dò.
"Chốc nữa nhớ canh hoàng hậu dùng thuốc, không được lơ là rõ chưa?"
Cung nữ cúi đầu cung kính nói: "Bẩm hoàng thượng việc canh thuốc là của Thu Nhiên, lát nữa nô tỳ sẽ báo lại, nhất định làm đúng lời dặn của hoàng thượng!"
Lý Thừa Húc gật đầu sau đó phất tay ý bảo nàng ta lui xuống.
Lúc hắn quay qua vẫn chưa thấy y tỉnh dậy, Lý Thừa Húc không chờ nữa lập tức rời đi.
...
Cửa phòng được đóng kín, bấy giờ Mạc Thừa Quân mới nhẹ nhàng mở mắt ra.
Không có hắn ở cạnh bầu không khí thật sự rất ảm đạm, chẳng quẫn bách khi bị hắn siết chặt.
Mạc Thừa Quân ngồi dậy, y bần thần nhìn căn phòng trống trải, trong đầu là vô số kí ức chạy loạn. Cũng là căn phòng này nhưng sao lại khác lạ như vậy?
"Nếu có cơ hội quay lại, chẳng thà lúc đầu chưa hề gặp nhau..." Nếu như thế sẽ không phải đau khổ ôm lấy chấp niệm đã tàn kia, thật sự khiến y túng quẫn đến phát điên.
Mạc Thừa Quân bấu vào tay một cái thật mạnh, muốn làm bản thân tỉnh táo, thế nhưng gần đây y lại chìm vào ảo cảnh nhiều hơn, sức lực cũng ngày một cạn kiệt!
Không lúc nào y giữ được trạng thái bình tĩnh, những lúc tâm trạng nặng nề chỉ muốn hạnh hạ bản thân, những lúc nội tâm dày xé lại muốn giết chết Lý Thừa Húc.
Không lâu nữa hắn sẽ phát hiện y điên rồi, đến lúc đó y nhất định không sống yên thân, cũng không thể gặp lại Thừa Nam!
Đứa nhỏ đó ngốc như vậy không biết trời cao đất dày, không biết lòng người đen trắng, nó dễ tin người như thế nói y phải làm sao đây?
Lại nhớ đến mấy hôm nay không thấy nó tới thăm y, Mạc Thừa Quân thật sự nhớ nó muốn chết.
Cái má sữa mũm mĩm đó đã bao lần khiến y không nỡ buông tay!
"Nương nương..." Thu Nhiên lúc này đã sắc xong thuốc, nàng ta đứng bên ngoài chờ đợi Mạc Thừa Quân lên tiếng.
"Vào đi, cửa... hình như không khóa!"
Thu Nhiên nghe vậy lập tức mở cửa bước vào, đây là lần thứ hai nàng mang thuốc đến đây!
Nhìn sắc mặt xanh xao của Mạc Thừa Quân, thật sự khiến nàng xót xa.
"Nương nương uống thuốc ạ!" Thu Nhiên mang thuốc đem đến trước mặt y, trông chờ Mạc Thừa Quân động vào.
"Hoàng thượng có dặn... nô tỳ chờ người uống hết!"
Nghe câu nói này sắc mặt Mạc Thừa Quân ngày càng khó coi, hắn giám sát y như vậy chẳng lúc nào để y yên ổn.
Mạc Thừa Quân cười khổ nhấc bát thuốc lên, vị đắng của nó thực sự khiến lòng y chùng xuống.
Bất quá y cũng không còn cách nào, chỉ có thể cúi đầu trước sự ràng buộc của hắn.
"Tiểu thái tử đâu?" Mạc Thừa Quân trả lại Thu Nhiên bát rỗng, nhỏ giọng hỏi nàng.
"Bẩm... nương nương... tiểu thái tử rất tốt, chỉ là..."
Thu Nhiên không biết nên nói với y như thế nào, lúc này có lẽ tiểu thái tử đang chịu phạt.
Hoàng thượng đến tra hỏi lại bắt gặp tiểu thái tử lén lút cho thuốc sổ vào canh mang đến cho Tương công tử, hiện tại hoàng thượng rất nóng giận không biết có trách phạt hay không.
"Nói cho ta biết Thừa Nam bây giờ ra sao?"
Thu Nhiên cắn răng lắc đầu, nàng sợ hoạ đến từ miệng.
"Mau nói cho ta biết đi, Thừa Nam hiện tại ra sao rồi?"
"Hoàng thượng lúc sáng tra ra tiểu thái tử hạ độc Tương công tử, bây giờ đang tra hỏi... nô tỳ cũng không rõ, nhưng hoàng thượng hiện giờ vô cùng nóng giận..."
Lập tức Mạc Thừa Quân như bị sét đánh, y run rẩy phất chăn bước xuống giường.
"Không được, không được động vào nó!"
Mạc Thừa Quân loạng choạng chạy ra ngoài, dưới nền tuyết giá rét đến cả giày cũng chẳng kịp mang.
"Nương nương đừng đi..." Thu Nhiên hốt hoảng đuổi theo, nhưng Mạc Thừa Quân chạy nhanh quá, nàng đuổi mãi mà chẳng kịp.
...
An Hòa cung.
Lúc bấy giờ Tương Nhan đang ở bên cạnh Lý Thừa Húc.
"Hoàng thượng người phải làm chủ cho Tiểu Nhan!" Hắn ta dựa vào lòng Lý Thừa Húc không ngừng mếu máo.
"Tiểu Thúy ngươi quả thật rất to gan, lại còn dám hạ độc Tương Nhan?"
Tiểu Thúy run rẩy dập đầu: "Nô tỳ biết tội, tất cả đều do nô tỳ, xin hoàng thượng trách phạt!"
"Không phải, là con ra tay không phải Tiểu Thúy, phụ hoàng có trách thì trách con được rồi!"
Nghe vậy Lý Thừa Húc liền tức điên lên, hắn hất mạnh bàn trà xuống khiến mọi thứ vỡ tan.
"Là ai dạy ngươi hả?"
Lý Thừa Nam cúi gằm mặt không đáp lại, người ra tay là nó, nhưng người sai là hắn mới phải.
Rõ ràng chính hắn đã mang một kẻ lạ mặt trở về, không những thế còn đối xử với phụ thân của nó vô cùng tệ bạc. Nó làm như vậy chỉ muốn cho Tương Nhan một bài học, nhanh chóng rời xa hắn mà thôi.
"Phụ hoàng, chẳng lẽ một mình phụ thân vẫn chưa đủ sao?"
Lý Thừa Húc nghe vậy trầm mặc, từ bao giờ lời nói hàm ý như này lại có thể thốt ra từ miệng trẻ con kia chứ?
"Rốt cuộc là ai dạy ngươi hả? Những lời nói đại nghịch như vậy lại có thể thốt ra từ miệng của một đứa trẻ năm tuổi hay sao? Trẫm nói cho ngươi biết, tốt nhất sau này nên an phận học tập, đừng khiến trẫm từ ngươi!" Nói rồi xoay qua nhìn Tiểu Thúy: "Phận làm nô tỳ nhưng lại xúi giục thái tử làm chuyện ngu xuẩn? Người đâu đánh hai mươi trượng, không có lệnh của trẫm không được dừng lại!"
Lập tức thị vệ liền tiến tới kéo Tiểu Thúy ra ngoài.
"Tiểu Thúy... xin lỗi!" Nói rồi lập tức thi hành.
"Ưm..." Cảm giác đau đớn truyền tới, Tiểu Thuý cảm thấy có lẽ không xong rồi.
Từng gậy một thẳng thừng giáng xuống, khiến đau đớn đến nôn ra ngụm máu, Tiểu Thúy nhắm mắt lại cố nhịn không rên la.
Thừa Nam nhìn Tiểu Thúy thay mình lãnh phạt, nó khóc lóc nắm lấy vạt áo hắn.
"Phụ hoàng mau dừng lại đi, nếu còn đánh nữa sẽ chết người đó... là con mà, Tiểu Thúy vô tội đừng đánh nữa... Xin người đừng đánh nữa!" Thừa Nam gấp gáp cầu xin hắn, nó nhìn thoáng qua thấy Tiểu Thúy gục xuống.
Lúc này sợi dây trong đại não đã căng đến đỉnh điểm, nó không do dự lập tức lao đến đỡ thay Tiểu Thúy.
"Thái tử..." Thị vệ không dám đánh nữa hốt hoảng nhìn Lý Thừa Húc.
"Đánh!"
"Nhưng hoàng thượng..." Thị vệ xanh mặt không dám ra tay.
"Trẫm bảo ngươi đánh thì cứ đánh đi, nó muốn đỡ thì cứ để nó đỡ, xem thử là da thịt nó dày hay gậy của ngươi cứng cáp hơn?"
"Dừng lại!" Mạc Thừa Quân hai mặt đỏ ngầu chạy tới, y gắt gao ôm chặt Thừa Nam đang bảo hộ Tiểu Thúy.
"Phụ thân, sao người lại đến đấy?"
Mạc Thừa Quân lau nước mắt cho nó, y mỉm cười giọng nói khàn khàn: "Sao lại làm như vậy?"
"Con... con chỉ muốn, chỉ muốn kẻ kia tránh xa phụ thân một chút..."
Mạc Thừa Quân tựa đầu vào hõm cổ nó, ánh mắt đỏ bừng nhìn Lý Thừa Húc.
"Đánh đi, ngay lúc này đánh tiếp đi!"
Thị vệ run run nhìn Lý Thừa Húc: "Hoàng thượng..." Như thế này thì bảo hắn đánh thế nào đây, nếu bây giờ ra tay đoán không chừng ngày sau lại bị hoàng thượng trách tội nữa.
"Sao ngươi lại chạy đến đây?" Lý Thừa Húc buông tay Tương Nhan ra bước lên hai nước muốn đỡ y đứng dậy.
Nhưng lúc này Mạc Thừa Quân lại cười lớn: "Nếu như ta không đến, liệu có phải ngươi sẽ vì Tương Nhan mà đánh chết nó không?"
"Không phải, trẫm không phải muốn đánh nó, chỉ là..."
"Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi vì hắn nói phạt là có thể phạt sao, dùng cây gậy này đánh vào người nó, ngươi muốn giết nó có phải không?"
Mạc Thừa Quân giống như phát điên, y giật lấy gậy lớn trong tay thị vệ, ánh mắt dữ tợn nhìn Tương Nhan.
Hai tay ra sức đánh vào người hắn ta.
"Đi chết đi, ngươi chết đi!"
"Thừa Quân dừng lại!" Lý Thừa Húc lớn giọng quát.
Nhưng lúc này Mạc Thừa Quân đã hoàn toàn mất kiểm soát, y điên cuồng đánh Tương Nhan.
"Hoàng thượng người mau giữ hoàng hậu lại, nếu không Tiểu Nhan chết mất."
"Cút, ngươi cút đi!" Mạc Thừa Quân không ngừng vơ loạn, ánh mắt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống Tương Nhan.
Bỗng... một cái chát thanh thúy vang lên, Mạc Thừa Quân nghiêng đầu để lộ sườn mặt ửng đỏ.
Gậy trong tay phịch một tiếng rơi xuống, y cười cười lùi về sau.
"Ngươi điên đủ chưa?"
Mạc Thừa Quân đờ đẫn nhìn Lý Thừa Húc.
"Trẫm hỏi ngươi đã điên đủ chưa?" Lý Thừa Húc nắm bả vai y lắc mạnh.
"Chưa đủ!" Mạc Thừa Quân lạnh lùng đáp, y cười khổ chạm vào khuôn mặt băng lãnh của Lý Thừa Húc: "Vẫn chưa điên đủ, ngươi nói xem Thừa Húc rốt cuộc là ta hết thuốc chữa hay là do ngươi điên nặng hơn ta?"
"Đừng khiến trẫm phải nói lời tuyệt tình!"
Mạc Thừa Quân lau nước mắt cười cười nhìn hắn.
"Ngươi đã nói những lời tuyệt tình đó rất nhiều lần rồi, lần nào cũng vậy đều mạnh tay như thế. Ngươi nhìn xem ta bây giờ người không ra người ma không ra ma, ngươi đi hỏi khắp thiên hạ này xem, Dục Quốc hiện tại hoàng hậu thảm bao nhiêu?"
Ở trong góc tối y nâng cây trâm rất lên muốn bổ xuống một đường, song động tác vừa mới nâng một chút đã bị giọng nói quen thuộc ngăn cản.
Lúc này trong đại não thình lình vang lên âm giọng trầm thấp.
"Chẳng phải ngươi yêu hắn lắm sao?"
Mạc Thừa Quân hạ trâm xuống, y lắc đầu, gương mặt thoáng chốc méo mó.
Y rất yêu hắn nhưng yêu hắn của quá khứ không phải yêu hắn của hiện tại.
"Giết hắn đi, hắn chỉ là một kẻ tạm bợ, ngay lúc này đâm chết hắn đi!"
Giọng nói tà mị không ngừng vang trong đại não, giọng nói ấy mơ hồ giống như bùa mê khiến y lạc lối.
Giết! Y phải giết hắn!
"Không được giết hắn, Mạc Thừa Quân nếu như ngươi giết hắn cả đời này ngươi chắc chắn sẽ dằn vặt cho tới chết!"
Mạc Thừa Quân nghe thế dừng lại, y ôm đầu, trong màn đêm cực kỳ đau khổ, y không thể giết hắn cũng không thể ở bên hắn, Mạc Thừa Quân lúc này đã rơi vào bước đường cùng.
Xung quanh không ai giúp được y, chỉ có một mình Mạc Thừa Quân cô độc như vậy.
Sột soạt, Mạc Thừa Quân giật mình vội giấu cây trâm xuống đệm lót, y nhắm tịt mắt giả vờ ngủ say.
Lòng ngực phập phồng liên tục, Mạc Thừa Quân thật sự rất sợ hãi.
Đột nhiên một bàn tay ấm nóng khẽ chạm vào bụng y, hắn kéo y lại dí sát vào người.
"Lại gặp ác mộng sao?" Giọng nói của hắn đặc biệt trầm thấp, dưới bóng tối tĩnh mịch khi vào tai Mạc Thừa Quân lại giống như lời răn đe của ma quỷ.
Y run bả vai, người nhích lên muốn thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn, Mạc Thừa Quân muốn trốn, trốn tránh sự tiếp xúc cận kề này.
Ánh mắt y rời rạc, trong đầu vô vàn những lời nói như ma quỷ rót mật vào tai, nó xui khiến y làm chuyện tội lỗi, trói buộc y trong mị cảnh quỷ dị.
"Thừa Quân mau nói gì đi." Lý Thừa Húc trầm giọng nói vào tai y, hắn ngày một siết chặt đem Mạc Thừa Quân chôn chặt trong cái ôm ấm áp của hắn.
Thế nhưng thân thể y lại rất lạnh, hắn ôm y chặt như thế vẫn thấy y run rẩy.
Đêm đã khuya nhưng lòng vẫn lạnh, mặc dù ra sức bảo bọc nhưng vẫn không khiến Mạc Thừa Quân để hắn vào tim.
Lý Thừa Húc thật sự bất lực, rốt cuộc y muốn hắn nên làm thế nào đây?
Nhưng Mạc Thừa Quân vẫn như cũ im lặng, y ngoan cố như thế hắn có nói gì cũng vô ích.
"Đừng ép trẫm!" Hắn nói thật nhỏ, tựa như không muốn y nghe, thế nhưng Mạc Thừa Quân đều nghe rất rõ, y đờ đẫn nằm trong lòng hắn.
Nước mắt chậm chạp rơi xuống, Mạc Thừa Quân thật sự kiệt sức.
Việc gì phải đối xử với y như thế?
Sống như thế này chẳng phải là cực hình hay sao?
Nhưng Lý Thừa Húc không rõ trong đầu Mạc Thừa Quân đang nghĩ gì.
Lúc y sắp sửa tin tưởng rằng hắn thật sự dịu dàng với y, nhưng cho đến khi Tương Nhan xuất hiện đòi hắn một danh phận, lúc đó Mạc Thừa Quân thật sự chết tâm rồi, y không muốn tin hắn nữa.
Chẳng phải hắn đã nói với Tương Nhan tất cả chỉ là sự thương hại mà hắn dành cho y hay sao?
Vốn dĩ đã là thương hại thì buộc y nên tiếp nhận như thế nào?
Mạc Thừa Quân không muốn hắn thương hại y!
Nhưng Lý Thừa Húc căn bản không biết, y vốn căm ghét việc bị thương hại!
Mạc Thừa Quân tuyệt vọng nhắm mắt lại, cứ coi như hắn chưa hề tồn tại, một giấc tỉnh dậy đã có thể xem như chưa từng trải qua ác mộng triền miên.
...Vào rạng sáng Lý Thừa Húc khẽ động mi mắt, hắn xoay qua nhìn thấy Mạc Thừa Quân vẫn còn chưa tỉnh. Cùng lúc này cung nữ cũng đã vào tới giúp hắn thay y phục.
"Hoàng thượng để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt!"
Lý Thừa Húc sau khi vặn xong long bào thì hướng cung nữ dặn dò.
"Chốc nữa nhớ canh hoàng hậu dùng thuốc, không được lơ là rõ chưa?"
Cung nữ cúi đầu cung kính nói: "Bẩm hoàng thượng việc canh thuốc là của Thu Nhiên, lát nữa nô tỳ sẽ báo lại, nhất định làm đúng lời dặn của hoàng thượng!"
Lý Thừa Húc gật đầu sau đó phất tay ý bảo nàng ta lui xuống.
Lúc hắn quay qua vẫn chưa thấy y tỉnh dậy, Lý Thừa Húc không chờ nữa lập tức rời đi.
...
Cửa phòng được đóng kín, bấy giờ Mạc Thừa Quân mới nhẹ nhàng mở mắt ra.
Không có hắn ở cạnh bầu không khí thật sự rất ảm đạm, chẳng quẫn bách khi bị hắn siết chặt.
Mạc Thừa Quân ngồi dậy, y bần thần nhìn căn phòng trống trải, trong đầu là vô số kí ức chạy loạn. Cũng là căn phòng này nhưng sao lại khác lạ như vậy?
"Nếu có cơ hội quay lại, chẳng thà lúc đầu chưa hề gặp nhau..." Nếu như thế sẽ không phải đau khổ ôm lấy chấp niệm đã tàn kia, thật sự khiến y túng quẫn đến phát điên.
Mạc Thừa Quân bấu vào tay một cái thật mạnh, muốn làm bản thân tỉnh táo, thế nhưng gần đây y lại chìm vào ảo cảnh nhiều hơn, sức lực cũng ngày một cạn kiệt!
Không lúc nào y giữ được trạng thái bình tĩnh, những lúc tâm trạng nặng nề chỉ muốn hạnh hạ bản thân, những lúc nội tâm dày xé lại muốn giết chết Lý Thừa Húc.
Không lâu nữa hắn sẽ phát hiện y điên rồi, đến lúc đó y nhất định không sống yên thân, cũng không thể gặp lại Thừa Nam!
Đứa nhỏ đó ngốc như vậy không biết trời cao đất dày, không biết lòng người đen trắng, nó dễ tin người như thế nói y phải làm sao đây?
Lại nhớ đến mấy hôm nay không thấy nó tới thăm y, Mạc Thừa Quân thật sự nhớ nó muốn chết.
Cái má sữa mũm mĩm đó đã bao lần khiến y không nỡ buông tay!
"Nương nương..." Thu Nhiên lúc này đã sắc xong thuốc, nàng ta đứng bên ngoài chờ đợi Mạc Thừa Quân lên tiếng.
"Vào đi, cửa... hình như không khóa!"
Thu Nhiên nghe vậy lập tức mở cửa bước vào, đây là lần thứ hai nàng mang thuốc đến đây!
Nhìn sắc mặt xanh xao của Mạc Thừa Quân, thật sự khiến nàng xót xa.
"Nương nương uống thuốc ạ!" Thu Nhiên mang thuốc đem đến trước mặt y, trông chờ Mạc Thừa Quân động vào.
"Hoàng thượng có dặn... nô tỳ chờ người uống hết!"
Nghe câu nói này sắc mặt Mạc Thừa Quân ngày càng khó coi, hắn giám sát y như vậy chẳng lúc nào để y yên ổn.
Mạc Thừa Quân cười khổ nhấc bát thuốc lên, vị đắng của nó thực sự khiến lòng y chùng xuống.
Bất quá y cũng không còn cách nào, chỉ có thể cúi đầu trước sự ràng buộc của hắn.
"Tiểu thái tử đâu?" Mạc Thừa Quân trả lại Thu Nhiên bát rỗng, nhỏ giọng hỏi nàng.
"Bẩm... nương nương... tiểu thái tử rất tốt, chỉ là..."
Thu Nhiên không biết nên nói với y như thế nào, lúc này có lẽ tiểu thái tử đang chịu phạt.
Hoàng thượng đến tra hỏi lại bắt gặp tiểu thái tử lén lút cho thuốc sổ vào canh mang đến cho Tương công tử, hiện tại hoàng thượng rất nóng giận không biết có trách phạt hay không.
"Nói cho ta biết Thừa Nam bây giờ ra sao?"
Thu Nhiên cắn răng lắc đầu, nàng sợ hoạ đến từ miệng.
"Mau nói cho ta biết đi, Thừa Nam hiện tại ra sao rồi?"
"Hoàng thượng lúc sáng tra ra tiểu thái tử hạ độc Tương công tử, bây giờ đang tra hỏi... nô tỳ cũng không rõ, nhưng hoàng thượng hiện giờ vô cùng nóng giận..."
Lập tức Mạc Thừa Quân như bị sét đánh, y run rẩy phất chăn bước xuống giường.
"Không được, không được động vào nó!"
Mạc Thừa Quân loạng choạng chạy ra ngoài, dưới nền tuyết giá rét đến cả giày cũng chẳng kịp mang.
"Nương nương đừng đi..." Thu Nhiên hốt hoảng đuổi theo, nhưng Mạc Thừa Quân chạy nhanh quá, nàng đuổi mãi mà chẳng kịp.
...
An Hòa cung.
Lúc bấy giờ Tương Nhan đang ở bên cạnh Lý Thừa Húc.
"Hoàng thượng người phải làm chủ cho Tiểu Nhan!" Hắn ta dựa vào lòng Lý Thừa Húc không ngừng mếu máo.
"Tiểu Thúy ngươi quả thật rất to gan, lại còn dám hạ độc Tương Nhan?"
Tiểu Thúy run rẩy dập đầu: "Nô tỳ biết tội, tất cả đều do nô tỳ, xin hoàng thượng trách phạt!"
"Không phải, là con ra tay không phải Tiểu Thúy, phụ hoàng có trách thì trách con được rồi!"
Nghe vậy Lý Thừa Húc liền tức điên lên, hắn hất mạnh bàn trà xuống khiến mọi thứ vỡ tan.
"Là ai dạy ngươi hả?"
Lý Thừa Nam cúi gằm mặt không đáp lại, người ra tay là nó, nhưng người sai là hắn mới phải.
Rõ ràng chính hắn đã mang một kẻ lạ mặt trở về, không những thế còn đối xử với phụ thân của nó vô cùng tệ bạc. Nó làm như vậy chỉ muốn cho Tương Nhan một bài học, nhanh chóng rời xa hắn mà thôi.
"Phụ hoàng, chẳng lẽ một mình phụ thân vẫn chưa đủ sao?"
Lý Thừa Húc nghe vậy trầm mặc, từ bao giờ lời nói hàm ý như này lại có thể thốt ra từ miệng trẻ con kia chứ?
"Rốt cuộc là ai dạy ngươi hả? Những lời nói đại nghịch như vậy lại có thể thốt ra từ miệng của một đứa trẻ năm tuổi hay sao? Trẫm nói cho ngươi biết, tốt nhất sau này nên an phận học tập, đừng khiến trẫm từ ngươi!" Nói rồi xoay qua nhìn Tiểu Thúy: "Phận làm nô tỳ nhưng lại xúi giục thái tử làm chuyện ngu xuẩn? Người đâu đánh hai mươi trượng, không có lệnh của trẫm không được dừng lại!"
Lập tức thị vệ liền tiến tới kéo Tiểu Thúy ra ngoài.
"Tiểu Thúy... xin lỗi!" Nói rồi lập tức thi hành.
"Ưm..." Cảm giác đau đớn truyền tới, Tiểu Thuý cảm thấy có lẽ không xong rồi.
Từng gậy một thẳng thừng giáng xuống, khiến đau đớn đến nôn ra ngụm máu, Tiểu Thúy nhắm mắt lại cố nhịn không rên la.
Thừa Nam nhìn Tiểu Thúy thay mình lãnh phạt, nó khóc lóc nắm lấy vạt áo hắn.
"Phụ hoàng mau dừng lại đi, nếu còn đánh nữa sẽ chết người đó... là con mà, Tiểu Thúy vô tội đừng đánh nữa... Xin người đừng đánh nữa!" Thừa Nam gấp gáp cầu xin hắn, nó nhìn thoáng qua thấy Tiểu Thúy gục xuống.
Lúc này sợi dây trong đại não đã căng đến đỉnh điểm, nó không do dự lập tức lao đến đỡ thay Tiểu Thúy.
"Thái tử..." Thị vệ không dám đánh nữa hốt hoảng nhìn Lý Thừa Húc.
"Đánh!"
"Nhưng hoàng thượng..." Thị vệ xanh mặt không dám ra tay.
"Trẫm bảo ngươi đánh thì cứ đánh đi, nó muốn đỡ thì cứ để nó đỡ, xem thử là da thịt nó dày hay gậy của ngươi cứng cáp hơn?"
"Dừng lại!" Mạc Thừa Quân hai mặt đỏ ngầu chạy tới, y gắt gao ôm chặt Thừa Nam đang bảo hộ Tiểu Thúy.
"Phụ thân, sao người lại đến đấy?"
Mạc Thừa Quân lau nước mắt cho nó, y mỉm cười giọng nói khàn khàn: "Sao lại làm như vậy?"
"Con... con chỉ muốn, chỉ muốn kẻ kia tránh xa phụ thân một chút..."
Mạc Thừa Quân tựa đầu vào hõm cổ nó, ánh mắt đỏ bừng nhìn Lý Thừa Húc.
"Đánh đi, ngay lúc này đánh tiếp đi!"
Thị vệ run run nhìn Lý Thừa Húc: "Hoàng thượng..." Như thế này thì bảo hắn đánh thế nào đây, nếu bây giờ ra tay đoán không chừng ngày sau lại bị hoàng thượng trách tội nữa.
"Sao ngươi lại chạy đến đây?" Lý Thừa Húc buông tay Tương Nhan ra bước lên hai nước muốn đỡ y đứng dậy.
Nhưng lúc này Mạc Thừa Quân lại cười lớn: "Nếu như ta không đến, liệu có phải ngươi sẽ vì Tương Nhan mà đánh chết nó không?"
"Không phải, trẫm không phải muốn đánh nó, chỉ là..."
"Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi vì hắn nói phạt là có thể phạt sao, dùng cây gậy này đánh vào người nó, ngươi muốn giết nó có phải không?"
Mạc Thừa Quân giống như phát điên, y giật lấy gậy lớn trong tay thị vệ, ánh mắt dữ tợn nhìn Tương Nhan.
Hai tay ra sức đánh vào người hắn ta.
"Đi chết đi, ngươi chết đi!"
"Thừa Quân dừng lại!" Lý Thừa Húc lớn giọng quát.
Nhưng lúc này Mạc Thừa Quân đã hoàn toàn mất kiểm soát, y điên cuồng đánh Tương Nhan.
"Hoàng thượng người mau giữ hoàng hậu lại, nếu không Tiểu Nhan chết mất."
"Cút, ngươi cút đi!" Mạc Thừa Quân không ngừng vơ loạn, ánh mắt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống Tương Nhan.
Bỗng... một cái chát thanh thúy vang lên, Mạc Thừa Quân nghiêng đầu để lộ sườn mặt ửng đỏ.
Gậy trong tay phịch một tiếng rơi xuống, y cười cười lùi về sau.
"Ngươi điên đủ chưa?"
Mạc Thừa Quân đờ đẫn nhìn Lý Thừa Húc.
"Trẫm hỏi ngươi đã điên đủ chưa?" Lý Thừa Húc nắm bả vai y lắc mạnh.
"Chưa đủ!" Mạc Thừa Quân lạnh lùng đáp, y cười khổ chạm vào khuôn mặt băng lãnh của Lý Thừa Húc: "Vẫn chưa điên đủ, ngươi nói xem Thừa Húc rốt cuộc là ta hết thuốc chữa hay là do ngươi điên nặng hơn ta?"
"Đừng khiến trẫm phải nói lời tuyệt tình!"
Mạc Thừa Quân lau nước mắt cười cười nhìn hắn.
"Ngươi đã nói những lời tuyệt tình đó rất nhiều lần rồi, lần nào cũng vậy đều mạnh tay như thế. Ngươi nhìn xem ta bây giờ người không ra người ma không ra ma, ngươi đi hỏi khắp thiên hạ này xem, Dục Quốc hiện tại hoàng hậu thảm bao nhiêu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất