Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 71: Như người mất hồn

Trước Sau
Sở Diên nhìn Lý Thiên Thành đang thu xếp hành lý chuẩn bị trở về hoàng cung. Không hiểu sao lúc này y lại không muốn cùng hắn trở về, trong lòng y có một cảm giác cực kì khó chịu.

Nó như muốn thoát ra khỏi người y vậy nhưng lại có một cảm giác không muốn gần hắn.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào trong lòng y một chút cũng không biết, nhưng lòng y luôn tồn tại một cảm giác bức rức, khó chịu chẳng thể tả thành lời.

Nó vây lấy tâm trí y từng chút, từng chút một, không cho y ngay cả một cảm giác bình thường nhất, cứ làm nó thêm rối rắm hơn, ngay giờ phút này y nên đối mặt như thế nào thì tốt hơn đây?

Lời nói của hắn lúc đó cứ như dao khứa vào tim y từng nhát vậy, lòng cũng chùng xuống mấy phần.

Hắn vẫn điềm nhiên như không, cũng không thấy hắn nói với y lời nào. Có lẽ qua vụ việc Tiểu Tình Nhi hành thích, đã khiến hắn triệt để không tin tưởng y.

Lần trước là cái thai của hoàng hậu đã khiến y bị hắn lạnh nhạt bỏ mặc ở lãnh cung cả năm trời.

Lần này hắn giận dữ như vậy, cả ngày không nói chuyện với y, liệu có phải, hắn lại muốn bỏ mặc y nữa không?

Sở Diên càng nghĩ tới càng rối tung lên, tâm trí không ngừng suy nghĩ đến những chuyện có thể sẽ xảy ra nhất.

Lạc lõng là cảm giác duy nhất mà y nhận được, cả người cũng lạnh lẽo vô cùng.

...

Y không muốn tiếp tục đứng đây nữa, xoay người một phát liền lập tức ra ngoài.

Dưới ánh mặt trời soi sáng xuống đỉnh Thanh Sơn, làm y hơi tò mò mà dạo một phen.

Tình cờ ngang qua một quán trà nhỏ nằm ngay chân núi cách khách điếm không xa, ngay nơi này khi có người xuống núi, đồng thời có thể dừng chân nghỉ ngơi chốc lát.

Cùng lúc nghe được mấy người lớn tuổi ở gần đó cùng nhau vừa uống trà, vừa kể truyền thuyết.

Ngay lập tức lòng hiếu kỳ đã thôi thúc Sở Diên đến đó một phen.

"Ông chủ, cho một ấm trà!" Y ngồi xuống ở một cái bàn nhỏ nằm ngay bên trái cách những người đó chỉ hai ba bước chân, vừa hay có thể nghe rõ mồn một.

Y nghe thấy ông cụ kia vừa diễn tả vừa kể chuyện về truyền thuyết mấy ngàn năm trước.

Cũng vào thời kì thịnh vượng, hoàng đế Lý Vân Phi trong hôm săn bắn, tình cờ cứu được một nam nhân nọ.

Vì cảm thấy nam nhân sắc nước hương trời đã đem lòng cảm mến mà cứu y một mạng.

Lúc mang nam nhân nọ về, trong lòng vị hoàng đế này có chút hỗn tạp cùng bối rối, cuối cùng lập nam nhân lần đầu gặp mặt kia làm phi.

Cũng như Sở Diên lần đầu vào cung đã được Lý Thiên Thành sắc phong làm phi vậy.



Nhưng vị hoàng đế kia nào hay biết, nam nhân mà hắn mang về lại là một hồ ly, vừa mới tu luyện thành hình lại bị thương ngay lễ hội săn bắn của vua, còn được hắn cứu một mạng.

Hồ ly đó chỉ vừa mới thành hình người, ngây thơ đến mức không rõ thế sự loài người.

Hồ ly đó là Tô Hiên Nhi, là một con hồ yêu vừa già vừa ngốc, mặc dù đã hơn ngàn tuổi nhưng cũng dễ dàng lọt vào ái tình.

"Lần đó Lý Vân Phi cùng một đạo sĩ hoan ái, hắn ta bị kẻ thù của Tô Hiên Nhi dù mị thuật làm cho mê muội, cứ tưởng đạo sĩ đó là Tô Hiên Nhi!" Ông cụ vừa kể vừa làm thêm động tác ngạc nhiên.

Lúc đó vị hoàng đế ấy còn tưởng đạo sĩ này là Tô Hiên Nhi, lòng vui phơi phới chẳng thể nhìn rõ dung mạo.

Sau lần đó cũng chính thức lạnh nhạt với Tô Hiên Nhi thật, xem y như một thứ có cũng được, mất cũng chẳng sao!

"Hôm đó Tô Hiên Nhi có thai rồi, một yêu hồ khi mang thai con của phàm nhân sẽ sinh ra bộ dạng gì?" Ông cụ cười cười đi hỏi xung quanh.

Chẳng một ai dám nói gì, bởi vì bọn họ đã hiểu, nếu hồ yêu sinh con, cũng sẽ cho ra một tiểu hồ mà thôi.

"Chẳng phải cũng là hồ ly thôi sao?" Một người góa phụ cảm thán nói.

Ông cụ nghe xong thì gật đầu đáp lại: "Phải, chính là một hồ ly, cho dù Tô Hiên Nhi đó có là hồ tiên cũng sẽ sinh ra một hồ ly!"

Nửa người nửa yêu? Một kẻ là vua một cõi liệu có thể chấp nhận?

Tất nhiên không thể nào!

Ông cụ nói đến đây thì đứng dậy muốn đi, hôm nay chỉ kể đến đây! Ông còn phải về nhà cùng bà nhà của mình.

Trong lúc đi được nửa đoạn, thì bị Sở Diên chắn đường.

Y rất muốn nghe hết kết cục, không phải chỉ là một đoạn nửa vời...

"Tô Hiên Nhi đó, cuối cùng có thể cùng vị hoàng đế đó có kết quả hay không?" Y chăm chú nhìn ông cụ, phó thác cá số phận.

Rất mong lung, rất buồn bã...

Ông cụ lắc đầu nói với y: "Chân tình không thể đổi được một mảnh an nhiên!"

Ngày hôm đó trời mưa tầm tã, sấm chớp đùng đùng. Lý Vân Phi mang theo một thanh đoản đao, cùng với một lọ dược mang vào phòng Tô Hiên Nhi.

Ngay lúc y sắp hạ sinh thì hắn đã cho y uống một viên dược, hắn nghe lời của đạo sĩ nọ, trong một canh giờ sau khi cho y uống đan dược, nếu như không có biểu hiện gì, tức khắc hiểu rõ y chính là con người bằng xương, bằng thịt.

Còn nếu hiện rõ nguyên hình, nhất định phải moi tim y, không được để y sống sót, nếu không đất nước của hắn sẽ suy sụp.



Cuối cùng mây đen giăng lối, bụi bay mù trời, vào ngày hôm đó, yêu hồ ngu ngốc đã nhận được một kết cục không hề tốt đẹp.

Ông cụ đó lắc đầu nhìn y, sau đó nói: "Ta thấy trên ấn đường của ngươi rất tối, nhận thấy sắp tới sẽ có ba kiếp nạn, nếu như ngươi có thể buông bỏ được tất cả thì mới không đau khổ sau này!"

Vừa nhìn thấy đã đoán ra, cuộc đời của Sở Diên giống như một bức rèm treo trước gió, mặc cho gió thổi, mặc cho tác động bên ngoài, nó vẫn không thể đứng yên một chỗ.

Muôn đời nay, nam nhân đẹp lúc nào cũng là tai họa, không hại nước thì cũng là hại thân.

Chỉ mới liếc mắt cũng đủ hiểu y đã qua được mấy lần yểu mệnh, đáng ra Sở Diên đã chết hơn sáu lần mới phải, vậy mà đến phút cuối lại gặp được quý nhân phò trợ.

Tuy nhiên quý nhân lần này của y sắp sửa rời khỏi, sau này con đường mà y đi qua là hoạ vây muôn trùng.

...

Sau khi trở về khách điếm thì đám người của Lý Thiên Thành đã thu dọn xong tất cả hành lý, lúc y vừa đến cũng đã sắp bắt đầu khởi hành.

Nhìn thấy lúc này Sở Diên mới ló dạng, Tuệ Lâm lập tức chạy đến kéo tay y.

"Vừa nãy người đã đi đâu vậy? Hoàng thượng mới mới nãy đã rất lo lắng, còn trầm mặt một lúc!" Tuệ Lâm vừa nói vừa diễn lại nét mặt của Lý Thiên Thành, vừa cau có, vừa chau mày.

Còn có đi qua đi lại tận mấy vòng, sau đó mới ra ngoài này chờ.

"Vậy... hoàng thượng có nói gì không?" Sở Diên hơi tò mò lên tiếng.

Tuệ Lâm nghe vậy thì hơi cúi đầu không dám học lại điệu bộ ban nãy, cái giọng nói lãnh đạm đó, nghe một lần đã đủ làm nàng rợn người...

Thật không muốn nhắc lại, tối nay sẽ không thể ngủ yên.

"Còn không mau lên xe?" Chưa kịp khiến Tuệ Lâm nói ra thì hắn đã lên tiếng hối thúc.

Lý Thiên Thành vén màn nói vọng ra, tỏ vẻ đã chờ đủ lâu, nếu còn chậm trễ, hắn sẽ bỏ mặc y.

Nghe vậy Sở Diên lập tức vào trong xe ngựa, còn không quên nháy mắt một cái ra hiệu với Tuệ Lâm.

Bầu không khí từ đây bắt đầu trở nên an tĩnh, chỉ mơ hồ nghe thấy nhịp đập không được ổn định của Sở Diên mà thôi.

Y hồi hộp, muốn nép gần hắn, rồi cũng tự mình nhích ra một chút, dằn co cả buổi cũng không thể làm được gì ngoài thơ thẩn, ngẩn người...

Lý Thiên Thành quả thật khi giận ai thì sẽ dai đến mức không thể chừa cho người kia một cơ hội nói một lời.

Áp lực bên cạnh hắn thật sự đến cực điểm, không thể làm bất cứ động tác nào thể hiện sự hối lỗi cùng nuối tiếc.

Đến cùng chỉ có thể ôm trái tim rỉ máu tự mình an ủi bản thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau