Chương 94: Y đã nhìn thấy, khuôn mặt Lý Thiên Thành giống như ác quỷ
Lý Thiên Thành đến khi hoàn thành chính sự thì cũng đã khuya rồi. Hắn đang trên đường trở về thì gặp Lưu thái y đang gấp gáp quay về Thái Y viện, lập tức hắn liền tức tốc đi đến chỗ Lưu thái y.
"Xem bệnh xong rồi à?" Hắn nhìn ông gặng hỏi.
Lưu thái y hơi cúi đầu, ông nhẹ giọng nói: "Bẩm hoàng thượng, bệnh đã xem xong!"
Lý Thiên Thành dò xét Lưu thái y một lượt, nhìn trán lấm tấm mồ hôi thì có hơi lạ, hắn nhíu mày hỏi.
"Sau lại vội vàng như thế, có chuyện gì à?"
Lưu thái y lui về sau một bước, xua tay: "Sao có thể chứ! Hoàng thượng, nếu không có việc gì vậy hạ thần xin cáo lui!"
Nghe Lưu thái y nói như vậy, hắn cũng không bắt ép ông ở lại, dù sao đêm cũng đã khuya rồi, Lý Thiên Thành phất tay sau đó rời khỏi.
Nhìn Lý Thiên Thành chắp tay ra sau lưng an nhiên rời đi, Lưu thái y như trút ra được gánh nặng, ông thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng trở về thái y viện.
...
Từ Thanh cung.
Lý Thiên Thành đứng ở ngoài cửa một lúc, hắn thấy đèn phòng đã tắt, nghĩ bụng có lẽ Sở Diên đã ngủ rồi.
Thấy cũng lạ, mọi khi y sẽ để đèn chờ hắn ghé qua, sao đêm nay lại vội vàng tắt đèn như thế.
Lý Thiên Thành hơi tò mò, ban nãy Lưu thái y toát mồ hôi nhìn hắn cúi đầu đã sinh ra nghi hoặc, hiện tại Sở Diên lại ngủ sớm cũng khiến hắn sinh ra hiềm nghi.
"Quái lạ, sau lại ngủ sớm như vậy?" Hắn khó hiểu tự nhẩm một mình.
Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hé cửa đi vào, mặc kệ y đã ngủ hay chưa, đêm nay hắn vẫn ngủ ở đây.
...
Nhìn thấy Lý Thiên Thành đã vào trong, Tuệ Lâm bên ngoài tức giận bứt lá cây.
Lúc Lưu thái y đến nàng đều nghe rõ mồn một, chẳng thể nói nổi chủ tử của nàng, mấy ngày nay cũng vì quá giận dỗi, nên Tuệ Lâm không thường xuyên gặp mặt Sở Diên.
Nàng chỉ đứng ở một góc tương đối xa nhìn vào, hôm nay thấy Lưu thái y đến xem bệnh, vì vậy nàng mới tò mò xem thử.
Nào ngờ lại nghe được một bí mật không nên nghe thấy, hóa ra y đã mang thai, chẳng trách thái độ lần trước của Lưu thái y sao lại kỳ lạ như thế, còn căn dặn nhất định không được làm chuyện giường chiếu.
Hóa ra bắt đầu từ thời điểm đó thì Sở Diên đã mang thai rồi, hơn nữa cái thai này lại không đáng có.
Nó đến đây bất chợt như thế, để rồi gieo thêm gánh nặng tâm lý và thể xác cho Sở Diên, vốn dĩ nó không nên tồn tại.
Tuệ Lâm nghiến răng nhìn về phía cánh cửa, rõ ràng là do Lý Thiên Thành mà ra, chính hắn đã khiến y khổ sở như vậy. Hắn vốn không phải là người, bởi con người không ai có thể vô lương tâm như hắn.
Lòng Tuệ Lâm hiện giờ nóng như lửa đốt, ánh mắt nàng căm phẫn đến nỗi như muốn xuyên thủng qua cánh cửa đó, nhìn Lý Thiên Thành bằng ánh mắt hừng hừng lửa như muốn thiêu rụi hắn.
"Khốn kiếp, hắn là một tên khốn kiếp!" Tuệ Lâm tức giận quăng bỏ nhánh cây trong tay, rồi rời khỏi.
Nàng vừa đi vừa trực trào nước mắt, tại sao những con người độc ác luôn có thể sống sót một cách bất thường.
Rõ ràng bọn họ đã làm những chuyện tày trời không đáng mặt làm người, vậy cớ sao không chết hết đi chứ? Tại sao luôn muốn gây thêm sóng gió?
Thâm cung quả thật là một lòng giam, có vào lại chẳng có ra, ít ai có thể giữ được cho riêng mình muốn đường lối vững bền.
Tuệ Lâm cũng đã dần thay đổi, chủ tử nàng càng thay đổi, trở nên lún sâu hơn vào đáy vực, còn nàng vẫn luôn níu kéo người đang sắp vùi thây nơi đó.
Cuối cùng từ một người hiền lành, chuẩn mực, Tuệ Lâm cũng dần thay đổi bản tính, có lẽ nàng đã sai khi cố gắng đè nén cảm xúc. Bây giờ có thể sẽ bung tỏa nó ra, bất chấp mọi giá cũng không nhẫn nhịn.
"Hắn nên chết mới đúng!" Đó là câu nói cuối cùng mà Tuệ Lâm bỏ lại, sau đó khuất sau màn sương, rốt cuộc cũng không còn nhìn rõ.
...
Quay trở lại thời điểm này, Lý Thiên Thành đang ngồi bên mép giường mà nhìn Sở Diên sau giấc, hắn liếc sang bên cạnh quả thật có một bát thuốc.
Chẳng trách hôm nay lại say giấc sớm như vậy, hóa ta vừa mới uống xong một bát dược.
Khuôn mặt khi ngủ của y luôn cau lại, có lẽ rất nhiều muộn phiền. Lý Thiên Thành đặt tay lên lòng ngực y, xem thử hô hấp, xác nhận đều đặn mới rút ra.
"Sao lại nhíu mày như thế, ngươi rốt cuộc đã mộng thấy gì?" Hắn tự nói chuyện một mình, tuy biết rằng người đã ngủ say không nghe thấy, nhưng hắn vẫn muốn nói ra.
Y không trả lời, Sở Diên vẫn nhíu chặt mày, trong giấc mộng y đang cố với lấy đứa trẻ đang bị quỷ sai bắt lấy.
Tiếng trẻ con không ngừng khóc lớn trong màn đêm, nó vang như muốn thủng màng nhĩ, tiếng thét chói tai của những người xung quanh khi thấy quỷ sai đem đứa bé đứng cạnh bờ vực.
Phía dưới là nhung nham, nếu như rơi xuống chắc chắn thịt sẽ nát, xương sẽ tan.
Sở Diên điên cuồng hét lớn: "Trả hài tử lại cho ta... mau trả đây..."
Y thống khổ đuổi theo quỷ sai, nhưng tên đó vốn không phải người, hắn là quỷ đương nhiên đi rất nhanh.
Quỷ sai đưa đứa bé hướng ngay mặt nhung nham, hắn ta cười xảo quyệt nhìn Sở Diên.
"Không thể trả cho ngươi, nó vốn không thuộc về ngươi!"
Nhưng ánh mắt của hắn ta không đáng tin, rõ ràng là quỷ, lời nói của ma quỷ sao có thể tin.
Sở Diên cố đi nhẹ về phải quỷ sai, không ngừng van xin: "Ta chỉ có duy nhất một mình nó, xin ngươi... trả lại cho ta!"
Quỷ sai cười khinh miệt nói một câu: "Không phải của ngươi có cầu cũng vô dụng!"
Sau đó liền ném đứa bé vào nhung nham, tiếng khóc của đứa bé lớn vô cùng, sau đó chưa kịp để Sở Diên lên tiếng đã hoàn toàn tắt lịm, nó đã tan trong nhung nham, biến thành một màu đỏ rực hòa quyện trong đó.
Sở Diên thét lên: "Không!"
Sau đó y liền tỉnh giấc, Sở Diên bật dậy hốt hoảng lắp bắp: "Không... không, nó là của ta... của ta..."
Lý Thiên Thành bên cạnh giật nảy mình, hắn vội vàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của y, nhẹ giọng trấn an.
"Chỉ là ác mộng, tỉnh rồi không có chuyện gì đâu!"
Nhưng Sở Diên vừa từ mộng cảnh bước ra, y chẳng thể tin được đây rốt cuộc là mộng hay là thực.
Sở Diên nhìn Lý Thiên Thành, nhưng lúc này không phải khuôn mặt lạnh lùng mà là khuôn mặt của quỷ sai ở trong mộng.
Y hốt hoảng hốt hất chăn hét lớn: "Đừng đến đây, không được đến đây... tránh ra đi... tránh ra..."
Y điên cuồng la hét, vai y không ngừng run rẩy, Sở Diên lùi về sau, Lý Thiên Thành càng tiến gần, hắn nói: "Là ta!"
Nhưng Sở Diên chỉ thấy bộ mặt xấu xa của quỷ sai, y quát: "Không được đến đây, cút... cút đi, đừng đến đây... nó là của ta, là của ta!"
Lý Thiên Thành gật đầu, hắn nhỏ giọng trấn an: "Trẫm biết, đương nhiên biết, là của ngươi, tất cả là của ngươi, trẫm không lấy gì cả,ngoan nào, nhìn ta!"
Nhưng trong đầu Sở Diên lại là câu nói hoàn toàn khác, y thấy con quỷ này không ngừng nói với y, hắn nói: "Không phải của ngươi, tất cả đều không thuộc về ngươi, kể cả Lý Thiên Thành cũng không phải của ngươi, đứa bé lại càng không. Nhìn đi, sớm muộn gì tất cả cũng sẽ quay lưng với ngươi!"
Sở Diên bịt chặt tai, cố gắng không nghe những âm thanh đáng sợ này, không đúng, tất cả đều không đúng, rõ ràng là của y, sao lại bảo không phải của y.
Sở Diên hét lớn: "Im miệng, mau im miệng, tất cả là của ta, là của ta, im hết đi!"
"Đừng như vậy, mau nhìn đi là trẫm, ngươi có nghe không, mau nhìn đi, trẫm là Lý Thiên Thành, nếu như ngươi còn không chịu nhìn, tất cả đều sẽ không còn là của ngươi!"
Sở Diên vùng vẫy muốn thoát ra, song lực của y lại không đủ mạnh, cố gắng như thế nào cũng không thể thoát ra.
"Tránh ra, tránh ra, thả ta ra đồ đáng ghét..."
Cuối cùng cũng không nháo được nữa, Sở Diên bắt đầu vô lực.
"Ngốc quá, chỉ là ác mộng!" Hắn vuốt ve y, ôm y thật chặt nhẹ nhàng trấn an.
"Ác mộng?" Sở Diên ngờ nghệch tỉnh lại, phải... đây chính là ác mộng, một giấc mộng khiến y kinh hãi tột độ.
Thật sự bi thương và tuyệt vọng, như muốn xé nát trái tim y vậy, đau đớn ngấm sâu vào da thịt, đến cả hô hấp cũng như đình trệ.
"Nếu không chịu nổi vậy trẫm gọi thái y!" Lý Thiên Thành thấy y vẫn còn ngơ ngác, hắn bắt đầu đứng dậy muốn gọi thái y.
Chưa kịp rời khỏi thì Sở Diên đã nắm tay hắn, y khàn giọng bảo: "Không cần! Khuya rồi không nên làm phiền thái y!"
Lý Thiên Thành dừng lại động tác, sau đó xoay người bế y lên giường.
Hắn vuốt ve từng sợi tóc rối bời, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa!"
Nói rồi, hắn cũng nằm bên cạnh y, Lý Thiên Thành để khuôn mặt mình đối xứng y, nhẹ nhàng hôn lên trán, thế nhưng khi môi vừa chạm xuống, Sở Diên đã vội xoay người. Cuối cùng động tác của hắn đã dừng lại trong không trung, không thể chạm được y.
Sở Diên lòng đầy bứt rứt, y sao có thể cho hắn thân mật, cảnh tượng ác quỷ mới vừa xuất hiện, y còn đang sợ hãi liệu khi môi hắn vừa chạm vào, có khi nào lập tức hiện ra bộ dạng xấu xí kia?
Nếu như thế y chỉ có thể cự tuyệt mà thôi, dù sao y cũng không thể nhìn được kẻ trong mộng.
Đáng sợ, ghê rợn, cả khuôn mặt gian xảo cùng độc ác, hắn ta là một tên quỷ gian manh, ngang nhiên ở trong mộng lừa gạt y.
Rõ ràng đứa bé là của y, hắn ta lại bảo nó không thuộc về y, còn cướp nó... nhớ lại thôi đã đủ khiến Sở Diên rùng mình.
Y đưa tay xoa xoa bụng, rõ ràng cảm giác vẫn còn, hài tử ở trong bụng đang nháo, nó không phải như bọn họ nói, nó vốn là sinh mệnh của y.
Không thể để cho bất kỳ ai mang nó đi được, Sở Diên nắm chặt bàn tay co lại thành nắm đấm, lòng kiên quyết bảo vệ cái thai cho đến cùng.
Sinh mệnh này y quyết không từ bỏ!
"Xem bệnh xong rồi à?" Hắn nhìn ông gặng hỏi.
Lưu thái y hơi cúi đầu, ông nhẹ giọng nói: "Bẩm hoàng thượng, bệnh đã xem xong!"
Lý Thiên Thành dò xét Lưu thái y một lượt, nhìn trán lấm tấm mồ hôi thì có hơi lạ, hắn nhíu mày hỏi.
"Sau lại vội vàng như thế, có chuyện gì à?"
Lưu thái y lui về sau một bước, xua tay: "Sao có thể chứ! Hoàng thượng, nếu không có việc gì vậy hạ thần xin cáo lui!"
Nghe Lưu thái y nói như vậy, hắn cũng không bắt ép ông ở lại, dù sao đêm cũng đã khuya rồi, Lý Thiên Thành phất tay sau đó rời khỏi.
Nhìn Lý Thiên Thành chắp tay ra sau lưng an nhiên rời đi, Lưu thái y như trút ra được gánh nặng, ông thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng trở về thái y viện.
...
Từ Thanh cung.
Lý Thiên Thành đứng ở ngoài cửa một lúc, hắn thấy đèn phòng đã tắt, nghĩ bụng có lẽ Sở Diên đã ngủ rồi.
Thấy cũng lạ, mọi khi y sẽ để đèn chờ hắn ghé qua, sao đêm nay lại vội vàng tắt đèn như thế.
Lý Thiên Thành hơi tò mò, ban nãy Lưu thái y toát mồ hôi nhìn hắn cúi đầu đã sinh ra nghi hoặc, hiện tại Sở Diên lại ngủ sớm cũng khiến hắn sinh ra hiềm nghi.
"Quái lạ, sau lại ngủ sớm như vậy?" Hắn khó hiểu tự nhẩm một mình.
Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hé cửa đi vào, mặc kệ y đã ngủ hay chưa, đêm nay hắn vẫn ngủ ở đây.
...
Nhìn thấy Lý Thiên Thành đã vào trong, Tuệ Lâm bên ngoài tức giận bứt lá cây.
Lúc Lưu thái y đến nàng đều nghe rõ mồn một, chẳng thể nói nổi chủ tử của nàng, mấy ngày nay cũng vì quá giận dỗi, nên Tuệ Lâm không thường xuyên gặp mặt Sở Diên.
Nàng chỉ đứng ở một góc tương đối xa nhìn vào, hôm nay thấy Lưu thái y đến xem bệnh, vì vậy nàng mới tò mò xem thử.
Nào ngờ lại nghe được một bí mật không nên nghe thấy, hóa ra y đã mang thai, chẳng trách thái độ lần trước của Lưu thái y sao lại kỳ lạ như thế, còn căn dặn nhất định không được làm chuyện giường chiếu.
Hóa ra bắt đầu từ thời điểm đó thì Sở Diên đã mang thai rồi, hơn nữa cái thai này lại không đáng có.
Nó đến đây bất chợt như thế, để rồi gieo thêm gánh nặng tâm lý và thể xác cho Sở Diên, vốn dĩ nó không nên tồn tại.
Tuệ Lâm nghiến răng nhìn về phía cánh cửa, rõ ràng là do Lý Thiên Thành mà ra, chính hắn đã khiến y khổ sở như vậy. Hắn vốn không phải là người, bởi con người không ai có thể vô lương tâm như hắn.
Lòng Tuệ Lâm hiện giờ nóng như lửa đốt, ánh mắt nàng căm phẫn đến nỗi như muốn xuyên thủng qua cánh cửa đó, nhìn Lý Thiên Thành bằng ánh mắt hừng hừng lửa như muốn thiêu rụi hắn.
"Khốn kiếp, hắn là một tên khốn kiếp!" Tuệ Lâm tức giận quăng bỏ nhánh cây trong tay, rồi rời khỏi.
Nàng vừa đi vừa trực trào nước mắt, tại sao những con người độc ác luôn có thể sống sót một cách bất thường.
Rõ ràng bọn họ đã làm những chuyện tày trời không đáng mặt làm người, vậy cớ sao không chết hết đi chứ? Tại sao luôn muốn gây thêm sóng gió?
Thâm cung quả thật là một lòng giam, có vào lại chẳng có ra, ít ai có thể giữ được cho riêng mình muốn đường lối vững bền.
Tuệ Lâm cũng đã dần thay đổi, chủ tử nàng càng thay đổi, trở nên lún sâu hơn vào đáy vực, còn nàng vẫn luôn níu kéo người đang sắp vùi thây nơi đó.
Cuối cùng từ một người hiền lành, chuẩn mực, Tuệ Lâm cũng dần thay đổi bản tính, có lẽ nàng đã sai khi cố gắng đè nén cảm xúc. Bây giờ có thể sẽ bung tỏa nó ra, bất chấp mọi giá cũng không nhẫn nhịn.
"Hắn nên chết mới đúng!" Đó là câu nói cuối cùng mà Tuệ Lâm bỏ lại, sau đó khuất sau màn sương, rốt cuộc cũng không còn nhìn rõ.
...
Quay trở lại thời điểm này, Lý Thiên Thành đang ngồi bên mép giường mà nhìn Sở Diên sau giấc, hắn liếc sang bên cạnh quả thật có một bát thuốc.
Chẳng trách hôm nay lại say giấc sớm như vậy, hóa ta vừa mới uống xong một bát dược.
Khuôn mặt khi ngủ của y luôn cau lại, có lẽ rất nhiều muộn phiền. Lý Thiên Thành đặt tay lên lòng ngực y, xem thử hô hấp, xác nhận đều đặn mới rút ra.
"Sao lại nhíu mày như thế, ngươi rốt cuộc đã mộng thấy gì?" Hắn tự nói chuyện một mình, tuy biết rằng người đã ngủ say không nghe thấy, nhưng hắn vẫn muốn nói ra.
Y không trả lời, Sở Diên vẫn nhíu chặt mày, trong giấc mộng y đang cố với lấy đứa trẻ đang bị quỷ sai bắt lấy.
Tiếng trẻ con không ngừng khóc lớn trong màn đêm, nó vang như muốn thủng màng nhĩ, tiếng thét chói tai của những người xung quanh khi thấy quỷ sai đem đứa bé đứng cạnh bờ vực.
Phía dưới là nhung nham, nếu như rơi xuống chắc chắn thịt sẽ nát, xương sẽ tan.
Sở Diên điên cuồng hét lớn: "Trả hài tử lại cho ta... mau trả đây..."
Y thống khổ đuổi theo quỷ sai, nhưng tên đó vốn không phải người, hắn là quỷ đương nhiên đi rất nhanh.
Quỷ sai đưa đứa bé hướng ngay mặt nhung nham, hắn ta cười xảo quyệt nhìn Sở Diên.
"Không thể trả cho ngươi, nó vốn không thuộc về ngươi!"
Nhưng ánh mắt của hắn ta không đáng tin, rõ ràng là quỷ, lời nói của ma quỷ sao có thể tin.
Sở Diên cố đi nhẹ về phải quỷ sai, không ngừng van xin: "Ta chỉ có duy nhất một mình nó, xin ngươi... trả lại cho ta!"
Quỷ sai cười khinh miệt nói một câu: "Không phải của ngươi có cầu cũng vô dụng!"
Sau đó liền ném đứa bé vào nhung nham, tiếng khóc của đứa bé lớn vô cùng, sau đó chưa kịp để Sở Diên lên tiếng đã hoàn toàn tắt lịm, nó đã tan trong nhung nham, biến thành một màu đỏ rực hòa quyện trong đó.
Sở Diên thét lên: "Không!"
Sau đó y liền tỉnh giấc, Sở Diên bật dậy hốt hoảng lắp bắp: "Không... không, nó là của ta... của ta..."
Lý Thiên Thành bên cạnh giật nảy mình, hắn vội vàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của y, nhẹ giọng trấn an.
"Chỉ là ác mộng, tỉnh rồi không có chuyện gì đâu!"
Nhưng Sở Diên vừa từ mộng cảnh bước ra, y chẳng thể tin được đây rốt cuộc là mộng hay là thực.
Sở Diên nhìn Lý Thiên Thành, nhưng lúc này không phải khuôn mặt lạnh lùng mà là khuôn mặt của quỷ sai ở trong mộng.
Y hốt hoảng hốt hất chăn hét lớn: "Đừng đến đây, không được đến đây... tránh ra đi... tránh ra..."
Y điên cuồng la hét, vai y không ngừng run rẩy, Sở Diên lùi về sau, Lý Thiên Thành càng tiến gần, hắn nói: "Là ta!"
Nhưng Sở Diên chỉ thấy bộ mặt xấu xa của quỷ sai, y quát: "Không được đến đây, cút... cút đi, đừng đến đây... nó là của ta, là của ta!"
Lý Thiên Thành gật đầu, hắn nhỏ giọng trấn an: "Trẫm biết, đương nhiên biết, là của ngươi, tất cả là của ngươi, trẫm không lấy gì cả,ngoan nào, nhìn ta!"
Nhưng trong đầu Sở Diên lại là câu nói hoàn toàn khác, y thấy con quỷ này không ngừng nói với y, hắn nói: "Không phải của ngươi, tất cả đều không thuộc về ngươi, kể cả Lý Thiên Thành cũng không phải của ngươi, đứa bé lại càng không. Nhìn đi, sớm muộn gì tất cả cũng sẽ quay lưng với ngươi!"
Sở Diên bịt chặt tai, cố gắng không nghe những âm thanh đáng sợ này, không đúng, tất cả đều không đúng, rõ ràng là của y, sao lại bảo không phải của y.
Sở Diên hét lớn: "Im miệng, mau im miệng, tất cả là của ta, là của ta, im hết đi!"
"Đừng như vậy, mau nhìn đi là trẫm, ngươi có nghe không, mau nhìn đi, trẫm là Lý Thiên Thành, nếu như ngươi còn không chịu nhìn, tất cả đều sẽ không còn là của ngươi!"
Sở Diên vùng vẫy muốn thoát ra, song lực của y lại không đủ mạnh, cố gắng như thế nào cũng không thể thoát ra.
"Tránh ra, tránh ra, thả ta ra đồ đáng ghét..."
Cuối cùng cũng không nháo được nữa, Sở Diên bắt đầu vô lực.
"Ngốc quá, chỉ là ác mộng!" Hắn vuốt ve y, ôm y thật chặt nhẹ nhàng trấn an.
"Ác mộng?" Sở Diên ngờ nghệch tỉnh lại, phải... đây chính là ác mộng, một giấc mộng khiến y kinh hãi tột độ.
Thật sự bi thương và tuyệt vọng, như muốn xé nát trái tim y vậy, đau đớn ngấm sâu vào da thịt, đến cả hô hấp cũng như đình trệ.
"Nếu không chịu nổi vậy trẫm gọi thái y!" Lý Thiên Thành thấy y vẫn còn ngơ ngác, hắn bắt đầu đứng dậy muốn gọi thái y.
Chưa kịp rời khỏi thì Sở Diên đã nắm tay hắn, y khàn giọng bảo: "Không cần! Khuya rồi không nên làm phiền thái y!"
Lý Thiên Thành dừng lại động tác, sau đó xoay người bế y lên giường.
Hắn vuốt ve từng sợi tóc rối bời, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa!"
Nói rồi, hắn cũng nằm bên cạnh y, Lý Thiên Thành để khuôn mặt mình đối xứng y, nhẹ nhàng hôn lên trán, thế nhưng khi môi vừa chạm xuống, Sở Diên đã vội xoay người. Cuối cùng động tác của hắn đã dừng lại trong không trung, không thể chạm được y.
Sở Diên lòng đầy bứt rứt, y sao có thể cho hắn thân mật, cảnh tượng ác quỷ mới vừa xuất hiện, y còn đang sợ hãi liệu khi môi hắn vừa chạm vào, có khi nào lập tức hiện ra bộ dạng xấu xí kia?
Nếu như thế y chỉ có thể cự tuyệt mà thôi, dù sao y cũng không thể nhìn được kẻ trong mộng.
Đáng sợ, ghê rợn, cả khuôn mặt gian xảo cùng độc ác, hắn ta là một tên quỷ gian manh, ngang nhiên ở trong mộng lừa gạt y.
Rõ ràng đứa bé là của y, hắn ta lại bảo nó không thuộc về y, còn cướp nó... nhớ lại thôi đã đủ khiến Sở Diên rùng mình.
Y đưa tay xoa xoa bụng, rõ ràng cảm giác vẫn còn, hài tử ở trong bụng đang nháo, nó không phải như bọn họ nói, nó vốn là sinh mệnh của y.
Không thể để cho bất kỳ ai mang nó đi được, Sở Diên nắm chặt bàn tay co lại thành nắm đấm, lòng kiên quyết bảo vệ cái thai cho đến cùng.
Sinh mệnh này y quyết không từ bỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất