Quyển 1 Chương 10
Lam Minh vừa dứt lời, phía sau ba người sói liền xuất hiện một bóng đen… Ánh sáng màu bạc lóe lên, thanh âm xé gió của kim loại làm người ta không tự giác run lên, mang theo một điều chẳng lành.
Ba người sói cũng đồng thời cảm thấy có một sức mạnh rất lớn túm lấy cổ mình, kéo ra sau. Nhóm người sói té xuống đất, mắt thấy ánh sáng trắng kia xẹt ngang qua đỉnh đầu… đột nhiên dừng lại. Xung quanh yên lặng, ngẩng đầu lên, ba người sói nhìn thấy lưỡi đao màu bạc ngay trên đầu… Chính là loại lưỡi liềm của thần chết.
Mà chuôi đao lại nằm trong một bàn tay tái nhợt, móng tay dài sắc nhọn cùng với hình xăm màu đen mang theo điềm xấu, chứng minh chủ nhân của bàn tay này không phải là người. Ở đối diện, lưỡi liềm đã bị Lam Minh dùng chân giẫm nát.
Mọi người cùng giương mắt nhìn người kia, hắn mặc một chiếc áo choàng lớn, mũ áo che cả mắt, cả người như cái bóng, chỉ có thể nhìn thấy mũi, cằm và môi đều bị cổ áo cao che đi.
Lam Minh nhìn hắn một lát, khẽ nhíu mày, “Tại sao thần chết lại đuổi giết người sói?”
Ba người sói vừa nghe thấy hai từ ‘thần chết’, bọn họ cũng thấy khó hiểu, lùi tới bên chiếc xe, căng thẳng nhìn lưỡi liềm bị Lam Minh giẫm dưới chân… Ánh sáng khác thường, chứng tỏ ở trên đó được quét một lớp bạc.
Ai cũng biết, muốn giết người sói, phải dùng bạc! Bọn người sói sợ nhất những vũ khí có chất bạc, cũng giống như huyết tộc sợ ánh sáng vậy.
“Hóa trang giỏi quá.” Phong Tiểu Vũ ngồi ở bên cửa, cảm thấy không an toàn, hắn liền nhích vào trong, tận lực kề sát Đa Mị, nhưng cũng không dám ôm.
“Xí… Thì ra là thần chết.” Ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Lâu lại không hề sợ thần chết, hắn nhoài người về phía trước, nhìn nhìn thần chết, “Ý, thần chết này bị giáng chức! Không có vòng tử thần!”
Lam Minh nhướn mày, “Bị giáng chức? Cũng đúng… Thần chết không đi xử ác linh mà lại đi đuổi giết người sói, ngươi có thù hằn với lang tộc?”
Thần chết kia không nói lời nào, xoay người bỏ chạy, mới lóe một cái đã mất tích.
Lam Minh cũng không đuổi theo, xoay mặt nhìn ba người sói đang sợ hãi, “Chính hắn là người đuổi giết các ngươi?”
“Đồng loại của chúng tôi đều bị dụng cụ có chất bạc chém làm hai, sau đó còn bị đốt thi thể, bởi vậy không thể tái sinh.” Tên người sói cầm đầu vẫn còn sợ hãi, “Hắn rất lợi hại.”
“Đây không phải nơi của yêu tộc.” Bạch Lâu chống cằm nói, “Không nên giữ lại thân thể, cái này cũng tốt, có hình dáng tất nhiên sẽ có thân thể, có thân thể tất nhiên cũng có thể bị tiêu diệt.”
Lam Minh cười cười, “Quỷ cũng có thể bị tiêu diệt… Hồn phi phách tán không phải à?”
Bạch Lâu nhíu mày, tựa như bị đả kích, lui ra sau, thì thầm nói, “Nhưng vẫn an toàn hơn yêu tộc!”
“Chúng tôi không biết đã đắc tội gì với hắn.” Người sói cầm đầu nói, “Nhưng hắn có vẻ giống như đi đuổi giết Lang Vương.”
“Nga?” Lam Minh nghĩ nghĩ, “Lang Vương không thể nào lại không có cách giải quyết một tên thần chết vừa bị giáng chức… Hay là nói Lang Vương này là đồ bỏ đi?”
“Không phải!” Ba người sói lập tức lắc đầu.
“Khiết Liêu là Lang Vương trẻ nhất cũng mạnh nhất từ trước tới nay!” Người sói cầm đầu rất tự tin nói, “Không những vậy, chúng tôi còn tin tưởng về sau sẽ không có Lang Vương nào giỏi hơn hắn.”
“Ha ~” Lam Minh cười cười, “Sao lại dám khẳng định như vậy?”
“Mẹ của Lang Vương là huyết tộc!” Người sói cầm đầu nói.
Ánh mắt Lam Minh lộ ra nét kinh ngạc, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên lên tiếng hỏi, “Cái này chứng minh cho điều gì?”
Lam Minh cong khóe miệng, “Lang tộc và huyết tộc cũng có thể coi là thiên địch, hơn nữa thuộc tính của cả hai bên lại hoàn toàn tương phản!”
“Thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Nếu lang tộc là sói, vậy huyết tộc chính là rắn… Hai loài này kết hợp với nhau sinh ra một đứa con, cậu cảm thấy nó sẽ thế nào?” Lam Minh hỏi.
Miêu Tiêu Bắc không rõ, mọi người đang trầm mặc lại nghe Phong Tiểu Vũ lên tiếng, “À ờ, là người sói và người rắn sao?”
Tất cả mọi người xoay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn mang biểu tình em chỉ muốn nêu ý kiến thôi mà.
Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Cậu có cao kiến gì?”
“Ngô.” Phong Tiểu Vũ nhịn cười, “Người Ai Cập!”
…
“Mọi người không nhận ra sao?” Phong Tiểu Vũ che miệng nói, “Trong mấy bức tranh Ai Cập đều có vẽ hình thân chó nhưng mang đầu rắn đó?”
Mọi người trầm mặc.
Bạch Lâu sờ sờ cánh tay, một lúc sau mới nghẹn ra một câu, “Tôi là quỷ mà còn thấy lạnh.”
Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị, vẽ vẽ vòng tròn, “Đa Mị… lần nào cũng tẻ ngắt, chẳng lẽ baba không có khiếu kể chuyện cười?”
Hắn đang nói thầm, chợt nghe Lam Minh ôm lưng ghế cười ha hả, chỉ Phong Tiểu Vũ, “Chú mày rất thú vị! Hahaha…”
Miêu Tiêu Bắc đỡ trán, Bạch Lâu vuốt cằm nói, “Hắn có phải là thần ma mạnh nhất hay không thì tôi không dám khẳng định, nhưng tôi có thể đảm bảo, hắn nhất định rất dễ bị chọc cười! Lần sau tôi dẫn hắn đi xem hài kịch, có khi nào hắn sẽ cười tới chết không?”
Miêu Tiêu Bắc nghe đến đó, hắn đột nhiên xoay đầu hỏi Bạch Lâu, “Thần ma là cái gì?”
Bạch Lâu sửng sốt, nhìn Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu mới lên tiếng hỏi, “Ô, cậu mất năng lực của pháp sư rồi sao?”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, cả Bạch Lâu lẫn Lam Minh đều nói hắn là pháp sư… Căn bản, hắn chẳng biết pháp sư pháp siếc gì, trước khi gặp Lam Minh, hắn chính là một người hoàn toàn không tin vào thần thánh.
“Lang Vương của các ngươi cũng không phải do sợ tên thần chết kia mà mất tích.” Lam Minh đúng lúc cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Bạch Lâu và Miêu Tiêu Bắc, tuy rằng ngữ điệu rất lơ đãng, nhưng Miêu Tiêu Bắc vẫn có thể ý thức được… Lam Minh dường như không muốn hắn tìm hiểu rốt cuộc bản thân hắn là ai.
Bạch Lâu gật đầu, “Huyết tộc và lang tộc có thể thành công sinh ra một đứa con, có thể tính là một phần một triệu, nhưng nếu thành công thì hậu duệ sau này chính là một tên siêu hỗn huyết, năng lực của Lang Vương chắc chắn mạnh hơn những chư thần bình thường gấp mười lần, làm sao có thể bị một thần chết truy đuổi, chạy trốn khắp nơi?”
“Xuất sắc quá a.” Phong Tiểu Vũ đột nhiên nói, “Ai viết kịch bản vậy?”
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên muốn an ủi Phong Tiểu Vũ — Bỏ đi, không tin cũng không cần ép bản thân, hãy chấp nhận sự thật.
“Ba người lên xe đi.” Lam Minh nói, “Ta đưa các ngươi tới nơi an toàn, cố gắng đừng tụ tập cũng đừng đi lung tung, nếu hắn đã bị giáng chức thì hắn cũng chỉ còn lại hồn phách, nuôi chó đi, hắn không dám tới gần đâu.”
Ba người sói liếc mắt nhìn nhau, cảm kích gật đầu, “Vậy… chuyện của Lang Vương…”
“Ta sẽ cố gắng giúp, dù sao Long Tước cũng đã nhận tiền.” Lam Minh bảo bọn họ ra phía sau, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Không đủ chỗ…” Vừa dứt lời, ba người sói liền lùi lại, ngồi xổm xuống, biến trở lại thành sói, không khác gì sói bình thường, chỉ có một điểm khác là trên trán có một đốm trắng, giống như con mắt.
“Trán chính là điểm yếu của người sói.” Lam Minh cười cười, “Chỉ cần dùng vài thứ đè lên đốm trắng đó, bọn họ sẽ không thể hóa ma… Đương nhiên, một khi gặp người sói đã hóa ma, chỉ cần dùng vài thứ ném chuẩn xác vào đốm trắng đó, bọn họ sẽ lập tức hiện nguyên hình.”
Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Động tác của bọn họ rất nhanh, người bình thường có thể ném trúng sao?”
Bạch Lâu mở cửa sau cho ba người sói phóng vào, lại xoay đầu nhìn Phong Tiểu Vũ, chỉ thấy hắn ôm Đa Mị, miệng không ngừng nói, chỉ là hiệu ứng đặc biệt, chỉ là hiệu ứng đặc biệt.
Ba người sói sau khi lên xe, bọn họ ngồi khá xa Phong Tiểu Vũ, dựa vào cửa kính, “Yên tâm, người sói bọn tôi sẽ không chủ động đi tập kích con người.”
…
Miêu Tiêu Bắc lại đỡ trán.
“Á ~!” Phong Tiểu Vũ hét lên, “Biết nói kìa! Sói biết nói kìa!”
Miêu Tiêu Bắc khởi động xe lái đi, Lam Minh giơ chân đóng cửa lại.
Bạch Lâu vỗ bả vai Phong Tiểu Vũ, “Đừng la, hãy chấp nhận sự thật đi!”
Ba người sói cũng không biết làm sao, muốn tới gần Phong Tiểu Vũ an ủi vài câu, nhưng bên tai lại vang tên tiếng thở hừ hừ. Người sói thoáng giật mình, xoay mặt liền nhìn thấy Đa Mị đang ngồi chễm chệ trên ghế, hơi híp mắt nhìn bọn họ.
Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy tình cảnh phía sau qua kính chiếu hậu, kì lạ… Đa Mị là một con chó, tuy rằng hình thể to như con gấu nhưng dù sao cũng là chó… Tại sao gặp ba người sói này nó lại không sủa?
Ba người sói nhìn nó trong chốc lát, đột nhiên đều cúi đầu, cố gắng lui sát vào góc không dám tới gần Phong Tiểu Vũ.
“Gì rứa?” Bạch Lâu giật mình xoay mặt nhìn, sau khi nhìn Đa Mị một lúc lâu, hắn liền la lên “Má ơi!”, sau đó bay sát ra cửa xe, “Thần bảo hộ!” Vừa nói vừa ôm lưng ghế Miêu Tiêu Bắc, cố gắng chen chúc ra phía có ánh sáng, miệng nói thầm, “Đáng ghét… Còn đáng sợ hơn mấy con chó lông trắng bình thường!”
Miêu Tiêu Bắc nghe thấy phía sau rất ồn ào, hắn tập trung lái xe để tránh không gây ra tai nạn, hỏi Lam Minh, “Thần bảo hộ là cái gì?”
Lam Minh cười cười, “Sao lại ngốc như thế… Thần bảo hộ tất nhiên là ‘thần’ bảo hộ rồi chứ là cái gì!”
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy bản thân càng ngày càng hồ đồ, có điều đầu óc đã bắt đầu có triệu chứng rối loạn, hắn cũng lười hỏi, lập tức lái xe khỏi cánh rừng, bây giờ hắn cực kì thèm canh gà do mama đại nhân của Phong Tiểu Vũ nấu!
Lái xe tới một nhà xưởng gần thành phố, ba người sói nhìn thấy đồng loại của mình, bọn họ cám ơn Lam Minh, sau đó nhảy xuống xe chạy đi. Miêu Tiêu Bắc dừng xe ở gần đó, mãi cho tới khi ba người sói vào trong, còn có người dẫn chó tới… Bọn họ mới lái xe rời khỏi.
“Ừm…” Lam Minh tựa vào đầu xe, dường như có chút uể oải.
“Sao thế?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Tôi đói quá a… Biết vậy ăn luôn tên thần chết kia, có thể no cả tháng.” Lam Minh lẩm bẩm.
“Anh mà dám ăn ba cái thứ đó thì anh cút ngay cho tôi, tự thân mà lo lấy!” Miêu Tiêu Bắc mắng.
Lam Minh thở dài, đây chính là cuộc sống ăn nhờ ở đậu phải ăn cơm thiu trong truyền thuyết ư?
Tâm tình của mọi người cũng mau chóng trở lại bình thường, Miêu Tiêu Bắc chuyên tâm lái xe, Phong Tiểu Vũ dựa vào ghế ngủ, Bạch Lâu vẫn bay bay trên trần, không dám tới gần Đa Mị, Đa Mị thì nằm dưới sàn, vẫy đuôi nhìn Bạch Lâu.
“Đa Mị không giống có cái gì không tốt.” Miêu Tiêu Bắc có chút lo lắng, “Nếu nó xảy ra chuyện, Phong Tiểu Vũ chắc chắn sẽ đi nhảy lầu.”
Lam Minh cười cười, vươn tay ra sau vuốt lông Đa Mị, “Nó vẫn còn chưa tỉnh giấc, vì chủ nhân của nó vẫn còn say giấc nồng.”
“Tốt nhất là đừng bao giờ tỉnh lại!” Bạch Lâu nhỏ giọng nói, “Ba cái thứ thần bảo hộ linh tinh là thứ tôi ghét nhất!”
Vừa dứt lời, chợt nhìn thấy Phong Tiểu Vũ mơ màng mở mắt, chỉ vào Bạch Lâu, “Chị tôi nói, cái này gọi là ngạo kiều…”
…
“Là cái gì?” Lam Minh không hiểu.
Miêu Tiêu Bắc nhún vai, “Tiểu Vũ lâu lâu sẽ nói ba cái điều kì lạ, sở thích có chút đặc biệt.”
“Nga?” Lam Minh tò mò, hỏi Phong Tiểu Vũ, “Ngạo kiều là gì?”
“Ngô…” Phong Tiểu Vũ hiển nhiên vẫn còn ngái ngủ, mơ hồ chỉ chỉ mình, “Em là thiên nhiên ngốc, Bắc Bắc là nữ vương.”
Lam Minh càng thêm hứng thú, “Vậy còn tôi?”
“Đừng nghe hắn nói bậy nói bạ.” Miêu Tiêu Bắc không nhịn được chen vào một câu.
“Ừm.” Phong Tiểu Vũ mở miệng, “Lam ca hả, có thể xem là… cực phẩm…”
Nói còn chưa xong chợt nghe Đa Mị sủa lên hai tiếng.
“Hắc hắc.” Phong Tiểu Vũ sờ đầu Đa Mị, “Là đế vương… hay trung khuyển nhỉ? Lần sau phải kêu chị hai nhìn một chút.”
“Thì ra đây là thứ mà mấy đứa con gái gần đây thường xem.” Bạch Lâu đang bay bay trên trần đột nhiên lên tiếng, “Lần trước có vài cô gái bước vào tiệm sách của tôi, lúc kiếm sách cũng nói cái gì mà tiểu thụ tiểu công, quái dị.”
“Công thụ là cái gì?” Lam Minh xoay mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc tốt xấu gì cũng là người hiện đại, hơn nữa còn là một vũ công cực kì đẹp trai, tất nhiên đã từng bị vài người đồng tính hứng thú hỏi qua, thậm chí là còn quấy rầy, thấy Lam Minh còn chưa chịu dừng công cuộc nghiên cứu, Miêu Tiêu Bắc rống lên, “Đổi chủ đề!”
“Oa…” Bạch Lâu bội phục vỗ tay, “Bắc Bắc, cậu thật dữ dội nha, kể cả thần chủ còn không dám hét vô mặt hắn.”
“Thần chủ là cái mố gì?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Không biết… Đổi đề tài!”
Phong Tiểu Vũ xoay người, “Bắc Bắc… đừng phản kháng, chị hai nói, anh là một tiểu thụ trời sinh đã khiến người ta yêu thương…”
“Két!” một tiếng vang lên, sau khi đánh một đường chữ S, Miêu Tiêu Bắc thắng xe lại, hắn xoay mặt âm trầm nhìn Phong Tiểu Vũ, “Có gan nói lại thử xem?”
Phong Tiểu Vũ đã sớm té ụp mặt xuống đất, ngay cả Bạch Lâu đang bay lơ lửng cũng bị đập u đầu.
Phong Tiểu Vũ lập tức ôm lấy Đa Mị, “Nói giỡn thôi mà, sao anh lại nghiêm túc quá vậy.”
Miêu Tiêu Bắc khởi động xe, vừa nghĩ tới Phong Tiểu Vũ cứ lâu lâu lại nói nhảm, còn kêu giới thiệu bạn trai cho hắn, là hắn lại tức giận, xoay mặt nhìn liền thấy Lam Minh tựa vào kính xe, cười cười nhìn hắn… Trong bóng đêm, đôi mắt màu vàng kia càng trở nên yêu dị lạ thường.
Xe của mọi người cũng rất nhanh tới nhà Phong Tiểu Vũ.
Mọi người bước vào nhà, nhìn thấy mẹ Phong Tiểu Vũ đang ngồi xem TV.
“Oa, mẹ thắng được bao nhiêu vậy?” Phong Tiểu Vũ giật mình hỏi.
“Ngoan, cho con mua đồ ăn vặt!” Mẹ Phong Tiểu Vũ đưa cho hắn một xấp tiền dày.
Phong Tiểu Vũ lập tức cầm lấy, chân chó chạy đi mát xa cho mẹ.
“Dì.” Miêu Tiêu Bắc chào hỏi mẹ Phong Tiểu Vũ, “Con còn dẫn theo hai người.”
“Vừa lúc vừa lúc!” Mẹ Phong Tiểu Vũ nhiệt tình đứng dậy, “Dì chuẩn bị nhiều lắm, ăn không hết đâu…”
Đang nói chuyện, mắt bà liếc qua Lam Minh, giây phút đó bà liền ngây ra.
Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy sắc mặt của bà thoáng thay đổi, tựa như từ kinh ngạc dần biến thành hơi sợ hãi. Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, trong lòng nói… Không phải chứ?!
Lam Minh nhìn bà trong chốc lát, khóe miệng cong lên, tao nhã nói, “Làm phiền rồi.”
Phong Tiểu Vũ hỏi mẹ mình, “Mẹ, nhìn xem, rất tuấn tú lịch sự đúng không? Có phải loại hình mẹ thích không?”
“Ừ…” Mẹ Phong Tiểu Vũ gật đầu, cười nói, “Ngồi đi, ngồi đi! Dì đi lấy đồ ăn!” Nói xong liền vội vã chạy vào bếp.
“Á?” Phong Tiểu Vũ khó hiểu chớp mắt, mẹ hắn lúc trước khi gặp mấy anh chàng đẹp trai, mắt đều hiện trái tim, lần này thì hoàn toàn khác, hơn nữa Lam Minh còn là loại hình mà mẹ hắn thích nhất mà!
“Để tôi vào giúp.” Lam Minh xoay người vào bếp, mẹ Phong Tiểu Vũ giương mắt nhìn thấy Lam Minh, bà liền thấp giọng nói, “Tiểu Vũ không hề biết bản thân là thể ký túc, ngươi đừng làm hại nó!”
Lam Minh nhướn mày, “Tại sao ta phải làm hại hắn? Ngươi để thần bảo hộ trong người Đa Mị, nói cách khác, người tiên tri đang ở bên trong cơ thể Phong Tiểu Vũ… Thể ký túc à, người tiên tri này xem ra có cấp bậc không thấp, biết trước chuyện tương lai đi? Hắn sẽ phù hộ Phong Tiểu Vũ sống khỏe mạnh bình an, đúng là một người mẹ vĩ đại, tuy là thiên thần nhưng lại kết hôn với người phàm, sinh ra một đứa con.”
“Ta không có cánh.” Mẹ Phong Tiểu Vũ cười cười, “Cũng giống như ngươi, ta không được thần linh hoan nghênh, kể cả ma quỷ cũng thế, cho nên ta chỉ thích con người!” Nói xong, bà bưng thức ăn ra, lúc tới cửa bà xoay đầu nhìn Lam Minh, “Nếu đã định hôn ước với Tiêu Bắc, ngươi cũng nên chăm sóc tốt cho nó… Chắc ngươi cũng biết nó là ai rồi chứ?”
Lam Minh khẽ nhíu mày, có chút thất bại, mẹ Phong Tiểu Vũ đã trở lại dáng vẻ thong dong ngày thường, bưng thức ăn ra nói, “Tới đây tới đây, ăn nhiều một chút!”
Lam Minh thở dài, vừa định ra ngoài thì bị Miêu Tiêu Bắc giả bộ đi WC túm lấy kéo vào nhà vệ sinh.
“Tôi không thích bạo lực.” Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc như hổ rình mồi, cười nói, “Tuy rằng trông cậu bây giờ rất dễ thương.”
“Tôi cảnh cáo anh.” Miêu Tiêu Bắc nghiêm túc nói, “Phong Tiểu Vũ và mẹ hắn, cho dù bọn họ là ai anh cũng không được làm hại họ! Nếu không tôi sẽ đuổi anh đi.”
Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc đang căng thẳng còn có chút tức giận, một lúc lâu sau hắn cong khóe miệng, đưa mặt tới, chọt chọt bên sườn mặt Miêu Tiêu Bắc, thấp giọng, “Tuân mệnh, thưa chủ nhân.”
Ba người sói cũng đồng thời cảm thấy có một sức mạnh rất lớn túm lấy cổ mình, kéo ra sau. Nhóm người sói té xuống đất, mắt thấy ánh sáng trắng kia xẹt ngang qua đỉnh đầu… đột nhiên dừng lại. Xung quanh yên lặng, ngẩng đầu lên, ba người sói nhìn thấy lưỡi đao màu bạc ngay trên đầu… Chính là loại lưỡi liềm của thần chết.
Mà chuôi đao lại nằm trong một bàn tay tái nhợt, móng tay dài sắc nhọn cùng với hình xăm màu đen mang theo điềm xấu, chứng minh chủ nhân của bàn tay này không phải là người. Ở đối diện, lưỡi liềm đã bị Lam Minh dùng chân giẫm nát.
Mọi người cùng giương mắt nhìn người kia, hắn mặc một chiếc áo choàng lớn, mũ áo che cả mắt, cả người như cái bóng, chỉ có thể nhìn thấy mũi, cằm và môi đều bị cổ áo cao che đi.
Lam Minh nhìn hắn một lát, khẽ nhíu mày, “Tại sao thần chết lại đuổi giết người sói?”
Ba người sói vừa nghe thấy hai từ ‘thần chết’, bọn họ cũng thấy khó hiểu, lùi tới bên chiếc xe, căng thẳng nhìn lưỡi liềm bị Lam Minh giẫm dưới chân… Ánh sáng khác thường, chứng tỏ ở trên đó được quét một lớp bạc.
Ai cũng biết, muốn giết người sói, phải dùng bạc! Bọn người sói sợ nhất những vũ khí có chất bạc, cũng giống như huyết tộc sợ ánh sáng vậy.
“Hóa trang giỏi quá.” Phong Tiểu Vũ ngồi ở bên cửa, cảm thấy không an toàn, hắn liền nhích vào trong, tận lực kề sát Đa Mị, nhưng cũng không dám ôm.
“Xí… Thì ra là thần chết.” Ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Lâu lại không hề sợ thần chết, hắn nhoài người về phía trước, nhìn nhìn thần chết, “Ý, thần chết này bị giáng chức! Không có vòng tử thần!”
Lam Minh nhướn mày, “Bị giáng chức? Cũng đúng… Thần chết không đi xử ác linh mà lại đi đuổi giết người sói, ngươi có thù hằn với lang tộc?”
Thần chết kia không nói lời nào, xoay người bỏ chạy, mới lóe một cái đã mất tích.
Lam Minh cũng không đuổi theo, xoay mặt nhìn ba người sói đang sợ hãi, “Chính hắn là người đuổi giết các ngươi?”
“Đồng loại của chúng tôi đều bị dụng cụ có chất bạc chém làm hai, sau đó còn bị đốt thi thể, bởi vậy không thể tái sinh.” Tên người sói cầm đầu vẫn còn sợ hãi, “Hắn rất lợi hại.”
“Đây không phải nơi của yêu tộc.” Bạch Lâu chống cằm nói, “Không nên giữ lại thân thể, cái này cũng tốt, có hình dáng tất nhiên sẽ có thân thể, có thân thể tất nhiên cũng có thể bị tiêu diệt.”
Lam Minh cười cười, “Quỷ cũng có thể bị tiêu diệt… Hồn phi phách tán không phải à?”
Bạch Lâu nhíu mày, tựa như bị đả kích, lui ra sau, thì thầm nói, “Nhưng vẫn an toàn hơn yêu tộc!”
“Chúng tôi không biết đã đắc tội gì với hắn.” Người sói cầm đầu nói, “Nhưng hắn có vẻ giống như đi đuổi giết Lang Vương.”
“Nga?” Lam Minh nghĩ nghĩ, “Lang Vương không thể nào lại không có cách giải quyết một tên thần chết vừa bị giáng chức… Hay là nói Lang Vương này là đồ bỏ đi?”
“Không phải!” Ba người sói lập tức lắc đầu.
“Khiết Liêu là Lang Vương trẻ nhất cũng mạnh nhất từ trước tới nay!” Người sói cầm đầu rất tự tin nói, “Không những vậy, chúng tôi còn tin tưởng về sau sẽ không có Lang Vương nào giỏi hơn hắn.”
“Ha ~” Lam Minh cười cười, “Sao lại dám khẳng định như vậy?”
“Mẹ của Lang Vương là huyết tộc!” Người sói cầm đầu nói.
Ánh mắt Lam Minh lộ ra nét kinh ngạc, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên lên tiếng hỏi, “Cái này chứng minh cho điều gì?”
Lam Minh cong khóe miệng, “Lang tộc và huyết tộc cũng có thể coi là thiên địch, hơn nữa thuộc tính của cả hai bên lại hoàn toàn tương phản!”
“Thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Nếu lang tộc là sói, vậy huyết tộc chính là rắn… Hai loài này kết hợp với nhau sinh ra một đứa con, cậu cảm thấy nó sẽ thế nào?” Lam Minh hỏi.
Miêu Tiêu Bắc không rõ, mọi người đang trầm mặc lại nghe Phong Tiểu Vũ lên tiếng, “À ờ, là người sói và người rắn sao?”
Tất cả mọi người xoay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn mang biểu tình em chỉ muốn nêu ý kiến thôi mà.
Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Cậu có cao kiến gì?”
“Ngô.” Phong Tiểu Vũ nhịn cười, “Người Ai Cập!”
…
“Mọi người không nhận ra sao?” Phong Tiểu Vũ che miệng nói, “Trong mấy bức tranh Ai Cập đều có vẽ hình thân chó nhưng mang đầu rắn đó?”
Mọi người trầm mặc.
Bạch Lâu sờ sờ cánh tay, một lúc sau mới nghẹn ra một câu, “Tôi là quỷ mà còn thấy lạnh.”
Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị, vẽ vẽ vòng tròn, “Đa Mị… lần nào cũng tẻ ngắt, chẳng lẽ baba không có khiếu kể chuyện cười?”
Hắn đang nói thầm, chợt nghe Lam Minh ôm lưng ghế cười ha hả, chỉ Phong Tiểu Vũ, “Chú mày rất thú vị! Hahaha…”
Miêu Tiêu Bắc đỡ trán, Bạch Lâu vuốt cằm nói, “Hắn có phải là thần ma mạnh nhất hay không thì tôi không dám khẳng định, nhưng tôi có thể đảm bảo, hắn nhất định rất dễ bị chọc cười! Lần sau tôi dẫn hắn đi xem hài kịch, có khi nào hắn sẽ cười tới chết không?”
Miêu Tiêu Bắc nghe đến đó, hắn đột nhiên xoay đầu hỏi Bạch Lâu, “Thần ma là cái gì?”
Bạch Lâu sửng sốt, nhìn Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu mới lên tiếng hỏi, “Ô, cậu mất năng lực của pháp sư rồi sao?”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, cả Bạch Lâu lẫn Lam Minh đều nói hắn là pháp sư… Căn bản, hắn chẳng biết pháp sư pháp siếc gì, trước khi gặp Lam Minh, hắn chính là một người hoàn toàn không tin vào thần thánh.
“Lang Vương của các ngươi cũng không phải do sợ tên thần chết kia mà mất tích.” Lam Minh đúng lúc cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Bạch Lâu và Miêu Tiêu Bắc, tuy rằng ngữ điệu rất lơ đãng, nhưng Miêu Tiêu Bắc vẫn có thể ý thức được… Lam Minh dường như không muốn hắn tìm hiểu rốt cuộc bản thân hắn là ai.
Bạch Lâu gật đầu, “Huyết tộc và lang tộc có thể thành công sinh ra một đứa con, có thể tính là một phần một triệu, nhưng nếu thành công thì hậu duệ sau này chính là một tên siêu hỗn huyết, năng lực của Lang Vương chắc chắn mạnh hơn những chư thần bình thường gấp mười lần, làm sao có thể bị một thần chết truy đuổi, chạy trốn khắp nơi?”
“Xuất sắc quá a.” Phong Tiểu Vũ đột nhiên nói, “Ai viết kịch bản vậy?”
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên muốn an ủi Phong Tiểu Vũ — Bỏ đi, không tin cũng không cần ép bản thân, hãy chấp nhận sự thật.
“Ba người lên xe đi.” Lam Minh nói, “Ta đưa các ngươi tới nơi an toàn, cố gắng đừng tụ tập cũng đừng đi lung tung, nếu hắn đã bị giáng chức thì hắn cũng chỉ còn lại hồn phách, nuôi chó đi, hắn không dám tới gần đâu.”
Ba người sói liếc mắt nhìn nhau, cảm kích gật đầu, “Vậy… chuyện của Lang Vương…”
“Ta sẽ cố gắng giúp, dù sao Long Tước cũng đã nhận tiền.” Lam Minh bảo bọn họ ra phía sau, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Không đủ chỗ…” Vừa dứt lời, ba người sói liền lùi lại, ngồi xổm xuống, biến trở lại thành sói, không khác gì sói bình thường, chỉ có một điểm khác là trên trán có một đốm trắng, giống như con mắt.
“Trán chính là điểm yếu của người sói.” Lam Minh cười cười, “Chỉ cần dùng vài thứ đè lên đốm trắng đó, bọn họ sẽ không thể hóa ma… Đương nhiên, một khi gặp người sói đã hóa ma, chỉ cần dùng vài thứ ném chuẩn xác vào đốm trắng đó, bọn họ sẽ lập tức hiện nguyên hình.”
Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Động tác của bọn họ rất nhanh, người bình thường có thể ném trúng sao?”
Bạch Lâu mở cửa sau cho ba người sói phóng vào, lại xoay đầu nhìn Phong Tiểu Vũ, chỉ thấy hắn ôm Đa Mị, miệng không ngừng nói, chỉ là hiệu ứng đặc biệt, chỉ là hiệu ứng đặc biệt.
Ba người sói sau khi lên xe, bọn họ ngồi khá xa Phong Tiểu Vũ, dựa vào cửa kính, “Yên tâm, người sói bọn tôi sẽ không chủ động đi tập kích con người.”
…
Miêu Tiêu Bắc lại đỡ trán.
“Á ~!” Phong Tiểu Vũ hét lên, “Biết nói kìa! Sói biết nói kìa!”
Miêu Tiêu Bắc khởi động xe lái đi, Lam Minh giơ chân đóng cửa lại.
Bạch Lâu vỗ bả vai Phong Tiểu Vũ, “Đừng la, hãy chấp nhận sự thật đi!”
Ba người sói cũng không biết làm sao, muốn tới gần Phong Tiểu Vũ an ủi vài câu, nhưng bên tai lại vang tên tiếng thở hừ hừ. Người sói thoáng giật mình, xoay mặt liền nhìn thấy Đa Mị đang ngồi chễm chệ trên ghế, hơi híp mắt nhìn bọn họ.
Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy tình cảnh phía sau qua kính chiếu hậu, kì lạ… Đa Mị là một con chó, tuy rằng hình thể to như con gấu nhưng dù sao cũng là chó… Tại sao gặp ba người sói này nó lại không sủa?
Ba người sói nhìn nó trong chốc lát, đột nhiên đều cúi đầu, cố gắng lui sát vào góc không dám tới gần Phong Tiểu Vũ.
“Gì rứa?” Bạch Lâu giật mình xoay mặt nhìn, sau khi nhìn Đa Mị một lúc lâu, hắn liền la lên “Má ơi!”, sau đó bay sát ra cửa xe, “Thần bảo hộ!” Vừa nói vừa ôm lưng ghế Miêu Tiêu Bắc, cố gắng chen chúc ra phía có ánh sáng, miệng nói thầm, “Đáng ghét… Còn đáng sợ hơn mấy con chó lông trắng bình thường!”
Miêu Tiêu Bắc nghe thấy phía sau rất ồn ào, hắn tập trung lái xe để tránh không gây ra tai nạn, hỏi Lam Minh, “Thần bảo hộ là cái gì?”
Lam Minh cười cười, “Sao lại ngốc như thế… Thần bảo hộ tất nhiên là ‘thần’ bảo hộ rồi chứ là cái gì!”
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy bản thân càng ngày càng hồ đồ, có điều đầu óc đã bắt đầu có triệu chứng rối loạn, hắn cũng lười hỏi, lập tức lái xe khỏi cánh rừng, bây giờ hắn cực kì thèm canh gà do mama đại nhân của Phong Tiểu Vũ nấu!
Lái xe tới một nhà xưởng gần thành phố, ba người sói nhìn thấy đồng loại của mình, bọn họ cám ơn Lam Minh, sau đó nhảy xuống xe chạy đi. Miêu Tiêu Bắc dừng xe ở gần đó, mãi cho tới khi ba người sói vào trong, còn có người dẫn chó tới… Bọn họ mới lái xe rời khỏi.
“Ừm…” Lam Minh tựa vào đầu xe, dường như có chút uể oải.
“Sao thế?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Tôi đói quá a… Biết vậy ăn luôn tên thần chết kia, có thể no cả tháng.” Lam Minh lẩm bẩm.
“Anh mà dám ăn ba cái thứ đó thì anh cút ngay cho tôi, tự thân mà lo lấy!” Miêu Tiêu Bắc mắng.
Lam Minh thở dài, đây chính là cuộc sống ăn nhờ ở đậu phải ăn cơm thiu trong truyền thuyết ư?
Tâm tình của mọi người cũng mau chóng trở lại bình thường, Miêu Tiêu Bắc chuyên tâm lái xe, Phong Tiểu Vũ dựa vào ghế ngủ, Bạch Lâu vẫn bay bay trên trần, không dám tới gần Đa Mị, Đa Mị thì nằm dưới sàn, vẫy đuôi nhìn Bạch Lâu.
“Đa Mị không giống có cái gì không tốt.” Miêu Tiêu Bắc có chút lo lắng, “Nếu nó xảy ra chuyện, Phong Tiểu Vũ chắc chắn sẽ đi nhảy lầu.”
Lam Minh cười cười, vươn tay ra sau vuốt lông Đa Mị, “Nó vẫn còn chưa tỉnh giấc, vì chủ nhân của nó vẫn còn say giấc nồng.”
“Tốt nhất là đừng bao giờ tỉnh lại!” Bạch Lâu nhỏ giọng nói, “Ba cái thứ thần bảo hộ linh tinh là thứ tôi ghét nhất!”
Vừa dứt lời, chợt nhìn thấy Phong Tiểu Vũ mơ màng mở mắt, chỉ vào Bạch Lâu, “Chị tôi nói, cái này gọi là ngạo kiều…”
…
“Là cái gì?” Lam Minh không hiểu.
Miêu Tiêu Bắc nhún vai, “Tiểu Vũ lâu lâu sẽ nói ba cái điều kì lạ, sở thích có chút đặc biệt.”
“Nga?” Lam Minh tò mò, hỏi Phong Tiểu Vũ, “Ngạo kiều là gì?”
“Ngô…” Phong Tiểu Vũ hiển nhiên vẫn còn ngái ngủ, mơ hồ chỉ chỉ mình, “Em là thiên nhiên ngốc, Bắc Bắc là nữ vương.”
Lam Minh càng thêm hứng thú, “Vậy còn tôi?”
“Đừng nghe hắn nói bậy nói bạ.” Miêu Tiêu Bắc không nhịn được chen vào một câu.
“Ừm.” Phong Tiểu Vũ mở miệng, “Lam ca hả, có thể xem là… cực phẩm…”
Nói còn chưa xong chợt nghe Đa Mị sủa lên hai tiếng.
“Hắc hắc.” Phong Tiểu Vũ sờ đầu Đa Mị, “Là đế vương… hay trung khuyển nhỉ? Lần sau phải kêu chị hai nhìn một chút.”
“Thì ra đây là thứ mà mấy đứa con gái gần đây thường xem.” Bạch Lâu đang bay bay trên trần đột nhiên lên tiếng, “Lần trước có vài cô gái bước vào tiệm sách của tôi, lúc kiếm sách cũng nói cái gì mà tiểu thụ tiểu công, quái dị.”
“Công thụ là cái gì?” Lam Minh xoay mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc tốt xấu gì cũng là người hiện đại, hơn nữa còn là một vũ công cực kì đẹp trai, tất nhiên đã từng bị vài người đồng tính hứng thú hỏi qua, thậm chí là còn quấy rầy, thấy Lam Minh còn chưa chịu dừng công cuộc nghiên cứu, Miêu Tiêu Bắc rống lên, “Đổi chủ đề!”
“Oa…” Bạch Lâu bội phục vỗ tay, “Bắc Bắc, cậu thật dữ dội nha, kể cả thần chủ còn không dám hét vô mặt hắn.”
“Thần chủ là cái mố gì?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Không biết… Đổi đề tài!”
Phong Tiểu Vũ xoay người, “Bắc Bắc… đừng phản kháng, chị hai nói, anh là một tiểu thụ trời sinh đã khiến người ta yêu thương…”
“Két!” một tiếng vang lên, sau khi đánh một đường chữ S, Miêu Tiêu Bắc thắng xe lại, hắn xoay mặt âm trầm nhìn Phong Tiểu Vũ, “Có gan nói lại thử xem?”
Phong Tiểu Vũ đã sớm té ụp mặt xuống đất, ngay cả Bạch Lâu đang bay lơ lửng cũng bị đập u đầu.
Phong Tiểu Vũ lập tức ôm lấy Đa Mị, “Nói giỡn thôi mà, sao anh lại nghiêm túc quá vậy.”
Miêu Tiêu Bắc khởi động xe, vừa nghĩ tới Phong Tiểu Vũ cứ lâu lâu lại nói nhảm, còn kêu giới thiệu bạn trai cho hắn, là hắn lại tức giận, xoay mặt nhìn liền thấy Lam Minh tựa vào kính xe, cười cười nhìn hắn… Trong bóng đêm, đôi mắt màu vàng kia càng trở nên yêu dị lạ thường.
Xe của mọi người cũng rất nhanh tới nhà Phong Tiểu Vũ.
Mọi người bước vào nhà, nhìn thấy mẹ Phong Tiểu Vũ đang ngồi xem TV.
“Oa, mẹ thắng được bao nhiêu vậy?” Phong Tiểu Vũ giật mình hỏi.
“Ngoan, cho con mua đồ ăn vặt!” Mẹ Phong Tiểu Vũ đưa cho hắn một xấp tiền dày.
Phong Tiểu Vũ lập tức cầm lấy, chân chó chạy đi mát xa cho mẹ.
“Dì.” Miêu Tiêu Bắc chào hỏi mẹ Phong Tiểu Vũ, “Con còn dẫn theo hai người.”
“Vừa lúc vừa lúc!” Mẹ Phong Tiểu Vũ nhiệt tình đứng dậy, “Dì chuẩn bị nhiều lắm, ăn không hết đâu…”
Đang nói chuyện, mắt bà liếc qua Lam Minh, giây phút đó bà liền ngây ra.
Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy sắc mặt của bà thoáng thay đổi, tựa như từ kinh ngạc dần biến thành hơi sợ hãi. Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, trong lòng nói… Không phải chứ?!
Lam Minh nhìn bà trong chốc lát, khóe miệng cong lên, tao nhã nói, “Làm phiền rồi.”
Phong Tiểu Vũ hỏi mẹ mình, “Mẹ, nhìn xem, rất tuấn tú lịch sự đúng không? Có phải loại hình mẹ thích không?”
“Ừ…” Mẹ Phong Tiểu Vũ gật đầu, cười nói, “Ngồi đi, ngồi đi! Dì đi lấy đồ ăn!” Nói xong liền vội vã chạy vào bếp.
“Á?” Phong Tiểu Vũ khó hiểu chớp mắt, mẹ hắn lúc trước khi gặp mấy anh chàng đẹp trai, mắt đều hiện trái tim, lần này thì hoàn toàn khác, hơn nữa Lam Minh còn là loại hình mà mẹ hắn thích nhất mà!
“Để tôi vào giúp.” Lam Minh xoay người vào bếp, mẹ Phong Tiểu Vũ giương mắt nhìn thấy Lam Minh, bà liền thấp giọng nói, “Tiểu Vũ không hề biết bản thân là thể ký túc, ngươi đừng làm hại nó!”
Lam Minh nhướn mày, “Tại sao ta phải làm hại hắn? Ngươi để thần bảo hộ trong người Đa Mị, nói cách khác, người tiên tri đang ở bên trong cơ thể Phong Tiểu Vũ… Thể ký túc à, người tiên tri này xem ra có cấp bậc không thấp, biết trước chuyện tương lai đi? Hắn sẽ phù hộ Phong Tiểu Vũ sống khỏe mạnh bình an, đúng là một người mẹ vĩ đại, tuy là thiên thần nhưng lại kết hôn với người phàm, sinh ra một đứa con.”
“Ta không có cánh.” Mẹ Phong Tiểu Vũ cười cười, “Cũng giống như ngươi, ta không được thần linh hoan nghênh, kể cả ma quỷ cũng thế, cho nên ta chỉ thích con người!” Nói xong, bà bưng thức ăn ra, lúc tới cửa bà xoay đầu nhìn Lam Minh, “Nếu đã định hôn ước với Tiêu Bắc, ngươi cũng nên chăm sóc tốt cho nó… Chắc ngươi cũng biết nó là ai rồi chứ?”
Lam Minh khẽ nhíu mày, có chút thất bại, mẹ Phong Tiểu Vũ đã trở lại dáng vẻ thong dong ngày thường, bưng thức ăn ra nói, “Tới đây tới đây, ăn nhiều một chút!”
Lam Minh thở dài, vừa định ra ngoài thì bị Miêu Tiêu Bắc giả bộ đi WC túm lấy kéo vào nhà vệ sinh.
“Tôi không thích bạo lực.” Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc như hổ rình mồi, cười nói, “Tuy rằng trông cậu bây giờ rất dễ thương.”
“Tôi cảnh cáo anh.” Miêu Tiêu Bắc nghiêm túc nói, “Phong Tiểu Vũ và mẹ hắn, cho dù bọn họ là ai anh cũng không được làm hại họ! Nếu không tôi sẽ đuổi anh đi.”
Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc đang căng thẳng còn có chút tức giận, một lúc lâu sau hắn cong khóe miệng, đưa mặt tới, chọt chọt bên sườn mặt Miêu Tiêu Bắc, thấp giọng, “Tuân mệnh, thưa chủ nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất