Quyển 1 Chương 4
Tối hôm đó, Miêu Tiêu Bắc phải nấu cho Lam Minh thêm ba tô mì gói, mới có thể đuổi tên ác ma háu ăn đi ngủ, Phong Tiểu Vũ vừa ăn khuya vừa hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bắc ca, người kia là ai vậy? Đẹp trai quá trời!”
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn vô lực, trong lòng nói, cậu mà thấy hắn lúc biến thân chắc mắt mù luôn quá…!
Sau khi đã đuổi Phong Tiểu Vũ tò mò về phòng, Miêu Tiêu Bắc nằm xuống sô pha, Đa Mị nằm sấp trên thảm lông lăn qua lăn lại.
Miêu Tiêu Bắc nhìn trần nhà, không hề có tí buồn ngủ nào, hắn suy nghĩ, đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thật vậy không? Hắn hy vọng khi tỉnh lại, đây chỉ là một giấc mộng dài.
Sau khi chợp mắt được một lát, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên ngồi dậy, lấy giấy bút ra vẽ lại những động tác trong cuốn sách kia, hắn vẽ không đẹp nhưng lại có thể nhớ kỹ từng động tác một.
Hắn lấy tai nghe ra, mở nhạc, vừa nghe vừa biên vũ đạo, hình ảnh Lam Minh xé nát quái vật hiện lên trong đầu, làm cho hắn có ý tưởng sáng tác dồi dào mãnh liệt.
…
Sáng sớm hôm sau, Lam Minh bị tiếng chim hót đánh thức, xoay người một cái, mơ màng nói, “Hót cái đầu tụi bây… Qua mấy ngàn năm rồi mà vẫn chẳng tiến bộ gì cả.”
Lại ngủ thêm chút nữa, ở bên ngoài càng ngày càng ồn hơn… Tiếng còi xe, tiếng thắng xe… Những thanh âm ồn ào của thành phố làm cho Lam Minh có ảo giác như mình bị nhốt trong lồng chim.
“Ồn muốn chết!” Lam Minh đá mền ngồi dậy, tiếng ồn làm hắn cảm thấy có chút đau đầu, bước tới bên cửa sổ kéo màn ra… Ánh nắng chói chang làm hắn phải nhắm mắt lại, từ từ hé miệng… Răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài. Thật lâu sau, Lam Minh hít một hơi, lâu rồi không tiếp xúc với ánh nắng như thế này. Hắn cười tự giễu bản thân, Lam Minh cúi đầu nhìn bàn tay được ánh nắng chiếu rọi, thứ duy nhất đáng giá để thích ở thế giới con người cũng chỉ có thứ ánh sáng ấm áp này thôi.
Định thần lại hắn mới phát hiện ra, trong ánh nắng có một thân ảnh quen thuộc.
Lam Minh tập trung nhìn xem, ở ngoài cửa sổ cũng không phải khoảng trống, mà là một sân thượng rất lớn.
Miêu Tiêu Bắc đeo tai nghe, đang duỗi người, làm những động tác cơ bản để kéo dãn cơ.
Lam Minh hơi nheo mắt lại, sân thượng rất lớn, sàn nhà bằng gỗ màu đen, bốn góc đều có chậu cây xanh.
Miêu Tiêu Bắc rất tập trung, trên cổ và trán đều đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Lam Minh nhìn nhìn, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười không rõ nghĩa, đẩy cửa sổ ra.
Tiếng mở cửa cũng không quấy rầy Miêu Tiêu Bắc, đại khái là đã bị tiếng nhạc che đi.
Lam Minh bước tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc vừa lúc xoay người, hắn liền nhìn thấy Lam Minh xuất hiện ngay trước mặt, giật mình… Cũng may hắn phản ứng nhanh, xoay người né tránh, giương mắt bất mãn nhìn Lam Minh, hắn ghét nhất bị người ta quấy rầy lúc tập luyện.
Lam Minh cũng không để ý, bước ra lan can, cúi đầu nhìn xuống lầu, rồi lại nhìn xung quanh.
…
Ban ngày, có thể thưởng thức thành phố tốt hơn ban đêm, Lam Minh cẩn thận phân tích sự khác nhau của thế giới loài người bây giờ và ngày xưa, hắn có chút muốn cười.
Miêu Tiêu Bắc tháo tai nghe ra, dưới ánh nắng, ngũ quan của Lam Minh hiện ra rõ ràng, tuy rằng hình dáng rất giống người bình thường nhưng nhìn lại thì cũng không giống. Nhìn sơ lược thì hắn rất tuấn tú, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có nét yêu dị, đặc biệt là đôi mắt, bị ánh nắng chiếu xuống, đồng tử sẽ co rút giống như mắt mèo, tạo thành một đường thẳng, màu sắc cũng chuyển thành vàng nhạt. Da vẫn trắng, tóc vẫn đen, nhưng dưới ánh sáng mặt trời, vẫn làm cho người ta có cảm giác rực rỡ.
Miêu Tiêu Bắc dùng khăn lau mặt, lên tiếng, “Lát nữa tôi phải ra ngoài, anh ở nhà đừng đi đâu hết.”
Lam Minh xoay đầu lại, “Cậu đi đâu thế?” Khi nhìn thấy khuôn mặt kia, chính hắn cũng phải giật mình.
Ngũ quan của Miêu Tiêu Bắc, cả thân hình, so với hình ảnh trong trí nhớ đã từng có lúc quên đi, thật sự rất giống.
Lam Minh cười cười, càng nhìn cẩn thận hơn, khuôn mặt hoàn mỹ lại tinh xảo, hơn nữa còn có huyết thống thuần khiết hơn mấy ngàn năm, chẳng có món ăn nào ngon hơn thế.
“Hôm nay tôi có buổi diễn.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Buổi tối còn có suất.”
“Tôi đi với cậu.” Lam Minh nói.
Miêu Tiêu Bắc hơi nheo mắt lại, quyết định phản kháng, “Không cho anh đi!”
Lam Minh nhướn mày, “Cậu không có quyền từ chối, tôi vẫn sẽ đi tìm thấy cậu.” Nói xong, vươn tay chỉ hình vẽ trên tay, xoay người vào nhà, “Ăn sáng!”
Miêu Tiêu Bắc có xúc động muốn đập đồ, chừng nào mới thoát khỏi tên ác ma này đây?!
Vô lực quay vào nhà, Miêu Tiêu Bắc ngáp một cái, tối hôm qua không được ngủ đủ giấc.
Ra phòng khách, hắn thấy trên bàn để mười mấy cái bánh bao, Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, trên sô pha là Phong Tiểu Vũ đang ngậm bánh, cho Đa Mị ăn.
Thấy Miêu Tiêu Bắc bước ra, hắn hét lên, “Bắc Bắc, tối qua có động đất đó anh biết không?!”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Hả?”
“Anh xem tin tức đi, thư viện bị sụp luôn rồi!”
“Khụ khụ…” Miêu Tiêu Bắc không ngừng ho khan, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn bắt máy, đầu dây bên kia là dì La, “Tiểu Bắc, con có sao không?”
“Dạ… không.” Miêu Tiêu Bắc có cảm giác rất tội lỗi, “Dì…”
“Ai nha, không sao là tốt rồi, làm dì sợ muốn chết, dì còn tưởng con bị đè dưới đó chứ!” Dì La nói, “Bên xây dựng bòn rút công trình, kì này bọn họ chết chắc rồi!”
“Dạ?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Con không biết gì sao? Thư viện bị sụp rồi!” Dì La nổi giận đùng đùng, “Sáng hôm nay tới thư viện, dì giật hết cả mình, vừa mới báo cảnh sát, bên giám định cũng tới, bọn họ nói trong thép bị trộn lẫn tạp chất, rõ ràng là bòn rút công trình! Bên công ty xây dựng tiêu đời rồi, cho bồi thường chết luôn! Ở đây có biết bao nhiêu cuốn là đồ vô giá.”
Miêu Tiêu Bắc càng nghe càng thấy áy náy, “Dì La, con xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì, thằng nhỏ này, nếu tối hôm qua con không tới, dì còn định ở lại suốt đêm, nói không chừng đã bị đè chết rồi!” Dì La nói, “Nhưng mà không sao, cái này có bên bảo hiểm bồi thường, dì nghỉ ngơi chờ xây xong rồi đi làm tiếp, tiền lương vẫn lấy, vậy chẳng phải mình lời rồi sao. Tiểu Bắc, ở khu phía Bắc có một nhà sách, con có biết không? Ở đó chuyên bán sách cổ, dưới tầng hầm có rất nhiều sách quý, mấy hôm trước dì mới tới đó xem, nếu con muốn thì tới đó hốt đi, thôi không nói nữa, dì phải đưa bảo bối đi học rồi.”
Miêu Tiêu Bắc cúp điện thoại, nghĩ ngợi một chút… Hình như đã làm chuyện tốt thì phải?
Ngẩng đầu lên, Lam Minh đã chén sạch xong đống bánh bao, chừa lại một cái cho hắn, vươn đầu lưỡi liếm miệng, dường như đã ăn no.
“Anh ăn no rồi?” Miêu Tiêu Bắc cầm cái bánh lên nhìn hắn, “Chưa no thì cho anh cái này luôn nè.”
Lam Minh cười, “No rồi, tối hôm qua là do bị bỏ đói lâu quá thôi.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ ngợi, “Bao lâu rồi anh chưa được ăn?”
Lam Minh ngẩng mặt lên suy nghĩ, vươn tay lấy đồng hồ để trong tay áo, thiết kế rườm rà kiểu cách ngày xưa, “Ừm… Ít nhất cũng một ngàn năm rồi.”
Miêu Tiêu Bắc há hốc, Phong Tiểu Vũ thì không ngừng đập đầu gối, cười nói, “Ha ha ha~ Lam ca vui tính ghê!”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, vừa ăn vừa nói, “Đi thôi, buổi sáng có suất diễn!” Nói xong, kéo Phong Tiểu Vũ ra cửa, Lam Minh cũng đi theo, Đa Mị ở phía sau.
Vào thang máy, Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, vẫn là lái xe đi đi, sau đó bấm nút thang máy.
Lam Minh đứng trong thang máy ngẩng đầu nhìn, “Cái thùng này là do ai phát minh vậy?”
“Lam ca, anh vui tính ghê!” Phong Tiểu Vũ lôi kéo Lam Minh làm quen, “Em thích!”
Lam Minh nhìn nhìn hắn, khẽ cười, lộ ra răng nhanh sắc nhọn, Phong Tiểu Vũ ngây người, răng nanh nhìn thật ghê.
Chính lúc này, đột nhiên…
“Rầm” một tiếng, thang máy lắc lư vài cái rất mạnh, đèn cũng chớp tắt liên tục rồi vụt tắt.
“Không phải chứ?” Phong Tiểu Vũ sửng sốt, Đa Mị lúc này chợt ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà sủa liên tục.
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc theo bản năng ngẩng đầu nhìn, ở trên đó xuất hiện một con ma…
“Má ơi!” Phong Tiểu Vũ lập tức ôm chặt Miêu Tiêu Bắc, “Bắc ca, con gì vậy?!”
Miêu Tiêu Bắc cũng có chút giật mình, xoay đầu nhìn Lam Minh.
Lam Minh cười cười, “Chỉ là ngửi thấy mùi của tôi, sợ tới mức đứng im bất động thôi.” Nói xong, hắn ngẩng đầu, mở miệng lộ ra hai chiếc răng nanh, kêu lên một tiếng kì lạ.
Miêu Tiêu Bắc thấy sắc mặt Phong Tiểu Vũ trắng bệch, hắn vô lực đỡ trán, Miêu Tiêu Bắc biết… Lộ bà nó rồi!
Phong Tiểu Vũ theo bản năng trốn phía sau Miêu Tiêu Bắc, hỏi nhỏ vào tai hắn, “Bắc… Bắc Bắc… răng nanh của ảnh mua ở đâu vậy?”
Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn Phong Tiểu Vũ, đột nhiên nghĩ ra một điều, thằng nhóc này chính là cái tên ngốc truyền kiếp, hay là lừa nó đi? Nghĩ tới đây, hắn lên tiếng, “Đây là diễn kịch, tự quay, cậu đóng quần chúng giùm được không?”
“… Nga!” Phong Tiểu Vũ há to miệng vỗ tay một cái, “Sao không nói sớm!” Vừa nói xong liền thấp giọng hỏi, “Em làm bộ như rất sợ hả?”
“Ha hả.” Miêu Tiêu Bắc nghĩ trong lòng — Ngu dễ sợ!”Tùy cậu! Đừng giành đất diễn của người ta là được.”
“Vâng!” Phong Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu, “Không thành vấn đề!”
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại, chỉ thấy Lam Minh đã ngậm miệng, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa… Chốc lát sau, phía trên cũng không nhìn thấy gì nữa, thang máy chạy lại như bình thường, đèn cũng sáng lên.
Lam Minh vươn tay sờ cằm, “Ừm… Mọi chuyện đang trở nên rất thú vị.”
Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn Lam Minh, nhưng mà điều hắn chú ý chính là… Nơi này là nhà hắn, mấy con gì đó chẳng lẽ đã biết hắn ở đâu?
“Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao?” Lam Minh dường như có thể nghe thấy lời trong lòng của Miêu Tiêu Bắc, cúi đầu nói với hắn, “Chỉ cần có tôi ở đây, đám kia sẽ không tới.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Chứ con vừa nãy là gì?”
“Nó chỉ là đứa đi tra xét và báo tin thôi, bọn họ biết tôi sống lại, cho nên rất căng thẳng.” Lam Minh cười cười.
Thang máy “Đinh” một tiếng mở ra.
…
Tới bãi đậu xe, Phong Tiểu Vũ mới hỏi, “Bắc Bắc, được chưa? Giờ xong chưa?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn trời, vỗ bả vai hắn, “Được rồi, biểu hiện rất tốt.”
“Hắc hắc, có nhiều người tới tìm em mời đi đóng phim lắm đó.” Phong Tiểu Vũ tự tin nói, “Nhưng em chỉ kiên quyết theo nghề múa! Không muốn tham gia giới giải trí xô bồ đó đâu, chị em nói em đơn giản lắm.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Chị cậu nói đúng đó.”
Mọi người lên xe, chạy tới rạp hát.
Lam Minh ngồi trong xe thưởng thức cảnh trí của thành phố, tâm tình có vẻ tốt, “Thời đại này cũng không tệ lắm, ít nhất so với ngày xưa thuận tiện hơn.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, “Lát nữa anh đừng có làm chuyện gì kì lạ đó.”
Lam Minh xoay mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc, đột nhiên đưa mặt tới, nói nhỏ vào tai, “Được thôi, chủ nhân của tôi…”
Tiếng thắng xe vang lên, Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị gục xuống ghế, “Em chưa muốn chết!”
Miêu Tiêu Bắc thiếu chút nữa lái xe bay khỏi cầu vượt, đằng sau vang lên tiếng chửi bới, hắn dịu lại tâm tình, lái xe đi tiếp, nhưng vẫn nghiến răng xoay mặt nhìn Lam Minh.
Lam Minh cười ha hả, một tay gác lên ghế, nhìn lỗ tai Miêu Tiêu Bắc đang đỏ lên.
Vất vả lắm mới lái xe tới rạp hát an toàn, ba người xuống xe, Phong Tiểu Vũ ôm trạng phục biểu diễn chạy vào hậu trường, Miêu Tiêu Bắc khóa xe, Lam Minh dắt Đa Mị chậm rãi bước vào rạp hát.
Hắn đứng trước cửa ra vào, ngẩng mặt nhìn nhìn, có một nhân viên bước tới, “Tiên sinh, sắp mở màn rồi, ngài không vào sao?”
Lam Minh nhìn nhìn hắn, hỏi, “Miêu Tiêu Bắc diễn ở đây?”
Nhân viên cười cười, “Nga, tiên sinh cũng vì Tiêu Bắc mà tới a, đúng vậy, suất sáng nay là hắn múa chính.”
Lam Minh nhấc chân định bước vào, nhân viên liền chặn lại, “A, tiên sinh, xin đưa vé vào cửa, còn nữa, không được mang thú nuôi…”
Nhưng mà nhân viên còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên thấy Lam Minh xoay đầu nhìn mình… Hai mắt chạm nhau, nhân viên liền đứng im tại chỗ, Lam Minh mang Đa Mị vào trong.
Vào rạp hát, Lam Minh chọn một chỗ ngồi tốt, trong lúc đó thì vô tình nhìn thấy một người bước vào, trực tiếp lên lầu hai, người kia chính là người mà hắn và Miêu Tiêu Bắc gặp tối hôm qua — Vệ Minh Á.
Lam Minh suy nghĩ, kéo Đa Mị tới cầu thang.
Lúc này, lại có nhân viên muốn tới cản lại, Lam Minh búng tay một cái trước mặt người nọ… Người nọ liền đứng im, ánh mắt dại ra, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Mãi cho đến khi Lam Minh và Đa Mị đã lên lầu hai, nhân viên kia mới tỉnh lại, nhưng lúc này hắn cũng không còn nhớ đã xảy ra chuyện gì, mờ mịt gãi đầu đi làm việc khác.
Lam Minh lên lầu hai, phát hiện tầng này có nhiều phòng nhỏ, hắn nhìn nhìn Đa Mị.
Đa Mị kéo Lam Minh tới căn thứ ba, ý bảo — Người đó vào đây nè!
Lam Minh cười cười, nhìn nó cám ơn, Đa Mị vẫy vẫy đuôi.
Lam Minh muốn vào xem thử, nhưng lại cảm giác được có người tới, hắn liền bước về phía trước… Nhưng người nọ lại mở cánh cửa phía sau lưng hắn… Cũng chính là khu ghế của Vệ Minh Á.
Lam Minh xoay đầu lại, thấy cánh cửa khép hờ, liền chạy tới nghe lén.
“Ông chủ, sáng nay Kiệt Minh bị tai nạn!” Người vừa tới vội vã nói, “Không cứu được, chết rồi!”
“Cái gì?” Vệ Minh Á đập bàn đứng dậy, “Lại chết? Mới nửa tháng đã chết năm người rồi! Mấy người muốn công ty của tôi phá sản hả?! Có biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền vào họ không? Nếu biết chết sớm vậy thì đã chuyển cho công ty khác rồi!”
“Ông chủ… Thầy phong thủy nói, trong công ty hình như có tà khí.”
“Nhảm nhí!” Vệ Minh Á hung hăng trừng mắt, “Tôi không tin ba cái thứ đó!”
“Vậy… tôi đi xử lý hậu sự, nhưng mà ông chủ, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.”
“Tôi biết, cậu cho tôi thời gian tìm người, Miêu Tiêu Bắc này bằng mọi giá cũng phải mang hắn về, những chuyện khác cậu lo giùm tôi. Vừa lúc, nương theo vụ này làm thêm cái gì đi, bộ cậu không hiểu à? Mấy chuyện này còn phải cần tôi dạy sao? Nhiều lúc người chết còn đáng giá hơn người sống! Mau kiếm lại tiền vốn cho tôi đi, đồ ngu!”
“Vâng!” Người nọ lập tức chạy đi.
Lam Minh ở sau cửa nghe thấy hết, hơi mỉm cười.
Hắn xoay người bước vào một lô ghế… Ở đó vừa lúc có một đôi tình nhân đang thân mật, thấy Lam Minh nhìn thấy, cô gái thiếu chút nữa thì kêu lên, nhưng Lam Minh đã kịp thời đưa tay đặt trước môi, “Xuỵt” một tiếng.
Đôi tình nhân lập tức ngồi yên, không nhúc nhích.
Lam Minh vươn tay cầm bịch đồ ăn vặt ở trên bàn chàng trai, bước ra cửa đứng, vừa ăn vừa xem.
Buổi diễn đã bắt đầu, Miêu Tiêu Bắc đang đứng trên sân khấu, hắn là múa chính còn là múa đơn, điệu múa tràn ngập làn gió dân tộc, còn có nét cuồng dã đặc biệt và chút cô đơn.
Lam Minh khẽ cười cười, lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa ra.
Một người lùn bước vào, khóe miệng mang nụ cười nịnh nọt, lộ ra răng nanh không hoàn chỉnh, “Ha hả… Lam Minh đại nhân.”
Lam Minh không xoay đầu lại, chỉ chuyên tâm nhìn Miêu Tiêu Bắc múa, người này thật sự là một vũ công trời sinh.
“Hắc hắc… Lam Minh đại nhân, mọi người đều biết ngài đã sống lại, ai cũng vui vẻ cả.” Vừa nói, người lùn vừa xoay mặt nhìn đôi tình nhân ngồi im bất động ở bên kia, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, “Ân, vị thịt mới a… Lam Minh đại nhân có phải muốn ăn…. Á!”
Hắn còn chưa dứt lời, Lam Minh đã đá hắn té xuống đất, đạp lên người hắn.
“A…” Người lùn bị đạp tới trợn trắng mắt, giãy dụa nói, “Đại nhân… Xin tha mạng…”
Lam Minh nhìn nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Cút.”
“Vâng…” Người lùn gian nan thoát khỏi bàn chân của Lam Minh, chạy đi.
Lam Minh xoay đầu tiếp tục xem Miêu Tiêu Bắc biểu diễn, vừa lạnh lùng nói với đôi tình nhân, “Muốn uống máu đàn ông? Không cần xa xỉ như vậy, tìm đại một tên súc sinh uống đỡ thèm đi, làm quá không, rõ là đáng chết.”
Vẻ mặt dại ra của cô gái lập tức hiện lên nét hoảng sợ, cô căng thẳng nhìn Lam Minh, màu mắt dần chuyển thành màu vàng, run rẩy đứng lên, xoay người bỏ chạy.
Lam Minh nhét miếng chocolate cuối cùng vào miệng, dẫn Đa Mị đi, vừa ra khỏi cửa, Lam Minh cũng nhẹ nhàng búng tay một cái.
Bên trong lô ghế, chàng trai kia đột nhiên tỉnh lại. Hắn mờ mịt nhìn trái nhìn phải, “Sao mình lại ở đây?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn vô lực, trong lòng nói, cậu mà thấy hắn lúc biến thân chắc mắt mù luôn quá…!
Sau khi đã đuổi Phong Tiểu Vũ tò mò về phòng, Miêu Tiêu Bắc nằm xuống sô pha, Đa Mị nằm sấp trên thảm lông lăn qua lăn lại.
Miêu Tiêu Bắc nhìn trần nhà, không hề có tí buồn ngủ nào, hắn suy nghĩ, đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thật vậy không? Hắn hy vọng khi tỉnh lại, đây chỉ là một giấc mộng dài.
Sau khi chợp mắt được một lát, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên ngồi dậy, lấy giấy bút ra vẽ lại những động tác trong cuốn sách kia, hắn vẽ không đẹp nhưng lại có thể nhớ kỹ từng động tác một.
Hắn lấy tai nghe ra, mở nhạc, vừa nghe vừa biên vũ đạo, hình ảnh Lam Minh xé nát quái vật hiện lên trong đầu, làm cho hắn có ý tưởng sáng tác dồi dào mãnh liệt.
…
Sáng sớm hôm sau, Lam Minh bị tiếng chim hót đánh thức, xoay người một cái, mơ màng nói, “Hót cái đầu tụi bây… Qua mấy ngàn năm rồi mà vẫn chẳng tiến bộ gì cả.”
Lại ngủ thêm chút nữa, ở bên ngoài càng ngày càng ồn hơn… Tiếng còi xe, tiếng thắng xe… Những thanh âm ồn ào của thành phố làm cho Lam Minh có ảo giác như mình bị nhốt trong lồng chim.
“Ồn muốn chết!” Lam Minh đá mền ngồi dậy, tiếng ồn làm hắn cảm thấy có chút đau đầu, bước tới bên cửa sổ kéo màn ra… Ánh nắng chói chang làm hắn phải nhắm mắt lại, từ từ hé miệng… Răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài. Thật lâu sau, Lam Minh hít một hơi, lâu rồi không tiếp xúc với ánh nắng như thế này. Hắn cười tự giễu bản thân, Lam Minh cúi đầu nhìn bàn tay được ánh nắng chiếu rọi, thứ duy nhất đáng giá để thích ở thế giới con người cũng chỉ có thứ ánh sáng ấm áp này thôi.
Định thần lại hắn mới phát hiện ra, trong ánh nắng có một thân ảnh quen thuộc.
Lam Minh tập trung nhìn xem, ở ngoài cửa sổ cũng không phải khoảng trống, mà là một sân thượng rất lớn.
Miêu Tiêu Bắc đeo tai nghe, đang duỗi người, làm những động tác cơ bản để kéo dãn cơ.
Lam Minh hơi nheo mắt lại, sân thượng rất lớn, sàn nhà bằng gỗ màu đen, bốn góc đều có chậu cây xanh.
Miêu Tiêu Bắc rất tập trung, trên cổ và trán đều đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Lam Minh nhìn nhìn, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười không rõ nghĩa, đẩy cửa sổ ra.
Tiếng mở cửa cũng không quấy rầy Miêu Tiêu Bắc, đại khái là đã bị tiếng nhạc che đi.
Lam Minh bước tới bên cạnh Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc vừa lúc xoay người, hắn liền nhìn thấy Lam Minh xuất hiện ngay trước mặt, giật mình… Cũng may hắn phản ứng nhanh, xoay người né tránh, giương mắt bất mãn nhìn Lam Minh, hắn ghét nhất bị người ta quấy rầy lúc tập luyện.
Lam Minh cũng không để ý, bước ra lan can, cúi đầu nhìn xuống lầu, rồi lại nhìn xung quanh.
…
Ban ngày, có thể thưởng thức thành phố tốt hơn ban đêm, Lam Minh cẩn thận phân tích sự khác nhau của thế giới loài người bây giờ và ngày xưa, hắn có chút muốn cười.
Miêu Tiêu Bắc tháo tai nghe ra, dưới ánh nắng, ngũ quan của Lam Minh hiện ra rõ ràng, tuy rằng hình dáng rất giống người bình thường nhưng nhìn lại thì cũng không giống. Nhìn sơ lược thì hắn rất tuấn tú, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có nét yêu dị, đặc biệt là đôi mắt, bị ánh nắng chiếu xuống, đồng tử sẽ co rút giống như mắt mèo, tạo thành một đường thẳng, màu sắc cũng chuyển thành vàng nhạt. Da vẫn trắng, tóc vẫn đen, nhưng dưới ánh sáng mặt trời, vẫn làm cho người ta có cảm giác rực rỡ.
Miêu Tiêu Bắc dùng khăn lau mặt, lên tiếng, “Lát nữa tôi phải ra ngoài, anh ở nhà đừng đi đâu hết.”
Lam Minh xoay đầu lại, “Cậu đi đâu thế?” Khi nhìn thấy khuôn mặt kia, chính hắn cũng phải giật mình.
Ngũ quan của Miêu Tiêu Bắc, cả thân hình, so với hình ảnh trong trí nhớ đã từng có lúc quên đi, thật sự rất giống.
Lam Minh cười cười, càng nhìn cẩn thận hơn, khuôn mặt hoàn mỹ lại tinh xảo, hơn nữa còn có huyết thống thuần khiết hơn mấy ngàn năm, chẳng có món ăn nào ngon hơn thế.
“Hôm nay tôi có buổi diễn.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Buổi tối còn có suất.”
“Tôi đi với cậu.” Lam Minh nói.
Miêu Tiêu Bắc hơi nheo mắt lại, quyết định phản kháng, “Không cho anh đi!”
Lam Minh nhướn mày, “Cậu không có quyền từ chối, tôi vẫn sẽ đi tìm thấy cậu.” Nói xong, vươn tay chỉ hình vẽ trên tay, xoay người vào nhà, “Ăn sáng!”
Miêu Tiêu Bắc có xúc động muốn đập đồ, chừng nào mới thoát khỏi tên ác ma này đây?!
Vô lực quay vào nhà, Miêu Tiêu Bắc ngáp một cái, tối hôm qua không được ngủ đủ giấc.
Ra phòng khách, hắn thấy trên bàn để mười mấy cái bánh bao, Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, trên sô pha là Phong Tiểu Vũ đang ngậm bánh, cho Đa Mị ăn.
Thấy Miêu Tiêu Bắc bước ra, hắn hét lên, “Bắc Bắc, tối qua có động đất đó anh biết không?!”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Hả?”
“Anh xem tin tức đi, thư viện bị sụp luôn rồi!”
“Khụ khụ…” Miêu Tiêu Bắc không ngừng ho khan, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn bắt máy, đầu dây bên kia là dì La, “Tiểu Bắc, con có sao không?”
“Dạ… không.” Miêu Tiêu Bắc có cảm giác rất tội lỗi, “Dì…”
“Ai nha, không sao là tốt rồi, làm dì sợ muốn chết, dì còn tưởng con bị đè dưới đó chứ!” Dì La nói, “Bên xây dựng bòn rút công trình, kì này bọn họ chết chắc rồi!”
“Dạ?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Con không biết gì sao? Thư viện bị sụp rồi!” Dì La nổi giận đùng đùng, “Sáng hôm nay tới thư viện, dì giật hết cả mình, vừa mới báo cảnh sát, bên giám định cũng tới, bọn họ nói trong thép bị trộn lẫn tạp chất, rõ ràng là bòn rút công trình! Bên công ty xây dựng tiêu đời rồi, cho bồi thường chết luôn! Ở đây có biết bao nhiêu cuốn là đồ vô giá.”
Miêu Tiêu Bắc càng nghe càng thấy áy náy, “Dì La, con xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì, thằng nhỏ này, nếu tối hôm qua con không tới, dì còn định ở lại suốt đêm, nói không chừng đã bị đè chết rồi!” Dì La nói, “Nhưng mà không sao, cái này có bên bảo hiểm bồi thường, dì nghỉ ngơi chờ xây xong rồi đi làm tiếp, tiền lương vẫn lấy, vậy chẳng phải mình lời rồi sao. Tiểu Bắc, ở khu phía Bắc có một nhà sách, con có biết không? Ở đó chuyên bán sách cổ, dưới tầng hầm có rất nhiều sách quý, mấy hôm trước dì mới tới đó xem, nếu con muốn thì tới đó hốt đi, thôi không nói nữa, dì phải đưa bảo bối đi học rồi.”
Miêu Tiêu Bắc cúp điện thoại, nghĩ ngợi một chút… Hình như đã làm chuyện tốt thì phải?
Ngẩng đầu lên, Lam Minh đã chén sạch xong đống bánh bao, chừa lại một cái cho hắn, vươn đầu lưỡi liếm miệng, dường như đã ăn no.
“Anh ăn no rồi?” Miêu Tiêu Bắc cầm cái bánh lên nhìn hắn, “Chưa no thì cho anh cái này luôn nè.”
Lam Minh cười, “No rồi, tối hôm qua là do bị bỏ đói lâu quá thôi.”
Miêu Tiêu Bắc nghĩ ngợi, “Bao lâu rồi anh chưa được ăn?”
Lam Minh ngẩng mặt lên suy nghĩ, vươn tay lấy đồng hồ để trong tay áo, thiết kế rườm rà kiểu cách ngày xưa, “Ừm… Ít nhất cũng một ngàn năm rồi.”
Miêu Tiêu Bắc há hốc, Phong Tiểu Vũ thì không ngừng đập đầu gối, cười nói, “Ha ha ha~ Lam ca vui tính ghê!”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, vừa ăn vừa nói, “Đi thôi, buổi sáng có suất diễn!” Nói xong, kéo Phong Tiểu Vũ ra cửa, Lam Minh cũng đi theo, Đa Mị ở phía sau.
Vào thang máy, Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, vẫn là lái xe đi đi, sau đó bấm nút thang máy.
Lam Minh đứng trong thang máy ngẩng đầu nhìn, “Cái thùng này là do ai phát minh vậy?”
“Lam ca, anh vui tính ghê!” Phong Tiểu Vũ lôi kéo Lam Minh làm quen, “Em thích!”
Lam Minh nhìn nhìn hắn, khẽ cười, lộ ra răng nhanh sắc nhọn, Phong Tiểu Vũ ngây người, răng nanh nhìn thật ghê.
Chính lúc này, đột nhiên…
“Rầm” một tiếng, thang máy lắc lư vài cái rất mạnh, đèn cũng chớp tắt liên tục rồi vụt tắt.
“Không phải chứ?” Phong Tiểu Vũ sửng sốt, Đa Mị lúc này chợt ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà sủa liên tục.
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc theo bản năng ngẩng đầu nhìn, ở trên đó xuất hiện một con ma…
“Má ơi!” Phong Tiểu Vũ lập tức ôm chặt Miêu Tiêu Bắc, “Bắc ca, con gì vậy?!”
Miêu Tiêu Bắc cũng có chút giật mình, xoay đầu nhìn Lam Minh.
Lam Minh cười cười, “Chỉ là ngửi thấy mùi của tôi, sợ tới mức đứng im bất động thôi.” Nói xong, hắn ngẩng đầu, mở miệng lộ ra hai chiếc răng nanh, kêu lên một tiếng kì lạ.
Miêu Tiêu Bắc thấy sắc mặt Phong Tiểu Vũ trắng bệch, hắn vô lực đỡ trán, Miêu Tiêu Bắc biết… Lộ bà nó rồi!
Phong Tiểu Vũ theo bản năng trốn phía sau Miêu Tiêu Bắc, hỏi nhỏ vào tai hắn, “Bắc… Bắc Bắc… răng nanh của ảnh mua ở đâu vậy?”
Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn Phong Tiểu Vũ, đột nhiên nghĩ ra một điều, thằng nhóc này chính là cái tên ngốc truyền kiếp, hay là lừa nó đi? Nghĩ tới đây, hắn lên tiếng, “Đây là diễn kịch, tự quay, cậu đóng quần chúng giùm được không?”
“… Nga!” Phong Tiểu Vũ há to miệng vỗ tay một cái, “Sao không nói sớm!” Vừa nói xong liền thấp giọng hỏi, “Em làm bộ như rất sợ hả?”
“Ha hả.” Miêu Tiêu Bắc nghĩ trong lòng — Ngu dễ sợ!”Tùy cậu! Đừng giành đất diễn của người ta là được.”
“Vâng!” Phong Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu, “Không thành vấn đề!”
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại, chỉ thấy Lam Minh đã ngậm miệng, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa… Chốc lát sau, phía trên cũng không nhìn thấy gì nữa, thang máy chạy lại như bình thường, đèn cũng sáng lên.
Lam Minh vươn tay sờ cằm, “Ừm… Mọi chuyện đang trở nên rất thú vị.”
Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn Lam Minh, nhưng mà điều hắn chú ý chính là… Nơi này là nhà hắn, mấy con gì đó chẳng lẽ đã biết hắn ở đâu?
“Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao?” Lam Minh dường như có thể nghe thấy lời trong lòng của Miêu Tiêu Bắc, cúi đầu nói với hắn, “Chỉ cần có tôi ở đây, đám kia sẽ không tới.”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, “Chứ con vừa nãy là gì?”
“Nó chỉ là đứa đi tra xét và báo tin thôi, bọn họ biết tôi sống lại, cho nên rất căng thẳng.” Lam Minh cười cười.
Thang máy “Đinh” một tiếng mở ra.
…
Tới bãi đậu xe, Phong Tiểu Vũ mới hỏi, “Bắc Bắc, được chưa? Giờ xong chưa?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn trời, vỗ bả vai hắn, “Được rồi, biểu hiện rất tốt.”
“Hắc hắc, có nhiều người tới tìm em mời đi đóng phim lắm đó.” Phong Tiểu Vũ tự tin nói, “Nhưng em chỉ kiên quyết theo nghề múa! Không muốn tham gia giới giải trí xô bồ đó đâu, chị em nói em đơn giản lắm.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Chị cậu nói đúng đó.”
Mọi người lên xe, chạy tới rạp hát.
Lam Minh ngồi trong xe thưởng thức cảnh trí của thành phố, tâm tình có vẻ tốt, “Thời đại này cũng không tệ lắm, ít nhất so với ngày xưa thuận tiện hơn.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, “Lát nữa anh đừng có làm chuyện gì kì lạ đó.”
Lam Minh xoay mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc, đột nhiên đưa mặt tới, nói nhỏ vào tai, “Được thôi, chủ nhân của tôi…”
Tiếng thắng xe vang lên, Phong Tiểu Vũ ôm Đa Mị gục xuống ghế, “Em chưa muốn chết!”
Miêu Tiêu Bắc thiếu chút nữa lái xe bay khỏi cầu vượt, đằng sau vang lên tiếng chửi bới, hắn dịu lại tâm tình, lái xe đi tiếp, nhưng vẫn nghiến răng xoay mặt nhìn Lam Minh.
Lam Minh cười ha hả, một tay gác lên ghế, nhìn lỗ tai Miêu Tiêu Bắc đang đỏ lên.
Vất vả lắm mới lái xe tới rạp hát an toàn, ba người xuống xe, Phong Tiểu Vũ ôm trạng phục biểu diễn chạy vào hậu trường, Miêu Tiêu Bắc khóa xe, Lam Minh dắt Đa Mị chậm rãi bước vào rạp hát.
Hắn đứng trước cửa ra vào, ngẩng mặt nhìn nhìn, có một nhân viên bước tới, “Tiên sinh, sắp mở màn rồi, ngài không vào sao?”
Lam Minh nhìn nhìn hắn, hỏi, “Miêu Tiêu Bắc diễn ở đây?”
Nhân viên cười cười, “Nga, tiên sinh cũng vì Tiêu Bắc mà tới a, đúng vậy, suất sáng nay là hắn múa chính.”
Lam Minh nhấc chân định bước vào, nhân viên liền chặn lại, “A, tiên sinh, xin đưa vé vào cửa, còn nữa, không được mang thú nuôi…”
Nhưng mà nhân viên còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên thấy Lam Minh xoay đầu nhìn mình… Hai mắt chạm nhau, nhân viên liền đứng im tại chỗ, Lam Minh mang Đa Mị vào trong.
Vào rạp hát, Lam Minh chọn một chỗ ngồi tốt, trong lúc đó thì vô tình nhìn thấy một người bước vào, trực tiếp lên lầu hai, người kia chính là người mà hắn và Miêu Tiêu Bắc gặp tối hôm qua — Vệ Minh Á.
Lam Minh suy nghĩ, kéo Đa Mị tới cầu thang.
Lúc này, lại có nhân viên muốn tới cản lại, Lam Minh búng tay một cái trước mặt người nọ… Người nọ liền đứng im, ánh mắt dại ra, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Mãi cho đến khi Lam Minh và Đa Mị đã lên lầu hai, nhân viên kia mới tỉnh lại, nhưng lúc này hắn cũng không còn nhớ đã xảy ra chuyện gì, mờ mịt gãi đầu đi làm việc khác.
Lam Minh lên lầu hai, phát hiện tầng này có nhiều phòng nhỏ, hắn nhìn nhìn Đa Mị.
Đa Mị kéo Lam Minh tới căn thứ ba, ý bảo — Người đó vào đây nè!
Lam Minh cười cười, nhìn nó cám ơn, Đa Mị vẫy vẫy đuôi.
Lam Minh muốn vào xem thử, nhưng lại cảm giác được có người tới, hắn liền bước về phía trước… Nhưng người nọ lại mở cánh cửa phía sau lưng hắn… Cũng chính là khu ghế của Vệ Minh Á.
Lam Minh xoay đầu lại, thấy cánh cửa khép hờ, liền chạy tới nghe lén.
“Ông chủ, sáng nay Kiệt Minh bị tai nạn!” Người vừa tới vội vã nói, “Không cứu được, chết rồi!”
“Cái gì?” Vệ Minh Á đập bàn đứng dậy, “Lại chết? Mới nửa tháng đã chết năm người rồi! Mấy người muốn công ty của tôi phá sản hả?! Có biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền vào họ không? Nếu biết chết sớm vậy thì đã chuyển cho công ty khác rồi!”
“Ông chủ… Thầy phong thủy nói, trong công ty hình như có tà khí.”
“Nhảm nhí!” Vệ Minh Á hung hăng trừng mắt, “Tôi không tin ba cái thứ đó!”
“Vậy… tôi đi xử lý hậu sự, nhưng mà ông chủ, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.”
“Tôi biết, cậu cho tôi thời gian tìm người, Miêu Tiêu Bắc này bằng mọi giá cũng phải mang hắn về, những chuyện khác cậu lo giùm tôi. Vừa lúc, nương theo vụ này làm thêm cái gì đi, bộ cậu không hiểu à? Mấy chuyện này còn phải cần tôi dạy sao? Nhiều lúc người chết còn đáng giá hơn người sống! Mau kiếm lại tiền vốn cho tôi đi, đồ ngu!”
“Vâng!” Người nọ lập tức chạy đi.
Lam Minh ở sau cửa nghe thấy hết, hơi mỉm cười.
Hắn xoay người bước vào một lô ghế… Ở đó vừa lúc có một đôi tình nhân đang thân mật, thấy Lam Minh nhìn thấy, cô gái thiếu chút nữa thì kêu lên, nhưng Lam Minh đã kịp thời đưa tay đặt trước môi, “Xuỵt” một tiếng.
Đôi tình nhân lập tức ngồi yên, không nhúc nhích.
Lam Minh vươn tay cầm bịch đồ ăn vặt ở trên bàn chàng trai, bước ra cửa đứng, vừa ăn vừa xem.
Buổi diễn đã bắt đầu, Miêu Tiêu Bắc đang đứng trên sân khấu, hắn là múa chính còn là múa đơn, điệu múa tràn ngập làn gió dân tộc, còn có nét cuồng dã đặc biệt và chút cô đơn.
Lam Minh khẽ cười cười, lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa ra.
Một người lùn bước vào, khóe miệng mang nụ cười nịnh nọt, lộ ra răng nanh không hoàn chỉnh, “Ha hả… Lam Minh đại nhân.”
Lam Minh không xoay đầu lại, chỉ chuyên tâm nhìn Miêu Tiêu Bắc múa, người này thật sự là một vũ công trời sinh.
“Hắc hắc… Lam Minh đại nhân, mọi người đều biết ngài đã sống lại, ai cũng vui vẻ cả.” Vừa nói, người lùn vừa xoay mặt nhìn đôi tình nhân ngồi im bất động ở bên kia, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, “Ân, vị thịt mới a… Lam Minh đại nhân có phải muốn ăn…. Á!”
Hắn còn chưa dứt lời, Lam Minh đã đá hắn té xuống đất, đạp lên người hắn.
“A…” Người lùn bị đạp tới trợn trắng mắt, giãy dụa nói, “Đại nhân… Xin tha mạng…”
Lam Minh nhìn nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Cút.”
“Vâng…” Người lùn gian nan thoát khỏi bàn chân của Lam Minh, chạy đi.
Lam Minh xoay đầu tiếp tục xem Miêu Tiêu Bắc biểu diễn, vừa lạnh lùng nói với đôi tình nhân, “Muốn uống máu đàn ông? Không cần xa xỉ như vậy, tìm đại một tên súc sinh uống đỡ thèm đi, làm quá không, rõ là đáng chết.”
Vẻ mặt dại ra của cô gái lập tức hiện lên nét hoảng sợ, cô căng thẳng nhìn Lam Minh, màu mắt dần chuyển thành màu vàng, run rẩy đứng lên, xoay người bỏ chạy.
Lam Minh nhét miếng chocolate cuối cùng vào miệng, dẫn Đa Mị đi, vừa ra khỏi cửa, Lam Minh cũng nhẹ nhàng búng tay một cái.
Bên trong lô ghế, chàng trai kia đột nhiên tỉnh lại. Hắn mờ mịt nhìn trái nhìn phải, “Sao mình lại ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất