Quyển 1 Chương 5
Lam Minh dẫn Đa Mị ra hành lang, lúc bước tới cầu thang, hắn đột nhiên thấy xung quanh tối sầm lại… Theo bản năng, hắn xoay đầu nhìn về phía sân khấu.
Bây giờ là màn thứ hai, bối cảnh và âm nhạc đều thay đổi, biến thành tông nữ cao, tiết tấu cũng dần trở nên thanh thoát, sau khi trải qua xử lý kỹ thuật, nó giống như chỉ là một âm thanh tự nhiên bình thường, có vẻ hoa lệ lại yêu tà.
Lam Minh nhướn mày… Tay dựa vào lan can nhìn xuống, trên sâu khấu bây giờ là múa nhóm, Miêu Tiêu Bắc vẫn múa chính, giữa ánh đèn sân khấu, giữa tiết tấu hỗn loạn, tuy rằng Lam Minh xem không hiểu lắm nhưng cảm giác thật sự không tồi.
Hắn xoay đầu nhìn về khán đài, khán giả xem ra cũng phấn khởi lên.
Đột nhiên ngọn đèn chiếu lên màn sân khấu đằng sau, ở đó là hình phác họa của những vũ công, phối hợp với hiệu quả ánh sáng, thật sự đã làm khán giả chấn động không ít.
Tiếng vỗ tay cùng tiếng kinh hô vang lên, một nửa là do phấn khích ánh đèn tuyệt mỹ, còn một nửa là bị Miêu Tiêu Bắc vô cùng bắt mắt hấp dẫn, hoàn mỹ tới mức làm cho hình phác họa của hắn trở nên có vẻ không thật, là sự kết hợp giữa đẹp và cực hạn.
Trong lúc khán giả hưởng thụ thị giác, nhóm vũ công trên sân khấu ra sức biểu diễn, Lam Minh lại chú ý tới phía trên sân khấu, xuất hiện rất nhiều điểm sáng màu đỏ.
Hơi cong khóe miệng, Lam Minh cười lạnh một tiếng, luôn luôn xuất hiện ở nơi không thích hợp, đều là bệnh chung của ma quỷ.
Chỉ lát sau, trong bóng tối đã xuất hiện mấy thân ảnh màu đen quỷ mị. Bọn họ ngồi chồm hổm trên ống thép, dùng đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm nhóm vũ công bên dưới.
Theo gương mặt và hơi thở phì phò, cùng với đôi cánh sắc nhọn, Lam Minh nhận ra thân phận của chúng — Dực Si.
Dực Si không phải yêu quái hung mãnh, chẳng qua chỉ là tiểu quỷ thích đùa dai thôi, chúng nó thích vào giúp vui, nhưng Lam Minh nhớ rõ… Mắt của Dực Si không phải màu đỏ.
Màu mắt của ma quỷ có rất nhiều loại, bình thường là màu đen, cấp bậc cao, có năng lực thì mắt sẽ có màu hổ phách, màu xanh biếc, màu vàng hoặc thậm chí là màu trắng. Chỉ có mắt của hung quỷ mới có màu đỏ, đỏ như máu lại có ánh huỳnh quang, loại ác quỷ này gọi chung là hung quỷ, bọn họ không có năng lực rõ ràng và cũng không có suy nghĩ, chỉ biết giết chóc, hoàn toàn bị tính hung tàn thôn tính, chính là chủng loại mà khi khu ma nhân bắt gặp sẽ không bao giờ buông tha.
Lam Minh nhìn Đa Mị chỉ vào góc tường, Đa Mị ngoan ngoãn chạy tới đó ngồi xuống, nhìn Lam Minh vẫy đuôi.
Lam Minh cười cười, nhảy lên tay vịn, giương mắt nhìn về phía đám Dực Si.
Lam Minh lúc này mới nhìn thấy kỹ, thì ra Dực Si đã bị biến dị, nói chính xác là đã bị hung quỷ thao túng.
Tính cách hung bạo, phẫn nộ của hung quỷ có tính lây bệnh, đối với nhóm ác ma, đây chỉ là một loại virus bình thường. Virus này vô hại với con người, nhưng nếu nhóm ma quỷ có cấp bậc thấp hơn, một khi bị lây sẽ sinh ra biến dị. Mấy con Dực Si này phỏng chừng đã bị ô nhiễm, không biết hung phạm là ai, nhưng mà chơi trò đê tiện thế này thì chỉ có loại yêu quái hút máu mới chơi mà thôi. Lam Minh cười cười, thông qua mấy lời lừa gạt trong vài cuốn sách, mọi người vẫn luôn nghĩ quỷ hút máu là có thể chế tạo ra, ví dụ như khi người ta bị cắn, rồi uống máu của quỷ hút máu, sau đó liền có thể biến thành quỷ hút máu, thật ra đây là điều hoàn toàn sai. Quỷ hút máu là giống tương đối hiếm, con người muốn biến thành quỷ hút máu là gần như không có khả năng, trừ khi… Người kia trao đổi máu và trái tim với quỷ hút máu.
Lam Minh nhìn chằm chằm Dực Si trong chốc lát, chúng nó từ ban đầu đã luôn nhìn chằm chằm phía dưới, sau đó ánh mắt dần tối lại nhìn về phía Miêu Tiêu Bắc, chúng nó liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một con đột nhiên mở cánh ra.
Cánh của Dực Si rất dài, nếu vươn hết ra thì dài khoảng hai mét, sau khi mở cánh ra, nó làm cho cả khung đèn lung lay… Ánh đèn trên sân khấu cũng chiếu lung tung.
Khán giả nghĩ đây là cố tình làm, ai ai cũng kinh ngạc tán thán, Lam Minh ở bên kia cũng chợt lóe… Biến mất trên tay vịn, vụt tới phía khung đèn, đứng bên cạnh Dực Si.
Đám Dực Si phát hiện có người đến, đều quay đầu nhìn về phía Lam Minh, nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng kêu cảnh cáo.
Tiếng kêu này không thấp, phối hợp với giọng nữ cao mờ ảo, có vẻ rất phù hợp.
Lam Minh nở nụ cười, “Qua một ngàn năm quả nhiên thay đổi không ít, năng lực chống cự của đám tụi bây càng ngày càng yếu, chỉ có một căn bệnh nhỏ liền mất đi ý thức? Xem ra đám ma quỷ cũng tới đường cùng rồi, không biết khi nào thì mới diệt vong toàn bộ đây.”
Đám Dực Si đều nhận ra thái độ thù địch của Lam Minh, cả đám đều tụ lại, tư thế như muốn tập kích Lam Minh, Lam Minh mỉm cười, nâng tay trái lên… Chiếc vòng trên cổ tay hơi run run, chớp mắt một cái đã biến mất… Vài giây sau, chiếc quỷ đao mang đại khí — Minh đã xuất hiện trong tay hắn.
Lam Minh nhẹ nhàng sờ cằm, “Chơi với tụi bây một lát vậy.”
Hắn giương mắt lên lần nữa… Cặp mắt màu đen đã chuyển sang màu vàng.
Đôi mắt màu vàng là tượng trưng của ma vật thượng đẳng, người sở hữu nó có thể có được tất cả ma lực, trong thế giới ác ma nghiêm ngặt về cấp bậc, màu sắc của đôi mắt chính là thứ tượng trưng cho sự khủng bố.
Đám Dực Si này dù sao cũng chỉ là ma quỷ hạ đẳng, bọn chúng theo bản năng có cảm giác sợ hãi, đều lùi ra sau.
“Nga?” Lam Minh mỉm cười, “Vẫn chưa hoàn toàn mất phương hướng sao… Sợ à? Vậy nếu là cái này thì sao?” Lam Minh hơi nhắm mắt lại, khi vừa mở mắt ra, đôi mắt đã biến thành màu đỏ sẫm.
Đám Dực Si đều lui ra sau, mở to hai mắt, phát ra tiếng kêu đề phòng, trong lòng cũng dâng lên cảm giác sợ hãi, chúng nó rống lên, chẳng qua bên dưới là bối cảnh âm nhạc hoa lệ, tiếng thét của chúng chỉ tăng thêm hiệu quả và trau chuốt cho âm nhạc mà thôi.
Trên sân khấu bên dưới, Miêu Tiêu Bắc rất chuyên tâm múa, hắn đeo tai nghe cho nên cũng không biết hiệu quả sân khấu nó đã thành cái dạng gì, chỉ múa theo tiếu tấu âm nhạc trong tai nghe, tập trung toàn bộ tinh thần ở trên sân khấu vốn là thói quen của hắn, cho dù trái đất có bị hủy diệt ngay sau đó thì giờ phút này hắn vẫn chỉ biết đắm chìm trong giai điệu mà thôi.
Sự chuyên tâm của vũ công tất nhiên có thể cuốn hút tất cả người xem, không khí trong rạp hát dần dần nóng lên, Miêu Tiêu Bắc biết, màn cao trào sắp đến…
Quả nhiên, tiết tấu lập tức xoay ngược 180 độ, nếu vừa rồi là âm thanh tự nhiên, thì bây giờ chính là tiếng cá heo làm cho người ta càng thêm đắm chìm. Khán giả đột nhiên hiểu ra tại sao tiếng hát của nhân ngư lại có thể mê hoặc lòng người đến vậy… Đương nhiên, nếu nhân ngư cũng quyến rũ như Miêu Tiêu Bắc.
Ở trên đỉnh đầu, tâm tình của đám Dực Si táo bạo dần chuyển từ sợ hãi thành luống cuống, chúng nó nhìn về phía Lam Minh rít gào nhưng lại không hề dám tới gần.
Lam Minh mặt không đổi sắc nhìn bốn con Dực Si, có chút tiếc hận nói, “Đáng tiếc, ma vật bị ô nhiễm nhất định phải bị thanh trừ…”
Tiếng nói vừa dứt, Lam Minh cũng biến mất.
Đáng Dực Si đều căng thẳng nhìn xung quanh, đồng thời cảm thấy sau lưng mình có hàn khí dày đặc… Xoay đầu lại, bọn chúng nhìn thấy Lam Minh đang đứng trên một ngọn đèn, trong tay cầm quỷ đao.
Đám Dực Si ý thức được mình bị uy hiếp, bắt đầu cuống hết cả lên.
Lam Minh nở nụ cười, lộ ra răng nanh sắc nhọn quỷ mị, cổ tay xoay xoay quỷ đao… Một nhát chém chết một con Dực Si vừa vọt tới.
Con Dực Si kia gầm rú một tiếng, lùi ra sau, chỉ bước được vài bước cả người đã đỏ thẫm… Sau đó bốc cháy, biến thành bụi bay đi.
Lam Minh khẽ nhíu mày, cười lạnh nói, “Ma quỷ còn đỡ phiền hơn con người… Chết một cái liền biến thành bụi bay đi, bình thường xấu xí nhưng khi chết lại có kết cục rất xinh đẹp.”
Đám Dực Si đã mất đi lý trí hiển nhiên không biết Lam Minh đang nói cái gì, ba con kia cũng nhào tới… Bên dưới khán đài đột nhiên vỗ tay giòn giã, Lam Minh cười một tiếng, đâm một nhát vào một con Dực Si, cúi đầu nhìn, hắn thấy Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng xoay người, lúc đáp đất trong nháy mắt ngẩng đầu lên… Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trong mắt Miêu Tiêu Bắc hiện lên một tia kinh ngạc, làm cho Lam Minh cảm thấy càng thêm hưng phấn, hơi nheo mắt lại, “Xuỵt” một tiếng với Miêu Tiêu Bắc, sau đó vung đao chém chết ba con Dực Si…
Trong đầu Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn trống rỗng, cũng may hắn chỉ còn vài động tác nữa thôi… Kết quả của nhiều năm luyện tập giúp cho mỗi động tác đều trở thành bản năng, không cần suy nghĩ cũng không cần nhớ, lý trí sẽ tự động điều khiển thân thể.
Sau khi giết chết ba con Dực Si, con thứ tư đột nhiên bỏ cuộc, ngược lại phóng xuống khán đài, Lam Minh khẽ nhíu mày, chém một đao về phía nó, Dực Si mở cánh, né đầu tránh nhưng lại trúng một đao ngay eo.
Nó cong người lại… Lảo đảo té xuống khung đèn.
Buổi biễu diễn đồng thời cũng kết thúc, âm nhạc dừng lại, Miêu Tiêu Bắc đứng thẳng người, đèn hai bên sáng lên, chiếu rọi hình phác họa đằng sau nhóm vũ công.
Con Dực Si bay xuống, tập trung về phía Miêu Tiêu Bắc, Lam Minh vươn tay ôm lấy chân nó.
Cánh Dực Si bung ra, vừa lúc che ngay đèn sân khấu, ráp vào hình phác họa của Miêu Tiêu Bắc… Hắn giống như được mọc thêm một đôi cánh ma quỷ.
Màn sân khấu dần khép lại… Con Dực Si cũng chết, từ vết thương bắt đầu thiêu đốt toàn thân… Khi màn khép lại hết, người xem nhìn thấy đôi cánh phía sau Miêu Tiêu Bắc cũng hoàn toàn biến mất… Buổi diễn kết thúc.
…
Sự quấy rầy của Lam Minh giúp cho buổi diễn càng thêm thành công, dư vị trong lòng khán giả vẫn còn, toàn thể đứng lên vỗ tay, màn sân khấu lại mở ra, tất cả vũ công cùng đứng chào khán giả, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, chủ sự bên diễn xuất đi tìm lão Dương trao đổi việc thêm suất biểu diễn.
Miêu Tiêu Bắc đứng trên sân khấu, so với khuôn mặt vui sướng của những vũ công khác, hắn bình tĩnh hơn rất nhiều… Phía trên dĩ nhiên không còn ai, hắn nhìn xung quanh… Chỉ thấy ở khu ghế VIP trên lầu hai, Lam Minh đang đứng dựa vào tường, bên cạnh là Đa Mị đang đứng vẫy đuôi.
Vẻ mặt của Lam Minh vẫn là cười như không cười, nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ, nhưng vẫn gật đầu với hắn — Tỏ vẻ cám ơn, nếu không đang diễn giữa chừng lại có một con gì đó bay xuống, thế thì thiên hạ sẽ đại loạn mất.
Lam Minh cũng cười cười, cúi đầu, một tay để trước ngực, khom người xuống — Hân hạnh được cống hiến sức lực.
Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc người xem cũng tan, nhóm vũ công chạy vào hậu trường.
Lam Minh dẫn Đa Mị xuống lầu, lúc bước xuống dưới, hắn nhìn lên khu ghế VIP, khẽ nhíu mày nhìn Đa Mị, “Có mùi ghê tởm.”
Đa Mị sủa hai tiếng, Lam Minh nhún vai, “Dù sao cũng không phải người tốt… Kệ cha hắn đi.” Nói xong, dẫn Đa Mị vào hậu trường, Lam Minh có chút bất mãn lầm bầm, “Mới vận động có tí xíu lại đói bụng rồi, cho nên mới nói, đồ ăn của con người, ăn chẳng bao giờ no nổi.”
Trên khu ghế VIP lầu hai, Vệ Minh Á đứng bên lan can, thân thể kích động tới hơi run lên.
Diễn xuất lúc nãy của Miêu Tiêu Bắc làm cho hắn hưng phấn vô cùng, càng muốn thu nhận nam tử mỗi cử động đều có thể làm lay động lòng người kia về tay mình… Người này chính là một rương châu báu biết đi, vừa lúc có thể giảm bớt nguy cơ của hắn trong khoảng thời gian này.
Đang nghĩ ngợi… Hắn chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở phía sau.
Vệ Minh Á khẽ nhíu mày, xoay đầu nhìn… Cửa tuy mở nhưng lại không có ai.
Hắn có chút khó hiểu — Gió ư?
Xoay đầu lại…
“A!” Vệ Minh Á kêu lên một tiếng, có một người xuất hiện bên cạnh hắn, người này mặc tây trang màu xanh đen, tao nhã thong dong. Tóc dài màu nâu, khuôn mặt thoạt nhìn như con lai, vô cùng anh tuấn, tuổi tác đại khái khoảng ba mươi, hắn đang quay sang cười với Vệ Minh Á.
Vệ Minh Á sững sờ một lúc, nhẹ nhàng thở ra, hỏi, “Anh là ai?”
Người nọ nhìn chằm chằm Vệ Minh Á một lúc lâu, cũng chỉ cười cười.
Vệ Minh Á để ý thấy, sắc mặt người này rất trắng, chắc là người da trắng? Còn nữa, đồng tử có màu xanh biếc, nhìn đẹp lắm, nhưng mà cũng có cảm giác nguy hiểm.
Người nọ nhẹ nhàng sờ mũi, cười hỏi, “Anh có hứng thú với tên vũ công kia?”
Vệ Minh Á nghe xong, hồ nghi hỏi, “Sao anh biết? Anh là ai?”
Người nọ cầm lấy ly rượu trong tay hắn, nhẹ nhàng uống một ngụm, “Tôi rất có hứng thú với hắn.”
Trong lòng Vệ Minh Á khẽ động, “Nga… Thì ra cùng nghề, nhưng mà xin lỗi, tôi không có ý định nhường.”
Người nọ nở nụ cười, “Tôi cũng không bảo anh nhường… Chúng ta hợp tác đi.”
“Hợp tác?” Vệ Minh Á sửng sốt, “Hợp tác thế nào?”
Người nọ nghĩ nghĩ, “Ừm… Đại khái là vầy…”
Lúc đang nói chuyện, Vệ Minh Á đột nhiên thấy người kia há to miệng ra… Hơn nữa càng ngày càng lớn, mãi cho đến khi lớn đến nửa khuôn mặt, hắn cả kinh mở to mắt nhìn.
Nhưng không đợi hắn kêu lên, người nọ đã nhoàm một phát nuốt hắn vào bụng.
…
Cửa phòng VIP lại một lần nữa mở ra.
Vệ Minh Á đứng trước cửa, đèn đóm bên ngoài đã tắt, toàn bộ cửa thủy tinh giống y như gương, hắn đè mặt vào lớp kính, cong khóe miệng, “Bình thường phải chú trọng dưỡng da chứ, da mặt thiệt thô ráp.”
Lúc này, nhân viên bảo vệ bước vào xem xét, “Tiên sinh, đã tan rồi.”
“Nga, xin lỗi.” Vệ Minh Á lễ phép gật đầu với nhân viên an ninh, xoay người đi, lúc ra cửa cũng không quên nhét tờ hai trăm vào túi áo đối phương, xem như tiền tip.
Nhân viên an ninh tưởng như mình đang mơ, lúc này hắn mới để ý thấy trên mặt đất có một bộ quần áo và một đôi giày… Vốn định gọi người vừa mới đi nhưng xoay người nhìn đã không thấy một ai.
Bảo vệ buồn bực, sao lại đi nhanh như vậy? Hắn nhìn nhìn bộ quần áo, lại càng không hiểu — Ai lại cởi quần áo thế? Chẳng lẽ cởi chuồng ra ngoài?
Miêu Tiêu Bắc vào hậu trường rửa mặt, đi thay quần áo.
Phong Tiểu Vũ vẫn còn rất hưng phấn, quấn lấy hắn, “Bắc Bắc, anh ngầu lắm đó, kí tên tặng em đi!”
Miêu Tiêu Bắc vừa thay quần áo vừa đẩy đầu hắn đi, Lam Minh cũng vừa tới.
“Đa Mị!” Phong Tiểu Vũ chạy lại ôm Đa Mị, “Ba ba có đẹp trai không? Đẹp đúng không?”
Đa Mị sủa mấy tiếng, ra sức vẫy đuôi.
Miêu Tiêu Bắc đã thay xong quần áo, đang mang giày, lão Dương đột nhiên bước vào nói, “Tiêu Bắc, chúc mừng cậu!”
Miêu Tiêu Bắc giương mắt nhìn lão Dương, có chút dở khóc dở cười, mặt đã chai gần hết rồi còn khách khí cái gì.
Lão Dương vừa nói vừa nháy mắt với hắn, Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người.
Miêu Tiêu Bắc vừa nhìn thấy người kia liền ủ rũ, lại là Vệ Minh Á.
“Miêu tiên sinh, màn biểu diễn của ngài thật sự rất chấn động!” Vệ Minh Á bước tới muốn bắt tay Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc thật sự không muốn đáp lại, nhưng dù sao đây cũng là người có thân phận, hơn nữa còn có cơ hội hợp tác với lão Dương… Tay người kia đã đưa tới ngay trước mặt, Miêu Tiêu Bắc đành phải vươn tay…
Nhưng tay hai người còn chưa chạm nhau, tay người nọ đã bị Lam Minh đẩy ra.
Vệ Minh Á sửng sốt, xoay mặt nhìn liền thấy Lam Minh đang mỉm cười tới gần mình, mắt quan sát khuôn mặt mình.
Hai người đứng đối diện nhau, Vệ Minh Á cười cười, nhìn Lam Minh hỏi, “Vị này là?”
Lam Minh vươn tay, cảm thấy hứng thú sờ sờ cằm, cười nói, “Da không tồi nha.”
Bây giờ là màn thứ hai, bối cảnh và âm nhạc đều thay đổi, biến thành tông nữ cao, tiết tấu cũng dần trở nên thanh thoát, sau khi trải qua xử lý kỹ thuật, nó giống như chỉ là một âm thanh tự nhiên bình thường, có vẻ hoa lệ lại yêu tà.
Lam Minh nhướn mày… Tay dựa vào lan can nhìn xuống, trên sâu khấu bây giờ là múa nhóm, Miêu Tiêu Bắc vẫn múa chính, giữa ánh đèn sân khấu, giữa tiết tấu hỗn loạn, tuy rằng Lam Minh xem không hiểu lắm nhưng cảm giác thật sự không tồi.
Hắn xoay đầu nhìn về khán đài, khán giả xem ra cũng phấn khởi lên.
Đột nhiên ngọn đèn chiếu lên màn sân khấu đằng sau, ở đó là hình phác họa của những vũ công, phối hợp với hiệu quả ánh sáng, thật sự đã làm khán giả chấn động không ít.
Tiếng vỗ tay cùng tiếng kinh hô vang lên, một nửa là do phấn khích ánh đèn tuyệt mỹ, còn một nửa là bị Miêu Tiêu Bắc vô cùng bắt mắt hấp dẫn, hoàn mỹ tới mức làm cho hình phác họa của hắn trở nên có vẻ không thật, là sự kết hợp giữa đẹp và cực hạn.
Trong lúc khán giả hưởng thụ thị giác, nhóm vũ công trên sân khấu ra sức biểu diễn, Lam Minh lại chú ý tới phía trên sân khấu, xuất hiện rất nhiều điểm sáng màu đỏ.
Hơi cong khóe miệng, Lam Minh cười lạnh một tiếng, luôn luôn xuất hiện ở nơi không thích hợp, đều là bệnh chung của ma quỷ.
Chỉ lát sau, trong bóng tối đã xuất hiện mấy thân ảnh màu đen quỷ mị. Bọn họ ngồi chồm hổm trên ống thép, dùng đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm nhóm vũ công bên dưới.
Theo gương mặt và hơi thở phì phò, cùng với đôi cánh sắc nhọn, Lam Minh nhận ra thân phận của chúng — Dực Si.
Dực Si không phải yêu quái hung mãnh, chẳng qua chỉ là tiểu quỷ thích đùa dai thôi, chúng nó thích vào giúp vui, nhưng Lam Minh nhớ rõ… Mắt của Dực Si không phải màu đỏ.
Màu mắt của ma quỷ có rất nhiều loại, bình thường là màu đen, cấp bậc cao, có năng lực thì mắt sẽ có màu hổ phách, màu xanh biếc, màu vàng hoặc thậm chí là màu trắng. Chỉ có mắt của hung quỷ mới có màu đỏ, đỏ như máu lại có ánh huỳnh quang, loại ác quỷ này gọi chung là hung quỷ, bọn họ không có năng lực rõ ràng và cũng không có suy nghĩ, chỉ biết giết chóc, hoàn toàn bị tính hung tàn thôn tính, chính là chủng loại mà khi khu ma nhân bắt gặp sẽ không bao giờ buông tha.
Lam Minh nhìn Đa Mị chỉ vào góc tường, Đa Mị ngoan ngoãn chạy tới đó ngồi xuống, nhìn Lam Minh vẫy đuôi.
Lam Minh cười cười, nhảy lên tay vịn, giương mắt nhìn về phía đám Dực Si.
Lam Minh lúc này mới nhìn thấy kỹ, thì ra Dực Si đã bị biến dị, nói chính xác là đã bị hung quỷ thao túng.
Tính cách hung bạo, phẫn nộ của hung quỷ có tính lây bệnh, đối với nhóm ác ma, đây chỉ là một loại virus bình thường. Virus này vô hại với con người, nhưng nếu nhóm ma quỷ có cấp bậc thấp hơn, một khi bị lây sẽ sinh ra biến dị. Mấy con Dực Si này phỏng chừng đã bị ô nhiễm, không biết hung phạm là ai, nhưng mà chơi trò đê tiện thế này thì chỉ có loại yêu quái hút máu mới chơi mà thôi. Lam Minh cười cười, thông qua mấy lời lừa gạt trong vài cuốn sách, mọi người vẫn luôn nghĩ quỷ hút máu là có thể chế tạo ra, ví dụ như khi người ta bị cắn, rồi uống máu của quỷ hút máu, sau đó liền có thể biến thành quỷ hút máu, thật ra đây là điều hoàn toàn sai. Quỷ hút máu là giống tương đối hiếm, con người muốn biến thành quỷ hút máu là gần như không có khả năng, trừ khi… Người kia trao đổi máu và trái tim với quỷ hút máu.
Lam Minh nhìn chằm chằm Dực Si trong chốc lát, chúng nó từ ban đầu đã luôn nhìn chằm chằm phía dưới, sau đó ánh mắt dần tối lại nhìn về phía Miêu Tiêu Bắc, chúng nó liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một con đột nhiên mở cánh ra.
Cánh của Dực Si rất dài, nếu vươn hết ra thì dài khoảng hai mét, sau khi mở cánh ra, nó làm cho cả khung đèn lung lay… Ánh đèn trên sân khấu cũng chiếu lung tung.
Khán giả nghĩ đây là cố tình làm, ai ai cũng kinh ngạc tán thán, Lam Minh ở bên kia cũng chợt lóe… Biến mất trên tay vịn, vụt tới phía khung đèn, đứng bên cạnh Dực Si.
Đám Dực Si phát hiện có người đến, đều quay đầu nhìn về phía Lam Minh, nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng kêu cảnh cáo.
Tiếng kêu này không thấp, phối hợp với giọng nữ cao mờ ảo, có vẻ rất phù hợp.
Lam Minh nở nụ cười, “Qua một ngàn năm quả nhiên thay đổi không ít, năng lực chống cự của đám tụi bây càng ngày càng yếu, chỉ có một căn bệnh nhỏ liền mất đi ý thức? Xem ra đám ma quỷ cũng tới đường cùng rồi, không biết khi nào thì mới diệt vong toàn bộ đây.”
Đám Dực Si đều nhận ra thái độ thù địch của Lam Minh, cả đám đều tụ lại, tư thế như muốn tập kích Lam Minh, Lam Minh mỉm cười, nâng tay trái lên… Chiếc vòng trên cổ tay hơi run run, chớp mắt một cái đã biến mất… Vài giây sau, chiếc quỷ đao mang đại khí — Minh đã xuất hiện trong tay hắn.
Lam Minh nhẹ nhàng sờ cằm, “Chơi với tụi bây một lát vậy.”
Hắn giương mắt lên lần nữa… Cặp mắt màu đen đã chuyển sang màu vàng.
Đôi mắt màu vàng là tượng trưng của ma vật thượng đẳng, người sở hữu nó có thể có được tất cả ma lực, trong thế giới ác ma nghiêm ngặt về cấp bậc, màu sắc của đôi mắt chính là thứ tượng trưng cho sự khủng bố.
Đám Dực Si này dù sao cũng chỉ là ma quỷ hạ đẳng, bọn chúng theo bản năng có cảm giác sợ hãi, đều lùi ra sau.
“Nga?” Lam Minh mỉm cười, “Vẫn chưa hoàn toàn mất phương hướng sao… Sợ à? Vậy nếu là cái này thì sao?” Lam Minh hơi nhắm mắt lại, khi vừa mở mắt ra, đôi mắt đã biến thành màu đỏ sẫm.
Đám Dực Si đều lui ra sau, mở to hai mắt, phát ra tiếng kêu đề phòng, trong lòng cũng dâng lên cảm giác sợ hãi, chúng nó rống lên, chẳng qua bên dưới là bối cảnh âm nhạc hoa lệ, tiếng thét của chúng chỉ tăng thêm hiệu quả và trau chuốt cho âm nhạc mà thôi.
Trên sân khấu bên dưới, Miêu Tiêu Bắc rất chuyên tâm múa, hắn đeo tai nghe cho nên cũng không biết hiệu quả sân khấu nó đã thành cái dạng gì, chỉ múa theo tiếu tấu âm nhạc trong tai nghe, tập trung toàn bộ tinh thần ở trên sân khấu vốn là thói quen của hắn, cho dù trái đất có bị hủy diệt ngay sau đó thì giờ phút này hắn vẫn chỉ biết đắm chìm trong giai điệu mà thôi.
Sự chuyên tâm của vũ công tất nhiên có thể cuốn hút tất cả người xem, không khí trong rạp hát dần dần nóng lên, Miêu Tiêu Bắc biết, màn cao trào sắp đến…
Quả nhiên, tiết tấu lập tức xoay ngược 180 độ, nếu vừa rồi là âm thanh tự nhiên, thì bây giờ chính là tiếng cá heo làm cho người ta càng thêm đắm chìm. Khán giả đột nhiên hiểu ra tại sao tiếng hát của nhân ngư lại có thể mê hoặc lòng người đến vậy… Đương nhiên, nếu nhân ngư cũng quyến rũ như Miêu Tiêu Bắc.
Ở trên đỉnh đầu, tâm tình của đám Dực Si táo bạo dần chuyển từ sợ hãi thành luống cuống, chúng nó nhìn về phía Lam Minh rít gào nhưng lại không hề dám tới gần.
Lam Minh mặt không đổi sắc nhìn bốn con Dực Si, có chút tiếc hận nói, “Đáng tiếc, ma vật bị ô nhiễm nhất định phải bị thanh trừ…”
Tiếng nói vừa dứt, Lam Minh cũng biến mất.
Đáng Dực Si đều căng thẳng nhìn xung quanh, đồng thời cảm thấy sau lưng mình có hàn khí dày đặc… Xoay đầu lại, bọn chúng nhìn thấy Lam Minh đang đứng trên một ngọn đèn, trong tay cầm quỷ đao.
Đám Dực Si ý thức được mình bị uy hiếp, bắt đầu cuống hết cả lên.
Lam Minh nở nụ cười, lộ ra răng nanh sắc nhọn quỷ mị, cổ tay xoay xoay quỷ đao… Một nhát chém chết một con Dực Si vừa vọt tới.
Con Dực Si kia gầm rú một tiếng, lùi ra sau, chỉ bước được vài bước cả người đã đỏ thẫm… Sau đó bốc cháy, biến thành bụi bay đi.
Lam Minh khẽ nhíu mày, cười lạnh nói, “Ma quỷ còn đỡ phiền hơn con người… Chết một cái liền biến thành bụi bay đi, bình thường xấu xí nhưng khi chết lại có kết cục rất xinh đẹp.”
Đám Dực Si đã mất đi lý trí hiển nhiên không biết Lam Minh đang nói cái gì, ba con kia cũng nhào tới… Bên dưới khán đài đột nhiên vỗ tay giòn giã, Lam Minh cười một tiếng, đâm một nhát vào một con Dực Si, cúi đầu nhìn, hắn thấy Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng xoay người, lúc đáp đất trong nháy mắt ngẩng đầu lên… Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trong mắt Miêu Tiêu Bắc hiện lên một tia kinh ngạc, làm cho Lam Minh cảm thấy càng thêm hưng phấn, hơi nheo mắt lại, “Xuỵt” một tiếng với Miêu Tiêu Bắc, sau đó vung đao chém chết ba con Dực Si…
Trong đầu Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn trống rỗng, cũng may hắn chỉ còn vài động tác nữa thôi… Kết quả của nhiều năm luyện tập giúp cho mỗi động tác đều trở thành bản năng, không cần suy nghĩ cũng không cần nhớ, lý trí sẽ tự động điều khiển thân thể.
Sau khi giết chết ba con Dực Si, con thứ tư đột nhiên bỏ cuộc, ngược lại phóng xuống khán đài, Lam Minh khẽ nhíu mày, chém một đao về phía nó, Dực Si mở cánh, né đầu tránh nhưng lại trúng một đao ngay eo.
Nó cong người lại… Lảo đảo té xuống khung đèn.
Buổi biễu diễn đồng thời cũng kết thúc, âm nhạc dừng lại, Miêu Tiêu Bắc đứng thẳng người, đèn hai bên sáng lên, chiếu rọi hình phác họa đằng sau nhóm vũ công.
Con Dực Si bay xuống, tập trung về phía Miêu Tiêu Bắc, Lam Minh vươn tay ôm lấy chân nó.
Cánh Dực Si bung ra, vừa lúc che ngay đèn sân khấu, ráp vào hình phác họa của Miêu Tiêu Bắc… Hắn giống như được mọc thêm một đôi cánh ma quỷ.
Màn sân khấu dần khép lại… Con Dực Si cũng chết, từ vết thương bắt đầu thiêu đốt toàn thân… Khi màn khép lại hết, người xem nhìn thấy đôi cánh phía sau Miêu Tiêu Bắc cũng hoàn toàn biến mất… Buổi diễn kết thúc.
…
Sự quấy rầy của Lam Minh giúp cho buổi diễn càng thêm thành công, dư vị trong lòng khán giả vẫn còn, toàn thể đứng lên vỗ tay, màn sân khấu lại mở ra, tất cả vũ công cùng đứng chào khán giả, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, chủ sự bên diễn xuất đi tìm lão Dương trao đổi việc thêm suất biểu diễn.
Miêu Tiêu Bắc đứng trên sân khấu, so với khuôn mặt vui sướng của những vũ công khác, hắn bình tĩnh hơn rất nhiều… Phía trên dĩ nhiên không còn ai, hắn nhìn xung quanh… Chỉ thấy ở khu ghế VIP trên lầu hai, Lam Minh đang đứng dựa vào tường, bên cạnh là Đa Mị đang đứng vẫy đuôi.
Vẻ mặt của Lam Minh vẫn là cười như không cười, nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ, nhưng vẫn gật đầu với hắn — Tỏ vẻ cám ơn, nếu không đang diễn giữa chừng lại có một con gì đó bay xuống, thế thì thiên hạ sẽ đại loạn mất.
Lam Minh cũng cười cười, cúi đầu, một tay để trước ngực, khom người xuống — Hân hạnh được cống hiến sức lực.
Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc người xem cũng tan, nhóm vũ công chạy vào hậu trường.
Lam Minh dẫn Đa Mị xuống lầu, lúc bước xuống dưới, hắn nhìn lên khu ghế VIP, khẽ nhíu mày nhìn Đa Mị, “Có mùi ghê tởm.”
Đa Mị sủa hai tiếng, Lam Minh nhún vai, “Dù sao cũng không phải người tốt… Kệ cha hắn đi.” Nói xong, dẫn Đa Mị vào hậu trường, Lam Minh có chút bất mãn lầm bầm, “Mới vận động có tí xíu lại đói bụng rồi, cho nên mới nói, đồ ăn của con người, ăn chẳng bao giờ no nổi.”
Trên khu ghế VIP lầu hai, Vệ Minh Á đứng bên lan can, thân thể kích động tới hơi run lên.
Diễn xuất lúc nãy của Miêu Tiêu Bắc làm cho hắn hưng phấn vô cùng, càng muốn thu nhận nam tử mỗi cử động đều có thể làm lay động lòng người kia về tay mình… Người này chính là một rương châu báu biết đi, vừa lúc có thể giảm bớt nguy cơ của hắn trong khoảng thời gian này.
Đang nghĩ ngợi… Hắn chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở phía sau.
Vệ Minh Á khẽ nhíu mày, xoay đầu nhìn… Cửa tuy mở nhưng lại không có ai.
Hắn có chút khó hiểu — Gió ư?
Xoay đầu lại…
“A!” Vệ Minh Á kêu lên một tiếng, có một người xuất hiện bên cạnh hắn, người này mặc tây trang màu xanh đen, tao nhã thong dong. Tóc dài màu nâu, khuôn mặt thoạt nhìn như con lai, vô cùng anh tuấn, tuổi tác đại khái khoảng ba mươi, hắn đang quay sang cười với Vệ Minh Á.
Vệ Minh Á sững sờ một lúc, nhẹ nhàng thở ra, hỏi, “Anh là ai?”
Người nọ nhìn chằm chằm Vệ Minh Á một lúc lâu, cũng chỉ cười cười.
Vệ Minh Á để ý thấy, sắc mặt người này rất trắng, chắc là người da trắng? Còn nữa, đồng tử có màu xanh biếc, nhìn đẹp lắm, nhưng mà cũng có cảm giác nguy hiểm.
Người nọ nhẹ nhàng sờ mũi, cười hỏi, “Anh có hứng thú với tên vũ công kia?”
Vệ Minh Á nghe xong, hồ nghi hỏi, “Sao anh biết? Anh là ai?”
Người nọ cầm lấy ly rượu trong tay hắn, nhẹ nhàng uống một ngụm, “Tôi rất có hứng thú với hắn.”
Trong lòng Vệ Minh Á khẽ động, “Nga… Thì ra cùng nghề, nhưng mà xin lỗi, tôi không có ý định nhường.”
Người nọ nở nụ cười, “Tôi cũng không bảo anh nhường… Chúng ta hợp tác đi.”
“Hợp tác?” Vệ Minh Á sửng sốt, “Hợp tác thế nào?”
Người nọ nghĩ nghĩ, “Ừm… Đại khái là vầy…”
Lúc đang nói chuyện, Vệ Minh Á đột nhiên thấy người kia há to miệng ra… Hơn nữa càng ngày càng lớn, mãi cho đến khi lớn đến nửa khuôn mặt, hắn cả kinh mở to mắt nhìn.
Nhưng không đợi hắn kêu lên, người nọ đã nhoàm một phát nuốt hắn vào bụng.
…
Cửa phòng VIP lại một lần nữa mở ra.
Vệ Minh Á đứng trước cửa, đèn đóm bên ngoài đã tắt, toàn bộ cửa thủy tinh giống y như gương, hắn đè mặt vào lớp kính, cong khóe miệng, “Bình thường phải chú trọng dưỡng da chứ, da mặt thiệt thô ráp.”
Lúc này, nhân viên bảo vệ bước vào xem xét, “Tiên sinh, đã tan rồi.”
“Nga, xin lỗi.” Vệ Minh Á lễ phép gật đầu với nhân viên an ninh, xoay người đi, lúc ra cửa cũng không quên nhét tờ hai trăm vào túi áo đối phương, xem như tiền tip.
Nhân viên an ninh tưởng như mình đang mơ, lúc này hắn mới để ý thấy trên mặt đất có một bộ quần áo và một đôi giày… Vốn định gọi người vừa mới đi nhưng xoay người nhìn đã không thấy một ai.
Bảo vệ buồn bực, sao lại đi nhanh như vậy? Hắn nhìn nhìn bộ quần áo, lại càng không hiểu — Ai lại cởi quần áo thế? Chẳng lẽ cởi chuồng ra ngoài?
Miêu Tiêu Bắc vào hậu trường rửa mặt, đi thay quần áo.
Phong Tiểu Vũ vẫn còn rất hưng phấn, quấn lấy hắn, “Bắc Bắc, anh ngầu lắm đó, kí tên tặng em đi!”
Miêu Tiêu Bắc vừa thay quần áo vừa đẩy đầu hắn đi, Lam Minh cũng vừa tới.
“Đa Mị!” Phong Tiểu Vũ chạy lại ôm Đa Mị, “Ba ba có đẹp trai không? Đẹp đúng không?”
Đa Mị sủa mấy tiếng, ra sức vẫy đuôi.
Miêu Tiêu Bắc đã thay xong quần áo, đang mang giày, lão Dương đột nhiên bước vào nói, “Tiêu Bắc, chúc mừng cậu!”
Miêu Tiêu Bắc giương mắt nhìn lão Dương, có chút dở khóc dở cười, mặt đã chai gần hết rồi còn khách khí cái gì.
Lão Dương vừa nói vừa nháy mắt với hắn, Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người.
Miêu Tiêu Bắc vừa nhìn thấy người kia liền ủ rũ, lại là Vệ Minh Á.
“Miêu tiên sinh, màn biểu diễn của ngài thật sự rất chấn động!” Vệ Minh Á bước tới muốn bắt tay Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc thật sự không muốn đáp lại, nhưng dù sao đây cũng là người có thân phận, hơn nữa còn có cơ hội hợp tác với lão Dương… Tay người kia đã đưa tới ngay trước mặt, Miêu Tiêu Bắc đành phải vươn tay…
Nhưng tay hai người còn chưa chạm nhau, tay người nọ đã bị Lam Minh đẩy ra.
Vệ Minh Á sửng sốt, xoay mặt nhìn liền thấy Lam Minh đang mỉm cười tới gần mình, mắt quan sát khuôn mặt mình.
Hai người đứng đối diện nhau, Vệ Minh Á cười cười, nhìn Lam Minh hỏi, “Vị này là?”
Lam Minh vươn tay, cảm thấy hứng thú sờ sờ cằm, cười nói, “Da không tồi nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất