Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 10 Chương 111

Trước Sau
Miêu Tiêu Bắc cũng cảm giác ý thức của mình dần xói mòn, cả người đều ở trạng thái không động đậy… Nhưng hắn biết thần trí của mình tỉnh táo, nhưng năm giác quan lại tựa như đã mất đi, nói chung cảm giác này vô cùng vi diệu.

Miêu Tiêu Bắc cảm giác mình đang ở trong một không gian tối tăm, không cảm nhận được bờ bến, xung quanh không tồn tại gì cả, là xỉu sao? Sao lại không giống…

Chờ ý thức của hắn khôi phục lại, mới phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường, nghe thấy một mùi kì lạ… Giống như mùi rỉ sét hoặc rau sống.

Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy, cảnh tượng trước mắt dần rõ ràng, đây là một căn phòng quái dị, chỉ là đồ trang trí bên trong vô cùng đáng sợ, xương khô… khắp nơi đều là xương khô! Chủ nhân của căn phòng này rốt cuộc yêu phong cách Gothic bao nhiêu vậy?

Trên giường được trải chăn và drap giường màu đỏ nhung bằng tơ, Miêu Tiêu Bắc hoài nghi, giờ còn ai dùng tơ làm vải may quần áo nữa?

Hắn muốn xuống giường lại phát hiện có chút vấn đề… Bởi vì mặt đất phản quang, còn có chút gợn sóng — Là nước, hơn nữa còn là nước màu đỏ đen.

Nhìn lại chiếc giường, phân nửa không bị ngâm trong nước.

“Tỉnh rồi?”

Miêu Tiêu Bắc nhìn theo nơi giọng nói phát ra, chỉ thấy bên giường có tấm vải màu đỏ nhung, bộ xương khô dùng làm sô pha, bên trên có một người đang dựa vào, người này là Taya, hắn cầm một cái ly trong tay, bên trong có chất lỏng màu đỏ… Theo độ sệt của nó, chắc hẳn không phải rượu vang.

Phía sau sô pha, cả bức tường đều là đầu lâu, cũng không phải nạm vào tường mà là chất lên, những đầu lâu thật sự.

Miêu Tiêu Bắc vốn phải nổi da gà, nhưng hắn không có, nói thế nào đây… Cái loại bộ xương khô đáng sợ này nọ, thình lình nhìn thấy sẽ dọa người, thoáng cái thấy rất nhiều, ngược lại không có cảm giác gì, đây cũng là một chuyện tương đối thần kỳ.

Taya thấy trong mắt Miêu Tiêu Bắc không có sợ hãi, chỉ có nghi hoặc, hắn mỉm cười, “Không tệ, tôi đã gặp rất nhiều người đẹp, cậu là người đặc biệt nhất.”

“Anh là ai?” Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng hỏi nghi vấn trong lòng, “Tại sao có năng lực này?”

“Ảo thuật gia!” Taya mỉm cười, “Tôi là ảo thuật gia mạnh nhất có thể sáng tạo rất nhiều trò thần kỳ.”

Miêu Tiêu Bắc cười lạnh một tiếng, lắc đầu biểu thị không tin.

Taya cũng nhìn ra hắn không tin, lên tiếng, “Tôi đúng là không phải loại ảo thuật gia ý tưởng nông cạn của các cậu, cái loại này quá bình thường!”

“Vậy anh là ảo thuật gia ở cấp bậc nào?” Miêu Tiêu Bắc vừa nói chuyện với hắn vừa nghĩ cách kéo dài thời gian, mau chóng báo tin với Lam Minh bọn họ.

Chỉ là chỗ này rất kì lạ, Miêu Tiêu Bắc hồi xưa luôn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lam Minh, song lần này, hắn gần như không tài nào cảm nhận được có bất kì kẻ nào tồn tại, cảm giác xung quanh rất chắc chắn, làm hắn không thể tiếp xúc với ý thức của người khác. Ngày xưa hắn gọi Lam Minh, chỉ cần nghĩ tới, lập tức có thể tìm ra Lam Minh ở đâu, nhưng mà hôm nay không giống, hắn thậm chí không cảm nhận được Lam Minh!

“Cậu đang thử tiếp xúc với người ngoài?” Taya nói ra suy nghĩ của Miêu Tiêu Bắc, trong nháy mắt đó, Miêu Tiêu Bắc cảm giác Taya so với tất cả những thần ma hắn từng tiếp xúc trước đây, nguy hiểm hơn nhiều.

“Anh rốt cuộc là ai?” Miêu Tiêu Bắc kéo dài thời gian với hắn, lần nữa thử dùng suy nghĩ gọi Lam Minh — Trong chớp nhoáng, hắn cảm nhận nguy hiểm đến gần.

“Haha, quả nhiên có linh lực cường đại.” Taya nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Nhưng mà cũng đã nói, cậu rất kì lạ, tôi đã gặp rất nhiều con người, cũng không thiếu người có linh lực mạnh, nhưng cái loại có thể áp đảo thần ma như cậu là lần đầu tiên gặp… Hơn nữa cậu còn có vẻ ngoài hoàn mỹ, chậc chậc… Lần đầu tiên gặp cậu, tôi còn tưởng là thần vật ngụy trang thành.”

Miêu Tiêu Bắc khẩn trương nhìn hắn uống sạch nước trong ly, “Anh muốn gì?”

“Tự giới thiệu bản thân đi, dù sao tôi cũng là đối tượng cuối cùng nói chuyện với cậu trong cuộc đời này.” Taya đứng lên, hắn rời khỏi sô pha, dừng lại giữa mặt nước, giày lại chẳng hề ướt. Khom lưng làm lễ với Miêu Tiêu Bắc, thấp giọng nói, “Tôi là huyết ma… Vốn phải chết, không biết do vị tài ba nào làm tôi sống lại, có lẽ nên nói là… tỉnh lại.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Huyết ma… quỷ hút máu?”

“Haha.” Taya cười, “Tôi không phải đồng loại với cái loài ôn hòa mà âm hiểm đó, tôi là ngoại tộc cuồng bạo!”

Miêu Tiêu Bắc không rõ hắn giả thần giả quỷ như vậy để làm gì.

“Tôi đúng là thành viên của huyết tộc, nhưng mà nên nói thế nào nhỉ, quỷ hút máu là côn trùng ưu nhã, còn tôi là sư tử nóng nảy, bọn họ chỉ hút máu người, mà tôi sẽ ăn sạch sẽ con người, chỉ để lại xương cốt trắng toát.” Nói xong hắn nhe răng.

Miêu Tiêu Bắc âm thầm hít một hơi, hàm răng nhọn dày đặc làm hắn nhìn còn thấy đau, chẳng lẽ những bộ xương phía sau này, đều là những người bị hắn ăn tươi nuốt sống?

“Cậu đoán đúng rồi!” Taya có vẻ lĩnh hội được ý thức của Miêu Tiêu Bắc, “Tôi sống rất lâu rồi… Tất cả đồ ăn, tôi đều có thể nhớ rõ ràng tướng mạo của họ… Đều là những con người xinh đẹp vô cùng. Tôi bảo lưu một điểm duy nhất giống với huyết tộc — Đều thích người đẹp! Có thể vì người đẹp rất ngon… Ăn tươi bọn họ, nhìn quá trình bọn họ đau đớn, là đẹp nhất.”

“Biến thái!” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày lùi ra sau, bắt đầu nghĩ làm sao để phản kháng, việc cấp bách nhất là có thể gọi Lam Minh tới, thường ngày thì dính như sam, lúc quan trọng thì chẳng thấy đâu!



Trong lòng Miêu Tiêu Bắc rất mâu thuẫn, hắn biết, lúc nguy cấp kêu cứu là rất hèn nhát, thế nhưng vào lúc này, năng lực của hắn không thể tự cứu mình, người đầu tiên hắn nghĩ tới chỉ có Lam Minh!

“Nếu cậu đang tìm người cứu mình, tôi khuyên cậu tốt nhất là dẹp suy nghĩ đó đi!” Taya tới gần Miêu Tiêu Bắc, cúi người xuống, giống như sâu bọ bò lên, động tác này làm Miêu Tiêu Bắc cả kinh lùi sát ra sau, thế nhưng chiếc giường trôi nổi trên máu, xung quanh không có chỗ nào có thể mượn lực. Lúc hắn sờ trúng bức tường đầu lâu, thật buồn nôn, hắn luôn cảm thấy những chiếc đầu lâu này có thể di động! Hốc mắt tối om nhìn mình chằm chằm.

“Haha.” Taya nở nụ cười tà ác, “Tôi làm việc rất cẩn thận, có biết thứ gì chặn linh lực tốt nhất không? Là thi thể bẩn thỉu! Những bộ xương không có linh hồn!”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, thảo nào không liên lạc được với bên ngoài.

“Tới đây, chúng ta có thể từ từ hưởng thụ quá trình ăn cơm.” Lúc Taya nói chuyện, trên mặt hắn không mang biểu tình gì, tựa như chẳng quan tâm đây là một người bị hại hoặc nói là sắp bị hại, chỉ như mình đang chuẩn bị ăn bữa tối mà thôi.

Miêu Tiêu Bắc lập tức cảm thấy buồn nôn, hắn rốt cuộc hiểu tại sao Lam Minh ghét huyết tộc như vậy! Miêu Tiêu Bắc đã từng gặp vài quỷ hút máu, ban đầu nghĩ bọn họ làm người ta thấy ghét, nhưng hôm nay gặp Taya… Lập tức ý thức được, Lam Minh ghét huyết tộc là đúng!

“Cậu trông rất ngon!” Taya há miệng, hàm răng bén nhọn trông như cá mập, cười với Miêu Tiêu Bắc, lúc há mồm, góc độ như muốn xé da mặt, đây không phải biểu tình của một con người… Người này chỉ dùng da của con người thôi.

“Haha, đoán đúng rồi!” Taya cười xấu xa, “Để thưởng cho cậu, trước khi chết, tôi sẽ cho cậu xem bộ mặt thật của mình.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn xé da thịt ra, thật mắc ói, nghĩ tới chắc có người cũng từng được xem cảnh này, Miêu Tiêu Bắc thấy đồng tình sâu sắc lẫn phẫn nộ.

Cảm giác phẫn nộ tràn ngập trong nháy mắt, Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm hàm răng của Taya, bỗng nhiên nghĩ, răng rụng hết đi!

Mới nghĩ tới thôi, bỗng nhiên, Miêu Tiêu Bắc thấy Taya chau mày, bụm miệng ho khan, lúc ngẩng đầu lên, miệng đầy máu…

Miêu Tiêu Bắc bị hình ảnh kinh khủng này dọa sợ, lẹ làng lui ra sau, “Anh muốn làm gì?!”

“Khụ khụ…”

Taya không ngừng ho khan, trong miệng phát ra âm thanh vù vù kì lạ, sau đó, liền thấy giữa máu loãng chảy xuống giường, có mấy chiếc răng nanh, hàm răng của Taya đúng là rụng hết.

Miêu Tiêu Bắc giật mình, rụng thật sao?!

“Ngươi… ngươi…” Taya hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo, hắn che miệng, một tay chỉ vào Miêu Tiêu Bắc, máu trong miệng vẫn tuôn ra ào ào.

Miêu Tiêu Bắc nghĩ, chắc hắn không ói nhiều máu lắm đâu ha?

“Ngươi không phải con người…” Taya hoảng sợ nhìn Miêu Tiêu Bắc, lắc đầu liên tục, “Ngươi không phải… A!”

Miêu Tiêu Bắc thấy hắn tới gần, cầm gối định xua đuổi hắn, lại thấy Taya đau đớn đứng dậy, thân thể vặn vẹo, hắn ngửa đầu, kêu thảm thiết.

Âm thanh như xé nát tim phổi, có vẻ rất đau đớn, Miêu Tiêu Bắc lùi tới bên mép giường chỉ thấy máu trong miệng hắn cuồn cuộn trào ra không ngừng.

Lúc này, Miêu Tiêu Bắc nghe thấy tiếng “Răng rắc”, cả bức tường bằng đầu lâu nứt ra, sau đó vang lên tiếng có người đọc thần chú.

Miêu Tiêu Bắc thấy thân thể Taya vặn vẹo càng nhiều, xương cốt rung chuyển, da bị rách, xương cốt trào ra ngoài, máu chảy không ngừng, hơn nữa còn điên cuồng kêu la.

Miêu Tiêu Bắc không nhịn được nữa, kêu một tiếng, “Lam Minh!”

“Bắc Bắc!”

Miêu Tiêu Bắc vừa kêu tên liền nghe thấy giọng Lam Minh từ bên ngoài truyền vào.

“Quả nhiên!” Miêu Tiêu Bắc kinh hỉ, đúng là giọng của Lam Minh, Lam Minh vẫn luôn bên cạnh hắn.

Đồng thời hắn liền thấy bức tường bị phá tung, Lam Minh vọt vào, ôm lấy Miêu Tiêu Bắc ở trên giường chạy ra ngoài… Rời khỏi đó, Miêu Tiêu Bắc mới biết mình bị nhốt trong thùng xe, mà vị trí của hắn vẫn là bãi đậu xe ở Hồ Nam, chỉ có một chỗ không giống chính là nơi này có cầu thang, cũng có đường thông cho xe chạy.

Khiết Liêu bọn họ đều có mặt ở đây, còn có Simon.

Simon lúc này đang chắp hai tay trước ngực, ngón tay đeo huyết thạch, dùng thanh âm trầm thấp đọc thần chú, đồng thời liền thấy bộ xương khô sụp đổ.

Miêu Tiêu Bắc còn chưa hoàn hồn, chợt nghe Lam Minh hỏi bên tai hắn, “Không sao chứ Bắc Bắc?”

“Không…” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, nhìn Lam Minh, chỉ thấy hắn đang dùng hai tay kiểm tra mình.



Miêu Tiêu Bắc nắm lấy bàn tay đang định luồng vào áo, “Còn sờ nữa?!”

Lam Minh sờ mũi, ôm Miêu Tiêu Bắc, “Không sao là được rồi, làm tôi sợ muốn chết!”

Miêu Tiêu Bắc để Lam Minh ôm chặt mình, cũng ngây ngẩn, một lúc lâu mới vươn tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, “Tôi không sao… Tôi đã sớm gọi anh, nhưng bức tường đầu lâu đó hình như…”

“Cậu gọi chúng tôi nghe được.” Bạch Lâu trả lời thay, “Chúng tôi cũng tìm rất lâu, thứ kia đúng là xảo quyệt!”

Đang nói tới đó, chợt nghe “Rầm rầm”, xương khô trong xe liền sụp đổ, bên trong chảy ra máu loãng, kèm theo mùi ngọt chán ngấy. Theo mấy bộ xương ngã xuống, Taya cũng không biết bị sức mạnh nào đó xé rách bươm, lăn xuống dưới.

Khiêt Liêu nhíu mày, “Không nghĩ huyết ma loại này vẫn còn tồn tại, xì… Năm đó lọc huyết tộc vẫn chưa sạch, để mấy kẻ thế này lọt lưới.”

Nhìn Taya trong xe, chỉ thấy hắn kêu thảm thiết trong máu loãng, hoàn toàn không giống lúc đầu, cuối cùng hắn bị cuộn thành hình cầu, tim gan phèo phổi đều phun ra, nằm trong máu loãng kéo hơi tàn, thoạt nhìn rất dơ bẩn và tàn ác.

Simon lúc này mới dừng đọc thần chú, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Taya nằm dưới đất một lúc lâu, xoay đầu nói với Miêu Tiêu Bắc, “Xin lỗi, để dụ hắn ra, tôi phải dùng cậu làm mồi.”

“Mồi?” Miêu Tiêu Bắc chỉ vào mình, không hiểu nhìn Lam Minh.

Lam Minh nhún vai, thấp giọng nói bên tai Miêu Tiêu Bắc, “Chúng ta hình như hiểu nhầm rồi.”

“Hả?”

“Simon là bạn của Lucifer.” Sishir bắt đầu nói, “Tôi nhận ra hắn, tổ tiên của hắn là chú sư rất mạnh, nhẫn của Lucifer là do cá cược thua mới đưa cho hắn, hắn được xưng là người chế phục ma quỷ, Lucifer đúng là nhục mà!”

Trên mặt Miêu Tiêu Bắc xuất hiện nụ cười, hắn nhìn Lam Minh, vẻ mặt đối phương cũng thoải mái.

Simon đi tới chỗ xương khô, nhìn Taya đã tắt thở, khẽ thở dài, thấp giọng niệm thần chú, lát sau, đống xương cốt kể cả xe tải cũng bị đốt… Lửa cháy cuồn cuộn, Miêu Tiêu Bắc thấy vô số linh hồn theo lửa bay đi.

“Chuyện là vầy.” Simon giải thích, “Trước đây không lâu, trợ lý của tôi mất tích, nó là một đứa trẻ ngoan, đồng thời tôi cũng biết, có vài trợ lý của đồng nghiệp mất tích, hầu hết đầu là những cậu bé xinh xắn, cho nên tôi mới nghĩ là do yêu ma làm. Một lần ngẫu nhiên, tôi phát hiện một huyết ma vốn phải bị diệt sạch từ lâu, nhưng lúc đuổi bắt hắn lại mắc mưu, để hắn trốn thoát.”

“Cho nên anh tìm tôi làm trợ lý?” Miêu Tiêu Bắc hiểu, có thể là vì Simon từng tiếp xúc với Taya, cho nên khi chạm vào tay hắn mới nhìn thấy cảnh nọ.

“Bởi vì trên người cậu có linh lực cường đại, hơn nữa còn ký khế ước với thần ma.” Simon chỉ vào ký hiệu trên tay Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc, “Cho nên mặc dù cậu bị bắt đi, linh lực của cậu vẫn có thể xuyên qua bức tường đầu lâu, làm người yêu của cậu cảm nhận được.”

Miêu Tiêu Bắc đỏ mặt, sờ sờ cằm, Lam Minh thì tò mò nhìn hắn — Người yêu?!

“Hắn đã chết, tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, báo thù cho những đứa trẻ đáng thương.” Simon nói, nhì ngọn lửa đang nuốt lấy huyết ma, “Xuống địa ngục, Lucifer và những đứa trẻ đó sẽ từ từ trả thù sau!”

Miêu Tiêu Bắc thấy Simon cất đi hình dạng lỗ mảng, sờ mũi, trong lòng cảm khái, Simon này quả nhiên ngầu như lúc diễn ảo thuật.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Lam Minh liếc mình, như là đang ghen.



Sau đó, Miêu Tiêu Bắc bọn họ quay về phòng biểu diễn, xem Simon bọn họ diễn ảo thuật, Miêu Tiêu Bắc, Sishir và Bạch Lâu kể cả Tiêu Hoa cũng thấy hứng thú, ảo thuật của Simon rất sinh động, có nhiều trí tưởng tượng cao. Trong nháy mắt, trong đầu vốn đánh giá thấp liền thay đổi! Sau khi biểu diễn xong, bọn họ còn mua đạo cụ ảo thuật để Simon kí tên, mang về học tập, bị đám Lam Minh bơi trong nồi dấm chua mạnh mẽ bưng về.



“Huyết ma đúng là nguy hiểm thật.” Ngồi trong xe, Miêu Tiêu Bắc nhịn không được hỏi, “Thật sữ đã tiêu diệt rồi chứ?”

“Đúng vậy!” Lam Minh gật đầu, “Huyết ma bị huyết tộc xác định là sự tồn tại phi pháp, năm đó trải qua đợt diệt tộc, đã không còn tồn tại nữa, loại ma tộc này là địa biểu cho bóng tối cực độ, hoàn toàn chẳng có tinh thần trọng nghĩa, để bọn họ tồn tại ở nhân gian, đối với con người là quá nguy hiểm!”

“À, hắn lúc nãy có nhắc, ai làm hắn sống lại gì đó.” Miêu Tiêu Bắc nhớ lại lời huyết ma nói, “Hắn hình như cũng không rõ, không biết ‘người tốt bụng’ kia là ai.”

“Sống lại?!”

Câu nói của Miêu Tiêu Bắc làm mọi người phản ứng mãnh liệt.

“À mà dạo này có rất nhiều loài tuyệt chủng sống lại, hơn nữa phần lớn là bộ tộc hắc ám.” Bạch Lâu nhìn mọi người, “Có khi nào có chuyện gì xảy ra không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau