Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 11 Chương 116

Trước Sau
Trong phòng bệnh, ngoại trừ Lâm Dĩnh là con người ra, Tiểu Lâm cô ôm trong lòng và chồng cô, hình dáng đều có chút không bình thường. Bọn họ lúc này nhìn giống… nói thế nào đây? Miêu Tiêu Bắc không biết hình dung. Hắn muốn để Lam Minh bọn họ nhìn thấy,liền theo bản năng bắt lấy máy PSP trong tay Cổ Lỗ Y.

Mọi người sửng sốt, đây là lần đầu tiên khi Miêu Tiêu Bắc nghĩ lại có hành động.

“Bắc Bắc, có chuyện gì?” Lam Minh lo lắng, cho rằng Miêu Tiêu Bắc bị cái gì kích động hoặc giật mình, chẳng lẽ bị thương!

Nhưng Miêu Tiêu Bắc cũng không tỉnh lại.

“Cục!” Cổ Lỗ Y đột nhiên kêu lên, hình ảnh trong PSP làm nó hoảng sợ. Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của nó, chỉ thấy hai cương thi đang vây lấy Lâm Dĩnh. Nói là cương thi, cũng không phải loại huyết nhục mơ hồ, mà càng giống kết quả bị đóng băng hơn, cóng đến xanh lè.

“Đây là Tiểu Lâm và ba nó?” Lam Minh nhìn chăm chú vào màn hình, “Đây là cái xác đông lạnh thì có!”

Mà lúc này, hai cha con quái thai đang trấn an Lâm Dĩnh, trên bàn tay đông cứng có màu xanh nhạt hiện vết rách, cảm giác như đang nhìn thịt heo để trong ngăn đá tủ lạnh.

Nhưng mà Lâm Dĩnh hiển nhiên bị dọa sợ, cứng ngắc cười cười, cúi đầu không dám nói tiếng nào.

“Hai người đó là Tiểu Lâm và ba nó?”

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Hình dáng không giống.”

“Ừ… đúng là không giống lắm.” Lam Minh gật đầu, nói xong, mọi người đều rơi vào trầm mặc… Đột nhiên ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Chỉ thấy Miêu Tiêu Bắc vẫn nhắm mắt, nhưng lại nói chuyện với bọn họ, mấu chốt là… Hình ảnh vẫn không biến mất, vẫn còn đang tiếp tục.

“Oa!” Bạch Lâu mừng rỡ, “Khả năng nắm giữ linh lực của Bắc Bắc mạnh lên rồi, tiếp tục như vầy, sau này có thể vừa sinh hoạt bình thường, vừa lặng lẽ dùng ý thức để rình.”

Lam Minh cũng rất giật mình, Miêu Tiêu Bắc phát triển khả năng nhanh như vậy, là vì muốn phá bỏ thần chú sao! Cũng không biết là phúc hay họa.

“Xem bọn họ đang làm gì!” Cảnh Diệu Phong bảo mọi người nhìn, chỉ thấy Tiểu Lâm đang xoa ngực mẹ nó.

“Oa… Dê xồm?” Lam Minh nhịn không được nói, liền bị Miêu Tiêu Bắc đánh một cái.

Mọi người đều cười nhạt, ở tình huống này Miêu Tiêu Bắc còn có thể đánh Lam Minh, đúng là không đơn giản!

Chỉ thấy tay của Tiểu Lâm bỗng nhiên hiện ra hình móng tay, có vật gì đó bị lấy ra từ ngực trái Lâm Dĩnh… Một hạt châu không to không nhỏ.

“Hạt châu?”

“Là hồn châu.” Giọng nói của Bạch Lâu cao hơn mấy phần, “Tôi biết hôm đó Tiểu Lâm đưa cái gì cho bóng đen kia rồi, có thể là hồn châu của ba nó.”

“Mất cái đó sẽ thế nào?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ.

“Chết!” Bạch Lâu cười lạnh, “Hơn nữa còn chết không dễ chịu, sẽ biến thành một con rối, không có ý thức bị ác ma khống chế. Bởi vì ma tuyết lấy con người làm đồ ăn, cho nên đóng băng bọn họ, giống như lấy thức ăn bỏ vào tủ lạnh vậy, muốn ăn thì rã đông.”

“Những cha mẹ bị chết oan uổng của mấy đứa nhỏ kia cũng vậy?” Miêu Tiêu bắc nhịn không được hỏi.

“Đúng vậy, là do ma tuyết hại chết!”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Thì ra là thế.”

“Tiểu quỷ đó đi rồi.”

Mọi người lại nhìn vào màn hình, Tiểu Lâm đưa ba mẹ rời khỏi bệnh viện, động tác của Lâm Dĩnh máy móc nhưng vẫn chưa bị đóng băng.

“Bọn họ định đi đâu?” Miêu Tiêu Bắc lo lắng.

“Chắc là tìm ma tuyết để đóng băng cơ thể Lâm Dĩnh.” Lam Minh nói xong liền khởi động xe, đứng chờ.

Quả nhiên, chỉ lát sau liền thấy Tiểu Lâm ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi, đi mất.

Lam Minh bọn họ liền nối gót theo sau.

Hai chiếc xe lái ra ngoại ô, sắc trời cũng dần tối, xa xa bỗng nhiên xuất hiện một nhà máy… Trông có vẻ đã bị bỏ hoang một thời gian.

Chiếc taxi đến gần nhà máy bỏ hoang thì dừng lại, sau đó bỗng nhiên không có động tĩnh gì.

Lam Minh bọn họ không bám sát, sợ bị phát hiện.

Qua một lúc lâu mới nhìn thấy Tiểu Lâm bọn họ xuống xe, ba người cùng nhau đi về phía nhà máy, mà chiếc taxi cũng không lái đi.

Lam Minh lái xe tới bên cạnh chiếc taxi, nhìn vào trong, ai cũng nhíu mày, tài xế gục trên bánh lái, có vẻ đã ngất đi.

Bạch Lâu xuống xe xem xét tình hình của tài xế, gật đầu, “Chưa chết, bị choáng thôi!”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.



Miêu Tiêu Bắc đột nhiên vươn tay chỉ vào nhà máy, “Ở đó còn có mấy chiếc xe!”

“Phải cẩn thận coi chừng mắc bẫy!” Miêu Tiêu Bắc lại duỗi tay cầm lấy máy PSP, đón lấy suy nghĩ theo Lâm Dĩnh vào trong nhà máy.

Đồng thời, mọi người để ý có chút dị dạng.

Xung quanh có rất nhiều xe dừng lại, trong xe đều có người đi ra… Là những đứa trẻ ở trung tâm hồi phục và cha mẹ của tụi nhỏ, mọi người đều máy móc bước vào trong nhà máy.

Trong nhà máy, khắp nơi đều là những thùng sơn màu xanh bẩn thỉu bị vứt đi, tầm nhìn của Miêu Tiêu Bắc giống như Lâm Dĩnh, cùng nhìn về phía trước, chỉ thấy trước lối vào tối om có một người đang đứng.

“Là cô ta?!”

Mọi người xuyên qua màn hình, thấy người đứng trước cửa không phải là bác sĩ Tào, mà là… cô y tá!

“Sao lại là cô ta?” Bạch Lâu nhíu mày, “Cô ta cũng bị khống chế?”

“Không giống, không bị biến thành thi thể đông lạnh…”

“Chờ chút!” Lam Minh đột nhiên cau mày, “Chúng ta có thể đã đi sai hướng từ đầu rồi!”

“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc trong nháy mắt cũng hiểu ra, “Thảo nào bác sĩ Tào lại lạnh như vậy, bởi vì chính ông ta cũng bị đông lạnh! Bị chết cháy là muốn hủy thi diệt tích, sau đó mang tất cả tội danh đổ lên đầu ông ta!”

“Cô gái này mới chính là ma tuyết thật sự.” Miêu Tiêu Bắc mở mắt, “Cô ta muốn làm gì?!”

“Cục cục!” Cổ Lỗ Y bám vào cửa xe, nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều thi thể đông lạnh, vươn tay chỉ vào ống khói.

“Đây là nhà máy gì?” Bạch Lâu cầm bản đồ điện tử kiểm tra, hít một hơi lạnh, “Trời! Đây là nhà đúc, phía sau có lò thiêu và hỏa táng!”

“Cô ta muốn hủy thi diệt tích sau đó bỏ đi!” Cảnh Diệu Phong lập tức hiểu ra, “Thảo nào cho tới bây giờ cũng không có ghi chép gì, bởi vì mỗi lần rời khỏi chỗ nào đều hủy thi diệt tích, không có người bị hại sẽ không có vụ án!”

“Chúng ta làm gì đây?” Miêu Tiêu Bắc sốt ruột, “Những thi thể này còn sống không?”

“Nhìn đi!” Lam Minh bọn họ cũng thật sự không có thời gian nghiên cứu tại sao mới chốc Miêu Tiêu Bắc đã có thể vừa mở mắt vừa rình, chỉ chú ý đám người tự mình bước về phía lò thiêu.

“Đi!” Lam Minh xuống xe, đuổi bắt ma tuyết.

“Cô ta muốn chạy!” Miêu Tiêu Bắc lúc này hành động cùng Lam Minh bọn họ, nhưng ý thức có thể nhìn thấy rõ ràng từng cử chỉ của ma tuyết, chỉ thấy cô nhìn vào bàn tay, trong lòng bàn tay là một con mắt. Vừa nhìn một cái, cô liền xoay đầu bỏ chạy.

Mọi người chia ra hai đường, Cảnh Diệu Phong và Bạch Lâu đi ngăn nhóm người nhảy vào lò thiêu, Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc đuổi theo bắt ma tuyết.

“Lam Minh!” Miêu Tiêu Bắc bỗng nhiên chỉ lên tường, “Có mắt!”

“Mắt?” Lam Minh nhìn lên, chẳng thấy gì cả, không hiểu nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc lập tức ý thức Lam Minh không nhìn thấy, hắn bây giờ cũng không rõ mình thấy cái nào là thật, cái nào bị ẩn. Chỉ có một điều duy nhất, vật đó chắc chắn tồn tại, liền chỉ ngón tay lên dưới mái hiên, nói với Lam Minh, “Ở đó!”

Lam Minh cũng bất chấp, rúi Minh ra, giơ đao lên, dựa theo góc độ của Miêu Tiêu Bắc chỉ, chém một cái.

Sau đó liền thấy trên tường có máu chảy ra, Miêu Tiêu Bắc nhìn lại… con mắt chảy máu.

Lúc máu đổ xuống, con mắt bị thương cũng hiện ra, Lam Minh vung Minh dính máu, kéo tay Miêu Tiêu Bắc chạy về phía trước.

Miêu Tiêu Bắc chỉ hướng, có khi lại chỉ vào tường, Lam Minh biết lúc này hắn có chút mất phương hướng, nhưng địa phương thì chắc chắn không sai! Lam Minh liền ôm lấy đối phương, phóng lên đỉnh, phóng người nhảy qua mấy cái, Miêu Tiêu Bắc chợt hô lên, “Ở đây!”

Mà lúc này, Lam Minh cũng đã nhìn thấy, cô y tá bối rối nhìn trái nhìn phải, tay trái cầm tay phải của mình, con mắt trong lòng bàn tay đang chảy máu. Xem ra một đao lúc nãy, đã phế thẳng quỷ giám sát của cô, cô không nhìn thấy tình hình bên ngoài nên thiếu cảnh giác.

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, quả nhiên quỷ giám sát ký sinh trên cơ thể.

Ma tuyết cũng nhìn thấy bọn họ, mắt thấy không ổn, đút tay vào túi lấy thứ gì đó bỏ vào miệng.

“Không ổn!” Lam Minh tiến tới, giơ đao vung xuống.

“A!” Ma tuyết muốn né tránh, nhưng Lam Minh ra tay quá nhanh. Cô hét thảm một tiếng, cái đầu bị chặt bỏ, lăn long lóc, lúc dừng lại thì không nhúc nhích nữa.

Trong miệng và trong bàn tay cô có rất nhiều hạt châu rơi ra… Là hồn châu!

“Tiêu Bắc, làm những hồn châu này về chỗ cũ!”

Lam Minh hô lên, “Nhanh lên! Phải trong vòng 10 giây, nếu không bọn họ sẽ chết!”

“Tôi… tôi không biết!” Miêu Tiêu Bắc quýnh tới đổ mồ hôi, nếu không làm được sẽ mắc lỗi lớn! Nhưng hắn thật sự không biết phải làm sao.

“Nghĩ?!” Lam Minh cũng không biết làm sao mới được, nói chung tiền thân của Miêu Tiêu Bắc là Đại Tế Ti, căn bản không cần dùng đến thần chú, chỉ cần nghĩ thôi! Rất nhiều thần chú sẽ thi hành pháp lệnh, đây là năng lực của người trời!

Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc liền tập trung tinh thần, nghĩ đến những thi thể bị đông lạnh, còn có hồn châu của bọn họ bị đoạt mất… Mau trở về! Lập tức trở về!

Theo suy nghĩ của Miêu Tiêu Bắc, những hồn châu liền bay phập phồng trên không, sau khi dừng một lát, nó giống như đạn bắn bay về phía xa, chính là hướng lò thiêu phía sau nhà máy.



Mà đồng thời, ngay trước lò thiêu, Bạch Lâu đang cố gắng chống đỡ không cho bọn họ vào trong, Cảnh Diệu thì xua đuổi những thi thể có suy nghĩ muốn đâm đầu vào lửa.

Lúc gần như sắp không ngăn được nữa, bỗng nhiên… Bầu trời như có mưa, vô số hạt châu rơi xuống.

Những hạt châu đều rơi vào miệng những thi thể đông lạnh, đương nhiên, có vài người không tìm ra thân thể, đó là do lúc trước, thân thể bọn họ đã chết trong miệng ma tuyết.

Sau khi hồn châu nhập vào thân thể rồi, trong nháy mắt, mọi người đều ngã xuống. Sau khi ngã liền hồi phục tinh thần, việc đầu tiên cảm thấy chính là lạnh!

Mọi người vượt đại nạn đều nhìn xung quanh, bọn họ không biết tại sao mình lại ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

“Lạnh quá.”

Tiểu Lâm ngồi dưới đất, rúc thân thể lại, lập tức có một đôi tay ấm áp ôm nó vào lòng, Tiểu Lâm ngẩng đầu nhìn, liền thấy Lâm Dĩnh.

Lâm Dĩnh vẫn chưa đóng băng, thần trí của cô vẫn còn thanh tỉnh, Tiểu Lâm lúc này — Chính là con cô!

Nhắc tới cũng lạ, không biết xảy ra chuyện gì, những đứa trẻ bị chứng tự kỷ đều nhào vào lòng ba mẹ khóc lớn, giống như giao lưu thông thuận, cũng không như lúc trước bị kích động, sẽ sợ hãi và nóng nảy, có lẽ nên gọi là cáu kỉnh và phẫn nộ đúng hơn.



“Cục!” Cổ Lỗ Y vươn tay nắm lấy lỗ tai Miêu Tiêu Bắc, dùng sức vẫy vẫy, “Bắc Bắc!”

Miêu Tiêu Bắc lúc này mới chậm rãi hồi phục lại, giương mắt nhìn Lam Minh, “Sao rồi?”

Lam Minh gật đầu, “Thân thể vẫn còn ở đó, bọn họ chắc hẳn không sao!”

“Phù…” Miêu Tiêu Bắc thở ra, “Làm tôi sợ muốn chết.”

Cổ Lỗ Y vỗ Miêu Tiêu Bắc, để hắn nhìn ma tuyết nằm dưới đất, cô đã biến thành một khối băng, từ từ hòa tan thành một vũng máu.

“Tiêu Bắc!” Cảnh Diệu Phong và Bạch Lâu cùng chạy tới, “Mọi người không sao rồi!”

Lam Minh xoay đầu lại hỏi, “Những hồn châu của những người đã chết đâu?”

“Ở đây.” Bạch Lâu lấy mấy hạt châu bỏ vào hai bên hai bên máu loãng, Cảnh Diệu Phong lấy xăng tới đốt.

“Đây là…” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày nhìn Lam Minh.

“Hồn châu sắc lại thành thể linh hồn, nếu không đốt, chúng nó không có thể xác sẽ vô cùng cô đơn và điên cuồng, sau cùng tụ tập ở nơi tăm tối biến thành lệ quỷ, vậy thì phiền phức!”

Miêu Tiêu Bắc có chút tiếc nuối gật đầu, cuối cùng vẫn thương vong nặng nề. Bây giờ hắn mới phát hiện, có vài ác ma giống như xem loài người là thiên địch, đứng ở tầng chót của chuỗi thức ăn. Khi bọn họ muốn ăn con người, con người sẽ giống như thỏ bị sói săn, vô cùng bất lực. Chúng nó vốn là loài không nên tồn tại trong cùng không gian với loài người, tại sao những thứ của bóng tối lại đến nơi này chứ?!

Cổ Lỗ Y phun lửa đốt nhiên liệu, lửa cháy hừng hực, linh hồn màu trắng tan thành mây khói, thê lương đến nói không nên lời. Cứ thế hóa thành làn khói xanh, đây cũng vốn là mỗi người có một kết cục riêng.



Sau sự kiện dẹp loạn vài ngày, Cảnh Diệu Phong dò hỏi được một chuyện thú vị — Những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ lại dần dần chuyển tốt. Báo chí truyền thông đăng tin tuyên dương bác sĩ Tào, tưởng niệm ngày ông qua đời.

“Kì lạ.” Sishir nằm úp sấp đọc báo, bốn con sói con chạy nhảy trên lưng hắn, nghe nói là đấm bóp cho hắn, “Sức mạnh của ma tuyết biến mất rồi mới đúng, nhưng mà tại sao bọn nhỏ lại khỏe rồi? Hơn nữa còn có vẻ tốt lắm.”

Mọi người đều nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc cười cười, không nói gì, hắn chỉ biết, lúc đó bản thân có một lòng tin, xin một lời cầu khẩn, hy vọng những gia đình này sẽ được bình an hạnh phúc tới cuối đời… Phật tổ lần này chứng rồi!

Không lâu sau, buổi biểu diễn cũng đến, tên của vở kịch là ‘Thiên thần nhỏ trong phòng trắng’, rất oanh động, lời khen như thủy triều. Lập tức ký được hợp đồng biểu diễn, lão Dương cười toe toét, tích cực liên lạc với nhiều trung tâm hồi phục để quyên góp.

Sau khi buổi diễn kết thúc, Miêu Tiêu Bắc bọn họ chuẩn bị vào tuần lưu diễn thế giới, mấy ngày rảnh rỗi, hắn và Lam Minh lặng lẽ tới xem Tiểu Lâm…

Tiểu Lâm đang ở ngoài sân chơi với con chó Golden, có cả ba mẹ nó, con chó mới chỉ chừng năm tháng tuổi, mập mạp rất dễ thương.

“Có người nói, nuôi thú là một cách trị bệnh tâm lý cho trẻ rất hiệu quả, bảo vệ thú nuôi có thể giúp con nít học cách suy nghĩ, cố gắng bảo vệ thú nuôi sẽ giúp tụi nhỏ trở nên dũng cảm và có trách nhiệm.” Miêu Tiêu Bắc nhéo nhéo Cổ Lỗ Y, nói với Lam Minh, “Trước đây, tôi có chút bài xích với năng lực này, nhưng bây giờ nghĩ lại, bản thân có linh lực chính là một vận may.”

Lam Minh khoác tay lên vai hắn, mỉm cười, “Bắc Bắc, lúc cảm tính, cậu cũng rất dễ thương.”

Miêu Tiêu Bắc dùng cùi chỏ ngăn Lam Minh đưa mặt tới, hỏi Cổ Lỗ Y, “Chúng ta đi ăn lẩu ha!”

“Cục!” Cổ Lỗ Y lập tức tỉnh táo tinh thần, mùa đông ăn lẩu là sướng nhất!

Lam Minh cười, lái xe, vươn tay chỉnh kính chiếu hậu… Đột nhiên nhìn thấy đằng sau cột điện không xa, có một bóng đen lóe lên…

“Có chuyện gì thế?” Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn không phát hiện, chỉ thấy Lam Minh đờ ra.

Lam Minh lắc đầu, mỉm cười, “Không có gì.”

Sau đó hắn khởi động xe, lái đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau