Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 12 Chương 118

Trước Sau
Dưới sự yêu cầu của Cảnh Diệu Phong, hắn chạm tay vào thi thể …

Bắt đầu từ lần trước, linh lực của Miêu Tiêu Bắc đã thăng lên một bậc, biểu hiện cụ thể là ngoại trừ biết được thi thể đã trải qua chuyện gì, đồng thời còn biết trạng thái và tâm trạng của họ trước khi chết.

Cảm giác bây giờ của Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn khác so với lúc trước, trên cơ thể người chết hiếm khi có cảm giác này — Không sợ hãi và lạnh lẽo, trái lại còn có chút vui thích nhàn nhạt, đây có nghĩa là gì?

Miêu Tiêu Bắc nghĩ mãi không thông, Lam Minh ở bên cạnh không giữ được bình tĩnh.

Linh lực của Miêu Tiêu Bắc tăng cấp tốc, hắn đã không cần dự tính bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không ai biết được, đây là chuyện tốt hay xấu.

“Bắc Bắc!” Lam Minh đúng lúc cắt ngang suy nghĩ của Miêu Tiêu Bắc.

“Ừm…” Miêu Tiêu Bắc cảm nhận xong, ngẩng đầu nhìn Lam Minh bọn họ nói, “Trước khi cô ta chết vẫn còn đang trang điểm, người trang điểm cho cô ta đeo mặt nạ màu đen, tôi không nhìn thấy rõ lắm. À, trên tay có xăm một chữ ‘Mỹ’!”

Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, nói một câu, “Trước khi bọn họ chết, vẫn rất vui vẻ.”

“Vui vẻ?” Lam Minh lần đầu tiên nghe thấy, sắp chết mà còn vui?



“Vui vẻ? Vui vẻ thế nào?” Về đến nhà, mọi người tò mò hỏi Miêu Tiêu Bắc.

“Là một kiểu vui vẻ xuất phát từ trong tâm.” Miêu Tiêu Bắc chăm chú suy nghĩ, “Nói không được.”

“Ừ… Đại khái tớ có thể đoán được.” Phong Danh Vũ bước tới, khoác tay lên vai Miêu Tiêu Bắc, cầm cái gương lên soi, miệng nói thầm, “Ây, sao mình đẹp quá vậy ta?”

“Khụ khụ…” Mọi người không nghĩ cô lại nói ra câu đó, có chút bất đắc dĩ. Miêu Tiêu Bắc vỗ tay một cái, “A! Là cảm giác này.”

“Nói vậy… lúc người bị hại được trang điểm, họ rất vui?” Lam Minh ngồi xuống, cầm ly nước uống một ngụm, “Cho nên người bị hại cũng không sợ hung thủ?”

“Ừm…” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Không có cảm giác sợ hãi, dù sao tôi chỉ cảm nhận được sự vui vẻ.”

“Người này cũng không khó tìm nhỉ.” Cảnh Diệu Phong lấy điện thoại ra, kêu người đi tìm người có khả năng liên quan tới người chết, trên tay có xăm chữ ‘Mỹ’, đây là điểm đặc biệt chủ yếu.

“Bắc Bắc.” Lam Minh ngồi không yên, đứng lên hỏi, “Chúng ta đi tìm tên Mike kia thử?”

Miêu Tiêu Bắc nghĩ ông ta có chút đáng ghét, nên cũng không mấy tình nguyện.

“Tôi cũng đi.” Tiêu Hoa cũng đứng lên.

Khiết Liêu hơi bất mãn, “Anh đi tìm tên biến thái đó làm gì?”

Tiêu Hoa lấy mấy xấp tư liệu ra, “Ông ta trang điểm đẹp, vừa lúc chúng tôi định chuẩn bị quay bộ mới, cần trang điểm cho nữ chính, cho nên muốn hợp tác với ông ta.”

“Hợp tác với kẻ có nhân phẩm rác rưởi như ông ta?” Khiết Liêu có vẻ khinh thường.

“Cậu có thể ghét con người ông ta, nhưng không thể phủ nhận, ở mặt công việc, ông ta là chuyên nghiệp nhất! Tôi bỏ tiền ra mời ông ta không phải vì thuận mắt ông ta, mà là thuận mắt tài năng của ông ta!” Tiêu Hoa nói, vươn tay vỗ má Khiết Liêu, “Cậu cũng trưởng thành chút đi!”

Khiết Liêu kéo mí mắt, mọi người liền khẩn trương, biết Tiêu Hoa đạp trúng đuôi Khiết Liêu, hắn sợ nhất là Tiêu Hoa nói hắn con nít, không trưởng thành!

“Cái đồ người phàm!” Khiết Liêu tạc mao, “Tôi mấy trăm tuổi rồi, anh có thể sống bao lâu hả?”

Tiêu Hoa đẩy kính mắt, nhàn nhạt đáp lại một câu, “Sống không lâu thì sao? Tôi có nghe Long Tước nói, tuổi thiếu niên của các cậu chí ít kéo dài hai trăm năm, với lại người sói phát triển tương đối chậm, cậu chỉ là mới bước qua tuổi niên thiếu thôi! Với lại cũng không đảm bảo chất lượng! Ai biết cậu đã trưởng thành chưa?!”

“Anh…” Khiết Liêu liếc mắt, “Anh có muốn xem không?”

Tiêu Hoa nhìn hắn, “Nhìn đi! Đúng là con nít!”

“Anh!”

“Đi thôi!” Miêu Tiêu Bắc đẩy Khiết Liêu đi, “Nói nữa sẽ bị khinh thường đó!”

Khiết Liêu không nói lại được, chỉ có thể đứng nhìn Tiêu Hoa cười đắc ý, không dễ thương gì hết!

Bốn người ra khỏi EX, để lại vài người tìm cách tra “Ma Gương” kia là ai, không cần hỏi, người này chắc chắn biết chuyện, nói không chừng còn là nghi phạm, chỉ là hành tung của người này vô cùng bí hiểm, manh mối rất ít.



Miêu Tiêu Bắc bọn họ không nói rõ mục đích mình đến, chỉ đơn giản lấy thân phận nhân viên, đi cùng Tiêu Hoa tới phòng làm việc của Mike.

Trong phòng làm việc có không ít người, đây là một thẩm mỹ viện cấp quốc tế tiêu chuẩn, có người nói, phí trang điểm tương đối cao, phần lớn là nhân vật nổi tiếng mới đến, ngoại trừ Mike, còn có rất nhiều trợ lý.

Tiêu Hoa mới đẩy cửa vào đã có mấy chàng trai ra đó, “Xin chào…”

Vừa thấy vào là khách nam, ai cũng có chút khó hiểu… Ở đây có rất ít nam đến.



“!”

Tiêu Hoa đang muốn tự giới thiệu, lại nghe có tiếng người hưng phấn kêu lên, “Tôi không nhìn nhầm chứ!”

Chỉ thấy Mike từ trên lầu bước nhanh xuống, không nhìn ai khác, vọt tới trước mặt Miêu Tiêu Bắc, nhẹ nhàng vươn tay chỉ Miêu Tiêu Bắc, ngạc nhiên nói, “Nhà vũ đạo dân tộc Miêu Tiêu Bắc đây nè!”

Miêu Tiêu Bắc chớp mắt mấy cái, tuy rằng hắn rất ghét người này, nhưng câu đó… rất êm tai!

Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc có nguy cơ bị tên ẻo lả kia dụ dỗ, lập tức vỗ lên lưng hắn một cái — Bắc Bắc, tỉnh lại!

Miêu Tiêu Bắc vội vàng chấn chỉnh tâm trạng, quả nhiên, nhà vũ đạo gì đó, so với anh đẹp trai, diễn viên sân khấu đều êm tai hơn rất nhiều!

Cổ Lỗ Y nằm trong balo lật người, nghiêng tai nghe — Tâm trạng của Bắc Bắc có vẻ tốt nha, nó xoay người gác đầu lên bụng Fanny ngủ tiếp.

“Quá tuyệt vời! Tôi muốn gặp cậu lâu rồi!” Mike nói xong, giơ tay bắt tay Miêu Tiêu Bắc, mới bắt có hai cái đã buông ra. Đi tới một bên vỗ tay một cái, cao giọng nói với nhân viên, “Nè! Mấy đứa qua đây nhìn cho kỹ, bình thường tôi có nhắc tới, đây là một trong những người đẹp nhất thế giới!”

Tất cả nhân viên đều xoay đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, ai cũng có ánh mắt kinh diễm, Miêu Tiêu Bắc không quen, xoay đầu nhìn Lam Minh.

Lam Minh ngoáy lỗ tai — Tên Mike này, đúng là làm người ta không thích nổi, tuy rằng lời ông ta nói là thật!

“Thấy không, đây mới là mỹ nhân, hoàn toàn khác với bản chất của các người! Làm phiền các người lần sau muốn tự khen mình đẹp, thì làm ơn mua cái gương, rọi vô cái bản mặt mình, rồi lấy hình của cậu này để kế bên, lúc đó các người sẽ tỉnh táo đi nhiều, haha.” Mike có vẻ đã tập thành thói quen nói lời khó nghe, vô tình đả kích những người khách đang trang điểm làm tóc, ông nhiệt tình mời Miêu Tiêu Bắc bọn họ vào trong, cũng không quên quan sát Tiêu Hoa, “Quả nhiên là chơi theo bầy đàn…”

Ánh mắt sau cùng dừng lại ở Khiết Liêu và Lam Minh.

Hai người này nên nói thế nào đây, vốn là có tố chất, nhưng khí chất lại rất đặc biệt.

Khiết Liêu có phong cách của thiếu niên bất lương, cho dù có mặc đồ vest thì vẫn không át được! Với lại trông cứ như con nhím xù lông, tròng mắt màu xanh y như đeo kính sát tròng, da trắng, bởi vì hắn có dòng máu của quỷ hút máu.

Mike nhìn chằm chằm vào Khiết Liêu một lúc lâu, “Tôi có thể thay đổi tướng mạo của cậu…”

“Miễn đi.” Khiết Liêu khinh thường nhìn đi chỗ khác, “Ông thay bộ khác cho đẹp trước rồi nói chuyện với tôi.”

“Phốc!”

Nhóm nhân viên xung quanh bị Mike làm nhục không dám cãi lại cũng nhịn không được bật cười, mau chóng che đi, làm việc tiếp.

Sắc mặt của Mike lập tức trở nên khó coi, nhìn ra được, ông là một người có lòng dạ hẹp hòi.

Ông xoay mặt nhìn Lam Minh, càng nhíu mày.

Theo lý mà nói, mái tóc vàng lóng lánh của Lam Minh là vô cùng khó có được, có rất ít người có được mái tóc xinh đẹp như vậy. Hơn nữa còn có đôi mắt màu xanh, ngũ quan chỉnh thể cao quý khí phái. Chỉ tiếc y như Miêu Tiêu Bắc nói, sau này lại tàn phế, có lẽ nói là trải qua ngàn năm sương gió, quá mức tang thương đi… Cho nên trong khí chất có chút chán chường, cộng thêm cà lơ phất phơ, cả ngày lôi thôi lếch thếch, tà khí rất lợi hại.

“Ây!” Mike còn định mở miệng châm chọc.

Tiêu Hoa nghĩ nếu tiếp tục thế này có thể còn chưa nói rõ được, người này đã bị Lam Minh và Khiết Liêu đánh chết, liền mau chóng cắt ngang.

Hắn lấy danh thiếp trong túi ra, bước tới đưa cho Mike, “Tôi muốn bàn chuyện hợp tác với chú.”

Mike nhận lấy danh thiếp xong, liền vui vẻ ra mặt, “Tôi đã nói là đã gặp cậu ở đâu rồi, quả nhiên là danh nhân, tới phòng làm việc của tôi đi.”

Mike mời bọn họ vào phòng làm việc.

Mới vào cửa, Miêu Tiêu Bắc đã hoảng hốt — Kinh ngạc nhảy dựng.

Không vì cái gì khác, do trong phòng toàn là đầu giả và người giả.

Mike nhìn thấy, cười to, “Đừng lo, đều là búp bê, giả thôi!”

Trong phòng có rất nhiều búp bê mô phỏng.

Những con búp bê này được làm rất tinh xảo, trông vô cùng sống động, có một điểm duy nhất khác biệt là ngũ quan quá xinh, đẹp tới mức không thật!

Miêu Tiêu Bắc tò mò tới xem, chỉ thấy có vài con búp bê đang trong quá trình chế tác, khớp xương được gỡ ra, quả nhiên bên trong trống rỗng, Miêu Tiêu Bắc lúc này mới bỏ suy nghĩ kinh khủng dùng người thật làm tượng sáp ra khỏi đầu!

Mặt khác còn có rất nhiều đầu giả, phần lớn là mỹ nữ, phong cách trang điểm đều khác nhau, then chốt là — Tất cả đều là mỹ nhân.

“Chút sở thích của tôi.” Mike có vẻ hơi ngại ngùng, mời mọi người ngồi xuống, ông cũng ngồi xuống đối diện, vừa xem tin nhắn trong máy tính, vừa hỏi Tiêu Hoa, “Muốn hợp tác với tôi về hạng mục gì? Nếu là MC thì tôi đã ký hợp đồng, chắc hẳn không có thời gian nhận chương trình khác, phải đợi tới năm sau.”

Miêu Tiêu Bắc tiếp xục xem xét mấy cái đầu giả, Lam Minh và Khiết Liêu kiểm tra xung quanh có yêu ma gì không, chỉ là ngoài dự tính của mọi người — Căn phòng này rất sạch sẽ, không có gì khác thường tồn tại.

“Không phải.” Tiêu Hoa lấy bản thiết kế ra, “Là trang điểm cho phim điện ảnh, chú có hứng thú không?”

Mike nhìn bản thiết kế xong liền vô cùng hưng phấn, “Đương nhiên là có! Thật sự quá tuyệt vời, cả đời tôi đang chờ cơ hội này.”

Sau đó, Tiêu Hoa bàn về công việc cụ thể với ông.



Lam Minh và Khiết Liêu đều nhìn Miêu Tiêu Bắc — Có phát hiện gì không?

Miêu Tiêu Bắc chớp mắt, muốn hắn phát hiện cái gì? Búp bê rất đẹp, muốn mua một con mang về nhà.

Lam Minh và Khiết Liêu nhìn trời.

Miêu Tiêu Bắc nghĩ, không thể tay không trở về, liền nhẹ nhàng chạm tay vào đầu của búp bê. Miêu Tiêu Bắc vốn muốn xem thử có gì đặc biệt không, cũng không biết có gặp may không, nhưng vận may đến quá trùng hợp! Bởi vì Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy một hình ảnh vô cùng khiếp sợ — Vào buổi tối, Mike kia lên giường với con búp bê này! Đương nhiên, búp bê là vật chết, nhưng việc làm thì là thật…

Miêu Tiêu Bắc theo bản năng sờ chất liệu, quả nhiên là gỗ cao cấp, tên Mike này đúng là biến thái!

Lam Minh và Khiết Liêu thấy Miêu Tiêu Bắc như đạp trúng phân chó, liền đoán hắn thấy cái đó rất mắc ói, nên không hỏi gì.

Tiêu Hoa và Mike bàn chuyện công việc, Mike rất hưng phấn, có rất nhiều ý tưởng.

Khiết Liêu cố gắng nhẫn nại, Lam Minh muốn ra ngoài với Miêu Tiêu Bắc một lát, chủ yếu là nghe không quen cái kiểu nói chuyện của Mike, vừa nói chuyện vừa tổn hại chỗ thiếu hụt của người khác.

Lam Minh đứng lên, kéo Miêu Tiêu Bắc ra ngoài.

Ra tới cầu thang chợt nghe Lam Minh thở một cái, “Phù… Không khí bên trong buồn nôn thật.”

“Đúng là ghê tởm!” Miêu Tiêu Bắc cau mũi.

Lam Minh không hiểu, “Cậu thấy cái gì?”

Miêu Tiêu Bắc lại gần, nói nhỏ vào tai Lam Minh, Lam Minh nghe xong, trên mặt lộ biểu tình quỷ dị.

“Anh làm gì thế?!” Miêu Tiêu Bắc đẩy hắn một cái.

Lam Minh bỗng nhiên mỉm cười, “Không biết búp bê kia có làm theo yêu cầu không… Bắc Bắc, cho tôi tấm hình… Ui da!”

Lam Minh còn chưa dứt lời đã bị Miêu Tiêu Bắc nhéo lỗ tai.

“A… cẩn thận!”

Hai người đang nháo, phía sau đột nhiên có người lên tiếng, làm hai người giật mình.

Miêu Tiêu Bắc xoay người lại, không để ý mình đeo balo… Vì vậy đụng trúng cái khay người phía sau cầm.

Người nọ buông tay… Mấy chai sơn móng tay trong khay rơi xuống đất, may là mấy cái chai cứng, dưới đất còn lót thảm, không bể, hắn vội vàng ngồi xuống nhặt lên.

“Xin lỗi!” Miêu Tiêu Bắc định ngồi xuống nhặt phụ, lúc hắn đưa tay ra, đột nhiên ngây người.

Bởi vì hắn thấy rõ, trên tay người kia có xăm một chữ “Mỹ”…

Miêu Tiêu Bắc há miệng, xoay đầu nhìn Lam Minh, chỉ thấy Lam Minh cũng phát hiện, đang nhíu mày theo dõi tay hắn, như có điều suy nghĩ.

Nhìn lại người nọ, còn trẻ, chỉ khoảng gần hai mươi, tóc màu vàng… Miêu Tiêu Bắc muốn nhớ lại người đeo mặt nạ kia có kiểu tóc gì, nhưng không nhớ được.

Người này ngũ quan cũng đoan chính, chỉ có một thứ khác với mọi người là môi hắn ướt, y như đánh son nước, còn vẽ mắt. Rất ít gặp con trai nào trang điểm, hình như còn đeo kính sát tròng… Chậc chậc, đẹp thì cũng đẹp nhưng có hơi khó chịu.

Trông hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, hơn nữa còn vô cùng hiền lành.

“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy…” Người kia muốn mau chóng bỏ đi, Miêu Tiêu Bắc đỡ hắn dậy nói, “Không, là tôi không phải, có sao không?”

Lúc Miêu Tiêu Bắc đỡ hắn, lập tức rình xem hắn vừa làm gì… Cảm giác bản thân như tên biến thái, luôn rình coi ** của người ta.

Nhưng mà… Vận may của Miêu Tiêu Bắc hôm nay đặc biệt tốt, vì vậy hắn lại thấy cảnh không nên thấy.

Trong bóng tối, trên chiếc giường lớn, người trẻ tuổi kia đang bị đè trên giường, quan hệ cùng với một người đàn ông khác…

Miêu Tiêu Bắc không nói gì, mau chóng phục hồi tinh thần nhìn ra xa… Nhưng mà hắn có để ý — So với người đàn ông đeo mặt nạ, thân hình của người kia giống hơn, không biết trên cánh tay hắn có hình xăm không.

Lúc chàng thanh niên đi rồi, Miêu Tiêu Bắc kéo Lam Minh lại nói chuyện.

Lam Minh nhíu mày, nhéo cằm Miêu Tiêu Bắc, “Xem nhiều coi chừng bị đau mắt!”

“Làm sao bây giờ?” Miêu Tiêu Bắc đẩy tay hắn ra, “Cũng là manh mối mà! Có cần theo dõi hắn không?”

“Trước khoan bứt dây động rừng.”

Lúc này, Mike mở cửa ra, Tiêu Hoa đã bàn xong, cùng Khiết Liêu ra về.

Hiển nhiên Khiết Liêu không nhịn nổi nữa, Mike nhiệt tình tiễn Tiêu Hoa, trên đường đi còn bàn chuyện làm ăn.

Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, Lam Minh trấn an, nháy mắt với hắn — Không sợ! Hòa thượng có chạy cũng không chạy khỏi miếu! Chùng ta chờ, buổi tối theo thằng nhóc kia về nhà xem thử, coi có âm mưu gì không!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau