Quyển 12 Chương 121
Cổ Lỗ Y ngồi trên đùi Miêu Tiêu Bắc, ngáp lần thứ 101, dựa vào người Miêu Tiêu Bắc cọ cọ — Buồn ngủ quá.
Miêu Tiêu Bắc nhéo mông nó, Cổ Lỗ Y liền xoa xoa, trên mông xuất hiện dấu bàn tay, do lúc nãy bị Bạch Lâu hung hăng đánh cho một cái.
Cổ Lỗ Y nhìn Miêu Tiêu Bắc ủy khuất, hắn không thể làm gì khác hơn là xoa cho nó hai cái — Ai kêu rảnh rỗi đi làm bà mai làm chi? Xảy ra chuyện rồi chứ gì?
Cổ Lỗ Y bĩu môi, ngẩng mặt không cho là đúng, trông còn có vẻ mình làm rất thành công!
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn thoáng qua Bạch Lâu còn hậm hực, còn có Sishir đã ngủ từ đời nào.
Lam Minh ngồi ở ghế tài xế đờ ra, nhìn chằm chằm vào bảng hiệu quán bar đang lập lòe.
Mà chiếc xe ở bên cạnh, là Khiết Liêu ngủ khò khò phía sau xe. Ngồi đằng trước là Cảnh Diệu Phong thành công hôn Bạch Lâu một cái, đồng thời cũng bị hắn mắng cửi cộng đánh đập tàn nhẫn, trên mặt vẫn còn là vẻ thỏa mãn, lâu lâu xoay đầu nhìn Bạch Lâu ở xe bên này.
Miêu Tiêu Bắc mở miệng an ủi Bạch Lâu vài câu, Bạch Lâu lại nói, “Tôi không sao, không cần quan tâm tới tôi.”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ngẩng đầu, ngáp tiếp.
Miêu Tiêu Bắc chọt chọt nó, “Làm cái gì sao còn chưa chịu ngủ?”
“Cục cục.”
Cổ Lỗ Y duỗi người, kêu một tiếng.
“Cũng đã nói đây không phải hoàng hậu trong phim rồi mà!” Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ nhéo cằm nó, “Còn nữa, hoàng hậu trong truyện cổ tích là một người xấu, chứ không phải đại mỹ nhân đáng thương trong phim truyền hình.”
“Đại mỹ nhân đáng thương gì?” Lam Minh có chút không hiểu được, hỏi Miêu Tiêu Bắc.
“Cổ Lỗ Y chẳng phải rất thích Lưu Doanh sao, cũng do bộ phim mà cô ta đóng, một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng mà, số phận lại không tốt, tất cả mọi người đều hiểu lầm cô ta là người xấu, giống như hoàng hậu trong truyện công chúa Bạch Tuyết, nói chung cuộc số vô cùng khó khăn, nội dung không tệ, Lưu Doanh diễn cũng tốt. Lần trước Cổ Lỗ Y xem xong, khóc lên khóc xuống.”
Lam Minh gật đầu, bật cười, “Mới nhỏ xíu đi xem phim truyền hình, nó có thể hiểu sao?”
Miêu Tiêu Bắc liếc mắt nhìn Lam Minh, “Cổ Lỗ Y rất thông minh, chỉ số cảm xúc cao hơn anh nhiều!”
Lam Minh vươn tay nắm đuôi Cổ Lỗ Y, Miêu Tiêu Bắc lập tức đẩy tay hắn ra, “Anh lại đi ăn hiếp con nít!”
“Xuỵt!”
Lúc này, Bạch Lâu cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, ý bảo nhìn cửa quán bar.
Mọi người nhìn sang, tất cả nhân viên đều đang tan ca, người cuối cùng đi ra là bartender nọ. Hắn đóng cửa lại, tắt đèn neon.
Miêu Tiêu Bắc chọt Lam Minh — Có cần đi theo không?
Lam Minh chỉ lên cửa sổ lầu hai vẫn còn sáng, hơn nữa còn có bóng người đi lại.
“Ông chủ kia chắc vẫn còn ở trong?” Lam Minh nói, “Mấu chốt là ông chủ đó! Những người kia đều chỉ làm công.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Đúng thế!”
Mọi người không có hành động gì, tiếp tục ngồi trong xe chờ.
Cổ Lỗ Y rốt cuộc chịu hết nổi, ôm cánh tay Miêu Tiêu Bắc, cuộn áo lông ngủ.
Bạch Lâu thấy nó ngủ, trên mông còn hiện dấu hồng hồng, liền vươn tay xoa cho nó. Cổ Lỗ Y hí mắt nhìn, thấy Bạch Lâu không giận nó, liền cười tủm tỉm vẫy đuôi.
Sishir hừ mấy tiếng, xoay người ôm Bạch Lâu, trong miệng lầm bầm, đói bụng quá Long Tước ơi.
Bạch Lâu nhìn trời, mắt thấy Cổ Lỗ Y phía trước cũng ôm Miêu Tiêu Bắc nói mớ, vô lực lắc đầu — Một đám con nít!
“Có người đến.”
Chính lúc này, chợt nghe Lam Minh nói một tiếng. Mọi người rốt cuộc cũng phấn chấn tinh thần buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn liền thấy một cô gái trẻ tuổi chạy đến trước cửa quán bar.
Cô hơi do dự nhìn xung quanh, vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa.
Nhưng đã bị khóa, không mở được.
Cô kéo sát áo lông, lại nhìn xung quanh, lập tức chạy tới ven đường lụm cục gạch, đập vỡ cửa kính, len lén chạy vào trong.
Ban đầu Miêu Tiêu Bắc bọn họ còn tưởng là kẻ trộm, còn nói kẻ trộm này có phải vội vàng muốn tìm rượu không? Mà nhiều cửa hàng bán rượu như vậy, cớ gì phải đập vỡ cửa quán bar?
Thế nhưng đợi cô gái kia nhìn xung quanh, mọi người rốt cuộc phát hiện mình sai rồi! Bởi vì cô gái này không phải ai khác, mà chính là công chúa Bạch Tuyết kia.
Nữ sinh sau khi chạy ra đã khóc sướt mướt, sao bây giờ lại lén lút quay lại?!
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên vươn tay sờ cằm, “Tôi hiểu rồi!”
Mọi người nhìn hắn, “Hiểu cái gì?”
“Nữ sinh này cảm thấy không hài lòng sau khi biến về như cũ!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Nếu tôi là cô gái đó, lúc đeo mặt nạ vào, mình liền trở nên xinh đẹp, thế nhưng khi tháo ra, lại xấu y như cũ, mất mát trùng lặp, nhất định làm cô ta bi thương vô cùng. Chúng ta không nhắc đến đau khổ, vui mừng thì có thể hiểu được, dù sao cô ta cũng tìm được cách để mình tỏa sáng.”
“Cho nên, cô ta chuẩn bị tìm đến ông chủ thần kỳ nọ, muốn biến thành người đẹp vĩnh viễn! Hay là muốn chiếc mặt nạ? Cho dù thế nào, đây cũng xem như tự tìm chỗ chết rồi?” Bạch Lâu gật đầu, “Chắc chắn lúc ông chủ kia hóa trang cho cô ta, cô ta đã rất vui vẻ, bởi vì bản thân trở nên xinh đẹp.”
“Nhưng mà có chút kì lạ!” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Trong kết quả khám nghiệm tử thi có nói, những người này sau khi chết mới được trang điểm, nhưng đây rõ ràng là những người còn sống.”
Sishir không biết tỉnh dậy từ lúc nào, hắn híp mắt nhìn về phía trước, “Cô gái đó chết rồi!”
“Cái gì?” Mọi người sửng sốt.
“Linh hồn và thân thể đã tách rời!” Sishir nói, chỉ chỉ bóng đen quen thuộc cách quán bar không xa, trên tay cầm lưỡi liềm sáng loáng — Thần chết!
Mọi người kinh ngạc nhảy dựng, có thần chết xuất hiện, chứng tỏ có người chết.
“Linh hồn tách khỏi thể xác, cho nên đây chính là kết quả khi đeo mặt nạ?” Lam Minh lẩm bẩm, “Khi cô gái kia đeo mặt nạ vào, trên thực tế cô ta đã chết! Có người dùng linh hồn của cô ta thay đổi thành khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng chính cô ta lại không biết. Nói cách khác, ma lực thật sự chính là sinh mạng của cô ta, chứ không phải ma lực của bất kì ai.”
“Không sai, bây giờ cô ta chỉ còn lại chút nhận thức, chỉ vì linh hồn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi thể xác.” Sishir thở dài, “Hung thủ này là một kẻ tàn nhẫn, hơn nữa còn vô cùng đê tiện!”
“Chúng ta còn cứu được không?” Miêu Tiêu Bắc có chút nóng nảy, người rõ ràng còn sống, sao lại nói đã chết rồi?
“Chỉ cần linh hồn không hoàn toàn thoát khỏi, tôi có cách.” Sishir mở cửa bước xuống xe, Miêu Tiêu Bắc bọn họ cũng xuống theo.
Thần chết đứng trước cửa đảo mắt đã thấy Sishir.
Sishir vẫy tay gọi hắn.
Thần chết lập tức bay qua, quỳ xuống trước mặt hắn, hành lễ, “Sishir điện hạ.”
Sishir kéo nón hắn xuống nhìn một chút, một thần chết dễ thương còn trẻ tuổi, căn bản chỉ là đứa mới vào, thảo nào lại hiền lành lạ lẫm như thế.
“Cứ đi đi, linh hồn này ta muốn cứu.” Sishir phân phó.
“Vâng!” Thần chết gật đầu, lóe một cái liền biến mất.
“Thần chết dễ thương thế!” Miêu Tiêu Bắc nói một câu, Cổ Lỗ Y gật đầu phụ họa, biểu thị đồng ý.
Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc, kéo hắn vào quán bar.
Bên trong tối om, cũng không mở đèn lên.
Lam Minh nhìn một vòng, không có ai, đang buồn bực thì nghe thấy tiếng động phát ra từ trên lầu.
Mọi người nhìn nhau, im lặng đi lên lầu, Lam Minh biết, để Miêu Tiêu Bắc bước đi không có tiếng động là không thể, tuy rằng người Miêu Tiêu Bắc rất nhẹ, bước đi như mèo, nhưng vẫn không gạt được ác ma. Vì vậy chọn cách bế hắn lên.
Miêu Tiêu Bắc có chút mất tự nhiên, Lam Minh nhìn hắn ý bảo — Đừng lên tiếng!
Miêu Tiêu Bắc không thể làm gì khác hơn là bịt miệng lại, cố gắng khống chế hơi thở, cùng Lam Minh bọn họ lên lầu hai, quẹo qua góc cua, nhìn thấy có một căn phòng cửa khép hờ, có ánh sáng lọt ra ngoài.
Mọi người lẳng lặng đợi một lúc, nghe thấy giọng nữ hỏi, “Có thật là tôi có thể trở nên xinh đẹp mãi mãi, không xấu nữa không?”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong liền chau mày, cô gái kia tối đa là cũng bình thường, căn bản không thể tính là xấu?! Tại sao lại xem thường bản thân như vậy? Trên đời này không có người xấu và người đẹp, hầu hết đều có đặc trưng của mình được chứ?!
“Đương nhiên.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, phảng phất có thể mang đến sự yên tâm, “Cô vừa nói, để trở nên xinh đẹp, trả giá bao nhiêu cũng được, đúng không?”
“Đúng vậy!” Nữ sinh gật đầu, “Chỉ cần có thể làm tôi đẹp lên, làm cái gì cũng được.”
Mọi người nhìn nhau, đều theo bản năng trề môi — Có cần tới mức đó không, xinh đẹp cỡ nào cũng không có chỗ dùng.
“Tôi có thể biến cô trở nên xinh đẹp suốt đời!” Giọng nói của người kia trở nên mê hoặc, hắn bước tới, “Ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu!”
“Vâng.” Cô gái đã bị mê hoặc, ngồi xuống trước mặt đối phương, vô cùng nghe lời.
Miêu Tiêu Bắc kéo tay Lam Minh, ý bảo — Giờ làm sao?!
Lam Minh bọn họ cũng biết còn chờ như vầy cũng không có ý nghĩa gì, liền muốn vào xem, lại nghe thấy bên dưới vang lên tiếng đẩy cửa vào.
Một giọng nói vang lên, “A Chính? Sao cửa bị đập vậy?”
Theo giọng nói vang lên, chợt nghe trên lầu vang lên tiếng đồ rơi.
“A Chính?” Người dưới lầu lên tiếng, vội vã chạy lên.
Lam Minh bọn họ bị kẹt ở giữa, không có chỗ trốn, đang nguy cấp, lại nghe người trên lầu rống to, “Không được lên!”
Người nọ dừng lại, đứng trong bóng tối, không hiểu hỏi, “Đang có người khác ở đó?”
Trong giọng nói có chút đau thương.
“Ai vậy?!” Ông chủ rất tức giận rống to, “Không được lên!”
“Là em, hôm qua chúng ta còn gặp nhau mà, mới đây đã quên rồi?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng xuống lầu, tuy rằng chỉ nhìn thấy viền mặt, nhưng Miêu Tiêu Bắc lập tức nhận ra, nháy mắt với Lam Minh — Là chàng trai trong salon! Cái người trên tay có chữ mỹ, a! Thì ra hắn và ông chủ kia là quan hệ này, thảo nào buổi tối hai người lại làm chuyện kia.
“Không biết, mau cút đi!” Ông chủ vội vã cản người, có chút thô lỗ, chợt nghe nữ sinh lên tiếng, “Ai vậy?”
Mọi người chau mày — Rồi xong!
Quả nhiên, nam sinh sửng sốt một lúc, xoay người bỏ chạy, Miêu Tiêu Bắc nhìn bóng lưng của hắn đã cảm thấy trong lòng chắc đau gần chết, đoán chừng sau khi vui vẻ thì bị người ta quên mất.
Bạch Lâu bọn họ cũng nhún vai — Bi kịch! Tuy rằng không phải như cậu nghĩ, nhưng mà chạy cũng tốt, chứ nói không chừng còn bị diệt khẩu.
“Xảy ra chuyện gì?” Nữ sinh khẩn trương hỏi.
“Thật phiền.” Ông chủ đột nhiên đổi giọng điệu, trở nên nóng nảy, “”Cho nên, đám người xấu các người thật đúng là làm người ta chán ghét! Vừa xấu vừa ngu xuẩn, làm cái gì cũng sai!”
Nữ sinh bỗng nhiên hét ầm lên, sau đó giọng nói trở nên khó chịu, hình như bị bóp cổ.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ ý thức tình hình thay đổi đột ngột, lập tức xông vào, người kia có khả năng đã bị kích động.
Xông lên lầu, quả nhiên người đàn ông đeo mặt nạ đang liều mạng bóp cổ nữ sinh. Còn nữ sinh thì càng thêm không xong, nửa khuôn mặt đã được trang điểm xong, vô cùng đẹp đẽ, còn nửa mặt bên đây thì vẫn y như cũ, hai bên hoàn toàn khác nhau hợp lại một chỗ.
“Nguy rồi!” Sishir phát hiện linh hồn của nữ sinh dần thoát ra khỏi thể xác, biết tình huống nguy cấp.
Cảnh Diệu Phong tiến lên, đạp bay tên đeo mặt nạ.
Người kia ngẩng đầu thấy có quá nhiều người tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó xoay người muốn chạy, nhưng bị Khiết Liêu ngăn cản.
“Để ý đẹp xấu vậy à?” Khiết Liêu đá vào mặt hắn, để mọi người xem hình dạng thật sự của hắn là như thế nào!
Hành động của ông chủ còn rất nhanh, lui ra sau, tránh được một cước của Khiết Liêu, lại lùi tới trước mặt Lam Minh. Lam Minh nắm cổ áo hắn kéo lên, ném hắn vào chiếc sô pha.
Cổ Lỗ Y nhanh lẹ, lột mặt nạ của hắn.
Người nọ ngã lên sô pha, vươn tay muốn che mặt, nhưng mọi người đều đã thấy khuôn mặt của hắn.
“A!” Người hét lên chính là nữ sinh, bởi vì mọi người có thể thấy rõ, khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ là không có gương mặt!
Cái gì gọi là không có mặt mũi?
Trước đây Miêu Tiêu Bắc vẫn không hiểu rõ, bởi vì không tưởng tượng ra được. Nhưng bây giờ nhìn thấy, hắn đã hiểu,nhưng thà rằng cả đời đừng nhìn thấy còn hơn, bởi vì quá dọa người.
Khuôn mặt bên dưới mặt nạ giống như cái bánh dẹp lép, bằng phẳng, mắt mũi miệng cũng không nhô ra, chỉ có hai mắt là có tròng mắt.
Mọi người cũng không nhịn được hít hơi lạnh.
Ông chủ kia hét thảm, đau khổ che mặt trốn trong bóng tối.
Miêu Tiêu Bắc cũng lui về sau, Lam Minh rất sợ hắn bị ngã, vươn tay đỡ lấy.
“Sao lại như vậy?” Miêu Tiêu Bắc nhỏ giọng hỏi Lam Minh, “Chẳng lẽ trời sinh đã như vậy sao?!”
Lam Minh cũng không biết, lắc đầu, trong lòng nghĩ có là con của quái vật cũng không thất đức như vậy, hay là hóa trang?
“Hắn bị nguyền rủa!” Bạch Lâu nói.
Ông chủ che mặt, chỉ để lộ hai con mắt, nhìn mọi người.
“Nguyền rủa?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ, “Ai lại ác độc vậy?”
“Thì ra là thế.” Lam Minh có vẽ đã hiểu rõ, chậm rãi nói, “Ngươi so với bất kì ai khác đều xấu hơn, thật đáng buồn, ước ao có một khuôn mặt xinh đẹp, bởi vậy mới dùng pháp thuật này để trong nháy mắt trở nên đẹp đẽ! Ngươi lấy sức mạnh của linh hồn để biến gương mặt trở nên xinh đẹp, trở nên xinh đẹp thì tuổi thọ cũng ngắn đi, cũng giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.”
“Người không đẹp hoặc kẻ không có giá trị đều phải chết!” Người đàn ông sắp phải chết lui trong góc, điên cuồng gào rú.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, người nọ lại bị cái gì kích động sao?!
“Vậy sao ngươi không chết đi?” Khiết Liêu có chút không nhìn được, “Rốt cuộc ngươi là cái gì?”
“Hắn là người!” Bạch Lâu quan sát cẩn thận, “Có thể hắn dùng khuôn mặt để đổi lấy ma lực thay đổi khuôn mặt con người, chắc là chấp nhận lời nguyền để trao đổi với ác ma! Lấy dung mạo đổi lấy ma lực.”
Miêu Tiêu Bắc nhéo mông nó, Cổ Lỗ Y liền xoa xoa, trên mông xuất hiện dấu bàn tay, do lúc nãy bị Bạch Lâu hung hăng đánh cho một cái.
Cổ Lỗ Y nhìn Miêu Tiêu Bắc ủy khuất, hắn không thể làm gì khác hơn là xoa cho nó hai cái — Ai kêu rảnh rỗi đi làm bà mai làm chi? Xảy ra chuyện rồi chứ gì?
Cổ Lỗ Y bĩu môi, ngẩng mặt không cho là đúng, trông còn có vẻ mình làm rất thành công!
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn thoáng qua Bạch Lâu còn hậm hực, còn có Sishir đã ngủ từ đời nào.
Lam Minh ngồi ở ghế tài xế đờ ra, nhìn chằm chằm vào bảng hiệu quán bar đang lập lòe.
Mà chiếc xe ở bên cạnh, là Khiết Liêu ngủ khò khò phía sau xe. Ngồi đằng trước là Cảnh Diệu Phong thành công hôn Bạch Lâu một cái, đồng thời cũng bị hắn mắng cửi cộng đánh đập tàn nhẫn, trên mặt vẫn còn là vẻ thỏa mãn, lâu lâu xoay đầu nhìn Bạch Lâu ở xe bên này.
Miêu Tiêu Bắc mở miệng an ủi Bạch Lâu vài câu, Bạch Lâu lại nói, “Tôi không sao, không cần quan tâm tới tôi.”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ngẩng đầu, ngáp tiếp.
Miêu Tiêu Bắc chọt chọt nó, “Làm cái gì sao còn chưa chịu ngủ?”
“Cục cục.”
Cổ Lỗ Y duỗi người, kêu một tiếng.
“Cũng đã nói đây không phải hoàng hậu trong phim rồi mà!” Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ nhéo cằm nó, “Còn nữa, hoàng hậu trong truyện cổ tích là một người xấu, chứ không phải đại mỹ nhân đáng thương trong phim truyền hình.”
“Đại mỹ nhân đáng thương gì?” Lam Minh có chút không hiểu được, hỏi Miêu Tiêu Bắc.
“Cổ Lỗ Y chẳng phải rất thích Lưu Doanh sao, cũng do bộ phim mà cô ta đóng, một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng mà, số phận lại không tốt, tất cả mọi người đều hiểu lầm cô ta là người xấu, giống như hoàng hậu trong truyện công chúa Bạch Tuyết, nói chung cuộc số vô cùng khó khăn, nội dung không tệ, Lưu Doanh diễn cũng tốt. Lần trước Cổ Lỗ Y xem xong, khóc lên khóc xuống.”
Lam Minh gật đầu, bật cười, “Mới nhỏ xíu đi xem phim truyền hình, nó có thể hiểu sao?”
Miêu Tiêu Bắc liếc mắt nhìn Lam Minh, “Cổ Lỗ Y rất thông minh, chỉ số cảm xúc cao hơn anh nhiều!”
Lam Minh vươn tay nắm đuôi Cổ Lỗ Y, Miêu Tiêu Bắc lập tức đẩy tay hắn ra, “Anh lại đi ăn hiếp con nít!”
“Xuỵt!”
Lúc này, Bạch Lâu cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, ý bảo nhìn cửa quán bar.
Mọi người nhìn sang, tất cả nhân viên đều đang tan ca, người cuối cùng đi ra là bartender nọ. Hắn đóng cửa lại, tắt đèn neon.
Miêu Tiêu Bắc chọt Lam Minh — Có cần đi theo không?
Lam Minh chỉ lên cửa sổ lầu hai vẫn còn sáng, hơn nữa còn có bóng người đi lại.
“Ông chủ kia chắc vẫn còn ở trong?” Lam Minh nói, “Mấu chốt là ông chủ đó! Những người kia đều chỉ làm công.”
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Đúng thế!”
Mọi người không có hành động gì, tiếp tục ngồi trong xe chờ.
Cổ Lỗ Y rốt cuộc chịu hết nổi, ôm cánh tay Miêu Tiêu Bắc, cuộn áo lông ngủ.
Bạch Lâu thấy nó ngủ, trên mông còn hiện dấu hồng hồng, liền vươn tay xoa cho nó. Cổ Lỗ Y hí mắt nhìn, thấy Bạch Lâu không giận nó, liền cười tủm tỉm vẫy đuôi.
Sishir hừ mấy tiếng, xoay người ôm Bạch Lâu, trong miệng lầm bầm, đói bụng quá Long Tước ơi.
Bạch Lâu nhìn trời, mắt thấy Cổ Lỗ Y phía trước cũng ôm Miêu Tiêu Bắc nói mớ, vô lực lắc đầu — Một đám con nít!
“Có người đến.”
Chính lúc này, chợt nghe Lam Minh nói một tiếng. Mọi người rốt cuộc cũng phấn chấn tinh thần buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn liền thấy một cô gái trẻ tuổi chạy đến trước cửa quán bar.
Cô hơi do dự nhìn xung quanh, vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa.
Nhưng đã bị khóa, không mở được.
Cô kéo sát áo lông, lại nhìn xung quanh, lập tức chạy tới ven đường lụm cục gạch, đập vỡ cửa kính, len lén chạy vào trong.
Ban đầu Miêu Tiêu Bắc bọn họ còn tưởng là kẻ trộm, còn nói kẻ trộm này có phải vội vàng muốn tìm rượu không? Mà nhiều cửa hàng bán rượu như vậy, cớ gì phải đập vỡ cửa quán bar?
Thế nhưng đợi cô gái kia nhìn xung quanh, mọi người rốt cuộc phát hiện mình sai rồi! Bởi vì cô gái này không phải ai khác, mà chính là công chúa Bạch Tuyết kia.
Nữ sinh sau khi chạy ra đã khóc sướt mướt, sao bây giờ lại lén lút quay lại?!
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên vươn tay sờ cằm, “Tôi hiểu rồi!”
Mọi người nhìn hắn, “Hiểu cái gì?”
“Nữ sinh này cảm thấy không hài lòng sau khi biến về như cũ!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Nếu tôi là cô gái đó, lúc đeo mặt nạ vào, mình liền trở nên xinh đẹp, thế nhưng khi tháo ra, lại xấu y như cũ, mất mát trùng lặp, nhất định làm cô ta bi thương vô cùng. Chúng ta không nhắc đến đau khổ, vui mừng thì có thể hiểu được, dù sao cô ta cũng tìm được cách để mình tỏa sáng.”
“Cho nên, cô ta chuẩn bị tìm đến ông chủ thần kỳ nọ, muốn biến thành người đẹp vĩnh viễn! Hay là muốn chiếc mặt nạ? Cho dù thế nào, đây cũng xem như tự tìm chỗ chết rồi?” Bạch Lâu gật đầu, “Chắc chắn lúc ông chủ kia hóa trang cho cô ta, cô ta đã rất vui vẻ, bởi vì bản thân trở nên xinh đẹp.”
“Nhưng mà có chút kì lạ!” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Trong kết quả khám nghiệm tử thi có nói, những người này sau khi chết mới được trang điểm, nhưng đây rõ ràng là những người còn sống.”
Sishir không biết tỉnh dậy từ lúc nào, hắn híp mắt nhìn về phía trước, “Cô gái đó chết rồi!”
“Cái gì?” Mọi người sửng sốt.
“Linh hồn và thân thể đã tách rời!” Sishir nói, chỉ chỉ bóng đen quen thuộc cách quán bar không xa, trên tay cầm lưỡi liềm sáng loáng — Thần chết!
Mọi người kinh ngạc nhảy dựng, có thần chết xuất hiện, chứng tỏ có người chết.
“Linh hồn tách khỏi thể xác, cho nên đây chính là kết quả khi đeo mặt nạ?” Lam Minh lẩm bẩm, “Khi cô gái kia đeo mặt nạ vào, trên thực tế cô ta đã chết! Có người dùng linh hồn của cô ta thay đổi thành khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng chính cô ta lại không biết. Nói cách khác, ma lực thật sự chính là sinh mạng của cô ta, chứ không phải ma lực của bất kì ai.”
“Không sai, bây giờ cô ta chỉ còn lại chút nhận thức, chỉ vì linh hồn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi thể xác.” Sishir thở dài, “Hung thủ này là một kẻ tàn nhẫn, hơn nữa còn vô cùng đê tiện!”
“Chúng ta còn cứu được không?” Miêu Tiêu Bắc có chút nóng nảy, người rõ ràng còn sống, sao lại nói đã chết rồi?
“Chỉ cần linh hồn không hoàn toàn thoát khỏi, tôi có cách.” Sishir mở cửa bước xuống xe, Miêu Tiêu Bắc bọn họ cũng xuống theo.
Thần chết đứng trước cửa đảo mắt đã thấy Sishir.
Sishir vẫy tay gọi hắn.
Thần chết lập tức bay qua, quỳ xuống trước mặt hắn, hành lễ, “Sishir điện hạ.”
Sishir kéo nón hắn xuống nhìn một chút, một thần chết dễ thương còn trẻ tuổi, căn bản chỉ là đứa mới vào, thảo nào lại hiền lành lạ lẫm như thế.
“Cứ đi đi, linh hồn này ta muốn cứu.” Sishir phân phó.
“Vâng!” Thần chết gật đầu, lóe một cái liền biến mất.
“Thần chết dễ thương thế!” Miêu Tiêu Bắc nói một câu, Cổ Lỗ Y gật đầu phụ họa, biểu thị đồng ý.
Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc, kéo hắn vào quán bar.
Bên trong tối om, cũng không mở đèn lên.
Lam Minh nhìn một vòng, không có ai, đang buồn bực thì nghe thấy tiếng động phát ra từ trên lầu.
Mọi người nhìn nhau, im lặng đi lên lầu, Lam Minh biết, để Miêu Tiêu Bắc bước đi không có tiếng động là không thể, tuy rằng người Miêu Tiêu Bắc rất nhẹ, bước đi như mèo, nhưng vẫn không gạt được ác ma. Vì vậy chọn cách bế hắn lên.
Miêu Tiêu Bắc có chút mất tự nhiên, Lam Minh nhìn hắn ý bảo — Đừng lên tiếng!
Miêu Tiêu Bắc không thể làm gì khác hơn là bịt miệng lại, cố gắng khống chế hơi thở, cùng Lam Minh bọn họ lên lầu hai, quẹo qua góc cua, nhìn thấy có một căn phòng cửa khép hờ, có ánh sáng lọt ra ngoài.
Mọi người lẳng lặng đợi một lúc, nghe thấy giọng nữ hỏi, “Có thật là tôi có thể trở nên xinh đẹp mãi mãi, không xấu nữa không?”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong liền chau mày, cô gái kia tối đa là cũng bình thường, căn bản không thể tính là xấu?! Tại sao lại xem thường bản thân như vậy? Trên đời này không có người xấu và người đẹp, hầu hết đều có đặc trưng của mình được chứ?!
“Đương nhiên.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, phảng phất có thể mang đến sự yên tâm, “Cô vừa nói, để trở nên xinh đẹp, trả giá bao nhiêu cũng được, đúng không?”
“Đúng vậy!” Nữ sinh gật đầu, “Chỉ cần có thể làm tôi đẹp lên, làm cái gì cũng được.”
Mọi người nhìn nhau, đều theo bản năng trề môi — Có cần tới mức đó không, xinh đẹp cỡ nào cũng không có chỗ dùng.
“Tôi có thể biến cô trở nên xinh đẹp suốt đời!” Giọng nói của người kia trở nên mê hoặc, hắn bước tới, “Ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu!”
“Vâng.” Cô gái đã bị mê hoặc, ngồi xuống trước mặt đối phương, vô cùng nghe lời.
Miêu Tiêu Bắc kéo tay Lam Minh, ý bảo — Giờ làm sao?!
Lam Minh bọn họ cũng biết còn chờ như vầy cũng không có ý nghĩa gì, liền muốn vào xem, lại nghe thấy bên dưới vang lên tiếng đẩy cửa vào.
Một giọng nói vang lên, “A Chính? Sao cửa bị đập vậy?”
Theo giọng nói vang lên, chợt nghe trên lầu vang lên tiếng đồ rơi.
“A Chính?” Người dưới lầu lên tiếng, vội vã chạy lên.
Lam Minh bọn họ bị kẹt ở giữa, không có chỗ trốn, đang nguy cấp, lại nghe người trên lầu rống to, “Không được lên!”
Người nọ dừng lại, đứng trong bóng tối, không hiểu hỏi, “Đang có người khác ở đó?”
Trong giọng nói có chút đau thương.
“Ai vậy?!” Ông chủ rất tức giận rống to, “Không được lên!”
“Là em, hôm qua chúng ta còn gặp nhau mà, mới đây đã quên rồi?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng xuống lầu, tuy rằng chỉ nhìn thấy viền mặt, nhưng Miêu Tiêu Bắc lập tức nhận ra, nháy mắt với Lam Minh — Là chàng trai trong salon! Cái người trên tay có chữ mỹ, a! Thì ra hắn và ông chủ kia là quan hệ này, thảo nào buổi tối hai người lại làm chuyện kia.
“Không biết, mau cút đi!” Ông chủ vội vã cản người, có chút thô lỗ, chợt nghe nữ sinh lên tiếng, “Ai vậy?”
Mọi người chau mày — Rồi xong!
Quả nhiên, nam sinh sửng sốt một lúc, xoay người bỏ chạy, Miêu Tiêu Bắc nhìn bóng lưng của hắn đã cảm thấy trong lòng chắc đau gần chết, đoán chừng sau khi vui vẻ thì bị người ta quên mất.
Bạch Lâu bọn họ cũng nhún vai — Bi kịch! Tuy rằng không phải như cậu nghĩ, nhưng mà chạy cũng tốt, chứ nói không chừng còn bị diệt khẩu.
“Xảy ra chuyện gì?” Nữ sinh khẩn trương hỏi.
“Thật phiền.” Ông chủ đột nhiên đổi giọng điệu, trở nên nóng nảy, “”Cho nên, đám người xấu các người thật đúng là làm người ta chán ghét! Vừa xấu vừa ngu xuẩn, làm cái gì cũng sai!”
Nữ sinh bỗng nhiên hét ầm lên, sau đó giọng nói trở nên khó chịu, hình như bị bóp cổ.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ ý thức tình hình thay đổi đột ngột, lập tức xông vào, người kia có khả năng đã bị kích động.
Xông lên lầu, quả nhiên người đàn ông đeo mặt nạ đang liều mạng bóp cổ nữ sinh. Còn nữ sinh thì càng thêm không xong, nửa khuôn mặt đã được trang điểm xong, vô cùng đẹp đẽ, còn nửa mặt bên đây thì vẫn y như cũ, hai bên hoàn toàn khác nhau hợp lại một chỗ.
“Nguy rồi!” Sishir phát hiện linh hồn của nữ sinh dần thoát ra khỏi thể xác, biết tình huống nguy cấp.
Cảnh Diệu Phong tiến lên, đạp bay tên đeo mặt nạ.
Người kia ngẩng đầu thấy có quá nhiều người tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó xoay người muốn chạy, nhưng bị Khiết Liêu ngăn cản.
“Để ý đẹp xấu vậy à?” Khiết Liêu đá vào mặt hắn, để mọi người xem hình dạng thật sự của hắn là như thế nào!
Hành động của ông chủ còn rất nhanh, lui ra sau, tránh được một cước của Khiết Liêu, lại lùi tới trước mặt Lam Minh. Lam Minh nắm cổ áo hắn kéo lên, ném hắn vào chiếc sô pha.
Cổ Lỗ Y nhanh lẹ, lột mặt nạ của hắn.
Người nọ ngã lên sô pha, vươn tay muốn che mặt, nhưng mọi người đều đã thấy khuôn mặt của hắn.
“A!” Người hét lên chính là nữ sinh, bởi vì mọi người có thể thấy rõ, khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ là không có gương mặt!
Cái gì gọi là không có mặt mũi?
Trước đây Miêu Tiêu Bắc vẫn không hiểu rõ, bởi vì không tưởng tượng ra được. Nhưng bây giờ nhìn thấy, hắn đã hiểu,nhưng thà rằng cả đời đừng nhìn thấy còn hơn, bởi vì quá dọa người.
Khuôn mặt bên dưới mặt nạ giống như cái bánh dẹp lép, bằng phẳng, mắt mũi miệng cũng không nhô ra, chỉ có hai mắt là có tròng mắt.
Mọi người cũng không nhịn được hít hơi lạnh.
Ông chủ kia hét thảm, đau khổ che mặt trốn trong bóng tối.
Miêu Tiêu Bắc cũng lui về sau, Lam Minh rất sợ hắn bị ngã, vươn tay đỡ lấy.
“Sao lại như vậy?” Miêu Tiêu Bắc nhỏ giọng hỏi Lam Minh, “Chẳng lẽ trời sinh đã như vậy sao?!”
Lam Minh cũng không biết, lắc đầu, trong lòng nghĩ có là con của quái vật cũng không thất đức như vậy, hay là hóa trang?
“Hắn bị nguyền rủa!” Bạch Lâu nói.
Ông chủ che mặt, chỉ để lộ hai con mắt, nhìn mọi người.
“Nguyền rủa?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ, “Ai lại ác độc vậy?”
“Thì ra là thế.” Lam Minh có vẽ đã hiểu rõ, chậm rãi nói, “Ngươi so với bất kì ai khác đều xấu hơn, thật đáng buồn, ước ao có một khuôn mặt xinh đẹp, bởi vậy mới dùng pháp thuật này để trong nháy mắt trở nên đẹp đẽ! Ngươi lấy sức mạnh của linh hồn để biến gương mặt trở nên xinh đẹp, trở nên xinh đẹp thì tuổi thọ cũng ngắn đi, cũng giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.”
“Người không đẹp hoặc kẻ không có giá trị đều phải chết!” Người đàn ông sắp phải chết lui trong góc, điên cuồng gào rú.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, người nọ lại bị cái gì kích động sao?!
“Vậy sao ngươi không chết đi?” Khiết Liêu có chút không nhìn được, “Rốt cuộc ngươi là cái gì?”
“Hắn là người!” Bạch Lâu quan sát cẩn thận, “Có thể hắn dùng khuôn mặt để đổi lấy ma lực thay đổi khuôn mặt con người, chắc là chấp nhận lời nguyền để trao đổi với ác ma! Lấy dung mạo đổi lấy ma lực.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất