Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 15 Chương 135

Trước Sau
Mellink xuất hiện khiến sự việc trở nên có chút kịch hóa, Miêu Tiêu Bắc ngồi trên giường, Cổ Lỗ Y ngồi trên bả vai hắn, hai người nhìn chằm chằm Mellink đứng bên cửa sổ, che dù tắm nắng, thấy cảnh này có chút quỷ dị.

Miêu Tiêu Bắc thay quần áo bước tới chỗ Lam Minh, “Tại sao hắn lại ở đây?”

Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc đã quên chuyện mình chơi lén tối qua, cũng thở phào, thấp giọng nói cho hắn biết, “À, tối qua thấy hắn sắp chết đói, ngồi xổm bên lề đường nên tôi nhặt về.” jongwookislove.wordpress.com

Nói xong, chỉ thấy Mellink oán niệm nhìn qua, sau đó ngoắc tay gọi Cổ Lỗ Y, “Đây là bạch long trong truyền thuyết sao, đáng yêu thế?”

Cổ Lỗ Y tò mò nhìn chằm chằm Mellink, huyên thuyên nói bên tai Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc tất nhiên có thể nghe hiểu, Cổ Lỗ Y nói, Lam Minh chẳng phải ghét dính dáng tới quỷ hút máu sao? Tại sao lại dẫn về nhà?

Miêu Tiêu Bắc cũng nghi ngờ nhìn Lam Minh.

“Thật sự có một sức mạnh hắc ám tụ tập, khu vực rất lớn.” Chính lúc này, Bạch Lâu mở miệng, hắn chỉ vào một khu vực đen thui trên màn hình máy tính, “Màu đen rất đậm, sức mạnh vừa mạnh vừa càn quấy.”

Đang nói chuyện chợt nghe có tiếng đập cửa, “Lam Minh, Tiêu Bắc, hai người dậy chưa?”

Là giọng của Trần Vĩ.

Mellink đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Trần Vĩ liền há hốc, chỉ thấy một chàng trai chưa từng gặp bao giờ đứng trước mặt, mặc trang phục quý tộc, sáng sớm đứng trong phòng che dù, nhìn mình.

“Ờ…” Trần Vĩ há miệng, chỉ thấy Mellink nhìn hắn, bỗng nhiên nói một câu không rõ, “Đồ ăn!”

Trần Vĩ chỉ thấy lạnh sống lưng, rụt cổ một cái, gật đầu, “À ờ tôi tới hỏi mọi người… Ăn sáng chưa?” jongwookislove.wordpress.com

“Ăn!” Mellink hài lòng nhìn Lam Minh, “Đây coi là chuẩn bị thêm hả? Thật chu đáo!”

Trần Vĩ nghĩ Mellink có chút vấn đề về đầu óc, hắn cũng không dám đến gần, lách người vào phòng, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bạn của hai anh hả? Tới lúc nào vậy, sao tôi không phát hiện?”

Lam Minh bỗng nhiên nói với hắn, “Hai hôm nay cậu có thể ăn nhiều tỏi chút.”

“Hả?” Trần Vĩ không hiểu, Miêu Tiêu Bắc nhìn Mellink, chỉ thấy hắn chau mày lại, quỷ hút máu xem ra rất sợ tỏi!

“Ăn tỏi?” Trần Vĩ không hiểu hỏi lại.

“Trừ tà, lấy một dây đeo lên cổ luôn cũng được.” Lam Minh dặn dò.

“Ờ… được.” Trần Vĩ từ lúc nhìn thấy Cổ Lỗ Y, đã khẳng định bọn họ không phải người bình thường, bởi vậy tin tưởng bọn họ vẫn tốt hơn.

Hắn đang định ra ngoài, Bạch Lâu bỗng nhiên xoay đầu hỏi hắn, “À, đầu của Dương Lệ Lệ có thể mang lên xem một chút không?” Trần Vĩ ngẩn người, gật đầu, xuống dưới lấy.

Miêu Tiêu Bắc nhìn sắc mặt của Mellink, hắn cất đi nụ cười, có vẻ tương đối ngưng trọng.

Lam Minh nhẹ nhàng kéo Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc đảo mắt nhìn hắn, chỉ nghe hắn dùng giọng nói thấp nhất nói với mình, “Ai cũng có thể tin tưởng, nhưng đừng tin huyết tộc, bọn họ đều là kẻ lừa đảo.”

Miêu Tiêu Bắc có chút xấu hổ, Mellink hình như đã tập thành thói quen chuyện Lam Minh khinh bỉ huyết tộc, nhún vai, “Lam Minh, ngươi vẫn nghiêm túc như vậy, đi chơi ở trần gian khá vui, người quá nghiêm túc sẽ không vui vẻ đâu.”

Cổ Lỗ Y bất mãn liếc nhìn Mellink, biểu tình này thật ra làm Lam Minh có chút thụ sủng nhược kinh.

Rất nhanh, Trần Vĩ đã mang balo lên, Mellink lập tức bịt mũi, tàn bạo nhìn hắn, “Trời đất, cậu ăn tỏi thật hả?!”

Trần Vĩ lúng túng gãi đầu, Mellink bực bội trốn qua một bên, oán niệm, “Mắc ói quá! Mắc ói quá đi!”

“Tôi… tôi đi làm đồ ăn sáng cho mọi người.” Trần Vĩ còn cho là mình ăn tỏi nên miệng hôi, ngượng ngùng xoay người đi ra.

Mellink vừa mới thả lỏng được một chút, lại thấy Cổ Lỗ Y lấy ra dây tỏi mùi đậu nành trong túi, đưa về phía hắn lắc lắc.

Lam Minh cười cười, Cổ Lỗ Y bình thường đối nghịch với mình, nhưng mà lúc cần đối ngoại thì rất đáng tin.

Bạch Lâu lấy đầu của Dương Lệ Lệ ra kiểm tra, nhíu mày, “Đúng là quỷ hút máu.”

“A…” Mellink cũng không giỡn nữa, đau lòng đi tới, vươn tay nhẹ nhàng xoa cái đầu, “Đứa trẻ đáng thương.”



“Ừm?” Mellink nghiêng tai dán xuống đầu Dương Lệ Lệ, “Ta hiểu rồi, ngươi vì cái này mới bị giết chết? Một đứa trẻ tài giỏi.”

Giữa quỷ hút máu hình như thông qua một con đường nào đó giao lưu với nhau, Mellink nhẹ nhàng thở dài, xem tiếp đoạn video Dương Lệ Lệ quay trước khi chết.

“Đêm đó… phải có tới hai người.”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Một thi ma, một Dương Lệ Lệ.”

“Ta không phải nói cái này.” Mellink nghiêm túc, “Ta nói, tối đó ở cùng Lệ Lệ, còn một người khác, chính hắn giết Lệ Lệ.”

Mọi người sửng sốt, “Ngươi không có ở hiện trường, làm sao biết?”

“Là Lệ Lệ nói cho ta biết.” Mellink chắp tay ra sau đi tới bên cửa sổ, tiếp thu ánh nắng mặt trời… Bên dưới ánh nắng, làn da của hắn trắng gần như đến trong suốt, mạch máu bên trong cũng nhìn thấy được, “Có thể giết được một quỷ hút máu, chí ít cũng phải là một quỷ hút máu! Khi gần đến động hắc ám vô hạn đó, trong hai người có một bị ma hóa.”

“Cái gì?” Bạch Lâu nhíu mày, “Huyết tộc bị ma hóa?”

“Đương nhiên, chỉ cần hút máu bị ô nhiễm, sẽ giống như bị ngộ độc, sản sinh nhiều phản ứng xấu xa.” Mellink thở dài, “Huyết tộc mới hồi sinh luôn cảm thấy đói, nếu như không thể hút máu người, sẽ cố gắng bắt động vật. Mà động vật sống trên mảnh đất hắc ám, trong máu sẽ có sức mạnh hắc ám. Sức mạnh này đối với quỷ hút máu có ma lực không cao mà nói, là tai họa hủy diệt mới.”

“Điều này cũng giải thích được, vì sao chỉ có một cương thi hoạt động bên ngoài, mà không như tối qua có nhiều như vậy.” Lam Minh nói tới đây thì đột nhiên sửng sốt, sau đó tựa như nghĩ tới điều gì, gật đầu, “Ừm…”

“Xem ra ngươi cũng đoán ra được.” Mellink cười khổ, “Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh…” jongwookislove.wordpress.com

“Sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc mờ mịt nhìn sắc mặt mọi người trầm xuống, hình như có nội tình.”

“Trong huyết tộc có một khế ước!” Mellink giải thích với Miêu Tiêu Bắc, “Huyết tộc càng lớn tuổi, càng tiếp cận với huyết thống hoàng tộc, sẽ càng mạnh, loại huyết tộc này được gọi là quý tộc. Bọn họ là một trong những huyết tộc mạnh nhất, rất nổi tiếng, vô cùng khó đối phó, sống mấy ngàn năm. Mà một phần khác là huyết tộc tự nhiên, chính là ba mẹ đều là quỷ hút máu, vì vậy đứa trẻ sinh ra cũng là quỷ hút máu. Loại huyết tộc này, là lực lượng trung kiên của huyết tộc, số lượng rất nhiều, năng lực cũng mạnh, bốn năm trăm tuổi. Mà cấp bậc thấp nhấp, là huyết tộc vừa mới bị ma hóa. Cũng chính là sinh mạng vừa phục hồi theo tục xưng — Con người bị biến thành huyết tộc. Con người do quý tộc cải tạo thì tương đối mạnh, nhưng huyết tộc phổ thông cải tạo cho con người lại rất yếu, bởi vậy dễ dàng bị khống chế và ma hóa.”

Miêu Tiêu Bắc nghe đến đó, trong lòng mơ hồ có chút ý kiến, chẳng lẽ…

“Huyết tộc bị cải tạo, so với huyết tộc đi cải tạo, có một quan hệ máu mủ, so với mẹ con còn thân thiết hơn.” Mellink mỉm cười, “Nhưng mà… Huyết tộc bị cải tạo thật ra có thể trở lại thành người.”

“Có thật không?” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc, lầu đầu tiên nghe nói huyết tộc còn có trả về.

“Chỉ cần giết chết người cải tạo, mà một điều khó hơn là phải được đối phương tha thứ… Tức là, người cải tạo ngươi, huyết tộc bậc cao cam tâm tình nguyện chết trong tay ngươi.” Mellink hít sâu một hơi, bên ngoài có cơn gió thôi vào, “Như vậy huyết tộc bị cải tạo sẽ bị thay một ký ức hoàn toàn khác, trở về làm con người khỏe mạnh, còn không nhớ gì đến chuyện mình bị cải tạo… Mà vận khí của người này sẽ vô cùng tốt, sống vui vẻ bình an đến già, đây cũng là món quà do quỷ hút máu tặng.”

“Nói vậy…” Miêu Tiêu Bắc há to miệng, “Trần Vĩ có thể là…”

“Rất có thể.” Lam Minh gật đầu, “Hắn là bạn trai của Dương Lệ Lệ, thân là một quỷ hút máu, rất có thể đã bị tình nhân thay đổi dòng máu, ý đồ cùng hắn sống với nhau. Nhưng khi đó Trần Vĩ bị thay đổi thành quỷ hút máu, năng lực yếu đi, bị sức mạnh khổng lồ từ động thi ma hóa, tập kích Dương Lệ Lệ. Mà Dương Lệ Lệ vì có tình cảm với Trần Vĩ, cho nên cô ta đã đưa ra quyết định như vậy.”

“Thân thể của quỷ hút máu một khi tách ra, tuyệt đối phải giữ cách nhau rất xa!” Mellink cường điệu, “Không phải nói, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, quỷ hút máu sống lại sẽ như dã thú mất lý trí, trở thành cỗ máy giết người, hoàn toàn không có tư duy. Mà linh lực cuối cùng của quỷ hút máu sau khi lâm chung, có thể biến thành lời nguyền, mang theo linh lực và lực ràng buộc mạnh nhất.”

“Bây giờ xem ra, suy đoán này là hợp lý nhất.” Bạch Lâu gật đầu, Trần Vĩ đừng nên nhớ ra thì tốt hơn, miễn cho hắn khỏi đau khổ.

Miêu Tiêu Bắc nâng cằm nhìn đầu của Dương Lệ Lệ, không biết sẽ không tiếc hận, chính là câu kia của Lam Minh, “Lời nói của huyết tộc, phần lớn là lời nói dối” cũng có chút ý nghĩa… Một tộc loài không quen biểu đạt bản thân.

Mọi người trầm mặc một hồi, dưới lầu truyền tới tiếng xe dừng lại.

Cảnh Diệu Phong thò đầu ra nhìn, chỉ thấy Khiết Liêu bọn họ đã đến, Sishir cũng chui ra, khoác áo choàng, giấu lưỡi liềm bên trong. Hắn nghe nói có động thi, liền biết chắc có vong linh chờ trốn khỏi địa ngục.

Trần Vĩ ra mở cửa.

Bạch Lâu nhìn nhân số, “Sức chiến đấu hẳn là ổn rồi.”

“Đối phó với đám thi ma hù dọa người hẳn là dư dả.” Mellink liếc nhìn Khiết Liêu bên dưới, bỗng nhiên mỉm cười, “Ồ… Không nghĩ lại gặp nhau ở đây, xem ra có thể vận động buổi sáng rồi.” jongwookislove.wordpress.com

Mà dưới lầu, Khiết Liêu ngồi trên nắp xe, mũi hít hít hỏi Sishir, “Có ngửi thấy mùi gì thúi thúi không?”

“Hả?” Sishir không hiểu.

“Tôi nghe thấy mùi thúi của huyết tộc?!” Nói còn chưa dứt lời, cửa phòng mở ra, Mellink che dù đi xuống, “Ây dô… Ánh nắng thiệt là chói chang quá đi ~”

Khiết Liêu ngẩn người, từ từ há miệng, lập tức thốt lên, “Mellink!”

“A, lang vương, đã lâu không…”

Mellink còn chưa nói được chữ ‘gặp’, Khiết Liêu đã vung tay, quào lên khóe miệng của hắn.



Mellink lập tức chặn lại, “Tính tình của ngươi vẫn thật nóng nảy, nghênh tiếp ta như vậy sao, cháu ngoại đáng yêu.”

“Đi chết đi!” Khiết Liêu dốc toàn lực đánh nhau với Mellink, trong lúc nhất thời trong rừng liền loạn lên.

Sishir ngồi trên nóc xe, ngáp một cái, móc lỗ tai, chán quá đi.

“Khiết Liêu là cháu ngoại của Mellink?” Miêu Tiêu Bắc tò mò hỏi Lam Minh, “Thân thích tại sao mới gặp đã đánh nhau?”

“Chịu thôi, người sói và huyết tộc muôn đời đối đầu mà, chắc là di truyền.” Lam Minh bỏ đầu người vào balo, cùng Bạch Lâu bọn họ chuẩn bị một chút, xuống lầu.

Chờ mọi người ăn sáng xong, Khiết Liêu và Mellink cũng phá nát cỡ một mảng rừng, gây rối tới độ người dân gần đó tưởng có dã thú, hơn nữa tối qua kinh hách quá độ, đều dọn hành lý bỏ trốn… Đây cũng là điều Lam Minh bọn họ mong muốn.

Mắt thấy thời gian không còn nhiều, Lam Minh vỗ tay hai cái, đối với hai người còn chưa phân thắng bại, “Đừng đánh nữa, còn chuyện phải làm.”

Mellink rút tay, trên cổ có không ít vết thương, tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn sẽ lành. Nhìn lại bàn tay, rồi nhìn bầu trời, “Hôm nay không chiếm được ưu thế.”

Khiết Liêu cười nhạt, “Tưởng buổi tối thì sẽ có sao?”

“Ân oán cá nhân để lúc khác giải quyết đi, bàn chuyện chính trước.” Lam Minh búng tay với Mellink, “Ngươi biết vị trí của động thi đúng không?”

Mellink gật đầu, xoay người dẫn mọi người chạy tới động thi.

“Virus mà tối qua ngươi nói.” Lam Minh chợt nhớ tới, “Làm thế nào lọt ra ngoài? Tình hình cụ thể tại sao không thể nói cho ta biết?”

Mellink bất đắc dĩ, do dự một lát, lấy huy hiệu cài áo đưa cho Lam Minh, “Có biết huy chương của nhà nào không?”

Lam Minh cầm lấy, vừa nhìn thấy liền nhíu mày, trên huy hiệu là một con sư tử có cánh dài và một võ sĩ cầm cự kiếm.

“A?” Miêu Tiêu Bắc nhận ra, đây là Lam Minh mà hắn nhìn thấy trong giấc mơ.

“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.

Sắc mặt Lam Minh trầm xuống, một lúc sau mới nói, “Huy chương của gia tộc mẹ tôi.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Mẹ của anh không phải là người sao?”

Lam Minh không nói, cất huy chương vào, vỗ vỗ Miêu Tiêu Bắc, ý nói sẽ kể sau, nhíu mày nhìn Mellink, “Ngươi còn biết gì nữa?”

“Ta đã từng thấy một người đàn ông mang mặt nạ xuất hiện.” Hắn nói xong nhún vai, “Nếu như ta còn chưa đến nỗi già hồ đồ, thằng nhóc đó trước đây từng xuất hiện bên cạnh ngươi, cũng xuất hiện lúc đánh tan đại quân hắc ám. Chỉ là khi đó được ánh sáng chiếu rọi, bây giờ lại đi đường bóng tối.”

Lam Minh siết tay áo, rơi vào trầm tư.

Miêu Tiêu Bắc đi bên cạnh hắn, vừa nghe đến người đeo mặt nạ, liền nhớ tới chàng trai quái lạ gặp ở rất lâu trước kia, hình như là người quen cũ của Lam Minh.

“Tới rồi.” jongwookislove.wordpress.com

Mọi người đang thất thần, Mellink đột nhiên dừng bước, đưa tay chỉ mặt đất phía trước, dưới tòa núi đá cao, giữa mặt đất có một khe hở dài.

“Oa…” Sishir nhíu mày, “Đúng là nặng mùi thi khí, ở đây chôn bao nhiêu?”

“Đây là động thi lớn, trước kia ở đây có số lượng lớn quỷ hút máu.” Mellink nhìn vào khe, “Đều đang ngủ, mau nhìn.”

Lam Minh bọn họ bước tới kiểm tra, chỉ thấy quả nhiên… Sâu trong khe hở có rất nhiều thi thể.

“Màu xanh lá này là gì?” Miêu Tiêu Bắc bỗng nhiên chú ý tới dưới đáy có một tầng dịch thể màu xanh lá.

“Chính là cái ta nói trước đây, virus.” Mellink nghiêm túc nói, “Động thi đã bị một sức mạnh hắc ám bọc lấy, bởi vậy những thi thể này đã thức tỉnh. Dương Lệ Lệ dùng phong ấn ngăn cho thi biến. Nhưng mà hôm qua bị hai người không chịu trách nhiệm này phá hủy.” Nói xong, liếc mắt nhìn Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc.

Hai người đồng thời nhìn trời, phong ấn chuyên nghiệp như vậy ai mà biết.

“Chờ đã, khe hở cắt rất rõ.” Khiết Liêu đột nhiên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khe, “Là có người dùng công cụ sắc bén cạy ra, sau đó bỏ virus vào, bởi vậy… Những thi thể xảy ra biến hóa, tạo thành thi biến không hoàn toàn.”

“Là do ai làm?” Sishir không giải thích được, nhưng chỉ dựa vào vết cắt, bản thân mình thấy cũng biết năng lực rất đáng sợ!

Miêu Tiêu Bắc nghe thấy, vô thức nhìn Lam Minh.

Lúc này, Lam Minh trầm mặc, trong mắt cũng không phải nghi hoặc, mà là sầu lo… Xem ra, Lam Minh cũng có đối tượng nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau