Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 17 Chương 158

Trước Sau
“Kader là ai?” Vừa rồi Tiêu Bắc không thấy được tướng mạo người kia, có chút tiếc nuối _ sao Lam Minh lại vội vã kéo mình về vậy chứ?

“Là một tên mưu thần tâm cơ sâu không thấy đáy!” Sphinx khinh thường nói: “Còn là một Vu sư họa quốc loạn dân.”

“Vu sư?” Tiêu Bắc thắc mắc, vậy có phải cùng nghề với mình không?

“Hắn đột nhiên xuất hiện ở đây không phải điềm lành gì!” Lam Minh nhắc nhở Sphinx và Tiêu Bắc: “Sáng ngày mai chúng ta đi ngay!”

“Ha ha.”

Lúc này, Đặc Lạp Cổ Lạp vẫn đang ngáy o o một bên đột nhiên cười một tiếng.

Mọi người khó hiểu nhìn nó, thì thấy mắt nó vẫn nhắm, miệng ngoác ra… hoá ra lúc cừu cười to cũng rất kinh dị!

Đang lúc mọi người hiếu kỳ nó đang làm cái gì, chợt nghe Đặc Lạp Cổ Lạp cười một hồi rồi chợt động hai cái vừa đạp đạp chân, vừa nói: “Đúng chủ nhân, đánh hắn! Hung hăng đánh tên ma vật đó!”

Mọi người nhìn nhau _ nằm mơ à!

Cổ Lỗ Y nghiêng đầu nhìn Đặc Lạp Cổ Lạp vui sướng hoa chân múa tay, kéo Tiêu Bắc nhảy tưng tưng, miệng huyên thuyên _ ăn cừu nướng đi? Cừu nướng đi!

Tiêu Bắc để nó xuống gối, đắp chăn lên rồi bảo nó ngoan ngoãn ngủ, không được động đến Đặc Lạp Cổ Lạp, bao giờ về sẽ cho nó ăn cừu nướng sau.

Màn đêm buông xuống, cũng không có chuyện gì phát sinh, nhưng Lam Minh lại thức trắng, Tiêu Bắc cảm giác được. Đương nhiên, làm cho cậu yên tâm chính là, lúc này trên người Lam Minh đã không còn cảm giác bất an mà đã thay bằng tỉnh táo tự hỏi.

“Bắc Bắc, rời giường thôi!” Tiêu Bắc bị Bạch Lâu đánh thức. Mở to mắt, lại thấy tất cả mọi người đã dậy, chỉ còn mình cậu còn đang ngủ trên giường.

“A?” Tiêu Bắc giật mình ngồi dậy: “Sao không gọi tôi sớm, có phải là phải lên đường không?”

Mọi người lòng hiểu mà không nói, hôm qua Lam Minh cùng Tiêu Bắc tiến triển thần tốc, sao có thể không biết xấu hổ mà gọi cậu dậy sớm chứ! Ha?

“Đừng vội Bắc Bắc.” Bạch Lâu trấn an: “Bên ngoài vẫn đang mưa to, bão cũng chưa nhỏ đi, chúng ta phải chờ mưa tạnh mới có thể đi. Nếu chiều mưa còn chưa ngừng, phỏng chừng còn phải trì hoãn thêm một chút.”

Vừa nói, mọi người vừa liếc Lam Minh. Hiển nhiên hôm nay Lam Minh rất kỳ lạ làm cho người ta có cảm giác có thể tín nhiệm.

Lam Minh rất sảng khoái gật đầu: “Đợi mưa tạnh rồi đi.”

“Bão bình thường đều ngừng rất nhanh, vì sao cơn bão này lại lâu như vậy?” Đặc Lạp Cổ Lạp lẩm bẩm.

“Phỏng chừng có người không muốn để chúng ta đi.” Trên mặt Lam Minh hiện lên tiếu dung.

Cơn bão cũng không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của toà lâu đài cổ, Xilinna nói với mọi người có thể tùy ý tham quan lâu đài, ả muốn xin lỗi không tiếp được sau đó nháy mắt liền biến mất.

Sphinx nhắc mọi người đừng phân tán hành động, dù sao lâu đài này cũng là địa bàn của Huyết tộc.

Khế Liêu phụ trách trông chừng Tiếu Hoa, tránh cho anh bị bắt cóc! Năng lực của Tiêu Bắc mạnh kinh người, không ai dám tới gần nhưng Tiếu Hoa trói gà không chặt, ở thế giới khác này thì không khác gì một khối thịt vừa đẹp vừa ngon! Bất nếu như cứ kẻ nào nhìn thấy cũng đều có ý đồ một ngụm ăn sạch.

Nếu Tiếu Hoa biết Khế Liêu xem mình như một miếng thịt đầy mỡ béo ngậy nhất định sẽ rất tức giận, bất quá lúc này anh chỉ cảm thấy Khế Liêu khẩn trương ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn mình chằm chằm, thật giống một con chó lớn đáng yêu.

Tiêu Bắc thấy Lam Minh loay hoay với la bàn hình như đang xác định phương vị và lập kế hoạch cho hành động tiếp theo, đột nhiên cảm thấy có chút không vừa mắt, bắt đầu hoài niệm bộ dáng ngoan ngoãn hôm qua của Lam. Nếu là Lam thỉ bắt nạt chút cũng không sao… Nghĩ đến đây, Tiêu Bắc vươn tay nhéo mũi Lam Minh.

Lam Minh khó hiểu nhìn cậu.

Tiêu Bắc bất mãn với phản ứng của hắn _ không ý nghĩa!

Lam Minh xoa mũi, Bắc Bắc làm sao vậy, này có tính là trêu ghẹo không nhỉ?

Đến trưa, quản gia bưng thức ăn lên. Tiêu Bắc không có khẩu vị, cầm một cái sandwich đi tới bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh trong sân.

Trong sân, mưa đã nhỏ lại, nước dọc theo góc mái lâu đài rơi xuống tạo thành những cây cột nước nhỏ, hoa trong sân cũng nở rộ, cực kỳ diễm lệ.

Tiêu Bắc nhìn một hồi, chợt nhìn thấy ở góc sân có một người đàn ông đi tới. Người này thoạt nhìn khoảng ba mươi, để ria mép, tướng mạo đậm nét Âu Tây. Có chút giống các hiệp sĩ thời Trung cổ… mặc một chiếc áo sơ mi trắng đi cùng quần đen, rất cao gầy và anh tuấn.

Tế bào nghệ thuật trong máu Tiêu Bắc làm cậu thoáng nghĩ tới, kiểu trang phục này rất thích hợp để biểu diễn trên sân khấu! Khi trở về có nên tập luyện một vỡ vũ kịch mới lấy chủ đề là thời Trung cổ không nhỉ? Dùng thế giới khác làm bối cảnh, nhất định sẽ rất thú vị.

Nghĩ lại nghĩ, Tiêu Bắc bắt đầu phát ngốc, máy móc gặm sandwich. Chỉ là cắn một cái… lại cắn vào không khí.

Tiêu Bắc hồi thần, cúi đầu nhìn thì thấy sandwich đã ngắn đi phân nửa, bên tai truyền đến tiếng cô lỗ, đảo mắt nhìn… ra là Cổ Lỗ Y đang vỗ bụng nhai sandwich a.

Tiêu Bắc đem phần còn lại cho nó, cảm thấy hình như Cổ Lỗ Y cao thêm một chút, đưa tay đo thử cánh tay nó: “Cổ Lỗ Y, lớn thêm rồi nè!”

Cổ Lỗ Y vẫy cánh, nhìn mảnh sân ngoài cửa sổ, nghiêng đầu, hình như nó cũng nhìn thấy người nọ đang đứng tựa cột nhìn mưa to trong sân ngẩn người.

Tiêu Bắc nhìn nhìn, đột nhiên… có một người khác xuất hiện bên cạnh hắn _ là Lam Minh!

Tiêu Bắc sửng sốt, quay đầu lại… Lam Minh quả nhiên không ở trong phòng .

“Lam Minh đâu?” Tiêu Bắc hỏi Sphinx.



“A, hắn nói ra đi ngoài một chút.” Sphinx trả lời: “Trong phòng ngột ngạt.”

Tiêu Bắc vội quay lại, chỉ thấy Lam Minh chậm rãi đi tới sau lưng người nọ.

Người nọ còn đang ngẩn người, một lúc sau hình như cảm giác thấy sau lưng có người, xoay lại… hắn ngây ra một lúc, sau đó nở nụ cười.

Lam Minh đứng trên hành lang, phản quang làm Tiêu Bắc không thấy rõ biểu tình của hắn.

Người nọ quỳ một gối xuống, hành lễ với Lam Minh, Tiêu Bắc khẽ nhíu mày _ quen biết?

Sau đó, hai người bắt đầu nói chuyện.

Tiêu Bắc không nghe thấy, có chút tò mò, bất quá nếu mở cửa sổ sẽ bị phát hiện a?

Cổ Lỗ Y thấy Tiêu Bắc muốn nghe, liền kéo cậu, ý bảo… xuống dưới nghe!

Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, xoay người đi ra ngoài.

“Bắc Bắc, đi đâu vậy!” Bạch Lâu ngồi gần cửa, thấy Tiêu Bắc ra ngoài nhanh chóng hỏi.

“Ách… Đi vệ sinh.” Tiêu Bắc thuận miệng đáp một câu.

Hi Tắc Nhĩ đuổi theo: “Anh không thể ra ngoài một mình, tôi đi cùng anh.”

Tiêu Bắc do dự, Cổ Lỗ Y cô kỉ hai tiếng _ nhanh a! Bằng không chạy mất đó!

Tiêu Bắc cảm thấy có khả năng liền vội vã chạy đi, Hi Tắc Nhĩ theo phía sau, nhịn không được hỏi: “Bắc Bắc, gấp lắm sao?”

Tiêu Bắc lại không đi WC, mà là trực tiếp chạy xuống lầu, vừa ra hiệu với Hi Tắc Nhĩ: “Suỵt!”

Hi Tắc Nhĩ khó hiểu, đi theo xuống lầu, thấy Tiêu Bắc chạy tới hướng cửa sau, quả nhiên… trước đình viện cách đó không xa, Lam Minh đang nói chuyện với một người đàn ông lạ hoắc.

Hi Tắc Nhĩ minh bạch, kéo Tiêu Bắc lại, trốn sau cửa.

“Tà ác này không thể tiêu diệt hoàn toàn.”

Hai người nghe lén, người đàn ông kia hình như đang nói với Lam Minh: “Ngươi không ngây thơ đến mức đó phải không?”

Lam Minh không lên tiếng, trầm mặc đứng một bên.

“Ngươi một mực đứng bên phía nhân loại, nhưng trong mắt nhân loại, ngươi là tà ác! Hơn nữa ngươi không phải cũng từng thừa nhận sao? Bản thân nhân loại chính là tập hợp của tà ác!”Người nọ chậm rãi nói: “Kêu ngươi trở về phía vốn có, chẳng lẽ có gì không ổn sao?”

Lam Minh vẫn không nói gì.

“Vì Miêu Tiêu Bắc?” Thấy người nọ nhắc đến mình, Tiêu Bắc có chút khẩn trương.

Lam Minh hơi giương mắt, nhìn người nọ.

“Hắn rất mạnh!” Đối phương cười cười: “Vì vậy cũng rất có giá trị lợi dụng, không phải sao?”

Lam Minh đột nhiên bật cười: “Một ngàn năm, ngươi vẫn không thay đổi. Vẫn muốn lợi dụng tất cả moi người.”

“Ta là quyền thần, ta chỉ trung thành với chủ nhân, vì sự nghiệp cao cả của chủ nhân, đương nhiên ta sẽ không từ thủ đoạn!” Người nọ bình tĩnh nói: “Huống chi, chủ nhân ta cũng là phụ thân ngươi!”

Lam Minh lại lắc đầu: “Vậy sao? Nhưng ta hoàn toàn đâu cảm nhận được được sự tồn tại của hắn!”

“Ngài ẩn thân rồi.”

“Trước khi hồi sinh, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể trốn trong máu của ta.” Lam Minh lạnh lùng nói: “Ngươi nhận chủ mới rồi phải không? Tạo ra chuyện lần này, phóng thích năng lượng hắc ám hại chết nhiều người, khiến cho toàn bộ thế giới khác hoảng sợ, chỉ để dụ ta tới!”

“Ha ha…” Người kia cười lắc đầu: “Nhiều năm rồi mà ngươi vẫn suy nghĩ đơn giản như vậy. Lam Minh, ta đề nghị ngươi nên ở cùng Thần Ma thông minh nhiều một chút, nhân loại rất ngu xuẩn!”

Đằng sau hành lang, mí mắt Tiêu Bắc giật giật, tự nói _ ngươi mới ngu xuẩn!

Mặt khác, Bắc Bắc lại có chút khó hiểu, người này thân hình khí chất đều rất giống nhân loại, nhưng sao có thể trường sanh bất lão nhỉ?

Đúng lúc này, Cổ Lỗ Y chợt nấc một cái.



Tiêu Bắc và Hi Tắc Nhĩ đồng loạt nhìn Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y vội vàng che miệng, trốn ra sau lưng Tiêu Bắc.

Bất quá đã trể, ba người đã bị phát hiện.

Lam Minh nhìn trời, vừa nãy hắn cũng có cảm giác hình như Tiêu Bắc đến, quả nhiên… dám nghe lén!

“Không giới thiệu một chút? Hắn đối với ngươi còn quan trọng hơn tín ngưỡng và người sinh ra ngươi phải không!” Người kia cười hỏi Lam Minh: “Nói đến tín ngưỡng, Lam Minh, từ nhỏ đến lớn tín ngưỡng của ngươi là gì? Hoặc là truy cầu cái gì? Hay là ngươi lúc này cũng như quá khứ, hoàn toàn không thể nhìn ra sự tồn tại nguy hiểm?”

Lam Minh không nói chuyện, Tiêu Bắc có chút nhịn không được, thò đầu ra.



Người nọ lập tức nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đen nhánh làm cho Tiêu Bắc tin tưởng người này chắc chắn không phải nhân loại… cảm giác thật tà ác! Vừa mới nhìn từ cửa sổ không thấy, bây giờ nhìn gần mới thấy đôi mắt của hắn quá quỷ dị còn có chút đáng sợ, Bắc Bắc theo bản năng cảnh giác.

“Ngươi là ai?” Tiêu Bắc đến gần Lam Minh, hỏi người nọ.

“Lam Minh không nói với ngươi sao?” Người nọ mỉm cười: “Ta là thầy của hắn, cũng là người dẫn đường cho hắn.”

Tiêu Bắc kinh ngạc tròn mắt, trong lòng tự nhủ không phải chứ…

Người nọ cười ha ha : “Ngươi quả nhiên là một thiên nhân thú vị. Nếu phải nói, thế giới này tồn tại Thần Ma, Thần tộc, Ma tộc, nhân loại, động vật và một chút sinh vật cấp thấp, thì trên thần cũng không thần minh, chỉ có thiên nhân đã sớm biến mất! Ngay cả Thần Ma mạnh nhất cũng không kẻ nào có thể ngăn cản bọn họ, bọn họ không có tín ngưỡng, không sớm thì muộn sẽ có một ngày biến thành thủ phạm hủy diệt thế giới khác.”

Tiêu Bắc bị hắn làm cho mờ mịt, trong lòng tự nhủ người này đang thảo luận vấn đề tôn giáo tín ngưỡng sao? Mình theo thuyết vô thần… tuy cũng từng tiếp xúc với rất nhiều vị thần nhưng phần lớn đều không đáng tin.

Lam Minh thu hồi ánh mắt, nói với Tiêu Bắc : “Hắn là Kader.”

Tiêu Bắc càng kinh ngạc, trước kia cậu từng nghe Sphinx nhắc đến, còn tưởng là một lão gìa chứ.

“Ngươi chính là Vu sư ti tiện Kader!” Hi Tắc Nhĩ hình như từng nghe qua tên của hắn.

“Quá khen.” Kader cũng không tức giận, mà là hào phóng thừa nhận.

“Lucifer từng nói hắn là kẻ ti tiện nhất thế giới khác!” Hi Tắc Nhĩ nhỏ giọng nói với Tiêu Bắc: “Anh phải cẩn thận đó, hắn từng làm vô số chuyện xấu!”

“Ma vương đánh giá ra quá cao rồi.” Keder nhẹ nhàng thi lễ, ngẩng đầu lên, Tiêu Bắc lại kinh ngạc… đôi mắt của hắn thay đổi. Đôi mắt vốn màu đen đột nhiên bị màu trắng bao phủ, chính giữa chỉ còn lại một đường màu đen _ là mắt rắn.

“Hắn là hỗn huyết xà tộc và Thần Ma.” Lam Minh giải thích.

“Bắc Bắc, muốn biết chuyện quá khứ của Lam Minh không?” Kader còn làm như rất thân thiết, bắt chuyện với Tiêu Bắc.

Tiêu Bắc đối với quá khứ của Lam Minh một chút cũng không hứng thú. Vô luận là người ở đây xem nó như truyền kỳ cũng tốt, chuyện cấm kỵ cũng được, đều là vết sẹo không nên vạch lại của Lam Minh, cậu không muốn biết.

Nghĩ, Tiêu Bắc kéo Lam Minh: “Đi, mưa có vẻ sắp ngừng, chúng ta cũng có thể đi rồi!”

Lam Minh ngẩng lên nhìn Tiêu Bắc, gật đầu.

“Không muốn biết sao?” Kader còn chưa từ bỏ, dụ dỗ Tiêu Bắc: “Rất đặc sắc đó!”

Tiêu Bắc quay lại nhìn Kader chằm chằm, đột nhiên xoa cằm, hỏi Lam Minh: “Năng lực của tôi thật sự mạnh đến vậy sao?”

Lam Minh hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn Tiêu Bắc.

“Nói cách khác, nếu như tôi muốn hắn hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi), hắn cũng sẽ lập tức hôi phi yên diệt phải không?” Tiêu Bắc nghiêm túc hỏi.

Kader hơi sửng sốt, lui lại, làm bộ dáng đề phòng.

“Hoá ra được thật nha.” Tiêu Bắc thấy phản ứng của hắn, cũng đón được câu trả lời, mỉm cười: “Vậy nên, cách chúng ta xa một chút, nếu ta sinh khí, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó nha!” Nói xong, liền kéo Lam Minh đi.

Lam Minh giật mình, Hi Tắc Nhĩ và Cổ Lỗ Y càng giật mình _ tình hình là Tiêu Bắc vừa cứu Lam Minh đó! Trước kia đều là Lam Minh anh hùng cứu mỹ nhân, lần này Bắc Bắc ngầu thật nha!

Hi Tắc Nhĩ cùng Cổ Lỗ Y liếc nhau một cái, vui vẻ đi theo.

Lam Minh bị Tiêu Bắc kéo đi, còn nghe Tiêu Bắc lẩm bẩm: “Anh cũng thật là, sao không dứt khoát đánh bay hắn đi, khách khí với hắn làm cái gì!” Khóe miệng Lam Minh nhẹ nhàng giương lên, nhìn Tiêu Bắc rồi cười hì hì.

Đợi bốn người đi hết, Kader mới sờ lên cổ : “Ánh mắt nguy hiểm thật!”

“Biết lợi hại chưa?”

Xilinna không biết từ đâu nhảy ra: “Vốn chỉ một Lam Minh đã rất khó đối phó rồi, lúc này thì hay rồi, lại thêm một tên.”

“Chưa chắc!” Nụ cười của Kader kéo theo một tia hứng thú: ” Lam Minh khó đối phó bởi vì hắn hoàn toàn không có tín ngưỡng không có logic, nhưng hiện tại lại khác, Miêu Tiêu Bắc chính là tín ngưỡng cùng truy cầu duy nhất của Lam Minh, giống như một cây rơm rạ cứu mạng, thể xác cường đại nhưng lại bị trói buộc bởi linh hồn một nô lệ… kinh tởm.”

“Thần Ma mà lại đi tin tưởng hậu duệ của thiên nhân sao?” Xilinna vẻ mặt thương cảm: ” Miêu Tiêu Bắc nhất định không biết nguyên nhân thiên nhân bị tiêu diệt có quan hệ với Thần Ma.”

“Không nên ra tay từ đó!” Kader lại lắc đầu: ” Miêu Tiêu Bắc đến từ xã hội nhân loại, hoàn toàn không thèm để ý tới ân oán giữa các chủng tộc, thậm chí là quá khứ của Lam Minh hắn cũng không để tâm!”

“Vậy giờ phải làm sao?” Xilinna nhún vai: “Ngươi đâu thể đối phó với thiên nhân?”

“Bất quá có một điểm may mắn, mặc kệ hắn mạnh cỡ nào, hắn thủy chung vẫn là nhân loại! Được nhân loại nuôi dưỡng.” Kader cười lạnh: “Nhân loại luôn có vô số nhựơc điểm chung, nói thí dụ như, lòng từ bi, tinh thần trọng nghĩa, quý trọng bạn bè này nọ…”

“Đó không phải ưu điểm của nhân loại sao?” Xilinna cười hì hì nhắc nhở.

“Trong mắt ta thì không!” Kader lấy ra một quả cầu thủy tinh, lấy đi miếng vải màu đất phủ trên quả cầu, lập tức… mưa to ngừng lại.

Bọn Tiêu Bắc nhìn sắc trời, lập tức chuẩn bị rời khỏi lâu đài.

Kader cầu quả cầu thủy tinh, dùng sức bóp… quả cầu nát vụn.

Nhìn Lam Minh và Tiêu Bắc đang chuẩn bị hành lý, vội vàng chạy tới chạy lui còn cười cười nói nói, Kader nở nụ cười: “Tranh thủ đi, có rất nhiều bóng tối đang chờ các ngươi… Lam Minh! Ngươi kỳ vọng vào nhân loại, nhưng nên biết, kết quả chỉ có thể là thất vọng thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau