Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 5 Chương 46

Trước Sau
Miêu Tiêu Bắc thay quần áo, đè Cổ Lỗ Y xuống kiểm tra từ đầu tới chân, không còn thấy bọng nước nữa mới yên tâm, nhét nó vô balo, cho nó một gói khoai tây chiên, hai cái hamburger và một ly nước ngọt, rồi cùng ra ngoài với mọi người, tới một nơi gọi là Thủy Cung.

“Phải đi máy bay?” Miêu Tiêu Bắc thấy mọi người tới phi trường tư nhân, có chút giật mình, “Thủy Cung ở đâu?”

Lam Minh cười, “Nhà của thần biển cả.”

Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, hỏi lại, “Thần biển cả? Poisedon?”

Lam Minh gật đầu, Miêu Tiêu Bắc ngây ra, nheo mắt lại nhìn Lam Minh, “Xạo! Anh lại gạt tôi!”

Lam Minh giật giật khóe miệng, Bắc Bắc không tin hắn.

“Trời ơi hai người lẹ lên coi!” Sphinx ngồi trên cầu thang càu nhàu, “Sắp bay rồi kìa!”

Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc cùng lên máy bay, Miêu Tiêu Bắc vẫn trừng mắt nhìn Lam Minh hoài nghi — Đừng hòng gạt tôi lần nữa!

Sau khi lên máy bay, Lam Minh lại chạy lên khoang điều khiển ngồi ở ghế phó lái bên cạnh Cảnh Diệu Phong, Miêu Tiêu Bắc vẫn giữ lập trường không tin có Poisedon, ai nói cũng không tin!

Huệ Tư Mẫn chống cằm, nói với Phong Danh Vũ, “Bắc Bắc đúng là không được tự nhiên thụ.”

Phong Danh Vũ gật đầu, “Ừ, khó khi nào chúng ta lại thích chung một cặp mà không nghịch.”

Phong Tiểu Vũ vừa mới tắm cho Đa Mị, đang ngồi sấy lông cho nó, miệng nói thầm, “Đa Mị, tối hôm qua mày ngáy to lắm nha.”

Đa Mị vẫy vẫy đuôi nhìn hắn.

“Chó ngáy là chuyện bình thường mà.” Khiết Liêu nói.

“Không phải… Lúc trước Đa Mị không có ngáy, tiếng phát ra như thở phù phù thôi, nhưng tối hôm qua nó ngáy như người vậy á, tôi còn phải ngồi dậy mở đèn lên xem mà.” Phong Tiểu Vũ nhéo nhéo mặt Đa Mị, “Đa Mị, có phải dạo này ăn nhiều quá nên đè phổi rồi không? Lát về đưa mày đi bác sĩ nha?”

Đa Mị vẫy vẫy đuôi, liếm tay Phong Tiểu Vũ.

“Tiếng ngáy giống như người?” Bạch Lâu giật mình, liếc mắt nhìn Long Tước ở bên cạnh.

Long Tước đang mặc quần áo cho Sishir, mấy hôm trước hắn vừa dạy Sishir mặc quần áo, cố gắng nửa ngày cuối cùng vẫn thất bại, Long Tước rất tức giận, cuối cùng đành phải tự mình ra tay. Sishir ghét động tác chậm chạp của hắn, ghét quần áo không thoải mái bằng áo choàng, ghét kiểu dáng xấu hoắc. Chọc Long Tước phát điên, “Sishir! Thằng nhóc hư hỏng này, còn có thái độ đó nữa tôi đốt hết đống truyện tranh bây giờ!”

Sishir lập tức khẩn trương, nhìn Long Tước, nhưng không nói được tiếng nào.

Long Tước hít một hơi, cảm khái, làm vú em thật khó.

Thấy Bạch Lâu nhìn mình, trong lòng Long Tước cũng hiểu, linh lực của Miêu Tiêu Bắc càng ngày càng mạnh, nói cách khác, khả năng của tiên tri trong cơ thể Đa Mị cũng đang được giải phóng nhiều hơn… Đương nhiên, Đa Mị có khả năng cảm ứng của thần bảo hộ, dần dần sẽ phát triển thành nguyên hình, trước mắt Đa Mị vẫn đang ở trạng thái không ổn định, không thể kích động, nghĩa là, sắp tỉnh lại rồi.

Miêu Tiêu Bắc thấy Bạch Lâu và Long Tước mày qua mắt lại, giống như đang nghiên cứu cái gì, trong lòng nghi hoặc, hắn biết thân phận thật sự của Đa Mị là người, hay là sắp hiện nguyên hình? Cho tới bây giờ, Miêu Tiêu Bắc vẫn đối xử với Đa Mị như một con chó bình thường…

Chính lúc này, mọi người cảm giác máy bay đang bắt đầu hạ xuống, tất cả cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, Phong Tiểu Vũ kêu lên, “A! Chúng ta đang ở trên mặt biển!”

Miêu Tiêu Bắc cũng thấy bất ngờ, sao lại hạ cánh ở giữa biển? Xung quanh đâu đâu cũng là nước.

“Máy bay có vấn đề hay bị gì sao?” Chờ máy bay đậu vững vàng, Miêu Tiêu Bắc lại có chút lo lắng, xung quanh không thấy bờ, đậu ở đây sớm hay muộn gì cũng chìm, định lên khoang điều khiển hỏi thì lại thấy Cảnh Diệu Phong và Lam Minh bước xuống, nhìn mọi người như nói — Tới rồi!

Cả bọn đều rất hiếu kỳ, “Ở đây là biển, đường đi ở đâu?”

Long Tước hỏi Sishir, “Là nơi này đúng không?”

“Ừ.” Sishir gật đầu, bước ra cửa, Miêu Tiêu Bắc thấy Sishir mặc áo sơmi trắng và quần jean đen, thoạt nhìn như sinh viên, đương nhiên, là một sinh viên tao nhã cao quý.

“Bộ này không tệ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, rất hợp với Sishir, xoay đầu hỏi Long Tước, “Anh chọn?”

Long Tước nhún vai, “Theo tôi thấy thì con nít cứ mặc đồ thể dục là được!”

Sishir liếc hắn, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, là tôi chọn, mấy bộ của Long Tước khó coi chết được!”

Tất cả mọi người bật cười, lần này Sishir nói đúng.

Cửa mở ra, Phong Danh Vũ lục tìm, “Không đủ áo lặn, phao cứu sinh cũng không đủ, sao mấy anh không nói trước một tiếng để tôi còn chuẩn bị.”

“Không cần tới áo lặn.” Lam Minh phất tay, bảo Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn tới đây.

Sishir nhảy xuống giá đỡ của máy bay, lấy lưỡi liềm trảm mấy cái vào nước, không lâu sau từ xa vang lên tiếng kêu rất to rõ, một đàn cá heo bơi lại, vây lưng cắt ngang mặt nước, vui mừng vẫy đập.

“Ở đây.” Sishir vẫy tay với đàn cá heo, “Mở cửa giúp ta, ta muốn tìm Poisedon!”

Đàn cá heo nghe hiểu, kêu hai tiếng rồi lặn xuống đáy biển.

Miêu Tiêu Bắc đứng phía sau nghe thấy, mở to mắt, cảm thấy khó tin, “Là Poisedon thật sao?”

Lam Minh ôm hắn, cười nói, “Bắc Bắc, cậu càng ngày càng đáng yêu.”



Miêu Tiêu Bắc đạp hắn một cái, chính lúc này, mặt biển bên dưới đột nhiên rung lên… Có một tiếng vang thật lớn, ở mặt biển phía xa xuất hiện một kẽ hở, mặt nước tách ra hai bên, tạo thành đường đi với hai bên tường nước chảy.

“Đi thôi.” Sphinx nhảy xuống định làm ngựa cho Miêu Tiêu Bắc cưỡi, Lam Minh đạp nó một cái, để Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ ngồi lên, còn mình thì ôm Miêu Tiêu Bắc nhảy xuống dưới.

Khiết Liêu ôm Tiêu Hoa vẫn còn đang hoảng sợ, cũng nhảy xuống, Sishir ôm Đa Mị, Long Tước kéo Phong Tiểu Vũ cùng nhau nhảy, Cảnh Diệu Phong đóng cửa lại, có chút lo lắng có khi nào bị gió với sóng biển làm trôi đi không, đột nhiên, hắn nhìn thấy từ dưới mặt biển có một con cá voi trồi lên, dùng đôi măt nhỏ xíu nhìn Cảnh Diệu Phong, như là nói, ta trông chừng cho.

Cảnh Diệu Phong nhướn mày, quả nhiên là thần biển cả, rất ngầu, hắn lập tức nhảy xuống đuổi theo Bạch Lâu.

Miêu Tiêu Bắc cảm giác mình và Lam Minh như rơi vào vực sâu vạn trượng, hai bên là nước ào ào chảy, rất đồ sộ, phía dưới là lòng chảo không thấy đáy, lúc này Cổ Lỗ Y kéo khóa balo ra, nhìn ra ngoài… Thân mình bay lên, nó tương đối nhẹ.

“A!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh, giơ tay chụp lấy nó, may là nhanh tay không thôi nó sẽ bay lên trên mất.

“Cục cục!” Cổ Lỗ Y từ chối giãy ra, mở tung hai cánh, bay theo Miêu Tiêu Bắc bọn họ, tốc độ nhanh tới mức làm Miêu Tiêu Bắc phải giật mình.

“Cổ Lỗ Y là rồng.” Lam Minh nói, “Nó biết bay mà, đi lo lắng cho nó chi bằng ngắm phong cảnh xung quanh đi.”

Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, chú ý nhìn hai bên, trên mặt lộ ra biểu tình giống như con nít lần đầu tiên được vào Thủy Cung chơi.

Lam Minh mỉm cười, quả nhiên rất đáng yêu.

Ở trong dòng nước hai bên có đủ loài sinh vật biển, hình thù kỳ quái sặc sỡ, rùa biển còn đang bơi bơi tò mò nhìn họ, chậm chạp bơi theo xuống.

Thật lâu sau, cuối cùng mọi người cũng chạm đất.

Đại khái là vì giảm độ cao quá nhanh, Miêu Tiêu Bắc có chút choáng váng, nhưng bên dưới rất mềm, cát trắng mịn, còn có san hô và cua bò qua bò lại, dưới đất có đầy vỏ sò với nhiều màu sắc, vô cùng xinh đẹp.

“Oa…” Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ kêu lên, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn xung quanh, kẽ hở chậm rãi khép lại, toàn bộ không gian hiện ra. Nhưng khác với tưởng tượng tối tăm âm trầm của mọi người, nơi này rất sáng sủa như công viên hải dương.

Kỳ lạ nhất là, nước biển tự tạo ra không gian, giống như tường được làm bằng kính thủy tinh, nhưng nếu đưa tay chạm vào sẽ dính nước, thậm chí còn có thể đụng vào con cá nhỏ tò mò bơi lại xem.

“Dưới đáy biển cũng có điện?” Miêu Tiêu Bắc cảm khái đáy biển rất sáng sủa, và lại một lần nữa, cách tư duy luôn khác với mọi người.

“Có điện của cá chình và cá diều.”

Lúc này, từ xa vang lên một giọng nói.

Mọi người nhìn theo hướng giọng nói phát ra, ở đầu hành lang bên kia, có một chàng trai tóc vàng mắt xanh bước tới, hắn thoạt nhìn bằng tuổi Lam Minh, thân hình uy vũ, sơmi màu trắng, bước đi khoan thoai, bên dưới lớp quần áo như ẩn hiện đường cong hoàn hảo.

“Oa…” Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn không ngừng dậm chân, thét lên, “A! Poisedon!”

Người kia chính là Poisedon trong truyền thuyết.

Ngoại trừ mắt xanh tóc vàng và thân hình uy vũ ra thì gương mặt còn đẹp tới mê người.

Đôi mắt màu xanh sâu thẳm, sâu như biển rộng bao la.

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ tới đôi mắt của Lam Minh, có màu xanh nhạt hơn, nếu mắt của Poisedon có màu xanh của biển thì mắt của Lam Minh lại là màu xanh của bầu trời.

Poisedon thấy hai cô gái đang chụp hình hắn, hắn lập tức mỉm cười tao nhã, phất tay gọi hai cô lại, “A, còn có cả mấy cô nàng dễ thương, tôi đã chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt chiêu đãi mọi người.”

Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ lập tức bị thu phục, quả nhiên là thần biển cả!

Mọi người nhìn nhau, Miêu Tiêu Bắc ý thức được, thần biển cả sẽ lại làm con người tiêu tan ảo mộng, hắn phát hiện ra, những vị thần có danh tiếng toàn là những người đáng khinh và cợt nhã.

Đang nghĩ ngợi lại thấy Sphinx lắc lắc, “Ây ~ Poisedon, khí sắc không tệ ha.”

“A! Sphinx!” Hình như giữa Sphinx và Poisedon có giao tình, hắn nói, “Ngươi định giữ nguyên thế này à, không trở về nguyên hình sao?”

Miêu Tiêu Bắc bọn họ vảnh tai nghe — Cái gì?! Sphinx có nguyên hình? Nói cách khác nó cũng giống Đa Mị, là người ngụy trang thành sư tử?

“Thật hả?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.

Lam Minh đạp Sphinx một cái, “Cũng chỉ là một thằng quái dị lông lá rậm rạp thôi.”

“Cái éo!” Sphinx rống lên, hung hăng trừng Lam Minh, “Lam Minh, ta là mỹ nam tử uy vũ tiêu chuẩn nha, nhớ năm đó tóc dài bay phiêu phiêu trong gió, đó đúng là…”

Sphinx đang muốn miêu tả nhưng lại bị Phong Tiểu Vũ cắt ngang, hắn vỗ tay một cái, “A! Giống người điên!”

Sphinx nổi đầy hắc tuyến.

Xoay đầu qua kia, lại thấy Lam Minh, Khiết Liêu và Poisedon ôm bụng cười, nói Phong Tiểu Vũ thật vui tính.

Mọi người im lặng, lại thêm một người gia nhập hội những người dễ bị chọc cười.

“Lam Minh, đã lâu không gặp.” Poisedon chào hỏi, “Hai ngày trước tôi nhận được điện thoại từ Lucifer, hắn nói anh sống lại rồi, quả là tin mừng.”



Miêu Tiêu Bắc cảm thấy có chút rối loạn, Lucifer chẳng phải cùng nhóm với Raphael và Michael sao? Còn Poisedon là chung nhóm với Hades và Zeus mà… Sao giờ lại chơi chung với nhau là thế nào?

“A!”

Miêu Tiêu Bắc đang nghi hoặc lại nghe thấy Poisedon đột nhiên la lên, hắn chạy tới trước mặt Sishir, “Bảo bối, con biết mặc quần áo rồi?”

Sishir đắc ý cười rộ, giống như vừa tìm ra ý tưởng mới lại, nói, “Quần áo là tự chọn đó, tự phối luôn đó, có giày nữa nè!”

“A!” Poisedon mừng rỡ như điên, làm cho người ta sinh ra ảo giác, Sishir không phải vừa học được cách mặc quần áo mà là vừa đạt được giải Nobel.

“Thiên tài!” Poisedon ôm Sishir cổ vũ, vỗ vỗ vai nói, “Con đúng là thiên tài, là hy vọng của chúng thần, con mạnh hơn Lucifer gấp vạn lần!”

Mọi người giật giật khóe miệng, gia tộc này quá đáng sợ.

“Poisedon, chú có tiền không?” Sishir hỏi.

“Hả… con cần bao nhiêu?” Poisedon hỏi, “Muốn xây thủy cung? Hôm trước Lucifer cũng có nói với ta rồi.”

Sishir lắc đầu, cười nói, “Con muốn làm từ thiện, Long Tước nói phải biết tiết kiệm tiền của mình, còn tiền của người ta thì lấy làm từ thiện.”



Tất cả mọi người nhìn Long Tước khinh bỉ, Long Tước ho khan, sờ sờ cằm.

Miêu Tiêu Bắc nói khẽ với Lam Minh, “Tôi là mà phụ huynh của Sishir là tôi đánh hắn rồi.”

Lam Minh chỉ cười, không nói gì.

Quả nhiên, mọi người thấy Poisedon đảo mắt, nhìn về phía Long Tước, bước nhanh hai bước về phía hắn.

Long Tước mỉm cười tao nhã.

Lúc mọi người nghĩ sẽ xảy ra một trận cãi nhau oanh liệt thì lại thấy Poisedon cầm tay Long Tước, nghiêm túc nói, “Xin cậu hãy chăm sóc nó tới hết đời, giáo dục của cậu rất thành công! Tốt hơn ba má nó gấp vạn lần!”

Mọi người không biết phải nói gì, Long Tước kéo tay Poisedon, cảm khái, “Thời nay để giáo dục một đứa trẻ thật sự cần rất nhiều tiền!”

“Đúng vậy!” Poisedon vung tay, “Vì để giáo dục cho Sishir, ngày mai tôi cho cậu một mỏ dầu ở vùng biển quốc tế, coi như là đầu tư giáo dục trường kỳ, lát nữa chúng ta sẽ thương lượng sau.”

“Được được!” Long Tước gật đầu, từ siêu cấp vú em biến thành trùm dầu mỏ!

Sishir chọt chọt Poisedon, “Mực đại vương của chú con không lấy nữa, có đứa trẻ còn không nuôi nổi chó, con không thể nuôi con kia được!”

“A…” Poisedon hít một hơi, lệ rơi đầy mặt, ôm Sishir cảm khái, “Cao thượng quá! Tim của thằng bé được làm từ kim cương!”

Miêu Tiêu Bắc cau mày nhìn Lam Minh, “Trái tim làm bằng kim cương? Đây là tiếng người?”

Lam Minh nhún vai, “Tôi với hắn thật ra cũng không quen thân…”

Mọi người đùa đã đủ, tới lúc nói chuyện chính sự, Lam Minh nói với Poisedon, “À, có thứ cho anh xem.” Nói xong, Bạch Lâu bước tới, lấy mắt của cá voi da báo một sừng ra.

Poisedon nhìn nó, đầu tiên là kinh hãi, sau đó nhíu chặt hai hàng lông mày, thần sắc trở nên khó coi, “Tôi đã biết chuyện gì xảy ra.”

“Xem ra chúng ta không tới nhầm chỗ.” Lam Minh cười, mọi người liền theo chân Poisedon.

“Xin lỗi.” Poisedon vừa đi vừa nói, “Tôi định dẫn mọi người đi tham quan một vòng, nhưng lại phải phiền mọi người tới xem giúp tôi một thứ!”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, có chút nghi hoặc.

Poisedon dẫn mọi người vào cung điện hắn xây để nuôi mãnh thú, “Vào trong thì cẩn thận một chút, mấy đứa nhỏ thích hù người lạ lắm.”

“Hù thế nào?” Phong Tiểu Vũ hỏi, vừa dứt lời thì ở bức tường nước bên cạnh đột nhiên có đầu cá mập thò ra, miệng mở rộng…

“Á!” Phong Tiểu Vũ hét to, lùi ra sau, cũng may Miêu Tiêu Bắc đỡ được, Phong Tiểu Vũ thật sự bị cá mập dọa, mở to hai mắt ngây ra.

“Tiểu Vũ!” Phong Danh Vũ đau lòng, bước tới, đằng đằng sát khí chỉ vào con cá mập, “Tối nay bà sẽ chặt mày ra từng khúc!”

Poisedon cũng nhíu mày, “Lassa! Hơi quá đáng rồi đó!”

Cá mập khép miệng lại, vẫy vẫy đuôi, tựa như có chút áy náy, cúi đầu như nói nó không cố ý, nó không nghĩ Phong Tiểu Vũ lại sợ như vậy.

Mà đồng thời, mọi người nghe thấy tiếng gầm gừ, cúi đầu xem, Đa Mị giống như bị kích động, nhe nanh ra, nhìn chằm chằm vào con cá mập, mắt đổi sang màu đỏ, răng nanh chậm rãi dài ra…

“Đa Mị?” Phong Tiểu Vũ sợ hãi, Đa Mị bị làm sao vậy?

Poisedon nhướn mày, “Thần bảo hộ?”

“Chết rồi, sắp tỉnh!” Lam Minh vừa dứt lời, xung quanh Đa Mị đột nhiên có một luồng khí đen bao lấy, con cá mập xoay lưng bỏ chạy, nhưng nó đã chậm một bước, bị Đa Mị nhào lên cắn đuôi, kéo ra ngoài… Cùng lúc đó, thân thể của Đa Mị cũng đang dần thay đổi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau