Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 8 Chương 62

Trước Sau
Sau đợt tuyên truyền quy mô lớn, bây giờ EX đã bắt đầu sắp xếp vụ án để giải quyết, nhưng phần lớn đều giống nhau, ví dụ như nhà có ma, phong thủy không tốt, trúng tà này nọ.

Lam Minh bọn họ phân nhóm ra xuất phát, ba bốn người một nhóm, trong một ngày có thể giải quyết. Một tháng sau, thanh danh của EX được tạo thành, trên mạng còn xuất hiện rất nhiều hình ảnh cosplay và ảnh fan chụp tập thể, đồng thời, vũ kịch mới nhất của Miêu Tiêu Bắc cũng khá thành công.

Lam Minh và Khiết Liêu quả nhiên là người đi đầu cho EX, bởi vì khí chất khác nhau mà thu hút vô số fan.

Đa Mị cũng đã thích ứng với cuộc sống làm con người, hơn nữa còn tham gia phá án, vô cùng giỏi.

Trong khoảng thời gian này, thu hoạch lớn nhất là Sishir, dưới sự giáo dục của Long Tước và tập thể EX bồi dưỡng, Sishir đã học được tính toán và nhảy múa.

EX nhận tiền lương tháng đầu tiên, tất cả đều được nhận nhiều tiền còn có cả tiền thưởng.

Sishir dùng tháng lương đầu tiên mua quà cho ba mẹ và người thân… Vì thế, ngày nào cũng có thần lớn thần bé mặt mày cảm động tới rơi lệ đứng trước cửa EX, khen Long Tước giáo dục tốt, Sishir quả thật chính là thiên tài ngàn năm có một. Nhờ vậy, Long Tước đã thu thêm một mỏ vàng nho nhỏ vào sổ sách, làm quỹ dự trữ cho EX.

Tiêu Hoa và Phong Danh Vũ tặc lưỡi — Lucifer phung phí dễ sợ! Lần đầu tiên thấy có người vừa khóc vừa tặng tiền.

Lại thêm một tháng nữa, cơ bản giải quyết xong những vụ án trước, Bạch Lâu bắt đầu lên diễn đàn chọn vụ án mới.

Mọi người cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi.

Chiều hôm đó.

Miêu Tiêu Bắc tập múa xong, thay quần áo thể dục ngồi xuống sô pha, bế Cổ Lỗ Y đang cầm mới chơi game, tập trung cao độ PK với Sishir lên đùi, “Cổ Lỗ Y, mấy ngày nay có phải ghiền game rồi không?”

“Cục cục.” Cổ Lỗ Y đánh bốc làm Sishir ngã, trên màn hình xuất hiện chữ ‘Win’ rất to, Cổ Lỗ Y nhăn mặt với Sishir, Sishir quăng máy đi nhào tới liều mạng với Cổ Lỗ Y.

Miêu Tiêu Bắc tách hai người ra, Cổ Lỗ Y ngồi trên đầu Miêu Tiêu Bắc, lè lưỡi chọc Sishir.

“Tuổi tâm hồn của hai đứa này thật ra không cách xa nhau mấy đâu.” Sphinx nằm trên mặt đất ngáp một cái.

“Sishir.” Long Tước ngồi xem báo cách đó không xa, nói với Sishir, “Phong độ, giữ phong độ… Cổ Lỗ Y là con nít.”

Sishir lập tức dừng lại, ngồi xuống hít sâu, tao nhã bưng tách trà lên uống, toát ra vẻ cao quý. Long Tước gật đầu, cười nói, “Rất tốt.”

Mọi người liếc nhìn nhau, quả nhiên Sishir đã bị Long Tước thu phục hoàn toàn.

Lam Minh dựa vào đệm bằng lông mềm mại, cầm bình sữa đút cho sói con uống.

Bởi vì EX an toàn, cho nên cứ ba tháng lại có sói con được đem tới, mọi người cùng nuôi nấng, ba tháng sau sói con cũng đã lớn hơn, có thể đi theo cha mẹ mình, trở lại nơi tụ tập của người sói.

Phong Tiểu Vũ cầm tờ báo nói, “Có phim mới nè, đi xem không?”

“Cũng tốt.” Bạch Lâu gật đầu, quét mấy phần văn kiện, “Lâu rồi chúng ta không nghỉ ngơi, nhân tiện đi ăn một bữa luôn.”

“Đồng ý.” Khiết Liêu gật đầu, “Chúng ta chọn phim nào không có quỷ coi ha?”

Mọi người phì cười.

Chính lúc này, chuông cửa vang lên, sau đó cửa cảm ứng mở ra, một cô gái bước vào.

Cô mặc một bộ khá đơn giản, đeo kính, dung mạo nhã nhặn, trông rất có văn hóa, cô bước vào trong, mắt nhìn xung quanh, có chút căng thẳng nói, “Xin hỏi… đây là EX có phải không?”

Tất cả mọi người gật đầu, Long Tước hỏi, “Xin chào, đây là EX.”

“Xin chào, tôi là giáo viên của trường nghệ thuật thành phố S.” Cô mỉm cười, nói, “Tôi họ Tào, tên là Tào Linh.”

“Cô giáo Tào, mời ngồi.” Miêu Tiêu Bắc mời cô ngồi xuống, mọi người trao đổi ánh mắt, cô giáo Tào tới đây chắc là có việc muốn nhờ, liền hỏi, “Xin hỏi cô giáo có chuyện gì?”

“Tôi nghe nói, nhóm các anh nhận giải quyết vụ án…” Tào Linh có chút khó xử, “Tôi… có một vụ án đặc biệt, không biết có tính là chuyện kì bí hay không.”

“Không sao.”Bạch Lâu nói, “Cô cứ nói ra, chúng tôi giúp cô nhận định.”

“Ừ…” Tào Linh gật đầu, “Tôi có chút căng thẳng, là giáo viên, đáng ra không nên tin nhưng tôi lại không tìm được lý do hợp lý, cho nên…” Nói xong, Tào Linh lấy một phần văn kiện trong túi xách ra, “Cách đây không lâu, thành phố S xảy ra không ít vụ án, các anh có biết không?”

Tất cả mọi người ngẩn ra.



“Vụ gì?” Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn nhau — Cảnh Diệu Phong lúc nào cũng chạy tới giữ mối quan hệ, nếu có án mạng, không lý nào mà bọn họ không biết.

“Chắc là đã bị bỏ qua.” Tào Linh lắc đầu nói, “Cách đây không lâu, nhân viên của căn tin trường chúng tôi đột ngột qua đời… Ông ta bị muôi bằng sắt đập vào đầu, chết.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, “Muôi mà cũng giết người được sao?”

“Ông ta nổi tiếng không được học sinh yêu thích.” Tào Linh cười cười, “Mỗi lần múc cơm, ông ta đều múc rất ít, rõ ràng là bỏ tiền ra mua, nhưng ông ta chỉ múc chút xíu, nhiều học sinh ăn không no, khiếu nại với ông ta, ông ta liền cãi vã lớn tiếng với học sinh. Có học sinh trách ông ta, nhưng ban đầu ông ta là thầy thể dục của trường, bởi vì tan nạn lao động mà giữ lại làm nhân viên của căn tin, trường học vô phương với ông ta, sợ ông ta ra ngoài làm ầm ĩ… Ông ta là một tên lưu manh, dê xồm nữ sinh, còn đánh nam sinh.”

“Đúng là ác ôn.” Phong Tiểu Vũ nhịn không được nói.

“Đúng vậy, cho nên ông ta chết, tất cả mọi người đều nói là báo ứng.” Tào Linh nói tiếp, “Sau đó là trường ở đối diện, bên đó có rất nhiều nữ sinh rất xinh, bên trường chúng tôi cũng không kém cạnh, học sinh hai bên quan hệ không được tốt, thường xuyên cãi nhau vì chuyện giành giật bạn trai, thậm chí còn kéo hội đánh nhau.”

“Lần trước, hoa hậu giảng đường của trường chúng tôi hình như có giật bạn trai của một nữ sinh trường bên kia.” Tào Linh nói xong lắc đầu, “Nữ sinh bên kia mang theo nhóm, cản đường hoa hậu giảng đường trường chúng tôi, rồi đánh cô bé bị thương nặng, còn bị thương một con mắt, bị chụp lại đăng lên mạng, sau đó cô bé tự sát.”

Tất cả mọi người nhíu mày… Học trung học… là mới 16 tuổi? Sao lại ác độc như vậy.

Khiết Liêu nhướn mày, “Con người là cái loài tồn tại phiền phức nhất.”

Tất cả mọi người liếc hắn, Khiết Liêu khẽ nhún vai.

“Trường học của cô đã có hai người chết?” Lam Minh hỏi.

“Không phải, ý tôi không nhắc tới hoa hậu giảng đời trường chúng tôi.” Tào Linh lắc đầu, “Mà là mấy nữ sinh đánh nhau. Lần đó đi đánh nhau có tổng cộng bốn người, ngày thứ ba cô bé ra đi, bốn người này đi uống rượu ăn khuya. Trên đường trở về bị xe đâm chết, trong đó kẻ chủ mưu bị bánh xe nghiền nát, đầu bay xa hơn mười thước, trong bốn người có một người không chết, nhưng bị mù. Mấu chốt là cả bốn đứa uống say, bước loạng choạng xuống đường, bị xe buýt đâm phải, không trách được ai.”

Tất cả mọi người liếc nhìn nhau — Báo ứng mau thật, lấy đi cả bốn mạng người.

“Còn nữa.” Tào Linh vừa mở miệng, mọi người liền nhìn cô — Còn nữa?!

“Ừ.” Tào Linh cũng có chút xấu hổ, “Tôi có một đồng nghiệp, rất hòa thuận, mẹ hắn bị ung thư gan phải làm phẫu thuật, hắn không đủ tiền tới trường mượn tiền, hiệu trưởng tốt lắm, cho hắn mượn tiền còn bảo hắn từ từ trả, hắn cầm tiền đi cứu mẹ, nhưng mẹ hắn lại vì sự cố trong lúc cấp cứu mà chết.”

“Thật bất hạnh….” Sishir cảm khái.

“Sau đó hắn thông qua người quen nghe được, là bác sĩ có vấn đề.” Tào Linh nói, “Bác sĩ đó hình như có bất mãn với bệnh viện, bên trong có ân oán gì đó nên mới xảy ra sự cố lần này.”

Tất cả mọi người nhíu mày, loại chuyện này, cũng không hiếm thấy.

“Nhưng lại không có chứng cớ, sau đó hắn âm thầm điều tra… Lại bị một tên lưu manh đánh, rồi bị bệnh nặng, hiệu trưởng đi tìm người bên bệnh viện để báo nguy, nhưng cuối cùng không có chứng cứ, hiệu trưởng cũng bị đánh.”

“Sau đó?” Lam Minh hỏi, “Bác sĩ bị báo ứng như thế nào?”

“Hắn… bị té cầu thang, lăn từ trên xuống, ống nghe đâm vào mắt, ra bằng đường lỗ tai, không cứu được… chết rồi.”

“Oa…” Phong Tiểu Vũ dựng tóc gáy, “Chết kiểu này thật là kinh dị!”

“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Ba bốn tháng rồi.” Tào Linh nghĩ nghĩ, “Thật ra, chuyện này chỉ có thể nói là bất hạnh, nhân quả báo ứng, đúng không?”

Tất cả mọi người gật đầu, Long Tước hỏi, “Vậy tại sao cô lại nảy sinh nghi ngờ?”

“Trường học chúng tôi, có một thiên tài, tên là Hứa Phàm, từng đi thi vẽ ở Prague, được huy chương vàng quốc tế, là một thiên tài về phương diện hội họa!”

Tất cả mọi người nhướn mày, nếu là ai đó đầu thai thì thật là hiếm thấy.

“Tôi vẫn luôn phụ trách chiếu cố nó, hôm đó, tôi đang quét dọn phòng vẽ thì nhìn thấy vài bức tranh.” Tào Linh cười cười, “Đứa nhỏ này rất thích lén vẽ tranh, rồi giấu đi không cho chúng tôi xem, tôi tò mò nên mở ra xem… làm tôi sợ muốn chết!”

“Làm sao?” Tất cả mọi người nhìn cô.

Tào Linh lấy vài tấm ảnh trong túi ra đưa cho mọi người, “Đây là do tôi chụp được, các anh xem thử đi.”

Mọi người nhìn mấy tấm ảnh, bên trong chụp mấy bức tranh, nhưng hình ảnh lại tương đối khủng bố.

Bức thứ nhất là một ông già mặc quần áo lao động màu trắng, bị muôi sắt đánh vào đầu, máu chảy đầy mặt. Bức thứ hai là chiếc xe buýt đụng phải bốn nữ sinh, một người tay chân đứt lìa, một người ôm mắt kêu la đau đớn, hai người còn lại bị văng sang một bên chết ngắt. Bức thứ ba là một bác sĩ té cầu thang, tay chân vặn vẹo, ống nghe chọt vào mắt, đi ra bằng lỗ tai… vô cùng thê thảm.

“A…” Miêu Tiêu Bắc cười miễn cưỡng, “Học sinh này có sở thích đặc biệt thật, tuy đề tài không tệ, nhưng rất chân thật.”

“Nhưng mà rất dọa người.” Phong Tiểu Vũ gật đầu, “Nhưng cái này cũng xem là nghệ thuật, đúng là thiên tài!”



“Ban đầu tôi cũng chỉ nghĩ nó nghe lại rồi vẽ ra, nhưng các anh nhìn ngày vẽ đi.” Tào Linh chỉ xuống ngày ghi bên dưới, “Đều là trước ngày xảy ra vụ án một ngày.”

Mọi người sửng sốt.

“Khả năng biết trước?” Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, “Hay là nguyền rủa?”

Lam Minh nhíu mày không nói, tựa như đang suy nghĩ.

“Ừm… năng lực này rất ít gặp.” Bạch Lâu cầm mấy tấm ảnh nhìn kỹ, hỏi Tào Linh, “Ngày thường học sinh của cô thế nào?”

“Rất hiền, rất ngoan!” Tào Linh nói, “Tôi không biết nó lại làm chuyện xấu.”

Lam Minh nhíu mày, không lên tiếng.

Long Tước hỏi tiếp, “Vậy cô giáo Tào, cô cầm mấy bức ảnh này tới đây là để làm gì?”

“Là vì gần đây lại xảy ra chuyện.” Tào Linh có chút sốt ruột.

“Chuyện gì?”

“Là về tôi…” Tào Linh thấp giọng nói, “Tôi có một người yêu quen nhau bảy năm, vốn chuẩn bị kết hôn, nhưng gần đây, hắn yêu một nữ sinh 18 tuổi, muốn chia tay với tôi.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.

“Năm hắn theo đuổi tôi cũng chỉ là một thằng nhóc, nhưng mấy năm nay ăn nên làm ra, trong túi lúc nào cũng có mấy chục triệu. Tôi cũng không có gì hấp dẫn được hắn, nếu lòng của người ta đã thay đổi, giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Tào Linh thở dài, “Tôi đồng ý chia tay, nhưng dù sao cũng ở bên nhau nhiều năm, hôm đó tôi lên sân thượng trường khóc, vừa vặn gặp phải Hứa Phàm. Nó hỏi tôi có chuyện gì, lúc đó tôi không nói, nó lại đột nhiên hỏi, ‘có phải thằng cha kia ăn hiếp cô phải không?’.”

“Hắn biết bạn trai của cô?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Cũng coi như là biết, bạn trai của tôi lúc trước thường tới trường đón tôi, có nhiều học trò của tôi nhìn thấy.” Tào Linh nói, “Nhưng mà… nó lại nói ‘Hắn ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt’.”

Mọi người nhìn nhau, “Sau đó?”

“Việc làm ăn của bạn trai tôi thất bại, gần như táng gia bại sản chỉ trong một đêm, bạn gái bé nhỏ kia của hắn liền chia tay ngay hôm sau.” Tào Linh nói xong, sắc mặt trở nên nặng trĩu, “Hôm qua hắn gọi cho tôi nói là sai rồi, hy vọng tôi có thể hồi tâm chuyển ý tha thứ cho hắn, tôi từ chối, hắn khóc rất thảm.”

“Cô từ chối là đúng.” Lam Minh thản nhiên nói.

“Ừ.” Tào Linh có chút cảm kích gật đầu, nói tiếp, “Tôi vẫn luôn cảm thấy không ổn, hôm nay cố tình đi tìm Hứa Phàm, muốn nói bóng nói gió kêu nó dừng tay, nhưng hôm nay nó không có trong phòng vẽ, tôi nhìn ra cửa sổ… thấy nó đang vẽ một bức tranh mới.”

“Hắn vẽ cái gì?”

“Trong bức tranh là bạn trai tôi, nhảy lầu tự sát.” Tào Linh bất an nói, “Tối nay tôi muốn đi cùng bạn trai tôi, nhưng tôi sợ một người không cản được, cho nên…”

“Cô muốn nhờ chúng tôi đi cùng để bảo vệ?” Long Tước hỏi, “Ngăn hắn tự sát?”

“Đúng vậy, có lẽ là do tôi đa nghi, nhưng lỡ…”

“Chúng tôi hiểu.” Lam Minh gật đầu, “Cô muốn khi nào xuất phát?”

“Bây giờ được không?” Tào Linh nói, “Tôi vốn cũng chuẩn bị đi ngay lập tức.”

“Được.” Long Tước nhìn mọi người, như là hỏi — Ai đi đây?

Khiết Liêu nói, “Tôi đi với Sishir, chuyện này Sishir đi là tốt nhất.”

“Em đi nữa.” Phong Tiểu Vũ vỗ vỗ Đa Mị, “Đa Mị có đi không?”

Đa Mị ôn hòa gật đầu, hắn vẫn luôn nghe lời Phong Tiểu Vũ.

Vì thế, bốn người lên đường cùng Tào Linh.

Lam Minh đứng lên, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Có muốn tới trường học không?”

“Ý anh là tới xem Hứa Phàm?” Miêu Tiêu Bắc lấy balo, nhét Cổ Lỗ Y đang cầm máy chơi game vào trong, đi cùng Lam Minh ra ngoài.

Bạch Lâu cũng đuổi theo, cùng đi xem họa sĩ tiên đoán ở trường nghệ thuật kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau