Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 Chương 75

Trước Sau
“Tôi bị sự khác thường của cha làm sợ hãi, nhưng không đợi tôi phục hồi tinh thần… ở chân trời phía xa đã vang lên một tiếng sét.”

“Ừm…”

Tiêu Hoa có chút tán thưởng gật đầu, “Tình tiết phong phú, đủ để quay thành một bộ phim kinh dị.”

“Bắc Bắc mau đọc tiếp đi!” Sishir nằm xuống sô pha, đè Cổ Lỗ Y đang muốn bay qua chỗ Miêu Tiêu Bắc, thúc giục, “Muốn nghe tiếp chuyện phía sau.”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc thật ra đem xem sơ phần dưới, mày nhíu lại, đọc tiếp.

“Bên ngoài mây đen che đỉnh, xem ra trời sắp mưa to, tôi bất đắc dĩ nói với cha tôi đang kích động, ‘Bây giờ trời mưa to, không thể đi được.’ Nói xong, tôi bước qua bên kia định đóng cửa sổ…

Đột nhiên tôi nhìn thấy thứ gì đó trong cánh rừng… Vì thế, tôi hơi ngây ra, nhìn chằm chằm, tôi nghĩ có khi nào mình bị ảo giác không, dụi dụi mắt, nhưng sắc trời đã tối sầm… Tôi không nhìn rõ.

‘Để con xuống dưới xem thử.’ Tôi muốn ra ngoài nhưng cha tôi lại cản, chỉ chỉ ra cửa sổ, ‘Đừng ra cửa chính, ra bằng đường này đi.’

Tôi nghi hoặc.

‘Con đi xem cũng tốt.’ Cha tôi cười khổ, ‘Vào rừng xem là con sẽ rõ.’

Tôi mang cả bụng nghi hoặc, nhưng vẫn leo bằng đường cửa sổ ra ngoài, nhảy xuống sân thượng, chạy ra sau nhà.

Hồi nhỏ tôi thường xuyên leo cửa sổ, lầu hai cũng không cao, rất thuận lợi, tôi chạy vào rừng… vừa vào liền thấy một thứ.

Tôi sợ hãi!

Tôi đứng ngây ra trong rừng.

Cây ở đây cao tới che trời, đây là những ký ức đẹp đẽ thời thơ ấu của tôi, nhưng mà bây giờ… Chúng không có cành lá, cứng như đá thạch, toàn thân màu nâu. Ngăn cách giữa hai cây là một thi thể.

Đúng vậy, các cậu không hoa mắt, tôi cũng không, đó đúng là thi thể, khô héo, đã chết nhiều năm… Tôi có thể rõ ràng phân biệt từng thi thể.

Steven, Mike, Emma, Linda, Clusia…

Những anh chị em của tôi, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi trồng cây, cùng nhau chơi trò chơi, còn có những người mẹ, cùng với người làm thuê của công trường, thậm chí còn có những con chó Shepherd đáng yêu.

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết, khàn khàn thê lương.

Mãi cho đến khi cảm nhận sâu sắc sự nóng rát của nước mắt, tôi mới biết tiếng kêu đó là của tôi… Mấy năm tôi rời khỏi đây, người ở đây đều chết cả, nông trường hạnh phúc trở thành địa ngục, cha cũng hấp hối, tất cả đều chết…

Tôi xoay đầu nhìn về biệt thự trong trang viên xa xa.

Xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy bên trong biệt thự đen tối hai dáng người.

Một là Marilyn, một là Maggie.

Mary mặc quần lụa mỏng màu trắng, Maggie thì mặc chiếc đầm màu hồng.

Nói cách khác… Trong mấy năm này, ở biệt thự, giữa những thi thể khô héo, chỉ có duy nhất Maggie là vẫn duy trì sắc diện của người sống…

Ma quỷ! Trong đầu tôi xuất hiện từ đó, hút sạch sinh khí của mọi người, còn lại mình mình, chỉ có thể là ma quỷ!

Tôi chạy như điên về nhà, kéo Marilyn đang ngồi chơi cùng Maggie.

Mary và Maggie đều giật mình, tôi kéo Mary ra phía sau, nhìn Maggie, nhìn cỡ nào cũng thấy đôi mắt đó quỷ dị không nói nên lời.

‘Anh yêu.’ Mary nhìn tôi khó hiểu, cảm thấy tôi đột nhiên trở nên vô cùng cáu kỉnh.

Tôi cảnh giác nhìn Maggie, ‘Ngươi làm gì bọn họ?’

Sắc mặt Maggie trở nên nghi hoặc, ‘Thomas, anh nói gì vậy?’

‘Đừng giả vờ nữa, bọn họ chết hết rồi!’

‘…’ Maggie im lặng một lúc mới thản nhiên gật đầu, ‘Đúng vậy, mọi người đều chết rồi, chỉ còn chúng ta thôi.’

‘Trời ạ, là do bệnh dịch sao?’ Mary rốt cuộc cũng hiểu tại sao trang viên lại hoang tàn như vậy.

Tôi vẫn như cũ, không muốn bỏ qua cho Maggie, tôi mặc kệ sự ngăn cản của mọi người, đưa Maggie cùng búp bê của nó nhốt vào tầng hầm, khóa trái cửa, hơn nữa còn báo cảnh sát.

‘Thomas!’ Mary bất mãn với hành động của tôi, nhưng tôi nói với cô ấy, ‘Maggie bằng tuổi với anh!’

Sau khi Maggie nhìn ảnh chụp của tôi và Maggie khi còn nhỏ, cô ấy liền hoàn toàn ngây ra.

Cảnh sát ở trấn trên xuống đây.

Mọi người thật ra đã sớm sinh nghi với những chuyện xảy ra ở trang viên này, nhưng vì ngại uy tín của cha tôi, nơi này còn là lãnh địa tư nhân, cho nên bọn họ không dám vào điều tra.

Tôi mang cảnh sát ra khu rừng phía sau, để bọn họ xem thi thể.



Cảnh sát và mọi người ở trấn trên đều đến, mọi người cùng nhất trí — Là ma quỷ làm!”



“Không hợp lý.”

Miêu Tiêu Bắc đọc tới đây, Lam Minh tự nhủ nói một câu.

“Đúng đó đúng đó!” Phong Tiểu Vũ gật đầu, “Giống như kịch bản bị xoay ngược! Nếu có ma lực lớn vậy thật, làm sao có thể để Thomas đó dễ dàng gọi được cảnh sát tới?”

Miêu Tiêu Bắc đã xem xuống dưới, “A, còn nữa!”

Tất cả cau mày chờ Miêu Tiêu Bắc đọc tiếp.

“Nói thật, chúng tôi ngoài miệng tuy không nói, nhưng mười mấy năm trôi qua, gần như mọi người đều nghĩ Maggie không phải người, hoặc bị oán linh sống vất vưởng bám thân.

Cùng lúc, hình tượng quái dị của Maggie, trong cơ thể nhỏ bé đáng yêu là một linh hồn không biết tuổi. Maggie luôn dùng ánh mắt cô đơn nhìn chúng tôi, ai cũng không biết trong đầu Maggie nghĩ cái gì. Về mặt khác, Maggie đến từ trại tập trung, là nơi mà oan hồ và ma quỷ tụ tập.

Mấy năm nay, ở thị trấn nhỏ này đã xảy ra vài chuyện quái lạ, tại hoa không ngừng, cả người lẫn vật đều chết…

Sau đó, mục sư cũng đến, mọi người nhận định, Maggie là yêu ma… Phải đốt chết mới có thể cứu vớt thị trấn nhỏ này.

Dưới tình huống mọi người đều đồng tình, chỉ có Mary là cật lực phản đối, cô ấy cho rằng làm cái này rất ngu muội, cho dù mưu sát cũng phải điều tra rõ ràng, không thể tùy tiện nói người ta là ác ma.

Tôi đương nhiên cũng phản đối, nhưng nghĩ tới mấy anh chị em chết trong rừng, tôi lại do dự… Các cậu cứ mắng tôi đi, tôi là một người tàn nhẫn còn vô tình vô nghĩa. Trong lòng tôi có quỷ, tôi biết, bởi vì tình yêu Maggie đối với tôi, mà tôi lại thay lòng, cho nên Maggie mới giết hết người thân của tôi. Tôi cảm thấy bản thân như nổi điên, hy vọng giải thích được tất cả mọi chuyện… Tôi ích kỷ như thế nào?!

Cuối cùng, Maggie bị người của trấn trên ném vào đống lửa, chết cháy…

Nói tới cũng kì lạ, sau khi Maggie chết, mây đen liền biến mất, cây cối mọc lại, xanh tươi, không tới nửa tháng, tất cả đều trở lại như ngày đầu.

Mọi người đều vô cùng vui vẻ, chỉ có duy nhất một người rầu rĩ không vui — Marilyn.

Cô ấy bị cái chết của Maggie đả kích, Mary ngồi trên sô pha từng chơi với Maggie, nhìn chằm chằm con búp bê Sophie mà Maggie thích nhất, một ngày rồi một ngày trải qua càng trở nên gầy yếu.

Bệnh của cha tôi đã khỏi, ông ấy cho tôi biết một chuyện, làm tôi không còn áy náy vì đã hại chết Maggie.

Nghe nói sau khi tôi không thư từ với Maggie nữa, Maggie liền trở nên vô cùng giận dữ… Người trong nhà thường xuyên gây gổ với Maggie. Ai mà đắc tội với Maggie, ngày hôm sau liền biến mất, thật lâu sau, ông ấy tìm thấy những thi thể trong khu rừng, nhưng người trong nhà đã bị Maggie kiểm soát. Cha tôi an ủi, ‘Nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài đi, chúng ta chỉ vừa giết một ác ma, nó ở lại đây sẽ càng có nhiều người chết.’

Tôi ổn hơn, quyết định quay về New York với Mary, bắt đầu cuộc sống mới.”

Miêu Tiêu Bắc đọc tới đây, lật sang trang kế tiếp, khó hiểu hỏi Lam Minh bọn họ, “Tôi cảm thấy câu chuyện vẫn chưa kết thúc, nếu Maggie thật sự là quỷ, còn có sức mạnh, tại sao không giết mấy người kia mà lại cam tâm tình nguyện chết cháy?”

“Tôi cũng thấy lạ.” Bạch Lâu cúi đầu cẩn thận nghiên cứu búp bê, bảo Miêu Tiêu Bắc tiếp tục đọc.

“Tôi và Mary về tới New York, Mary vẫn bị suy sụp tinh thần, cả ngày ôm Sophie ngẩn người, tôi rất sầu lo, hơn nữa còn cảm thấy con búp bê của Maggie thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Sau đó, ngay khi tôi muốn thiêu hỏa con búp bê, Mary đột nhiên bạo phát, tôi và cô ấy gây một trận.

Cô ấy dùng những lời ác độc nhất mắng tôi, tôi quả thật rất khó hình dung, không thể tin đây là Mary mà tôi từng yêu.”

“Rồi xong.” Long Tước cười lạnh, “Thì ra là vậy.”

“Ừ… Thomas này đúng là ngu ngốc, tự chuốc lấy khổ.” Khiết Liêu ôm con sói con trong lòng, nói, “Ông ta mất đi tất cả… Ngoại trừ người vợ Marilyn đó, còn có Maggie, cho nên tôi rất ghét con người, vừa ích kỷ lại ngạo mạn.”

“Nói như vậy, ma quỷ không phải là Maggie?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

“Có thể không phải.” Sishir nhướn người, nhìn chằm chằm con búp bê, “A… là con búp bê phép thuật!”

“Phép thuật?” Miêu Tiêu Bắc cũng cúi đầu nhìn, Lam Minh chọt eo hắn, hắn giật mình, xoay đầu nhìn Lam Minh.

“Bắc Bắc, đừng phân tâm, đọc tiếp đi.” Lam Minh thúc giục.

Miêu Tiêu Bắc đọc tiếp, “Sau ngày đó, Mary liền thay đổi, cô ấy đổi cách ăn mặc, đêm nào cũng đi bar, trở thành một gái làng chơi. Ngày nào tôi cũng bề bộn công việc, còn cô ấy chỉ có đi chơi, nhưng không thể phủ nhận, cô ấy càng lúc càng xinh đẹp. Tôi bị sắc đẹp của cô ấy hấp dẫn, dung túng, chiều chuộng, gần như đem hết tất cả cho cô ấy.

Không lâu sau, cha tôi qua đời, tôi bán trang viên đi với giá cao, tiền tài đầu tư vào đất đai. Tôi kinh doanh cũng tốt, trước khi bất động sản bị phá sản, tôi rút lui kịp thời, đem tiền đầu tư vào chứng khoán. Trước khi chứng khoán xuống giá, tôi lại mang tài chính đầu tư vào vàng bạc… Ba lần đầu tư, ba lần đầu kiếm được rất nhiều tiền, chính tôi cũng không biết mình có bao nhiêu… Sau đó, tiền bạc đối với tôi không còn ý nghĩa nữa, chỉ là mấy số không tăng dần đều trong tài khoản thôi. Nhưng mỗi ngày trôi qua tôi lại thấy trống rỗng, tôi không biết tôi đang nhớ cái gì, trong lòng rỗng tuếch, tôi không dám nhớ lại quá khứ, hàng đêm bị ác mộng ám ảnh.

Chúng tôi sống như vậy mười năm, tôi kiếm tiền cho Mary xài, cô ấy ngày ngày càng đẹp, gương mặt tỏa sáng, có hàng ngàn người theo đuổi. Mà tôi thì càng ngày càng già đi, mỗi ngày càng uể oải mệt mỏi, mỗi ngày càng thêm trống vắng.

Hai mươi năm sau, tôi bước vào tuổi trung niên, nhưng Mary vẫn là hình dạng của năm hai mươi mấy tuổi, chúng tôi bắt đầu sống riêng, cô ấy chu du khắp nơi ăn chơi đàng điếm, còn tôi thì lo xong sự nghiệp, ngày ngày ngồi trong phòng ngẩn người.

Mãi cho đến giờ phút đó, tôi rốt cuộc nhận ra… Có lẽ tôi sai rồi, chúng tôi đều sai cả rồi! Nhưng tôi không dám truy cứu chân tướng, tôi sợ suy nghĩ cẩn thận sẽ ra kết quả, tôi sẽ phát điên mất!”

“Marilyn bị kiểm soát?” Đa Mị nhíu mày, “Sophie mới là vật dẫn thật sự?”

“Rất có thể.” Lam Minh gật đầu, “Nhưng mà, bây giờ Marilyn đã trở thành vật dẫn hoàn mỹ.”

“Trong thư còn một đoạn cuối.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Mãi cho tới năm năm trước, trong một lần dọn dẹp gác xếp, tôi phát hiện Sophie bị khóa trong một chiếc hộp.

Lúc tôi thấy Sophie, không biết tại sao lại nhớ tới Maggie, liền nhẹ nhàng ôm Sphie vuốt ve… Tôi phát hiện bên hông Sophie, có một mối nối rõ ràng, tựa như từng bị người ta xé ra may lại.

Tôi tìm một cái kéo, tìm thấy trong người Sophie một lá thơ, chữ viết quen thuộc làm tôi tuôn lệ, cũng làm cho tôi hối hận không thôi.



Thư vẫn còn ở đây, sau khi đọc xong lá thư tôi liền hiểu ra tất cả.

Áy náy và hối hận gần như đã phá nát tôi hoàn toàn, tôi gần đất xa trời, nhưng oán hận và bi thương trong lòng không có cách nào xóa bỏ, tôi nghĩ sau khi chết tôi sẽ biến thành lệ quỷ, đây cũng không đủ trừng phạt kẻ ích kỷ như tôi. Nhưng hung thủ thật sự lại đang nhan nhản ngoài vòng pháp luật, kẻ đã lợi dụng sự ngu xuẩn và làm tổn thương người tôi yêu thương nhất!

Nếu các cậu có khả năng, làm ơn giúp tôi bắt nó, trong khoảng thời gian ngắn nó sẽ quay về, đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho Maggie và Marilyn.

Cuối cùng, cám ơn các cậu đã nhận vụ án này.”

Miêu Tiêu Bắc đọc xong lá thư, Bạch Lâu cũng tìm được vết mở ở bên hông Sophie, lấy được lá thư, đó là một tấm da dê rất cổ xưa.

“Tôi không hiểu trên đó viết gì.” Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ đưa lá thư cho Lam Minh.

Lam Minh nhăn nhíu, Sishir cầm lấy, “Đây là tiếng Bồ Đào Nha, người Brazil có nhiều người biết tiếng Bồ Đào Nha.”

Mọi người giật khóe miệng — Sishir ngốc vậy mà biết tiếng Bồ Đào Nha, quả nhiên vẫn có vài cái xài được.

“Thomas thân yêu.” Sishir bắt đầu đọc thư:

“Tôi là Maggie. Khi đọc được lá thư này, có thể tôi đã chết rồi, cậu không cần áy náy cũng không cần phải đau khổ, tôi cũng tới tuổi phải chết rồi.

Xin lỗi vì đã gạt cậu, bây giờ, tôi muốn nói cho cậu nghe một sự thật.

Lúc ‘baba’ nhận nuôi tôi, thật ra tuổi của tôi còn lớn hơn cả baba.”

“Không phải chớ?!” Sishir giật mình, “Thật hay giả?”

“Chứng không già đúng là có thật.” Bạch Lâu nói, “Tôi từng xem một bản ghi chép về phương diện này, y học cũng không giải thích được, chứng không già và chứng lùn không giống nhau, bọn họ không bị đổi giọng, cũng không trưởng thành, hình dạng bình thường không khác gì con nít, hầu hết trí lực đều không phát triển, nhưng có vài người lại có trí lực giống như người bình thường, vì vậy bọn họ trở thành…”

“Claudia trong Interview with the vampire!” Phong Tiểu Vũ nói.

Tất cả đều im lặng… có vẻ như giống như thế.

“Tiếp tục, tiếp tục.” Miêu Tiêu Bắc giục Sishir đọc tiếp.

“Cuộc sống trước chiến tranh cũng không có gì tốt, ban đầu tóc tôi màu đen, mắt cũng đen, mọi người nghĩ tôi là phù thủy của Romany, tôi sống lưu lạc khắp nơi. Có một lần, đi ngang qua một ngôi mộ, nhặt được Sophie.

Lúc đó Sophie chỉ là một búp bê bình thường, tôi cũng rất cô đơn nên làm bạn với nó, cho tới khi chiến tranh xảy ra, tôi bị đem về trại tập trung.

Lúc đó tôi cũng không sợ, cảm thấy cái chết là sự giải thoát. Sophie lại nói chuyện với tôi.

Nó nói có thể bảo vệ tôi, nhưng tôi phải ký một hợp đồng với nó — Cả đời không thể rời khỏi nó, mãi cho tới khi tôi chết, nó sẽ thỏa mãn yêu cầu của tôi, tôi cũng phải cố gắng giúp nó.

Tôi đương nhiên đồng ý, vì thế… tôi sống sót, từ phù thủy tóc đen biến thành búp bê đáng yêu.

Sau đó, tôi được ‘baba’ tốt bụng thu dưỡng, khoảng thời gian ở cùng mọi người là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

Cậu từng tỏ vẻ áy náy vì xa lánh tôi… Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết Thomas, mọi người đều là con của tôi, tôi yêu mọi người. Mặt khác, cũng là do tôi cố tình xa lánh mọi người, tôi phải bảo vệ sự an toàn của mọi người, bởi vì Sophie đã thay đổi.

Sophie trở nên giận dữ, bởi vì nó muốn bước ra thế giới bên ngoài, nó là ác ma khát máu… Khế ước hình thành giữa nó và tôi tạo thành sự trói buộc, nó hại chết rất nhiều người, nhưng không thể thoát khỏi tôi, tôi nhốt nó trong trang viên, muốn cùng nó chết già.

Nhưng Sophie đem tất cả chuyện xấu đổ lên đầu tôi.

Tôi không thể nói với người khác về thân phận của nó, bởi vì không ai tin tôi, hơn nữa nó còn lấy tính mạng của cha và cậu để uy hiếp tôi.

Sau khi nghe cậu kết hôn, tôi vô cùng vui vẻ, nhưng Sophie lại sửa lá thư, đổi thành gọi cậu về.

Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm, tôi thật sự vui vẻ, cô bé là vợ của cậu, tôi cũng xem cô bé là con của tôi, muốn cho cô bé vui vẻ… Khi cậu nhốt tôi vào tầng hầm, tôi nhìn thấy Sophie tươi cười, tôi biết nó đã thành công, nó có thể hoàn toàn thoát khỏi tôi.

Tôi vội vàng viết lá thư này, không biết khi nào cậu mới phát hiện, Sophie có thể gây ra điều bất lợi cho Marilyn… Tôi xem ra, nó rất khát vọng thân thể xinh đẹp đó.

Thomas, tôi vô cùng xin lỗi đã biến cuộc sống của cậu trở nên rối tinh rối mù, xin hãy tha thứ cho tôi, Maggie.”

“Viết lá thư này xong không bao lâu thì chết cháy.” Phong Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, “Đúng là hoang đường.”

“Nhưng đúng là rất nhiều người nghi ngờ Maggie chứ không hề nghi ngờ con búp bê kia.” Khiết Liêu có chút bất đắc dĩ, “Sophie đó là ác linh gì? Có thể nhìn ra không?”

Bạch Lâu cầm búp bê lên nhìn, “Ừm… Không nhìn ra, đi lâu quá rồi.”

“Tại sao lại đóng cọc gỗ vào người búp bê?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Đây là một loại ràng buộc.” Sphinx nói, “Búp bê là vật dẫn linh hồn sớm nhất, mặc kệ Sophie thật có đi đâu, nó cũng không thể thoát khỏi búp bê. Đóng cọc gỗ giữa ngực búp bê, chưa chắc giết được Sophie nhưng trong lòng nó sẽ giống như có ruồi bọ rất chướng mắt… Cho nên nó sẽ về tìm Thomas.”

“Chúng ta tới nhà Thomas xem thử đi.” Miêu Tiêu Bắc đề nghị, “Tôi muốn biết Sophie rốt cuộc là cái gì.”

“Đúng vậy.” Lam Minh gật đầu, “Cũng nên báo thù cho vong hồn này.”

Tất cả mọi người gật đầu.

Bạch Lâu thả búp bê vào hộp, mọi người đứng dậy, dựa theo địa chỉ Thomas đưa, lái xe tới nhà ông… Chuẩn bị gặp Sophie chân chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau