Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 Chương 77

Trước Sau
Miêu Tiêu Bắc cũng muốn dùng linh lực để khám phá thế giới nội tâm của ông già kia, nhưng mà không chạm vào? Nếu ông già đó là ma vật thì dễ xử lý rồi, nhưng mà… ông già này thoạt nhìn rất bình thường, linh lực mỏng, Miêu Tiêu Bắc không có cảm giác gì.

Thomas chậm rãi bước tới trước xe, dựa vào cốp trước, lạnh lùng nhìn mọi người, “Các cậu so với trong tưởng tượng của tôi, lợi hại hơn nhiều… Quả nhiên là ác ma cao hơn một bậc.”

“Ông rất hiểu ác ma.” Lam Minh hỏi, “Ông cũng vậy?”

Thomas lắc đầu, “Tôi là người… Ma vật thiện lương và thần vật không thể giết chết con người, bởi vì đạo đức của các cậu không cho phép.”

Lam Minh cười lạnh, “Đãi ngộ này không dành cho những kẻ giết người.”

Thomas cười haha, “Tôi giết ai? Tôi chưa từng giết ai cả.”

“Marilyn!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Còn có Maggie.”

Thomas có chút kích động, thật lâu sau mới hít một hơi nói, “Không phải! Bọn họ không phải do tôi giết!”

“Nói dối!” Bạch Lâu cảm thấy người này rất ích kỷ, còn cố chấp.

“Con người, luôn có vài chuyện không thể kiểm soát.”

“Theo góc độ học thuật phân tích, ông ta là người theo chủ nghĩa ích kỷ và bi quan!” Sishir than thở với Miêu Tiêu Bắc, “Ông ta đang trốn tránh trách nhiệm.”

Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, xoay đầu nhìn Lam Minh.

Lam Minh nhìn chằm chằm Thomas một lúc, lên tiếng hỏi, “Ông không sợ?”

Thomas lắc đầu.

“Tại sao?” Long Tước hỏi, “Có nhiều loài không giống mình, còn có cả Sophie, sao ông không sợ?”

“Tôi là kẻ sắp chết.” Thomas nhẹ nhàng cởi áo khoác, Miêu Tiêu Bắc đã thấy lạ từ đầu, trời nóng như vậy sao ông già này còn mặc nhiều như thế, nhưng khi thấy ông cởi hết quần áo, tất cả đều hiểu… Thân thể Thomas cũng thối rữa giống như Sophie.

“Sao lại…”

“Tôi bị ô nhiễm.” Thomas nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc nói, “Cậu cũng là con người, cậu cũng sẽ bị ô nhiễm! Ác ma chẳng có ai tốt!”

“Được rồi.” Lam Minh có chút không kiên nhẫn cắt ngang, “Ông còn không biết bản thân mình là gì mà đã mau chóng mắng ác ma, ông dùng lá thư đó dụ chúng tôi tới đây là để muốn tiêu diệt chúng tôi và Sophie?”

“Đúng vậy.” Thomas không phủ nhận.

“Nội dung trong thư là giả?” Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc, “Ông thật sự lừa Marilyn?”

Ông già ngẩn người, không nói gì, thật lâu sau mới lắc đầu, “Không phải vậy…”

Trong phòng, Marilyn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài.

“Lúc đó tôi vô cùng mâu thuẫn, có đôi khi tính toán trong đầu với sự thật rất mâu thuẫn, không phải sao?” Thomas nói, “Thế sự không giống như ý muốn, Maggie và Marilyn đều có chỗ hơn người, tôi đều yêu họ, nhưng người này… Cô ta làm tôi mất hết, hại chết hai người tôi yêu thương nhất.”

Biểu tình của Thomas rất giận dữ, làm người ta nháy mắt nảy sinh ảo giác, không biết là người hay là quỷ.

Miêu Tiêu Bắc hơi nhíu mày, “Chẳng lẽ ông không làm gì sai?”

“Tôi yêu người ta có gì sai?” Thomas hỏi lại.

“Yêu người ta đương nhiên không sai, nhưng yêu đến làm người ta chết mà vẫn cho mình là đúng?” Miêu Tiêu Bắc chán ghét, “Trên đời này làm gì có ai ích kỷ như ông?”

“Cậu không hiểu đâu, vì cậu đâu có yêu.” Ánh mắt của Thomas trở nên âm trầm, sau đó lại mỉm cười, “Nhưng mà cũng không quan trọng, dù sao ác ma cũng tốt, con người cũng được, ai cũng phải chết, ai cũng không sống mãi… Tương lai không xa, các cậu sẽ hiểu.”

“Ý ông là gì?” Lam Minh sửng sốt.

Thomas cười nhạo hỏi lại, “Các cậu chẳng lẽ không phát hiện, dạo này ác ma càng ngày càng nhiều à? Lực lượng hắc ám đang dần trở nên mạnh hơn sao? Đợi tới khi bóng đêm bao trùm địa cầu, tất cả cũng không tồn tại nữa…” Nói xong ông lấy trong túi ra một chiếc điều khiển, chỉa về phía Marilyn, nhấn một cái.

Mọi người xoay đầu lại, chợt nghe “Oanh” một tiếng.

Phía sau chỗ ngồi của Marilyn, có một cánh cửa mở ra… Bên trong máu chảy ra ào ào… Máu chảy đầy mặt đất, dọc theo bùa chú, cuối cùng tạo thành một bức tranh.

Khi lấp đầy vòng tròn, mặt đất dần dần bị vùi lấp, có ánh sáng màu đỏ bắn lên.

Bóng tối xung quanh bị ánh sáng đỏ rọi vào, có vẻ âm trầm quái dị.

“A!”

Marilyn trong phòng đột nhiên hét to.

“Cô ấy…” Miêu Tiêu Bắc muốn chạy vào, nhưng bị Lam Minh kéo lại, “Bỏ đi Bắc Bắc, cô ta đã sớm không phải người, địa ngục là nơi cô ta phải đến.”

Miêu Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói vậy, dừng chân. Lại nhìn… Marilyn chậm rãi ngã xuống, làn da tuyết trắng nháy mắt trở nên khô nứt vàng khè… Từ trong hài cốt, có rất nhiều hồn thể màu đen thoát ra… Những linh hồn này tạo thành gương mặt khác nhau, vặn vẹo dữ tợn, có chút còn không đầy đủ, bọn họ bao hàm ai oán, há to miệng kêu lên.



Miêu Tiêu Bắc chợt nghe bên tai những tiếng kêu thảm thiết, trước mắt hiện ra những cảnh như trong phim trắng đen ngày xưa, phần lớn đều rất thê thảm, hai mắt xem không kịp, đầu choáng váng, còn có một cảm giác như sụp đổ. Những hình ảnh xuất hiện sau đó như kim châm đâm vào đầu, đau nhức khó chịu, có rất nhiều tin tức không ngừng tiến vào, Miêu Tiêu Bắc không tiếp thu được.

Cuối cùng, trước mắt Miêu Tiêu Bắc bị màn đêm thay thế… Giương mắt là những oan hồn che kín bầu trời, bên tai vang lên tiếng kêu của Lam Minh, dần dần trôi xa.

Chờ Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, cảm giác thân thể có chút đau nhức, giống như vừa qua khỏi cơn bệnh. Trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ thích hợp, nằm trong chăn rất ấm, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu chờ đợi trời đông gió rét, mùa đông nằm trên giường bọc chăn là tốt nhất.

“Cục cục.”

Tiếng kêu quen thuộc vang lên, Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt, nhìn thấy Cổ Lỗ Y ở bên gối, vươn tay nhỏ bé sờ lên trán hắn, ngẩng mặt như cảm giác nhiệt độ, sau đó rút tay, gật đầu hôn hắn một cái, “Bắc Bắc.”

“Cổ Lỗ Y…”

Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong phòng.

Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc, “Sao lại ở đây, chúng ta về khi nào?”

“Cậu bị hôn mê, là tôi bế cậu về.”

Ngoài cửa vang lên giọng của Lam Minh.

Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn, thấy Lam Minh tựa vào cửa, cầm đồ uống trên tay, nghe mùi có thể là cacao nóng.

Miêu Tiêu Bắc nhìn đồng hồ treo tường, là mười giờ tối, trong lòng nghĩ sao mình ngủ lâu vậy, liền hỏi, “Buổi tối uống cacao nóng không sao chứ? Coi chừng bị cao máu.”

Lam Minh cười cười, “Tiêu Bắc, bây giờ là mười giờ sáng.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, Cổ Lỗ Y bay tới cửa sổ, kéo màn ra… Ánh sáng chói chang rọi vào phòng, Miêu Tiêu Bắc hơi nheo mắt lại, mở mắt ra, quả nhiên, bên ngoài trời xanh gió mát.

“Trời sáng rồi?” Miêu Tiêu Bắc giật mình.

“Hôm nay là buổi sáng ngày thứ ba.” Lam Minh bưng ly cacao tới, ngồi xuống bên giường, “Cậu không đói sao? Cacao nóng này cho cậu.”

“Sao tôi ngủ lâu vậy?” Miêu Tiêu Bắc cầm ly cacao, đúng là thấy rất đói, uống một ngụm, cacao nóng hầm hập làm cổ họng rất thoải mái.

“Ý thức của cậu tiếp thu quá nhiều tin tức của ác linh, vượt quá sức thừa nhận, cho nên hôn mê, còn phát sốt.” Lam Minh sờ trán Miêu Tiêu Bắc, “Có khó chịu không?”

“Bây giờ không sao.” Miêu Tiêu Bắc cũng thấy trên tay có lỗ kim, chắc là có vô nước biển, “Sau đó thế nào? Thomas và Marilyn ra sao?”

Lam Minh nhẹ nhàng lắc đầu, “Đều chết cả rồi.”

“Đã chết?”

“Thật ra bọn họ đã sớm chết, chỉ là oán linh khoác lên cái xác đứng ở đó mà thôi, duy trì sự sống của bọn họ là tri thức oán niệm.” Lam Minh thở dài.

Miêu Tiêu Bắc xoa xoa huyệt thái dương, “Tôi nghe thấy rất nhiều âm thanh kì lạ, tiếng thét chói tai này nọ, còn thấy rất nhiều thứ rất đáng sợ.”

“Cuối cùng phù chú vực sâu kia đã hút tất cả ác linh vào… kể cả Thomas.”

“Thomas cũng là ác linh?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.

“Ông ta đã oán niệm đến chết.” Lam Minh ngồi xuống bên giường Miêu Tiêu Bắc, “Cậu thấy cái gì? Chắc là phong phú lắm?”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, cũng không muốn nhớ lại, “Tôi thấy rất nhiều người khóc thảm ở trại tập trung, còn có những người lưu lạc sau cuộc chiến không có nhà để về, tai nạn xe cộ, giết người… Rất nhiều bi kịch, tựa như những bộ điện ảnh cũ. Tôi còn nhìn thấy cảnh Maggie đang hát, nhảy múa, còn có hình ảnh khi Thomas còn trẻ, nhảy múa với Marilyn, còn nữa…”

“A!” Miêu Tiêu Bắc đang nói thì hắn đột nhiên bật dậy.

“Sao vậy?”

Miêu Tiêu Bắc giữ cánh tay Lam Minh, “Người nhà của Thomas, cũng không phải do Maggie hay Sophie giết chết!”

“Cái gì?” Lam Minh nhíu mày.

“Là một ông già nổ súng…” Miêu Tiêu Bắc nhớ đến đây, hỏi, “Có ảnh chụp mà ha? Bức ảnh gia đình đó. “

Cổ Lỗ Y bay xuống lầu, giúp Miêu Tiêu Bắc đem tấm ảnh lên, Bạch Lâu nghe nói Miêu Tiêu Bắc đã tỉnh, cũng đi theo lên lầu.

Miêu Tiêu Bắc cầm ảnh chụp xem kỹ, chỉ vào cha của Thomas, “Là ông ta! Chính ông ta bắn!”

“Nói như vậy… cha của ông ta cũng là ác ma?” Mọi người khó hiểu.

“Thi thể của Thomas đâu?”

Lam Minh nghĩ nghĩ, “Marilyn bị hút vào vực sâu, linh hồn của Thomas bị hút vào, thi thể vẫn còn ở lại, có người đưa đi rồi.”

“Có biết tang lễ được cử hành ở đâu không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có lẽ, người cuối cùng biết chân tướng sự việc là cha của ông ta!”

“Nếu ông ta không phải con người, vậy thì đừng bàn chuyện khác nữa.” Lam Minh nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Cảnh Diệu Phong.



Cảnh Diệu Phong bắt máy, sau khi nghe xong câu chuyện, nói có thể giúp Lam Minh tra địa điểm, quả nhiên, không lâu sau, hắn gọi điện lại, nói tang lễ được cử hành vào chiều nay, ở nghĩa địa phía sau nhà thờ.

Miêu Tiêu Bắc xuống giường thay quần áo, cùng Lam Minh bọn họ ra ngoài, tới tham dự tang lễ của Thomas.

Tới tham dự lễ tang của Thomas là một người phụ nữ da đen già nua, tóc trắng, thân hình tiều tụy.

Mọi người nhận ra, bà chắc hẳn là một trong những bà mẹ da đen chăm sóc Thomas bọn họ năm đó.

Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, bà ta cũng là quỷ?

Lam Minh cười cười lắc đầu — Chỉ là một bà lão gần trăm tuổi thôi.

Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở ra, bọn họ đứng phía xa, vẫn chưa bước qua đó, cả tang lễ của Thomas, chỉ có bà mẹ da đen và người nhà của bà tham gia, rất nhanh, tang lễ cũng kết thúc, mọi người đều ra về.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ chờ đợi rất lâu, vẫn không nhìn thấy ai khác, cuối cùng đành phải từ bỏ, chuẩn bị rời khỏi.

Mọi người vừa định đi, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc túm tóc hắn kéo một cái, vươn tay chỉ ra phía xa.

Chỉ thấy có một lão già, chậm rãi đi tới.

Râu tóc ông trắng xóa, nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất khỏe, chậm rãi đi về phía bia mộ của Thomas, đứng thẳng… cúi đầu nhìn bia mộ cô đơn.

Vừa nhìn, Miêu Tiêu Bắc liền nhận ra, ông chính là cha của Thomas, khi nhìn vào bức ảnh gia đình, chính ông là người đã nổ súng bắn chết toàn bộ thân nhân của Thomas… Mà hình dáng của những thân nhân đó cũng vô cùng đáng sợ, đều là quái thú biến dị dữ tợn.

Ông già ngẩng đầu, nhìn nhìn Lam Minh bọn họ.

Miêu Tiêu Bắc để ý, ông và Thomas trông rất giống nhau, nhìn ông có cảm giác trẻ hơn Thomas vài tuổi.

“Nó rốt cuộc vẫn chết.” Ông già khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn Lam Minh bọn họ, “Phiền các cậu rồi.”

“A… Ông cũng là quỷ sư?” Bạch Lâu có chút khiếp sợ.

Ông già gật đầu với mọi người, “Đúng vậy, một quỷ sư thất bại.”

“Năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Tại sao lại giết chết mấy đứa con của ông?”

Ông già gật đầu, vươn tay xoa xoa mặt, “Tôi thu dưỡng rất nhiều đứa nhỏ, bọn nó đều là cô nhi từ chiến tranh. Trên chiến trường, xung quanh có rất nhiều du hồn, lúc đó tôi thu dưỡng những đứa nhỏ này, là vì bọn nó không phải con người.”

Tất cả đều giật mình.

“Tất cả đều không phải người?”

“Đúng, kể cả Thomas.” Ông già ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, “Nếu tôi thả bọn nhỏ đi, bọn nó sớm muộn gì cũng ma hóa, sẽ trở thành lệ quỷ hại người, vì thế tôi thu dưỡng bọn nhỏ, đưa bọn nhỏ về nhà nuôi.

Xung quanh trang viên của tôi đều có bùa chú, chỉ dùng để khống chế ác ma, tôi cố gắng kiểm soát bọn nhỏ, thay đổi tâm linh, cố gắng để bọn nhỏ cho tới khi già cũng không phát hiện mình là lệ quỷ, chỉ cần ma quỷ vẫn nghĩ mình là con người, một giây vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ vẫn sẽ ngủ say.”

Tất cả liếc sang Bạch Lâu, Bạch Lâu gật đầu, “Đúng vậy.”

“Tất cả đều yên ổn, mãi cho tới khi Thomas rời khỏi.” Ông tiếp tục nói, “Thomas là con của tôi, ban đầu có thể trở thành quỷ sư, nhưng nó lại có tình yêu vặn vẹo với Maggie, làm nó dần để lộ một mặt ma tính. Trong thời gian nó rời khỏi, đã xảy ra một chuyện kì lạ.”

“Chuyện kì lạ?”

“Đúng… lực lượng hắc ám đột nhiên mạnh hơn!” Ông nói, “Đối với ác linh, đặc biệt là ác linh có linh lực yếu, lực lượng hắc ám có nguy hại đặc biệt lớn. Lũ ác linh rục rịch, bọn nhỏ bắt đầu phóng ra nhiều năng lượng đáng sợ, cỏ khô trụi, cừu bị cắn chết, cây cối héo rũ. Tôi chỉ ra tay giết những đứa đã ma hóa hoàn toàn, muốn ra ngoài hại người.”

Mọi người liếc nhìn nhau… Thì ra là vậy.

“Lúc Thomas trở về, tôi đang muốn giải quyết Sophie.” Ông bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhưng nó lại quá sốt ruột… Tôi không thể cản nó, bởi vì không dám nói cho nó biết, nó không phải con người.”

“Vậy tại sao ông ta biết?”

Ông lắc đầu, “Tôi không dám đối mặt với nó nên đã nói dối là tôi đã chết.”

Lam Minh cười, “Bản thân ông là quỷ sư, năng lực thừa nhận lại có hơi kém rồi đó.”

Trên mặt ông xuất hiện nét xấu hổ, “Được rồi… tôi thừa nhận, tôi không thể ngăn cản Thomas và Sophie, Thomas không trở thành quỷ sư, trong lúc người và quỷ không ngừng giãy dụa, mất đi Maggie và Marilyn làm nó hoàn toàn phát điên, hối hận và oán hận không có chỗ phát tiết, nó bắt đầu hận ác ma. Sophie cũng không vui vẻ, có được thân thể nhưng lại mất đi bạn bè… Hai thân thể và linh hồn bắt đầu hư thối, cho nên bây giờ tất cả đều đã chết.”

“Hư thối này cũng không phải hiện tượng bình thường?” Bạch Lâu hỏi, “Còn ông? Ông thế nào?”

“Ma vật mới sinh bị lực lượng hắc ám ảnh hưởng rất lớn, trước mắt tôi vẫn chưa có gì… Nhưng mà, sức mạnh này đang dần lớn hơn, tôi dự cảm có chuyện đang xảy ra.” Nói xong, ông xoay người, “Tôi đi đây, sau này có duyên, có lẽ sẽ còn gặp lại.”

Nói xong, ông xoay người, đi thẳng không ngoái đầu nhìn lại.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ nhìn bóng ông xa dần, cũng cảm thấy áp lực trong lòng… Náo loạn nửa ngày, thì ra ngay từ đầu đã là một bi kịch.

Nhưng thứ làm người ta để ý chính là lực lượng hắc ám mà Thomas và ông già nhắc tới, rốt cuộc nó là cái gì?

Miêu Tiêu Bắc lặng lẽ nhìn qua Lam Minh, sắc mặt hắn không tốt lắm, nhìn có chút trầm trọng cũng rất hoang mang. Miêu Tiêu Bắc lại nhớ tới người đeo mặt nạ lần trước, đúng là có chuyện gì đó đáng sợ, ở một nơi bọn họ không nhìn thấy, đang xảy ra. Lam Minh sống lại, có khi nào liên quan đến sức mạnh đó không? Tất cả vẫn chưa có gì rõ ràng, làm cho người ta thấy bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau