Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 Chương 99

Trước Sau
Là người phát ngôn của thần rừng, vu sư Sam kể lại cho Miêu Tiêu Bắc bọn họ nghe câu chuyện xảy ra cách đây vài tháng.

“Cách đây không lâu, có một đội thám hiểm đi vào khu, đều là người xứ khác, bọn họ tìm ra tôi. Những người đó có vẻ có chút tri thức về sức mạnh thần bí, hoặc đã từng tiếp xúc với loài không thuộc về mình, nhận được chỉ bảo về tôi. Tóm lại, bọn họ vừa mở miệng đã muốn tôi giúp nguyền rủa người khác.”

Lam Minh bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống, nghe Sam kể lại.

“Những người này tự xưng là người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật, cấm tuyệt sát sinh, không ăn thịt, vạn vật trên thế gian đều ngang bằng nhau.”

“Lại nữa.” Khiết Liêu bĩu môi khinh thường, cười lạnh một tiếng.

“Tôi khuyên bảo bọn họ, suy nghĩ này rất nhân đạo, nhưng vạn vật trên thế gian không ngang hàng nhau, chỉ có ý nghĩa sinh mạng là giống nhau. Con người là loài động vật ăn tạp, bọn họ ăn thịt để sống. Muốn người và động vật trên thế giới sống ngang hàng, chẳng khác nào kêu sói và thỏ sống hòa bình với nhau, nguyện vọng và suy nghĩ đều tốt đẹp nhưng muốn thực hiện là điều rất khó khăn! Đương nhiên, tôi đại diện cho thần thánh, cũng cám ơn tấm lòng của bọn họ đối với động vật và thiên nhiên.” Sam thở dài, “Chỉ là bọn họ không chịu bỏ qua. Bọn họ đưa cho tôi mấy tấm ảnh của vài người, sinh nhật, tên họ… Trong đó, có thợ săn chuyên săn bắt động vật, có đại gia làm đồ bằng da thú, có cả nhà ẩm thực và đầu bếp… Cũng khoảng mười mấy người. Bọn họ muốn tôi nguyền rủa những người này, làm cho họ đau khổ và bất hạnh, như vậy bọn họ có thể làm hành vi cảnh cáo, đời người nên tự biết hối lỗi, có thể xem là khuyên răn.”

“Đây là lý luận gì?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy mấy người này căn bản không nói lý.

“Tôi nói với bọn họ, làm loại nguyền rủa này phải trả giá, hơn nữa cái giá còn rất đắt. Bọn họ lại nói với tôi có thể sử dụng nhóm động vật được cứu lại làm cái giá.” Vu sư nói tới đây, cười cười, “Tôi thấy thật vớ vẩn, đi cứu một sinh mạng rồi mang nó ra làm vật trả tiền cho mình, cái đó với xúc phạm bọn họ có gì khác nhau?! Tôi hỏi lại bọn họ, bọn họ lại nói cùng là con người, bọn họ đồng ý vì sự phát triển của nhân loại mà hy sinh chính mình, như vậy làm động vật, nếu có thể được đối xử ngang hàng, hy sinh một chút cũng đáng giá.”

“Bọn họ phải hy sinh bản thân làm mồi cho động vật mới đúng.” Khiết Liêu bĩu môi, “Đỡ phải đi hại nhân gian!”

Nói còn chưa dứt lời đã bị Tiêu Hoa bịt miệng, ý bảo — Nghe vu sư nói, đừng cắt ngang!

Khiết Liêu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trong mắt mọi người, hắn không giống lang vương gì hết, rõ ràng là một con cún biết nghe lời.

“Sau khi bọn họ thương lượng lại, bọn họ nói với tôi, đồng ý trả giá, nhưng yêu cầu giết chết những người kia.”

Mọi người nhíu mày, nâng cấp cao như vậy, cái này hại chết không ít người đâu.

“Tôi từ chối yêu cầu của bọn họ, cho dù là nguyên nhân gì, trừ khi người nọ từng muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, nếu không sẽ không bao giờ hạ tử chú.”

“Đúng vậy, căn cứ theo nguyên tắc trao đổi bằng giá, muốn sinh mạng của người khác thì cũng phải trả bằng sinh mạng của mình?” Bạch Lâu nghĩ nghĩ, “Hơn nữa kiếp sau còn không được may mắn!”

“Là thế này, từng có một cô gái, chồng cô ta bị người thứ ba cướp mất, cô gái kia còn bỏ độc cô ta, lúc trúng độc cô ta còn đang mang thai, cái thai trong bụng không cần nhắc tới, cô ta thì suýt chết… Sau đó cô ta tới tìm tôi, hạ tử chú với cặp nam nữ kia. Sau khi lời nguyền được thực hiện, cô ta cuối cùng cũng chết thảm, đây là cái giá của sinh mạng! Thần minh sẽ không tùy tiện lấy đi sinh mạng con người, sự trừng phạt cho oán hận là rất nặng!”

“Sau đó?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Sam khẽ thở dài, “Bọn họ uy hiếp tôi.”

Mọi người nhìn nhau, Lam Minh nhíu mày, “Uy hiếp ông?”

“Đúng vậy đại nhân.” Vu sư hiển nhiên đã biết thân phận của Lam Minh, vô cùng tôn kính, “Không nghĩ tới, tôi sẽ có một ngày được nhìn thấy nhiều nhân vật còn giỏi hơn thần ma.”

Ông còn dùng ánh mắt thành kính nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Ngài đại tế ti.”

Miêu Tiêu Bắc cười gượng hai tiếng, có chút ngượng ngùng, bản thân cũng không rõ vì sao.



“Vu sư tiên sinh?” Phong Tiểu Vũ đang nghe hay nên thúc giục, “Sau đó thế nào? Bọn họ uy hiếp ông bằng cách nào?”

“Bọn họ chỉa súng vào tôi, bắt tôi làm theo ý họ, hạ tử chú cho bọn họ, vì thế tôi hỏi thần rừng, thần rừng bảo tôi đồng ý với bọn họ.” Sam nói xong, mở chiếc hộp trên bàn ra, bên trong có mười mấy hình người làm bằng rơm, bên trên có ghi tên mấy người trong đội thám hiểm, còn có tên của mấy người bị nguyền rủa, một tên dán mặt trước, một tên dán mặt sau.

“À.” Cảnh Diệu Phong nhìn cái tên bị nguyền rủa, “Khó trách dạo này lại có nhiều người chết oan như vậy, mấy người này tôi đều có ấn tượng, toàn bộ đều chết ngoài ý muốn, nhưng thành phố S lớn như vậy, mỗi ngày đều có vài người chết ngoài ý muốn, không thể phân biệt thật giả.”

“Ông vì trao đổi đồng giá mà cuối cùng bảo quỷ mèo đi lấy tính mạng của bọn họ?” Lam Minh nhìn Sam, “Nhưng tại sao ông lại biến thành thế này?”

“Tôi thua bọn họ.” Vu sư khẽ thở dài, “Những người này hiểu biết rất nhiều về học thuyết nguyền rủa, bọn họ làm một chuyện rất to gan, lừa gạt tôi, cũng lừa gạt thần minh!”

“Bọn họ làm cái gì?”

“Bọn họ rất thông minh nhưng cũng rất ngu xuẩn, sang Đông Nam Á tìm một vị thần rừng khác.”

“Cái gì?” Mọi người đều kinh hãi, tìm thần rừng khác để làm gì?

“Bọn họ tìm một vị thần rừng khác, cũng yêu cầu giết những người này, dùng mạng của bọn họ trao đổi!” Sam cười bất đắc dĩ, “Vì thế sứ giả của tôi, cùng một sứ giả của thần rừng kia xảy ra xung đột. Thần chú này theo thức ràng buộc, tôi đồng ý giết chết tất cả hơn mười người kia thì mới lấy được mạng của bọn họ. Mà thần rừng bên kia cũng đồng ý như vậy… Nhưng trên thực tế, sứ giả của thần rừng bên kia giết một nửa, sứ giả bên tôi giết một nửa… Vì thế hai bên đều không giết được toàn bộ, cho nên thần chú không có cách nào hoàn thành, không ai lấy được thù lao, ngược lại còn làm hai vị sứ giả đi chấp hành mệnh lệnh xảy ra xung đột.”

Nói xong, Sam để mọi người xem vết thương trên người quỷ mèo, “Lúc hai vị sứ giả xảy ra xung đột, trên người đều bị thương, quỷ mèo là thần sủng của thần rừng, cũng là thần vật, quỷ mèo mang vết thương trở về, lập tức chọc giận thần rừng.”

“Sau đó?” Tiêu Hoa hỏi, “Bỏ qua như vậy luôn?”

“Không sai, người hạ chú ngữ và đồng ý với chú ngữ đều biết, nó giống như một hợp đồng, nó là chết.” Sam bất đắc dĩ nói, “Ví dụ như chúng tôi ký hợp đồng giao mười vật sống, sẽ có mười đồng. Nhưng tôi chỉ hoàn thành năm, nên không có được đồng nào.”

Phong Tiểu Vũ nhịn không được nhíu mày, “Thần minh cũng quá cứng nhắc rồi, sao hai bên không thương lượng rồi thay đổi chút xíu? Có thể lấy năm mạng thì trả năm mạng đi, chẳng phải xong việc rồi sao!”

Sam lắc đầu, “Đây là nguyên tắc mấy ngàn năm rồi, thử nghĩ đi, con người sống có lâu cách mấy cũng cỡ trăm năm là cùng, già thì sẽ cố chấp, mà thần minh thường sống hơn ngàn năm có khi còn mấy chục ngàn năm, bọn họ tất nhiên sẽ càng thêm cố chấp.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong liếc Lam Minh, Lam Minh nhún vai, “Lòng tôi rất là trẻ trung nha…”

“Vậy cuối cùng thế nào?” Lam Minh hỏi, “Khế ước chẳng phải đã không hoàn thành sao? Tại sao những người đó vẫn chết, còn mà quỷ mèo đi chấp hành nhiệm vụ?”

“Bởi vì bọn họ còn là một chuyện khác, chọc giận chúng tôi.” Sắc mặt Sam trầm xuống, “Tuy rằng đã bỏ, nhưng cũng không giải quyết dễ dàng, lừa gạt thần minh là trọng tội, hậu quả chọc giận thần minh tất nhiên cũng nghiêm trọng. Những người đó thông minh hơn tôi nghĩ rất nhiều, bọn họ tìm được tượng thần của thần rừng… Những bức tượng đó phần lớn đều đi ăn cắp hoặc mua! Cho nên…thần rừng rốt cuộc cũng tìm được bọn họ!”

“Nghĩa là sao?” Mọi người đều không hiểu.

“Dân bản xứ phần lớn đều là tín đồ của thần rừng.” Sam giải thích cho bọn họ, “Trong đó có vài người sẽ được thần rừng tặng cho tượng thần, bọn họ cũng giống như phân nhánh của thần rừng vậy, được thần rừng phù hộ hơn nữa còn không có gì giám sát được, ngang bằng thần minh.”

“À…” Miêu Tiêu Bắc bọn họ gật đầu.

“Thần sao có thể đi giám sát chính mình?! Mà những bức tượng cầu phúc đó đều bị mất mấy cái. Những người này đặt bức tượng trong nhà mình cung phụng… Vì thế, bọn họ biến mất khỏi tầm giám sát của chúng tôi, phải biết trong biển người mênh mông, chỉ cần bọn họ mang theo bức tượng thần bên cạnh, chúng tôi sẽ không bao giờ tìm ra bọn họ!”

“A!” Mọi người bừng tỉnh, “Khó trách trong nhà người nào cũng thờ tượng thần rừng, còn tưởng là tín đồ gì, thì ra đây là thủ đoạn.”



“Chuyện này hoàn toàn chọc giận thần rừng, nhưng nói tới đây, vẫn là do tôi sai.” Sam vô cùng tự trách, “Là do tôi nhất thời sơ sẩy và nhút nhát, bị những người đó lợi dụng sơ hở.”

“Hầy, ông đừng như vậy.” Phong Tiểu Vũ phất tay, “Tuy ông là vu sư, nhưng ông vẫn là con người mà, sợ hãi là chuyện bình thường.”

“Cám ơn tiên tri đại nhân đã thông cảm.” Sam rất cung kính Phong Tiểu Vũ, Phong Tiểu Vũ đến giờ vẫn chưa rõ bản thân rốt cuộc là cái gì, chỉ vào mũi mình, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Hả? Em là cái gì?”

“Cậu lớn lên giống nhà tiên tri.” Lam Minh vỗ vai hắn.

“À…” Phong Tiểu Vũ gãi đầu, không nghi ngờ, Đa Mị bất đắc dĩ vỗ đầu hắn, Phong Tiểu Vũ rất đơn thuần.

“Kết quả là ông cũng đi nguyền rủa?” Bạch Lâu đoán được một chút, hỏi.

“Đúng vậy. Tôi dùng một tay và một chân để thần rừng thay đổi thần chú, thi hành tử hình với bọn họ… Thần rừng đồng ý, hơn nữa quỷ mèo cũng đi xung quanh tìm bọn họ, rốt cuộc tất cả đều bình ổn. Thần rừng bên kia cũng thực hiện như vậy, vu sư đại nhân ở bên đó cũng lấy thân thể ra trả giá.”

Mọi người nghe xong đều hiểu, thì ra có chuyện như vậy… Khó trách lại nói mèo đen nhìn một cái đã giết người, thì ra chỉ cần tìm được đúng người, thần chú sẽ được thực hiện.

“Nhưng mà Fanny nói, ở gần khu vực của những người đó cũng xảy ra hai ba vụ tai nạn.” Bạch Lâu hỏi, “Chuyện này là sao?”

“Là vì có liên quan tới việc thờ phụng thần linh lung tung!” Sam vô cùng tức giận, “Mỗi một thần rừng đều có lãnh địa riêng của mình, rời khỏi lãnh địa bọn họ sẽ nôn nóng bất an, dù cho chỉ là một phân nhánh! Cho nên linh lực hơi dao động, làm tổn thương vật vô tội xung quanh.”

“Meo…” Lúc này, quỷ mèo kêu một tiếng.

Sam giúp phiên dịch, “Cá chết với chuột chết trong phòng người chết, còn có mèo hoang làm chuyện xấu là sự sắp xếp của quỷ mèo, bởi vì thứ dơ bẩn sẽ làm linh lực của thần minh biến mất, như vậy có thể tránh những tai họa bất ngờ. Quỷ mèo đại nhân nói, hôm đó nhìn thấy con mèo trắng, không phải muốn làm nó bị thương, mà là nhìn thấy nó sẽ gặp họa, bị xe tông chết nên mới đuổi theo… Nhưng đại khái là vì hình dáng của bản thân quá ác, mèo nhỏ sợ quá nên bỏ chạy, vẫn bị xe đụng như chỉ bị thương nhẹ. Lúc muốn cứu nó thì trùng hợp, nó rơi vào một nơi linh lực tụ tập, nơi đó rất đáng sợ, tập hợp linh lực tối cao của nhóm thần ma, cho nên không dám tới gần, vì thế bỏ đi.”

Mọi người vui vẻ gật đầu, lúc này đã hiểu rõ toàn bộ, xem ra vụ án lần này cũng không cần tra nữa, bởi vì ban đầu cũng không có ý nghĩa gì, đương nhiên… Nếu thần minh và vu sư không cổ hủ, theo nề nếp, có thể sẽ không xảy ra nhiều chuyện không hay giống thế này.

“Nhưng mà sau chuyện này, thần rừng đã cảnh tỉnh, nhóm thần minh đã bắt đầu chú ý khế ước và chú ngữ đừng quá cứng nhắc.” Sam hành lễ với mọi người, “Có thể sẽ thay đổi nhanh thôi!”

Miêu Tiêu Bắc lập tức nhớ tới chú ngữ trên tay mình và Lam Minh, lập tức hỏi, “Nhanh là bao lâu?”

“Rất nhanh!” Sam nói rất thoải mái và vui sướng, “Một hai trăm năm là đủ!”

Miêu Tiêu Bắc giật khóe miệng một lúc lâu… Nhìn trời.

Lam Minh nhìn hình xăm trên tay, lần đầu tiên cảm thấy, thần minh cổ hủ cũng không phải chuyện gì xấu.

Vụ án cứ như vậy kết thúc, khó có được một chuyến vào rừng, hướng dẫn viên đưa bọn họ đi xem vài di chỉ thành cổ, mua ảnh kỉ niệm còn vào thành phố chơi một phen, nếm thử món ăn địa phương và mua quà kỉ niệm, chơi xong mới quay về.

Một chuyến du lịch làm cho Miêu Tiêu Bắc bắt đầu ham thích những cái khác ngoài vũ dạ tập như nguyền rủa và khế ước, Bạch Lâu tìm cho hắn rất nhiều tư liệu liên quan.

Mặt khác, Phong Tiểu Vũ đã phát hiện một cách du lịch rất mau lẹ, quyết định mỗi tháng sẽ đi du lịch nước ngoài, còn tiết kiệm tiền!

Nhưng Lam Minh và Khiết Liêu bọn họ còn có hứng thú mạnh mẽ hơn về một thứ khác — Những người trong đội thám hiểm này chỉ là con người bình thường thôi, bọn họ từ chỗ nào biết được những kiến thức kỹ càng mà ngay cả thần ma cũng không biết

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau