Chương 34: 14
Nói chính xác, không phải không thấy mà thấy cũng không gặp được.
Sau khi hỏi Tiêu Nam xong hắn đi tìm A Hạo, di động A Hạo không có ai nhấc máy. Có việc bận ở công ty Thiên Vũ cũng gạt sang một bên, chờ A Hạo nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên di động sẽ gọi điện lại, bận đến 7,8 giờ tối, bận xong việc ở công ty rồi mà vẫn chưa thấy gọi lại.
Thiên Vũ mất kiên nhẫn, gọi liền mấy cú A Hạo mới nghe. Đầu kia di động rất ồn ào, A Hạo chắc đã ở Hoàng Long.
“Sao ban ngày lại không nghe điện?”
Thiên Vũ tức giận hỏi cậu.
“Buổi sáng ở bệnh viện với quản lý Lục, buổi chiều viết ít giấy tờ, di động phải nộp lại, vừa mới quay về.”
Giọng nói của A Hạo không biểu lộ cảm xúc gì, Thiên Vũ ngừng một lúc, trong lòng đã rõ thì cũng hết giận.
“Cậu có sao không?”
“Không sao.”
“Cậu … gan cũng to quá đấy! Dám giỡn như vậy sớm muộn cũng giỡn chết cậu đấy! Không nói nhiều nữa, đợi chút nữa tôi đến Hoàng Long, gặp mặt rồi sẽ nói chi tiết.”
Tối muộn Thiên Vũ đến Hoàng Long nhưng nhìn xung quanh cũng không thấy A Hạo. Trong lòng hắn giật thót, thầm nghĩ hay là Tiêu Nam thật sự điều tra được chuyện gì, đúng lúc này Lục Thành đi đến, nói với hắn A Hạo vừa mới nhậm chức, đang đi tìm hiểu quá trình làm việc, một lúc nữa sẽ đến đây.
Thiên Vũ đợi một lúc, rút cục cũng nhìn thấy A Hạo. A Hạo bị Lục Thành và mấy phó quản lý khác dẫn đi khắp nơi ở Hoàng Long, Thiên Vũ thấy sắc mặt A Hạo cũng tốt, xem ra Tiêu Nam không làm khó cậu nên cũng thở phào. A Hạo cũng đến đây chào hỏi tiếp đón hắn, Thiên Vũ thấy quanh cậu cũng có không ít người, không thể nói chuyện riêng tư nên nói mấy câu hình thức, ám chỉ hết giờ làm thì đến nhà tìm hắn rồi đi trước.
Thiên Vũ về nhà, chỉ mở đèn nhỏ đợi A Hạo đến. Thiên Vũ định lát nữa A Hạo đến sẽ chưa nói gì ngay mà kéo luôn cậu vào trong lòng, giống như buổi tối hôm đó ở thôn Ngọa Long, kéo cậu vào trong lòng mình.
Thiên Vũ đợi rất lâu, đợi đến khi A Hạo gọi điện cho hắn. A Hạo hỏi hắn ngủ chưa, Thiên Vũ ngoái đầu nhìn, là 2 giờ sáng.
“Xin lỗi anh, vừa mới xong việc. Giờ muộn quá mà vẫn làm phiền anh.”
A Hạo nói xong thì hỏi Thiên Vũ còn muốn cậu đến nữa không.
Thiên Vũ không nói gì một lát. Hắn cầm điện thoại, ngừng một chút rồi nhàn nhạt nói là muộn quá rồi. Thôi bỏ đi, cậu về nghỉ đi.
Điện thoại tắt, Thiên Vũ nhìn trần nhà một lúc.
Hôm nay, Thiên Vũ gọi điện cho A Hạo.
“Công việc mới tốt chứ?”
“Rất tốt.”
“Tiêu Nam không làm khó cậu chứ?”
“Không. Sếp Tiêu không tìm tôi.”
“Ồ … Thế còn nhảy múa nữa không? Lớp học thì sao? Còn lên lớp không?”
“Vẫn lên lớp, cũng vẫn nhảy. Nhưng chủ yếu là lương thay đổi. Tiền công nhảy múa tính khác.”
“Không tệ nhỉ. Vậy cậu không làm ở trạm xăng nữa đúng không?”
“Ừ. Tôi không có thời gian nên nghỉ việc lâu rồi.”
Thiên Vũ rít một hơi thuốc, đến cửa sổ văn phòng thì từ từ nhả khói ra.
“Tôi muốn mời cậu đi ăn cơ, cậu có thời gian không?”
Đầu bên kia cũng ngừng một chút, rồi trả lời rất nhanh.
“Được.”
“Gặp nhau lúc nào?”
“Trưa mai, anh có đi được không? Tôi đặt chỗ ở quán Hạo Dương.”
Thiên Vũ ngắt lời cậu.
“Không đi bên ngoài, đến ký túc xá của cậu.”
A Hạo không lên tiếng.
“Không tiện à?”
“Không phải vậy. Anh biết tôi không biết nấu ăn rồi còn gì.”
“Tôi cũng nói rồi, làm một nồi lẩu. Thế nhé, trưa mai tôi đến chỗ cậu.”
Thiên Vũ ngắt cuộc gọi.
Bỏ chiếc đũa trong tay xuống, xuyên qua đám khói màu trắng bừng bừng của nồi lẩu Thiên Vũ quan sát A Hạo ở đối diện. A Hạo cũng ngừng ăn, cầm cốc của Thiên Vũ, rót thêm bia cho hắn.
Hai người nói chuyện một lúc, nói chuyện hàn huyện như bình thường, A Hạo đứng dậy vào bếp lấy thêm cải trắng đã rửa. Thiên Vũ ngồi im, ánh mắt đặt lên A Hạo đang đứng trước bồn rửa. Chỗ giống nhau, bóng dáng như nhau, giữ tay bên hông, đang cầm dao thì tấm lưng kia quay lại, cười nói hì hì, Thiên Vũ giỏi quá …
A Hạo quay lại, bỏ rau vào nồi. Thiên Vũ bảo cậu ngồi xuống, sau đó nâng mí mắt lên, nhìn cậu.
“A Hạo. Tôi muốn nói mấy câu với cậu.”
Thiên Vũ từ từ kể tình hình cho A Hạo. Tình hình của Tiêu Nam, tình hình buổi tối hôm đó, kể cả việc Tiêu Nam nói chuyện với hắn, còn cả những việc hắn muốn nhắc nhở A Hạo. Hắn nói rất chậm nhưng rất mạch lạc, rất toàn diện. A Hạo nghe rất cẩn thận, ngoài ra cũng chỉ im lặng.
Thiên Vũ nói xong thì nhìn A Hạo.
“Tôi không nghĩ cậu sẽ ở lại. Tôi nghĩ cậu sẽ nghỉ việc.”
A Hạo ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của hắn.
“Anh cũng nghi ngờ tôi à?”
“Nếu tôi nghi ngờ thì sẽ không kể cho cậu. Thế nhưng cậu có chỗ mà tôi không đoán ra được. Đôi khi cậu tỏ ra vô cùng trong sạch cao thượng, rất coi nhẹ chuyện tiền nong. Thỉnh thoảng lại rất quan trọng chuyện tiền bạc.”
A Hạo như thể bị nói trúng rồi lại bình thường, im lặng không nói gì. Thiên Vũ vẫn từ từ nói tiếp.
“Tôi không có ý gì khác. Nếu cậu vẫn nhớ tôi có cho vay tiền thì sớm nghĩ một chút, tôi không nói dối đâu. Nếu vì ông nội và em gái có cuộc sống tốt đẹp thì không nhất thiết phải ở Hoàng Long lâu, có thể đi chỗ khác tốt hơn.”
A Hạo nghe xong thì mở miệng, giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn để Thiên Vũ nghe rõ.
“Tôi cũng muốn đi. Nhưng đi lúc này anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi.” A Hạo nói xong, mắt nhìn về phía trước. “Anh ta muốn thế nào cũng được. Giờ tôi không đi được. Quản lý Lục đối xử với tôi rất tốt, tôi không thể làm hại bọn họ.”
Thiên Vũ không nói gì. Một lát sau thì gật đầu.
“Cũng được. Nếu quyết định ở lại thì cẩn thận một chút, nhớ kỹ lời tôi đấy.”
A Hạo gật đầu.
Sau đó hai người không nói gì nữa.
Mặt Thiên Vũ không có biểu cảm gì, trong lòng cũng sốt ruột.
Từ lúc đến đây hắn vẫn để ý, vừa nói chuyện vừa quan sát A Hạo nhưng kết quả quan sát không làm hắn dễ chịu gì hết.
Hắn nghĩ hiện giờ chỉ có hai người bọn họ, A Hạo sẽ quẳng lớp vỏ trước mặt mọi người ở bên ngoài, nói với hắn tối hôm đó cậu căng thẳng, bối rối, phẫn nộ, nhục nhã, cậu lên án hành vì ghê tởm của Tiêu Nam, hay dù là chỉ một lời oán giận cho bản thân. Lúc nói dối kinh khủng như vậy cậu có sợ không, lúc ấy trong lòng cậu đang nghĩ gì, cậu nắm chắc bao nhiêu phần để lừa Tiêu Nam … Tóm lại là câu nói xuất phát từ nội tâm.
Thế nhưng A Hạo chẳng để cập một chữ nào đến buổi tối hôm đó.
Thiên Vũ cảm giác có một cánh cửa từng rộng mở với hắn giờ đã đóng chặt lại. Hắn thậm chí còn không biết A Hạo đang nghĩ gì vào lúc này, nhất là khi đối mặt với chính hắn.
Hai người ngừng lại một chút, chỉ có tiếng nồi lẩu ùng ục.
Thiên Vũ nheo mắt, suy nghĩ một chút, hình như cậu không có ý định mở miệng.
“Gần đây hình như cậu không sẵn lòng gặp tôi lắm nhỉ?”
Hắn không để A Hạo có thời gian phủ nhận, nâng mắt lên, nhìn thẳng A Hạo.
Thiên Vũ nhìn kĩ A Hạo, đem khoảnh khắc A Hạo im lặng, cam chịu, tất cả đều thu vào trong mắt.
Hắn thọc tay vào túi quần, tìm thuốc lá theo thói quen.
“Hồ Kim Ngưu hôm đó … làm cậu mất tự nhiên à?”
“Không phải vậy.”
A Hạo nói.
Thiên Vũ mở bao thuốc, gõ một cái lên bàn.
“Tôi với Trương Thư Thần không có gì cả. Cậu ấy là do Tiêu Nam mang về, ở Macao từng làm một lần, cũng không phải chuyện nghiêm túc.”
Thiên Vũ không ngừng lại, cũng không nhìn A Hạo mà chỉ nói tiếp.
“Lúc đầu tôi vốn không cần … giải thích chuyện Trương Thư Thần với cậu. Nhưng có vài chuyện vẫn phải nói rõ. A Hạo …” Thiên Vũ ngừng lại, nói rõ từng tiếng.
“Chúng ta biết nhau lâu như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất hợp với cậu.”
Thiên Vũ nói xong thì im lặng một chút, từ từ ngẩng đầu nhìn A Hạo.
“Duyên phận này … tôi rất trân trọng.”
A Hạo nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, Thiên Vũ ngừng lại, đứng lên đi đến bên cạnh A Hạo.
Hắn đứng, A Hạo vẫn ngồi. Thiên Vũ nhìn sườn mặt kia, đường cong bên cạnh từng làm hắn say mê, trong lòng lại bùng lên cảm giác tim đập thình thịch.
Hắn ngồi xuống bên cạnh A Hạo, từ từ vươn tay giữ mặt cậu, xoay mặt cậu về phía mình, nhìn vào đôi mắt cậu.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Thiên Vũ nhớ lại buổi tối hôm đó. Bên hồ Kim Ngưu, dưới ánh trăng, khuôn mặt này cũng quay về phía mình như vậy. Ở khoảng cách gần như thế Thiên Vũ bất ngờ phát hiện ra mình thật sự nhớ nhung khuôn mặt này đến thế. Mấy ngày nay không gặp A Hạo, mỗi đêm ở Macao, hoặc có lẽ còn sớm hơn thế.
Hắn như thể bị thứ gì đó mê hoặc, như thể đang nghe thấy tiếng đập của trái tim mình. Nhiều năm rồi hắn không cảm nhận được khoảnh khắc đó, không thể kiềm chế được mà bắt đầu hưng phấn. Không biết là do lời mình sắp nói ra hay vì nhiều năm rồi không có cảm giác như thế.
Hắn dừng sát trước mắt A Hạo, sau đó mở miệng, tiếng nói nhỏ, thậm chí còn hơi khàn một chút.
“Cậu có biết … tôi … vẫn thật sự thích cậu …”
Vẫn … rất muốn … hôn cậu giống như buổi tối hôm ấy …
Thiên Vũ không biết mình có nói ra câu sau nữa hay không. Hắn đã giữ chặt cằm A Hạo, không để cậu chống cự mà từ từ, mụ mị hướng về phía môi cậu.
Sau khi hỏi Tiêu Nam xong hắn đi tìm A Hạo, di động A Hạo không có ai nhấc máy. Có việc bận ở công ty Thiên Vũ cũng gạt sang một bên, chờ A Hạo nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên di động sẽ gọi điện lại, bận đến 7,8 giờ tối, bận xong việc ở công ty rồi mà vẫn chưa thấy gọi lại.
Thiên Vũ mất kiên nhẫn, gọi liền mấy cú A Hạo mới nghe. Đầu kia di động rất ồn ào, A Hạo chắc đã ở Hoàng Long.
“Sao ban ngày lại không nghe điện?”
Thiên Vũ tức giận hỏi cậu.
“Buổi sáng ở bệnh viện với quản lý Lục, buổi chiều viết ít giấy tờ, di động phải nộp lại, vừa mới quay về.”
Giọng nói của A Hạo không biểu lộ cảm xúc gì, Thiên Vũ ngừng một lúc, trong lòng đã rõ thì cũng hết giận.
“Cậu có sao không?”
“Không sao.”
“Cậu … gan cũng to quá đấy! Dám giỡn như vậy sớm muộn cũng giỡn chết cậu đấy! Không nói nhiều nữa, đợi chút nữa tôi đến Hoàng Long, gặp mặt rồi sẽ nói chi tiết.”
Tối muộn Thiên Vũ đến Hoàng Long nhưng nhìn xung quanh cũng không thấy A Hạo. Trong lòng hắn giật thót, thầm nghĩ hay là Tiêu Nam thật sự điều tra được chuyện gì, đúng lúc này Lục Thành đi đến, nói với hắn A Hạo vừa mới nhậm chức, đang đi tìm hiểu quá trình làm việc, một lúc nữa sẽ đến đây.
Thiên Vũ đợi một lúc, rút cục cũng nhìn thấy A Hạo. A Hạo bị Lục Thành và mấy phó quản lý khác dẫn đi khắp nơi ở Hoàng Long, Thiên Vũ thấy sắc mặt A Hạo cũng tốt, xem ra Tiêu Nam không làm khó cậu nên cũng thở phào. A Hạo cũng đến đây chào hỏi tiếp đón hắn, Thiên Vũ thấy quanh cậu cũng có không ít người, không thể nói chuyện riêng tư nên nói mấy câu hình thức, ám chỉ hết giờ làm thì đến nhà tìm hắn rồi đi trước.
Thiên Vũ về nhà, chỉ mở đèn nhỏ đợi A Hạo đến. Thiên Vũ định lát nữa A Hạo đến sẽ chưa nói gì ngay mà kéo luôn cậu vào trong lòng, giống như buổi tối hôm đó ở thôn Ngọa Long, kéo cậu vào trong lòng mình.
Thiên Vũ đợi rất lâu, đợi đến khi A Hạo gọi điện cho hắn. A Hạo hỏi hắn ngủ chưa, Thiên Vũ ngoái đầu nhìn, là 2 giờ sáng.
“Xin lỗi anh, vừa mới xong việc. Giờ muộn quá mà vẫn làm phiền anh.”
A Hạo nói xong thì hỏi Thiên Vũ còn muốn cậu đến nữa không.
Thiên Vũ không nói gì một lát. Hắn cầm điện thoại, ngừng một chút rồi nhàn nhạt nói là muộn quá rồi. Thôi bỏ đi, cậu về nghỉ đi.
Điện thoại tắt, Thiên Vũ nhìn trần nhà một lúc.
Hôm nay, Thiên Vũ gọi điện cho A Hạo.
“Công việc mới tốt chứ?”
“Rất tốt.”
“Tiêu Nam không làm khó cậu chứ?”
“Không. Sếp Tiêu không tìm tôi.”
“Ồ … Thế còn nhảy múa nữa không? Lớp học thì sao? Còn lên lớp không?”
“Vẫn lên lớp, cũng vẫn nhảy. Nhưng chủ yếu là lương thay đổi. Tiền công nhảy múa tính khác.”
“Không tệ nhỉ. Vậy cậu không làm ở trạm xăng nữa đúng không?”
“Ừ. Tôi không có thời gian nên nghỉ việc lâu rồi.”
Thiên Vũ rít một hơi thuốc, đến cửa sổ văn phòng thì từ từ nhả khói ra.
“Tôi muốn mời cậu đi ăn cơ, cậu có thời gian không?”
Đầu bên kia cũng ngừng một chút, rồi trả lời rất nhanh.
“Được.”
“Gặp nhau lúc nào?”
“Trưa mai, anh có đi được không? Tôi đặt chỗ ở quán Hạo Dương.”
Thiên Vũ ngắt lời cậu.
“Không đi bên ngoài, đến ký túc xá của cậu.”
A Hạo không lên tiếng.
“Không tiện à?”
“Không phải vậy. Anh biết tôi không biết nấu ăn rồi còn gì.”
“Tôi cũng nói rồi, làm một nồi lẩu. Thế nhé, trưa mai tôi đến chỗ cậu.”
Thiên Vũ ngắt cuộc gọi.
Bỏ chiếc đũa trong tay xuống, xuyên qua đám khói màu trắng bừng bừng của nồi lẩu Thiên Vũ quan sát A Hạo ở đối diện. A Hạo cũng ngừng ăn, cầm cốc của Thiên Vũ, rót thêm bia cho hắn.
Hai người nói chuyện một lúc, nói chuyện hàn huyện như bình thường, A Hạo đứng dậy vào bếp lấy thêm cải trắng đã rửa. Thiên Vũ ngồi im, ánh mắt đặt lên A Hạo đang đứng trước bồn rửa. Chỗ giống nhau, bóng dáng như nhau, giữ tay bên hông, đang cầm dao thì tấm lưng kia quay lại, cười nói hì hì, Thiên Vũ giỏi quá …
A Hạo quay lại, bỏ rau vào nồi. Thiên Vũ bảo cậu ngồi xuống, sau đó nâng mí mắt lên, nhìn cậu.
“A Hạo. Tôi muốn nói mấy câu với cậu.”
Thiên Vũ từ từ kể tình hình cho A Hạo. Tình hình của Tiêu Nam, tình hình buổi tối hôm đó, kể cả việc Tiêu Nam nói chuyện với hắn, còn cả những việc hắn muốn nhắc nhở A Hạo. Hắn nói rất chậm nhưng rất mạch lạc, rất toàn diện. A Hạo nghe rất cẩn thận, ngoài ra cũng chỉ im lặng.
Thiên Vũ nói xong thì nhìn A Hạo.
“Tôi không nghĩ cậu sẽ ở lại. Tôi nghĩ cậu sẽ nghỉ việc.”
A Hạo ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của hắn.
“Anh cũng nghi ngờ tôi à?”
“Nếu tôi nghi ngờ thì sẽ không kể cho cậu. Thế nhưng cậu có chỗ mà tôi không đoán ra được. Đôi khi cậu tỏ ra vô cùng trong sạch cao thượng, rất coi nhẹ chuyện tiền nong. Thỉnh thoảng lại rất quan trọng chuyện tiền bạc.”
A Hạo như thể bị nói trúng rồi lại bình thường, im lặng không nói gì. Thiên Vũ vẫn từ từ nói tiếp.
“Tôi không có ý gì khác. Nếu cậu vẫn nhớ tôi có cho vay tiền thì sớm nghĩ một chút, tôi không nói dối đâu. Nếu vì ông nội và em gái có cuộc sống tốt đẹp thì không nhất thiết phải ở Hoàng Long lâu, có thể đi chỗ khác tốt hơn.”
A Hạo nghe xong thì mở miệng, giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn để Thiên Vũ nghe rõ.
“Tôi cũng muốn đi. Nhưng đi lúc này anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi.” A Hạo nói xong, mắt nhìn về phía trước. “Anh ta muốn thế nào cũng được. Giờ tôi không đi được. Quản lý Lục đối xử với tôi rất tốt, tôi không thể làm hại bọn họ.”
Thiên Vũ không nói gì. Một lát sau thì gật đầu.
“Cũng được. Nếu quyết định ở lại thì cẩn thận một chút, nhớ kỹ lời tôi đấy.”
A Hạo gật đầu.
Sau đó hai người không nói gì nữa.
Mặt Thiên Vũ không có biểu cảm gì, trong lòng cũng sốt ruột.
Từ lúc đến đây hắn vẫn để ý, vừa nói chuyện vừa quan sát A Hạo nhưng kết quả quan sát không làm hắn dễ chịu gì hết.
Hắn nghĩ hiện giờ chỉ có hai người bọn họ, A Hạo sẽ quẳng lớp vỏ trước mặt mọi người ở bên ngoài, nói với hắn tối hôm đó cậu căng thẳng, bối rối, phẫn nộ, nhục nhã, cậu lên án hành vì ghê tởm của Tiêu Nam, hay dù là chỉ một lời oán giận cho bản thân. Lúc nói dối kinh khủng như vậy cậu có sợ không, lúc ấy trong lòng cậu đang nghĩ gì, cậu nắm chắc bao nhiêu phần để lừa Tiêu Nam … Tóm lại là câu nói xuất phát từ nội tâm.
Thế nhưng A Hạo chẳng để cập một chữ nào đến buổi tối hôm đó.
Thiên Vũ cảm giác có một cánh cửa từng rộng mở với hắn giờ đã đóng chặt lại. Hắn thậm chí còn không biết A Hạo đang nghĩ gì vào lúc này, nhất là khi đối mặt với chính hắn.
Hai người ngừng lại một chút, chỉ có tiếng nồi lẩu ùng ục.
Thiên Vũ nheo mắt, suy nghĩ một chút, hình như cậu không có ý định mở miệng.
“Gần đây hình như cậu không sẵn lòng gặp tôi lắm nhỉ?”
Hắn không để A Hạo có thời gian phủ nhận, nâng mắt lên, nhìn thẳng A Hạo.
Thiên Vũ nhìn kĩ A Hạo, đem khoảnh khắc A Hạo im lặng, cam chịu, tất cả đều thu vào trong mắt.
Hắn thọc tay vào túi quần, tìm thuốc lá theo thói quen.
“Hồ Kim Ngưu hôm đó … làm cậu mất tự nhiên à?”
“Không phải vậy.”
A Hạo nói.
Thiên Vũ mở bao thuốc, gõ một cái lên bàn.
“Tôi với Trương Thư Thần không có gì cả. Cậu ấy là do Tiêu Nam mang về, ở Macao từng làm một lần, cũng không phải chuyện nghiêm túc.”
Thiên Vũ không ngừng lại, cũng không nhìn A Hạo mà chỉ nói tiếp.
“Lúc đầu tôi vốn không cần … giải thích chuyện Trương Thư Thần với cậu. Nhưng có vài chuyện vẫn phải nói rõ. A Hạo …” Thiên Vũ ngừng lại, nói rõ từng tiếng.
“Chúng ta biết nhau lâu như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất hợp với cậu.”
Thiên Vũ nói xong thì im lặng một chút, từ từ ngẩng đầu nhìn A Hạo.
“Duyên phận này … tôi rất trân trọng.”
A Hạo nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, Thiên Vũ ngừng lại, đứng lên đi đến bên cạnh A Hạo.
Hắn đứng, A Hạo vẫn ngồi. Thiên Vũ nhìn sườn mặt kia, đường cong bên cạnh từng làm hắn say mê, trong lòng lại bùng lên cảm giác tim đập thình thịch.
Hắn ngồi xuống bên cạnh A Hạo, từ từ vươn tay giữ mặt cậu, xoay mặt cậu về phía mình, nhìn vào đôi mắt cậu.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Thiên Vũ nhớ lại buổi tối hôm đó. Bên hồ Kim Ngưu, dưới ánh trăng, khuôn mặt này cũng quay về phía mình như vậy. Ở khoảng cách gần như thế Thiên Vũ bất ngờ phát hiện ra mình thật sự nhớ nhung khuôn mặt này đến thế. Mấy ngày nay không gặp A Hạo, mỗi đêm ở Macao, hoặc có lẽ còn sớm hơn thế.
Hắn như thể bị thứ gì đó mê hoặc, như thể đang nghe thấy tiếng đập của trái tim mình. Nhiều năm rồi hắn không cảm nhận được khoảnh khắc đó, không thể kiềm chế được mà bắt đầu hưng phấn. Không biết là do lời mình sắp nói ra hay vì nhiều năm rồi không có cảm giác như thế.
Hắn dừng sát trước mắt A Hạo, sau đó mở miệng, tiếng nói nhỏ, thậm chí còn hơi khàn một chút.
“Cậu có biết … tôi … vẫn thật sự thích cậu …”
Vẫn … rất muốn … hôn cậu giống như buổi tối hôm ấy …
Thiên Vũ không biết mình có nói ra câu sau nữa hay không. Hắn đã giữ chặt cằm A Hạo, không để cậu chống cự mà từ từ, mụ mị hướng về phía môi cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất