Chương 38: 18
Thiên Vũ thật sự muốn cười.
Không chỉ muốn cười mà trong tim trong mắt đều rất thoải mái, sung sướng, giống như ấm ức lâu ngày bay hết ra ngoài, cả người sảng khoái.
Rất nhiều suy đoán ban đầu của hắn đều bị phủ nhận, hóa ra một người có thể khiến hắn bất ngờ như vậy, cho đáp án không ngờ tới. Mà đáp án này cho hắn cảm giác hưởng thụ. Hắn hài lòng, phấn chấn. Hóa ra hắn chưa từng thất bại.
Hắn cứ chìm đắm trong cảm giác hưởng thụ ấy, cảm giác tự tin mình hơn hẳn người khác, cười mà trêu A Hạo:
“Thằng nhóc cậu … lợi hại, che giấu giỏi lắm. Cậu được lắm …”
Hắn mỉm cười, cười nhìn A Hạo theo kiểu có ý sâu xa. A Hạo không hề quay đầu lại, chỉ im lặng. Thiên Vũ ngắm nhìn dáng vẻ trong sạch mát mẻ của A Hạo, dáng vẻ gợi lên bóng dáng cô độc trong đêm đen, hắn cười vươn tay ôm vai A Hạo, dần dần lấy ngón tay vuốt nhẹ trên vai, sau đó cả người nâng lên, đến gần mặt A Hạo, đặt một nụ hôn lên mặt A Hạo.
Hắn hôn một cái xong thì muốn hôn tiếp cái thứ hai, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt A Hạo, hôn dọc theo đường cong của cằm làm hắn say mê, mãi đến lúc A Hạo tránh đi, khẽ gọi: “Thiên Vũ!”
Thiên Vũ bỏ tay ra, kiềm chế cười, vui sướng, hớn hở. Sau đó hắn nhìn về phía trước, suy nghĩ một chút.
“A Hạo. Hôm nay nếu là người khác thì tôi có thể lừa gạt, nói đại mấy lời ngon ngọt. Nhưng với cậu tôi không muốn làm thế. Cậu rất thuần khiết, rất nghiêm túc. Tôi rất thích cậu, vì thế cũng rất sợ. Sợ cậu nghiêm túc như thế, sau này sẽ làm tổn thương cậu.”
A Hạo không nói gì, Thiên Vũ tiếp tục nói.
“A Hạo, hai người ở bên nhau, quan trọng là … vui vẻ. Nghĩ nhiều lại thành gánh nặng. Chuyện sau này không ai biết, tôi cũng không dám đảm bảo. Thế nhưng không có nghĩa tình cảm hiện tại của tôi không phải là thật.”
Thiên Vũ nói xong thì quay sang phía A Hạo.
“Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Vẻ mặt A Hạo rất bình tĩnh, nhìn dòng sông. Sau đó gật đầu.
“Tôi nói có rối rắm lắm không? Ngày trước có người cả ngày quấn lấy hỏi tôi, tôi cũng chưa từng nói mấy lời thế này. Cậu không giống họ. Tôi không muốn sau này cậu hận tôi, không muốn cậu phải đau khổ. Đây là lời nói thật. … A Hạo, một khi cậu ở trong cái vòng luẩn quẩn này lâu, có thể cậu sẽ hiểu lời tôi nói hôm này.”
Thiên Vũ thấy những lời hắn nói với A Hạo đều là những lời tâm huyết. Thái độ từ tận tâm can này đến chính hắn còn thấy bất ngờ. Về sau hắn từng nghĩ nếu lúc ấy hắn không nói những lời từ tâm cam như thế thì không chừng lại dễ dàng có được cậu, ở ngay nơi đó ôm cậu vào lòng, đè xuống cạnh bờ sông, bằng tình nồng ý ngọt, trong lời ngon tiếng ngọt cùng với gió sông cây cỏ hòa lẫn vào nhau mà làm tình với A Hạo.
Đương nhiên ấy là lúc hồi tưởng, mà ngay lúc đó Lý Thiên Vũ kiên quyết cho rằng hắn đã khiến A Hạo hiểu được chuyện này, quan hệ mới của hai người về sau có thể suôn sẻ, lâu dài.
Thế nhưng khi nhìn đến khuôn mặt im lặng như thể đang tổn thương, hay là đang đau lòng, hắn ôm chặt cậu, muốn nói thêm mấy lời ngọt ngào.
“Ngốc à … Tôi chưa nói bây giờ không được mà … Cậu cứ giả vờ, cậu nói tôi nên phạt cậu thế nào đây …”
Thiên Vũ một bên thủ thỉ vào tai A Hạo, một bên vươn tay sờ soạng ngực cậu.
Tay A Hạo nhẹ nhàng cử động, tay Thiên Vũ vô tình bị gạt ra. A Hạo quay đầu nhìn hắn, không hề rung động, chỉ lẳng lặng nói:
“Để tôi nói hết đã.”
Vẻ mặt Thiên Vũ bảo cậu nói tiếp đi.
A Hạo nhìn ra giữa sông.
“Thiên Vũ, tôi đã nói thì nhất định làm được. Tình nghĩa của anh, tôi mãi mãi không quên.”
Thiên Vũ cười.
“Được rồi, đừng nói chuyện cũ nữa. Ngày hôm qua cậu nói muốn làm bạn, cậu làm được không?”
A Hạo lặng lẽ nói:
“Đình Đình đến tìm tôi, tôi ở cùng một chỗ với cô ấy.”
Thiên Vũ dừng lại, nhìn A Hạo.
Cậu nói cái gì?
Giọng nói của A Hạo truyền đến trong gió đêm, trầm thấp, kiên quyết.
“Thiên Vũ. Hãy coi tôi là bạn bè. Tôi cũng sẽ làm thế.”
Thiên Vũ nhìn A Hạo, không tin nổi …
Không chỉ muốn cười mà trong tim trong mắt đều rất thoải mái, sung sướng, giống như ấm ức lâu ngày bay hết ra ngoài, cả người sảng khoái.
Rất nhiều suy đoán ban đầu của hắn đều bị phủ nhận, hóa ra một người có thể khiến hắn bất ngờ như vậy, cho đáp án không ngờ tới. Mà đáp án này cho hắn cảm giác hưởng thụ. Hắn hài lòng, phấn chấn. Hóa ra hắn chưa từng thất bại.
Hắn cứ chìm đắm trong cảm giác hưởng thụ ấy, cảm giác tự tin mình hơn hẳn người khác, cười mà trêu A Hạo:
“Thằng nhóc cậu … lợi hại, che giấu giỏi lắm. Cậu được lắm …”
Hắn mỉm cười, cười nhìn A Hạo theo kiểu có ý sâu xa. A Hạo không hề quay đầu lại, chỉ im lặng. Thiên Vũ ngắm nhìn dáng vẻ trong sạch mát mẻ của A Hạo, dáng vẻ gợi lên bóng dáng cô độc trong đêm đen, hắn cười vươn tay ôm vai A Hạo, dần dần lấy ngón tay vuốt nhẹ trên vai, sau đó cả người nâng lên, đến gần mặt A Hạo, đặt một nụ hôn lên mặt A Hạo.
Hắn hôn một cái xong thì muốn hôn tiếp cái thứ hai, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt A Hạo, hôn dọc theo đường cong của cằm làm hắn say mê, mãi đến lúc A Hạo tránh đi, khẽ gọi: “Thiên Vũ!”
Thiên Vũ bỏ tay ra, kiềm chế cười, vui sướng, hớn hở. Sau đó hắn nhìn về phía trước, suy nghĩ một chút.
“A Hạo. Hôm nay nếu là người khác thì tôi có thể lừa gạt, nói đại mấy lời ngon ngọt. Nhưng với cậu tôi không muốn làm thế. Cậu rất thuần khiết, rất nghiêm túc. Tôi rất thích cậu, vì thế cũng rất sợ. Sợ cậu nghiêm túc như thế, sau này sẽ làm tổn thương cậu.”
A Hạo không nói gì, Thiên Vũ tiếp tục nói.
“A Hạo, hai người ở bên nhau, quan trọng là … vui vẻ. Nghĩ nhiều lại thành gánh nặng. Chuyện sau này không ai biết, tôi cũng không dám đảm bảo. Thế nhưng không có nghĩa tình cảm hiện tại của tôi không phải là thật.”
Thiên Vũ nói xong thì quay sang phía A Hạo.
“Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Vẻ mặt A Hạo rất bình tĩnh, nhìn dòng sông. Sau đó gật đầu.
“Tôi nói có rối rắm lắm không? Ngày trước có người cả ngày quấn lấy hỏi tôi, tôi cũng chưa từng nói mấy lời thế này. Cậu không giống họ. Tôi không muốn sau này cậu hận tôi, không muốn cậu phải đau khổ. Đây là lời nói thật. … A Hạo, một khi cậu ở trong cái vòng luẩn quẩn này lâu, có thể cậu sẽ hiểu lời tôi nói hôm này.”
Thiên Vũ thấy những lời hắn nói với A Hạo đều là những lời tâm huyết. Thái độ từ tận tâm can này đến chính hắn còn thấy bất ngờ. Về sau hắn từng nghĩ nếu lúc ấy hắn không nói những lời từ tâm cam như thế thì không chừng lại dễ dàng có được cậu, ở ngay nơi đó ôm cậu vào lòng, đè xuống cạnh bờ sông, bằng tình nồng ý ngọt, trong lời ngon tiếng ngọt cùng với gió sông cây cỏ hòa lẫn vào nhau mà làm tình với A Hạo.
Đương nhiên ấy là lúc hồi tưởng, mà ngay lúc đó Lý Thiên Vũ kiên quyết cho rằng hắn đã khiến A Hạo hiểu được chuyện này, quan hệ mới của hai người về sau có thể suôn sẻ, lâu dài.
Thế nhưng khi nhìn đến khuôn mặt im lặng như thể đang tổn thương, hay là đang đau lòng, hắn ôm chặt cậu, muốn nói thêm mấy lời ngọt ngào.
“Ngốc à … Tôi chưa nói bây giờ không được mà … Cậu cứ giả vờ, cậu nói tôi nên phạt cậu thế nào đây …”
Thiên Vũ một bên thủ thỉ vào tai A Hạo, một bên vươn tay sờ soạng ngực cậu.
Tay A Hạo nhẹ nhàng cử động, tay Thiên Vũ vô tình bị gạt ra. A Hạo quay đầu nhìn hắn, không hề rung động, chỉ lẳng lặng nói:
“Để tôi nói hết đã.”
Vẻ mặt Thiên Vũ bảo cậu nói tiếp đi.
A Hạo nhìn ra giữa sông.
“Thiên Vũ, tôi đã nói thì nhất định làm được. Tình nghĩa của anh, tôi mãi mãi không quên.”
Thiên Vũ cười.
“Được rồi, đừng nói chuyện cũ nữa. Ngày hôm qua cậu nói muốn làm bạn, cậu làm được không?”
A Hạo lặng lẽ nói:
“Đình Đình đến tìm tôi, tôi ở cùng một chỗ với cô ấy.”
Thiên Vũ dừng lại, nhìn A Hạo.
Cậu nói cái gì?
Giọng nói của A Hạo truyền đến trong gió đêm, trầm thấp, kiên quyết.
“Thiên Vũ. Hãy coi tôi là bạn bè. Tôi cũng sẽ làm thế.”
Thiên Vũ nhìn A Hạo, không tin nổi …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất