Chương 59: 1
Vụ làm ăn với số tiền rất khả quan giữa Tân Đông và bên Thái Lan thất bại. 3 tiếng trước lúc ký hợp đồng bên Thái Lan đột nhiên thay đổi, ký riêng hợp đồng làm ăn với tập đoàn Đại Vũ Hongkong, đẩy Tân Đông ra ngoài. Không ai biết tại sao Đại Vũ lại thọc một gậy vào chuyện làm ăn chẳng liên quan đến phạm vi kinh doanh, bên kia còn là Tân Đông – ở trong nước vẫn có bang phái chống lưng.
Tân Đông đã đổ một số tiền vào vụ làm ăn này, tiền trôi mất là chuyện nhỏ, thể diện mới là chuyện lớn. Đây là hoạt động lớn đầu tiên khi Tân Đông thâm nhập vào Hán Thành, cũng là vụ làm ăn lớn đầu tiên mà tâm phúc Long sẹo của Tân Đông phụ trách. Giá cổ phiếu của công ty bề nổi của Tân Đông sụt giảm, tổn thất không ít.
Thiên Vũ ngồi trong văn phòng, nghe cấp dưới báo cáo, ngón tay gõ trên bàn một cách vô thức.
“Sếp Lý, liệu Tân Hâm có thể điều tra chuyện Đại Vũ bên kia không, chúng ta có cần đề phòng không nhỉ?”
Thiên Vũ cười.
“Đề phòng gì chứ? Đường rộng thênh thang, ai đi bên nấy”.
Thiên Vũ xoay xoay cây bút trong tay.
Cho dù rút cục Long Hạo là ai, cũng không quan tâm gã đã lăn lộn xã hội đen thế nào, muốn cướp việc làm ăn của hắn á, chờ mười năm nữa nhé.
Hắn liên tục chờ động thái tiếp theo của Long Hạo, chờ xem khi nào sẽ bị một đám người trói lại tống vào một phòng đen thui. Hắn ra một đòn phủ đầu với Tân Đông. Lý Thiên Vũ không phải người hành động dựa trên cảm tính, hễ có việc là hắn lên kế hoạch chu đáo, tìm thời cơ thích hợp, nghĩ đường lui xong mới hành động. Vì thế hắn không sợ. Bất kì việc gì cũng có chừng mực, có tiến có lùi, còn con đường phía sau thế này thì phải chờ đối thủ ra tay.
Đáng tiếc là chuyện hắn chờ không xảy ra. Tân Đông không chỉ không có phản ứng gì, mà Long Hạo cũng không lộ mặt. Giống như kiểu chuyện lần này tan thành mây khói, đến giờ cũng chưa từng xảy ra.
Trước sự việc này, Thiên Vũ có gặp Long Hạo.
Một đêm nọ hắn hẹn gặp mặt Long Hạo ở bãi đỗ xe ngầm. Long Hạo đến một mình. Thiên Vũ tựa vào cửa xe, lấy bao thuốc lá ra, cúi đầu cắn một cái, lấy một điếu ra.
“Tôi đã điều tra về cậu. Ở Destiny cậu là một vũ công nam, không liên quan gì đến Tân Đông cả. Chuyện trong nhà cậu, những chuyện cậu nói, đều là thật.”
Hắn nhìn về phía Long Hạo.
“Hiện giờ tôi chỉ muốn biết khi nào, vì sao cậu vào Tân Đông, mà tại sao lại nhằm vào tôi.”
Im lặng như đã đoán trước. Thiên Vũ không vội nghe câu trả lời, đợi một lúc mới dời ánh mắt đến khuôn mặt Long Hạo.
“Hôm nay tôi hẹn cậu ra vì muốn nghe lời nói thật. Lúc trước tôi,”
Hắn ngừng lại, từ từ rít một hơi thuốc.
“… thật sự thích cậu, hôm nay cậu cho tôi lời nói thật đi.”
A Hạo ngẩng đầu, ánh mắt chạm đến mắt Thiên Vũ. Hai người nhìn nhau dưới ánh đèn như thể muốn tiến vào nơi sâu nhất của đôi mắt ấy.
“Là tôi lợi dụng anh.”
“Lợi dụng tôi? Vì sao, tiền, trở nên nổi bật, một bước lên trời?”
Thiên Vũ cúi đầu chế nhạo.
“Đừng coi tôi là thằng ngu. A Hạo, bây giờ tôi còn gọi cậu một tiếng A Hạo. Cậu không phải người thế này, trong lòng tôi rõ. Lần trước trước mặt nhiều người, không tiện cho cậu. Hôm nay …”
Hắn im lặng một lúc.
“Hôm nay, cho dù là lý do gì, chỉ cần cậu nói, tôi tin.”
Âm thanh vang lên giữa bãi đỗ xe yên tĩnh. Điếu thuốc sắp nóng đến ngón tay, Thiên Vũ mới nghe được câu trả lời của A Hạo.
“Tôi chỉ muốn làm một việc.”
“Không hối hận chứ?”
Long Hạo im lặng một lúc, kiên quyết nói:
“Không hối hận.”
Thiên Vũ không ý kiến gì nữa, cầm điếu thuốc trong tay.
“Chu Tiểu Châu là người của Tân Đông à?”
A Hạo ngừng một chút, gật đầu coi như trả lời.
“Ngày đó cậu với cậu ta ở khách sạn là tiếp xúc với người của Tân Đông?”
“Đúng.”
“Nói như thế, thời điểm kia cậu đã gia nhập Tân Đông đúng không?”
A Hạo ngừng một tẹo.
“Đúng.”
“Cậu đưa nước, làm công nhân, đều là diễn cho tôi xem đúng không?”
A Hạo im lặng một lúc, vẫn trả lời một câu “Đúng.”
Thiên Vũ ngẩng đầu, không nhìn rõ chóp xi măng trong làn khói mờ ảo.
“Câu vẫn không chịu nói nguyên nhân cho tôi.”
Ánh mắt A Hạo lướt qua hắn, hệt như đang nhìn về một nơi xa xăm.
“Mỗi người đều muốn riêng một cái gì đó. Tôi cũng thế.”
Thiên Vũ cười.
“Giống như chiếc ô tô nhỏ trong cửa hàng?”
Thiên Vũ từ từ xoay người, nhìn a Hạo, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt gã, giống như lần đầu thấy gã, lại như thể chưa từng nhìn thấy gã.
“Cậu có biết, sau hôm nay tôi sẽ … không cậu cơ hội giải thích nữa không?”
A Hạo nhìn Thiên Vũ. Bóng tối của chiếc đèn quệt lên mặt gã.
“Tôi hiểu.”
Thiên Vũ bước từng bước, đi đến trước mặt A Hạo. Hắn đứng rất gần A Hạo, ngẩng mặt lên, nhìn kĩ gã từ khoảng cách rất gần, sau đó giơ tay lên gạt những lọn tóc để dài cạnh hai má A Hạo, lộ ra nửa mặt bị che phía bên trái.
Ở chỗ vốn là gương mặt nhẵn nhụi, phía dưới mắt có một vết sẹo gồ ghề thẫm màu rất dài, kéo dài một đường từ đó xuống hai má, đột ngột, dự tợn phô bày trên nửa bên mặt trái khiến người nhìn kinh hãi.
Thiên Vũ quan sát vết sẹo kia.
“Muốn có cái gì, sẽ phải trả giá.”
Ánh mắt từ từ đi lên, nhìn vào đôi mắt kia.
“Giống như vết sẹo này … cũng là một trong những cái giá, phải không?”
Đầu Báo nói với Thiên Vũ là ông ta đã có thỏa thuận với Tân Đông, cuối tháng Tân Đông sẽ vào Hoàng Long, sắp xếp phân chia cùng Đầu Báo, sòng bạc buôn tiền về với Đầu Báo, việc làm ăn công khai giao cho Tân Đông. “Tân Đông vừa ý với con đường xuất khẩu của cậu ở Hoàng Long, cũng muốn ăn phần ngon. Tôi là người đầu tư cho cậu, cũng coi là người nhà một nửa, muốn nhắc cậu một câu, hảo hán không so đo chuyện trước mắt.”
Thiên Vũ cảm ơn Đầu Báo, lời lẽ thoải mái không có chút uất ức nào. Đầu Báo vỗ vai hắn: cậu là người thông minh.
Tân Đông vào Hoàng Long. Tiêu Nam gọi điện, nói có bạn cũ đến, muốn tụ tập với Thiên Vũ. Trong lòng Thiên Vũ hiểu, lúc vào đến Hoàng Long Tiêu Nam đã chờ sẵn ở đó.
Tiêu Nam ngồi trên sô pha, nét mặt thản nhiên, xa xa nhìn thấy Thiên Vũ thì cười: “Cậu đến muộn, A Hạo của chúng ta chờ cậu lâu lắm rồi đó.”
Y nghĩ xong, à một tiếng.
“Sai rồi. Giờ nên gọi là anh Hạo chứ.”
Cầm ly rượu lên, tỏ ý với Long Hạo ngồi cách đó một khoảng.
“Trước đây gọi A Hạo thật dễ gọi. Tên ấy à, gọi ra thật thân thiết, anh Hạo, anh không để ý chứ?”
Long Hạo ở đầu bên kia sô pha.
“Sếp Tiêu khách sáo rồi.”
Tiêu Nam mỉm cười uống một hớp rượu, ánh mắt dừng trên người A Hạo, không nói lời nào, khóe miệng lại hiện ý cười.
Bình thường khi Tiêu Nam dùng ánh mắt ấy để đánh giá người khác thì không nói lời nào. Rất ít người có thể đối mặt thẳng với ánh mắt này, thế nhưng Long Hạo đối mặt với y, trên mặt không có động tác gì, cũng không dời tầm mắt.
Tiêu Nam nhìn một lúc, tiếp tục cười. Lục Thành đi vào, Tiêu Nam quay đầu lại.
“Này Lục Thành, anh xem ai đang ở đây này, không đến thăm hỏi một cái à?”
Lục Thành cười theo.
“Sao có thể như vậy chứ, tôi nhìn thấy là đến chào hỏi luôn.”
“Trước đây là trước đây. Giờ không vậy nữa, lễ tiết nên thế nào, lễ tiết nên thế nào. Anh có nhầm như tôi không?”
Lục Thành vội nói: “Đúng đúng, là tôi sơ suất.”
Đến trước mặt Long Hạo, khom lưng cung kính châm thuốc.
“Anh Hạo, tôi là quản lý của Hoàng Long, về sau gọi tôi là Tiểu Lục là được. Mấy chỗ kia ông chủ Báo đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sau khi tiếp nhận có việc gì xin anh Hạo cứ dạy bảo, các anh em cũng cứ yên tâm làm việc ở đây. Sau này mong anh Hạo chiếu cố nhiều.”
Long Hạo vỗ đôi tay Lục Thành đang châm thuốc cho gã.
“Quản lý Lục, gọi như trước đây là được. Tôi ở Hoàng Long nhảy múa, sau đó đi ra ngoài, các anh em đều biết cả. Không cần câu nệ làm gì.”
Tiêu Nam cười.
“Một kẻ dưới thôi, không cần khách sáo với bọn họ đâu. Anh hùng không hỏi xuất xứ, đáng tiếc thật, năm đó Hoàng Long không giữ được phượng hoàng, lại còn tặng một con rồng cho sếp Trương. Thế nhưng không như vậy thì không lộ ra được duyên phận của chúng ta. A Hạo, giờ cậu là người có tiếng, Hoàng Long cũng được thơm lây, sau này còn nương nhờ bên Tân Đông rất nhiều, đã là bạn cũ, Thiên Vũ, đến lượt chúng ta kinh ngạc vui mừng đúng không?”
Thiên Vũ không lên tiếng.
“Sếp Tiêu đã từng quan tâm, tôi sẽ không quên đâu.”
Long Hạo nói.
Tiêu Nam mặt đối mặt với Long Hạo, bốn mặt nhìn nhau, sau đó bắt đầu cười.
“Khách sáo rồi.”
Uống rượu ăn cơm, qua 3 lượt cơm rượu thì phía dưới thay đổi tiếng nhạc, chương trình biểu diễn đã bắt đầu. Phòng VIP nhìn thẳng xuống tầng dưới, tầm nhìn không sót cái gì, trên sân khấu từng nhóm vũ công nam nữ bắt đầu uốn éo vặn vẹo, kéo không khí nóng lên, phía dưới tiếng người sôi sục, lại một đêm điên cuồng bắt đầu.
Tân Đông đã đổ một số tiền vào vụ làm ăn này, tiền trôi mất là chuyện nhỏ, thể diện mới là chuyện lớn. Đây là hoạt động lớn đầu tiên khi Tân Đông thâm nhập vào Hán Thành, cũng là vụ làm ăn lớn đầu tiên mà tâm phúc Long sẹo của Tân Đông phụ trách. Giá cổ phiếu của công ty bề nổi của Tân Đông sụt giảm, tổn thất không ít.
Thiên Vũ ngồi trong văn phòng, nghe cấp dưới báo cáo, ngón tay gõ trên bàn một cách vô thức.
“Sếp Lý, liệu Tân Hâm có thể điều tra chuyện Đại Vũ bên kia không, chúng ta có cần đề phòng không nhỉ?”
Thiên Vũ cười.
“Đề phòng gì chứ? Đường rộng thênh thang, ai đi bên nấy”.
Thiên Vũ xoay xoay cây bút trong tay.
Cho dù rút cục Long Hạo là ai, cũng không quan tâm gã đã lăn lộn xã hội đen thế nào, muốn cướp việc làm ăn của hắn á, chờ mười năm nữa nhé.
Hắn liên tục chờ động thái tiếp theo của Long Hạo, chờ xem khi nào sẽ bị một đám người trói lại tống vào một phòng đen thui. Hắn ra một đòn phủ đầu với Tân Đông. Lý Thiên Vũ không phải người hành động dựa trên cảm tính, hễ có việc là hắn lên kế hoạch chu đáo, tìm thời cơ thích hợp, nghĩ đường lui xong mới hành động. Vì thế hắn không sợ. Bất kì việc gì cũng có chừng mực, có tiến có lùi, còn con đường phía sau thế này thì phải chờ đối thủ ra tay.
Đáng tiếc là chuyện hắn chờ không xảy ra. Tân Đông không chỉ không có phản ứng gì, mà Long Hạo cũng không lộ mặt. Giống như kiểu chuyện lần này tan thành mây khói, đến giờ cũng chưa từng xảy ra.
Trước sự việc này, Thiên Vũ có gặp Long Hạo.
Một đêm nọ hắn hẹn gặp mặt Long Hạo ở bãi đỗ xe ngầm. Long Hạo đến một mình. Thiên Vũ tựa vào cửa xe, lấy bao thuốc lá ra, cúi đầu cắn một cái, lấy một điếu ra.
“Tôi đã điều tra về cậu. Ở Destiny cậu là một vũ công nam, không liên quan gì đến Tân Đông cả. Chuyện trong nhà cậu, những chuyện cậu nói, đều là thật.”
Hắn nhìn về phía Long Hạo.
“Hiện giờ tôi chỉ muốn biết khi nào, vì sao cậu vào Tân Đông, mà tại sao lại nhằm vào tôi.”
Im lặng như đã đoán trước. Thiên Vũ không vội nghe câu trả lời, đợi một lúc mới dời ánh mắt đến khuôn mặt Long Hạo.
“Hôm nay tôi hẹn cậu ra vì muốn nghe lời nói thật. Lúc trước tôi,”
Hắn ngừng lại, từ từ rít một hơi thuốc.
“… thật sự thích cậu, hôm nay cậu cho tôi lời nói thật đi.”
A Hạo ngẩng đầu, ánh mắt chạm đến mắt Thiên Vũ. Hai người nhìn nhau dưới ánh đèn như thể muốn tiến vào nơi sâu nhất của đôi mắt ấy.
“Là tôi lợi dụng anh.”
“Lợi dụng tôi? Vì sao, tiền, trở nên nổi bật, một bước lên trời?”
Thiên Vũ cúi đầu chế nhạo.
“Đừng coi tôi là thằng ngu. A Hạo, bây giờ tôi còn gọi cậu một tiếng A Hạo. Cậu không phải người thế này, trong lòng tôi rõ. Lần trước trước mặt nhiều người, không tiện cho cậu. Hôm nay …”
Hắn im lặng một lúc.
“Hôm nay, cho dù là lý do gì, chỉ cần cậu nói, tôi tin.”
Âm thanh vang lên giữa bãi đỗ xe yên tĩnh. Điếu thuốc sắp nóng đến ngón tay, Thiên Vũ mới nghe được câu trả lời của A Hạo.
“Tôi chỉ muốn làm một việc.”
“Không hối hận chứ?”
Long Hạo im lặng một lúc, kiên quyết nói:
“Không hối hận.”
Thiên Vũ không ý kiến gì nữa, cầm điếu thuốc trong tay.
“Chu Tiểu Châu là người của Tân Đông à?”
A Hạo ngừng một chút, gật đầu coi như trả lời.
“Ngày đó cậu với cậu ta ở khách sạn là tiếp xúc với người của Tân Đông?”
“Đúng.”
“Nói như thế, thời điểm kia cậu đã gia nhập Tân Đông đúng không?”
A Hạo ngừng một tẹo.
“Đúng.”
“Cậu đưa nước, làm công nhân, đều là diễn cho tôi xem đúng không?”
A Hạo im lặng một lúc, vẫn trả lời một câu “Đúng.”
Thiên Vũ ngẩng đầu, không nhìn rõ chóp xi măng trong làn khói mờ ảo.
“Câu vẫn không chịu nói nguyên nhân cho tôi.”
Ánh mắt A Hạo lướt qua hắn, hệt như đang nhìn về một nơi xa xăm.
“Mỗi người đều muốn riêng một cái gì đó. Tôi cũng thế.”
Thiên Vũ cười.
“Giống như chiếc ô tô nhỏ trong cửa hàng?”
Thiên Vũ từ từ xoay người, nhìn a Hạo, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt gã, giống như lần đầu thấy gã, lại như thể chưa từng nhìn thấy gã.
“Cậu có biết, sau hôm nay tôi sẽ … không cậu cơ hội giải thích nữa không?”
A Hạo nhìn Thiên Vũ. Bóng tối của chiếc đèn quệt lên mặt gã.
“Tôi hiểu.”
Thiên Vũ bước từng bước, đi đến trước mặt A Hạo. Hắn đứng rất gần A Hạo, ngẩng mặt lên, nhìn kĩ gã từ khoảng cách rất gần, sau đó giơ tay lên gạt những lọn tóc để dài cạnh hai má A Hạo, lộ ra nửa mặt bị che phía bên trái.
Ở chỗ vốn là gương mặt nhẵn nhụi, phía dưới mắt có một vết sẹo gồ ghề thẫm màu rất dài, kéo dài một đường từ đó xuống hai má, đột ngột, dự tợn phô bày trên nửa bên mặt trái khiến người nhìn kinh hãi.
Thiên Vũ quan sát vết sẹo kia.
“Muốn có cái gì, sẽ phải trả giá.”
Ánh mắt từ từ đi lên, nhìn vào đôi mắt kia.
“Giống như vết sẹo này … cũng là một trong những cái giá, phải không?”
Đầu Báo nói với Thiên Vũ là ông ta đã có thỏa thuận với Tân Đông, cuối tháng Tân Đông sẽ vào Hoàng Long, sắp xếp phân chia cùng Đầu Báo, sòng bạc buôn tiền về với Đầu Báo, việc làm ăn công khai giao cho Tân Đông. “Tân Đông vừa ý với con đường xuất khẩu của cậu ở Hoàng Long, cũng muốn ăn phần ngon. Tôi là người đầu tư cho cậu, cũng coi là người nhà một nửa, muốn nhắc cậu một câu, hảo hán không so đo chuyện trước mắt.”
Thiên Vũ cảm ơn Đầu Báo, lời lẽ thoải mái không có chút uất ức nào. Đầu Báo vỗ vai hắn: cậu là người thông minh.
Tân Đông vào Hoàng Long. Tiêu Nam gọi điện, nói có bạn cũ đến, muốn tụ tập với Thiên Vũ. Trong lòng Thiên Vũ hiểu, lúc vào đến Hoàng Long Tiêu Nam đã chờ sẵn ở đó.
Tiêu Nam ngồi trên sô pha, nét mặt thản nhiên, xa xa nhìn thấy Thiên Vũ thì cười: “Cậu đến muộn, A Hạo của chúng ta chờ cậu lâu lắm rồi đó.”
Y nghĩ xong, à một tiếng.
“Sai rồi. Giờ nên gọi là anh Hạo chứ.”
Cầm ly rượu lên, tỏ ý với Long Hạo ngồi cách đó một khoảng.
“Trước đây gọi A Hạo thật dễ gọi. Tên ấy à, gọi ra thật thân thiết, anh Hạo, anh không để ý chứ?”
Long Hạo ở đầu bên kia sô pha.
“Sếp Tiêu khách sáo rồi.”
Tiêu Nam mỉm cười uống một hớp rượu, ánh mắt dừng trên người A Hạo, không nói lời nào, khóe miệng lại hiện ý cười.
Bình thường khi Tiêu Nam dùng ánh mắt ấy để đánh giá người khác thì không nói lời nào. Rất ít người có thể đối mặt thẳng với ánh mắt này, thế nhưng Long Hạo đối mặt với y, trên mặt không có động tác gì, cũng không dời tầm mắt.
Tiêu Nam nhìn một lúc, tiếp tục cười. Lục Thành đi vào, Tiêu Nam quay đầu lại.
“Này Lục Thành, anh xem ai đang ở đây này, không đến thăm hỏi một cái à?”
Lục Thành cười theo.
“Sao có thể như vậy chứ, tôi nhìn thấy là đến chào hỏi luôn.”
“Trước đây là trước đây. Giờ không vậy nữa, lễ tiết nên thế nào, lễ tiết nên thế nào. Anh có nhầm như tôi không?”
Lục Thành vội nói: “Đúng đúng, là tôi sơ suất.”
Đến trước mặt Long Hạo, khom lưng cung kính châm thuốc.
“Anh Hạo, tôi là quản lý của Hoàng Long, về sau gọi tôi là Tiểu Lục là được. Mấy chỗ kia ông chủ Báo đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sau khi tiếp nhận có việc gì xin anh Hạo cứ dạy bảo, các anh em cũng cứ yên tâm làm việc ở đây. Sau này mong anh Hạo chiếu cố nhiều.”
Long Hạo vỗ đôi tay Lục Thành đang châm thuốc cho gã.
“Quản lý Lục, gọi như trước đây là được. Tôi ở Hoàng Long nhảy múa, sau đó đi ra ngoài, các anh em đều biết cả. Không cần câu nệ làm gì.”
Tiêu Nam cười.
“Một kẻ dưới thôi, không cần khách sáo với bọn họ đâu. Anh hùng không hỏi xuất xứ, đáng tiếc thật, năm đó Hoàng Long không giữ được phượng hoàng, lại còn tặng một con rồng cho sếp Trương. Thế nhưng không như vậy thì không lộ ra được duyên phận của chúng ta. A Hạo, giờ cậu là người có tiếng, Hoàng Long cũng được thơm lây, sau này còn nương nhờ bên Tân Đông rất nhiều, đã là bạn cũ, Thiên Vũ, đến lượt chúng ta kinh ngạc vui mừng đúng không?”
Thiên Vũ không lên tiếng.
“Sếp Tiêu đã từng quan tâm, tôi sẽ không quên đâu.”
Long Hạo nói.
Tiêu Nam mặt đối mặt với Long Hạo, bốn mặt nhìn nhau, sau đó bắt đầu cười.
“Khách sáo rồi.”
Uống rượu ăn cơm, qua 3 lượt cơm rượu thì phía dưới thay đổi tiếng nhạc, chương trình biểu diễn đã bắt đầu. Phòng VIP nhìn thẳng xuống tầng dưới, tầm nhìn không sót cái gì, trên sân khấu từng nhóm vũ công nam nữ bắt đầu uốn éo vặn vẹo, kéo không khí nóng lên, phía dưới tiếng người sôi sục, lại một đêm điên cuồng bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất