Chương 8: 8
Thời gian tuyệt vời trôi thêm một tháng, kết thúc tốt đẹp. Việc này tiếp tục có lợi nhuận là chuyện đương nhiên, quan hệ giữa Lý Thiên Vũ và ủy viên thành phố cũng không tệ. Chủ nhiệm văn phòng ủy viên thành phố Hà Hoàng và hắn vốn đã có quen biết, mấy ngày này quan hệ còn vững chắc hơn. Bề ngoài Hà Hoàng nhã nhặn lịch sự, nhưng lại vô cùng yêu thích buổi biểu diễn buổi tối, cùng là khách quen của Hoàng Long. Quan hệ của Lý Thiên Vũ và Tiêu Nam ít ít nhiều nhiều người ngoài vẫn biết, vì thế Hà Hoàng cũng có ý nịnh nọt Thiên Vũ.
Ăn chơi ầm ĩ trong bữa tiệc tối hôm đó ở Hoàng Long, Thiên Vũ cũng uống nhiều hơn bình thường. Hôm đó Tiêu Nam giới thiệu một người với hắn.
Người này Thiên Vũ chưa từng gặp lần nào, nhưng láng máng biết Tiêu Nam có qua lại với gã đó. Đó chính là Đầu Báo.
Đầu Báo là biệt danh. Hắn là đại ca xã hội đen có thế lực lớn nhất Hán Thành.
Lý Thiên Vũ biết Tiêu Nam có quan hệ với băng đảng xã hội đen, nhưng lúc nghe Tiêu Nam giới thiệu người kia là Đầu Báo thì vẫn kinh hãi. Ở thành phố này Đầu Báo rất có số má, nói hắn rốt cục đã làm chuyện gì cũng không nói rõ được nhưng người bình thường nhất định sẽ không dễ dàng va chạm với hắn. Việc làm ăn của Tiêu Nam càng ngày càng lớn, rất nhiều buổi biểu diễn buổi tối đều chuyển cho người khác, đều là người của Đầu Báo phụ trách trông coi. Đối với chuyện liên quan đến xã hội đen Thiên Vũ không biết cũng như không hỏi đến, vì thế Tiêu Nam đột nhiên đưa hắn đi gặp Đầu Báo khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Đầu Báo khoảng trên dưới 40 tuổi, cũng không sung sức như trong truyền thuyết mà ngược lại trông rất bình thường, nhưng mắt nhìn người sắc bén khác thường. Khi Tiêu Nam giới thiệu với gã, Lý Thiên Vũ ngồi xuống mời một ly, nói mấy lời rồi đi ra ngoài. Vừa ra ngoài Thiên Vũ bèn hỏi Tiêu Nam:
“Anh có ý gì?”
“Nhiều bạn bè, nhiều lối đi. Quen biết anh ta cũng không xấu.”
Thiên Vũ đương nhiên biết không đơn giản như thế. Sau vài lần truy hỏi, Tiêu Nam nói thật với hắn.
“Tôi có vụ mua bán, nó nằm trong tay Đầu Báo. Hắn muốn mua Hoàng Long nhưng tôi không đồng ý nên đề ra biện pháp trung hòa, để bọn họ vào đây. Lúc tôi không có ở đây, cậu có rảnh thì cứ đến, giúp tôi chào hỏi tiếp đón.”
Dù là Tiêu Nam cũng không dễ đắc tội với mấy kẻ này. Tuy Tiêu Nam nói rất nhẹ nhàng nhưng Thiên Vũ cũng biết việc này không hề đơn giản. Sợ rằng sau này Hoàng Long không còn bình yên như vậy.
Khi Tiêu Nam đi Hongkong, Thiên Vũ làm theo như y nói, thường xuyên đến Hoàng Long chào hỏi Đầu Báo. Vài lần gặp, ấn tượng với đại ca xã hội đen lại rất tốt. Bình thường Đầu Báo cũng không ở Hoàng Long, chủ yếu để người lại để trông coi địa điểm nhưng đây chỉ để tung hỏa mù, cửa hàng tiền tệ ngầm làm ăn dưới mặt đất và phòng cho thuê ở trên tầng. Đầu Báo rất có đầu óc kinh doanh, nói chuyện cũng rất có trình độ, Thiên Vũ và gã ta cũng qua lại vài lần, hắn nhận thấy người này nếu không phải đại ca xã hội đen thì giống một nhà triết học.
Đầu Báo rất tin đạo, mỗi lần đến đều mặc một bộ đồ giống đạo sĩ. Gã cũng không háo sắc, bên cạnh luôn có hai cô gái đi theo. Tiêu Nam từng chỉ bảo cho Thiên Vũ, muốn làm vừa lòng Đầu Báo thì chỉ cần làm cho hai cô gái bên cạnh hắn vừa lòng. Thiên Vũ sắp xếp rất chu đáo, vì thế Đầu Báo cũng rất nể mặt.
Thiên Vũ làm cũng không hoàn toàn vì Tiêu Nam. Hắn có tính toán của riêng mình. Biển sao chủ yếu dựa vào quảng cáo ngoài trời và tuyên truyền quảng bá văn hóa, lợi nhuận tuy nhiều nhưng ở thành phố này về cơ bản nhu cầu đã bão hòa. Thiên Vũ vẫn có ý tưởng thành lập công ty kinh doanh hoặc công ty sản xuất, mở rộng sản nghiệp. Tuy nhiên trước nay hắn không nắm chắc về vốn, nếu đầu tư thất bại thì không biết có hồi phục sau thiệt hại được không.
Nếu dùng phương pháp làm việc chợ đen, chi phí thấp, thu về mau, độ mạo hiểm cũng ít nhưng nhất thiết phải được bảo kê đầy đủ.
Đầu Báo xuất hiện làm hắn nảy ra ý tưởng này.
Một tháng sau Báo Đầu đi Vân Nam, việc trong công ty của Thiên Vũ cũng ổn, hắn mới rảnh rỗi. Hôm nay dẫn theo mấy người bạn đến Hoàng Long uống rượu, nhìn người nhảy múa trên sân khấu đột nhiên nhớ A Hạo.
Nhìn cả trai lẫn gái đổi qua đổi lại, hắn mới nhớ lâu rồi không thấy A Hạo đâu.
Nhiều người đi về hướng này như vậy nhưng chẳng nhìn thấy cậu lần nào. Thiên Vũ gọi Lục Thành đến hỏi một câu: “Sao lại không thấy A Hạo?”
“A Hạo?” Lục Thành hơi kinh ngạc. “Đã thôi việc từ lâu rồi. Cậu không biết à?”
“Thôi việc?”
Thiên Vũ ngây người.
“Thôi việc lúc nào?”
“Một tháng rồi?”
Thiên Vũ uống một ngụm rượu.
“Sạo lại thôi việc, chê ít tiền à?”
“Không phải.” Lục Thành nói.
“Bố cậu ấy mất rồi.”
Ăn chơi ầm ĩ trong bữa tiệc tối hôm đó ở Hoàng Long, Thiên Vũ cũng uống nhiều hơn bình thường. Hôm đó Tiêu Nam giới thiệu một người với hắn.
Người này Thiên Vũ chưa từng gặp lần nào, nhưng láng máng biết Tiêu Nam có qua lại với gã đó. Đó chính là Đầu Báo.
Đầu Báo là biệt danh. Hắn là đại ca xã hội đen có thế lực lớn nhất Hán Thành.
Lý Thiên Vũ biết Tiêu Nam có quan hệ với băng đảng xã hội đen, nhưng lúc nghe Tiêu Nam giới thiệu người kia là Đầu Báo thì vẫn kinh hãi. Ở thành phố này Đầu Báo rất có số má, nói hắn rốt cục đã làm chuyện gì cũng không nói rõ được nhưng người bình thường nhất định sẽ không dễ dàng va chạm với hắn. Việc làm ăn của Tiêu Nam càng ngày càng lớn, rất nhiều buổi biểu diễn buổi tối đều chuyển cho người khác, đều là người của Đầu Báo phụ trách trông coi. Đối với chuyện liên quan đến xã hội đen Thiên Vũ không biết cũng như không hỏi đến, vì thế Tiêu Nam đột nhiên đưa hắn đi gặp Đầu Báo khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Đầu Báo khoảng trên dưới 40 tuổi, cũng không sung sức như trong truyền thuyết mà ngược lại trông rất bình thường, nhưng mắt nhìn người sắc bén khác thường. Khi Tiêu Nam giới thiệu với gã, Lý Thiên Vũ ngồi xuống mời một ly, nói mấy lời rồi đi ra ngoài. Vừa ra ngoài Thiên Vũ bèn hỏi Tiêu Nam:
“Anh có ý gì?”
“Nhiều bạn bè, nhiều lối đi. Quen biết anh ta cũng không xấu.”
Thiên Vũ đương nhiên biết không đơn giản như thế. Sau vài lần truy hỏi, Tiêu Nam nói thật với hắn.
“Tôi có vụ mua bán, nó nằm trong tay Đầu Báo. Hắn muốn mua Hoàng Long nhưng tôi không đồng ý nên đề ra biện pháp trung hòa, để bọn họ vào đây. Lúc tôi không có ở đây, cậu có rảnh thì cứ đến, giúp tôi chào hỏi tiếp đón.”
Dù là Tiêu Nam cũng không dễ đắc tội với mấy kẻ này. Tuy Tiêu Nam nói rất nhẹ nhàng nhưng Thiên Vũ cũng biết việc này không hề đơn giản. Sợ rằng sau này Hoàng Long không còn bình yên như vậy.
Khi Tiêu Nam đi Hongkong, Thiên Vũ làm theo như y nói, thường xuyên đến Hoàng Long chào hỏi Đầu Báo. Vài lần gặp, ấn tượng với đại ca xã hội đen lại rất tốt. Bình thường Đầu Báo cũng không ở Hoàng Long, chủ yếu để người lại để trông coi địa điểm nhưng đây chỉ để tung hỏa mù, cửa hàng tiền tệ ngầm làm ăn dưới mặt đất và phòng cho thuê ở trên tầng. Đầu Báo rất có đầu óc kinh doanh, nói chuyện cũng rất có trình độ, Thiên Vũ và gã ta cũng qua lại vài lần, hắn nhận thấy người này nếu không phải đại ca xã hội đen thì giống một nhà triết học.
Đầu Báo rất tin đạo, mỗi lần đến đều mặc một bộ đồ giống đạo sĩ. Gã cũng không háo sắc, bên cạnh luôn có hai cô gái đi theo. Tiêu Nam từng chỉ bảo cho Thiên Vũ, muốn làm vừa lòng Đầu Báo thì chỉ cần làm cho hai cô gái bên cạnh hắn vừa lòng. Thiên Vũ sắp xếp rất chu đáo, vì thế Đầu Báo cũng rất nể mặt.
Thiên Vũ làm cũng không hoàn toàn vì Tiêu Nam. Hắn có tính toán của riêng mình. Biển sao chủ yếu dựa vào quảng cáo ngoài trời và tuyên truyền quảng bá văn hóa, lợi nhuận tuy nhiều nhưng ở thành phố này về cơ bản nhu cầu đã bão hòa. Thiên Vũ vẫn có ý tưởng thành lập công ty kinh doanh hoặc công ty sản xuất, mở rộng sản nghiệp. Tuy nhiên trước nay hắn không nắm chắc về vốn, nếu đầu tư thất bại thì không biết có hồi phục sau thiệt hại được không.
Nếu dùng phương pháp làm việc chợ đen, chi phí thấp, thu về mau, độ mạo hiểm cũng ít nhưng nhất thiết phải được bảo kê đầy đủ.
Đầu Báo xuất hiện làm hắn nảy ra ý tưởng này.
Một tháng sau Báo Đầu đi Vân Nam, việc trong công ty của Thiên Vũ cũng ổn, hắn mới rảnh rỗi. Hôm nay dẫn theo mấy người bạn đến Hoàng Long uống rượu, nhìn người nhảy múa trên sân khấu đột nhiên nhớ A Hạo.
Nhìn cả trai lẫn gái đổi qua đổi lại, hắn mới nhớ lâu rồi không thấy A Hạo đâu.
Nhiều người đi về hướng này như vậy nhưng chẳng nhìn thấy cậu lần nào. Thiên Vũ gọi Lục Thành đến hỏi một câu: “Sao lại không thấy A Hạo?”
“A Hạo?” Lục Thành hơi kinh ngạc. “Đã thôi việc từ lâu rồi. Cậu không biết à?”
“Thôi việc?”
Thiên Vũ ngây người.
“Thôi việc lúc nào?”
“Một tháng rồi?”
Thiên Vũ uống một ngụm rượu.
“Sạo lại thôi việc, chê ít tiền à?”
“Không phải.” Lục Thành nói.
“Bố cậu ấy mất rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất