Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí
Chương 55: "Tình cờ" gặp ở sân bay
Lễ khai máy《Tu chân》vô cùng long trọng, có thể là do liên quan đến chủ đề quỷ thần linh tinh nên bàn cúng chuẩn bị rất cẩn thận, nào là heo sữa quay, dê quay, gà vịt và một bàn đầy trái cây nhập khẩu.
Giới truyền thông bị chấn động bởi sự đầu tư cho lễ khai máy của đoàn phim, rất nhiều đoàn phim thiếu tài chính nên bày bàn cúng có vài mâm trái cây, một hai con gà con vịt là đã tốt lắm rồi, còn như đoàn《Tu chân》này, biến bầu không khí lễ khai máy thành tế trời, chắc cũng không được bao nhiêu đoàn làm được.
Làm tổng đạo diễn của bộ phim này, đạo diễn Tiêu lên trước thắp nén hương đầu tiên, sau đó là các nhà sản xuất, biên kịch và đội ngũ nhân viên.
Các phóng viên cũng đã quá quen thuộc với thứ tự này, nhưng cho dù là các nhân viên hậu trường tai to mặt lớn đến đâu, đối với bọn họ mà nói, cũng không có nhiều tin tức giá trị, bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú với một loạt nghệ sĩ đứng phía sau thôi.
Cũng khó trách bọn họ hưng phấn như thế, những nghệ sĩ đến tham gia lễ khai máy toàn là những nghệ sĩ thực lực có tiếng, nào là tân tiểu hoa đán Mễ Nguyệt, Trần Văn này kia cũng không tính là gì, tiểu thịt tươi Triệu Diệc Côn, Trần Nghệ cũng không đủ nhìn, ngay cả Công Tây Kiều gần đây hot lên khắp cả nước, so với đám ảnh đế ảnh hậu cũng không đáng chú ý.
Đới Ny và Mã Thiến đều đã được giải ảnh hậu. Đới Ny từng hai lần đoạt giải tạm thời không đề cập đến, Mã Thiến tuy năm nay vừa mới nhận được giải của Vạn Hoa, hơn nữa cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhờ thực lực và danh tiếng của cô, không ít người trong giới phải gọi cô một tiếng “chị”.
Đoàn phim trừ đi hai ảnh hậu, còn có một vị ảnh đế. Ảnh đế này tên là Quý Ngọc Minh, là một diễn viên phái thực lực, là nam thần đại thúc được phái nữ nữ cả trong và ngoài giới công nhận.
Mấy nghệ sĩ này tùy tiện ném vào bộ điện ảnh nào cũng sẽ làm khuấy động phòng vé, 《Tu chân》 lại có thể tập hợp hết tất cả, có thể thấy được bộ phim điện ảnh do Tịch thị đầu tư hấp dẫn mấy nghệ sĩ này như thế nào.
Tiếng lách tách không ngừng vang lên, các máy ảnh của các hãng truyền thông lớn cũng lần lượt chụp cận cảnh các nghệ sĩ, trong lòng thầm cảm khái, lúc trước nghe nói rất nhiều nghệ sĩ tranh nhau vai diễn của《Tu chân》, bây giờ những người đứng ở đây là toàn là những người có địa vị, có bản lĩnh và có bối cảnh thôi.
“Này, lần này cậu diễn vai gì thế?” Sau khi dâng hương xong, Triệu Diệc Côn không được tự nhiên mà bước đến trước mặt Công Tây Kiều, biểu cảm cũng khá là gượng gạo, rõ ràng là không quen với việc chủ động chào hỏi người khác.
“Chờ lúc quay anh sẽ biết thôi,” Công Tây Kiều đặt ngón trỏ lên trước miệng mình, “Có phóng viên đang đến đây phỏng vấn.”
“Chậc,” Triệu Diệc Côn bĩu môi, nghiêng đầu nhìn thấy thật sự có mấy phóng viên đang đi tới, anh ta đành phải nở nụ cười.
Làm một nghệ sĩ nam đang nổi, trong chốc lát Công Tây Kiều đã bị vây quanh bởi một đám phóng viên, nhưng bởi vì trước khi quay, đạo diễn Tiêu đã ra lệnh, không cho phép nghệ sĩ tiết lộ nội dung kịch bản, cho nên anh đã tung hứng với phóng viên cả buổi trời, nhưng cuối cùng đám phóng viên cũng không nghe ngóng được chút tin tức hữu dụng nào.
Các phóng viên có chút nhụt chí, bây giờ Kiều thiếu càng ngày càng biết tung hứng.
“Đạo diễn Tiêu, trong đoàn nhiều diễn viên tên tuổi như vậy, xin hỏi diễn viên chính là ai?”
“Đến lúc đó mọi người ra rạp xem phim là sẽ biết.”
Các phóng viên nghe thấy câu trả lời này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, tuy trong giới ai cũng biết đạo diễn Tiêu rất thích chơi trò giữ bí mật, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ ý định, vẫn muốn cạy miệng đạo diễn Tiêu, “Xin hỏi, ông có đặc biệt xem trọng nghệ sĩ trẻ tuổi không?”
“Có chứ,” Đạo diễn Tiêu gật đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn đám phóng viên, “Mấy nghệ sĩ trẻ trong đoàn phim của chúng tôi đó, nếu không xem trọng bọn họ, tôi cũng sẽ không chọn bọn họ, mọi người thấy có đúng không?”
Phóng viên bị hành động mèo khen mèo dài đuôi của ông khiến cho nghẹn họng, thế nhưng bọn họ là ai, là phóng viên giải trí không bao giờ biết từ bỏ, cứ hễ có tin tức là bọn họ sẽ đâm đầu vào.
“Lần này Công Tây Kiều tỏa sáng ở hội trao đổi nghệ thuật quốc tế, xin hỏi ông có vì thế mà thêm đất diễn cho cậu ấy không?”
“Kịch bản đã viết xong từ lâu, khó có thể sửa được. Nhưng cá nhân tôi thật sự tán thưởng tài năng của Công Tây Kiều, rất thích hợp với vai diễn mà tôi dành cho cậu ấy.”
Các phóng viên vừa nghe thấy thế liền phấn chấn lên, đạo diễn Tiêu cuối cùng cũng chủ động nhắc đến vấn đề vai diễn.
“Về phần Công Tây Kiều diễn vai gì…” Đạo diễn Tiêu cười tủm tim nói, “Mọi người ra xem rạp sẽ biết, tôi tin đến lúc đó mọi người sẽ không thất vọng đâu.”
Ha ha, nếu đợi phim chiếu họ mới được biết, vậy thì nói nhiều như thế làm gì?
Tuy các phóng viên không thu được nhiều thông tin hữu dụng lắm, nhưng chỉ cầm danh sách những nghệ sĩ tham gia cũng đủ để họ viết ra thật nhiều tin tức thu hút người đọc rồi. Mỗi Công Tây Kiều thôi cũng đã có thể viết ra vài bài, chứ đừng nói đến việc ở đây có nhiều nghệ sĩ đang hot như vậy.
Cũng không thể trách các phóng viên lại đặc biệt chú ý đến Công Tây Kiều nhiều như vậy, nếu xét về địa vị trong giới, Công Tây Kiều vẫn còn kém hơn so với vài vị ảnh đế ảnh hậu, nhưng nếu xét về địa vị xã hội, nhìn một lượt cả giới giải trí, còn có ai có thể làm đại diện cho quốc gia tham gia hội trao đổi nghệ thuật quốc tế? Ngay cả những bậc phụ huynh không ủng hộ việc con mình theo đuổi thần tượng cũng hết lời khen Công Tây Kiều, chuyện này mấy nghệ sĩ khác có thể so được sao?
Cho nên tuy vị trí trong giới của Công Tây Kiều chưa đủ nhưng vẫn không cản được anh nổi lên, có đề tài, lại có sự ủng hộ của cả nước, những việc này thôi cũng đủ để truyền thông lôi kéo thêm nhiều ánh mắt đổ dồn vào anh.
Thật ra không chỉ là truyền thông, mà ngay cả đoàn phim 《Tu chân》cũng vô cùng khiêm nhường Công Tây Kiều. Ai chẳng biết ông chủ đầu tư cho bộ phim này là Tịch Khanh, quan hệ của Tịch Khanh và Công Tây Kiều là thế nào chứ?
Người ta là bạn thân của ông chủ, ảnh đế ảnh hậu trong lời bọn họ cũng không đáng nhắc đến trước mặt Tịch gia.
Sau buổi lễ khai máy, đạo diễn Tiêu bắt đầu thu dọn hiện trường, mời hết tất cả phóng viên ra ngoài. Chờ đến khi không còn người ngoài nữa, ông mới nói: “Trước khi mọi người vào đoàn đã ký thỏa thuận giữ bí mật. Mọi người đều là nhân vật lớn trong giới, chút đạo đức nghề nghiệp chắc phải có, thế nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở. Bây giờ cũng không còn sớm, mọi người hãy về nghỉ ngơi, ngày mai tám giờ sáng tập hợp ở sân bay, tôi hi vọng không ai lấy việc đến muộn để làm cái cớ cho việc từ bỏ vai diễn.”
Công Tây kiều nhìn đạo diễn Tiêu mỉm cười nói ra lời cảnh cáo, trên mặt anh lộ ra ý cười, đạo diễn trong giới có phong cách khác nhau, vị đạo diễn Tiêu này đại khái là người thuộc phái nham hiểm.
Sau khi đạo diễn Tiêu nói xong, các nghệ sĩ mới tốp năm tốp ba lên xe rời đi. Không biết có phải là do ảnh hưởng từ lời của đạo diễn Tiêu hay không, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc.
Bởi vì phải rời khỏi thủ đô hai tháng, Công Tây Kiều cố tình về nhà ba mẹ ăn cơm tối, sau đó mời đi xe về biệt thự của mình.
Hành lý này kia đã được trợ lý chuẩn bị xong, Công Tây Kiều chỉ cần thu dọn thêm vài bộ quần áo và vật dụng hàng ngày của mình.
Sáng hôm sau, anh vừa thay quần áo xong thì trợ lý đón anh cũng đã tới.
Tuy Công Tây Kiều có ba trợ lý, nhưng vì lý do sắp xếp chuyến bay, chỉ có một trợ lý mới có thể đi cùng chuyến bay với anh, hai trợ lý còn lại phải đợi chuyến sau để đi.
Có lẽ Trần Khoa muốn anh và trợ lý mới nhanh chóng quen thuộc với nhau hơn, cho nên lần này người đi cùng chuyến bay với anh là trợ mới Khương Lũng.
Trong mắt Công Tây Kiều, Khương Lũng lạnh lùng kiệm lời, thân hình cao lớn, thật thà chất phác, thích hợp làm trợ lý. Thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Lũng, anh liền hiểu ra ngay lý do vì sao cậu ta không làm y tá.
Bệnh viện nào lại muốn có một y tá cao to như thế, không khéo sau khi bệnh nhân nhìn thấy y tá như vậy, ngày hôm sau sẽ đòi chuyển viện ngay, ngày kế tiếp có khi còn được lên báo với nội dung bệnh viện sử dụng bạo lực để uy hϊếp bệnh nhân ấy chứ.
Quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng không hòa hợp lắm, đàn ông vạm vỡ như thế này thật sự không thích hợp làm y tá.
Khương Lũng đã để hành lý vào cốp xe xong, quay lại phòng khách nói: “Kiều thiếu, xin hỏi còn gì cần chuẩn bị nữa không?”
“Hết rồi,” Thấy dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, Công Tây Kiều lắc đầu, ngồi vào xe sau đó trêu chọc nói, “Khương Lũng, với vẻ ngoài và cá tính của cậu, đáng lẽ không nên học Y mà nên học Quân đội mới đúng.”
Cả người Khương Lũng cứng đờ, sau đó nói: “Năm đó sơ xuất để lỡ thời gian ghi danh vào trường Quân đội.”
Vẻ mặt Công Tây Kiều tiếc nuối: “Vậy đúng là đáng tiếc.”
“Thắt dây an toàn vào,” Trần Khoa đang lái xe bất đắc dĩ thở dài, Khương Lũng này kiệm lời, tính cách ngại ngùng, thật tiếc cho gương mặt dữ tợn này.
Lúc Công Tây Kiều đến sân bay, người trong đoàn phim còn chưa đến đủ, anh tiến đến chào hỏi với mọi người một tiếng, sau đó mới tìm một chỗ để ngồi xuống.
“Tiểu Kiều, sao cậu lại ở đây?”
Công Tây Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Tịch Khanh đang đứng cạnh sô pha, anh nhìn xung quanh, ở đây là phòng chờ dành cho khách vip, ngoài những người trong đoàn phim bọn họ, chỉ có mấy người khách.
Anh nhích qua một bên, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bênh cạnh mình, “Hôm nay tôi di quay ngoại cảnh với đoàn, anh đi công tác à?”
Tịch Khanh gật đầu: “Phải đi thị sát một công ty con, lần này cậu đi quay ngoại cảnh mất bao lâu?”
“Nếu tất cả thuận lợi, vậy thì khoảng một tháng,” Công Tây Kiều nhận lấy đồ uống từ phục vụ bê đến, khẽ nói cám ơn rồi tiếp tục nói chuyện, “Nghe nói bộ phim này không chỉ quay một ngoại cảnh, cho nên cụ thể như thế nào thì vẫn là do đoàn phim sắp xếp.”
Tuy đa số nhân viên đoàn phim ở đây không biết người đột nhiên ngồi nói chuyện phiếm với Công Tây Kiều là ai, nhưng thấy đối phương mặc vest mang giày da, lại còn có vệ sĩ đi theo, biết người này không hề đơn giản. Bọn họ đã sớm nghe nói Công Tây Kiều kết bạn với nhóm thiếu gia của các thế gia ở Đế Đô, cho nên không ai dám không có mắt mà đi đến quấy rầy bọn họ.
“Ông chủ,” Sản xuất Chu vừa đi vệ sinh xong, liền thấy người ngồi cạnh Công Tây Kiều là ông chủ, vội chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề rồi đi đến chào hỏi, “Ông chủ, ngài cũng ở đây sao?”
“Giám đốc Chu.” Tịch Khanh gật đầu với nhà sản xuất Chu, sau đó nói, “Tiểu Kiều vào đoàn, nhờ anh chăm sóc nhé.”
“Ngài cứ yên tâm, đoàn phim của chúng tôi từ trên xuống dưới đều rất thích Kiều thiếu, nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.” Sản xuất chu cười ha ha trả lời, đứng đó một lúc, thấy ông chủ có vẻ như không còn chuyện gì cần nói với anh ta nữa, vì thế thức thời đi tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, không quấy rầy ông chủ tạm biệt anh em của mình nữa.
Những nghệ sĩ vốn còn không biết thân phận Tịch Khanh, nhìn thấy dáng vẻ của sản xuất Chu đã nhanh chóng đoán được hắn là ai. Bởi vì sản xuất Chu là người được trụ sở chính của Tịch thị phái tới, cho nên cả đoàn phim đều đang tâng bốc anh ta. Người có thể khiến cho sản xuất Chu này tôn kính gọi là “ông chủ”, ngoài tổng tài Tịch thị kia thì còn là ai vào đây nữa?
Biết được thân phận của Tịch Khanh, lại thấy Công Tây Kiều trò chuyện với Tịch Khanh thật vui vẻ, những người ngồi đó lại có cái nhìn khác về thân phận của Công Tây Kiều. Làm người trong giới, bọn họ đã sớm quen với chuyện phóng đại sự thật, cho nên chuyện Công Tây Kiều kết bạn với Tịch Khanh, vốn bọn họ chỉ hơi tin, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tin.
“Nếu có việc gì thì gọi điện cho tôi nhé,” Tịch Khanh nhìn đồng hồ, biết Công Tây Kiều sắp phải đi làm thủ tục rồi, “Có thể gọi bất cứ lúc nào.”
Công Tây Kiều cười cười gật đầu.
Tịch Khanh thở dài, nhìn Khương Lũng ngồi phía bên kia, sau đó nói: “Tự chăm sóc bản thân nhé, tôi đi trước.”
Đi được vài bước, hắn lại lo lắng, quay lại: “Nếu gặp phải chuyện mình không thể giải quyết, vậy thì nhất định phải nói ngay cho tôi đó.”
“Tôi biết rồi, anh yên tâm.” Công Tây Kiều vỗ vỗ vai hắn, “Tôi đã lớn rồi, không lẽ còn không thể chăm sóc mình sao, anh đừng lo lắng.”
Tịch Khanh đành phải xoay người đi, đi được vài bước, lại xoay người nhìn Công Tây Kiều, khóe môi khẽ động nhưng không nói gì.
“Tôi có mang điện thoại cá nhân theo, anh rảnh thì cũng có thể gọi điện cho tôi,” Công Tây Kiều mỉm cười, làm động tác gọi điện thoại.
Mặt Tịch Khanh không chút thay đổi, gật gật đầu rồi mới chịu đi.
Chờ sau khi Tịch Khanh rời đi, những nghệ sĩ vốn vẫn đang câu nệ, lúc này đã thả lỏng tay chân, nói chuyện với nhau cũng tự nhiên hơn rât nhiều.
Đạo diễn Tiêu hắng giọng: “Mọi người đều đã đến rồi, cũng sắp đến giờ rồi, mọi người chuẩn bị đi làm thủ tục đi.” Thấy dáng vẻ Tịch tổng vừa rồi, có vẻ như quan hệ với Công Tây Kiều không hề bình thường.
Sau khi làm thủ tục xong, chỗ ngồi của Công Tây Kiều là bên cạnh Quý Ngọc Minh, đối mặt với vị tiền bối giới giải trí này, Công Tây Kiều vô cùng tôn trọng. Qúy Ngọc Minh cũng rất thân thiện, cho nên sau khi nói chuyện với nhau vài cậu, khoảng cách của hai người đã được kéo gần lại.
“Tiểu Kiều vẫn chưa đến chỗ quay ngoại cảnh bên kia nhỉ?” Tuy Quý Ngọc Minh đã qua bốn mươi tuổi, nhưng khí chất vẫn còn, cách nói chuyện hài hước, khiến cho người khác khong hề cảm thấy kiêu ngạo, “Cậu phải chuẩn bị tinh thần nhé, năm đó lần đầu tiên tôi sang đó quay, lúc về đã gầy đi mười cân đó, nhìn thấy thịt là muốn chảy nước bọt luôn.”
“Đáng sợ như vậy ạ?” Công Tây Kiều trợn tròn mắt, “Hoàn toàn không tin được anh Minh mà cũng có lúc phải chảy nước bọt khi nhìn thấy thịt đó.”
Quý Ngọc Minh vốn là diễn viên phái thực lực có tiếng trong giới, mỗi lần anh ta diễn vai Hoàng đế, Vương gia hay Thượng vị giả đều vô cùng uy nghiêm. Năm đó anh ta diễn vai Nguyên đế Thiên Tấn, lập tức được bầu chọn thành vai diễn kinh điển, được mọi người công nhận là “Nguyên Đế Thiên Tấn” tốt nhất. Không chỉ diễn xuất của anh ta tốt, mà đời sống cá nhân cũng vô cùng sạch sẽ, biết bảo vệ vợ con, có trách nhiệm với gia đình, quả thật là người đàn ông thành đạt kiểu mẫu.
Ai cũng nói giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm, người sạch sẽ đến đâu, một khi bước vào đều có thể bị nhuộm thành đủ loại màu sắc, nhưng cũng có nghệ sĩ có thể giữ được bản thân mình trong sạch, Quý Ngọc Minh là một ví dụ.
Bị biểu cảm của Công Tây Kiều chọc cười, Quý Ngọc Minh nói: “Tôi nó cho cậu nghe, cậu phải chuẩn bị tinh thần, bây giờ đang là mùa hạ nữa, là thời điểm rất nhiều muỗi, mội ngày lúc quay phim nhớ phải bôi thuốc chống muỗi, nếu không quay xong, cậu sẽ bị hủy dung. Đến lúc đó gương mặt cậu được chiếu trên màn hình lớn sẽ vô cùng kinh khủng.”
“Lão Quý, cậu mà còn nói gì nữa là toàn bộ diễn viên của đoàn phim chúng ta sẽ bị dọa chạy hết đó,” Đạo diễn Tiêu ngồi phía trước xoay đầu lại, hoàn toàn không hề xấu hổ với hành vi nghe lén của mình, ngược lại còn cười nói, “Ít nhiều gì hai người cũng diễn vai sư đồ, có sư phụ nào giống như cậu sao?”
“Phải phòng ngừa cho đồ đệ trước mới là việc sự phụ nên làm,” Quý Ngọc Minh vỗ vỗ vai Công Tây Kiều, “Tiểu Kiều, cậu thấy đúng không?”
Công Tây Kiều che mặt: “Chỉ cần không bị hủy dung là được, em còn phải kiếm ăn bằng mặt đó.”
Những người khác thấy Công Tây Kiều vừa nói vừa cười với đạo diễn và Quý Ngọc Minh, tuy là có chút hâm mộ, nhưng bọn họ cũng thầm hiểu, bọn họ không thể so được với thân phận của Công Tây Kiều, đạo diễn coi trọng anh cũng là chuyện thường.
Những nghệ sĩ ngồi gần ba người bọn họ lại thầm kinh hãi, Quý ảnh đế và Công Tây Kiều diễn vai sư đồ?
Không lẽ…Công Tây Kiều là nam chính?!
Trần Nghệ nhận lấy cốc nước chanh từ tiếp viên hàng không, nói cám ơn rồi đưa cho Đới Ny, sau đó thấp giọng nói: “Em nghe thấy không, Kiều thiếu có thể là nam chính của bộ này đó.”
“Em cũng sớm đoán được rồi,” Đới Ny uống một ngụm nước chanh, thì thầm bên tai Trần Nghệ: “Quan hệ của Tịch tổng và tiểu Kiều tốt lắm, nghe nói hai hôm trước tiệc sinh nhật của thiếu gia Tiết gia, tiểu Kiều cũng có tham gia.”
Trần Nghệ là người thông minh, nghe ra được hàm ý trong câu nói của Đới Ny, Công Tây Kiều thế mà lại gia nhập giới quý tộc sao?
“Thái độ làm người của tiểu Kiều không tệ, anh có thể làm bạn với cậu ấy.” Đới Ny nháy mắt, “Em tin sau khi anh thân với cậu ấy rồi, sẽ đồng ý với những lời này của em.”
“Còn hoàn hảo hơn cả anh?” Trần Nghệ ghen tị liếc nhìn Đới Ny.
“Chồng nhà tôi độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng.” Ngón tay xinh đẹp của Đới Ny móc lấy ngón trỏ của Trần Nghệ, “Dấm này mà cũng ăn nữa à?”
Trần Nghệ cầm lấy bàn tay cô, hài lòng gật đầu: “Vậy còn được.” Khúc mắc trong lòng đối với Công tây Kiều cũng dần tan, nếu Ny Ny chủ động nói chuyện này với anh ta, như vậy chứng minh cô không có tâm tư gì khác đối với Công Tây Kiều, anh ta cũng an tâm hơn.
Không có người đàn ông nào có thể có hảo cảm với tình địch của mình được, anh ta cũng thế.
Giới truyền thông bị chấn động bởi sự đầu tư cho lễ khai máy của đoàn phim, rất nhiều đoàn phim thiếu tài chính nên bày bàn cúng có vài mâm trái cây, một hai con gà con vịt là đã tốt lắm rồi, còn như đoàn《Tu chân》này, biến bầu không khí lễ khai máy thành tế trời, chắc cũng không được bao nhiêu đoàn làm được.
Làm tổng đạo diễn của bộ phim này, đạo diễn Tiêu lên trước thắp nén hương đầu tiên, sau đó là các nhà sản xuất, biên kịch và đội ngũ nhân viên.
Các phóng viên cũng đã quá quen thuộc với thứ tự này, nhưng cho dù là các nhân viên hậu trường tai to mặt lớn đến đâu, đối với bọn họ mà nói, cũng không có nhiều tin tức giá trị, bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú với một loạt nghệ sĩ đứng phía sau thôi.
Cũng khó trách bọn họ hưng phấn như thế, những nghệ sĩ đến tham gia lễ khai máy toàn là những nghệ sĩ thực lực có tiếng, nào là tân tiểu hoa đán Mễ Nguyệt, Trần Văn này kia cũng không tính là gì, tiểu thịt tươi Triệu Diệc Côn, Trần Nghệ cũng không đủ nhìn, ngay cả Công Tây Kiều gần đây hot lên khắp cả nước, so với đám ảnh đế ảnh hậu cũng không đáng chú ý.
Đới Ny và Mã Thiến đều đã được giải ảnh hậu. Đới Ny từng hai lần đoạt giải tạm thời không đề cập đến, Mã Thiến tuy năm nay vừa mới nhận được giải của Vạn Hoa, hơn nữa cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhờ thực lực và danh tiếng của cô, không ít người trong giới phải gọi cô một tiếng “chị”.
Đoàn phim trừ đi hai ảnh hậu, còn có một vị ảnh đế. Ảnh đế này tên là Quý Ngọc Minh, là một diễn viên phái thực lực, là nam thần đại thúc được phái nữ nữ cả trong và ngoài giới công nhận.
Mấy nghệ sĩ này tùy tiện ném vào bộ điện ảnh nào cũng sẽ làm khuấy động phòng vé, 《Tu chân》 lại có thể tập hợp hết tất cả, có thể thấy được bộ phim điện ảnh do Tịch thị đầu tư hấp dẫn mấy nghệ sĩ này như thế nào.
Tiếng lách tách không ngừng vang lên, các máy ảnh của các hãng truyền thông lớn cũng lần lượt chụp cận cảnh các nghệ sĩ, trong lòng thầm cảm khái, lúc trước nghe nói rất nhiều nghệ sĩ tranh nhau vai diễn của《Tu chân》, bây giờ những người đứng ở đây là toàn là những người có địa vị, có bản lĩnh và có bối cảnh thôi.
“Này, lần này cậu diễn vai gì thế?” Sau khi dâng hương xong, Triệu Diệc Côn không được tự nhiên mà bước đến trước mặt Công Tây Kiều, biểu cảm cũng khá là gượng gạo, rõ ràng là không quen với việc chủ động chào hỏi người khác.
“Chờ lúc quay anh sẽ biết thôi,” Công Tây Kiều đặt ngón trỏ lên trước miệng mình, “Có phóng viên đang đến đây phỏng vấn.”
“Chậc,” Triệu Diệc Côn bĩu môi, nghiêng đầu nhìn thấy thật sự có mấy phóng viên đang đi tới, anh ta đành phải nở nụ cười.
Làm một nghệ sĩ nam đang nổi, trong chốc lát Công Tây Kiều đã bị vây quanh bởi một đám phóng viên, nhưng bởi vì trước khi quay, đạo diễn Tiêu đã ra lệnh, không cho phép nghệ sĩ tiết lộ nội dung kịch bản, cho nên anh đã tung hứng với phóng viên cả buổi trời, nhưng cuối cùng đám phóng viên cũng không nghe ngóng được chút tin tức hữu dụng nào.
Các phóng viên có chút nhụt chí, bây giờ Kiều thiếu càng ngày càng biết tung hứng.
“Đạo diễn Tiêu, trong đoàn nhiều diễn viên tên tuổi như vậy, xin hỏi diễn viên chính là ai?”
“Đến lúc đó mọi người ra rạp xem phim là sẽ biết.”
Các phóng viên nghe thấy câu trả lời này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, tuy trong giới ai cũng biết đạo diễn Tiêu rất thích chơi trò giữ bí mật, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ ý định, vẫn muốn cạy miệng đạo diễn Tiêu, “Xin hỏi, ông có đặc biệt xem trọng nghệ sĩ trẻ tuổi không?”
“Có chứ,” Đạo diễn Tiêu gật đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn đám phóng viên, “Mấy nghệ sĩ trẻ trong đoàn phim của chúng tôi đó, nếu không xem trọng bọn họ, tôi cũng sẽ không chọn bọn họ, mọi người thấy có đúng không?”
Phóng viên bị hành động mèo khen mèo dài đuôi của ông khiến cho nghẹn họng, thế nhưng bọn họ là ai, là phóng viên giải trí không bao giờ biết từ bỏ, cứ hễ có tin tức là bọn họ sẽ đâm đầu vào.
“Lần này Công Tây Kiều tỏa sáng ở hội trao đổi nghệ thuật quốc tế, xin hỏi ông có vì thế mà thêm đất diễn cho cậu ấy không?”
“Kịch bản đã viết xong từ lâu, khó có thể sửa được. Nhưng cá nhân tôi thật sự tán thưởng tài năng của Công Tây Kiều, rất thích hợp với vai diễn mà tôi dành cho cậu ấy.”
Các phóng viên vừa nghe thấy thế liền phấn chấn lên, đạo diễn Tiêu cuối cùng cũng chủ động nhắc đến vấn đề vai diễn.
“Về phần Công Tây Kiều diễn vai gì…” Đạo diễn Tiêu cười tủm tim nói, “Mọi người ra xem rạp sẽ biết, tôi tin đến lúc đó mọi người sẽ không thất vọng đâu.”
Ha ha, nếu đợi phim chiếu họ mới được biết, vậy thì nói nhiều như thế làm gì?
Tuy các phóng viên không thu được nhiều thông tin hữu dụng lắm, nhưng chỉ cầm danh sách những nghệ sĩ tham gia cũng đủ để họ viết ra thật nhiều tin tức thu hút người đọc rồi. Mỗi Công Tây Kiều thôi cũng đã có thể viết ra vài bài, chứ đừng nói đến việc ở đây có nhiều nghệ sĩ đang hot như vậy.
Cũng không thể trách các phóng viên lại đặc biệt chú ý đến Công Tây Kiều nhiều như vậy, nếu xét về địa vị trong giới, Công Tây Kiều vẫn còn kém hơn so với vài vị ảnh đế ảnh hậu, nhưng nếu xét về địa vị xã hội, nhìn một lượt cả giới giải trí, còn có ai có thể làm đại diện cho quốc gia tham gia hội trao đổi nghệ thuật quốc tế? Ngay cả những bậc phụ huynh không ủng hộ việc con mình theo đuổi thần tượng cũng hết lời khen Công Tây Kiều, chuyện này mấy nghệ sĩ khác có thể so được sao?
Cho nên tuy vị trí trong giới của Công Tây Kiều chưa đủ nhưng vẫn không cản được anh nổi lên, có đề tài, lại có sự ủng hộ của cả nước, những việc này thôi cũng đủ để truyền thông lôi kéo thêm nhiều ánh mắt đổ dồn vào anh.
Thật ra không chỉ là truyền thông, mà ngay cả đoàn phim 《Tu chân》cũng vô cùng khiêm nhường Công Tây Kiều. Ai chẳng biết ông chủ đầu tư cho bộ phim này là Tịch Khanh, quan hệ của Tịch Khanh và Công Tây Kiều là thế nào chứ?
Người ta là bạn thân của ông chủ, ảnh đế ảnh hậu trong lời bọn họ cũng không đáng nhắc đến trước mặt Tịch gia.
Sau buổi lễ khai máy, đạo diễn Tiêu bắt đầu thu dọn hiện trường, mời hết tất cả phóng viên ra ngoài. Chờ đến khi không còn người ngoài nữa, ông mới nói: “Trước khi mọi người vào đoàn đã ký thỏa thuận giữ bí mật. Mọi người đều là nhân vật lớn trong giới, chút đạo đức nghề nghiệp chắc phải có, thế nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở. Bây giờ cũng không còn sớm, mọi người hãy về nghỉ ngơi, ngày mai tám giờ sáng tập hợp ở sân bay, tôi hi vọng không ai lấy việc đến muộn để làm cái cớ cho việc từ bỏ vai diễn.”
Công Tây kiều nhìn đạo diễn Tiêu mỉm cười nói ra lời cảnh cáo, trên mặt anh lộ ra ý cười, đạo diễn trong giới có phong cách khác nhau, vị đạo diễn Tiêu này đại khái là người thuộc phái nham hiểm.
Sau khi đạo diễn Tiêu nói xong, các nghệ sĩ mới tốp năm tốp ba lên xe rời đi. Không biết có phải là do ảnh hưởng từ lời của đạo diễn Tiêu hay không, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc.
Bởi vì phải rời khỏi thủ đô hai tháng, Công Tây Kiều cố tình về nhà ba mẹ ăn cơm tối, sau đó mời đi xe về biệt thự của mình.
Hành lý này kia đã được trợ lý chuẩn bị xong, Công Tây Kiều chỉ cần thu dọn thêm vài bộ quần áo và vật dụng hàng ngày của mình.
Sáng hôm sau, anh vừa thay quần áo xong thì trợ lý đón anh cũng đã tới.
Tuy Công Tây Kiều có ba trợ lý, nhưng vì lý do sắp xếp chuyến bay, chỉ có một trợ lý mới có thể đi cùng chuyến bay với anh, hai trợ lý còn lại phải đợi chuyến sau để đi.
Có lẽ Trần Khoa muốn anh và trợ lý mới nhanh chóng quen thuộc với nhau hơn, cho nên lần này người đi cùng chuyến bay với anh là trợ mới Khương Lũng.
Trong mắt Công Tây Kiều, Khương Lũng lạnh lùng kiệm lời, thân hình cao lớn, thật thà chất phác, thích hợp làm trợ lý. Thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Lũng, anh liền hiểu ra ngay lý do vì sao cậu ta không làm y tá.
Bệnh viện nào lại muốn có một y tá cao to như thế, không khéo sau khi bệnh nhân nhìn thấy y tá như vậy, ngày hôm sau sẽ đòi chuyển viện ngay, ngày kế tiếp có khi còn được lên báo với nội dung bệnh viện sử dụng bạo lực để uy hϊếp bệnh nhân ấy chứ.
Quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng không hòa hợp lắm, đàn ông vạm vỡ như thế này thật sự không thích hợp làm y tá.
Khương Lũng đã để hành lý vào cốp xe xong, quay lại phòng khách nói: “Kiều thiếu, xin hỏi còn gì cần chuẩn bị nữa không?”
“Hết rồi,” Thấy dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, Công Tây Kiều lắc đầu, ngồi vào xe sau đó trêu chọc nói, “Khương Lũng, với vẻ ngoài và cá tính của cậu, đáng lẽ không nên học Y mà nên học Quân đội mới đúng.”
Cả người Khương Lũng cứng đờ, sau đó nói: “Năm đó sơ xuất để lỡ thời gian ghi danh vào trường Quân đội.”
Vẻ mặt Công Tây Kiều tiếc nuối: “Vậy đúng là đáng tiếc.”
“Thắt dây an toàn vào,” Trần Khoa đang lái xe bất đắc dĩ thở dài, Khương Lũng này kiệm lời, tính cách ngại ngùng, thật tiếc cho gương mặt dữ tợn này.
Lúc Công Tây Kiều đến sân bay, người trong đoàn phim còn chưa đến đủ, anh tiến đến chào hỏi với mọi người một tiếng, sau đó mới tìm một chỗ để ngồi xuống.
“Tiểu Kiều, sao cậu lại ở đây?”
Công Tây Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Tịch Khanh đang đứng cạnh sô pha, anh nhìn xung quanh, ở đây là phòng chờ dành cho khách vip, ngoài những người trong đoàn phim bọn họ, chỉ có mấy người khách.
Anh nhích qua một bên, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bênh cạnh mình, “Hôm nay tôi di quay ngoại cảnh với đoàn, anh đi công tác à?”
Tịch Khanh gật đầu: “Phải đi thị sát một công ty con, lần này cậu đi quay ngoại cảnh mất bao lâu?”
“Nếu tất cả thuận lợi, vậy thì khoảng một tháng,” Công Tây Kiều nhận lấy đồ uống từ phục vụ bê đến, khẽ nói cám ơn rồi tiếp tục nói chuyện, “Nghe nói bộ phim này không chỉ quay một ngoại cảnh, cho nên cụ thể như thế nào thì vẫn là do đoàn phim sắp xếp.”
Tuy đa số nhân viên đoàn phim ở đây không biết người đột nhiên ngồi nói chuyện phiếm với Công Tây Kiều là ai, nhưng thấy đối phương mặc vest mang giày da, lại còn có vệ sĩ đi theo, biết người này không hề đơn giản. Bọn họ đã sớm nghe nói Công Tây Kiều kết bạn với nhóm thiếu gia của các thế gia ở Đế Đô, cho nên không ai dám không có mắt mà đi đến quấy rầy bọn họ.
“Ông chủ,” Sản xuất Chu vừa đi vệ sinh xong, liền thấy người ngồi cạnh Công Tây Kiều là ông chủ, vội chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề rồi đi đến chào hỏi, “Ông chủ, ngài cũng ở đây sao?”
“Giám đốc Chu.” Tịch Khanh gật đầu với nhà sản xuất Chu, sau đó nói, “Tiểu Kiều vào đoàn, nhờ anh chăm sóc nhé.”
“Ngài cứ yên tâm, đoàn phim của chúng tôi từ trên xuống dưới đều rất thích Kiều thiếu, nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.” Sản xuất chu cười ha ha trả lời, đứng đó một lúc, thấy ông chủ có vẻ như không còn chuyện gì cần nói với anh ta nữa, vì thế thức thời đi tìm một chỗ trong góc ngồi xuống, không quấy rầy ông chủ tạm biệt anh em của mình nữa.
Những nghệ sĩ vốn còn không biết thân phận Tịch Khanh, nhìn thấy dáng vẻ của sản xuất Chu đã nhanh chóng đoán được hắn là ai. Bởi vì sản xuất Chu là người được trụ sở chính của Tịch thị phái tới, cho nên cả đoàn phim đều đang tâng bốc anh ta. Người có thể khiến cho sản xuất Chu này tôn kính gọi là “ông chủ”, ngoài tổng tài Tịch thị kia thì còn là ai vào đây nữa?
Biết được thân phận của Tịch Khanh, lại thấy Công Tây Kiều trò chuyện với Tịch Khanh thật vui vẻ, những người ngồi đó lại có cái nhìn khác về thân phận của Công Tây Kiều. Làm người trong giới, bọn họ đã sớm quen với chuyện phóng đại sự thật, cho nên chuyện Công Tây Kiều kết bạn với Tịch Khanh, vốn bọn họ chỉ hơi tin, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tin.
“Nếu có việc gì thì gọi điện cho tôi nhé,” Tịch Khanh nhìn đồng hồ, biết Công Tây Kiều sắp phải đi làm thủ tục rồi, “Có thể gọi bất cứ lúc nào.”
Công Tây Kiều cười cười gật đầu.
Tịch Khanh thở dài, nhìn Khương Lũng ngồi phía bên kia, sau đó nói: “Tự chăm sóc bản thân nhé, tôi đi trước.”
Đi được vài bước, hắn lại lo lắng, quay lại: “Nếu gặp phải chuyện mình không thể giải quyết, vậy thì nhất định phải nói ngay cho tôi đó.”
“Tôi biết rồi, anh yên tâm.” Công Tây Kiều vỗ vỗ vai hắn, “Tôi đã lớn rồi, không lẽ còn không thể chăm sóc mình sao, anh đừng lo lắng.”
Tịch Khanh đành phải xoay người đi, đi được vài bước, lại xoay người nhìn Công Tây Kiều, khóe môi khẽ động nhưng không nói gì.
“Tôi có mang điện thoại cá nhân theo, anh rảnh thì cũng có thể gọi điện cho tôi,” Công Tây Kiều mỉm cười, làm động tác gọi điện thoại.
Mặt Tịch Khanh không chút thay đổi, gật gật đầu rồi mới chịu đi.
Chờ sau khi Tịch Khanh rời đi, những nghệ sĩ vốn vẫn đang câu nệ, lúc này đã thả lỏng tay chân, nói chuyện với nhau cũng tự nhiên hơn rât nhiều.
Đạo diễn Tiêu hắng giọng: “Mọi người đều đã đến rồi, cũng sắp đến giờ rồi, mọi người chuẩn bị đi làm thủ tục đi.” Thấy dáng vẻ Tịch tổng vừa rồi, có vẻ như quan hệ với Công Tây Kiều không hề bình thường.
Sau khi làm thủ tục xong, chỗ ngồi của Công Tây Kiều là bên cạnh Quý Ngọc Minh, đối mặt với vị tiền bối giới giải trí này, Công Tây Kiều vô cùng tôn trọng. Qúy Ngọc Minh cũng rất thân thiện, cho nên sau khi nói chuyện với nhau vài cậu, khoảng cách của hai người đã được kéo gần lại.
“Tiểu Kiều vẫn chưa đến chỗ quay ngoại cảnh bên kia nhỉ?” Tuy Quý Ngọc Minh đã qua bốn mươi tuổi, nhưng khí chất vẫn còn, cách nói chuyện hài hước, khiến cho người khác khong hề cảm thấy kiêu ngạo, “Cậu phải chuẩn bị tinh thần nhé, năm đó lần đầu tiên tôi sang đó quay, lúc về đã gầy đi mười cân đó, nhìn thấy thịt là muốn chảy nước bọt luôn.”
“Đáng sợ như vậy ạ?” Công Tây Kiều trợn tròn mắt, “Hoàn toàn không tin được anh Minh mà cũng có lúc phải chảy nước bọt khi nhìn thấy thịt đó.”
Quý Ngọc Minh vốn là diễn viên phái thực lực có tiếng trong giới, mỗi lần anh ta diễn vai Hoàng đế, Vương gia hay Thượng vị giả đều vô cùng uy nghiêm. Năm đó anh ta diễn vai Nguyên đế Thiên Tấn, lập tức được bầu chọn thành vai diễn kinh điển, được mọi người công nhận là “Nguyên Đế Thiên Tấn” tốt nhất. Không chỉ diễn xuất của anh ta tốt, mà đời sống cá nhân cũng vô cùng sạch sẽ, biết bảo vệ vợ con, có trách nhiệm với gia đình, quả thật là người đàn ông thành đạt kiểu mẫu.
Ai cũng nói giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm, người sạch sẽ đến đâu, một khi bước vào đều có thể bị nhuộm thành đủ loại màu sắc, nhưng cũng có nghệ sĩ có thể giữ được bản thân mình trong sạch, Quý Ngọc Minh là một ví dụ.
Bị biểu cảm của Công Tây Kiều chọc cười, Quý Ngọc Minh nói: “Tôi nó cho cậu nghe, cậu phải chuẩn bị tinh thần, bây giờ đang là mùa hạ nữa, là thời điểm rất nhiều muỗi, mội ngày lúc quay phim nhớ phải bôi thuốc chống muỗi, nếu không quay xong, cậu sẽ bị hủy dung. Đến lúc đó gương mặt cậu được chiếu trên màn hình lớn sẽ vô cùng kinh khủng.”
“Lão Quý, cậu mà còn nói gì nữa là toàn bộ diễn viên của đoàn phim chúng ta sẽ bị dọa chạy hết đó,” Đạo diễn Tiêu ngồi phía trước xoay đầu lại, hoàn toàn không hề xấu hổ với hành vi nghe lén của mình, ngược lại còn cười nói, “Ít nhiều gì hai người cũng diễn vai sư đồ, có sư phụ nào giống như cậu sao?”
“Phải phòng ngừa cho đồ đệ trước mới là việc sự phụ nên làm,” Quý Ngọc Minh vỗ vỗ vai Công Tây Kiều, “Tiểu Kiều, cậu thấy đúng không?”
Công Tây Kiều che mặt: “Chỉ cần không bị hủy dung là được, em còn phải kiếm ăn bằng mặt đó.”
Những người khác thấy Công Tây Kiều vừa nói vừa cười với đạo diễn và Quý Ngọc Minh, tuy là có chút hâm mộ, nhưng bọn họ cũng thầm hiểu, bọn họ không thể so được với thân phận của Công Tây Kiều, đạo diễn coi trọng anh cũng là chuyện thường.
Những nghệ sĩ ngồi gần ba người bọn họ lại thầm kinh hãi, Quý ảnh đế và Công Tây Kiều diễn vai sư đồ?
Không lẽ…Công Tây Kiều là nam chính?!
Trần Nghệ nhận lấy cốc nước chanh từ tiếp viên hàng không, nói cám ơn rồi đưa cho Đới Ny, sau đó thấp giọng nói: “Em nghe thấy không, Kiều thiếu có thể là nam chính của bộ này đó.”
“Em cũng sớm đoán được rồi,” Đới Ny uống một ngụm nước chanh, thì thầm bên tai Trần Nghệ: “Quan hệ của Tịch tổng và tiểu Kiều tốt lắm, nghe nói hai hôm trước tiệc sinh nhật của thiếu gia Tiết gia, tiểu Kiều cũng có tham gia.”
Trần Nghệ là người thông minh, nghe ra được hàm ý trong câu nói của Đới Ny, Công Tây Kiều thế mà lại gia nhập giới quý tộc sao?
“Thái độ làm người của tiểu Kiều không tệ, anh có thể làm bạn với cậu ấy.” Đới Ny nháy mắt, “Em tin sau khi anh thân với cậu ấy rồi, sẽ đồng ý với những lời này của em.”
“Còn hoàn hảo hơn cả anh?” Trần Nghệ ghen tị liếc nhìn Đới Ny.
“Chồng nhà tôi độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng.” Ngón tay xinh đẹp của Đới Ny móc lấy ngón trỏ của Trần Nghệ, “Dấm này mà cũng ăn nữa à?”
Trần Nghệ cầm lấy bàn tay cô, hài lòng gật đầu: “Vậy còn được.” Khúc mắc trong lòng đối với Công tây Kiều cũng dần tan, nếu Ny Ny chủ động nói chuyện này với anh ta, như vậy chứng minh cô không có tâm tư gì khác đối với Công Tây Kiều, anh ta cũng an tâm hơn.
Không có người đàn ông nào có thể có hảo cảm với tình địch của mình được, anh ta cũng thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất