Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí
Chương 60: Làm người phải có ý thức chịu trách nhiệm
Cả đoàn phim《Tu chân》không ngờ đến đây cũng chỉ là việc làm bộc phát của các diễn viên, mỗi người đóng góp vài trăm ngàn, thế mà lại tạo nên chấn động khiến bọn họ không tưởng tượng nổi.
Sau khi chuyện bọn họ quyên góp tiền được đưa tin, ban đầu có rất nhiều cư dân mạng tán thưởng bọn họ, nhưng thật sự không ngờ vài ngày sau, các kênh tin tức của đài quốc gia cũng đưa tin, nội dung cũng tràn đầy sự khen ngợi.
Leo đến được tận vị trí này, bọn họ không hề thiếu danh tiếng hay tiền bạc gì cả, cái thiếu chính là sự tán thành của giới truyền thông, có thể được cả đài quốc gia khen ngợi, chuyện này đối với bọn họ mà nói thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Cũng vì thế, bọn họ lại càng cảm thấy cảm kích hơn đối với người dẫn đầu đoàn quyên góp là Công Tây Kiều. Vốn trong nhóm người bọn họ cũng có vài người không thật sự muốn góp tiền, chỉ là thấy người ta đưa tay giúp nên bọn họ cũng ngại bị tụt về sau mà thôi. Nào ngờ lợi ích nhận được lại vượt xa mấy trăm ngàn tệ Hoa Quốc rồi.
Công Tây Kiều là công thần lớn nhất, vô tình lại kéo về được một đống thiện ý từ những người trong giới. Chỉ là lúc tin tức được tung ra, anh đang chọn trang sức cùng mẹ nên cũng không biết chuyện này.
Bởi vì quay phim vất vả, sau khi trở về Đế Đô, đạo diễn Tiêu rủ lòng từ bi mà cho anh nghỉ một ngày. Vừa đúng lúc mẹ muốn tham gia một buổi tiệc từ thiện, cần phải mua một chiếc vòng cổ phù hợp với trang phục dự tiệc, Công Tây Hùng cần đi bàn hợp đồng nên Công Tây Kiều đành phải tạm nhận chức người cố vấn.
Ở Đế Đô đầy các thế gia và nhà giàu, không thể thiếu nhất chính là các cửa hàng bán đồ xa xỉ. Tuy Công Tây Kiều là nghệ sĩ, nhưng ở nơi xa xỉ như vậy, không cần đeo kính mát cũng không sợ bị người khác nhận ra, cho dù là có người nhận ra, cũng sẽ không có chuyện bị mọi người vây lấy.
Có con trai bầu bạn, Kiều Lan Phân hào hứng vô cùng, tuy là vẫn chưa chọn được vòng cổ ưng ý nhưng trước mắt là mua được một đôi khuyên tai vừa mắt rồi.
Đặc biệt vào lúc Công Tây Kiều lấy ra thẻ để thanh toán, Kiều Lan Phân cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của vài người xung quanh, thầm cảm thấy tự hào. Các phú nhị đại khác còn phải tiêu tiền của ba mẹ, còn con bà thì lại bỏ tiền mua đồ suốt cho bà và chồng, loại cảm giác thỏa mãn này ngay cả mấy bộ trang sức cũng không thể so nổi.
“Hai chiếc vòng cổ này cũng được,” Kiều Lan Phân nhìn hai chiếc vòng cổ được bày ra trước mặt mình, “Con trai, con thấy sao?”
Công Tây Kiều thấy dáng vẻ không quyết định được của mẹ mình, cười khoác vai bà: “Con thấy cả hai đều đẹp, mua cả đi.”
Nói xong, anh lại nói với nhân viên bán hàng, “Nhờ cô gói lại hộ tôi, cám ơn.”
Nhân viên bán hàng vui vẻ liên tục gật đầu, làm nhân viên ở cửa hàng trang sức cao cấp như này, mỗi ngày bán được một món hàng đã có thể được coi là thành tích tốt rồi, cho nên có thể gặp được người chi tiền hào phóng như vậy, chọn mua ngay đúng món có giá trị cao nhất thì phải gọi là cực kỳ may mắn.
Mấy triệu sắp tới tay, nhân viên bán hàng cười ngọt ngào vô cùng, gói trang sức lại rồi đưa hai tay cho Kiều Lan Phân, nói rất nhiều lời dễ nghe.
Nhưng lúc trả lại thẻ cho người thanh niên, cô ta cảm thấy có chút quen mắt. Vừa rồi do bọn họ ngồi ở chỗ vip chọn trang sức, cô ta cũng không để ý lắm đến gương mặt của đối phương, bây giờ lúc ngẩng đầu nói cám ơn cô ta mới phát hiện hình như đã gặp người này ở đâu rồi.
Rốt cuộc là giống ai nhỉ?
“Mẹ, mẹ còn thích gì nữa không?” Công Tây Kiều lại đưa tay lật lật quyển chụp hình mẫu các loại trang sức, “Nếu còn thích gì đó, mẹ bảo bọn họ đem đến cho mẹ xem đi, không cần tiết kiệm tiền cho con đâu.” Gần đây tác phẩm thư pháp của anh đã được trả giá cao ngút trời, số tiền cát-xê từ các bộ phim điện ảnh và truyền hình cũng khá ổn, số tiền trong tay cũng rất nhiều.
“Nếu phát tài to rồi thì nên mua nhiều vàng vào,” Đột nhiên một người phụ nữ cầm một túi xách đính ngọc trai đi đến trước mặt Kiều Lan Phân, cười như không cười, nói, “Giá trị của vàng có thể so với kim cương, đá quý đó.”
Nghe được sự châm biếm của đối phương, Kiều Lan Phân ngẩng đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, tươi cười ôn hòa nói: “Đây không phải là Thái phu nhân sao. Từ trước đến nay tôi không có mắt thẩm mỹ để chọn kỹ lựa khéo trang sức. Nhưng đối với mấy đồ vật như trang sức này kia, phái nữ chúng ta cũng đâu ngại ít, mặc kệ là vàng hay ngọc, mua để trong nhà cũng có thể coi như là tiêu tiền để mua được sự vui vẻ.” Nói rồi, tầm mắt bà dời lên chiếc vòng cổ đá ngọc bích trên cổ Thái phu nhân, “Tôi vẫn luôn muốn biết chiếc vòng cổ đá ngọc bích này là bà mua ở đâu thế, chế tác cũng đẹp thật, bảo sao một năm nay bà vẫn luôn đeo nó, tiếc là tôi không may mắn lắm, chỉ có thể mua được hồng ngọc, đá đen, đá tím thôi, không có cái nào đẹp như cái của bà, thật khiến người ta tiếc quá mà.”
Nghe thấy lời nói xem thường của mẹ mình, Công Tây Kiều hắng giọng một tiếng. Họ ngoại của vị Thái phu nhân này là một nhánh của Bạch thị, những năm gần đây vẫn cứ lấy xuất thân thế gia của mình để tự cao, chỉ tiếc là việc làm ăn của nhà bà ta sa sút, bình thường thì luôn bày ra vẻ mặt mình là một phu nhân giàu có nhiều tiền, nhưng thực tế lại là miệng cọp gan thỏ, căn bản không thể so được với Kiều Lan Phân.
Kiều Lan Phân điều hành gần hai mươi chuỗi siêu thị, hơn nữa siêu thị nào cũng làm ăn rất tốt. Một nhà ba người bọn họ, chỉ cần mỗi thu nhập của bà thôi là đủ mua được mấy căn nhà ở cả con phố nơi Thái phu nhân ở, cho nên đối với loại khiêu khích nhìn có vẻ là thuộc tầng lớp cao này bà cũng chẳng hề để vào mắt.
Phụ nữ chiến nhau, huống chi mẹ mình cũng nắm thế thượng phong nên Công Tây Kiều đưa ra một lựa chọn thông minh là không mở miệng.
Thái phu nhận bị lời nói của Kiều Lan Phân đâm chọt đến mức cả mặt và tai đều đỏ lên, tức quá mà nói ra câu thiếu suy nghĩ: “Nào có, tôi nào có thể sinh ra được một đứa con có chỉ biết đứng nở nụ cười trên TV như bà.”
“Nói thế cũng đúng, tướng mạo Tiểu Kiều nhà tôi đẹp, có năng lực giúp nước nhà vẻ vang ở quốc tế, đây là đứa con không phải người bình thường có thể sinh ra được đâu,” Kiều Lan Phân lạnh lùng cười nói, “Nghe nói cách đây vài ngày cậu nhà vì uống rượu nên lái xe đụng người ta, bị phán hai năm tù nhỉ. Tuy Tiểu Kiều nhà tôi cũng không có năng lực gì, nhưng cũng có thể coi là được ưa thích ở Đế Đô, hay là để thằng bé hỏi thăm thử hoàn cảnh trong đó, nếu có thể giúp được gì, dựa vào giao tình mấy năm nay của chúng ta, nhà tôi sẽ không ngại giúp đỡ đâu.”
Công Tây Kiều cởi kính râm ra, cười như không cười nhìn Thái phu nhân: “Nếu dì Thái không ngại, để hôm nay con nhờ bạn chăm sóc cho cậu ấy, không biết…ý của dì thế nào?”
Đám Kiều fan ai cũng biết Công Tây Kiều có một đôi mắt rất đẹp, thậm chí có Kiều fan còn nói rằng ánh mắt của Kiều thiếu biết nói.
Ngay lúc này đây, ánh mắt của đôi mắt xinh đẹp kia lại kiến cho Thái phu nhân rất sợ hãi, bởi vì nụ cười của đối phương rất lạnh, lạnh như một con dao dính máu vậy.
Nghe thấy sự uy hϊếp trong lời nói của đối phương, Thái phu nhân không dám gật đầu, trầm mặc một lát sau, bà ta xấu hổ mà cười nói: “Kiều thiếu tài mạo song toàn, làm vẻ vang nước nhà, thằng nhóc đần độn nhà tôi làm sao có thể so được. Nó vi phạm pháp luận, cần phải nếm chút khổ, nếu không sẽ không nhớ được, cho nên cứ để nó trong đó đi, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền hai người được.”
Bây giờ bà ta rất hối hận vì vừa này mình ghen tị với Kiều Lan Phân mà nói ra câu độc mồm độc miệng, Công Tây gia của hiện tại sao bà ta có thể đắc tội được chứ?
Công việc làm ăn của Công Tây Hùng càng ngày càng tốt, danh tiếng chuỗi siêu thị của Kiều Lan Phân lại rất nổi, con trai thì cũng không thua kém gì, trong giới bọn họ không biết có bao nhiêu người đang thầm hâm mộ. Càng khỏi phải nói hơn nữa là bây giờ vị Kiều thiếu này đang có quan hệ với các thế gia chính quy của Đế Đô, còn xưng hô anh em với các đại thiếu gia này, bà ta sao có thể hồ đồ mà đi trêu chọc mẹ con họ?
“Chị Kiều, hôm nay đầu óc em có chút mụ mị, chị đừng để ý nhé,” Thái phu nhân cười gượng nói, “Ở nhà em còn chút chuyện, không quấy rầy hai người vui vẻ mua sắm nữa.”
Kiều Lan Phân nhìn Thái phu nhân vội rời đi, bà thở dài một tiếng. Năm đó lúc các bà mới quen biết nhau, Thái phu nhân thật sự là một người phụ nữ không tồi, tuy có chút tự cho mình là thanh cao, nhưng tuyệt đối không hề không tử tế như bây giờ. Chỉ tiếc là mấy năm nay đứa con luôn ăn chơi đua đòi, ông chồng cũng không vừa, suốt ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài, khiến một người phụ nữ tính tình thiện lương thành một mụ đàn bà có tính cách chanh chua.
“Con trai, làm người là phải có trách nhiệm, không thể nhờ người bên cạnh giúp đỡ, như thế sẽ là hại người khác,” Kiều Lan Phân lắc đầu, “Tạo nghiệp nhiều, ai biết một ngày nào đó liệu có bị quả báo hay không.”
“Mẹ à, mẹ đừng lo, con nhất định sẽ trở thành một người đàn ông luôn có trách nhiệm, sẽ lấy ba mẹ làm gương,” Công Tây Kiều thấy Kiều Lan Phân bị chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng đến tâm trạng, vì thế nói, “Cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Ừ,” Kiều Lan Phân được Công Tây Kiều dỗ dành đến mức mặt mày hớn hở, “Tùy con trai quyết định.”
Nhân viên bán hàng đợi Công Tây Kiều đi khỏi mới lấy tay ôm ngực, hóa ra ngoài đời Kiều thiếu là như thế này, thật sự mê người chết đi được.
Cô ta quay đầu nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Công Tây Kiều mở cửa xe cho Kiều Lan Phân. Xúc động suy nghĩ, vốn cô ta còn tưởng rằng Công Tây Kiều chỉ giả vờ có hiếu như thế thôi, nhưng từ hôm nay trở đi, cô ta sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa.
Nếu còn nói Công Tây Kiều không hiếu thảo, vậy thì trên đời này chẳng có đứa con nào hiếu thảo cả.
Từ trước đến nay, trưa nào ở Phượng Tường Lâu cũng đông nghịt khách, lúc Công Tây Kiều dẫn mẹ đến, quản lý định sắp xếp một phòng cho anh, nhưng anh lại từ chối ý tốt của đối phương.
Anh và mẹ cũng chỉ có hai người, lại không mở tiệc mời người khác, cho nên không cần phải gây chú ý đến vậy.
Thấy Công Tây Kiều hiền lành như thế, trong lòng quản lý cũng vui vẻ, cho nên lúc lên thức ăn, cố ý chăm sóc đặc biệt cho bàn này.
“Không phải người ta nói muốn ăn ở đây phải đặt bàn trước sao?” Kiều Lan Phân nhìn trên bàn đầy đồ ăn, “Sao hôm nay mẹ con mình đến lại có chỗ?” Nói rồi, bà nhớ đến một khoảng thời gian trước nhân viên của Phượng Tường Lâu đem điểm tâm đến nhà cho bà, vì thế nghi ngờ hỏi, “Con quen người ở đây à?”
“Lần trước đến dự tiệc sinh nhật của Tiết thiếu con có đến đây góp vui,” Công Tây Kiều cười cười giải thích, “Nói chung là sau lần đó, người ở đây cũng coi như là biết con.”
Công Tây Kiều nói một cách đơn giản, nhưng Kiều Lan Phân đã đoán được đại khái chuyện xảy ra, bà gật đầu: “Con kết bạn với ai, mẹ và ba con không quản nhiều, ba mẹ tin con có thể xoay sở tốt.” Nói xong, bà dừng một chút, “Con với gia chủ của Tịch gia…thật sự là anh em tốt sao?”
Bình thường lúc bà rảnh thường hay lướt Weibo, thường hay thấy có người trêu chọc gán ghép con trai nhà mình với gia chủ Tịch gia, cho nên còn đặc biệt xem Weibo của Tịch Khanh, phát hiện có vẻ quan hệ của người này và con trai mình rất tốt.
“Đúng vậy, năm ngoái con uống rượu, có người đưa con về nhà, nghe nói mẹ còn đưa người ta một túi quýt, mẹ còn nhớ không?” Công Tây Kiều mỉm cười nói, “Người đó là gia chủ Tịch gia đó.”
“Cậu ta là gia chủ Tịch gia?” Kiều Lan Phân có chút kinh ngạc, tuy đã là chuyện của một năm trước, nhưng ấn tượng của bà đối với Tịch Khanh quá sâu, cho nên bà vẫn nhớ người này, cẩn thận ngẫm lại, bà chậm rãi mở miệng nói, “Đó thật sự là một đứa trẻ không tệ.”
Làm gia chủ thế gia không hề thiếu thuộc hạ, thế mà lại sẵn lòng đưa Tiểu Kiều về, trước khi về còn không quên nhắc bọn họ nhớ chú ý đến Tiểu Kiều nhiều chút. Nếu không phải là thật lòng xem Tiểu Kiều là bạn, chắc chắn sẽ không làm như vậy.
“Tiểu Kiều?”
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, Công Tây Kiều quay đầu nhìn người nào đó phía sau, khẽ cười thành tiếng, “Khéo thật.”
Sau khi chuyện bọn họ quyên góp tiền được đưa tin, ban đầu có rất nhiều cư dân mạng tán thưởng bọn họ, nhưng thật sự không ngờ vài ngày sau, các kênh tin tức của đài quốc gia cũng đưa tin, nội dung cũng tràn đầy sự khen ngợi.
Leo đến được tận vị trí này, bọn họ không hề thiếu danh tiếng hay tiền bạc gì cả, cái thiếu chính là sự tán thành của giới truyền thông, có thể được cả đài quốc gia khen ngợi, chuyện này đối với bọn họ mà nói thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Cũng vì thế, bọn họ lại càng cảm thấy cảm kích hơn đối với người dẫn đầu đoàn quyên góp là Công Tây Kiều. Vốn trong nhóm người bọn họ cũng có vài người không thật sự muốn góp tiền, chỉ là thấy người ta đưa tay giúp nên bọn họ cũng ngại bị tụt về sau mà thôi. Nào ngờ lợi ích nhận được lại vượt xa mấy trăm ngàn tệ Hoa Quốc rồi.
Công Tây Kiều là công thần lớn nhất, vô tình lại kéo về được một đống thiện ý từ những người trong giới. Chỉ là lúc tin tức được tung ra, anh đang chọn trang sức cùng mẹ nên cũng không biết chuyện này.
Bởi vì quay phim vất vả, sau khi trở về Đế Đô, đạo diễn Tiêu rủ lòng từ bi mà cho anh nghỉ một ngày. Vừa đúng lúc mẹ muốn tham gia một buổi tiệc từ thiện, cần phải mua một chiếc vòng cổ phù hợp với trang phục dự tiệc, Công Tây Hùng cần đi bàn hợp đồng nên Công Tây Kiều đành phải tạm nhận chức người cố vấn.
Ở Đế Đô đầy các thế gia và nhà giàu, không thể thiếu nhất chính là các cửa hàng bán đồ xa xỉ. Tuy Công Tây Kiều là nghệ sĩ, nhưng ở nơi xa xỉ như vậy, không cần đeo kính mát cũng không sợ bị người khác nhận ra, cho dù là có người nhận ra, cũng sẽ không có chuyện bị mọi người vây lấy.
Có con trai bầu bạn, Kiều Lan Phân hào hứng vô cùng, tuy là vẫn chưa chọn được vòng cổ ưng ý nhưng trước mắt là mua được một đôi khuyên tai vừa mắt rồi.
Đặc biệt vào lúc Công Tây Kiều lấy ra thẻ để thanh toán, Kiều Lan Phân cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của vài người xung quanh, thầm cảm thấy tự hào. Các phú nhị đại khác còn phải tiêu tiền của ba mẹ, còn con bà thì lại bỏ tiền mua đồ suốt cho bà và chồng, loại cảm giác thỏa mãn này ngay cả mấy bộ trang sức cũng không thể so nổi.
“Hai chiếc vòng cổ này cũng được,” Kiều Lan Phân nhìn hai chiếc vòng cổ được bày ra trước mặt mình, “Con trai, con thấy sao?”
Công Tây Kiều thấy dáng vẻ không quyết định được của mẹ mình, cười khoác vai bà: “Con thấy cả hai đều đẹp, mua cả đi.”
Nói xong, anh lại nói với nhân viên bán hàng, “Nhờ cô gói lại hộ tôi, cám ơn.”
Nhân viên bán hàng vui vẻ liên tục gật đầu, làm nhân viên ở cửa hàng trang sức cao cấp như này, mỗi ngày bán được một món hàng đã có thể được coi là thành tích tốt rồi, cho nên có thể gặp được người chi tiền hào phóng như vậy, chọn mua ngay đúng món có giá trị cao nhất thì phải gọi là cực kỳ may mắn.
Mấy triệu sắp tới tay, nhân viên bán hàng cười ngọt ngào vô cùng, gói trang sức lại rồi đưa hai tay cho Kiều Lan Phân, nói rất nhiều lời dễ nghe.
Nhưng lúc trả lại thẻ cho người thanh niên, cô ta cảm thấy có chút quen mắt. Vừa rồi do bọn họ ngồi ở chỗ vip chọn trang sức, cô ta cũng không để ý lắm đến gương mặt của đối phương, bây giờ lúc ngẩng đầu nói cám ơn cô ta mới phát hiện hình như đã gặp người này ở đâu rồi.
Rốt cuộc là giống ai nhỉ?
“Mẹ, mẹ còn thích gì nữa không?” Công Tây Kiều lại đưa tay lật lật quyển chụp hình mẫu các loại trang sức, “Nếu còn thích gì đó, mẹ bảo bọn họ đem đến cho mẹ xem đi, không cần tiết kiệm tiền cho con đâu.” Gần đây tác phẩm thư pháp của anh đã được trả giá cao ngút trời, số tiền cát-xê từ các bộ phim điện ảnh và truyền hình cũng khá ổn, số tiền trong tay cũng rất nhiều.
“Nếu phát tài to rồi thì nên mua nhiều vàng vào,” Đột nhiên một người phụ nữ cầm một túi xách đính ngọc trai đi đến trước mặt Kiều Lan Phân, cười như không cười, nói, “Giá trị của vàng có thể so với kim cương, đá quý đó.”
Nghe được sự châm biếm của đối phương, Kiều Lan Phân ngẩng đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, tươi cười ôn hòa nói: “Đây không phải là Thái phu nhân sao. Từ trước đến nay tôi không có mắt thẩm mỹ để chọn kỹ lựa khéo trang sức. Nhưng đối với mấy đồ vật như trang sức này kia, phái nữ chúng ta cũng đâu ngại ít, mặc kệ là vàng hay ngọc, mua để trong nhà cũng có thể coi như là tiêu tiền để mua được sự vui vẻ.” Nói rồi, tầm mắt bà dời lên chiếc vòng cổ đá ngọc bích trên cổ Thái phu nhân, “Tôi vẫn luôn muốn biết chiếc vòng cổ đá ngọc bích này là bà mua ở đâu thế, chế tác cũng đẹp thật, bảo sao một năm nay bà vẫn luôn đeo nó, tiếc là tôi không may mắn lắm, chỉ có thể mua được hồng ngọc, đá đen, đá tím thôi, không có cái nào đẹp như cái của bà, thật khiến người ta tiếc quá mà.”
Nghe thấy lời nói xem thường của mẹ mình, Công Tây Kiều hắng giọng một tiếng. Họ ngoại của vị Thái phu nhân này là một nhánh của Bạch thị, những năm gần đây vẫn cứ lấy xuất thân thế gia của mình để tự cao, chỉ tiếc là việc làm ăn của nhà bà ta sa sút, bình thường thì luôn bày ra vẻ mặt mình là một phu nhân giàu có nhiều tiền, nhưng thực tế lại là miệng cọp gan thỏ, căn bản không thể so được với Kiều Lan Phân.
Kiều Lan Phân điều hành gần hai mươi chuỗi siêu thị, hơn nữa siêu thị nào cũng làm ăn rất tốt. Một nhà ba người bọn họ, chỉ cần mỗi thu nhập của bà thôi là đủ mua được mấy căn nhà ở cả con phố nơi Thái phu nhân ở, cho nên đối với loại khiêu khích nhìn có vẻ là thuộc tầng lớp cao này bà cũng chẳng hề để vào mắt.
Phụ nữ chiến nhau, huống chi mẹ mình cũng nắm thế thượng phong nên Công Tây Kiều đưa ra một lựa chọn thông minh là không mở miệng.
Thái phu nhận bị lời nói của Kiều Lan Phân đâm chọt đến mức cả mặt và tai đều đỏ lên, tức quá mà nói ra câu thiếu suy nghĩ: “Nào có, tôi nào có thể sinh ra được một đứa con có chỉ biết đứng nở nụ cười trên TV như bà.”
“Nói thế cũng đúng, tướng mạo Tiểu Kiều nhà tôi đẹp, có năng lực giúp nước nhà vẻ vang ở quốc tế, đây là đứa con không phải người bình thường có thể sinh ra được đâu,” Kiều Lan Phân lạnh lùng cười nói, “Nghe nói cách đây vài ngày cậu nhà vì uống rượu nên lái xe đụng người ta, bị phán hai năm tù nhỉ. Tuy Tiểu Kiều nhà tôi cũng không có năng lực gì, nhưng cũng có thể coi là được ưa thích ở Đế Đô, hay là để thằng bé hỏi thăm thử hoàn cảnh trong đó, nếu có thể giúp được gì, dựa vào giao tình mấy năm nay của chúng ta, nhà tôi sẽ không ngại giúp đỡ đâu.”
Công Tây Kiều cởi kính râm ra, cười như không cười nhìn Thái phu nhân: “Nếu dì Thái không ngại, để hôm nay con nhờ bạn chăm sóc cho cậu ấy, không biết…ý của dì thế nào?”
Đám Kiều fan ai cũng biết Công Tây Kiều có một đôi mắt rất đẹp, thậm chí có Kiều fan còn nói rằng ánh mắt của Kiều thiếu biết nói.
Ngay lúc này đây, ánh mắt của đôi mắt xinh đẹp kia lại kiến cho Thái phu nhân rất sợ hãi, bởi vì nụ cười của đối phương rất lạnh, lạnh như một con dao dính máu vậy.
Nghe thấy sự uy hϊếp trong lời nói của đối phương, Thái phu nhân không dám gật đầu, trầm mặc một lát sau, bà ta xấu hổ mà cười nói: “Kiều thiếu tài mạo song toàn, làm vẻ vang nước nhà, thằng nhóc đần độn nhà tôi làm sao có thể so được. Nó vi phạm pháp luận, cần phải nếm chút khổ, nếu không sẽ không nhớ được, cho nên cứ để nó trong đó đi, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền hai người được.”
Bây giờ bà ta rất hối hận vì vừa này mình ghen tị với Kiều Lan Phân mà nói ra câu độc mồm độc miệng, Công Tây gia của hiện tại sao bà ta có thể đắc tội được chứ?
Công việc làm ăn của Công Tây Hùng càng ngày càng tốt, danh tiếng chuỗi siêu thị của Kiều Lan Phân lại rất nổi, con trai thì cũng không thua kém gì, trong giới bọn họ không biết có bao nhiêu người đang thầm hâm mộ. Càng khỏi phải nói hơn nữa là bây giờ vị Kiều thiếu này đang có quan hệ với các thế gia chính quy của Đế Đô, còn xưng hô anh em với các đại thiếu gia này, bà ta sao có thể hồ đồ mà đi trêu chọc mẹ con họ?
“Chị Kiều, hôm nay đầu óc em có chút mụ mị, chị đừng để ý nhé,” Thái phu nhân cười gượng nói, “Ở nhà em còn chút chuyện, không quấy rầy hai người vui vẻ mua sắm nữa.”
Kiều Lan Phân nhìn Thái phu nhân vội rời đi, bà thở dài một tiếng. Năm đó lúc các bà mới quen biết nhau, Thái phu nhân thật sự là một người phụ nữ không tồi, tuy có chút tự cho mình là thanh cao, nhưng tuyệt đối không hề không tử tế như bây giờ. Chỉ tiếc là mấy năm nay đứa con luôn ăn chơi đua đòi, ông chồng cũng không vừa, suốt ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài, khiến một người phụ nữ tính tình thiện lương thành một mụ đàn bà có tính cách chanh chua.
“Con trai, làm người là phải có trách nhiệm, không thể nhờ người bên cạnh giúp đỡ, như thế sẽ là hại người khác,” Kiều Lan Phân lắc đầu, “Tạo nghiệp nhiều, ai biết một ngày nào đó liệu có bị quả báo hay không.”
“Mẹ à, mẹ đừng lo, con nhất định sẽ trở thành một người đàn ông luôn có trách nhiệm, sẽ lấy ba mẹ làm gương,” Công Tây Kiều thấy Kiều Lan Phân bị chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng đến tâm trạng, vì thế nói, “Cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
“Ừ,” Kiều Lan Phân được Công Tây Kiều dỗ dành đến mức mặt mày hớn hở, “Tùy con trai quyết định.”
Nhân viên bán hàng đợi Công Tây Kiều đi khỏi mới lấy tay ôm ngực, hóa ra ngoài đời Kiều thiếu là như thế này, thật sự mê người chết đi được.
Cô ta quay đầu nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Công Tây Kiều mở cửa xe cho Kiều Lan Phân. Xúc động suy nghĩ, vốn cô ta còn tưởng rằng Công Tây Kiều chỉ giả vờ có hiếu như thế thôi, nhưng từ hôm nay trở đi, cô ta sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa.
Nếu còn nói Công Tây Kiều không hiếu thảo, vậy thì trên đời này chẳng có đứa con nào hiếu thảo cả.
Từ trước đến nay, trưa nào ở Phượng Tường Lâu cũng đông nghịt khách, lúc Công Tây Kiều dẫn mẹ đến, quản lý định sắp xếp một phòng cho anh, nhưng anh lại từ chối ý tốt của đối phương.
Anh và mẹ cũng chỉ có hai người, lại không mở tiệc mời người khác, cho nên không cần phải gây chú ý đến vậy.
Thấy Công Tây Kiều hiền lành như thế, trong lòng quản lý cũng vui vẻ, cho nên lúc lên thức ăn, cố ý chăm sóc đặc biệt cho bàn này.
“Không phải người ta nói muốn ăn ở đây phải đặt bàn trước sao?” Kiều Lan Phân nhìn trên bàn đầy đồ ăn, “Sao hôm nay mẹ con mình đến lại có chỗ?” Nói rồi, bà nhớ đến một khoảng thời gian trước nhân viên của Phượng Tường Lâu đem điểm tâm đến nhà cho bà, vì thế nghi ngờ hỏi, “Con quen người ở đây à?”
“Lần trước đến dự tiệc sinh nhật của Tiết thiếu con có đến đây góp vui,” Công Tây Kiều cười cười giải thích, “Nói chung là sau lần đó, người ở đây cũng coi như là biết con.”
Công Tây Kiều nói một cách đơn giản, nhưng Kiều Lan Phân đã đoán được đại khái chuyện xảy ra, bà gật đầu: “Con kết bạn với ai, mẹ và ba con không quản nhiều, ba mẹ tin con có thể xoay sở tốt.” Nói xong, bà dừng một chút, “Con với gia chủ của Tịch gia…thật sự là anh em tốt sao?”
Bình thường lúc bà rảnh thường hay lướt Weibo, thường hay thấy có người trêu chọc gán ghép con trai nhà mình với gia chủ Tịch gia, cho nên còn đặc biệt xem Weibo của Tịch Khanh, phát hiện có vẻ quan hệ của người này và con trai mình rất tốt.
“Đúng vậy, năm ngoái con uống rượu, có người đưa con về nhà, nghe nói mẹ còn đưa người ta một túi quýt, mẹ còn nhớ không?” Công Tây Kiều mỉm cười nói, “Người đó là gia chủ Tịch gia đó.”
“Cậu ta là gia chủ Tịch gia?” Kiều Lan Phân có chút kinh ngạc, tuy đã là chuyện của một năm trước, nhưng ấn tượng của bà đối với Tịch Khanh quá sâu, cho nên bà vẫn nhớ người này, cẩn thận ngẫm lại, bà chậm rãi mở miệng nói, “Đó thật sự là một đứa trẻ không tệ.”
Làm gia chủ thế gia không hề thiếu thuộc hạ, thế mà lại sẵn lòng đưa Tiểu Kiều về, trước khi về còn không quên nhắc bọn họ nhớ chú ý đến Tiểu Kiều nhiều chút. Nếu không phải là thật lòng xem Tiểu Kiều là bạn, chắc chắn sẽ không làm như vậy.
“Tiểu Kiều?”
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, Công Tây Kiều quay đầu nhìn người nào đó phía sau, khẽ cười thành tiếng, “Khéo thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất