Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí
Chương 61: Bữa tiệc từ thiện
Tịch Khanh không ngờ có thể gặp được Công Tây Kiều ở đây, sau khi nhìn thấy Kiều Lan Phân ngồi phía đối diện Công Tây Kiều, hắn quay đầu nói mấy câu với những người phía sau, sau đó đi về phía Công Tây Kiều.
“Chào dì Kiều.” Tịch Khanh mỉm cười, cố gắng khiến cho nụ cười của mình trông tự nhiên một chút.
“Chào cậu Tịch,” Kiều Lan Phân nhận ra Tịch Khanh, nở một nụ cười ôn hòa, “Đến ăn à, nếu không ngại thì ngồi xuống ăn chung đi.”
Tịch Khanh nhìn đến vài người cách đó không xa, có chút tiếc nuối nói: “Cảm ơn dì, nhưng hôm nay có chút không tiện, con đã hẹn trước với mấy người bạn rồi. Ngại quá, lần sau con mời dì để bồi tội.”
“Cậu là bạn của Tiểu Kiều, không cần khách sáo như vậy đâu,” Kiều Lan Phân cười cười, “Nếu đã hẹn bạn rồi, vậy sau này nếu có thời gian đến nhà tôi làm khách, coi như đến thăm nhà bạn bè.”
“Vâng, con sẽ đến thăm nhà,” Nét cười trên mặt Tịch Khanh nồng nhiệt, hắn khom lưng nói nhỏ vào tai Công Tây Kiều, “Hôm nay tôi phải ăn với mấy vị trưởng bối, lần sau chúng ta hẹn riêng nhau nhé.”
Công Tây Kiều quay đầu nhìn mấy người đứng cách đó không xa, đều là khoảng sáu mươi tuổi, toàn thân mang khí chất là những người sống cuộc sống an nhàn, trong lòng hiểu rõ: “Không sao, tôi cũng đi mua sắm cùng mẹ, sẵn tiện ghé sang đây ăn chút gì đó, anh đi làm việc đi.”
“Ừ,” Tuy Tịch Khanh cảm thấy có chút tiếc, nhưng lại không biểu hiện lên mặt, sau khi xin lỗi Kiều Lan Phân lần nữa mới quay lại với đám người kia.
“Xem ra quan hệ giữa con và cậu trai này tốt lắm nhỉ.” Kiều Lan Phân cười cười, với thân phận của Tịch Khanh, nếu không thân thiết với Tiểu Kiều, sao có thể lễ phép với mình như vậy.
Mấy năm nay bà tiếp xúc với rất nhiều người, cũng có qua lại với mấy người thế gia. Dưới lớp mặt nạ lễ phép của những người xuất có thân thế gia thường kiêu ngạo. Bọn họ trang nhã đến mức không thể bới móc được, nhưng lại khiến người khác luôn có cảm giác bị coi thường.
Vừa rồi sự lễ phép của Tịch Khanh đối với bà không phải là dạng lễ phép giả dối, mà là sự tôn trọng xuất phát từ nội tâm.
“Con người anh ấy rất tốt,” Sau khi Công Tây Kiều nói ra những lời này, do dự một chút rồi lại nói, “Con khá thích anh ấy.”
Kiều Lan Phân cười cười gật đầu: “Thanh niên xuất sắc như thế mẹ cũng rất thích.”
Công Tây Kiều cười cười, không nói gì thêm.
Trong phòng, Tịch Khanh lướt mắt qua một lượt các vị trưởng bối, không nói gì. Hắn không mở miệng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ im lặng, sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông gầy gò lớn tuổi nói: “Nghe nói công ty nhà chúng ta đã trở mặt với bên Bạch gia.”
Nói xong, ông thấy Tịch Khanh không có phản ứng gì, vì thế càng thêm lo lắng: “Tuy quan hệ giữa Tịch gia và Bạch gia không tốt lắm, nhưng nếu gây ồn ào ra bên ngoài sẽ không hay lắm, cũng sẽ khiến người ta chê cười thế gia chúng ta. Như vậy…có phải là không dễ nhìn không?”
Tịch Khanh cầm chiếc ấm Tử Sa lên, ổn định mà rót cho mình một tách trà, chờ đối phương nói hết mới chậm rãi mở miệng nói: “Lần này các chú đến tìm cháu là vì chuyện của Bạch gia?”
*Ấm Tử Sa: dùng để chỉ dòng ấm gốm, cụ thể hơn là ấm pha trà được làm từ đất sét Tử Sa vùng Nghi Hưng, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô. (Nguồn: Wikipedia)
Người đàn ông gầy gò lưỡng lự một chút, cân nhắc lại cách nói chuyện của mình, cố gắng không khiến Tịch Khanh cảm thấy ông đang khua tay múa chân về chiến lược của Tịch thị: “Bọn chú không phản đối ý của con, chẳng qua là chỉ tiện miệng nói chuyện phiếm vài câu thôi.”
“Lo lắng của mọi người cháu hiểu, nhưng trong nửa năm qua, Bạch thị làm việc càng ngày càng lật lọng, gần đây còn hợp tác với công ty nào đó ở nước ngoài, lại không chịu ngẫm lại quy tắc trong giới, đắc tội với khá nhiều người rồi,” Tịch Khanh chậm rãi lắc nhẹ tách trà trong tay, “Nếu cậu ta cố tình đụng chạm tôi, sao tôi lại có thể không chiều lòng cậu ta chứ.”
Đám người nghe thấy thế bèn nhìn nhau, biết rõ Tịch Khanh đã hạ quyết tâm, vì thế cũng không dám nhiều lời. Nếu năm đó ba của Tịch Khanh là gia chủ, bọn họ còn có thể chen miệng phát biểu ý kiến, nhưng thủ đoạn của người này lại không hiền hòa như ba hắn chút nào. Đám người trong gia tộc đã sớm rút ra được bài học, tuổi bọn họ cũng lớn rồi, không muốn chọc lấy Tịch Khanh khiến cả nhà sống không vui vẻ.
Con người có đôi khi kỳ lạ như thế đó, đối mặt với người hiền hậu thì kén tới chọn lui, đối mặt với người thủ đoạn tàn nhẫn thì chẳng dám ý kiến ý cò gì cả.
Chuyện công việc bọn họ cũng không dám nói lại nữa, lại không muốn biến không khí trở nên ngượng ngùng nên dời đến chủ đề khác, “Vừa rồi người trẻ tuổi cháu gặp bên ngoài là bạn cháu à? Nhìn có vẻ như là một nghệ sĩ có tiếng nhỉ.”
Tịch Khanh: “Ừm.”
Cảm giác chủ đề này cũng không thể nào nói tiếp được nữa.
Thời gian ở cạnh mấy trưởng bối bên cạnh Tịch Khanh rất ít, cũng không có cái gì gọi là tình cảm máu mủ ruột thịt cả, hôm nay lỗ mãng tìm hắn là vì chuyện Bạch gia, bây giờ đã bắt đầu thấy hối hận. Bây giờ thấy Tịch Khanh có vẻ như không có hứng thú nói chuyện về cậu nghệ sĩ kia, bọn họ cũng sẽ không nhắc lại, chỉ là trong lòng có hơi chút tò mò, sao Tịch Khanh lại có thể làm bạn bè với một nghệ sĩ chứ.
Món ăn thơm ngon được dọn lên, cuối cùng không khí xấu hổ cũng lui bớt. Văn hóa ăn uống ở Hoa Quốc mang theo một loại ma lực thần kỳ, cảm giác xấu hổ gì đó, trước mặt món ngon đều có thể tạm thời gác qua một bên.
Ăn xong buổi cơm trưa đầy lúng túng, lúc Tịch Khanh ra khỏi phòng, nhìn đến bàn mà Công Tây Kiều ngồi, nơi đó đã có khách mới rồi. Trong lòng hắn có chút mất mát, ra khỏi Phượng Tường Lâu, nhìn sắc trời âm u, hắn lại nhớ đến ngày mưa mịt mù ấy ở khách sạn.
“Ông chủ,” Vệ sĩ mở cửa cho hắn, nhỏ giọng nói, “Vừa nãy lúc Kiều thiếu và Kiều phu nhân đi ra, tôi nghe được họ nói hình như tối nay sẽ tham gia một bữa tiệc từ thiện.”
Hằng năm ở Đế Đô đều tổ chức một bữa tiệc từ thiện, những người có tiếng sẽ đem vật phẩm đến bán đấu giá, toàn bộ số tiền đấu giá được sẽ quyên góp từ thiện.
Bữa tiệc từ thiện này không chỉ là nơi để người giàu thể hiện sự đồng cảm, mà nó còn là nơi mọi người so sánh với nhau. Anh nói anh có tiền, vậy mà lại tiếc tiền không muốn quyên góp, vậy còn dám nói giàu sao?
Cho nên bữa tiệc này tuy mang theo danh lợi và hứng thú, nhưng thật ra cũng mang đến nhiều điều tốt cho người cần trợ giúp.
Từ trước đến nay các thế gia luôn có tiếng nói trong bữa loại bữa tiệc này, cho nên có đôi khi Tịch Khanh đích thân xuất hiện, có đôi khi cử người đại diện đi.
“Tôi biết rồi,” Tịch Khanh gật đầu với vệ sĩ, “Bảo người mang lễ phục đến cho tôi.”
Thư mời dự tiệc của Công Tây Kiều là tách biệt với của ba mẹ, với thân phận hiện giờ của anh, nhận riêng một tấm thư mời cũng không có gì là lạ.
Lúc anh đến, nơi tổ chức đã đông nghịt người, náo nhiệt vô cùng. Còn có rất nhiều phóng viên đài truyền hình cũng đến để phỏng vấn những người có tiếng tăm, tìm cơ hội để giật tít.
Vừa đi chưa được hai bước, anh nghe có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, nhìn lại, là siêu sao Cố Nam.
Sau đó Công Tây Kiều thấy Cố Nam đang đi về phía mình, trong lòng anh có chút ngạc nhiên nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười thân thiên và tôn trọng: “Anh Nam.”
“Chào buổi tối, Kiều thiếu.” Nụ cười trên mặt Cố Nam vô cùng rạng rỡ, nhìn thấy phóng viên đang hướng ống kính về đây, anh ta còn khoác vai Công Tây Kiều, để mặc cho phóng viên chụp ảnh.
Đối mặt với ống kính, hai người cười đến mức ba trăm sau mươi độ không góc chết, tuy trong lòng cả hai đều biết, bọn họ vốn chẳng thân đến thế.
Có phóng viên hỏi hai người quyên tặng gì, Công Tây Kiều cũng không giành trả lời mà đợi Cố Nam nói xong mới khiêm tốn mở miệng: “Đồ tôi tặng cũng không quá ý nghĩa như của anh Nam, chỉ là một bức tranh và một chiếc nhẫn, hy vọng lúc đó có thể đấu giá được giá cao, như thế thì cũng giúp đỡ được phần nào cho trẻ em nghèo đói.”
Nếu so về độ nội tiếng trong giới giải trí, Cố Nam có thể bỏ xa Công Tây Kiều tận hai con phố, nhưng nếu so về thực lực tài chính, có thể Cố Nam chẳng so nổi với Công Tây Kiều. Cũng may là cách nói của Công Tây Kiều vô cùng giữ thể diện cho Cố Nam, không hề nói giá trị đồ mình quyên tặng, tránh đi việc ảnh đế bị anh làm xấu hổ.
Trong mắt giới truyền thông, giá trị tin tức của Cố Nam đương nhiên cao hơn Công Tây Kiều, cho nên cũng không hỏi kỹ càng, mọi người lại vây quay Cố Nam hỏi thêm vài câu mới buông tha cho bọn họ đi vào.
“Kiều thiếu, số ghế của cậu là bao nhiêu?” Ngữ khí của Cố Nam rất ôn hòa, nụ cười lộ ra cảm giác rất tao nhã, cũng không vì mình là siêu sao mà vênh váo, ngược lại anh ta lại càng như một người anh trai thân thiết, “Nếu trùng hợp, có thể chúng ta ngồi cùng nhau đó.”
Nhưng không khéo, ghế của Công Tây Kiều là 46, của anh ta là 41, chỗ ngồi của hai người cách nhau năm ghế.
“Tiếc thật,” Trên mặt Cố Nam lộ ra chút tiếc nuối, “Tôi còn nghĩ tôi và cậu ngồi cùng nhau cơ.”
“Sau này sẽ có cơ hội thôi,” Công Tây Kiều cười nói, “Nhưng lần sau anh Nam đừng gọi em là Kiều thiếu nữa, gọi em là Tiểu Kiều là được rồi.”
Cố Nam sảng khoái cười: “Lần trước sau khi về nước, tôi có tham gia lễ ra mắt《Quốc nghiệp》, vai diễn thượng sỹ Trịnh của cậu khiến tôi kinh ngạc vô cùng, tiếc là lúc đó công việc của tôi bận bịu, không có cơ hội trao đổi với cậu. Nếu rảnh, chúng ta nhất định phải nói chuyện với nhau thật nhiều.”
“Diễn xuất của em chưa được thành thạo lắm, khiến anh Nam chê cười rồi.” Trên mặt Công Tây Kiều xuất hiện tia ngại ngùng, nhập vai hậu bối được siêu sao khen ngợi.
Hai người tâng bốc nhau vài câu mới tách nhau ra đến chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, Cố Nam vẫn cách vài người ngồi giữa mà mỉm cười với anh.
Công Tây Kiều cười đáp lại, trong lòng lại dựng lên chút phòng bị. Hoàn cảnh sống ở kiếp trước khiến anh có một thói quen, bất kể người nào đột nhiên tỏ vẻ thân thiết, trong mắt anh đều rất khả nghi.
Lúc trước ngay cả Tịch Khanh vừa gặp mặt đã mời anh ăn cơm cũng khiến anh nghi ngờ rất lâu, huống chi còn bị Từ Siêu ám chỉ mình có khả năng là nghệ sĩ đắc tội với Tịch Khanh.
Tiệc từ thiện bắt đầu, mở màn là biểu diễn đầy xúc động của những em bé được cứu trợ. Trong mắt Công Tây Kiều, màn trình diễn của họ vừa cứng đờ, vừa căng thẳng, nhưng sau khi diễn xong, anh vẫn nghiêm túc vỗ tay.
Tiếp theo sau đó là buổi đấu giá, đầu tiên là một đống túi xách, mũ, khăn choàng hàng hiệu được đưa lên. Áo phông có chữ ký tặng của Cố Nam được một fan giàu có chốt đơn với giá bảy tám trăm nghìn, giá cả này đủ khiến Cố Nam nở mày nở mặt.
Công Tây Kiều cũng giơ bảng vài lần nhưng vẫn không mua được món nào.
“Vật phẩm đấu giá kế tiếp là một chiếc nhẫn đá đen của nam được chạm khắc tinh tế, trong lượng của đá là 3 carat, được mài sáng bóng, là loại thượng đẳng, đeo lên trên tay nhìn vô cùng cao quý, được quyên tặng từ ngài Công Tây ở ghế 46. Giá niêm yết một trăm nghìn, đấu giá bắt đầu.”
Đá đen có giá cao giá thấp, chất liệu và mài dũa sáng bóng mới là điểm mấu chốt. Ở đây đều là người có tiền, cho nên sau khi họ nhìn thấy ảnh chụp chiếc nhẫn trên màn hình lớn, trong lòng bắt đầu có hứng thú với vòng đấu giá này, chiếc nhẫn này tuy không phải là vật quý báu khó có được, nhưng thiết kế, mài dũa khéo léo, giá niêm yết có một trăm nghìn có thể xem như là giá hời rồi.
Ngài Công Tây ghế 46, không phải là Công Tây Kiều đây sao?
Cho nên sau khi tấm ảnh vật phẩm này đăng lên, nhiều người đã vội tranh nhau đấu giá, người tham gia đấu giá phần lớn đương nhiên là nữ, tuy rằng nhẫn nam đối với bọn họ là vô tác dụng, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện bọn họ tranh nhau đấu giá.
Cảnh đấu giá náo nhiệt như thế lại khiến cho người ta hiểu ra được một đạo lý, có gương mặt đẹp là có tất cả.
Qua mấy lượt đấu giá, chiếc nhẫn có giá trị chưa đến một trăm năm mươi nghìn, nay đã hơn bốn trăm nghìn rồi, dựa vào sự nồng nhiệt của mấy chị em, có vẻ giá còn có thể tiếp tục được đây lên nữa.
Tịch Khanh nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình lớn, hăn giơ bảng số của mình lên.
“Một triệu hai trăm!”
Các chị em gái phẫn nộ quay đầu nhìn, ai lại không hiểu chuyện đến vậy, ai dám tranh giành đồ từng được trai đẹp đeo với các cô thế? Nhưng khi các cô gái thấy rõ người giơ bảng là ai, sự bực tức trong lòng các cô cũng biến mất không còn tăm hơi.
Tịch tổng là bạn tốt của Kiều thiếu, số tiền này hợp tình hợp lý, rất hợp tình hợp lý.
Tịch Khanh đưa ra giá này, mặc kệ là ai xót tiền thay nhưng không ai dám tranh cùng hắn, nói chung là cũng không ai tiếp tục đấu giá nữa.
Công Tây Hùng nhỏ giọng nói bên tai Kiều Lan Phân: “Quan hệ của vị Tịch tổng này với con trai của chúng ta tốt thế sao?” Bỏ ra số tiền lớn gấp mười lần giá trị chiếc nhẫn, có phải là bị ngốc không?
Kiều Lan Phân nhướng mày: “Anh làm cha mà còn không hào phóng như người ta làm bạn.”
Công Tây Hùng: Này còn không phải nữa sao, con trai mình đi quyên tặng, người làm cha như ông đấu giá mua về là ý gì?
“Tịch tổng khí phách quá,” Chỗ ngồi của Bạch Trọng và Tịch Khanh bên cạnh nhau, gã ta chế nhạo nhìn hộp gấm đựng nhẫn trong tay Tịch Khanh, “Chấp nhận tiêu một đống tiền cho chiếc nhẫn đơn giản như thế.”
Bỏ hộp gấm vào túi quần tây, Tịch Khanh cũng không hề cảm thấy khó chịu khi chiếc hộp này làm túi quần mình căng phồng, làm mọi thứ xong xuôi, hắn mới không mặn không nhạt mà trả lời: “Cám ơn đã khen.”
Với địa vị của Công Tây Kiều trong giới thư họa, bức《Đông tuyết》anh quyên tặng trở thành một trong những vật phẩm để bán đấu giá gần cuối, vừa xuất hiện đã khiến nhiều người hứng thú.
Đất đầy tuyết, hoa mai đỏ cùng với hình bóng một cô gái. Đây là một bức tranh không hề phức tạp, nhưng lại nghệ thuật khó tả.
Ở đây rất nhiều người, mặc kệ là đam mê nghệ thuật thật hay là giả vờ hiểu nghệ thuật, tất cả đều tỏ vẻ rất hứng thú với bức tranh này.
“Một triệu.” Vì muốn ra vẻ với vợ là mình có ủng hộ con, Công Tây Hùng vội hô lên giá tiền.
Đáng tiếc, ngay lập tức còn có nhiều người đưa ra giá cao hơn ông nhiều.
“Một triệu rưỡi,” Bạch Trọng lười biếng giơ bảng số, nghe thấy có người ra giá cao hơn mình cũng không tức giận, ngược lại còn như cười như không nói với Tịch Khanh, “Vị Kiều thiếu này không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn mà còn rất tài năng, bảo sao cậu yêu thích cậu ta, đến tôi cũng cảm thấy hứng thú nữa mà.”
Mặt Tịch Khanh không thay đổi, nhìn gã ta một cái, đôi mắt thâm trầm không nhìn ra được cảm xúc.
“Ba triệu.” Tịch Khanh giơ bảng số, lại nghe thấy Công Tây Hùng ra giá ba triệu mốt, hắn do dự một chút nhưng cũng không tiếp tục ra giá nữa.
Cuối cùng người mua được bức《Đông tuyết》này không phải hắn, cũng không phải Công Tây Hùng mà là người của Tiết gia.
Bữa tiệc chấm dứt, lúc tan tiệc chuẩn bị rời đi, Tịch Khanh bình tĩnh nói với Bạch Trọng: “Bạch tổng hãy cố gắng tận hưởng những ngày tháng hiện tại đi.”
Nghe thấy thế, Bạch Trọng sửng sốt một chút, đợi đến lúc gã ta phản ứng lại chỉ có thể nhìn theo hình bóng của Tịch Khanh, một cục nghẹn phun ra không được mà nuốt vào cũng không xong, nụ cười trên mặt cũng trở nên vặn vẹo.
“Chào dì Kiều.” Tịch Khanh mỉm cười, cố gắng khiến cho nụ cười của mình trông tự nhiên một chút.
“Chào cậu Tịch,” Kiều Lan Phân nhận ra Tịch Khanh, nở một nụ cười ôn hòa, “Đến ăn à, nếu không ngại thì ngồi xuống ăn chung đi.”
Tịch Khanh nhìn đến vài người cách đó không xa, có chút tiếc nuối nói: “Cảm ơn dì, nhưng hôm nay có chút không tiện, con đã hẹn trước với mấy người bạn rồi. Ngại quá, lần sau con mời dì để bồi tội.”
“Cậu là bạn của Tiểu Kiều, không cần khách sáo như vậy đâu,” Kiều Lan Phân cười cười, “Nếu đã hẹn bạn rồi, vậy sau này nếu có thời gian đến nhà tôi làm khách, coi như đến thăm nhà bạn bè.”
“Vâng, con sẽ đến thăm nhà,” Nét cười trên mặt Tịch Khanh nồng nhiệt, hắn khom lưng nói nhỏ vào tai Công Tây Kiều, “Hôm nay tôi phải ăn với mấy vị trưởng bối, lần sau chúng ta hẹn riêng nhau nhé.”
Công Tây Kiều quay đầu nhìn mấy người đứng cách đó không xa, đều là khoảng sáu mươi tuổi, toàn thân mang khí chất là những người sống cuộc sống an nhàn, trong lòng hiểu rõ: “Không sao, tôi cũng đi mua sắm cùng mẹ, sẵn tiện ghé sang đây ăn chút gì đó, anh đi làm việc đi.”
“Ừ,” Tuy Tịch Khanh cảm thấy có chút tiếc, nhưng lại không biểu hiện lên mặt, sau khi xin lỗi Kiều Lan Phân lần nữa mới quay lại với đám người kia.
“Xem ra quan hệ giữa con và cậu trai này tốt lắm nhỉ.” Kiều Lan Phân cười cười, với thân phận của Tịch Khanh, nếu không thân thiết với Tiểu Kiều, sao có thể lễ phép với mình như vậy.
Mấy năm nay bà tiếp xúc với rất nhiều người, cũng có qua lại với mấy người thế gia. Dưới lớp mặt nạ lễ phép của những người xuất có thân thế gia thường kiêu ngạo. Bọn họ trang nhã đến mức không thể bới móc được, nhưng lại khiến người khác luôn có cảm giác bị coi thường.
Vừa rồi sự lễ phép của Tịch Khanh đối với bà không phải là dạng lễ phép giả dối, mà là sự tôn trọng xuất phát từ nội tâm.
“Con người anh ấy rất tốt,” Sau khi Công Tây Kiều nói ra những lời này, do dự một chút rồi lại nói, “Con khá thích anh ấy.”
Kiều Lan Phân cười cười gật đầu: “Thanh niên xuất sắc như thế mẹ cũng rất thích.”
Công Tây Kiều cười cười, không nói gì thêm.
Trong phòng, Tịch Khanh lướt mắt qua một lượt các vị trưởng bối, không nói gì. Hắn không mở miệng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ im lặng, sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông gầy gò lớn tuổi nói: “Nghe nói công ty nhà chúng ta đã trở mặt với bên Bạch gia.”
Nói xong, ông thấy Tịch Khanh không có phản ứng gì, vì thế càng thêm lo lắng: “Tuy quan hệ giữa Tịch gia và Bạch gia không tốt lắm, nhưng nếu gây ồn ào ra bên ngoài sẽ không hay lắm, cũng sẽ khiến người ta chê cười thế gia chúng ta. Như vậy…có phải là không dễ nhìn không?”
Tịch Khanh cầm chiếc ấm Tử Sa lên, ổn định mà rót cho mình một tách trà, chờ đối phương nói hết mới chậm rãi mở miệng nói: “Lần này các chú đến tìm cháu là vì chuyện của Bạch gia?”
*Ấm Tử Sa: dùng để chỉ dòng ấm gốm, cụ thể hơn là ấm pha trà được làm từ đất sét Tử Sa vùng Nghi Hưng, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô. (Nguồn: Wikipedia)
Người đàn ông gầy gò lưỡng lự một chút, cân nhắc lại cách nói chuyện của mình, cố gắng không khiến Tịch Khanh cảm thấy ông đang khua tay múa chân về chiến lược của Tịch thị: “Bọn chú không phản đối ý của con, chẳng qua là chỉ tiện miệng nói chuyện phiếm vài câu thôi.”
“Lo lắng của mọi người cháu hiểu, nhưng trong nửa năm qua, Bạch thị làm việc càng ngày càng lật lọng, gần đây còn hợp tác với công ty nào đó ở nước ngoài, lại không chịu ngẫm lại quy tắc trong giới, đắc tội với khá nhiều người rồi,” Tịch Khanh chậm rãi lắc nhẹ tách trà trong tay, “Nếu cậu ta cố tình đụng chạm tôi, sao tôi lại có thể không chiều lòng cậu ta chứ.”
Đám người nghe thấy thế bèn nhìn nhau, biết rõ Tịch Khanh đã hạ quyết tâm, vì thế cũng không dám nhiều lời. Nếu năm đó ba của Tịch Khanh là gia chủ, bọn họ còn có thể chen miệng phát biểu ý kiến, nhưng thủ đoạn của người này lại không hiền hòa như ba hắn chút nào. Đám người trong gia tộc đã sớm rút ra được bài học, tuổi bọn họ cũng lớn rồi, không muốn chọc lấy Tịch Khanh khiến cả nhà sống không vui vẻ.
Con người có đôi khi kỳ lạ như thế đó, đối mặt với người hiền hậu thì kén tới chọn lui, đối mặt với người thủ đoạn tàn nhẫn thì chẳng dám ý kiến ý cò gì cả.
Chuyện công việc bọn họ cũng không dám nói lại nữa, lại không muốn biến không khí trở nên ngượng ngùng nên dời đến chủ đề khác, “Vừa rồi người trẻ tuổi cháu gặp bên ngoài là bạn cháu à? Nhìn có vẻ như là một nghệ sĩ có tiếng nhỉ.”
Tịch Khanh: “Ừm.”
Cảm giác chủ đề này cũng không thể nào nói tiếp được nữa.
Thời gian ở cạnh mấy trưởng bối bên cạnh Tịch Khanh rất ít, cũng không có cái gì gọi là tình cảm máu mủ ruột thịt cả, hôm nay lỗ mãng tìm hắn là vì chuyện Bạch gia, bây giờ đã bắt đầu thấy hối hận. Bây giờ thấy Tịch Khanh có vẻ như không có hứng thú nói chuyện về cậu nghệ sĩ kia, bọn họ cũng sẽ không nhắc lại, chỉ là trong lòng có hơi chút tò mò, sao Tịch Khanh lại có thể làm bạn bè với một nghệ sĩ chứ.
Món ăn thơm ngon được dọn lên, cuối cùng không khí xấu hổ cũng lui bớt. Văn hóa ăn uống ở Hoa Quốc mang theo một loại ma lực thần kỳ, cảm giác xấu hổ gì đó, trước mặt món ngon đều có thể tạm thời gác qua một bên.
Ăn xong buổi cơm trưa đầy lúng túng, lúc Tịch Khanh ra khỏi phòng, nhìn đến bàn mà Công Tây Kiều ngồi, nơi đó đã có khách mới rồi. Trong lòng hắn có chút mất mát, ra khỏi Phượng Tường Lâu, nhìn sắc trời âm u, hắn lại nhớ đến ngày mưa mịt mù ấy ở khách sạn.
“Ông chủ,” Vệ sĩ mở cửa cho hắn, nhỏ giọng nói, “Vừa nãy lúc Kiều thiếu và Kiều phu nhân đi ra, tôi nghe được họ nói hình như tối nay sẽ tham gia một bữa tiệc từ thiện.”
Hằng năm ở Đế Đô đều tổ chức một bữa tiệc từ thiện, những người có tiếng sẽ đem vật phẩm đến bán đấu giá, toàn bộ số tiền đấu giá được sẽ quyên góp từ thiện.
Bữa tiệc từ thiện này không chỉ là nơi để người giàu thể hiện sự đồng cảm, mà nó còn là nơi mọi người so sánh với nhau. Anh nói anh có tiền, vậy mà lại tiếc tiền không muốn quyên góp, vậy còn dám nói giàu sao?
Cho nên bữa tiệc này tuy mang theo danh lợi và hứng thú, nhưng thật ra cũng mang đến nhiều điều tốt cho người cần trợ giúp.
Từ trước đến nay các thế gia luôn có tiếng nói trong bữa loại bữa tiệc này, cho nên có đôi khi Tịch Khanh đích thân xuất hiện, có đôi khi cử người đại diện đi.
“Tôi biết rồi,” Tịch Khanh gật đầu với vệ sĩ, “Bảo người mang lễ phục đến cho tôi.”
Thư mời dự tiệc của Công Tây Kiều là tách biệt với của ba mẹ, với thân phận hiện giờ của anh, nhận riêng một tấm thư mời cũng không có gì là lạ.
Lúc anh đến, nơi tổ chức đã đông nghịt người, náo nhiệt vô cùng. Còn có rất nhiều phóng viên đài truyền hình cũng đến để phỏng vấn những người có tiếng tăm, tìm cơ hội để giật tít.
Vừa đi chưa được hai bước, anh nghe có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, nhìn lại, là siêu sao Cố Nam.
Sau đó Công Tây Kiều thấy Cố Nam đang đi về phía mình, trong lòng anh có chút ngạc nhiên nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười thân thiên và tôn trọng: “Anh Nam.”
“Chào buổi tối, Kiều thiếu.” Nụ cười trên mặt Cố Nam vô cùng rạng rỡ, nhìn thấy phóng viên đang hướng ống kính về đây, anh ta còn khoác vai Công Tây Kiều, để mặc cho phóng viên chụp ảnh.
Đối mặt với ống kính, hai người cười đến mức ba trăm sau mươi độ không góc chết, tuy trong lòng cả hai đều biết, bọn họ vốn chẳng thân đến thế.
Có phóng viên hỏi hai người quyên tặng gì, Công Tây Kiều cũng không giành trả lời mà đợi Cố Nam nói xong mới khiêm tốn mở miệng: “Đồ tôi tặng cũng không quá ý nghĩa như của anh Nam, chỉ là một bức tranh và một chiếc nhẫn, hy vọng lúc đó có thể đấu giá được giá cao, như thế thì cũng giúp đỡ được phần nào cho trẻ em nghèo đói.”
Nếu so về độ nội tiếng trong giới giải trí, Cố Nam có thể bỏ xa Công Tây Kiều tận hai con phố, nhưng nếu so về thực lực tài chính, có thể Cố Nam chẳng so nổi với Công Tây Kiều. Cũng may là cách nói của Công Tây Kiều vô cùng giữ thể diện cho Cố Nam, không hề nói giá trị đồ mình quyên tặng, tránh đi việc ảnh đế bị anh làm xấu hổ.
Trong mắt giới truyền thông, giá trị tin tức của Cố Nam đương nhiên cao hơn Công Tây Kiều, cho nên cũng không hỏi kỹ càng, mọi người lại vây quay Cố Nam hỏi thêm vài câu mới buông tha cho bọn họ đi vào.
“Kiều thiếu, số ghế của cậu là bao nhiêu?” Ngữ khí của Cố Nam rất ôn hòa, nụ cười lộ ra cảm giác rất tao nhã, cũng không vì mình là siêu sao mà vênh váo, ngược lại anh ta lại càng như một người anh trai thân thiết, “Nếu trùng hợp, có thể chúng ta ngồi cùng nhau đó.”
Nhưng không khéo, ghế của Công Tây Kiều là 46, của anh ta là 41, chỗ ngồi của hai người cách nhau năm ghế.
“Tiếc thật,” Trên mặt Cố Nam lộ ra chút tiếc nuối, “Tôi còn nghĩ tôi và cậu ngồi cùng nhau cơ.”
“Sau này sẽ có cơ hội thôi,” Công Tây Kiều cười nói, “Nhưng lần sau anh Nam đừng gọi em là Kiều thiếu nữa, gọi em là Tiểu Kiều là được rồi.”
Cố Nam sảng khoái cười: “Lần trước sau khi về nước, tôi có tham gia lễ ra mắt《Quốc nghiệp》, vai diễn thượng sỹ Trịnh của cậu khiến tôi kinh ngạc vô cùng, tiếc là lúc đó công việc của tôi bận bịu, không có cơ hội trao đổi với cậu. Nếu rảnh, chúng ta nhất định phải nói chuyện với nhau thật nhiều.”
“Diễn xuất của em chưa được thành thạo lắm, khiến anh Nam chê cười rồi.” Trên mặt Công Tây Kiều xuất hiện tia ngại ngùng, nhập vai hậu bối được siêu sao khen ngợi.
Hai người tâng bốc nhau vài câu mới tách nhau ra đến chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống, Cố Nam vẫn cách vài người ngồi giữa mà mỉm cười với anh.
Công Tây Kiều cười đáp lại, trong lòng lại dựng lên chút phòng bị. Hoàn cảnh sống ở kiếp trước khiến anh có một thói quen, bất kể người nào đột nhiên tỏ vẻ thân thiết, trong mắt anh đều rất khả nghi.
Lúc trước ngay cả Tịch Khanh vừa gặp mặt đã mời anh ăn cơm cũng khiến anh nghi ngờ rất lâu, huống chi còn bị Từ Siêu ám chỉ mình có khả năng là nghệ sĩ đắc tội với Tịch Khanh.
Tiệc từ thiện bắt đầu, mở màn là biểu diễn đầy xúc động của những em bé được cứu trợ. Trong mắt Công Tây Kiều, màn trình diễn của họ vừa cứng đờ, vừa căng thẳng, nhưng sau khi diễn xong, anh vẫn nghiêm túc vỗ tay.
Tiếp theo sau đó là buổi đấu giá, đầu tiên là một đống túi xách, mũ, khăn choàng hàng hiệu được đưa lên. Áo phông có chữ ký tặng của Cố Nam được một fan giàu có chốt đơn với giá bảy tám trăm nghìn, giá cả này đủ khiến Cố Nam nở mày nở mặt.
Công Tây Kiều cũng giơ bảng vài lần nhưng vẫn không mua được món nào.
“Vật phẩm đấu giá kế tiếp là một chiếc nhẫn đá đen của nam được chạm khắc tinh tế, trong lượng của đá là 3 carat, được mài sáng bóng, là loại thượng đẳng, đeo lên trên tay nhìn vô cùng cao quý, được quyên tặng từ ngài Công Tây ở ghế 46. Giá niêm yết một trăm nghìn, đấu giá bắt đầu.”
Đá đen có giá cao giá thấp, chất liệu và mài dũa sáng bóng mới là điểm mấu chốt. Ở đây đều là người có tiền, cho nên sau khi họ nhìn thấy ảnh chụp chiếc nhẫn trên màn hình lớn, trong lòng bắt đầu có hứng thú với vòng đấu giá này, chiếc nhẫn này tuy không phải là vật quý báu khó có được, nhưng thiết kế, mài dũa khéo léo, giá niêm yết có một trăm nghìn có thể xem như là giá hời rồi.
Ngài Công Tây ghế 46, không phải là Công Tây Kiều đây sao?
Cho nên sau khi tấm ảnh vật phẩm này đăng lên, nhiều người đã vội tranh nhau đấu giá, người tham gia đấu giá phần lớn đương nhiên là nữ, tuy rằng nhẫn nam đối với bọn họ là vô tác dụng, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện bọn họ tranh nhau đấu giá.
Cảnh đấu giá náo nhiệt như thế lại khiến cho người ta hiểu ra được một đạo lý, có gương mặt đẹp là có tất cả.
Qua mấy lượt đấu giá, chiếc nhẫn có giá trị chưa đến một trăm năm mươi nghìn, nay đã hơn bốn trăm nghìn rồi, dựa vào sự nồng nhiệt của mấy chị em, có vẻ giá còn có thể tiếp tục được đây lên nữa.
Tịch Khanh nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình lớn, hăn giơ bảng số của mình lên.
“Một triệu hai trăm!”
Các chị em gái phẫn nộ quay đầu nhìn, ai lại không hiểu chuyện đến vậy, ai dám tranh giành đồ từng được trai đẹp đeo với các cô thế? Nhưng khi các cô gái thấy rõ người giơ bảng là ai, sự bực tức trong lòng các cô cũng biến mất không còn tăm hơi.
Tịch tổng là bạn tốt của Kiều thiếu, số tiền này hợp tình hợp lý, rất hợp tình hợp lý.
Tịch Khanh đưa ra giá này, mặc kệ là ai xót tiền thay nhưng không ai dám tranh cùng hắn, nói chung là cũng không ai tiếp tục đấu giá nữa.
Công Tây Hùng nhỏ giọng nói bên tai Kiều Lan Phân: “Quan hệ của vị Tịch tổng này với con trai của chúng ta tốt thế sao?” Bỏ ra số tiền lớn gấp mười lần giá trị chiếc nhẫn, có phải là bị ngốc không?
Kiều Lan Phân nhướng mày: “Anh làm cha mà còn không hào phóng như người ta làm bạn.”
Công Tây Hùng: Này còn không phải nữa sao, con trai mình đi quyên tặng, người làm cha như ông đấu giá mua về là ý gì?
“Tịch tổng khí phách quá,” Chỗ ngồi của Bạch Trọng và Tịch Khanh bên cạnh nhau, gã ta chế nhạo nhìn hộp gấm đựng nhẫn trong tay Tịch Khanh, “Chấp nhận tiêu một đống tiền cho chiếc nhẫn đơn giản như thế.”
Bỏ hộp gấm vào túi quần tây, Tịch Khanh cũng không hề cảm thấy khó chịu khi chiếc hộp này làm túi quần mình căng phồng, làm mọi thứ xong xuôi, hắn mới không mặn không nhạt mà trả lời: “Cám ơn đã khen.”
Với địa vị của Công Tây Kiều trong giới thư họa, bức《Đông tuyết》anh quyên tặng trở thành một trong những vật phẩm để bán đấu giá gần cuối, vừa xuất hiện đã khiến nhiều người hứng thú.
Đất đầy tuyết, hoa mai đỏ cùng với hình bóng một cô gái. Đây là một bức tranh không hề phức tạp, nhưng lại nghệ thuật khó tả.
Ở đây rất nhiều người, mặc kệ là đam mê nghệ thuật thật hay là giả vờ hiểu nghệ thuật, tất cả đều tỏ vẻ rất hứng thú với bức tranh này.
“Một triệu.” Vì muốn ra vẻ với vợ là mình có ủng hộ con, Công Tây Hùng vội hô lên giá tiền.
Đáng tiếc, ngay lập tức còn có nhiều người đưa ra giá cao hơn ông nhiều.
“Một triệu rưỡi,” Bạch Trọng lười biếng giơ bảng số, nghe thấy có người ra giá cao hơn mình cũng không tức giận, ngược lại còn như cười như không nói với Tịch Khanh, “Vị Kiều thiếu này không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn mà còn rất tài năng, bảo sao cậu yêu thích cậu ta, đến tôi cũng cảm thấy hứng thú nữa mà.”
Mặt Tịch Khanh không thay đổi, nhìn gã ta một cái, đôi mắt thâm trầm không nhìn ra được cảm xúc.
“Ba triệu.” Tịch Khanh giơ bảng số, lại nghe thấy Công Tây Hùng ra giá ba triệu mốt, hắn do dự một chút nhưng cũng không tiếp tục ra giá nữa.
Cuối cùng người mua được bức《Đông tuyết》này không phải hắn, cũng không phải Công Tây Hùng mà là người của Tiết gia.
Bữa tiệc chấm dứt, lúc tan tiệc chuẩn bị rời đi, Tịch Khanh bình tĩnh nói với Bạch Trọng: “Bạch tổng hãy cố gắng tận hưởng những ngày tháng hiện tại đi.”
Nghe thấy thế, Bạch Trọng sửng sốt một chút, đợi đến lúc gã ta phản ứng lại chỉ có thể nhìn theo hình bóng của Tịch Khanh, một cục nghẹn phun ra không được mà nuốt vào cũng không xong, nụ cười trên mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất