Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

Chương 69: LỜI NGƯỜI ĐÁNG SỢ?

Trước Sau
Có nhân vật lớn Tịch Khanh ở đây, đạo diễn Tiêu nâng tầm mời khách đi ăn khuya lên một bậc, chỉ tiếc là bây giờ cũng đã khuya, các khách sạn đã đóng cửa gần hết, bọn họ đành phải tìm một quán lẩu mở hai tư giờ để ăn.

Trường hợp nhiều người thì ăn lẩu là hợp lý nhất, nhưng đạo diễn Tiêu vẫn cảm thấy quán này không xứng tầm, sợ Tịch gia cho rằng ông ta keo kiệt. Làm đạo diễn tai to mặt lớn trong giới, ông ta không thể để boss thế gia này có ấn tượng về ông ta như vậy.

Vào lúc đạo diễn Tiêu đang khó xử, Công Tây Kiều mở miệng: “Thơm quá, hôm nay đạo diễn Tiêu mời khách, chỉ gọi đồ đắt, không gọi đồ rẻ.” “Đúng thế,” Đới Ny là người thông minh, lập tức tiếp lời, “Đến đây đến đây, mau ngồi xuống, không thì đạo diễn Tiêu sẽ hối hận đấy.”

“Bình thường mọi người để tôi mời là được rồi,” Đạo diễn Tiêu cười nói, “Ngồi xuống hết đi, nói nữa tôi đổi ý thật bây giờ.” Nói rồi, ông cười nói với Tịch Khanh, “Tịch tổng, ít quán mở vào ban đêm lắm, thêm nữa mấy người trong đoàn phim rất thích ầm ĩ lắm, anh đừng ghét bỏ nhé.”

“Đạo diễn Tiêu khách sáo rồi,” Tịch Khanh khẽ gật đầu với đạo diễn Tiêu, “Nhiều người ăn lâu mới vui.”

Chờ Tịch Khanh ngồi xuống, tất cả mọi người cũng ngồi xuống theo. Tịch Khanh ngồi ở vị trí chính, bên trái và phải của hắn là Công Tây Kiều và đạo diễn Tiêu, những người khác cũng theo thứ tự ngồi vào chỗ, còn các nhân viên công tác thì ngồi ở bàn khác.

Gọi đồ ăn xong, bởi vì ngày mai mọi người còn phải làm việc, vì thế thế cũng không đòi uống rượu, sau khi đồ uống được mang lên, đạo diễn Tiêu đứng dậy, nâng cốc nói: “Hôm nay có thể ngồi cũng bàn ăn với Tịch tổng là vinh hạnh của tất cả mọi người ở đây, bây giờ lấy nước ngọt thay thế rượu, tôi xin đại diện cho cả đoàn phim cám ơn anh vì đã hỗ trợ cho đoàn phim.”

Những người khác thấy thế cũng đứng dậy theo, tất cả mọi người đều nâng cốc.

Tịch Khanh thấy Công Tây Kiều bên cạnh cũng đã đứng lên, hắn cũng đứng dậy theo, nói: “Đạo diễn Tiêu khách sáo, mọi người vì thành công của bộ phim mà đã cố gắng rất nhiều, tôi xin nói lời cám ơn với mọi người.” Nói xong, hắn nâng cốc uống sạch đồ uống.

Mọi người thấy Tịch tổng nhã nhặn như thế, trong lòng thầm cảm khái, rốt cuộc là ai nói tính cách của Tịch gia lạnh lùng vô tình vậy, bây giờ xem ra, chỉ là ít nói chút thôi, biểu cảm cũng hơi ít chút thôi, chứ thật ra con người hắn cũng rất được.

Chẳng bao lâu nồi nước dùng đã được mang lên, đồ ăn cũng được dọn lên dần, đủ loại món ăn được bỏ vào nồi, rất nhanh hương thơm mê người đã lan tỏa khắp nơi.

Bận bịu cho đến tận bây giờ, mọi người cũng đã đói bụng lắm rồi, nếu không phải do ngại có Tịch Khanh ở đây, có khi bây giờ đám người ở đây đã gắp liên tục, tranh nhau đồ ăn rồi.

Công Tây Kiều gắp một đũa lá sách bò được nấu trong nồi nước đầy dầu ớt, nóng đến mức anh phải thổi vài hơi, nuốt xong sau đó nhỏ giọng nói với Tịch Khanh, “Hương vị cũng được, nhưng dạ dày anh không tốt, đừng ăn phía có dầu ớt.”

Vì một lần bị cảm, Tịch Khanh bị đau dạ dày, bị Công Tây Kiều biết được dạ dày hắn không tốt, mặc cho Tịch Khanh có bác bỏ cỡ nào cũng không hiệu quả, cho nên chỉ đành cam chịu. Nghe Công Tây Kiều nói xong, đôi đũa của hắn chuẩn bị vươn tới phía bên nồi dầu ớt bỗng dừng lại, hắn đành gắp một con tôm phía nồi nước trong bỏ vào trong bát.

“Lần trước lúc anh đến tham ban, lẩu vệ sĩ nhà anh nấu có vẻ ngon hơn cái này một chút,” Công Tây Kiều thấy Tịch Khanh ngoan ngoãn nghe lời, Công Tây Kiều gắp hai miếng nấm trong nồi nước dầu ớt bỏ vào bát hắn, ngữ khí như đang khen thưởng hắn, “Có thể ăn một ít.”

Tịch Khanh cong khóe miệng: “Đó là do lâu rồi cậu không ăn nên mới cảm thấy ngon đó.”

“Chắc là vậy,” Công Tây Kiều gật gật đầu, “Nhưng ai bảo anh đến tham ban đúng lúc quá làm gì, tôi được ăn một lẩu ngon như vậy nên sau này những bữa lẩu khác có ngon đến mức nào, tôi cũng cảm thấy bình thường.”

Duyên phận con người kỳ lạ như thế đó, có tốt có xấu thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào bằng được bốn chữ “đúng nơi đúng lúc”.

Ánh mắt Tịch Khanh sáng người, nét tươi cười cũng lộ lên trên mặt: “Cậu thích là được.” Có một số người vừa ăn lẩu, vừa cúi đầu thì thầm, những người ngồi cũng bàn ở đây ai cũng kính sợ thân phận của Tịch Khanh, hơn nữa thân phận trong giới của bọn họ cũng thuộc dạng tai to mặt lớn, cho nên cũng không thể nào không biết xấu hổ mà đi lấy lòng Tịch Khanh được, cho nên chỉ đành cúi đầu giả vờ ăn, nhưng lực chú ý thì không tự chủ được mà dính chặt lên người Tịch Khanh.

Ồ? Tịch tổng gắp thịt viên cho Công Tây Kiều.

Ối, vừa rồi Công Tây Kiều gắp rau cho Tịch tổng, quên đổi đũa dùng chung rồi.

Ái chà chà, con tôm kia thật lớn, tiếc là Tịch gia gắp mắt rồi. Ơ, lột vỏ tôm xong đưa Công Tây Kiều?

Được rồi được rồi, biết hai người là anh em tốt, nhưng mà có cần phối hợp ăn ý, gắp hết đồ ăn ngon nhanh và chuẩn như vậy không?

Thấy cảnh Công Tây Kiều và Tịch Khanh cạnh nhau, Đới Ny có một loại cảm giác gì đó không thể nói được. Này không đúng nha, rõ ràng Công Tây Kiều mới là cẩu độc thân, sao cô lại có cảm giác mình lại là người ăn cơm chó thế nhỉ.

“Nhìn gì thế?” Trần Nghệ gắp một miếng nấm đông cô bỏ vào bát cô.

Đới Ny lắc đầu, vẻ mặt thần bí, nói: “Không có gì.” Cô cảm thấy hình như mình biết chuyện gì đó không nên biết rồi.

Chỉ là lúc đang nghĩ thế, Tịch Khanh đang nói chuyện với Công Tây Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Đây là một ánh mắt bình thản, không mang cảm xúc gì cả, nhưng không hiểu vì sao trong lòng Đới Ny có chút run, vội dời tầm mắt không dám nhìn nữa.

Ăn lẩu xong cũng đã qua ngày mới, Công Tây Kiều dưới ánh mắt mọi người mà thản nhiên ngồi lên xe của Tịch Khanh khiến mọi người vô cùng hâm mộ.



Đó là Tịch gia đó, Tịch gia khiến vô số người kính sợ, có thể được làm bạn với nhân vật như này là chuyện vinh hạnh đến mức nào, nhưng vậy mà cũng có nhiều thiếu gia của thế gia không làm được.

“Được rồi, về đi, sáng mai không được đến muộn.” Đạo diễn Tiêu phất tay ý bảo mọi người về nhà.

Nghĩ đến việc ngày mai còn quay phim, đột nhiên mọi người có chút nản, Triệu Diệc Côn thì nghiến răng nghiến lợi, bảo sao Công Tây Kiều chủ động đề nghị ăn khuya, sáng mai tên khôn lỏi này không có cảnh quay.

Bởi vì bị Công Tây Kiều hung hăng chỉnh đốn vài lần cho nên trong lòng Triệu Diệc Côn cũng rõ, Công Tây Kiều là dạng khẩu phật tâm xà, làm gì cũng có mục đích riêng cả.

Nếu người đại diện của anh ta biết, nhất định lại sẽ nói, người trẻ tuổi à, não bổ là bệnh, không được rồi.

Hai ngày nay, nhà Công Tây Kiều không có ai nấu cơm, bị Tịch Khanh giữ lại ở nhà mình, nhân cơ hội này để tìm hiểu nhau rõ hơn.

Công Tây Kiều cũng không từ chối, cho nên sau khi ăn lẩu, hai người trực tiếp quay về biệt thự Tịch gia. Cởi bộ quần áo ám mùi lẩu, Công Tây Kiều tắm rửa xong mới phát hiện chỗ mình bị treo lên khi diễn đã bị bầm tím, ấn nhẹ có chút đau.

Anh ngồi trên giường, dùng khăn lau tóc, bỗng cảm giác có chút lạnh, quay đầu mới phát hiện cửa ban công chưa đóng, gió đêm đang thổi vào.

Mặc đồ ngủ ngay ngắn, anh đứng dậy bước ra ngoài ban công, nhìn cảnh đêm ở trang viên của Tịch gia, nhịn không được mà nghĩ, Tịch Khanh sống một mình trong trang viên lớn như vậy có gì vui? Bảo sao khiến người ta cảm giác biệt thự có chút lạnh lẽo, hơn nữa còn thiếu hơi người.

Trang viên này thoạt nhìn xa hoa, yên tĩnh, thanh bình. Nhưng Công Tây Kiều biết rằng nơi này từ trong ra ngoài đều được theo dõi chặt chẽ, ngay cả vệ sĩ cũng không phải là người bình thường. Thế gia truyền thừa nhiều năm, đương nhiên cất giữ nhiều đồ gia truyền quý giá, giá trị con người của chủ nhân nơi đây cũng không tầm thường, cũng khó trách sao lại cẩn thận như vậy.

Như nhà Công Tây bọn họ, nhiều lắm thì cũng chỉ ở một khu biệt thự độc lập cao cấp, điều kiện an ninh tốt, kể ra cũng khiến nhiều người hâm mộ và ghen tị. Nhưng cái này đem so với một thế gia chân chính, hẳn là bị bỏ xa cả mười tám con phố, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Đang suy nghĩ về vinh quang và khó khăn của các thế gia, đột nhiên anh nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, quay đầu thì phát hiện Tịch Khanh xuất hiện ở ban công phòng bên cạnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc một lát, Công Tây Kiều bật cười.

“Còn chưa ngủ à?” Công Tây Kiều tựa vào ban công, dáng vẻ lười nhác, không còn tí hình tượng nào, ngáp một cái, nói, “Trang viên này là tổ tiên anh truyền lại à?”

Tịch Khanh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn trang viên: “Đã truyền được vài đời, nhưng phía trong nhà thì đã được sửa chữa lại.”

Nghe thấy giọng hắn tựa như là không có nhiều tình cảm đối với trang viên này, Công Tây Kiều cũng không tiếp tục hỏi mấy chuyện sinh sống của Tịch gia nữa. Cho dù là thời thế thay đổi, nhiều gia tộc cũng vì loạn lạc mà dần dần xuống dốc, nhưng cơ nghiệp của bọn họ thì cũng không thể nào đem ra so sánh với các gia đình bình thường được.

Nghe nói vì muốn nghiên cứu về lịch sử cổ đại, quốc gia còn từng cử người đến từng thế gia mượn tư liệu truyền lại để đọc, có thể thấy được các thế gia này lâu đời thế nào.

Đời trước, xuất thân của anh chỉ là dân thường, chưa từng thấy qua các vật phẩm quý hiếm, nhưng bởi vì sau này có quyền thế rồi, anh lại được nhận khá nhiều sách cổ, đồ cổ, thi họa quý giá từ các thế gia đang suy tàn. Chỉ tiếc là dù có quý giá đến đâu, cũng chỉ là khi sinh không có được, khi chết cũng không thể mang theo. Đời trước anh không vợ không con, cũng không biết sau đó những thứ đó sẽ được cống nạp vào triều đình hay là được chôn cùng anh.

Cũng bởi vì như thế khiến anh hiểu được một đạo lý, đừng lãng phí những ngày tháng tốt đẹp, hãy hài lòng với cuộc sống hiện tại, đời người rất ngắn, ai biết được ngày nào mình sẽ phải nhắm mắt đây.

“Cũng khá đẹp,” Công Tây Kiều cười cười với Tịch Khanh, “Tịch gia không hổ là thế gia.”

“Đến thời đại này rồi, thế gia thì sao, người thường thì sao,” Tịch Khanh cúi đầu nhìn trang viên trống trải, “Bây giờ những thứ như thế gia này kia cũng không cần thiết nữa rồi.”

Thật ra Tịch Khanh nói cũng có lý, so sánh với thời phong kiến cổ đại, bây giờ các thế gia cũng phải tuân thủ luật pháp, chỉ là nhiều tiền hơn người khác tí thôi. Nhưng sức ảnh hưởng chẳng bằng hồi phong kiến nữa rồi.

Bây giờ cái gọi là thế gia ở Đế Đô này chẳng qua cũng chỉ là do thể diện thôi, điều kiện của nhiều nhà còn không bằng kiểu gia đình mới nổi như nhà Công Tây nữa kìa, chưa kể đời con cháu vô lương tâm còn bán đi sách, thi họa chỉ vì muốn cuộc sống của mình trở nên sung túc.

Thế gia có thể duy trì được sự uy nghiêm và địa vị như Tịch gia bây giờ còn bao nhiêu?

“Tuy nói thế nhưng ít nhất đời con cháu vẫn biết đến sự hưng suy, vinh nhục của gia tộc,” Công Tây Kiều cười nói, “Có một số thứ thế gia có nhưng nhà bình thường không thể nào có được.”

Tịch Khanh thở dài không nói nữa, chú ý thấy Công Tây Kiều chỉ mặc có mỗi bộ đồ ngủ, hắn mở miệng khuyên nhủ: “Ban đêm lạnh lắm, chú ý đừng để bị cảm.”

Công Tây Kiều kéo kéo áo trên người: “Tôi đi vào ngủ đây, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Tịch Khanh đảo mắt qua nhìn khóe môi của Công Tây Kiều, tai có hơi đỏ lên.

Công Tây Kiều khẽ cười, xoay người bước vào trong. Tịch Khanh nhìn ban công trống rỗng có chút buồn bã mất mát.



Sáng hôm sau, Công Tây Kiều bị đánh thức bởi điện thoại của Trần Khoa gọi đến, anh đưa điện thoại áp lên tai, ôm chăn cuộn tròn trên giường.

“Alo, anh Trần.” Anh ngáp một cái, cố gắng làm mình tỉnh táo một chút. Với tính cách của Trần Khoa, nếu không có chuyện gì thì sẽ không gọi điện quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Trần Khoa đầu bên kia điện thoại nghe thấy âm thanh của Công Tây Kiều có chút mơ màng, biết anh vẫn còn đang ngủ vì thế nói thẳng: “Tiểu Kiều, có phải cậu không ở nhà không?”

Nghe thấy ngữ khí của Trần Khoa không đúng lắm, Công Tây Kiều ngồi dậy: “Sao thế?”

“Có người tung tin cậu là nam chính của bộ《Tu chân》, hơn nữa là do dựa vào quan hệ của Tịch Khanh mới lấy được vai này,” Ngữ khí của Trần Khoa có chút không tốt, vốn đây cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là có người cố tình gây hấn với fan của Quý Ngọc Minh, ám chỉ Công Tây Kiều lấy thế áp người, khiến Quý Ngọc Minh làm ảnh đế mấy năm nay phải đi làm vai phụ.

Quý Ngọc Minh là ai, là ảnh đế có diễn xuất và khí chất nổi tiếng trong giới, lượng fan ổn định, ngay cả người bình thường thích xem phim cũng có hảo cảm với Quý Ngọc Minh, bây giờ đột nhiên lòi ra chuyện Công Tây Kiều lấy thế áp người, khiến cho ảnh đế Quý Ngọc Minh phải đi đóng vai phụ. fan của Quý Ngọc Minh có thể ngồi yên được sao?

Nghe xong đâu đuôi câu chuyện, Công Tây Kiều nhíu mày, những tin tức này nhìn như là đang nói anh lấy thế áp người, nhưng ý nghĩa thì lại là không có boss Tịch Khanh ở đây, Công Tây Kiều anh căn bản không thể bước chân vào giới giải trí, anh có địa vị như ngày hôm nay tất cả là nhờ Tịch Khanh nâng đỡ.

Logic này có chút viển vông nhưng cư dân mạng thì rất thích tin mấy chuyện này, vừa vội vàng bênh vực Quý Ngọc Minh, vừa phỉ nhổ Công Tây Kiều.

Cứ đà này nếu anh không cắt đứt quan hệ với Tịch Khanh, vậy có nghĩa là anh ôm đùi, không có quy tắc, không có bản lĩnh.

Sau khi tin tức được tung ra, Trần Khoa cũng có chút khó hiểu, rõ ràng phía sau chuyện này có người giật dây, nhưng ai lại gan to như thế, dám lấy Tịch Khanh ra làm chủ đề? Bây giờ đoàn đội của Tịch Khanh đang nổ lực khởi động, cố gắng khống chế dư luận xuống mức cân bằng, nhưng rõ ràng đối phương không muốn buông tha cho Công Tây Kiều, lấy chuyện tình bạn của Tịch Khanh và anh ra làm đề tài, quả thật là phủi bỏ hết tất cả thành tích lúc trước của Công Tây Kiều trong giới giải trí.

Ngoài ra thì còn một đống thủy quân không biết từ đâu ra chạy đến nói rằng thật ra diễn xuất Công Tây Kiều cũng chỉ có thế, chỉ có thể lừa được fan não tàn, cũng không biết anh đã bỏ bao nhiêu tiền ra để mua fan.

“Anh đừng lo,” Công Tây Kiều cũng lờ mờ đoán ra chuyện lần này, đây không phải là đang nhắm về anh mà đang nhắm về Tịch Khanh. Có thể đoán được Tịch Khanh có tình cảm với anh, hơn nữa còn có thể không sợ Tịch Khanh mà giở trò, cả Đế Đô này cũng không có bao nhiêu người, “Tạm thời đoàn đội chúng ta cũng đừng vội làm sáng tỏ.” Nếu là người đã dám đối nghịch với Tịch Khanh, vậy thì đoàn đội của anh căn bản là chẳng đủ dùng rồi.

Trần Khanh nghe thấy Công Tây Kiều nói thế cũng đoán ra việc này không hề đơn giản, lại nghĩ đến thân phận của Tịch Khanh, chỉ đành thở dài một cái: “Tiểu Kiều, nếu việc này không xử lý sớm, anh lo sẽ ảnh hưởng không tốt đối với cậu đó.”

“Tôi biết,” Ngữ khí Công Tây Kiều thoải mái, nói, “Nếu những người này đã biết tôi ôm đùi Tịch Khanh, vậy sao lại không để cái đùi này bảo vệ tôi chứ. Diễn xuất của tôi thế nào, ai có mắt cũng thấy. Có minh tinh nào mà chưa từng bị bôi nhọ đâu, ngay cả anh Minh khi xưa cũng từng bị người ta bôi nhọ mà đúng không?”

“Cậu nghĩ cũng thoáng thật,” Trần Khoa bất đắc dĩ, nếu bọn họ không quản được việc này vậy thì thôi khỏi quản vậy. Chỉ là ngữ khí của Tiểu Kiều quá chắc chắn, Tịch tổng là nhân vật lớn như vậy, vậy mà cũng có lòng đi xử lý mấy loại tin tức giải trí nhỏ nhoi này.

Chẳng bao lâu, Tịch Khanh đã cho Trần Khoa thấy năng lực của boss. Tịch Khanh không chỉ quản chuyện này, mà còn quản bằng tốc độ nhanh nhất.

Chưa đến nửa tiếng sau người đứng sau đám thủy quân này đã bị vả mặt, cái gọi là quy tắc ngầm cũng bị vứt bỏ, người lên tiếng là biên kịch Lâm Vũ của《Tu chân》, cô công khai bày tỏ, Công Tây Kiều trong cảm nhận của cô là tiên tôn hoàn mỹ nhất, lúc trước vì để chọn Công Tây Kiều làm nam chính, cô phải đập bàn đập ghế với nhiều người mới quyết định ra là Công Tây Kiều.

Lâm Vũ là biên kịch nổi danh, từ trước đến nay kịch bản của cô sau khi được quay thành phim, lúc nào cũng nhận được lời trầm trồ khen ngợi, danh tiếng cũng cực kỳ tốt, bà nói vừa lòng với Công Tây Kiều thì tám, chín điểm trên mười là bà thật sự vừa lòng. Bởi vì người này rất có cá tính, lúc trước có nhà đầu tư kia muốn nhét người vào, bị cô công khai mắng cho một trận, cho nên chắc chắn cô sẽ không vì việc muốn lấy lòng người đầu tư mà rước về tủi nhục cho nhân vật dưới ngòi bút của mình.

Ngay khi Lâm Vũ vừa lên tiếng, một người khác cũng có liên quan đến chuyện này là Quý Ngọc Minh cũng đứng ra với ngữ khí cứng rắn bác bỏ một phóng viên vô lương tâm: “Công tác casting chọn vai của《Tu chân》 đều là dựa theo tiêu chuẩn nghiêm khắc của vai diễn mà chọn ra. Nói Tiểu Kiều cướp vai diễn của tôi là vô căn cứ, vai diễn đó không hợp với tôi, nếu tôi diễn vai đó mới gọi là hủy hoại tác phẩm này đó.”

“Còn về việc nói diễn xuất của Tiểu Kiều không tốt, lúc cậu nói lời này chắc chắn là cắn rứt lương tâm lắm, hoặc cũng có thể là chưa xem qua tác phẩm của cậu ấy nhỉ. Bởi vì chỉ cần là người đã xem qua《Quốc nghiệp》sẽ không thể nào không biết ngượng mà nói ra câu này, dù sao thì tôi cũng rất thích diễn xuất và tính cách của Tiểu Kiều. Về phần có người nói Tiểu Kiểu lấy thế áp người, làm như là núp gầm giường người ta vậy. Thật ra thì tôi muốn hỏi một câu, đằng ấy là ai thế, sao ngay cả những gì mà tôi nói với Tiểu Kiều cũng đều rành thế? Đằng ấy biết nhiều chuyện như thế, sao lại không biết chuyện người trong đoàn phim hay đùa, nói tôi rằng chăm sóc Tiểu Kiều như con của mình thế?”

Tất cả mọi người đều biết, ảnh đế Quý bình thường rất ít khi lên tiếng nói gì, mấy tin tức bát quái của các nghệ sĩ khác cũng chưa bao giờ quan tâm. Hôm nay nói nhiều đến vậy chứng tỏ là giận lắm rồi.

Fan Quý Ngọc Minh thấy thần tượng nhà mình coi trọng Công Tây Kiều đến thế, không chỉ thân thiết gọi là Tiểu Kiều, mà còn chăm sóc đối phương như con của mình?

Nếu Công Tây Kiều thật sự xấu như lời đồn, ảnh đế Quý sao lại có thể bảo vệ anh đến thế?

Nghĩ thế, đám fan Quý cũng phản ứng lại, đm, đây là đang có người cố tình kích war, muốn bọn họ làm chuyện người thân thì đánh nhau kẻ thù thì vui vẻ sao?

“Giám đốc, dư luận trên mạng đã đổi chiều rồi, chúng ta cần nghĩ cách…”

“Không cần, chuyện trên mạng thế nào không cần xen vào, chỉ cần khiến Công Tây Kiều có vướng mắc trong lòng là được.”

Người thích thi họa từ trước đến nay luôn thanh cao, hắn ta cũng không tin Công Tây Kiều có thể chịu được cảnh người đời vì cái bóng của Tịch Khanh mà xem nhẹ anh.

Thế gian này có rất nhiều thù ghét, thường đều bắt đầu bởi lời người đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau