Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí
Chương 96: ĐÊM HỘI XUÂN
Từ khi bước vào mùa đông đến giờ, trà của Công Tây Kiều và Tịch Khanh thường uống đã đổi thành hồng trà, người giúp việc trong trang viên đều cẩn thận sắp xếp hết những thứ mà chủ nhân cần, hơn nữa còn biết quản lý cả miệng và mắt của mình.
Cho nên tuy trong giới có truyền ra một ít tin đồn xấu về mối quan hệ giữa Công Tây Kiều và Tịch Khanh, nhưng dù là phóng viên hay nhân viên có liên quan, cũng không ai có thể tìm được bằng chứng xác thực, vì thế chuyện xấu về mối quan hệ của hai người trong mắt mọi người chẳng qua chỉ là có người rảnh quá đi YY mà thôi.
Hai ngày trước Tết âm lịch, Công Tây Kiều luôn phải đến sảnh lớn của đài truyền hình Quốc gia để diễn tập cho tiệc tất niên, cũng may địa vị của anh cao, không cần phải đợi ở sảnh giống như những người khác để diễn tập, cho nên mỗi tối anh đều có thể về nhà sớm để ăn cơm, nghỉ ngơi.
Mùa đông ở Đế Đô, luôn mang theo mưa tuyết, sau khi vận động xong, Công Tây Kiều và Tịch Khanh nằm trên giường, lắng nghe tiếng mưa tuyết bên ngoài cửa sổ, có chút bồi hồi, nói, “Những ngày tháng như vấy thật tốt.”
Tịch Khanh hôn lên trán anh: “Tối mai tôi về nhà cùng em.”
“Ừ,” Công Tây Kiều mỉm cười gật đầu, hôn khóe miệng Tịch Khanh một cái: “Ngủ đi, sáng mai em phải đến đài truyền hình Quốc gia.”
“Ừm.” Tịch Khanh nhẹ nhàng vuốt tóc Công Tây Kiều, nhìn gương mặt người bên cạnh ngủ yên, dù trong lòng hắn có thắc mắc nhưng cũng không định hỏi ra.
Mấy câu hỏi đó cũng không quan trọng lắm, bởi vì thứ quý giá nhất đã ở bên cạnh mình rồi, những thứ khác không đáng nhắc tới nữa.
Đối với người Hoa Quốc mà nói, Tết âm lịch là dịp quan trọng nhất trong năm, bởi vì ngày này đại diện cho năm cũ chấm dứt, năm mới bắt đầu.
Khu trang điểm của đài Quốc gia quả thật là rất nhiều người đến người đi, bận rộn vô cùng. Thật ra, người có thể vào được khu trang điểm phải là người có địa vị, danh tiếng mới được vào. Còn mấy vũ công phụ họa hoặc diễn viên phụ chỉ có thể xếp hàng dài ngoài hành lang hoặc sảnh hội nghị, đợi thợ đến trang điểm cho mình.
Địa vị quyết định cách đãi ngộ, cho nên dù bên ngoài thợ trang điểm bận tối tăm mặt mũi, nhưng phía bên trong phòng trang điểm này, nhóm thợ trang điểm lại không hè vội vàng phục vụ các nghệ sĩ tên tuổi, mà các nghệ sĩ tên tuổi cũng có thể thoải mái ngồi trên sô pha, hưởng thụ sự chăm sóc của đám trợ lý.
Cũng do như vậy cho nên mới khiến người ta luôn muốn trèo lên cao, không ngừng giành lấy nhiều thứ về cho bản thân mình.
“Da của Kiều thiếu tốt quá, không nhìn thấy lỗ chân lông luôn, kiểu da như vậy rất thích hợp lên ống kính đó.” Thợ trang điểm này không tìm được chỗ nào để chê, hơn nữa gương mặt này thật sự rất thích hợp lên hình.
Trong giới này, giờ giấc sinh hoạt của nghệ sĩ thường bị đảo lộn, vì vai diễn nên luôn phải thường xuyên mang lớp trang điểm trên mặt, thật ra da không hề tốt như được thấy trên TV. Cho nên khi cô thấy làn da mềm mịn nhẵn bóng của Công Tây Kiều mới có thể cảm khái như vậy.
Người kiếm cơm trong giới giải trí này cho dù là có da đẹp bẩm sinh, cũng không thể nào chịu nổi các loại sức ép, người vào giới được hai năm rồi mà còn giữ được da tốt thì chắc hẳn cũng không quay phim quá nhiều, lại càng không bồi rượu thâu đêm để giành tài nguyên tốt.
Nhưng có một số người lại có số tốt trời sinh, luôn thuận buồm xuôi gió, còn có thể giành được giải ảnh đế của Kim Diệp mà nhiều người mơ ước.
“Cám ơn đã khen,” Công Tây Kiều nhìn vào gương cười cười, “Vì kiếm cơm bằng gương mặt này nên tôi chỉ có thể chăm sóc cho nó thật tốt thôi.” Nói xong, anh còn liệt kê ra một vài loại mỹ phẩm mà anh thường dùng để chăm sóc da mặt, chứ không hề nói mấy lời gây thù hận như là mình không hề chăm sóc gì cả, hoặc là da tốt bẩm sinh rồi, những người khác trong phòng trang điểm cũng đều bị chọc cười.
Đối với mấy thứ mà anh gọi là phương pháp chăm sóc da, mấy trợ lý chỉ có thể cười nhạt, bọn họ có bao giờ thấy Kiều thiếu này bỏ sức ra chăm sóc da đâu?
Bởi vì bài mà Công Tây Kiều chọn mang theo phong cách thời Thiên Tấn, nên tổ chương trình cố ý chuẩn bị cho anh một bộ quần áo và ngọc quan của Quốc sư thời Thiên Tấn, hơn nữa còn trang trí sân khấu theo kiểu Thiên Tấn, cố gắng nhận được mấy câu khen ngợi thay vì chửi bới của khán giả.
Mười phút trước khi tiệc tối được bắt đầu, danh sách biểu diễn của bữa tiệc này cũng được công khai ra ngoài, sau đó mọi người phát hiện, năm nay ngoài những gương mặt cũ tham gia đêm hội xuân này ra, còn có rất nhiều gương mặt mới, mà đặc biệt là ngay cả Công Tây Kiều cũng có tham gia.
Rất nhiều người đã sớm nghe nói Công Tây Kiều có thể sẽ tham gia rồi, chỉ là đài Quốc gia chưa xác nhận nên tất cả mọi người đều chỉ có thể mang theo thái đồ nửa tin nửa ngờ. Bây giờ danh sách biểu diễn đã được công bố, bọn họ mới dám tin.
Chỉ là sau khi bọn họ thấy tiết mục biểu diễn của Công Tây Kiều, trong lòng họ có chút thắc mắc, Công Tây Kiều là một diễn viên, sao có thể hát được?
Ngay cả Kiều fan cũng lo lắng, bọn họ chưa từng nghe Công Tây Kiều hát bao giờ, tuy nam thần nhà bọn họ khá toàn diện, nhưng không có nghĩa là khả năng ca hát sẽ tốt. Hơn nữa “Khúc tế trời” là cái quỷ gì, nhìn qua tên có vẻ không phải là một ca khúc được yêu thích.
Để một diễn viên hát một ca khúc dân tộc thâm thủy, hơn nữa nghe nói đêm hội xuân không cho phép hát nhép nữa, tất cả đều phải hát live, chỉ cần tưởng tưởng đến cảnh đó, ai cũng cảm thấy thật đáng sợ.
Rất nhanh, dưới trạng thái vừa lo lắng, vừa mong đợi của Kiều fan, đêm hội xuân đã bắt đầu. Mở màn là tiết mục hợp xướng kết hợp múa của những gương mặt mà mọi người đã sớm quen thuộc, sau đó, các MC bắt đầu ca ngợi quá khứ rồi mong chờ tương lai.
Công Tây Kiều xuất hiện vào khoảng tám giờ rưỡi, vì muốn giữ tốt trạng thái của mình để lên sân khấu, sau khi chương trình bắt đầu anh mới trang điểm, cũng không ăn đồ linh tinh, chỉ uống vài ngụm nước đường.
Vì là phát sóng trược tiếp nên yêu cầu về việc quản lý thời gian vô cùng nghiêm khắc, tiết mục nào diễn trong bao lâu đã được tính toán xong hết rồi, nếu một tiết mục chỉ có ba phút mà cuối cùng kéo ra thành bốn phút thì chắc chắn mặt đạo diễn phía bên dưới sẽ đen như đít nồi.
Chưa đến lượt Công Tây Kiều lên sân khâu mà anh đã đứng chờ sẵn ở hậu trường, Chờ đến khi MC bắt đầu giới thiệu, anh đã lên sẵn bậc thang.
Từ trước đến nay đài Quốc gia luôn rất giàu có, cho nên tối nay ở hiện trường trực tiếp có vô số camera, quay đủ mọi góc của nghệ sĩ trên sân khấu, đương nhiên là trừ các tiết mục ảo thuật.
Kiều fan ngồi trước TV không ngờ rằng Công Tây Kiều sẽ mang tạo hình như thế lên sân khấu. Mấy người hơi có chút kiến thức đều nhìn ra trang phụ của Công Tây Kiều rõ ràng mang theo phong cách thời Thiên Tấn.
Hiệu quả sương khói, phối hợp với hình ảnh kiến trúc thời cổ đại được chiếu trên màn hình lớn, ngoài ra còn có nhóm đàn múa cổ trang trên sân khấu nữa, nói trắng ra thì, bài của Công Tây Kiều chắc chắn không phải là ca khúc được mọi người yêu thích, cũng không phải là nhạc dân tộc.
Chỉ là sau khi Công Tây Kiều mở miệng, tất cả mọi người đều ngây người, hóa ra… Kiều thiếu có thể hát tốt đến vậy?
Âm thanh trong trẻo, linh hoạt kỳ ảo, giống như không nhiễm chút bụi trần nào, đang kêu gọi thần linh ở phía chân trời.
“…Ngũ cốc phong đăng ngư nhất bái…” (Ngũ cốc được mùa, cá được đầy lưới)
“An bình phúc nhạc tam bái…”
Giai điệu có chút quái dị, nhưng lại rất êm tai, mọi người có chút mờ mịt, đây là bài hát gì mà có thể khiến cho người ta vừa cảm thấy bình tĩnh, vừa có cảm giác kính sợ và cảm kích khó tả.
Bây giờ trên sân khấu Kiều thiếu đang làm hành động gì đó, hình như là nghi thức cúng bái.
Dưới dân khấu, Tịch Khanh không chớp mắt mà nhìn thanh niên trên sân khấu, giống như là đang nhìn bức họa đẹp nhất trên thế gian này.
“Cảm giác thiêng liêng quá…”
“Phong thái của ca sĩ này tốt quá, biểu diễn rất nghiêm túc…”
Nghe thấy tiếng thảo luận phía sau, trên mặt Tịch Khanh lộ ra ý cười, lúc Công Tây Kiều diễn xong, hắn lập tức vỗ tay nhiệt liệt.
Bốn phía của hắn cũng toàn là tiếng vỗ tay nhiệt tình, chỉ là hắn không nghe lọt vào tai, nhìn thấy hình bóng thanh niên biến mất ở bậc thang, hắn lập tức đứng dậy đi qua.
Cho nên tuy trong giới có truyền ra một ít tin đồn xấu về mối quan hệ giữa Công Tây Kiều và Tịch Khanh, nhưng dù là phóng viên hay nhân viên có liên quan, cũng không ai có thể tìm được bằng chứng xác thực, vì thế chuyện xấu về mối quan hệ của hai người trong mắt mọi người chẳng qua chỉ là có người rảnh quá đi YY mà thôi.
Hai ngày trước Tết âm lịch, Công Tây Kiều luôn phải đến sảnh lớn của đài truyền hình Quốc gia để diễn tập cho tiệc tất niên, cũng may địa vị của anh cao, không cần phải đợi ở sảnh giống như những người khác để diễn tập, cho nên mỗi tối anh đều có thể về nhà sớm để ăn cơm, nghỉ ngơi.
Mùa đông ở Đế Đô, luôn mang theo mưa tuyết, sau khi vận động xong, Công Tây Kiều và Tịch Khanh nằm trên giường, lắng nghe tiếng mưa tuyết bên ngoài cửa sổ, có chút bồi hồi, nói, “Những ngày tháng như vấy thật tốt.”
Tịch Khanh hôn lên trán anh: “Tối mai tôi về nhà cùng em.”
“Ừ,” Công Tây Kiều mỉm cười gật đầu, hôn khóe miệng Tịch Khanh một cái: “Ngủ đi, sáng mai em phải đến đài truyền hình Quốc gia.”
“Ừm.” Tịch Khanh nhẹ nhàng vuốt tóc Công Tây Kiều, nhìn gương mặt người bên cạnh ngủ yên, dù trong lòng hắn có thắc mắc nhưng cũng không định hỏi ra.
Mấy câu hỏi đó cũng không quan trọng lắm, bởi vì thứ quý giá nhất đã ở bên cạnh mình rồi, những thứ khác không đáng nhắc tới nữa.
Đối với người Hoa Quốc mà nói, Tết âm lịch là dịp quan trọng nhất trong năm, bởi vì ngày này đại diện cho năm cũ chấm dứt, năm mới bắt đầu.
Khu trang điểm của đài Quốc gia quả thật là rất nhiều người đến người đi, bận rộn vô cùng. Thật ra, người có thể vào được khu trang điểm phải là người có địa vị, danh tiếng mới được vào. Còn mấy vũ công phụ họa hoặc diễn viên phụ chỉ có thể xếp hàng dài ngoài hành lang hoặc sảnh hội nghị, đợi thợ đến trang điểm cho mình.
Địa vị quyết định cách đãi ngộ, cho nên dù bên ngoài thợ trang điểm bận tối tăm mặt mũi, nhưng phía bên trong phòng trang điểm này, nhóm thợ trang điểm lại không hè vội vàng phục vụ các nghệ sĩ tên tuổi, mà các nghệ sĩ tên tuổi cũng có thể thoải mái ngồi trên sô pha, hưởng thụ sự chăm sóc của đám trợ lý.
Cũng do như vậy cho nên mới khiến người ta luôn muốn trèo lên cao, không ngừng giành lấy nhiều thứ về cho bản thân mình.
“Da của Kiều thiếu tốt quá, không nhìn thấy lỗ chân lông luôn, kiểu da như vậy rất thích hợp lên ống kính đó.” Thợ trang điểm này không tìm được chỗ nào để chê, hơn nữa gương mặt này thật sự rất thích hợp lên hình.
Trong giới này, giờ giấc sinh hoạt của nghệ sĩ thường bị đảo lộn, vì vai diễn nên luôn phải thường xuyên mang lớp trang điểm trên mặt, thật ra da không hề tốt như được thấy trên TV. Cho nên khi cô thấy làn da mềm mịn nhẵn bóng của Công Tây Kiều mới có thể cảm khái như vậy.
Người kiếm cơm trong giới giải trí này cho dù là có da đẹp bẩm sinh, cũng không thể nào chịu nổi các loại sức ép, người vào giới được hai năm rồi mà còn giữ được da tốt thì chắc hẳn cũng không quay phim quá nhiều, lại càng không bồi rượu thâu đêm để giành tài nguyên tốt.
Nhưng có một số người lại có số tốt trời sinh, luôn thuận buồm xuôi gió, còn có thể giành được giải ảnh đế của Kim Diệp mà nhiều người mơ ước.
“Cám ơn đã khen,” Công Tây Kiều nhìn vào gương cười cười, “Vì kiếm cơm bằng gương mặt này nên tôi chỉ có thể chăm sóc cho nó thật tốt thôi.” Nói xong, anh còn liệt kê ra một vài loại mỹ phẩm mà anh thường dùng để chăm sóc da mặt, chứ không hề nói mấy lời gây thù hận như là mình không hề chăm sóc gì cả, hoặc là da tốt bẩm sinh rồi, những người khác trong phòng trang điểm cũng đều bị chọc cười.
Đối với mấy thứ mà anh gọi là phương pháp chăm sóc da, mấy trợ lý chỉ có thể cười nhạt, bọn họ có bao giờ thấy Kiều thiếu này bỏ sức ra chăm sóc da đâu?
Bởi vì bài mà Công Tây Kiều chọn mang theo phong cách thời Thiên Tấn, nên tổ chương trình cố ý chuẩn bị cho anh một bộ quần áo và ngọc quan của Quốc sư thời Thiên Tấn, hơn nữa còn trang trí sân khấu theo kiểu Thiên Tấn, cố gắng nhận được mấy câu khen ngợi thay vì chửi bới của khán giả.
Mười phút trước khi tiệc tối được bắt đầu, danh sách biểu diễn của bữa tiệc này cũng được công khai ra ngoài, sau đó mọi người phát hiện, năm nay ngoài những gương mặt cũ tham gia đêm hội xuân này ra, còn có rất nhiều gương mặt mới, mà đặc biệt là ngay cả Công Tây Kiều cũng có tham gia.
Rất nhiều người đã sớm nghe nói Công Tây Kiều có thể sẽ tham gia rồi, chỉ là đài Quốc gia chưa xác nhận nên tất cả mọi người đều chỉ có thể mang theo thái đồ nửa tin nửa ngờ. Bây giờ danh sách biểu diễn đã được công bố, bọn họ mới dám tin.
Chỉ là sau khi bọn họ thấy tiết mục biểu diễn của Công Tây Kiều, trong lòng họ có chút thắc mắc, Công Tây Kiều là một diễn viên, sao có thể hát được?
Ngay cả Kiều fan cũng lo lắng, bọn họ chưa từng nghe Công Tây Kiều hát bao giờ, tuy nam thần nhà bọn họ khá toàn diện, nhưng không có nghĩa là khả năng ca hát sẽ tốt. Hơn nữa “Khúc tế trời” là cái quỷ gì, nhìn qua tên có vẻ không phải là một ca khúc được yêu thích.
Để một diễn viên hát một ca khúc dân tộc thâm thủy, hơn nữa nghe nói đêm hội xuân không cho phép hát nhép nữa, tất cả đều phải hát live, chỉ cần tưởng tưởng đến cảnh đó, ai cũng cảm thấy thật đáng sợ.
Rất nhanh, dưới trạng thái vừa lo lắng, vừa mong đợi của Kiều fan, đêm hội xuân đã bắt đầu. Mở màn là tiết mục hợp xướng kết hợp múa của những gương mặt mà mọi người đã sớm quen thuộc, sau đó, các MC bắt đầu ca ngợi quá khứ rồi mong chờ tương lai.
Công Tây Kiều xuất hiện vào khoảng tám giờ rưỡi, vì muốn giữ tốt trạng thái của mình để lên sân khấu, sau khi chương trình bắt đầu anh mới trang điểm, cũng không ăn đồ linh tinh, chỉ uống vài ngụm nước đường.
Vì là phát sóng trược tiếp nên yêu cầu về việc quản lý thời gian vô cùng nghiêm khắc, tiết mục nào diễn trong bao lâu đã được tính toán xong hết rồi, nếu một tiết mục chỉ có ba phút mà cuối cùng kéo ra thành bốn phút thì chắc chắn mặt đạo diễn phía bên dưới sẽ đen như đít nồi.
Chưa đến lượt Công Tây Kiều lên sân khâu mà anh đã đứng chờ sẵn ở hậu trường, Chờ đến khi MC bắt đầu giới thiệu, anh đã lên sẵn bậc thang.
Từ trước đến nay đài Quốc gia luôn rất giàu có, cho nên tối nay ở hiện trường trực tiếp có vô số camera, quay đủ mọi góc của nghệ sĩ trên sân khấu, đương nhiên là trừ các tiết mục ảo thuật.
Kiều fan ngồi trước TV không ngờ rằng Công Tây Kiều sẽ mang tạo hình như thế lên sân khấu. Mấy người hơi có chút kiến thức đều nhìn ra trang phụ của Công Tây Kiều rõ ràng mang theo phong cách thời Thiên Tấn.
Hiệu quả sương khói, phối hợp với hình ảnh kiến trúc thời cổ đại được chiếu trên màn hình lớn, ngoài ra còn có nhóm đàn múa cổ trang trên sân khấu nữa, nói trắng ra thì, bài của Công Tây Kiều chắc chắn không phải là ca khúc được mọi người yêu thích, cũng không phải là nhạc dân tộc.
Chỉ là sau khi Công Tây Kiều mở miệng, tất cả mọi người đều ngây người, hóa ra… Kiều thiếu có thể hát tốt đến vậy?
Âm thanh trong trẻo, linh hoạt kỳ ảo, giống như không nhiễm chút bụi trần nào, đang kêu gọi thần linh ở phía chân trời.
“…Ngũ cốc phong đăng ngư nhất bái…” (Ngũ cốc được mùa, cá được đầy lưới)
“An bình phúc nhạc tam bái…”
Giai điệu có chút quái dị, nhưng lại rất êm tai, mọi người có chút mờ mịt, đây là bài hát gì mà có thể khiến cho người ta vừa cảm thấy bình tĩnh, vừa có cảm giác kính sợ và cảm kích khó tả.
Bây giờ trên sân khấu Kiều thiếu đang làm hành động gì đó, hình như là nghi thức cúng bái.
Dưới dân khấu, Tịch Khanh không chớp mắt mà nhìn thanh niên trên sân khấu, giống như là đang nhìn bức họa đẹp nhất trên thế gian này.
“Cảm giác thiêng liêng quá…”
“Phong thái của ca sĩ này tốt quá, biểu diễn rất nghiêm túc…”
Nghe thấy tiếng thảo luận phía sau, trên mặt Tịch Khanh lộ ra ý cười, lúc Công Tây Kiều diễn xong, hắn lập tức vỗ tay nhiệt liệt.
Bốn phía của hắn cũng toàn là tiếng vỗ tay nhiệt tình, chỉ là hắn không nghe lọt vào tai, nhìn thấy hình bóng thanh niên biến mất ở bậc thang, hắn lập tức đứng dậy đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất