Vua Hình Tượng

Chương 16: Lỗ hổng

Trước Sau
Chúc Dĩ Lâm từng nói với Lục Gia Xuyên, anh thích em gái xinh đẹp ngoan ngoãn, mặc dù với ngữ cảnh khi ấy, kia là để qua loa đối phó với Lục Gia Xuyên, nhưng bao nhiêu năm trời qua đi, bây giờ nghĩ kỹ lại, anh quả thực thích hình mẫu này.

Chỉ có điều không phải em gái.

Tính cách như Lục Gia Xuyên chính là tính cách anh thích nhất.

Thế nhưng, bởi vì thích kiểu tính cách này cho nên mới thích Lục Gia Xuyên, hay là phải đảo ngược nguyên nhân kết quả lại, bây giờ đã không thể phân rõ nữa.

Chúc Dĩ Lâm có một loại tâm lý bù đắp với Lục Gia Xuyên, bù đắp cho Lục Gia Xuyên, cũng bù đắp cho chính anh.

Bảy năm trước, Chúc Dĩ Lâm thi đại học, đi học diễn xuất một mình.

Vào kỳ nghỉ hè trước lên đại học trình diện, Lục Gia Xuyên được cha ruột của hắn đón về nhà.

Bọn họ liên hệ bằng di động. Lúc mới đầu, Chúc Dĩ Lâm lo lắng Lục Gia Xuyên trở về nhà sẽ không thích ứng được, bởi vì mặc dù Lục Gia Xuyên trông có vẻ dữ dằn, rất kiêu căng, nhưng lại rất nhát gan. Hắn không thích kết bạn, bằng không thì cũng sẽ không có chuyện chỉ có một người bạn là Chúc Dĩ Lâm.

Vả lại, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xuất thân và trưởng thành, Lục Gia Xuyên thực ra rất yếu đuối, trong nội tâm hắn có một phương diện cẩn thận dặt dè. Bởi vì không thích điểm này của bản thân, sẽ có đôi lúc hắn cư xử rất cực đoan và phản nghịch, dùng điều đó để chứng minh hắn không sợ gì cả.

Nhưng hắn sợ.

Chúc Dĩ Lâm biết, vậy nên sợ hắn khóc.

Khi ấy, đúng lúc Chúc Dĩ Lâm nhận được cơ hội thử sức đầu tiên trong cuộc đời, là được một đàn anh đề cử.

Chúc Dĩ Lâm của thời đó rất tự tin, anh cực rõ bản thân có được điều kiện tài năng xuất chúng đến nhường nào, chưa nói đến những cái khác, chỉ nhìn mặt thôi, anh đã là người bẩm sinh phải làm minh tinh lớn.

Nhưng ưu thế luôn đi cùng với tệ nạn, đàn anh giới thiệu cơ hội cho anh không có ý tốt, đưa anh đến một bữa tiệc quy tắc ngầm. Chúc Dĩ Lâm giống như một món hàng, bị người ta bình phẩm từ đầu đến chân trên bàn rượu.

Đạo diễn bộ phim kia là gay, muốn ngủ cùng anh, còn hứa hẹn với anh rằng, chỉ cần anh ngoan ngoãn hầu ngủ thì sẽ cho anh diễn nam chính, lăng xê anh hot.

Chúc Dĩ Lâm thực sự không nhịn nổi, khi bàn tay của đối phương mò đến, lật bàn rượu ngay tại chỗ, đánh người ta một trận.

Đây là một sự kiện rất ác liệt.

Chúc Dĩ Lâm là sinh viên nghèo, không tiền không danh không địa vị, sẽ không ai nói đỡ cho anh. Anh bị báo cáo lên trường, suýt thì bị đuổi học. Đạo diễn kia đánh tiếng muốn phong sát (đóng băng hoạt động) anh, khiến cả đời này anh không nhận phim được, không ngóc đầu dậy được, trừ phi anh quỳ xuống xin lỗi.

Chúc Dĩ Lâm không chịu cúi đầu.

Nhưng cũng không phải không sợ. Tên kia không phải đạo diễn lớn nổi danh gì, cùng lắm là thuộc tầng lớp trung hạ trong giới giải trí phân chia đẳng cấp rõ ràng mà thôi. Nhưng chỉ có người đứng trên cao mới có thể không ngó ngàng tới điều đó, gã không xứng tiếp lời Chúc Dĩ Lâm của hiện tại, chứ đừng nói đến mời phim.

Nhưng Chúc Dĩ Lâm của thời ấy không biết thế giới trên cao lớn đến nhường nào, tương lai của anh xa xôi đến mức anh không dám nghĩ tới. Một tên tiểu nhân hèn hạ đã có thể ngăn cản tiền đồ của anh, khiến ngày qua ngày anh ăn không ngon ngủ không yên.

Vậy nên mùa hè năm đó, khi Lục Gia Xuyên bộc bạch nỗi sợ khi vừa về nhà mới của mình, Chúc Dĩ Lâm không có sức lực an ủi. So với Lục Gia Xuyên, anh còn cần an ủi hơn. Nhưng bọn họ là một đôi sâu nhỏ đáng thương, muốn ôm đầu khóc rống cũng không ôm nổi.

Lục Gia Xuyên nhận ra tâm trạng của anh, hỏi anh đã có chuyện gì, anh không muốn kể, nói ra thì có tác dụng gì ngoài việc khiến đối phương lo lắng bất lực đâu?

Lục Gia Xuyên có lẽ cũng nghĩ vậy, dần dần, không nói những việc không hay nữa, chỉ báo chuyện vui, không báo chuyện buồn với anh.

Nói quá nhiều chuyện vui, ví dụ như, hắn có một căn phòng cực lớn, nhà họ Lục chuẩn bị cho hắn rất nhiều quà cáp, còn có một tủ figure; hắn rất được hoan nghênh ở trường học, hắn không muốn chơi với mấy người đó, nhưng mấy người đó cứ đuổi theo quấn lấy hắn, có lẽ là vì thấy hắn có tiền; hắn nhận được một chiếc xe thể theo, chị gái tặng, nhưng hắn vẫn chưa thi bằng lái; hắn chung sống với mọi người xung quanh rất khá, quản gia nhà họ Lục chăm sóc hắn như một người ông nội vậy...

Những lời đó, khiến Chúc Dĩ Lâm càng lúc càng trầm mặc.

Khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, đã không còn là người của cùng một thế giới.

Thế nhưng trừ những chủ đề này ra, bọn họ thực sự không còn gì để nói.



Yêu xa còn dễ chia tay, huống chi chỉ là bè bạn thông thường?

Tinh thần của Chúc Dĩ Lâm gần như sụp đổ, cọng rơm cuối cùng áp đảo anh, là một hôm nào đấy, Lục Gia Xuyên hỏi anh: "Anh, ở trường anh có bạn gái không?"

"Không có." Chúc Dĩ Lâm hỏi, "Em thì sao."

Lục Gia Xuyên nhỏ giọng: "Em cũng không có à, người em thích không thích em, cô ấy còn không biết em yêu thầm cô ấy nữa, phải làm sao bây giờ? Em phải tỏ tình trực tiếp sao? Nhưng em sợ, liệu cô ấy có đẩy em ra không? Không còn quan tâm đến em nữa?"

"..."

Cuối cùng Chúc Dĩ Lâm sụp đổ, hàng ngày, anh dựa vào điện thoại và tin nhắn của Lục Gia Xuyên để hít dưỡng khí, giờ đây những dưỡng khí chống đỡ cho anh sống sót đều đã biến thành khí độc, khiến anh thêm đau khổ.

Có lẽ Lục Gia Xuyên không cần anh nữa.

Lục Gia Xuyên đã trải qua một cuộc sống tốt hơn, có tương lai rực rỡ hơn, sau khi quên đi mối tình đầu ngây ngô, có thể cưới một cô gái môn đăng hộ đối, sống một đời xuôi chèo mát mái.

Mà anh chỉ là một bạn học cũ, người bạn năm xưa, một hốc cây.

Bạn bè có thể có rất nhiều, anh càng ngày càng không đặc biệt.

So với những cậu ấm cô chiêu kia, anh thậm chí còn không xứng làm một người bạn nghèo túng của Lục Gia Xuyên.

Chúc Dĩ Lâm lựa chọn biến mất, đơn phương cắt đứt liên hệ với Lục Gia Xuyên.

Sau đó anh vùng vẫy hai năm. . Truyện Mạt Thế

Ai ai cũng nói, Chúc Dĩ Lâm thành danh nhờ một bộ phim, ra mắt năm năm, một đường càn quét giới nghệ thuật, như một kỳ tích.

Không người nào hay, trước khi chính thức ra mắt, anh đã từng trải qua hai năm tuyệt vọng đến nhường nào. Vỏn vẹn hai năm, anh giống như đã biến thành người khác. Anh có thể cảm nhận được, trong trái tim anh có một lỗ hổng, không lớn, nhưng vẫn luôn nằm đó, sẽ không lành lại.

Đó là người yêu anh không giữ được, nỗi tự ti và đau khổ anh không muốn ai biết, và thời niên thiếu nhợt nhạt mãi mãi không thể thỏa mãn chính mình.

Hỉ nộ ái ố của anh chảy ra từ trong lỗ hổng này, dần dần biến anh thành một người lạnh lùng vô tình.

Dù cho sau đó có thể nhìn thấy tin tức của nhà họ Lục trên thời sự —— Khi Lục Gia Xuyên chưa ra mắt, cũng đã từng lên báo với thân phận đại thiếu gia nhà họ Lục, nhưng người trong thời sự không phải là cậu bé trong ký ức của anh, Lục Gia Xuyên đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ.

Có lẽ khi Lục Gia Xuyên nhìn thấy anh trên tin tức giải trí, cũng có cảm giác như vậy chăng.

Bạn cũ càng lúc càng xa không phải chuyện hiếm gặp, bao nhiêu bạn học, trong cuộc sống của ai lại không có mấy người bạn học cũ mất liên hệ về sau?

Chúc Dĩ Lâm càng ngày càng bận rộn, ngay cả thời sự cũng không xem nữa.

Anh không ngờ, anh và Lục Gia Xuyên lại phát triển được đến ngày hôm nay.

Sớm biết Lục Gia Xuyên dễ bẻ cong như vậy, hà tất anh phải để bao nhiêu năm kia trôi qua vô ích? Đúng là lãng phí sinh mệnh.

Nhưng Chúc Dĩ Lâm cũng không thể không thừa nhận, anh ngày nay, có địa vị rồi mới có thể nói "dễ", thân phận và tiền bạc không phải là nhu yếu phẩm của tình yêu, nhưng không thể không có, nếu không sẽ thiếu dũng khí trong quá trình kết giao.

Ngay cả lời hứa hẹn cũng không cho nổi, yêu thương thật lòng cái gì?

Hiện giờ, ngoài việc có hơi lo lắng cho Lục Gia Xuyên ra, anh chẳng hề quan tâm nhà họ Lục sẽ trở nên như thế nào, bởi vậy khi Lục Gia Xuyên phàn nàn với anh trong Wechat, Chúc Dĩ Lâm rất không chuyên tâm an ủi.

Lục Gia Xuyên cảm nhận được: "Anh, sao em cứ thấy anh đang vui sướng trên nỗi đau của người khác vậy?"

"Đâu có." Chúc Dĩ Lâm nói, "Em gặp phải chuyện này, anh lo còn không được nữa là."

Lục Gia Xuyên gửi một meme tủi thân, nói với anh: "Có khi em lại nghĩ, nếu như lúc ấy em không về nhà, liệu có phải chúng ta sẽ không phải chia ly nhiều năm như vậy không? Khoảng thời gian không liên lạc được với anh, em vô cùng hối hận, nhưng giờ không hối hận nữa. Để đạt được mục tiêu, em không thể không có một vài thay đổi, bao gồm cả sự hi sinh và mất mát tạm thời. May mà chúng ta lại gặp nhau, em mới không đánh mất anh."



Chúc Dĩ Lâm kết thúc công việc, anh đã báo trước với Trình Giải Thế, tối nay sẽ đưa Lục Gia Xuyên đến gặp y. Đạo diễn Trình đồng ý, tiện thể còn hẹn luôn những diễn viên khác, vậy nên đêm nay coi như là một buổi gặp mặt cỡ nhỏ của những nhân vật chủ chốt.

Địa điểm là nhà Trình Giải Thế.

Chúc Dĩ Lâm ở xa, sau khi gửi địa chỉ cho Lục Gia Xuyên liền đi trước một bước, bây giờ đã đang trên đường.

Chúc Dĩ Lâm nhìn chằm chằm Wechat, cẩn thận nghiền ngẫm đoạn chat của Lục Gia Xuyên.

Em ấy muốn đạt được mục tiêu gì?

À, hình như Lục Gia Xuyên từng nói với anh —— Ngày bọn họ mới vừa gặp lại, Lục Gia Xuyên nói, người em ấy thích sống tốt hơn em ấy, em ấy muốn công thành danh toại, đích thân cho cô ta một tương lai tốt đẹp.

Em ấy vẫn còn nhớ thương cô gái kia?

Chúc Dĩ Lâm nhíu mày, loáng thoáng cảm thấy đoạn chat này có phần vi diệu, từ nào cũng vi diệu, nhưng tạm thời anh chưa biết nên bắt đầu đặt câu hỏi từ đâu.

Bây giờ bọn họ đang yêu nhau cơ mà, dù không phải là quan hệ yêu đương thuần túy cho lắm nhưng cũng đã đủ mập mờ rồi, phát triển thêm nữa thì chưa chắc không thể làm tình nhân thật sự.

Nhưng sao Lục Gia Xuyên lại không tự giác đến mức này?

Cho dù lòng em ấy vẫn chưa quên được hình bóng kia, cũng đừng có đề cập với anh chứ.

Tâm trạng đang tốt của Chúc Dĩ Lâm nguội lạnh đi một nửa, anh nghiêm túc nói: "Lục Gia Xuyên, có phải em quên mất bây giờ chúng ta có quan hệ gì không?"

Lục Gia Xuyên có vẻ hơi mù mờ, "Á? Quan hệ gì, không phải chúng ta đang yêu nhau sao?"

Chúc Dĩ Lâm nói: "Hóa ra em biết cơ à."

Lục Gia Xuyên: "..."

"Sao vậy, anh?" Lục Gia Xuyên không biết là ngu thật hay giả ngu, "Sao anh đột nhiên lại không vui thế? Em nói sai cái gì à?"

Trái tim Chúc Dĩ Lâm nghẹn lại, nặn ra mấy chữ "Anh sẽ ghen", lại không nhịn được mà xóa đi.

Anh nghĩ, có lẽ Lục Gia Xuyên cho rằng tình yêu của bọn họ bây giờ là tùy tiện chơi bời mà thôi, để xoa dịu nỗi tịch mịch, rút ngắn quan hệ. Trước đó còn có nói, bởi vì bọn họ đã đủ thân, chia tay sẽ không phiền phức.

Chúc Dĩ Lâm nhịn xuống, anh hẳn nên kiên nhẫn thêm chút nữa. Nếu Lục Gia Xuyên đã có thể bị anh bẻ cong dần dần, vậy thì ở bên anh lâu ngày sinh tình cũng chẳng phải việc gì khó khăn. Bạn tốt thành tình nhân, bao gồm cả giới hạn ái và dục, có khi chỉ trong một ý nghĩ.

Chúc Dĩ Lâm trả lời: "Không, là vấn đề của anh, vừa rồi anh hơi nhạy cảm quá."

Lục Gia Xuyên rất cẩn thận: "... Vì câu nào? Anh nói với em, em sửa, có được không?"

"Không sao, không phải lỗi của em." Chúc Dĩ Lâm đánh trống lảng, "Em rời khỏi nhà chưa? Mấy giờ thì tới được? Tối nay có thể sẽ hơi đông người, nhưng không cần căng thẳng, đều là người dễ nói chuyện, anh sẽ giới thiệu giúp em."

Lục Gia Xuyên không tiếp lời anh, vẫn cố chấp chủ đề trước đó: "Rốt cuộc em đã nói sai cái gì? Anh có ý kiến thì đừng giấu giếm em."

Ngón tay Chúc Dĩ Lâm dừng lại.

Lục Gia Xuyên tiếp tục gửi tin nhắn: "Anh đừng giận em."

Chúc Dĩ Lâm còn chưa trả lời, hắn lại gửi: "Em hoảng hốt lắm, anh ơi, khi anh không vui em không thở nổi, phải làm sao đây?"

"..."

Chúc Dĩ Lâm cũng không thở nổi nữa, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị bản lĩnh làm nũng của Lục Gia Xuyên dìm chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau