Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 21: Quỷ phanh thây
“Cậu kêu bọn tôi đến đó để làm gì?”
Tạ Hoài Du bình thản nói: “Thường những nơi đặt máy phát điện sẽ có xăng để bổ sung có đúng không? Tôi muốn đốt trường.”
Thời Phong mở to mắt nhìn cậu, không dám tin người thanh niên này dám có suy nghĩ điên rồ như vậy.
“Cậu không sợ vi phạm cơ chế phó bản sao?” Anh ta thật không hiểu trong đầu cậu chàng này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Tạ Hoài Du cười cười hỏi lại anh ta còn nhớ hệ thống đã nói phần thưởng nhiệm vụ 2 làm sao mới có được không?
Thời Phong gật gật đầu hiển nhiên là anh ta nhớ, những việc quan trọng như thông tin nhiệm vụ hay phần thưởng của phó bản cũng không nhớ được thì anh ta làm sao sống được đến ngày hôm nay.
“Ý cậu muốn nói cậu không phải muốn đốt trường ngay lúc này?”
“Ừm, chúng ta vẫn sẽ chơi trò chơi rượt đuổi cùng với nữ quỷ cho đến khi điểm danh đủ các tiết học của mình. Sau khi nhận được phần thưởng nhiệm vụ là ngọn lửa địa ngục đó thì tôi mới đốt trường.” Cậu bình tĩnh nói đến việc có khả năng sẽ phá hủy cơ chế của cả phó bản một cách bình tĩnh nhất có thể, dường như điều đó là một điều rất bình thường trong mắt cậu.
Thời Phong cũng hiểu đại khái cậu muốn đốt trường trước khi phó bản kết thúc là vì điều gì. Lần đầu tiên hắn thấy một người có suy nghĩ như vậy nhưng hắn không tiếp tục hỏi nữa đồng ý yêu cầu hợp tác với cậu rồi cùng hai người vào thương thành hệ thống mua vật phẩm bổ sung thể lực để có thể tiếp tục chạy trốn trong khoảng thời gian 4 tiếng sắp tới.
Phòng livestream 4444 đang có 54791 người xem.
[Du Du thật sự định phá hủy phó bản này sao?]
[Ai cho cậu ta suy nghĩ phó bản cấp A dễ phá hủy như vậy.]
[Mộc Mộc đã tặng 200 tích phân.]
[Đừng tưởng chỉ có đầu óc thông minh trốn khỏi nữ quỷ một hai lần liền thấy mình chuyện gì cũng có thể làm được nhé.]
[Con hàng họ Tạ kia, mi làm ơn vượt phó bản bình thường thôi được không, đừng làm mấy chuyện không thể nữa.]
[Chưa thấy ai nhiệt tình đi tìm đường chết như vậy.]
[Cố lão đại thật ra cũng nhiệt tình với cái chết lắm, chẳng qua thần chết không nhận ổng thôi.]
[Haha nói mới nhớ tôi thật mong chờ tên kia tiếp tục đi theo giả vờ với con hàng nhà mình.]
[+1]
[…]
Trước khi phó bản bắt đầu thời gian rượt đuổi kế tiếp ba người đã bắt đầu, họ chia nhau ra hành động. Tạ Hoài Du vừa phải tính toán thời gian tìm kiếm của hai người bên kia vừa phải xác định nơi kế tiếp mà nữ quỷ sẽ đặt chân đến. Cậu tuy là đại lão cũng cảm thấy cả thân thể và bộ não của bản thân đều đang đưa ra lời khán nghị.
[Anh Tạ, bọn em tìm thấy rồi.]
[Tốt lắm, mau trở về tầng 3 tòa nhà công nghệ, phòng tự học ấy, anh sẽ đến đó hội họp cùng hai người nhanh nhất có thể.]
[Em biết rồi ạ.]
Cậu nhìn thời gian hiển thị trong không gian hệ thống rồi khẽ mắng một tiếng: “Mẹ kiếp.” cậu cắn răng nhanh nhẹn nhét mình vào khoảng trống nhỏ hẹp dưới gốc cầu thang lên tầng.
Giọng nói âm u của nữ quỷ truyền đến vô cùng rõ ràng, lạnh lẽo không chút độ ấm: “Chuột nhắt ơi… mày đâu rồi… ra chơi rượt đuổi cùng tao nào… chúng ta tìm ra ai…là kẻ lấy cắp… xác…của …tao nào.”
Tạ- giữ xác - Hoài Du đang nín thở nghe vậy không những không sợ mà còn xém bật cười ra tiếng
Cậu thấy bản thân có hơi chột dạ nha.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn nghiêm túc ngậm chặt viên thuốc phần thưởng của hệ thống cho trong miệng. Cậu sẽ không bao giờ buông bỏ cảnh giác với nguy hiểm.
Tạ Hoài Du chờ rồi lại chờ nữ quỷ rời đi nhưng chờ cho đến khi hiệu lực viên thuốc ấy sắp hết cậu vẫn thấy bàn chân trắng toát của nó du đãng ở khu vực cầu thang này.
Cậu không thể ngậm một viên thuốc khác ngay được. Tạ Hoài Du mới biết tác dụng phụ của viên thuốc này qua tin nhắn được gửi tới từ 1 trong hai cô gái cậu giao dịch ban đầu.
Có lẽ Nguyễn Điềm Điềm thoát được lần một mà không thoát được lần hai rồi, bạn cô nhóc ấy chắc đã thoát được nên mới có thể gửi tin cảnh báo cho Tạ Hoài Du.
Khoảng cách sử dụng thuốc che giấu hơi thở là 30 phút, tức là phải 30 phút sau cậu mới có thể tiếp tục sử dụng nó.
Tạ Hoài Du biết bản thân không còn cách nào khác ngoài việc thử mạo hiểm rời đi ngay trước mặt nữ quỷ.
Cậu cố gắng nín thở khom mình bò sát tường từ từ chậm rãi về phía thang máy. Mồ hôi trên trán chảy xuống mắt cậu nhưng Tạ Hoài Du vẫn mở mắt thật to cẩn thận quan sát hành động của nữ quỷ. Vận may của cậu luôn không tốt, thang máy cách cầu thang của cậu một khoảng rất xa, đến khi Tạ Hoài Du gần đến được thang máy cậu cũng nhịn không nổi nữa mà thở hộc ra một hơi.
Nguyễn Nhạc Nhạc lập tức quay đầu 180 độ dùng tròng mắt đang treo lũng lẳng bên ngoài nhìn về phía Tạ Hoài Du. Tạ Hoài Du đang giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã gấp lắm rồi.
Cửa ơi mau đóng lại đi. Cánh cửa như nghe được lời khẩn cầu của cậu cũng chậm rì rì đóng lại.
Cô ta cất tiếng cười lớn sau đó dùng tốc độ mắt thường không thể thấy xuất hiện trước lúc cánh cửa đóng lại 1 giây.
Chiếc lưỡi cô ta bỗng dài ra đâm xuyên qua người cậu. Tạ Hoài Du bị cơn đau đớn đến quá nhanh này làm cho cứng đờ.
Khi cánh cửa thang máy đóng lại hoàn toàn chiếc lưỡi ấy mới bị đứt rời ra bất động trên sàn thang máy. Tạ Hoài Du lần đầu tiên có cảm giác hít thở khó khăn trong một màn chơi mới như vậy. Cậu run rẩy ôm lòng ngực đang phun máu rồi nhấn mở giao diện hệ thống.
Nhìn qua một lượt các vật phẩm mình đang có, Tạ Hoài Du liếc thấy một vật có lẽ sẽ có tác dụng ngay lúc này. Cậu không chút do dự bỏ thuốc phục hồi cấp tốc vào miệng sau đó sờ sờ lại miệng vết thương.
Ơ khép lại thật rồi này, nhưng sao đau thì vẫn tiếp tục đau thế?
Đúng lúc này màn hình hệ thống hiện lên trước mắt cậu khiến Tạ Hoài Du hận mình không thể một phát đập chết con hệ thống.
Vật phẩm: Thuốc phục hồi cấp tốc (Công dụng ẩn - liền vết thương trong cấp tốc - liền bên ngoài không liền bên trong.)
“Mẹ kiếp…A.” Hèn gì uống nó rồi cậu vẫn đau như vậy.
Phòng livestream 4444 đang có 52391 người xem.
[Cứu tôi, cứu tôi, giây trước còn hồi hộp sợ hãi ẻm có bị sao không, giây sau đã bật cười haha rồi]
[Hahaha, hệ thống à mày thật biết cách khiến cậu ta tức chết mà]
[Sao mà ác độc với Du Du của tui vậy nè]
[Lần đầu tiên thấy biểu cảm trên mặt con hàng họ Tạ thay đổi nhiều vậy luôn, chắc đau lắm]
[Ơ, sao mà nhíu mày cũng đẹp thế anh, để em donate cho hệ thống kêu con quỷ tới đâm anh thêm vài phát nữa nha haha.]
[Cũng sắp hết thời gian phó bản rồi lên tụ họp với đám Thời Phong nữa rồi end phó bản là xong.]
[Ra ngoài vết thương biến mất là lại khỏe như trâu chứ gì.]
[Nói mới nhớ nhanh thật đó, cậu ta thế mà dẫn dắt hai người kia bình an đến tiết cuối cùng rồi.]
[Chưa đến phút cuối, chưa chắc an toàn được nha, cứ đợi xem sao.]
[…]
Cửa thang máy mở ra, Tạ Hoài Du lập tức sử dụng công năng của đôi mắt mình. Tuy thể lực hiện tại hơi yếu để sử dụng nó nhưng cậu không muốn chờ nữa, nhanh điểm danh, đốt trường rồi kết thúc phó bản thôi, chứ vết thương đau quá.
Tạ lão đại thật ra chịu đau rất giỏi nhưng giờ có thể đi nhanh nên cậu không muốn ủy khuất bản thân chịu đau.
Tới trước phòng 309, Tạ Hoài Du đẩy cửa bước vào, tiếng thông báo của hệ thống cũng vang lên ngay sau đó.
[Chúc mừng người chơi Tạ Hoài Du đã hoàn thành điểm danh tiết học cuối cùng.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Lửa địa ngục (Cấp S - nó là một ngọn lửa có linh trí, có thể đốt mọi thứ thành cát bụi, kể cả quỷ quái, trừ quỷ quái có cấp bậc A+ trở lên) Số lần sử dụng 5 - có thể nâng cấp.]
[30 phút nữa, phó bản sẽ hoàn toàn kết thúc.]
[Quỷ quái sẽ ngừng mọi công kích với người chơi, xin người chơi đừng tự ý đi gây sự với quỷ quái.]
Tạ Hoài Du không mấy để tâm đến phần thưởng của mình nữa cậu cố kiềm chế cơn đau nhức nhói ở lòng ngực giữ bộ mặt ung dung bình tĩnh hằng ngày đối mặt với ba người chơi còn sống sót trong phó bản.
“Anh Tạ ơi, anh vẫn ổn chứ ạ?” Từ Nguyệt Hi đang dựa vào tường thở dốc nhưng khi thấy Tạ Hoài Du, cô bé liền không chờ được đến hỏi han tình hình của anh.
Tạ Hoài Du cố gắng cười nhẹ với cô bé rồi nói: “Anh không sao, không gặp phải nữ quỷ.” Cậu xoay qua đối diện với hai người còn lại trong phòng tiếp tục nói: “Mọi người đi chuẩn bị đi, tôi sẽ đến chỗ nữ quỷ trước, chúng ta hẹn nhau phút cuối tại cột cờ giữa sân trường nhé.”
“Được.” hai người kia sớm đã biết yêu cầu sau khi hai người được Tạ Hoài Du cứu là gì nên không chút bất mãn làm theo lời cậu nói, chỉ là Hứa Mộng Điệp có chút lo lắng cho an toàn của cậu.
“Hệ thống cũng có nói qua, chúng ta không trêu chọc gì tới nữ quỷ thì sẽ an toàn… hay là anh đừng đi ạ.”
Tạ Hoài Du không nói gì chỉ phất phất tay ý bảo họ lo việc của mình rồi xoay người rời đi.
Cậu không thích chơi game mà chơi không trọn vẹn, nhiệm vụ xong rồi thì phải đến tìm boss phó bản trả đồ thì mới viên mãn được chứ! Mặc dù bị nữ quỷ đâm đau muốn chết nhưng đây là cơ chế phó bản rồi, cô gái này vốn dĩ đã rất đáng thương, cậu sẽ không chấp nhất chút chuyện này.
Tạ Hoài Du đến trước cửa phòng y tế gõ cửa.
Cô gái xinh đẹp mà cậu nhìn thấy trong tấm ảnh cũ kĩ đó giờ đây đang đứng trước mặt cậu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Cậu tìm tôi?”
Tạ Hoài Du mở ba lô hệ thống cố không phát bệnh sạch sẽ lúc này, nhẹ nhàng đặt các bộ phận cơ thể của cô xuống sàn, ánh mắt ngây ngô của cô gái chợt thay đổi sang màu đỏ như máu. Tạ Hoài Du không để nữ quỷ kịp bạo phát đã nhỏ giọng giải thích.
“Tôi chỉ muốn đem nó trả lại cho chủ nhân của nó thôi. Cô xứng đáng được tự do… tôi đến để báo với cô là tôi định sẽ đốt ngôi trường này.” Nữ quỷ nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn cậu, đôi mắt đỏ chảy đầy máu của cô ấy cũng từ từ khôi phục lại bộ dạng ban đầu, chăm chú nhìn cậu xem tiếp theo cậu sẽ nói gì.
“Ở đây chỉ có những hồi ức đau thương, những tên bệnh hoạn, đáng chết, tôi đốt nó giúp cô, sau này cô hãy quên đi nó rồi rời đi thanh thãn nhé.”
Nữ quỷ Nguyễn Nhạc Nhạc mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó cô ấy bật cười thật to, trên mặt cũng nở một nụ cười vui vẻ, chân thành nhìn cậu sau đó cúi đầu thật sâu.
Tuy cô ấy không nói gì nhưng cậu như hiểu được khẽ gật đầu tạm biệt rồi dứt khoát quay đầu rời đi.
Cậu hoàn thành nhiệm vụ cậu tự đặt ra rồi, giờ thì đi phá phó bản thôi.
Thanh âm thông báo quen thuộc của hệ thống đột nhiên vang lên, Tạ Hoài Du không tin vào tai mình mở lại giao diện của hệ thống.
[Phần thưởng từ boss phó bản: Năng lực khống chế tinh thần (Cấp A.) - Có thể khống chế các loại quỷ quái bằng hoặc thấp hơn cấp A.]
[Kỹ năng làm lạnh trong 12h.]
Cậu ngạc nhiên quay đầu muốn tìm chút hình bóng nữ quỷ nhưng cô ấy sớm đã biến mất rồi.
Tạ Hoài Du ở bên ngoài khẽ nhếch khóe môi nhưng trong lòng lại như gặp được mùa xuân, vui đến nở hoa.
Phòng livestream 4444 đang có 54122 người xem.
[aaa, sao cái tên xui xẻo này lại may mắn có được kĩ năng xịn xò như vậy chứ.]
[Mới có phó bản thứ hai thôi đã có thứ tốt như vậy rồi.]
[Thật ghen tị quá đi.]
[Tao cứ tưởng con hàng này đến nộp mạng cho người ta ai dè.]
[Ba chấm]
[Tui giờ không xác định cậu ta rốt cuộc thuộc phái xui xẻo hay may mắn nữa]
[+1]
[+1328]
[Phó bản đếm ngược 1 phút kết thúc.]
[60…59…58]
“Cậu đến rồi, tôi đi châm lửa nhé.”
“Được.”
“Em cũng đi đây.”
Bốn người chia ra chạy đến bốn toàn nhà bắt đầu châm lửa.
Ngọn lửa lớn từ 4 khu vực trong trường bắt đầu lan ra với tốc độ chóng mặt, kiến trúc bắt đầu đổ nát theo sự cắn nuốt của ngọn lửa địa ngục kia, biến tất cả trở thành cát bụi. Tạ Hoài Du cùng 3 người chơi khác đứng giữa sân nhìn một cách nhẹ nhõm rồi lại cùng bật cười.
Kết thúc rồi!
Tạ Hoài Du thoáng nhìn lên hướng phòng y tế của trường, Nguyễn Nhạc Nhạc đang mỉm cười nhìn cậu, cô ấy tự mình đi vào đám lửa tan biến cùng với ngôi trường dơ bẩn này.
Cô ấy đáng thương nhưng cũng đã hóa thành lệ quỷ giết vô số người vô tội bị kéo vào phó bản này. Cô ấy tiêu vong cùng ngôi trường này có lẽ là cách tốt nhất để chôn vùi quá khứ tăm tối cùng nỗi áy náy với tất cả người mình đã giết khi không còn thần trí.
Tạ Hoài Du bình thản nói: “Thường những nơi đặt máy phát điện sẽ có xăng để bổ sung có đúng không? Tôi muốn đốt trường.”
Thời Phong mở to mắt nhìn cậu, không dám tin người thanh niên này dám có suy nghĩ điên rồ như vậy.
“Cậu không sợ vi phạm cơ chế phó bản sao?” Anh ta thật không hiểu trong đầu cậu chàng này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Tạ Hoài Du cười cười hỏi lại anh ta còn nhớ hệ thống đã nói phần thưởng nhiệm vụ 2 làm sao mới có được không?
Thời Phong gật gật đầu hiển nhiên là anh ta nhớ, những việc quan trọng như thông tin nhiệm vụ hay phần thưởng của phó bản cũng không nhớ được thì anh ta làm sao sống được đến ngày hôm nay.
“Ý cậu muốn nói cậu không phải muốn đốt trường ngay lúc này?”
“Ừm, chúng ta vẫn sẽ chơi trò chơi rượt đuổi cùng với nữ quỷ cho đến khi điểm danh đủ các tiết học của mình. Sau khi nhận được phần thưởng nhiệm vụ là ngọn lửa địa ngục đó thì tôi mới đốt trường.” Cậu bình tĩnh nói đến việc có khả năng sẽ phá hủy cơ chế của cả phó bản một cách bình tĩnh nhất có thể, dường như điều đó là một điều rất bình thường trong mắt cậu.
Thời Phong cũng hiểu đại khái cậu muốn đốt trường trước khi phó bản kết thúc là vì điều gì. Lần đầu tiên hắn thấy một người có suy nghĩ như vậy nhưng hắn không tiếp tục hỏi nữa đồng ý yêu cầu hợp tác với cậu rồi cùng hai người vào thương thành hệ thống mua vật phẩm bổ sung thể lực để có thể tiếp tục chạy trốn trong khoảng thời gian 4 tiếng sắp tới.
Phòng livestream 4444 đang có 54791 người xem.
[Du Du thật sự định phá hủy phó bản này sao?]
[Ai cho cậu ta suy nghĩ phó bản cấp A dễ phá hủy như vậy.]
[Mộc Mộc đã tặng 200 tích phân.]
[Đừng tưởng chỉ có đầu óc thông minh trốn khỏi nữ quỷ một hai lần liền thấy mình chuyện gì cũng có thể làm được nhé.]
[Con hàng họ Tạ kia, mi làm ơn vượt phó bản bình thường thôi được không, đừng làm mấy chuyện không thể nữa.]
[Chưa thấy ai nhiệt tình đi tìm đường chết như vậy.]
[Cố lão đại thật ra cũng nhiệt tình với cái chết lắm, chẳng qua thần chết không nhận ổng thôi.]
[Haha nói mới nhớ tôi thật mong chờ tên kia tiếp tục đi theo giả vờ với con hàng nhà mình.]
[+1]
[…]
Trước khi phó bản bắt đầu thời gian rượt đuổi kế tiếp ba người đã bắt đầu, họ chia nhau ra hành động. Tạ Hoài Du vừa phải tính toán thời gian tìm kiếm của hai người bên kia vừa phải xác định nơi kế tiếp mà nữ quỷ sẽ đặt chân đến. Cậu tuy là đại lão cũng cảm thấy cả thân thể và bộ não của bản thân đều đang đưa ra lời khán nghị.
[Anh Tạ, bọn em tìm thấy rồi.]
[Tốt lắm, mau trở về tầng 3 tòa nhà công nghệ, phòng tự học ấy, anh sẽ đến đó hội họp cùng hai người nhanh nhất có thể.]
[Em biết rồi ạ.]
Cậu nhìn thời gian hiển thị trong không gian hệ thống rồi khẽ mắng một tiếng: “Mẹ kiếp.” cậu cắn răng nhanh nhẹn nhét mình vào khoảng trống nhỏ hẹp dưới gốc cầu thang lên tầng.
Giọng nói âm u của nữ quỷ truyền đến vô cùng rõ ràng, lạnh lẽo không chút độ ấm: “Chuột nhắt ơi… mày đâu rồi… ra chơi rượt đuổi cùng tao nào… chúng ta tìm ra ai…là kẻ lấy cắp… xác…của …tao nào.”
Tạ- giữ xác - Hoài Du đang nín thở nghe vậy không những không sợ mà còn xém bật cười ra tiếng
Cậu thấy bản thân có hơi chột dạ nha.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn nghiêm túc ngậm chặt viên thuốc phần thưởng của hệ thống cho trong miệng. Cậu sẽ không bao giờ buông bỏ cảnh giác với nguy hiểm.
Tạ Hoài Du chờ rồi lại chờ nữ quỷ rời đi nhưng chờ cho đến khi hiệu lực viên thuốc ấy sắp hết cậu vẫn thấy bàn chân trắng toát của nó du đãng ở khu vực cầu thang này.
Cậu không thể ngậm một viên thuốc khác ngay được. Tạ Hoài Du mới biết tác dụng phụ của viên thuốc này qua tin nhắn được gửi tới từ 1 trong hai cô gái cậu giao dịch ban đầu.
Có lẽ Nguyễn Điềm Điềm thoát được lần một mà không thoát được lần hai rồi, bạn cô nhóc ấy chắc đã thoát được nên mới có thể gửi tin cảnh báo cho Tạ Hoài Du.
Khoảng cách sử dụng thuốc che giấu hơi thở là 30 phút, tức là phải 30 phút sau cậu mới có thể tiếp tục sử dụng nó.
Tạ Hoài Du biết bản thân không còn cách nào khác ngoài việc thử mạo hiểm rời đi ngay trước mặt nữ quỷ.
Cậu cố gắng nín thở khom mình bò sát tường từ từ chậm rãi về phía thang máy. Mồ hôi trên trán chảy xuống mắt cậu nhưng Tạ Hoài Du vẫn mở mắt thật to cẩn thận quan sát hành động của nữ quỷ. Vận may của cậu luôn không tốt, thang máy cách cầu thang của cậu một khoảng rất xa, đến khi Tạ Hoài Du gần đến được thang máy cậu cũng nhịn không nổi nữa mà thở hộc ra một hơi.
Nguyễn Nhạc Nhạc lập tức quay đầu 180 độ dùng tròng mắt đang treo lũng lẳng bên ngoài nhìn về phía Tạ Hoài Du. Tạ Hoài Du đang giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã gấp lắm rồi.
Cửa ơi mau đóng lại đi. Cánh cửa như nghe được lời khẩn cầu của cậu cũng chậm rì rì đóng lại.
Cô ta cất tiếng cười lớn sau đó dùng tốc độ mắt thường không thể thấy xuất hiện trước lúc cánh cửa đóng lại 1 giây.
Chiếc lưỡi cô ta bỗng dài ra đâm xuyên qua người cậu. Tạ Hoài Du bị cơn đau đớn đến quá nhanh này làm cho cứng đờ.
Khi cánh cửa thang máy đóng lại hoàn toàn chiếc lưỡi ấy mới bị đứt rời ra bất động trên sàn thang máy. Tạ Hoài Du lần đầu tiên có cảm giác hít thở khó khăn trong một màn chơi mới như vậy. Cậu run rẩy ôm lòng ngực đang phun máu rồi nhấn mở giao diện hệ thống.
Nhìn qua một lượt các vật phẩm mình đang có, Tạ Hoài Du liếc thấy một vật có lẽ sẽ có tác dụng ngay lúc này. Cậu không chút do dự bỏ thuốc phục hồi cấp tốc vào miệng sau đó sờ sờ lại miệng vết thương.
Ơ khép lại thật rồi này, nhưng sao đau thì vẫn tiếp tục đau thế?
Đúng lúc này màn hình hệ thống hiện lên trước mắt cậu khiến Tạ Hoài Du hận mình không thể một phát đập chết con hệ thống.
Vật phẩm: Thuốc phục hồi cấp tốc (Công dụng ẩn - liền vết thương trong cấp tốc - liền bên ngoài không liền bên trong.)
“Mẹ kiếp…A.” Hèn gì uống nó rồi cậu vẫn đau như vậy.
Phòng livestream 4444 đang có 52391 người xem.
[Cứu tôi, cứu tôi, giây trước còn hồi hộp sợ hãi ẻm có bị sao không, giây sau đã bật cười haha rồi]
[Hahaha, hệ thống à mày thật biết cách khiến cậu ta tức chết mà]
[Sao mà ác độc với Du Du của tui vậy nè]
[Lần đầu tiên thấy biểu cảm trên mặt con hàng họ Tạ thay đổi nhiều vậy luôn, chắc đau lắm]
[Ơ, sao mà nhíu mày cũng đẹp thế anh, để em donate cho hệ thống kêu con quỷ tới đâm anh thêm vài phát nữa nha haha.]
[Cũng sắp hết thời gian phó bản rồi lên tụ họp với đám Thời Phong nữa rồi end phó bản là xong.]
[Ra ngoài vết thương biến mất là lại khỏe như trâu chứ gì.]
[Nói mới nhớ nhanh thật đó, cậu ta thế mà dẫn dắt hai người kia bình an đến tiết cuối cùng rồi.]
[Chưa đến phút cuối, chưa chắc an toàn được nha, cứ đợi xem sao.]
[…]
Cửa thang máy mở ra, Tạ Hoài Du lập tức sử dụng công năng của đôi mắt mình. Tuy thể lực hiện tại hơi yếu để sử dụng nó nhưng cậu không muốn chờ nữa, nhanh điểm danh, đốt trường rồi kết thúc phó bản thôi, chứ vết thương đau quá.
Tạ lão đại thật ra chịu đau rất giỏi nhưng giờ có thể đi nhanh nên cậu không muốn ủy khuất bản thân chịu đau.
Tới trước phòng 309, Tạ Hoài Du đẩy cửa bước vào, tiếng thông báo của hệ thống cũng vang lên ngay sau đó.
[Chúc mừng người chơi Tạ Hoài Du đã hoàn thành điểm danh tiết học cuối cùng.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Lửa địa ngục (Cấp S - nó là một ngọn lửa có linh trí, có thể đốt mọi thứ thành cát bụi, kể cả quỷ quái, trừ quỷ quái có cấp bậc A+ trở lên) Số lần sử dụng 5 - có thể nâng cấp.]
[30 phút nữa, phó bản sẽ hoàn toàn kết thúc.]
[Quỷ quái sẽ ngừng mọi công kích với người chơi, xin người chơi đừng tự ý đi gây sự với quỷ quái.]
Tạ Hoài Du không mấy để tâm đến phần thưởng của mình nữa cậu cố kiềm chế cơn đau nhức nhói ở lòng ngực giữ bộ mặt ung dung bình tĩnh hằng ngày đối mặt với ba người chơi còn sống sót trong phó bản.
“Anh Tạ ơi, anh vẫn ổn chứ ạ?” Từ Nguyệt Hi đang dựa vào tường thở dốc nhưng khi thấy Tạ Hoài Du, cô bé liền không chờ được đến hỏi han tình hình của anh.
Tạ Hoài Du cố gắng cười nhẹ với cô bé rồi nói: “Anh không sao, không gặp phải nữ quỷ.” Cậu xoay qua đối diện với hai người còn lại trong phòng tiếp tục nói: “Mọi người đi chuẩn bị đi, tôi sẽ đến chỗ nữ quỷ trước, chúng ta hẹn nhau phút cuối tại cột cờ giữa sân trường nhé.”
“Được.” hai người kia sớm đã biết yêu cầu sau khi hai người được Tạ Hoài Du cứu là gì nên không chút bất mãn làm theo lời cậu nói, chỉ là Hứa Mộng Điệp có chút lo lắng cho an toàn của cậu.
“Hệ thống cũng có nói qua, chúng ta không trêu chọc gì tới nữ quỷ thì sẽ an toàn… hay là anh đừng đi ạ.”
Tạ Hoài Du không nói gì chỉ phất phất tay ý bảo họ lo việc của mình rồi xoay người rời đi.
Cậu không thích chơi game mà chơi không trọn vẹn, nhiệm vụ xong rồi thì phải đến tìm boss phó bản trả đồ thì mới viên mãn được chứ! Mặc dù bị nữ quỷ đâm đau muốn chết nhưng đây là cơ chế phó bản rồi, cô gái này vốn dĩ đã rất đáng thương, cậu sẽ không chấp nhất chút chuyện này.
Tạ Hoài Du đến trước cửa phòng y tế gõ cửa.
Cô gái xinh đẹp mà cậu nhìn thấy trong tấm ảnh cũ kĩ đó giờ đây đang đứng trước mặt cậu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Cậu tìm tôi?”
Tạ Hoài Du mở ba lô hệ thống cố không phát bệnh sạch sẽ lúc này, nhẹ nhàng đặt các bộ phận cơ thể của cô xuống sàn, ánh mắt ngây ngô của cô gái chợt thay đổi sang màu đỏ như máu. Tạ Hoài Du không để nữ quỷ kịp bạo phát đã nhỏ giọng giải thích.
“Tôi chỉ muốn đem nó trả lại cho chủ nhân của nó thôi. Cô xứng đáng được tự do… tôi đến để báo với cô là tôi định sẽ đốt ngôi trường này.” Nữ quỷ nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn cậu, đôi mắt đỏ chảy đầy máu của cô ấy cũng từ từ khôi phục lại bộ dạng ban đầu, chăm chú nhìn cậu xem tiếp theo cậu sẽ nói gì.
“Ở đây chỉ có những hồi ức đau thương, những tên bệnh hoạn, đáng chết, tôi đốt nó giúp cô, sau này cô hãy quên đi nó rồi rời đi thanh thãn nhé.”
Nữ quỷ Nguyễn Nhạc Nhạc mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó cô ấy bật cười thật to, trên mặt cũng nở một nụ cười vui vẻ, chân thành nhìn cậu sau đó cúi đầu thật sâu.
Tuy cô ấy không nói gì nhưng cậu như hiểu được khẽ gật đầu tạm biệt rồi dứt khoát quay đầu rời đi.
Cậu hoàn thành nhiệm vụ cậu tự đặt ra rồi, giờ thì đi phá phó bản thôi.
Thanh âm thông báo quen thuộc của hệ thống đột nhiên vang lên, Tạ Hoài Du không tin vào tai mình mở lại giao diện của hệ thống.
[Phần thưởng từ boss phó bản: Năng lực khống chế tinh thần (Cấp A.) - Có thể khống chế các loại quỷ quái bằng hoặc thấp hơn cấp A.]
[Kỹ năng làm lạnh trong 12h.]
Cậu ngạc nhiên quay đầu muốn tìm chút hình bóng nữ quỷ nhưng cô ấy sớm đã biến mất rồi.
Tạ Hoài Du ở bên ngoài khẽ nhếch khóe môi nhưng trong lòng lại như gặp được mùa xuân, vui đến nở hoa.
Phòng livestream 4444 đang có 54122 người xem.
[aaa, sao cái tên xui xẻo này lại may mắn có được kĩ năng xịn xò như vậy chứ.]
[Mới có phó bản thứ hai thôi đã có thứ tốt như vậy rồi.]
[Thật ghen tị quá đi.]
[Tao cứ tưởng con hàng này đến nộp mạng cho người ta ai dè.]
[Ba chấm]
[Tui giờ không xác định cậu ta rốt cuộc thuộc phái xui xẻo hay may mắn nữa]
[+1]
[+1328]
[Phó bản đếm ngược 1 phút kết thúc.]
[60…59…58]
“Cậu đến rồi, tôi đi châm lửa nhé.”
“Được.”
“Em cũng đi đây.”
Bốn người chia ra chạy đến bốn toàn nhà bắt đầu châm lửa.
Ngọn lửa lớn từ 4 khu vực trong trường bắt đầu lan ra với tốc độ chóng mặt, kiến trúc bắt đầu đổ nát theo sự cắn nuốt của ngọn lửa địa ngục kia, biến tất cả trở thành cát bụi. Tạ Hoài Du cùng 3 người chơi khác đứng giữa sân nhìn một cách nhẹ nhõm rồi lại cùng bật cười.
Kết thúc rồi!
Tạ Hoài Du thoáng nhìn lên hướng phòng y tế của trường, Nguyễn Nhạc Nhạc đang mỉm cười nhìn cậu, cô ấy tự mình đi vào đám lửa tan biến cùng với ngôi trường dơ bẩn này.
Cô ấy đáng thương nhưng cũng đã hóa thành lệ quỷ giết vô số người vô tội bị kéo vào phó bản này. Cô ấy tiêu vong cùng ngôi trường này có lẽ là cách tốt nhất để chôn vùi quá khứ tăm tối cùng nỗi áy náy với tất cả người mình đã giết khi không còn thần trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất