Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 28: Thôn ăn thịt người
Lần theo vết máu của Cố Lãng đi ra ngoài, cậu tìm thấy hắn đang nằm bất tỉnh dưới gốc cây liễu già trước cửa ngôi miếu.
Tạ Hoài Du lo lắng kiểm tra thử nhịp thở của hắn, may là hắn chỉ bị bất tỉnh tạm thời chứ không gặp nguy hiểm gì.
Càng như vậy Tạ Hoài Du càng nâng cao cảnh giác của mình đối với nơi đây. Dù sao có thể ra tay với đồng đội cậu ở khoảng cách gần cậu như vậy chắc chắc là một kẻ rất lợi hại, không là người chơi thì cũng là sinh vật thần bí trong phó bản.
30 phút trước bên phía nhóm người Từ Nguyệt Hi.
“Sao mà chỗ này tối thui vậy tôi không thấy giờ hết.” Võ Minh Hạo lầm bà lầm bầm kéo áo Trần Vĩnh Lâm đang đi bên cạnh mình.
Trần Vĩnh Lâm xoa xoa cái đầu của chó lớn bên cạnh kêu cậu ta đừng ồn ào nữa.
Được crush dỗ tên nào đấy liền ngoan ngoãn im lặng tiếp tục đi theo mọi người vào sâu trong hang động.
Từ Nguyệt Hi với Lý Tư Niên chỉ nhìn nhau rồi lắc đầu bật cười. Đột nhiên cô nhóc thấy gì đó nhanh nhẹn chạy lên phía trước ra hiệu họ dừng bước.
Lý Tư Niên cẩn thận đi lên nhỏ giọng hỏi: “Em thấy cái gì à?”
“Vâng… anh nhìn xuống dưới chân đi ạ!” Từ Nguyệt Hi chỉ chỉ ngón tay mình hướng xuống vị trí dưới chân họ.
Ba người nghe vậy đồng loạt nhìn xuống vị trí họ đang đứng, dù là trong bóng tối chỉ có thể thấy mờ mờ hình bóng mỗi người bên cạnh mình nhưng họ vẫn có thể thấy rõ thứ dưới chân mình là gì.
“A… cái này… cái này là xương…xương người mà.” Trần Vĩnh Lâm run run giọng nói.
[Ting!]
Nhiệm vụ 1: Tìm ra bí mật đằng sau của thôn dân nơi đây [Tiến độ 2/3].
“Nhiều thật đấy…” Võ Minh Hạo dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để nói chuyện nhưng bàn tay đang nắm lấy tay Trần Vĩnh Lâm của hắn đã im lặng mà siết chặt từ bao giờ, điều đó cho thấy hắn đang vô cùng hoảng sợ, chỉ là hắn muốn thử kiến cường một chút, làm chỗ dựa cho Lâm Lâm mềm yếu của mình mà thôi.
“Quãng đường gập ghềnh nãy giờ chúng ta đi qua… thì ra là do có quá nhiều xương người sao?” Lý Tư Niên thất thần nhìn đống xương người dưới chân, anh cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ có cảm giác bất ổn như thế này.
Cô nhóc Từ Nguyệt Hi lại là người bình tĩnh nhất, cô bé ngồi xuống kiểm tra màu sắc, cũng như độ mới cũ của các bộ xương này, rồi nhỏ giọng suy đoán.
“Em cảm thấy đây đúng là xương của những người chơi từng vào phó bản này vì nó thật sự đã qua rất lâu nhưng độ cứng này… chỉ có người từng được cường hóa qua các màn chơi mới có thể thôi nhưng em vẫn có cảm giác có gì đó rất không đúng.”
Lý Tư Niên nghe vậy nghiêm túc hỏi: “Không đúng ở chỗ nào?”
“Đây giống như chỉ là nơi thôn dân quăng thứ không có có ích thôi, em cảm thấy chân tướng thật sự không nằm ở nơi này.” Cô bé như có một suy đoán, ánh mắt hiện lên vẻ chắc chắn 7 phần nói: “Nó nằm trên chính bản thân thôn dân nơi này.”
Đúng lúc mọi người đang còn suy nghĩ lời cô bé nói tin nhắn Tạ Hoài Du gửi trong đội làm mọi người vừa bớt lo một chút lại tiếp tục.
“Cố Lãng không phải ban nãy còn chiến đấu cùng cậu ấy sao?”
“Anh ta hình như luôn kè kè theo Du Du mà nhỉ?”
“Nguyệt Hi, em thử liên lạc cho tên đó xem nào, bọn anh vẫn chưa thân quen với anh ấy lắm.”
Từ Nguyệt Hi chỉ khẽ gật đầu rồi mở nhanh hệ thống trò chuyện riêng ra liên tục gửi tin cho người kia, nhưng vẫn không nhận được lấy một cậu trả lời.
Cô nhóc ngoài mặt luôn tỏ vẻ không thích hắn nhưng thật ra cô vẫn luôn coi hắn là thầy, là anh lớn của mình.
Cô nhóc chưa bao giờ quên sư phụ đã từng nói: Anh cả của các con luôn lạnh lùng như thế, là vì không ai dạy nó biết thứ gọi là dịu dàng.
Lần đầu tiên cô nhóc thấy được hắn dịu dàng là lúc hắn ở cạnh Tạ Hoài Du.
Cha mẹ hắn từ khi còn nhỏ đã ra đi trong một vụ tai nạn, hắn tự mình học thành tài, trở thành gia chủ của nhà họ Cố, một thiên sư đứng đầu, dẫn dắt những người cùng thế hệ phát triển gia tộc. Ba năm trước đột nhiên không ai nhìn thấy hắn nữa, cô nhóc vừa cảm thấy bản thân lợi hại khi tìm thấy anh trai giờ lại phải lo lắng vì không biết anh lại biến đi đâu nữa rồi.
“Em không liên lạc được với anh ấy.” Từ Nguyệt Hi hiếm khi bày ra vẻ mặt thất vọng nhìn ba người anh đang hồi hộp chờ thông tin từ cô bé.
“Có chuyện gì rồi sao?” Võ Minh Hạo bức bối vò vò tóc trên đầu: “Bảo với Du Du trước đã, xem cậu ấy định giải quyết chuyện này như thế nào.”
“Vâng!”
….
Tạ Hoài Du cõng Cố Lãng vào ngôi miếu ấy tiếp tục nghỉ ngơi, chuyện gì thì để sáng mai rồi tính, giờ thật sự không thể rời khỏi người này để tự mình đi tìm manh mối gì nữa rồi.
Cậu lấy bức tượng kì quái từ trong không gian ra quan sát kĩ một chút.
“Vậy mà lại không có ngũ quan.” Đây là câu nghi vấn nhưng giọng điệu của cậu lại không bất ngờ gì cho lắm.
Đã biết là thần trong trời chơi chó má này thì sao có thể bình thường cho được.
Cậu hơi lo lắng nhìn người bên cạnh thì đã thấy hắn ngồi dậy tập trung nhìn cậu đâm đâm từ bao giờ.
Hắn phát hiện tầm mắt của cậu thì khẽ mỉm cười như ngày thường, nhỏ giọng yếu ớt hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là có chút để ý tới vết thương của anh thôi.”
Người trước mặt cậu hoàn toàn không có chút khác biệt nào so với mọi ngày, từ cử chỉ đến nụ cười, lời nói nhưng…
Cậu không cảm nhận được cảm giác quen thuộc của đồng đội mình.
“Ban nãy anh gặp phải chuyện gì vậy?” Cậu đè xuống mọi nghi ngờ, lo lắng, bất an vào trong lòng đối mặt với người trước mặt vẫn như mọi khi bày ra vẻ mặt lãnh đạm của mình hỏi.
Ánh mắt Cố Lãng khẽ đảo rồi hơi cau mày ôm bả vai bị thương của mình nói: “Có một sinh vật nào đó đột nhiên tấn công tôi … tôi không nhìn rõ nó là thứ gì.”
“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai chúng ta lại tính.” Nói rồi cậu cứ thế tìm một cây cột dựa vào, chậm rãi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đôi mắt Cố Lãng hóa đỏ nhìn chầm chầm vào linh hồn của cậu nở một nụ cười biến thái.
Hắn muốn linh hồn đó, thật khác biệt giữa một đám người chơi tầm thường ngoài kia.
Tạ Hoài Du cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát ý rõ ràng từ hướng của cái tên “Cố Lãng” kia.
Ngay từ cái chạm mắt đầu tiên với “hắn” cậu đã cảm thấy, đây không phải đồng đội của cậu.
Trực giác của Tạ Hoài Du trước giờ chưa từng sai, trong mắt người này chỉ có sự giả dối. Khi nói chuyện với cậu ánh mắt đó chỉ có một màu sắc tầm thường, cậu không thấy được ánh sáng quen thuộc trong mắt Cố Lãng khi nhìn cậu nữa.
Hắn thật sự đã bị thứ gì đó thay thế rồi.
Cậu cũng đại khái đoán được thứ kia là gì, chẳng qua cậu muốn hắn lộ ra trước.
Tạ Hoài Du cảnh giác một hồi lâu vẫn không thấy thứ kia có động tĩnh gì, cậu cố giữ mình luôn tỉnh táo khỏi cơn bù ngủ do cơ thể phải chịu quá trình vận động chạy trốn quá sức với cái đám người quái dị kia.
Mãi cho đến sáng hôm sau, người kia vẫn ngồi im ở đó không hề ra tay với cậu.
Tạ Hoài Du vừa lo cho bản thân vừa lo cho người đồng đội biến mất không để lại một chút tin tức nào.
“Cậu tỉnh rồi sao?”
Tạ Hoài Du bị phát hiện cũng không tiếp tục giả vờ ngủ nữa, chậm rãi mở mắt lạnh lùng nhìn người kia.
“Cố Lãng” như không thấy ánh mắt lạnh như băng của cậu, cười nhẹ hỏi: “Hôm nay chúng ta phải làm gì?”
“Về.” Tạ Hoài Du đứng dậy từ trên cao nhìn hắn.
“Về đâu?”
“Về nhà của ngươi, tà thần.”
Tác giả có lời muốn nói:
Khán giả xem livestream: aaaa sao No1 lại yếu gà như vậy chứ!
Cố Lãng: “Lâu lâu lỗi kĩ thuật chút mà, đừng có cười tôi ở trước mặt của Du Du nữa.”
Tạ Hoài Du lo lắng kiểm tra thử nhịp thở của hắn, may là hắn chỉ bị bất tỉnh tạm thời chứ không gặp nguy hiểm gì.
Càng như vậy Tạ Hoài Du càng nâng cao cảnh giác của mình đối với nơi đây. Dù sao có thể ra tay với đồng đội cậu ở khoảng cách gần cậu như vậy chắc chắc là một kẻ rất lợi hại, không là người chơi thì cũng là sinh vật thần bí trong phó bản.
30 phút trước bên phía nhóm người Từ Nguyệt Hi.
“Sao mà chỗ này tối thui vậy tôi không thấy giờ hết.” Võ Minh Hạo lầm bà lầm bầm kéo áo Trần Vĩnh Lâm đang đi bên cạnh mình.
Trần Vĩnh Lâm xoa xoa cái đầu của chó lớn bên cạnh kêu cậu ta đừng ồn ào nữa.
Được crush dỗ tên nào đấy liền ngoan ngoãn im lặng tiếp tục đi theo mọi người vào sâu trong hang động.
Từ Nguyệt Hi với Lý Tư Niên chỉ nhìn nhau rồi lắc đầu bật cười. Đột nhiên cô nhóc thấy gì đó nhanh nhẹn chạy lên phía trước ra hiệu họ dừng bước.
Lý Tư Niên cẩn thận đi lên nhỏ giọng hỏi: “Em thấy cái gì à?”
“Vâng… anh nhìn xuống dưới chân đi ạ!” Từ Nguyệt Hi chỉ chỉ ngón tay mình hướng xuống vị trí dưới chân họ.
Ba người nghe vậy đồng loạt nhìn xuống vị trí họ đang đứng, dù là trong bóng tối chỉ có thể thấy mờ mờ hình bóng mỗi người bên cạnh mình nhưng họ vẫn có thể thấy rõ thứ dưới chân mình là gì.
“A… cái này… cái này là xương…xương người mà.” Trần Vĩnh Lâm run run giọng nói.
[Ting!]
Nhiệm vụ 1: Tìm ra bí mật đằng sau của thôn dân nơi đây [Tiến độ 2/3].
“Nhiều thật đấy…” Võ Minh Hạo dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để nói chuyện nhưng bàn tay đang nắm lấy tay Trần Vĩnh Lâm của hắn đã im lặng mà siết chặt từ bao giờ, điều đó cho thấy hắn đang vô cùng hoảng sợ, chỉ là hắn muốn thử kiến cường một chút, làm chỗ dựa cho Lâm Lâm mềm yếu của mình mà thôi.
“Quãng đường gập ghềnh nãy giờ chúng ta đi qua… thì ra là do có quá nhiều xương người sao?” Lý Tư Niên thất thần nhìn đống xương người dưới chân, anh cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ có cảm giác bất ổn như thế này.
Cô nhóc Từ Nguyệt Hi lại là người bình tĩnh nhất, cô bé ngồi xuống kiểm tra màu sắc, cũng như độ mới cũ của các bộ xương này, rồi nhỏ giọng suy đoán.
“Em cảm thấy đây đúng là xương của những người chơi từng vào phó bản này vì nó thật sự đã qua rất lâu nhưng độ cứng này… chỉ có người từng được cường hóa qua các màn chơi mới có thể thôi nhưng em vẫn có cảm giác có gì đó rất không đúng.”
Lý Tư Niên nghe vậy nghiêm túc hỏi: “Không đúng ở chỗ nào?”
“Đây giống như chỉ là nơi thôn dân quăng thứ không có có ích thôi, em cảm thấy chân tướng thật sự không nằm ở nơi này.” Cô bé như có một suy đoán, ánh mắt hiện lên vẻ chắc chắn 7 phần nói: “Nó nằm trên chính bản thân thôn dân nơi này.”
Đúng lúc mọi người đang còn suy nghĩ lời cô bé nói tin nhắn Tạ Hoài Du gửi trong đội làm mọi người vừa bớt lo một chút lại tiếp tục.
“Cố Lãng không phải ban nãy còn chiến đấu cùng cậu ấy sao?”
“Anh ta hình như luôn kè kè theo Du Du mà nhỉ?”
“Nguyệt Hi, em thử liên lạc cho tên đó xem nào, bọn anh vẫn chưa thân quen với anh ấy lắm.”
Từ Nguyệt Hi chỉ khẽ gật đầu rồi mở nhanh hệ thống trò chuyện riêng ra liên tục gửi tin cho người kia, nhưng vẫn không nhận được lấy một cậu trả lời.
Cô nhóc ngoài mặt luôn tỏ vẻ không thích hắn nhưng thật ra cô vẫn luôn coi hắn là thầy, là anh lớn của mình.
Cô nhóc chưa bao giờ quên sư phụ đã từng nói: Anh cả của các con luôn lạnh lùng như thế, là vì không ai dạy nó biết thứ gọi là dịu dàng.
Lần đầu tiên cô nhóc thấy được hắn dịu dàng là lúc hắn ở cạnh Tạ Hoài Du.
Cha mẹ hắn từ khi còn nhỏ đã ra đi trong một vụ tai nạn, hắn tự mình học thành tài, trở thành gia chủ của nhà họ Cố, một thiên sư đứng đầu, dẫn dắt những người cùng thế hệ phát triển gia tộc. Ba năm trước đột nhiên không ai nhìn thấy hắn nữa, cô nhóc vừa cảm thấy bản thân lợi hại khi tìm thấy anh trai giờ lại phải lo lắng vì không biết anh lại biến đi đâu nữa rồi.
“Em không liên lạc được với anh ấy.” Từ Nguyệt Hi hiếm khi bày ra vẻ mặt thất vọng nhìn ba người anh đang hồi hộp chờ thông tin từ cô bé.
“Có chuyện gì rồi sao?” Võ Minh Hạo bức bối vò vò tóc trên đầu: “Bảo với Du Du trước đã, xem cậu ấy định giải quyết chuyện này như thế nào.”
“Vâng!”
….
Tạ Hoài Du cõng Cố Lãng vào ngôi miếu ấy tiếp tục nghỉ ngơi, chuyện gì thì để sáng mai rồi tính, giờ thật sự không thể rời khỏi người này để tự mình đi tìm manh mối gì nữa rồi.
Cậu lấy bức tượng kì quái từ trong không gian ra quan sát kĩ một chút.
“Vậy mà lại không có ngũ quan.” Đây là câu nghi vấn nhưng giọng điệu của cậu lại không bất ngờ gì cho lắm.
Đã biết là thần trong trời chơi chó má này thì sao có thể bình thường cho được.
Cậu hơi lo lắng nhìn người bên cạnh thì đã thấy hắn ngồi dậy tập trung nhìn cậu đâm đâm từ bao giờ.
Hắn phát hiện tầm mắt của cậu thì khẽ mỉm cười như ngày thường, nhỏ giọng yếu ớt hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là có chút để ý tới vết thương của anh thôi.”
Người trước mặt cậu hoàn toàn không có chút khác biệt nào so với mọi ngày, từ cử chỉ đến nụ cười, lời nói nhưng…
Cậu không cảm nhận được cảm giác quen thuộc của đồng đội mình.
“Ban nãy anh gặp phải chuyện gì vậy?” Cậu đè xuống mọi nghi ngờ, lo lắng, bất an vào trong lòng đối mặt với người trước mặt vẫn như mọi khi bày ra vẻ mặt lãnh đạm của mình hỏi.
Ánh mắt Cố Lãng khẽ đảo rồi hơi cau mày ôm bả vai bị thương của mình nói: “Có một sinh vật nào đó đột nhiên tấn công tôi … tôi không nhìn rõ nó là thứ gì.”
“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai chúng ta lại tính.” Nói rồi cậu cứ thế tìm một cây cột dựa vào, chậm rãi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đôi mắt Cố Lãng hóa đỏ nhìn chầm chầm vào linh hồn của cậu nở một nụ cười biến thái.
Hắn muốn linh hồn đó, thật khác biệt giữa một đám người chơi tầm thường ngoài kia.
Tạ Hoài Du cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát ý rõ ràng từ hướng của cái tên “Cố Lãng” kia.
Ngay từ cái chạm mắt đầu tiên với “hắn” cậu đã cảm thấy, đây không phải đồng đội của cậu.
Trực giác của Tạ Hoài Du trước giờ chưa từng sai, trong mắt người này chỉ có sự giả dối. Khi nói chuyện với cậu ánh mắt đó chỉ có một màu sắc tầm thường, cậu không thấy được ánh sáng quen thuộc trong mắt Cố Lãng khi nhìn cậu nữa.
Hắn thật sự đã bị thứ gì đó thay thế rồi.
Cậu cũng đại khái đoán được thứ kia là gì, chẳng qua cậu muốn hắn lộ ra trước.
Tạ Hoài Du cảnh giác một hồi lâu vẫn không thấy thứ kia có động tĩnh gì, cậu cố giữ mình luôn tỉnh táo khỏi cơn bù ngủ do cơ thể phải chịu quá trình vận động chạy trốn quá sức với cái đám người quái dị kia.
Mãi cho đến sáng hôm sau, người kia vẫn ngồi im ở đó không hề ra tay với cậu.
Tạ Hoài Du vừa lo cho bản thân vừa lo cho người đồng đội biến mất không để lại một chút tin tức nào.
“Cậu tỉnh rồi sao?”
Tạ Hoài Du bị phát hiện cũng không tiếp tục giả vờ ngủ nữa, chậm rãi mở mắt lạnh lùng nhìn người kia.
“Cố Lãng” như không thấy ánh mắt lạnh như băng của cậu, cười nhẹ hỏi: “Hôm nay chúng ta phải làm gì?”
“Về.” Tạ Hoài Du đứng dậy từ trên cao nhìn hắn.
“Về đâu?”
“Về nhà của ngươi, tà thần.”
Tác giả có lời muốn nói:
Khán giả xem livestream: aaaa sao No1 lại yếu gà như vậy chứ!
Cố Lãng: “Lâu lâu lỗi kĩ thuật chút mà, đừng có cười tôi ở trước mặt của Du Du nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất