Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 35: Ảo cảnh vô tận

Trước Sau
Ánh sáng lóe lên Tạ Hoài Du và 5 đồng đội của cậu đã biến mất không để lại một chút dấu vết nào biểu hiện họ đã từng xuất hiện ở đây.

Thanh âm quen thuộc của hệ thống lại như mọi khi vang lên bên tai Tạ Hoài Du, nhưng với lời giới thiệu của nó lần này, trái tim cậu chợt lạnh.

Chào mừng người chơi Tạ Hoài Du đã tiến vào phó bản [Ảo cảnh vô tận].

Bối cảnh do kí ức trong quá khứ của mỗi người tạo thành, trí nhớ về thế giới bên ngoài của người chơi tạm thời bị xóa, khi tìm ra được điểm bất thường tồn tại trong ảo cảnh người chơi sẽ khôi phục mọi kí ức cũng như kĩ năng chiến đấu của bản thân.

Nhiệm vụ chính: Thoát khỏi phó bản.

Nhiệm vụ phụ: Tìm một đồ vật quan trọng mà bạn đã đánh mất trong quá khứ.

Nhiệm vụ cá nhân, sẽ không gặp đồng đội trong phó bản này.

Phần thưởng sẽ được nhận khi hoàn thành phó bản.

Người chơi xin chú ý sống sót.

Trong một căn phòng nhỏ được trang trí vô cùng đáng yêu, cục bông nhỏ trong chăn khẽ cử động. Cậu bé bốn tuổi mở to đôi mắt màu vàng nhạt của mình sau đó khẽ chớp chớp tìm kiếm bóng hình của ba mẹ. Không phát hiện ai ở cạnh, hai mắt bé con liền rưng rưng như sắp òa khóc lớn một trận.

Cửa phòng bật mở, một người phụ nữ dịu dàng đi vào xoa xoa tóc cậu bé, hôn một chốc lên hai má phúng phính kia mỉm cười dịu dàng nói: “Sao mới sáng ra mà cục bông nhỏ của mẹ đã mếu máo thế này?”

Bé con dụi dụi đầu vào cổ của mẹ mình ủy khuất cáo trạng: “Hôm qua…hôm qua con mơ thấy có chị kia rất rất dữ… hức cứ đòi ăn thịt Du Du.”

Phòng livestream 4444 đang có 43719 người xem.

[aaaa, cục cưng đáng yêu này là của ai? Của ai?]

[Tạ Hoài Du? Trời ơi Du Du của tôi sao có thể đáng yêu thế này hả?]

[Con quỷ nào đòi ăn thịt bé con thế! Ra đây solo với bà nào]

[Đào Đào đã thưởng 500 tích phân.]

[Một quả chanh đã thưởng 500 tích phân.]

[Sóc nông nỗi đã thưởng 200 tích phân.]

[Tôi không muốn thưởng cho con hàng nhà mình đâu nhưng phiên bản bé con của họ Tạ thật sự quá đáng yêu rồi.]

[Đúng là mỹ nhân, còn nhỏ đã đẹp như vậy rồi.]

[Ủa mắt cục cưng Du Du không phải màu đỏ nhạt sao?]

[Đúng vậy, sao còn nhỏ mắt ẻm màu vàng thế? Mà cũng không quan trọng Du Du vẫn rất xinh đẹp ~]



[…]

Thẩm Nguyệt nghe cậu nói vậy thì biến sắc, nghiêm giọng hỏi: “Du Du, con nói mẹ nghe cô ta có đụng được tới con chưa?”

Cậu bé bị thái độ của mẹ mình dọa sợ càng ôm chặt cổ bà hơn, nhỏ giọng khóc thút thít: “Không…huhu không có ạ… dây chuyền trên cổ phát sáng, chị ấy đột nhiên bỏ đi… nhưng mà chị nói chuyện hung dữ lắm, con sợ.”

Thẩm Nguyệt nghe vậy thì khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi ôm cậu vào lòng dỗ dành: “Không sao, không sao, Du Du ngoan, tối nay lại qua phòng ba mẹ ngủ nha.”

Cậu bé nghe vậy thì lắc lắc đầu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Cô giáo nói, bạn nhỏ ngoan là phải biết tự ngủ một mình, Du Du có dây chuyền mẹ cho bảo vệ rồi sẽ không sợ nữa.”

“Cái thằng bé này.”

Thẩm Nguyệt thấy con mình ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy lại càng thêm đau lòng, con bà sao lại mang số kiếp thu hút quỷ thần như vậy chứ!

Thẩm Nguyệt nhìn nhóc con dùng đôi chân ngắn đáng yêu tự mình đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thì bật cười hạnh phúc.

Thật hi vọng con bà mãi mãi có thể hồn nhiên hạnh phúc như vậy.

Tạ Tiểu Du vừa bước lên chiếc ghế nhỏ trong nhà vệ sinh để bản thân có thể đứng ngang với bồn rửa mặt đã bị gương mặt đầy máu của cậu nhóc trong gương dọa sợ khóc lớn.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Cậu bé tuy sợ nhưng vẫn cẩn thận bước chân xuống ghế mới chạy lại chỗ mẹ mình.

Thẩm Nguyệt nghe cậu bé kể lại mình thấy gì thì hơi lo lắng nhưng lại tiếp tục an ủi cậu một hồi mới bế cậu ra phòng ăn cùng mình. Tình huống này quá quen với gia đình họ rồi, chẳng qua hôm nay có vẻ nghiêm trọng hơn mà thôi.

Bé ngoan Tạ Hoài Du tuy vẫn còn hoảng sợ nhưng vẫn nhớ hỏi han ba mình.

“Baba đâu rồi ạ?”

“Baba đi làm việc rồi, hôm nay mẹ con chúng ta cùng nhau đến trường nhé?”

“Vâng.” Tạ Hoài Du nhỏ rất nhanh đã quên đi hình ảnh đáng sợ ban nãy, cậu bé được ăn món cháo mình thích, đôi chân ngắn của cũng vui vẻ mà lắc lắc theo.

Thẩm Nguyệt soạn xong đồ đạc cho cậu rồi mới dắt nhóc con đi học.

Tạ Hoài Du khó hiểu nhìn mẹ mình dán một miếng giấy gì đó lên xe mới bế cậu vào thì khó hiểu hỏi: “Mẹ ơi, cái đó là cái gì vậy ạ?”

Thẩm Nguyệt nhìn lá bùa đã được dán chắc chắn vào cửa xe mới an tâm chạy xe ra khỏi nhà, bà qua loa nói với cậu: “Cục cưng không cần để ý, nó chỉ là một miếng giấy bình thường thôi.”

“Dạ.” Bé con tuy không hiểu sao mẹ mình lại dán một miếng giấy lên cửa xe, tuy vậy cậu nhóc cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn nhìn ngắm dòng đường tấp nấp xe cộ bên ngoài. Cậu cứ luôn có cảm giác tất cả mọi thứ đều đang nhìn vào xe của mình, nói đúng hơn là đang nhìn cậu.

Tiểu Hoài Du không nhìn ra bên ngoài nữa, cậu cúi đầu chơi cùng chú gấu bông nhỏ trong ngực.

Hình như ngực cậu hơi đau.

Cảm thấy mọi thứ thật kỳ lạ, cậu nhóc lén lút quan sát sắc mặt của mẹ mình. Bà dùng một tay để lái xe, tay còn lại xoa xoa trán.

Cậu nghĩ: “Mẹ hình như không được khỏe cho lắm.”



Bé con không định lại tiếp tục làm mẹ mình lo lắng, cậu không định nói những việc mình cảm thấy kì lạ nói cho mẹ nữa.

Chiếc xe ngừng lăn bánh trước cổng trường mẫu giáo thân quen của cậu. Thẩm Nguyệt nhét một lá bùa bình an vào cặp cậu mới yên tâm giao cậu cho cô giáo, rồi nói lời tạm biệt rời đi.

Bé con Du Du không biết vì sao cảm thấy bất an nhìn theo bóng dáng rời đi của bà cho đến khi không nhìn thấy gì nữa mới nuối tiếc thu hồi tầm mắt.

Cậu ở trong lớp ngồi một góc chăm chú làm việc của mình. Cảm nhận được tầm mắt của các bạn nhỏ xung quanh, cậu mới ngóc đầu dậy nhưng lại phát hiện các bạn nhỏ khác vẫn luôn làm việc của mình.

Chắc là mình nhầm thôi, mấy bạn sẽ không muốn chơi cùng mình đâu.

Tạ Hoài Du nghĩ thầm như vậy. Bé con Du Du sớm đã biết không ai muốn đến gần cậu, cha mẹ bạn cậu sẽ dặn con mình đừng chơi với cậu nữa.

Vì cậu là một đứa nhỏ không may mắn.

Tạ Hoài Du chu môi tự an ủi mình: “Ba mẹ mình yêu thương mình nhất, mình mới không cần bạn đâu.”

Đột nhiên có một thứ mềm mại chạm vào tay cậu. Tạ Hoài Du giựt mình nhìn sang thì thấy bé gấu cậu đem theo ban sáng đang dùng khuôn miệng được may lên bằng những đường chỉ cũ kĩ đứt đoạn nở nụ cười kì quái với cậu.

Tròng mắt vốn dĩ là một thứ làm bằng nhựa lại liên tục đảo loạn, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu.

Bé con Du Du cứng đờ cả người đôi mắt lấp lánh ánh nước lại sắp bật khóc đến nơi. Cậu từ từ xoay đầu đi muốn tìm hình bóng của cô giáo nhưng lại chẳng thấy cô đâu, chỉ thấy một đám bạn học nhìn cậu bằng ánh mắt thèm thuồng như đang nhìn một món ăn ngon hiếm gặp.

“Hức, mọi người…ư” Cậu nhóc sợ đến mức nấc không ngừng được, ôm miệng sợ hãi lùi về phía cuối lớp học.

“Ngươi thơm quá, linh hồn của ngươi thật thơm.”

“Không…ức Du Du không ngon, tránh xa Du Du ra, méc ba mẹ đó.”

“Mẹ ơi, ba ơi, ức…huhu.” Cậu nắm chặt dây chuyền trên cổ cúi gập người lại run rẩy không ngừng.

“Tránh xa Du Du, tránh xa Du Du đi mà.”

Dây chuyền trên cổ cậu đột nhiên phát sáng, tất cả cảm giác đáng sợ từ ánh nhìn của bạn học bỗng nhiên chẳng còn lại thứ gì. Tạ Hoài Du mở mắt ra, các bạn học của cậu đã quay lại chỗ ngồi của mình nghe cô giáo chỉ cách tô màu sao cho đẹp.

Có bạn thì ngồi chơi nhà gỗ, búp bê, chỉ riêng cậu co người ở một góc, vì sợ hãi mà nước mắt cứ rơi không ngừng.

Tạ Tiểu Du không dám khóc lớn, cậu sợ bạn học mình lại biến thành bộ dáng đáng sợ lúc nãy nữa.

Du Du nhớ ba mẹ rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hehe đang viết Du Du lạnh nhạt mạnh mẽ quen rồi, viết em bé Du Du nhõng nhẽo cứ không quen cho lắm.

Phó bản này về sau khán giả phòng live của Du Du sẽ trở thành một đám simp chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau