Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 46: Hơi rung động
Duyên trời định sao? Một người luôn liên lụy người khác như cậu mà cũng xứng được một người yêu như vậy ư?
Cảm xúc hỗn loạn, Tạ Hoài Du vừa muốn trốn tránh lại vừa cảm thấy nuối tiếc. Cậu nhìn về nơi người kia vừa đứng, cổ họng khô khốc, cảm xúc chơi kịp lắng xuống theo âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống làm Tạ Hoài Du càng không biết phải làm sao.
Kí ức được hệ thống trả về, cậu cũng nhớ được khi đó người khiến cậu biết mình có khả năng có cảm tình với một người con trai là ai, nhưng cậu chỉ có một chút hảo cảm sao có thể so sánh với tình cảm mãnh liệt trong mắt hắn.
Chả ai dạy cậu thích một người là như thế nào. Từ nhỏ cậu chỉ biết làm sao để bản thân sống một cuộc sống an ổn mà thôi. Nếu cậu thật sự thích một người, cậu cũng sợ người cậu thích vào một ngày nào đó sẽ lại biến mất ngay trước mắt cậu, như gia đình cậu yêu, anh trai cậu thương vậy đó…
Phó bản: Ảo cảnh vô tận (Kết thúc).
Người chơi Tạ Hoài Du thành công sống sót.
Nhiệm vụ chính: Thoát khỏi phó bản. (Hoàn thành)
Nhiệm vụ phụ: Tìm một đồ vật quan trọng mà bạn đã đánh mất trong quá khứ. (Hoàn thành 3/3)
Phần thưởng đã được gửi vào balo hệ thống, xin người chơi chú ý nhận.
Người chơi chuẩn bị truyền tống về Tân Lập Thành.
[Mời người chơi chọn địa điểm trở về.]
Tạ Hoài Du có chút thẫn thờ chọn địa điểm trở về là biệt thự của đội bọn họ.
Cậu sắp gặp lại người đó rồi, chắc qua phó bản này hắn cũng nhớ lại họ đã gặp nhau trong quá khứ rồi nhỉ?
Tạ Hoài Du lảo đảo suýt nữa ngã xuống, may mà người bên cạnh đã đỡ lấy cậu. Giá trị tinh thần chưa kịp khôi phục ngay vì bên trong phó bản chỉ số tinh thần lực của cậu đã chạm mốc nguy hiểm rất nhiều lần, phó bản cuối không biết vì sao không cảm nhận được, nhưng hiện tại cơ thể cậu gần như đã đến cực hạn rồi.
“Du Du, em không sao chứ?”
Giọng nói quan tâm quen thuộc vang lên bên tai khiến Tạ Hoài Du bất giác đẩy hắn ra. Các đồng đội vừa trở về đều có thông báo truyền đến bên tai Tạ Hoài Du.
[Giá trị tinh thần và thể lực của đồng đội bạn đang gặp nguy hiểm, không thể trực tiếp mua đạo cụ khôi phục, bạn có muốn bỏ điểm tích lũy ra thay họ không?]
Tạ Hoài Du nghe vậy lập tức bấm đồng ý, lúc này trên mặt ba người bạn tốt và em út của cậu mới có chút huyết sắc.
“Anh ơi, em sống rồi.” Từ Nguyệt Hi không khóc nhưng nghe qua giọng điệu của cô nhóc cũng biết nhóc này tủi thân cỡ nào, chắc đã chịu không ít khổ trong phó bản này rồi.
Tạ Hoài Du vẫn đang không biết đối mặt với Cố Lãng ra sao, nên cậu đành dời lực chú ý của mình lên người Từ Nguyệt Hi và ba người bạn của mình
Cậu vỗ vỗ đầu an ủi cô bé.
Tạ Hoài Du thử quan sát ba người bạn của cậu, trang thái đều không được tốt cho lắm. Trần Vĩnh Lâm vẫn luôn ôm ngực thở hổn hển, mặt cậu ấy trắng bệt, ngơ ngác quan sát xung quanh như thể chưa tin được, bản thân đã trở về cứ điểm nhỏ của họ.
Võ Minh Hạo tính tình luôn nóng nảy, ồn ào cũng im lặng nhìn chằm chằm tay mình, có cảm giác rất không chân thực sau khi bản thân thoát khỏi phó bản, mới ban nãy thôi tay hắn còn bị máy nghiền thành một đống máu thịt không phân rõ thứ gì.
Lý Tư Niên bình tĩnh hơn hai người họ nhưng cậu vẫn có thể thấy được trong mắt anh vẫn còn một mảng mơ hồ.
Mọi người đều gặp nguy hiểm cả rồi, thật may bọn họ vẫn có thể trở về.
“Các cậu về phòng nghỉ ngơi đi nhé!… Hôm sau chúng ta nói chuyện về phó bản này sau vậy.”
Đợi cậu nói qua một lúc lâu, mới yếu ớt nghe được Lý Tư Niên đáp lời: “Được…”
Tạ Hoài Du cũng rất mệt mỏi, cậu nói lời tạm biệt mọi người rồi lên phòng của mình. Cố Lãng lẳng lặng đi theo sau cậu. Tới trước cửa phòng Tạ Hoài Du, cậu mới quay đầu lại đối diện với ánh mắt hoang man của hắn.
“Du Du…”
Tạ Hoài Du như hiểu lại như không hiểu ý nghĩa hàm chứa trong đôi mắt hắn, cậu khẽ hít một hơi thật sâu mới khó khăn mở miệng nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm của anh dù là quá khứ hay hiện tại… thế giới chúng ta đang sống không cho phép chúng ta yêu đương… tôi sợ…”
“Anh biết em sợ gì, Du Du em có thể thử tin tưởng anh một chút… anh có thể sống cùng em ở thế giới này mãi mãi.” Cố Lãng nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu, gấp gáp muốn nói cho Du Du biết. Hắn biết bạn nhỏ của hắn sợ hãi điều gì, bạn nhỏ sợ hãi sinh ly tử biệt, nhưng hắn sẽ luôn cố gắng sống sót vì cậu, bảo vệ cậu chu toàn.
Tạ Hoài Du lắc lắc đầu gạt tay hắn đi, cậu quay lưng lại che giấu đi hết thảy cảm xúc cô đơn trong mắt, cười nhẹ nói: “Tôi vẫn là không tin được, Cố Lãng… đã có rất nhiều người hứa sẽ đi cùng tôi nhưng rồi bên cạnh tôi lại chẳng còn ai cả… tôi cũng không biết chút cảm tình mình dành cho anh có gọi là thích hay không, nhưng chúng ta cứ dừng lại ở mức một người đồng đội thân thiết thôi… như vậy một người có không may mắn chết đi trong một cửa ải nào đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cảm xúc của đối phương.”
Cố Lãng nhìn bàn tay trống rỗng của mình rồi lại nhìn bóng lưng cô đơn của cậu, kiên định nói: “Du Du, hiện tại có thể em sẽ không tin anh nhưng thời gian sẽ chứng minh anh nói được, sẽ làm được. Đến khi những điều anh làm, đủ khiến em tin tưởng, xin hãy thử mở lòng thử thích anh một chút có được không?”
Hắn thật sự thích cậu đến phát điên, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây hắn đều muốn bày tỏ tình cảm của mình cho cậu biết.
Bàn tay đang đóng cửa của Tạ Hoài Du chợt khựng lại. Cố Lãng nghe một tiếng đáp lại rất nhỏ: “ừm”.
Em ấy đồng ý với đề nghị của hắn, Du Du thật sự rất dễ mềm lòng… hắn sẽ dùng mọi cách để khiến em ấy một lần nữa mở lòng thử không sợ hãi mà đồng ý ở bên cạnh hắn.
Tạ Hoài Du tựa lưng vào cửa phòng, trái tim trong lòng ngực không khống chế mà đập nhanh đến bất thường, cậu nghĩ: Một người luôn không đứng đắn, tìm mọi cơ hội trêu chọc cậu trong quá khứ, sao có thể kiên định, nghiêm túc nói ra những lời như thế? Hình như cậu có chút biết, thích một người là cảm giác gì rồi.
Bất chợt hình ảnh người thân tan biến một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu. Tạ Hoài Du lập tức đè sâu chút cảm giác rung động vừa rồi xuống đáy lòng… ở thế giới này, cậu không thể… nhất định không thể thích một người, càng không thể yêu người ấy.
Nắm chặt mặt dây chuyền ngôi sao may mắn trên cổ, Tạ Hoài Du liên tục lặp lại những lời đó, nhắc nhở bản thân không thể rung động.
Tạ Hoài Du qua loa tắm rửa, dùng nhiệt độ lạnh lẽo của nước xua đi tất cả suy nghĩ của bản thân về người kia. Cậu nằm vật ra giường mệt mỏi thở dài một hơi. Vào lúc đầu óc tỉnh táo nhất, Tạ Hoài Du mới nhớ đến tổng kết phần thưởng của mình ở phó bản này.
Cậu chạm nhẹ vào màn hình điện tử trên cổ tay, thông tin của cậu lập tức hiện ra.
Thông tin người chơi phòng livestream 4444.
Tên: Tạ Hoài Du.
Tuổi: 20.
Tinh thần lực: 76/100 (đang phục hồi).
Sức mạnh: 95 (Vượt phó bản cấp S +5)
Thể lực: 100
Giá trị sinh mệnh: 100
Đạo cụ: Băng sơ cứu (cấp c), Thuốc che dấu hơi thở X3 (cấp c), dao gọt hoa quả (cấp c), đồng hồ báo thức, kiếm trừ ma (cấp b), Áo mùa đông lông cáo (cấp c), nón ảo thuật (cấp c), Mảnh vỡ lục địa của thần X3 (cấp???), lửa địa ngục (cấp S+ Trói định vĩnh viễn), Ngôi sao may mắn (cấp c), dây chuyền may mắn của cố nhân (cấp S+)
Kỹ năng: Khống chế tinh thần (Cấp A+) - Kỹ năng làm lạnh trong 12 giờ.
Điểm tích lũy: 105000 (Chúc mừng bạn đã thoát nghèo thành công.)
Chỉ số may mắn: 0 ( sử dụng đạo cụ ngôi sao may mắn để tăng 1 điểm may mắn vĩnh viễn.)
Thời gian dừng lại ở Tân Lập Thành của bạn là 30 ngày (Đếm ngược 29 ngày 23 giờ 45 phút 30 giây)
Tạ Hoài Du cứng đờ nhìn chỉ số may mắn của mình. Lời hứa anh An Nhiên của cậu nói, thật sự có thể thành hiện thực, may mắn của cậu thay đổi rồi… dù chỉ là một điểm, nhưng anh thật sự có thể thực hiên ước mơ tặng may mắn cho cậu.
Tạ Hoài Du dùng suy nghĩ, đồng ý sử dụng ngôi sao may mắn kia, chỉ số may mắn của cậu lập tức thay đổi, trở thành con số 1 đẹp đẽ.
Ngôi sao giấy xấu xí ban đầu đã trở thành một ngôi sao nhỏ cứng cáp phát sáng trong đêm tối, tựa như một viên bảo thạch quý giá được mọi người tìm kiếm tranh giành.
Tạ Hoài Du để nó vào trong mặt dây chuyền ngôi sao lớn trên cổ, đặt nó ở nơi cậu cảm thấy an toàn nhất.
“Hahaha.” Cậu cười to rồi lại bật khóc, sao đến lúc này một chút may mắn mới chịu đến với cậu chứ?
Những kĩ năng hay đạo cụ khác cấp bậc cơ hồ đều tăng ít nhiều, mảnh vỡ kì lạ kia lại tăng thêm một cái, cuối cùng là sợi dây chuyền trên cổ cậu.
Thứ đã cứu cậu vô số lần khỏi ma quỷ…
Cố Lãng,…cậu nợ hắn thật nhiều.
Cảm xúc hỗn loạn, Tạ Hoài Du vừa muốn trốn tránh lại vừa cảm thấy nuối tiếc. Cậu nhìn về nơi người kia vừa đứng, cổ họng khô khốc, cảm xúc chơi kịp lắng xuống theo âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống làm Tạ Hoài Du càng không biết phải làm sao.
Kí ức được hệ thống trả về, cậu cũng nhớ được khi đó người khiến cậu biết mình có khả năng có cảm tình với một người con trai là ai, nhưng cậu chỉ có một chút hảo cảm sao có thể so sánh với tình cảm mãnh liệt trong mắt hắn.
Chả ai dạy cậu thích một người là như thế nào. Từ nhỏ cậu chỉ biết làm sao để bản thân sống một cuộc sống an ổn mà thôi. Nếu cậu thật sự thích một người, cậu cũng sợ người cậu thích vào một ngày nào đó sẽ lại biến mất ngay trước mắt cậu, như gia đình cậu yêu, anh trai cậu thương vậy đó…
Phó bản: Ảo cảnh vô tận (Kết thúc).
Người chơi Tạ Hoài Du thành công sống sót.
Nhiệm vụ chính: Thoát khỏi phó bản. (Hoàn thành)
Nhiệm vụ phụ: Tìm một đồ vật quan trọng mà bạn đã đánh mất trong quá khứ. (Hoàn thành 3/3)
Phần thưởng đã được gửi vào balo hệ thống, xin người chơi chú ý nhận.
Người chơi chuẩn bị truyền tống về Tân Lập Thành.
[Mời người chơi chọn địa điểm trở về.]
Tạ Hoài Du có chút thẫn thờ chọn địa điểm trở về là biệt thự của đội bọn họ.
Cậu sắp gặp lại người đó rồi, chắc qua phó bản này hắn cũng nhớ lại họ đã gặp nhau trong quá khứ rồi nhỉ?
Tạ Hoài Du lảo đảo suýt nữa ngã xuống, may mà người bên cạnh đã đỡ lấy cậu. Giá trị tinh thần chưa kịp khôi phục ngay vì bên trong phó bản chỉ số tinh thần lực của cậu đã chạm mốc nguy hiểm rất nhiều lần, phó bản cuối không biết vì sao không cảm nhận được, nhưng hiện tại cơ thể cậu gần như đã đến cực hạn rồi.
“Du Du, em không sao chứ?”
Giọng nói quan tâm quen thuộc vang lên bên tai khiến Tạ Hoài Du bất giác đẩy hắn ra. Các đồng đội vừa trở về đều có thông báo truyền đến bên tai Tạ Hoài Du.
[Giá trị tinh thần và thể lực của đồng đội bạn đang gặp nguy hiểm, không thể trực tiếp mua đạo cụ khôi phục, bạn có muốn bỏ điểm tích lũy ra thay họ không?]
Tạ Hoài Du nghe vậy lập tức bấm đồng ý, lúc này trên mặt ba người bạn tốt và em út của cậu mới có chút huyết sắc.
“Anh ơi, em sống rồi.” Từ Nguyệt Hi không khóc nhưng nghe qua giọng điệu của cô nhóc cũng biết nhóc này tủi thân cỡ nào, chắc đã chịu không ít khổ trong phó bản này rồi.
Tạ Hoài Du vẫn đang không biết đối mặt với Cố Lãng ra sao, nên cậu đành dời lực chú ý của mình lên người Từ Nguyệt Hi và ba người bạn của mình
Cậu vỗ vỗ đầu an ủi cô bé.
Tạ Hoài Du thử quan sát ba người bạn của cậu, trang thái đều không được tốt cho lắm. Trần Vĩnh Lâm vẫn luôn ôm ngực thở hổn hển, mặt cậu ấy trắng bệt, ngơ ngác quan sát xung quanh như thể chưa tin được, bản thân đã trở về cứ điểm nhỏ của họ.
Võ Minh Hạo tính tình luôn nóng nảy, ồn ào cũng im lặng nhìn chằm chằm tay mình, có cảm giác rất không chân thực sau khi bản thân thoát khỏi phó bản, mới ban nãy thôi tay hắn còn bị máy nghiền thành một đống máu thịt không phân rõ thứ gì.
Lý Tư Niên bình tĩnh hơn hai người họ nhưng cậu vẫn có thể thấy được trong mắt anh vẫn còn một mảng mơ hồ.
Mọi người đều gặp nguy hiểm cả rồi, thật may bọn họ vẫn có thể trở về.
“Các cậu về phòng nghỉ ngơi đi nhé!… Hôm sau chúng ta nói chuyện về phó bản này sau vậy.”
Đợi cậu nói qua một lúc lâu, mới yếu ớt nghe được Lý Tư Niên đáp lời: “Được…”
Tạ Hoài Du cũng rất mệt mỏi, cậu nói lời tạm biệt mọi người rồi lên phòng của mình. Cố Lãng lẳng lặng đi theo sau cậu. Tới trước cửa phòng Tạ Hoài Du, cậu mới quay đầu lại đối diện với ánh mắt hoang man của hắn.
“Du Du…”
Tạ Hoài Du như hiểu lại như không hiểu ý nghĩa hàm chứa trong đôi mắt hắn, cậu khẽ hít một hơi thật sâu mới khó khăn mở miệng nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm của anh dù là quá khứ hay hiện tại… thế giới chúng ta đang sống không cho phép chúng ta yêu đương… tôi sợ…”
“Anh biết em sợ gì, Du Du em có thể thử tin tưởng anh một chút… anh có thể sống cùng em ở thế giới này mãi mãi.” Cố Lãng nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu, gấp gáp muốn nói cho Du Du biết. Hắn biết bạn nhỏ của hắn sợ hãi điều gì, bạn nhỏ sợ hãi sinh ly tử biệt, nhưng hắn sẽ luôn cố gắng sống sót vì cậu, bảo vệ cậu chu toàn.
Tạ Hoài Du lắc lắc đầu gạt tay hắn đi, cậu quay lưng lại che giấu đi hết thảy cảm xúc cô đơn trong mắt, cười nhẹ nói: “Tôi vẫn là không tin được, Cố Lãng… đã có rất nhiều người hứa sẽ đi cùng tôi nhưng rồi bên cạnh tôi lại chẳng còn ai cả… tôi cũng không biết chút cảm tình mình dành cho anh có gọi là thích hay không, nhưng chúng ta cứ dừng lại ở mức một người đồng đội thân thiết thôi… như vậy một người có không may mắn chết đi trong một cửa ải nào đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cảm xúc của đối phương.”
Cố Lãng nhìn bàn tay trống rỗng của mình rồi lại nhìn bóng lưng cô đơn của cậu, kiên định nói: “Du Du, hiện tại có thể em sẽ không tin anh nhưng thời gian sẽ chứng minh anh nói được, sẽ làm được. Đến khi những điều anh làm, đủ khiến em tin tưởng, xin hãy thử mở lòng thử thích anh một chút có được không?”
Hắn thật sự thích cậu đến phát điên, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây hắn đều muốn bày tỏ tình cảm của mình cho cậu biết.
Bàn tay đang đóng cửa của Tạ Hoài Du chợt khựng lại. Cố Lãng nghe một tiếng đáp lại rất nhỏ: “ừm”.
Em ấy đồng ý với đề nghị của hắn, Du Du thật sự rất dễ mềm lòng… hắn sẽ dùng mọi cách để khiến em ấy một lần nữa mở lòng thử không sợ hãi mà đồng ý ở bên cạnh hắn.
Tạ Hoài Du tựa lưng vào cửa phòng, trái tim trong lòng ngực không khống chế mà đập nhanh đến bất thường, cậu nghĩ: Một người luôn không đứng đắn, tìm mọi cơ hội trêu chọc cậu trong quá khứ, sao có thể kiên định, nghiêm túc nói ra những lời như thế? Hình như cậu có chút biết, thích một người là cảm giác gì rồi.
Bất chợt hình ảnh người thân tan biến một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu. Tạ Hoài Du lập tức đè sâu chút cảm giác rung động vừa rồi xuống đáy lòng… ở thế giới này, cậu không thể… nhất định không thể thích một người, càng không thể yêu người ấy.
Nắm chặt mặt dây chuyền ngôi sao may mắn trên cổ, Tạ Hoài Du liên tục lặp lại những lời đó, nhắc nhở bản thân không thể rung động.
Tạ Hoài Du qua loa tắm rửa, dùng nhiệt độ lạnh lẽo của nước xua đi tất cả suy nghĩ của bản thân về người kia. Cậu nằm vật ra giường mệt mỏi thở dài một hơi. Vào lúc đầu óc tỉnh táo nhất, Tạ Hoài Du mới nhớ đến tổng kết phần thưởng của mình ở phó bản này.
Cậu chạm nhẹ vào màn hình điện tử trên cổ tay, thông tin của cậu lập tức hiện ra.
Thông tin người chơi phòng livestream 4444.
Tên: Tạ Hoài Du.
Tuổi: 20.
Tinh thần lực: 76/100 (đang phục hồi).
Sức mạnh: 95 (Vượt phó bản cấp S +5)
Thể lực: 100
Giá trị sinh mệnh: 100
Đạo cụ: Băng sơ cứu (cấp c), Thuốc che dấu hơi thở X3 (cấp c), dao gọt hoa quả (cấp c), đồng hồ báo thức, kiếm trừ ma (cấp b), Áo mùa đông lông cáo (cấp c), nón ảo thuật (cấp c), Mảnh vỡ lục địa của thần X3 (cấp???), lửa địa ngục (cấp S+ Trói định vĩnh viễn), Ngôi sao may mắn (cấp c), dây chuyền may mắn của cố nhân (cấp S+)
Kỹ năng: Khống chế tinh thần (Cấp A+) - Kỹ năng làm lạnh trong 12 giờ.
Điểm tích lũy: 105000 (Chúc mừng bạn đã thoát nghèo thành công.)
Chỉ số may mắn: 0 ( sử dụng đạo cụ ngôi sao may mắn để tăng 1 điểm may mắn vĩnh viễn.)
Thời gian dừng lại ở Tân Lập Thành của bạn là 30 ngày (Đếm ngược 29 ngày 23 giờ 45 phút 30 giây)
Tạ Hoài Du cứng đờ nhìn chỉ số may mắn của mình. Lời hứa anh An Nhiên của cậu nói, thật sự có thể thành hiện thực, may mắn của cậu thay đổi rồi… dù chỉ là một điểm, nhưng anh thật sự có thể thực hiên ước mơ tặng may mắn cho cậu.
Tạ Hoài Du dùng suy nghĩ, đồng ý sử dụng ngôi sao may mắn kia, chỉ số may mắn của cậu lập tức thay đổi, trở thành con số 1 đẹp đẽ.
Ngôi sao giấy xấu xí ban đầu đã trở thành một ngôi sao nhỏ cứng cáp phát sáng trong đêm tối, tựa như một viên bảo thạch quý giá được mọi người tìm kiếm tranh giành.
Tạ Hoài Du để nó vào trong mặt dây chuyền ngôi sao lớn trên cổ, đặt nó ở nơi cậu cảm thấy an toàn nhất.
“Hahaha.” Cậu cười to rồi lại bật khóc, sao đến lúc này một chút may mắn mới chịu đến với cậu chứ?
Những kĩ năng hay đạo cụ khác cấp bậc cơ hồ đều tăng ít nhiều, mảnh vỡ kì lạ kia lại tăng thêm một cái, cuối cùng là sợi dây chuyền trên cổ cậu.
Thứ đã cứu cậu vô số lần khỏi ma quỷ…
Cố Lãng,…cậu nợ hắn thật nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất