Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
Chương 109
Cảm xúc của tiểu Hoàng Oanh sụp đổ trong tích tắc, khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Cố Duyên Chu quay đầu lại nhìn Thiệu Tư, Thiệu Tư trả cho anh một ánh mắt: đừng nhìn em, em cũng không biết.
Đạo diễn nghe được tiếng khóc la, trong đầu ‘oanh’ một phát nổ tung, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, vươn ra do dự đôi chút lại thu về.
Cuối cùng chỉ có thể chà chà tay, trấn an nói: “Này… bé à con đừng khóc mà.”
Nhưng hắn vừa nói, không biết chỗ nào lại kích thích đến cô bé, biên độ động tác của tiểu Hoàng Oanh tăng lớn, tay chân lung tung đạp loạn trong không khí.
Cổ họng bé đã sớm bị khàn, một hàng chữ cuối cùng trong báo cáo kiểm nghiệm trước đó viết rõ ràng, dây thanh quản bị tổn thương nghiêm trọng.
Giọng nói vốn dĩ thanh thúy uyển chuyển, hiện tại nghe rất quái dị, giống như cây đàn tốt nhất bị đứt dây, khàn đục lại không nghe ra tiếng.
Y tá đè thân thể tiểu Hoàng Oanh lại, phòng ngừa cô bé vặn vẹo lung tung làm lệch kim truyền dịch. Lại thêm người bệnh chưa từng có phản ứng quá khích thế này, lúc này y tá cũng hơi loạn.
Cố Duyên Chu kéo cửa ra nói: “Đều đi ra ngoài trước đi, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng mà chúng ta đứng ở chỗ này chỉ ảnh hưởng con bé thôi.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta đi ra ngoài trước.” Đạo diễn vỗ vỗ trán, thổn thức một tiếng, “… Hôm nay không nên tới mà, xem bộ dáng là còn chưa khôi phục tốt. Thật đáng thương, cũng không biết là ai nhẫn tâm thế, vầy cũng hạ thủ được.”
Nhiệm vụ lần này không có tiến triển gì quá lớn, hệ thống hết đường xoay xở, thường thường nhảy ra chen vào: [có phát hiện chỗ nào quái quái hay không?]
Thiệu Tư: [Từ Hoàn Dương?]
[Vừa rồi hắn biểu hiện, hừm… tôi cũng không nói ra được.]
[Từ Hoàn Dương này, quá lộ liễu.] Thiệu Tư nói, [hắn và Chu Lực, thiệt thòi là ở chỗ chỉ lăn lộn trong giới âm nhạc không có vào giới diễn nghệ, bối rối đều viết hết lên mặt, một chút cũng không biết che giấu.]
[Mỗi mình cậu mắt sắc.]
[Ngay cả tao cũng nhìn ra, thì bên phía cảnh sát không có lý do không biết, có khả năng đang phái người theo dõi hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ vụ án này rốt cuộc có chuyện gì của chúng ta?]
Hệ thống im lặng hai giây, chưa nói gì khác, chỉ là có ý ám chỉ: [các cậu phải cẩn thận.]
Trong phòng bệnh, y tá ấn nút khẩn cấp, không lâu lắm vài bác sĩ áo blouse trắng liền vội vã từ trong phòng làm việc chạy đến: “Phiền toái nhường đường một chút… vị tiên sinh này, đừng chắn ở cửa.”
Từ Hoàn Dương thu hồi ánh mắt, lui về phía sau hai bước: “Xin lỗi.”
“Người bệnh đã bị kích thích, các chỉ tiêu đều bắt đầu dao động, ” bác sĩ kiểm tra một phen, lại đi ra, tháo khẩu trang xuống tóm tắt, “Nói không chừng, có khả năng sẽ ảnh hưởng bệnh tình, còn cần tiến thêm một bước quan sát. Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho con bé, hiện tại đã an tĩnh lại, suy xét cho người bệnh, vẫn đừng cho con bé tiếp khách.”
Lời này không thể nghi ngờ là lệnh đuổi khách, vài người đứng ở cửa đều có chút mất tự nhiên. Đến thăm bệnh lại làm ra chuyện xấu, đổi thành ai cũng sẽ khổ sở: “Chúng tôi cũng lo lắng cho cô bé thôi, không suy xét nhiều như vậy, thật sự rất xin lỗi.”
Lời khách sáo Thiệu Tư luôn không thích nói nhiều, hắn giật nhẹ ống tay áo Cố Duyên Chu: “Đi thôi.”
Cố Duyên Chu nhìn hắn: “Cứ như vậy mà đi hả?”
“Hiện tại không đi, chờ một lát ra cửa bệnh viện, còn phải dừng lại theo bọn họ tham gia phỏng vấn phóng viên nửa tiếng.” Thiệu Tư cong khóe miệng, cười lạnh nói, “Thăm bệnh thôi, làm cứ như đi show vậy.”
Nếu không phải muốn hiểu biết tình trạng tiểu Hoàng Oanh thế nào, thuận tiện nhìn nhìn Từ Hoàn Dương một chút, thì hắn căn bản là sẽ không theo tổ công tác lại đây.
Lại thêm mai mốt thời gian trống đã xếp đầy hết, cũng thật sự là không rút ra được thời gian.
“Đều như vậy đó.” Cố Duyên Chu nói, “Kể một chuyện cười, trước kia anh treo dây thép té bị thương, nằm bệnh viện hai ngày.”
Thiệu Tư: “Hửm?”
Cố Duyên Chu nói: “Một đám theo tới hệt như khóc tang —— chỉ là gãy xương thôi, cũng không phải sắp chết.”
Thiệu Tư tỏ vẻ hiểu được, vỗ vỗ vai anh: “Truyền thụ cho anh một chiêu, em không dễ dàng nói với người khác đâu. Lúc bị bệnh thì nói với bên ngoài là bệnh truyền nhiễm, cam đoan không ai đến thăm anh, một người trốn xa hơn một người.”
Cố Duyên Chu: “Em thật đủ tàn nhẫn với chính mình.”
Thiệu Tư nhướn mày, thản nhiên sinh ra một loại cảm giác về sự ưu việt khó hiểu: “Còn tạm, mấy bệnh truyền nhiễm không dễ chết trên cơ bản em đều chơi rồi.”
Cố Duyên Chu ấn nút thang máy, thang máy ‘đinh’ hai tiếng, sau đó cửa mới chậm rãi khép lại: “Ừm, khen em. Cơ mà nói thật, có hơi ngốc.”
Thiệu Tư: “Cho anh một cơ hội, nuốt lại câu nói vừa rồi.”
Cố Duyên Chu: “Không biết em từng nghe qua một câu chưa, là ‘làm người không thể trái lương tâm’.”
“…”
Trên đường trở về, Thiệu Tư lái xe.
Bình thường hai người họ ai lái xe hoàn toàn quyết định bởi vận may, hai người đứng ở trước cửa xe, mở phần mềm mạng xã hội, tìm được một thứ tên là “xúc xắc”.
Thiệu Tư hoạt động các đốt ngón tay: “Em tới trước hay là anh trước?”
Cố Duyên Chu: “Tùy em, anh sao cũng được.”
Thiệu Tư vừa định nói ‘vậy em trước’, chợt nghe Cố Duyên Chu bồi thêm một câu: “Dù sao thì vận may của em cũng kém.”
“…”
Thiệu Tư vận may kém gần một tháng lúc này rốt cuộc quay được một số “sáu”.
Hắn nhét điện thoại di động về trong túi, khóe miệng thoáng vểnh lên, cười một chút với Cố Duyên Chu: “Nói thì đừng có chắc chắn quá. Thật lâu không lái, cảm giác có hơi mới lạ, anh thông cảm nhé.”
Cố Duyên Chu buộc dây an toàn: “Ngài khiêm tốn rồi, không phải được xưng là xe thần tia chớp sao.”
Thiệu Tư một cước đạp chân ga thiếu chút nữa đạp lút cán: “… Cái chó má gì, anh nghe được ở đâu.”
“Con trai anh nói, ” Cố Duyên Chu cười như không cười, “Hắn nói lúc trước em mới vừa thi được bằng lái, khoe lên trang bạn bè một phen, lấy cho chính mình một cái biệt danh mất mặt mất đến tận nhà bà ngoại.”
Thiệu Tư khẽ cắn môi: “…” Lý Quang Tông.
“Có điều hôm nay phản ứng của đứa bé kia thật sự rất khác thường, ” Cố Duyên Chu hồi âm một mail công việc, sau đó nói, “Nhìn không giống như là vô cớ đột nhiên phát bệnh.”
Ngã tư phía trước vừa lúc gặp được cái đèn đỏ, Thiệu Tư giẫm phanh, tay khoát lên vô lăng, ngón tay nhẹ nhàng theo âm nhạc gõ hai cái: “Em cũng đang nghĩ. Vì sao Từ Hoàn Dương vừa nói nói, con bé liền biến thành như vậy.”
“Từ Hoàn Dương này, rất cổ quái. Lần trước bàn chuyện với một người sản xuất, có nhắc về hắn.”
“Hửm?”
Cố Duyên Chu nói: “Hắn không hề mở concert, tất cả album chế tác đều dùng thành viên êkíp cố định của mình, hơn nữa những người đó chưa từng công khai lộ diện. Đổi cách nói khác, từ việc sáng tác đến tuyên bố ca khúc của hắn, đều là một điều bí ẩn.”
Nhất là cho tới cuối cùng, cũng không biết người sản xuất kia nói giỡn hay là nghiêm túc, nói một câu: “Nói thực ra tôi cũng hoài nghi rốt cuộc nhạc đó có phải hắn hát không, hay là hát nhép.”
Ngày kế, Thiệu Tư và Lý Quang Tông nói đến cái suy đoán hát nhép này, Lý Quang Tông thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh hắn: “Đừng nói ca thần như vậy, ca thần là một làn nước trong của giới âm nhạc đó!”
Thiệu Tư ngồi ở ghế sau, vừa thay quần áo vừa nói: “Chỗ nào trong, còn nước trong nữa.”
Lý Quang Tông gấp đến độ có chút bốc lửa: “Ca thần không thể nào hát nhép, hơn nữa hôm quay phim không phải cậu cũng nghe được sao. Còn concert là do trước kia hắn từng bị tai nạn xe cộ một lần, thiệt nhiều năm trước rồi, sự cố ngoài ý muốn. Sau đó tuy rằng bình phục, có điều vài năm nay sức khỏe không tốt lắm, mở concert cần tiêu hao rất nhiều sức lực, hắn chống đỡ không nổi.”
“Tai nạn xe cộ?”
“Đúng vậy, không thì cậu cho là vì sao hắn lại debut trễ như vậy, ” Lý Quang Tông nói, “Tai nạn xe cộ trì hoãn hai năm, sau khi debut cũng an an tĩnh tĩnh ca hát, lần này quay quảng cáo vẫn là do bên chế tác cầu xin thật lâu mới —— ê ê ê cậu làm gì vậy, cởi quần áo đàng hoàng đừng có cởi đến sexy như vậy chứ, cậu có thể mặc áo vào trước rồi mới cởi quần không?”
Thiệu Tư trần thân trên, đang cởi dây lưng, không để ý đến hắn ta, chỉ nói: “Cậu thẹn thùng cái gì.”
Lý Quang Tông: “… Sao tôi cảm thấy cậu đang nghi ngờ tính hướng của tôi nhỉ.”
Thiệu Tư: “Cậu cảm giác không sai, tôi đúng là rất nghi ngờ.”
“Đúng rồi, có phải tôi còn chưa nói với cậu không, ” Lý Quang Tông nhớ tới cái mail sáng nay nhận được, chuyển lời nói, ”ngày hôm qua thử vai, đậu rồi.”
Thiệu Tư nhất thời không kịp phản ứng, hoặc là nói hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ mình có thể đậu: “Đậu hả?”
“Có phải rất bất ngờ không?”
“… Đây là thật sự không tìm được người à? Nói thật thì tôi không quá thích hợp với nhân vật kia, ” Thiệu Tư vươn tay nói, “Thôi, thông báo đâu, tôi nhìn xem.”
Lý Quang Tông nói: “Cậu vẫn đừng nên xem, Phương đạo đó nói chuyện đặc biệt khó nghe. Đậu thì đậu đi, nhất định phải bổ thêm mấy đao, nói cái gì mà cậu còn kém rất xa, ngoại lệ cho cậu cơ hội một lần. Lần này cậu vào đoàn, hẳn là không dễ sống đâu.”
Hai vị này đều không phải người dễ chọc, Phương đạo độc miệng quen, còn Thiệu Tư thì lại là một đại gia. Hợp tác với nhau không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Không dám nghĩ.
Đau đầu.
“Cái quảng cáo quay hôm nay, cậu xem kịch bản chưa.” Lý Quang Tông đem một quyển kịch bản cuộn thành ống ném qua, “Khẳng định là cậu không xem! Không thể vì người ta là quảng cáo máy chạy bộ mà ngay cả kịch bản cũng không chịu xem chứ. Thành thành thật thật xem kịch bản đi, bên Phương đạo để tôi liên hệ, cậu khỏi quan tâm.”
Thiệu Tư vuốt xấp giấy kia cho phẳng, để ở dưới di động, vừa mở game lên vừa mặt không đổi sắc nói: “Lúc ấy tôi đã nói với cậu rồi, không muốn nhận.”
Lý Quang Tông: “…”
Thiệu Tư lại nhìn thoáng qua trang bìa: “Bảo tôi để một cái máy chạy bộ ở nhà, không bằng giết tôi.”
Lý Quang Tông oán thầm: trong nhà Cố ảnh đế có hai cái, cũng không thấy cậu tự sát.
Mà bên kia, Cố Duyên Chu mới vừa trang điểm xong, đang muốn đến trường quay, Trần Dương liền vội vội vàng vàng đẩy cửa vào: “Duyên Chu, cảnh sát Vương tìm cậu.”
Cố Duyên Chu còn chưa kịp đứng dậy, Vương đội đã khoát tay: “Không có gì, cậu ngồi đi. Lần này tôi lại đây chỉ là có mấy vấn đề muốn hỏi cậu một chút, tới đột ngột, không nói trước với cậu, quấy rầy rồi.”
“Không quấy rầy, có gì cần hỗ trợ, anh cứ việc nói.”
“Gần đây chúng tôi đang tra vụ án, hẳn cậu cũng biết một ít.” Vương đội tìm một vị trí ngồi xuống, đưa túi văn kiện trong tay qua, “Cậu xem cái này trước đi.”
Cố Duyên Chu quay đầu lại nhìn Thiệu Tư, Thiệu Tư trả cho anh một ánh mắt: đừng nhìn em, em cũng không biết.
Đạo diễn nghe được tiếng khóc la, trong đầu ‘oanh’ một phát nổ tung, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, vươn ra do dự đôi chút lại thu về.
Cuối cùng chỉ có thể chà chà tay, trấn an nói: “Này… bé à con đừng khóc mà.”
Nhưng hắn vừa nói, không biết chỗ nào lại kích thích đến cô bé, biên độ động tác của tiểu Hoàng Oanh tăng lớn, tay chân lung tung đạp loạn trong không khí.
Cổ họng bé đã sớm bị khàn, một hàng chữ cuối cùng trong báo cáo kiểm nghiệm trước đó viết rõ ràng, dây thanh quản bị tổn thương nghiêm trọng.
Giọng nói vốn dĩ thanh thúy uyển chuyển, hiện tại nghe rất quái dị, giống như cây đàn tốt nhất bị đứt dây, khàn đục lại không nghe ra tiếng.
Y tá đè thân thể tiểu Hoàng Oanh lại, phòng ngừa cô bé vặn vẹo lung tung làm lệch kim truyền dịch. Lại thêm người bệnh chưa từng có phản ứng quá khích thế này, lúc này y tá cũng hơi loạn.
Cố Duyên Chu kéo cửa ra nói: “Đều đi ra ngoài trước đi, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng mà chúng ta đứng ở chỗ này chỉ ảnh hưởng con bé thôi.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta đi ra ngoài trước.” Đạo diễn vỗ vỗ trán, thổn thức một tiếng, “… Hôm nay không nên tới mà, xem bộ dáng là còn chưa khôi phục tốt. Thật đáng thương, cũng không biết là ai nhẫn tâm thế, vầy cũng hạ thủ được.”
Nhiệm vụ lần này không có tiến triển gì quá lớn, hệ thống hết đường xoay xở, thường thường nhảy ra chen vào: [có phát hiện chỗ nào quái quái hay không?]
Thiệu Tư: [Từ Hoàn Dương?]
[Vừa rồi hắn biểu hiện, hừm… tôi cũng không nói ra được.]
[Từ Hoàn Dương này, quá lộ liễu.] Thiệu Tư nói, [hắn và Chu Lực, thiệt thòi là ở chỗ chỉ lăn lộn trong giới âm nhạc không có vào giới diễn nghệ, bối rối đều viết hết lên mặt, một chút cũng không biết che giấu.]
[Mỗi mình cậu mắt sắc.]
[Ngay cả tao cũng nhìn ra, thì bên phía cảnh sát không có lý do không biết, có khả năng đang phái người theo dõi hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ vụ án này rốt cuộc có chuyện gì của chúng ta?]
Hệ thống im lặng hai giây, chưa nói gì khác, chỉ là có ý ám chỉ: [các cậu phải cẩn thận.]
Trong phòng bệnh, y tá ấn nút khẩn cấp, không lâu lắm vài bác sĩ áo blouse trắng liền vội vã từ trong phòng làm việc chạy đến: “Phiền toái nhường đường một chút… vị tiên sinh này, đừng chắn ở cửa.”
Từ Hoàn Dương thu hồi ánh mắt, lui về phía sau hai bước: “Xin lỗi.”
“Người bệnh đã bị kích thích, các chỉ tiêu đều bắt đầu dao động, ” bác sĩ kiểm tra một phen, lại đi ra, tháo khẩu trang xuống tóm tắt, “Nói không chừng, có khả năng sẽ ảnh hưởng bệnh tình, còn cần tiến thêm một bước quan sát. Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho con bé, hiện tại đã an tĩnh lại, suy xét cho người bệnh, vẫn đừng cho con bé tiếp khách.”
Lời này không thể nghi ngờ là lệnh đuổi khách, vài người đứng ở cửa đều có chút mất tự nhiên. Đến thăm bệnh lại làm ra chuyện xấu, đổi thành ai cũng sẽ khổ sở: “Chúng tôi cũng lo lắng cho cô bé thôi, không suy xét nhiều như vậy, thật sự rất xin lỗi.”
Lời khách sáo Thiệu Tư luôn không thích nói nhiều, hắn giật nhẹ ống tay áo Cố Duyên Chu: “Đi thôi.”
Cố Duyên Chu nhìn hắn: “Cứ như vậy mà đi hả?”
“Hiện tại không đi, chờ một lát ra cửa bệnh viện, còn phải dừng lại theo bọn họ tham gia phỏng vấn phóng viên nửa tiếng.” Thiệu Tư cong khóe miệng, cười lạnh nói, “Thăm bệnh thôi, làm cứ như đi show vậy.”
Nếu không phải muốn hiểu biết tình trạng tiểu Hoàng Oanh thế nào, thuận tiện nhìn nhìn Từ Hoàn Dương một chút, thì hắn căn bản là sẽ không theo tổ công tác lại đây.
Lại thêm mai mốt thời gian trống đã xếp đầy hết, cũng thật sự là không rút ra được thời gian.
“Đều như vậy đó.” Cố Duyên Chu nói, “Kể một chuyện cười, trước kia anh treo dây thép té bị thương, nằm bệnh viện hai ngày.”
Thiệu Tư: “Hửm?”
Cố Duyên Chu nói: “Một đám theo tới hệt như khóc tang —— chỉ là gãy xương thôi, cũng không phải sắp chết.”
Thiệu Tư tỏ vẻ hiểu được, vỗ vỗ vai anh: “Truyền thụ cho anh một chiêu, em không dễ dàng nói với người khác đâu. Lúc bị bệnh thì nói với bên ngoài là bệnh truyền nhiễm, cam đoan không ai đến thăm anh, một người trốn xa hơn một người.”
Cố Duyên Chu: “Em thật đủ tàn nhẫn với chính mình.”
Thiệu Tư nhướn mày, thản nhiên sinh ra một loại cảm giác về sự ưu việt khó hiểu: “Còn tạm, mấy bệnh truyền nhiễm không dễ chết trên cơ bản em đều chơi rồi.”
Cố Duyên Chu ấn nút thang máy, thang máy ‘đinh’ hai tiếng, sau đó cửa mới chậm rãi khép lại: “Ừm, khen em. Cơ mà nói thật, có hơi ngốc.”
Thiệu Tư: “Cho anh một cơ hội, nuốt lại câu nói vừa rồi.”
Cố Duyên Chu: “Không biết em từng nghe qua một câu chưa, là ‘làm người không thể trái lương tâm’.”
“…”
Trên đường trở về, Thiệu Tư lái xe.
Bình thường hai người họ ai lái xe hoàn toàn quyết định bởi vận may, hai người đứng ở trước cửa xe, mở phần mềm mạng xã hội, tìm được một thứ tên là “xúc xắc”.
Thiệu Tư hoạt động các đốt ngón tay: “Em tới trước hay là anh trước?”
Cố Duyên Chu: “Tùy em, anh sao cũng được.”
Thiệu Tư vừa định nói ‘vậy em trước’, chợt nghe Cố Duyên Chu bồi thêm một câu: “Dù sao thì vận may của em cũng kém.”
“…”
Thiệu Tư vận may kém gần một tháng lúc này rốt cuộc quay được một số “sáu”.
Hắn nhét điện thoại di động về trong túi, khóe miệng thoáng vểnh lên, cười một chút với Cố Duyên Chu: “Nói thì đừng có chắc chắn quá. Thật lâu không lái, cảm giác có hơi mới lạ, anh thông cảm nhé.”
Cố Duyên Chu buộc dây an toàn: “Ngài khiêm tốn rồi, không phải được xưng là xe thần tia chớp sao.”
Thiệu Tư một cước đạp chân ga thiếu chút nữa đạp lút cán: “… Cái chó má gì, anh nghe được ở đâu.”
“Con trai anh nói, ” Cố Duyên Chu cười như không cười, “Hắn nói lúc trước em mới vừa thi được bằng lái, khoe lên trang bạn bè một phen, lấy cho chính mình một cái biệt danh mất mặt mất đến tận nhà bà ngoại.”
Thiệu Tư khẽ cắn môi: “…” Lý Quang Tông.
“Có điều hôm nay phản ứng của đứa bé kia thật sự rất khác thường, ” Cố Duyên Chu hồi âm một mail công việc, sau đó nói, “Nhìn không giống như là vô cớ đột nhiên phát bệnh.”
Ngã tư phía trước vừa lúc gặp được cái đèn đỏ, Thiệu Tư giẫm phanh, tay khoát lên vô lăng, ngón tay nhẹ nhàng theo âm nhạc gõ hai cái: “Em cũng đang nghĩ. Vì sao Từ Hoàn Dương vừa nói nói, con bé liền biến thành như vậy.”
“Từ Hoàn Dương này, rất cổ quái. Lần trước bàn chuyện với một người sản xuất, có nhắc về hắn.”
“Hửm?”
Cố Duyên Chu nói: “Hắn không hề mở concert, tất cả album chế tác đều dùng thành viên êkíp cố định của mình, hơn nữa những người đó chưa từng công khai lộ diện. Đổi cách nói khác, từ việc sáng tác đến tuyên bố ca khúc của hắn, đều là một điều bí ẩn.”
Nhất là cho tới cuối cùng, cũng không biết người sản xuất kia nói giỡn hay là nghiêm túc, nói một câu: “Nói thực ra tôi cũng hoài nghi rốt cuộc nhạc đó có phải hắn hát không, hay là hát nhép.”
Ngày kế, Thiệu Tư và Lý Quang Tông nói đến cái suy đoán hát nhép này, Lý Quang Tông thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh hắn: “Đừng nói ca thần như vậy, ca thần là một làn nước trong của giới âm nhạc đó!”
Thiệu Tư ngồi ở ghế sau, vừa thay quần áo vừa nói: “Chỗ nào trong, còn nước trong nữa.”
Lý Quang Tông gấp đến độ có chút bốc lửa: “Ca thần không thể nào hát nhép, hơn nữa hôm quay phim không phải cậu cũng nghe được sao. Còn concert là do trước kia hắn từng bị tai nạn xe cộ một lần, thiệt nhiều năm trước rồi, sự cố ngoài ý muốn. Sau đó tuy rằng bình phục, có điều vài năm nay sức khỏe không tốt lắm, mở concert cần tiêu hao rất nhiều sức lực, hắn chống đỡ không nổi.”
“Tai nạn xe cộ?”
“Đúng vậy, không thì cậu cho là vì sao hắn lại debut trễ như vậy, ” Lý Quang Tông nói, “Tai nạn xe cộ trì hoãn hai năm, sau khi debut cũng an an tĩnh tĩnh ca hát, lần này quay quảng cáo vẫn là do bên chế tác cầu xin thật lâu mới —— ê ê ê cậu làm gì vậy, cởi quần áo đàng hoàng đừng có cởi đến sexy như vậy chứ, cậu có thể mặc áo vào trước rồi mới cởi quần không?”
Thiệu Tư trần thân trên, đang cởi dây lưng, không để ý đến hắn ta, chỉ nói: “Cậu thẹn thùng cái gì.”
Lý Quang Tông: “… Sao tôi cảm thấy cậu đang nghi ngờ tính hướng của tôi nhỉ.”
Thiệu Tư: “Cậu cảm giác không sai, tôi đúng là rất nghi ngờ.”
“Đúng rồi, có phải tôi còn chưa nói với cậu không, ” Lý Quang Tông nhớ tới cái mail sáng nay nhận được, chuyển lời nói, ”ngày hôm qua thử vai, đậu rồi.”
Thiệu Tư nhất thời không kịp phản ứng, hoặc là nói hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ mình có thể đậu: “Đậu hả?”
“Có phải rất bất ngờ không?”
“… Đây là thật sự không tìm được người à? Nói thật thì tôi không quá thích hợp với nhân vật kia, ” Thiệu Tư vươn tay nói, “Thôi, thông báo đâu, tôi nhìn xem.”
Lý Quang Tông nói: “Cậu vẫn đừng nên xem, Phương đạo đó nói chuyện đặc biệt khó nghe. Đậu thì đậu đi, nhất định phải bổ thêm mấy đao, nói cái gì mà cậu còn kém rất xa, ngoại lệ cho cậu cơ hội một lần. Lần này cậu vào đoàn, hẳn là không dễ sống đâu.”
Hai vị này đều không phải người dễ chọc, Phương đạo độc miệng quen, còn Thiệu Tư thì lại là một đại gia. Hợp tác với nhau không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Không dám nghĩ.
Đau đầu.
“Cái quảng cáo quay hôm nay, cậu xem kịch bản chưa.” Lý Quang Tông đem một quyển kịch bản cuộn thành ống ném qua, “Khẳng định là cậu không xem! Không thể vì người ta là quảng cáo máy chạy bộ mà ngay cả kịch bản cũng không chịu xem chứ. Thành thành thật thật xem kịch bản đi, bên Phương đạo để tôi liên hệ, cậu khỏi quan tâm.”
Thiệu Tư vuốt xấp giấy kia cho phẳng, để ở dưới di động, vừa mở game lên vừa mặt không đổi sắc nói: “Lúc ấy tôi đã nói với cậu rồi, không muốn nhận.”
Lý Quang Tông: “…”
Thiệu Tư lại nhìn thoáng qua trang bìa: “Bảo tôi để một cái máy chạy bộ ở nhà, không bằng giết tôi.”
Lý Quang Tông oán thầm: trong nhà Cố ảnh đế có hai cái, cũng không thấy cậu tự sát.
Mà bên kia, Cố Duyên Chu mới vừa trang điểm xong, đang muốn đến trường quay, Trần Dương liền vội vội vàng vàng đẩy cửa vào: “Duyên Chu, cảnh sát Vương tìm cậu.”
Cố Duyên Chu còn chưa kịp đứng dậy, Vương đội đã khoát tay: “Không có gì, cậu ngồi đi. Lần này tôi lại đây chỉ là có mấy vấn đề muốn hỏi cậu một chút, tới đột ngột, không nói trước với cậu, quấy rầy rồi.”
“Không quấy rầy, có gì cần hỗ trợ, anh cứ việc nói.”
“Gần đây chúng tôi đang tra vụ án, hẳn cậu cũng biết một ít.” Vương đội tìm một vị trí ngồi xuống, đưa túi văn kiện trong tay qua, “Cậu xem cái này trước đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất