Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
Chương 68
“Rất bận sao.” Cố Duyên Chu nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Thiệu Tư nhét điện thoại di động về trong túi: “Không, người không liên quan.”
Tề Minh không hề biết mình bị người ta đánh vào hàng ngũ “không liên quan”, quay đầu liền đi tìm bên sản xuất, chiếm trước vị trí này.
Gã có đầy đủ tự tin (mù quáng), có thể thuyết phục Thiệu Tư nhận bộ phim này.
Lần này Thiệu Tư đi ra quay chương trình, Tề Minh tìm cho hắn hai trợ lý. Hai trợ lý đó cả ngày léo nha léo nhéo, đều là “thuyết khách” mà Tề Minh phái lại đây. Hắn ngại phiền, liền bỏ bọn họ lại xe bảo mẫu, tự mình xuống xe, chạy đi tìm Cố Duyên Chu, dựa người bên cạnh xe gõ cửa sổ hai cái: “Tổ trưởng, có thể ké xe không.”
Cố Duyên Chu kéo cửa sổ xe xuống: “Đi lên.”
An Ân vốn chỉ xáp lại đây nói giỡn: “Ai nha tổ trưởng tôi cũng muốn ké xe.” Không ngờ lại mơ mơ hồ hồ được tổ trưởng “ân chuẩn”, cũng cùng ngồi xe về khách sạn.
Lúc đến khách sạn, thời gian đã không còn sớm, mọi người nhận thẻ phòng xong liền tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Thiệu Tư tắm rửa xong liền bắt đầu rơi vào nỗi khổ lạ giường, hoàn cảnh quá xa lạ, ở trên giường nằm nửa ngày cũng ngủ không được.
Hắn nhàn rỗi không có việc gì làm lại lên weibo của Cảo Y đi dạo một vòng.
Rạng sáng hôm qua Cảo Y mới vừa đăng một weibo mới: trên đời có rất nhiều chuyện không công bằng, nhưng tôi tin tưởng, công đạo tự ở lòng người. Làm phiền mọi người vì chuyện của tôi mà quan tâm, tôi rất tốt, hy vọng mọi người cũng vậy.
Hình đính kèm là một bát cơm rau dưa, bàn gỗ văn nghệ phục cổ, đũa gác lên một cái giá nhỏ hình sen.
Cảo Y tên thật là Đới Vi, nhìn ảnh chụp là một tiểu tiên nữ tiên khí bức người, bình thường cuối tuần nghỉ ngơi liền ở nhà thắp hương xem sách, tập luyện tranh chữ, luyện đàn cổ, không hay tranh đoạt.
Trong bình luận toàn một kiểu “đau lòng sama”.
Nhưng mà vẫn có mấy fan nhịn không được lên tiếng trong phần bình luận: ban đầu tôi rất thích An Ân, kết quả, ha hả.
Fan An Ân nhịn không nổi, mắng lại: liên quan gì đến An Ân của tụi tui, đi tìm cái kẻ đạo văn kia đi, người ta quay phim truyền hình thì cũng là mua bản quyền hợp pháp, trách diễn viên làm gì?
Thiệu Tư nghĩ nghĩ, vẫn chụp lại bình luận này, gửi cho An Ân.
[Thiệu Tư]: chuyện Tề Hạ Dương đạo văn Đới Vi, tốt nhất cô vẫn nên hiểu biết một chút [hình ảnh].
An Ân hồi âm rất nhanh, đầu tiên là cô đáp lại một biểu tình kinh ngạc, sau đó cách năm phút đồng hồ lại đánh vài chữ: biết rồi, cám ơn.
[Thống Thống, tao không hiểu nhiệm vụ lần này lắm.] Thiệu Tư gõ gõ hệ thống, [muốn tao làm thế nào giờ? Tao cũng không quản được người khác, nhiều nhất là chính mình không nhận bộ phim này, nên quay thì vẫn quay, người nên xem vẫn sẽ xem.]
Hiện trạng của cái nghề này chính là như vậy, chỉ dựa vào một mình hắn, hắn không biết đến tột cùng mình có thể sinh ra bao nhiêu tác dụng.
Lần trước Âu đạo lên tiếng, đã bị người ta hất ngược đầy người nước bẩn.
[… Cậu có từng nghe qua một câu của Lỗ Tấn tiên sinh chưa?]
[…]
Hệ thống dứt khoát đọc ra: [có thể làm việc thì làm việc, có thể lên tiếng thì lên tiếng, có một phần nóng bỏng, phát một phần ánh sáng, đừng chờ ánh lửa đuốc.]
Từ nay về sau nếu không có lửa đuốc, tôi chính là ánh sáng duy nhất.
Thiệu Tư lui ra khỏi trang chủ weibo của Cảo Y, nói: [nhìn không ra mày còn rất bác học.]
Hệ thống: [quá khen quá khen.]
[Hiện giờ coi như ổn, chỉ là tuyên truyền quay phim, chờ đến lúc chiếu phim, không biết sẽ diễn biến thành cái dạng gì.] Thiệu Tư nâng cằm, nghĩ nghĩ lại nói, [truyện đạo văn lại công khai phát sóng nóng bỏng trên TV, toàn dân nhiệt liệt theo dõi.]
Đến lúc đó, dư luận lại bị đẩy về nơi nào.
Thiệu Tư suy nghĩ chốc lát, đầu có chút đau, lại vẫn không hề buồn ngủ, hắn lại thuận tay nhấn vào weibo Cố Duyên Chu nhìn một vòng.
“Hửm…” Thiệu Tư vươn ngón tay lướt hai cái, sau đó phát hiện một việc, “Cố Duyên Chu nuôi mèo à?”
Ngạc nhiên.
Hơn mười weibo gần nhất của Cố đại ảnh đế gần như đều là “nhật kí manh sủng”, nghiễm nhiên biến thành một blogger miêu nô.
[Cậu mới ngạc nhiên,] hệ thống vạch trần, [không có việc gì đi dạo weibo người ta làm chi, gần đây cậu rất không thích hợp.]
Thiệu Tư: [trượt tay, không cẩn thận nhấn vào.]
Hệ thống: […]
Hệ thống: [ba Thiệu, ba có phát hiện gần đây ba càng dối trá hay không.]
Thiệu Tư tiện tay nhấn vào mục bình luận quét nhìn hai cái, không chút để ý nói: [mày lặp lại lần nữa xem?]
Hệ thống châm chước một chút lợi và hại, có thể co có thể giãn: [không nói, hẹn gặp lại.]
Nhưng mà Thiệu Tư nhìn nhìn, càng ngày càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Ước chừng nửa tháng trước, Cố Duyên Chu đăng một cái weibo:
Cố Duyên Chu V: nuôi một bé mèo, từ hôm nay bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Trong mục bình luận, fan thảo luận đến khí thế ngất trời.
[Vi Thiên]: a a a a a Cố ảnh đế nuôi mèo hả?
[Thần quái đại gia]: không có ảnh thì nói cái trứng.
[Thiếu nữ gei đến lăn lộn]: muốn xem!!!! Muốn biến thành mèo của Cố ảnh đế!!!
Có thể là mọi người phản ánh quá nhiệt liệt, qua mấy phút đồng hồ Cố Duyên Chu lại post lên một tấm ảnh:
Cố Duyên Chu V: [hình ảnh].
… Tranh vẽ tay, hẳn là dùng APP của điện thoại di động, tùy tùy tiện tiện vẽ ra vài nét bút.
Căn cứ bức tranh siêu tả thực này, không thể phân biệt chủng loại, chỉ có thể căn cứ vào hình dạng thân thể, nhìn ra con mèo này đại khái là đang ngủ.
Bạn mạng “Ninh Thất” bình luận: người ta đều là nuôi mèo thật, anh thì lợi hại hơn… nuôi mèo toàn dựa vào tưởng tượng à?
Lúc cư dân mạng ấy bình luận phỏng chừng là nằm mơ cũng không ngờ sẽ được Cố Duyên Chu lật thẻ.
[Cố Duyên Chu] hồi âm [Ninh Thất]: rất đáng yêu, không muốn cho các bạn nhìn.
Cách vài ngày, Cố Duyên Chu lục tục đăng động thái “nuôi mèo”.
Một cái weibo gần nhất, là hai ngày trước, chỉ có một hàng chữ: nó ngủ rất được, ngủ thẳng quên ăn cơm. Muốn đánh nó.
Đầu Thiệu Tư “oanh” một phát nổ tung.
Để chứng thực, Thiệu Tư lăn qua lộn lại nhìn thời gian đăng hàng chữ kia mấy lần, sau đó lại mở bình luận.
Quả nhiên —— thật sự không phải là hắn nghĩ nhiều.
[Gấu thời gian]: đánh! Không đánh vài cái liền nhảy lên mái nhà lật ngói!
[Cố Duyên Chu] hồi âm [Gấu thời gian]: không nỡ.
[Chậu rửa mặt chim]: muốn biết con mèo mắt mọc ở trên đỉnh đầu đặc biệt ngạo kiều còn không thèm cho anh vuốt lông ấy tên là gì =A=
[Cố Duyên Chu] hồi âm [Chậu rửa mặt chim]: tổ tông của tôi.
…
Đồ lưu manh.
Thiệu Tư âm thầm mắng một câu, sau đó hắn đưa tay sờ sờ lỗ tai, vành tai quả nhiên nóng sốt.
Mà còn đang nóng lên tiếp một cách không khống chế được.
…
Ngày hôm sau quay hình tương đối thuận lợi, tổ bốn người Thiệu Tư thành “tổ cao tuổi” rốt cuộc bắt đầu hành động, mấy tổ đều nhìn chằm chằm tàng bảo đồ của tổ C, chuẩn bị thừa dịp chưa chuẩn bị đoạt lấy nó.
Nội dung kịch bản cụ thể là: thành viên ba tổ lần lượt phát hiện la bàn không nhạy, bản đồ là giả, lúc này tổ chương trình báo cho mọi người biết mấu chốt ở chỗ tấm tàng bảo đồ kia.
Mọi người bắt đầu các loại kết minh giả, gài bẫy nhau.
Cố Duyên Chu và Thiệu Tư hai người cường cường liên thủ, tổ C bị lừa đến độ cả nhóm đều trở nên ngu người.
“Tổ chúng ta thật sự có nội gián à?”
“Cố ảnh đế sẽ không gạt người nhỉ, hơn nữa hắn phân tích thật sự rất có đạo lý, trong chúng ta tuyệt đối có nội gián.”
“… Tôi cũng thấy giống thật, vừa rồi Thiệu Tư còn ngăn hắn không để hắn nói cho chúng ta biết, chính là sợ chúng ta có phòng bị.”
“Như vậy vấn đề là, đến tột cùng ai là nội gián?”
…
Thành viên tổ C rất dễ dàng sinh ra nguy cơ tín nhiệm, ngày hôm qua Thiệu Tư quan sát bọn họ đốn củi, đã cảm thấy mâu thuẫn bên trong tương đối kịch liệt, không ngờ tùy tiện châm ngòi hai cái là có thể trở mặt.
Thiệu Tư: “Tổ trưởng, chờ chút nữa anh đi qua giành, tôi giúp anh thăm dò tình thế, chúng ta tùy thời hành động.”
Cố Duyên Chu cùng hắn nấp ở sau thân cây, nghe xong lời này, không khỏi nhướn mày nói: “Muốn đứng rảnh ở bên cạnh cứ việc nói thẳng, còn thăm dò tình thế, có phải quá đề cao chính mình rồi hay không.”
Thiệu Tư ghé vào bên tai Cố Duyên Chu, kéo áo anh, dùng âm lượng mà máy thu âm không bắt được, nói: “Ai bảo tôi là tổ tông của anh chứ.”
“…”
Thiệu Tư buông tay ra, để lại một câu: “Chuyện trên weibo quay về lại tìm anh tính sổ.”
Cố Duyên Chu bắt trọng điểm cũng không sai lắm, khóe miệng anh khẽ cong: “Em xem weibo tôi à?”
Thiệu Tư mặt không đổi sắc giải thích: “Không cẩn thận nhấn vào, ai muốn xem weibo của anh —— anh đừng cười! Đã nói là trượt tay!”
“Được, tôi không cười.”
Cố Duyên Chu biết nghe lời phải, nói rằng: “Tôi chờ em tìm tôi tính sổ.”
Kỳ này vô cùng ngoài ý muốn, lại là tổ B cầm hạng nhất.
Bọn họ thật sự là đánh bậy đánh bạ, toàn bộ hành trình chỉ số thông minh không online, cuối cùng cam chịu, ngồi xổm bên bờ sông ngậm cỏ cảm khái quá khứ và tương lai: “Xong rồi, kỳ này chúng ta tuyệt đối sẽ thua. Nhớ năm đó, tôi cũng là một đời ông hoàng show tổng hợp… chơi trò chơi có lần nào thua…”
“Mấy anh trai, có khả năng chúng ta phải dừng lại ở top 12 người mạnh nhất rồi, ” Tần Thiếu Quyết phun cỏ trong miệng ra, “Có gì muốn nói với các bạn khán giả trước TV không? Tôi tới trước, đầu tiên là, vô cùng cảm ơn tổ chương trình có thể cho tôi cơ hội này, chương trình này thật sự có độc, không bao giờ muốn đến nữa, aizz, nói nhiều ngực đau.”
Nhưng một tổ ở bên bờ sông phát biểu cảm nghĩ thất bại như vậy, cuối cùng lại phát hiện một cái hộp ở dưới mông, bên dưới tảng đá.
—— Chính là cái “bảo” giấu trong tàng bảo đồ mà mọi người tranh đoạt nửa ngày.
Đối với việc này, Thiệu Tư chỉ có ba chữ muốn nói: “… Vận cứt chó.”
Thu hình kỳ hạn hai ngày một đêm đến đây toàn bộ chấm dứt, chương trình lần này chia làm ba kỳ phát sóng, lúc giải tán, Cố Duyên Chu thuận miệng hỏi: “Nghe nói một show tổng hợp khác cũng muốn tìm em à? Chính là cái show luôn để khách mời ngồi tàu lượn siêu tốc ấy, cái gì mà lật trời đó.”
Cố Duyên Chu thật sự rất không thích lên show tổng hợp, vài năm này luôn lục tục có rất nhiều chương trình tìm anh, catse càng ra càng cao. Trước đây anh không lên show còn ổn, hiện tại sau khi phá lệ một lần, người tìm tới cửa lại càng là ùn ùn không dứt.
Cơ mà những nhà sản xuất đó đương nhiên không biết, Cố ảnh đế nhận show không xem catse, toàn xem tổ tông của anh.
“High lật trời.”
Đối với mấy chương trình mà Tề Minh an bài cho hắn, Thiệu Tư thật sự là không hơi sức đâu mà rủa xả, nhưng ngẫm lại hắn và Tề Minh trở mặt có lẽ cũng là trong hai ngày này, đến lúc đó không biết sẽ huyên náo thành cái dạng gì, cho nên hắn chuyển đề tài, lại nói: “Show đó hẳn là sẽ không nhận, dù sao thì có khả năng tôi cũng sắp thất nghiệp rồi.”
Thiệu Tư nhét điện thoại di động về trong túi: “Không, người không liên quan.”
Tề Minh không hề biết mình bị người ta đánh vào hàng ngũ “không liên quan”, quay đầu liền đi tìm bên sản xuất, chiếm trước vị trí này.
Gã có đầy đủ tự tin (mù quáng), có thể thuyết phục Thiệu Tư nhận bộ phim này.
Lần này Thiệu Tư đi ra quay chương trình, Tề Minh tìm cho hắn hai trợ lý. Hai trợ lý đó cả ngày léo nha léo nhéo, đều là “thuyết khách” mà Tề Minh phái lại đây. Hắn ngại phiền, liền bỏ bọn họ lại xe bảo mẫu, tự mình xuống xe, chạy đi tìm Cố Duyên Chu, dựa người bên cạnh xe gõ cửa sổ hai cái: “Tổ trưởng, có thể ké xe không.”
Cố Duyên Chu kéo cửa sổ xe xuống: “Đi lên.”
An Ân vốn chỉ xáp lại đây nói giỡn: “Ai nha tổ trưởng tôi cũng muốn ké xe.” Không ngờ lại mơ mơ hồ hồ được tổ trưởng “ân chuẩn”, cũng cùng ngồi xe về khách sạn.
Lúc đến khách sạn, thời gian đã không còn sớm, mọi người nhận thẻ phòng xong liền tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Thiệu Tư tắm rửa xong liền bắt đầu rơi vào nỗi khổ lạ giường, hoàn cảnh quá xa lạ, ở trên giường nằm nửa ngày cũng ngủ không được.
Hắn nhàn rỗi không có việc gì làm lại lên weibo của Cảo Y đi dạo một vòng.
Rạng sáng hôm qua Cảo Y mới vừa đăng một weibo mới: trên đời có rất nhiều chuyện không công bằng, nhưng tôi tin tưởng, công đạo tự ở lòng người. Làm phiền mọi người vì chuyện của tôi mà quan tâm, tôi rất tốt, hy vọng mọi người cũng vậy.
Hình đính kèm là một bát cơm rau dưa, bàn gỗ văn nghệ phục cổ, đũa gác lên một cái giá nhỏ hình sen.
Cảo Y tên thật là Đới Vi, nhìn ảnh chụp là một tiểu tiên nữ tiên khí bức người, bình thường cuối tuần nghỉ ngơi liền ở nhà thắp hương xem sách, tập luyện tranh chữ, luyện đàn cổ, không hay tranh đoạt.
Trong bình luận toàn một kiểu “đau lòng sama”.
Nhưng mà vẫn có mấy fan nhịn không được lên tiếng trong phần bình luận: ban đầu tôi rất thích An Ân, kết quả, ha hả.
Fan An Ân nhịn không nổi, mắng lại: liên quan gì đến An Ân của tụi tui, đi tìm cái kẻ đạo văn kia đi, người ta quay phim truyền hình thì cũng là mua bản quyền hợp pháp, trách diễn viên làm gì?
Thiệu Tư nghĩ nghĩ, vẫn chụp lại bình luận này, gửi cho An Ân.
[Thiệu Tư]: chuyện Tề Hạ Dương đạo văn Đới Vi, tốt nhất cô vẫn nên hiểu biết một chút [hình ảnh].
An Ân hồi âm rất nhanh, đầu tiên là cô đáp lại một biểu tình kinh ngạc, sau đó cách năm phút đồng hồ lại đánh vài chữ: biết rồi, cám ơn.
[Thống Thống, tao không hiểu nhiệm vụ lần này lắm.] Thiệu Tư gõ gõ hệ thống, [muốn tao làm thế nào giờ? Tao cũng không quản được người khác, nhiều nhất là chính mình không nhận bộ phim này, nên quay thì vẫn quay, người nên xem vẫn sẽ xem.]
Hiện trạng của cái nghề này chính là như vậy, chỉ dựa vào một mình hắn, hắn không biết đến tột cùng mình có thể sinh ra bao nhiêu tác dụng.
Lần trước Âu đạo lên tiếng, đã bị người ta hất ngược đầy người nước bẩn.
[… Cậu có từng nghe qua một câu của Lỗ Tấn tiên sinh chưa?]
[…]
Hệ thống dứt khoát đọc ra: [có thể làm việc thì làm việc, có thể lên tiếng thì lên tiếng, có một phần nóng bỏng, phát một phần ánh sáng, đừng chờ ánh lửa đuốc.]
Từ nay về sau nếu không có lửa đuốc, tôi chính là ánh sáng duy nhất.
Thiệu Tư lui ra khỏi trang chủ weibo của Cảo Y, nói: [nhìn không ra mày còn rất bác học.]
Hệ thống: [quá khen quá khen.]
[Hiện giờ coi như ổn, chỉ là tuyên truyền quay phim, chờ đến lúc chiếu phim, không biết sẽ diễn biến thành cái dạng gì.] Thiệu Tư nâng cằm, nghĩ nghĩ lại nói, [truyện đạo văn lại công khai phát sóng nóng bỏng trên TV, toàn dân nhiệt liệt theo dõi.]
Đến lúc đó, dư luận lại bị đẩy về nơi nào.
Thiệu Tư suy nghĩ chốc lát, đầu có chút đau, lại vẫn không hề buồn ngủ, hắn lại thuận tay nhấn vào weibo Cố Duyên Chu nhìn một vòng.
“Hửm…” Thiệu Tư vươn ngón tay lướt hai cái, sau đó phát hiện một việc, “Cố Duyên Chu nuôi mèo à?”
Ngạc nhiên.
Hơn mười weibo gần nhất của Cố đại ảnh đế gần như đều là “nhật kí manh sủng”, nghiễm nhiên biến thành một blogger miêu nô.
[Cậu mới ngạc nhiên,] hệ thống vạch trần, [không có việc gì đi dạo weibo người ta làm chi, gần đây cậu rất không thích hợp.]
Thiệu Tư: [trượt tay, không cẩn thận nhấn vào.]
Hệ thống: […]
Hệ thống: [ba Thiệu, ba có phát hiện gần đây ba càng dối trá hay không.]
Thiệu Tư tiện tay nhấn vào mục bình luận quét nhìn hai cái, không chút để ý nói: [mày lặp lại lần nữa xem?]
Hệ thống châm chước một chút lợi và hại, có thể co có thể giãn: [không nói, hẹn gặp lại.]
Nhưng mà Thiệu Tư nhìn nhìn, càng ngày càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Ước chừng nửa tháng trước, Cố Duyên Chu đăng một cái weibo:
Cố Duyên Chu V: nuôi một bé mèo, từ hôm nay bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Trong mục bình luận, fan thảo luận đến khí thế ngất trời.
[Vi Thiên]: a a a a a Cố ảnh đế nuôi mèo hả?
[Thần quái đại gia]: không có ảnh thì nói cái trứng.
[Thiếu nữ gei đến lăn lộn]: muốn xem!!!! Muốn biến thành mèo của Cố ảnh đế!!!
Có thể là mọi người phản ánh quá nhiệt liệt, qua mấy phút đồng hồ Cố Duyên Chu lại post lên một tấm ảnh:
Cố Duyên Chu V: [hình ảnh].
… Tranh vẽ tay, hẳn là dùng APP của điện thoại di động, tùy tùy tiện tiện vẽ ra vài nét bút.
Căn cứ bức tranh siêu tả thực này, không thể phân biệt chủng loại, chỉ có thể căn cứ vào hình dạng thân thể, nhìn ra con mèo này đại khái là đang ngủ.
Bạn mạng “Ninh Thất” bình luận: người ta đều là nuôi mèo thật, anh thì lợi hại hơn… nuôi mèo toàn dựa vào tưởng tượng à?
Lúc cư dân mạng ấy bình luận phỏng chừng là nằm mơ cũng không ngờ sẽ được Cố Duyên Chu lật thẻ.
[Cố Duyên Chu] hồi âm [Ninh Thất]: rất đáng yêu, không muốn cho các bạn nhìn.
Cách vài ngày, Cố Duyên Chu lục tục đăng động thái “nuôi mèo”.
Một cái weibo gần nhất, là hai ngày trước, chỉ có một hàng chữ: nó ngủ rất được, ngủ thẳng quên ăn cơm. Muốn đánh nó.
Đầu Thiệu Tư “oanh” một phát nổ tung.
Để chứng thực, Thiệu Tư lăn qua lộn lại nhìn thời gian đăng hàng chữ kia mấy lần, sau đó lại mở bình luận.
Quả nhiên —— thật sự không phải là hắn nghĩ nhiều.
[Gấu thời gian]: đánh! Không đánh vài cái liền nhảy lên mái nhà lật ngói!
[Cố Duyên Chu] hồi âm [Gấu thời gian]: không nỡ.
[Chậu rửa mặt chim]: muốn biết con mèo mắt mọc ở trên đỉnh đầu đặc biệt ngạo kiều còn không thèm cho anh vuốt lông ấy tên là gì =A=
[Cố Duyên Chu] hồi âm [Chậu rửa mặt chim]: tổ tông của tôi.
…
Đồ lưu manh.
Thiệu Tư âm thầm mắng một câu, sau đó hắn đưa tay sờ sờ lỗ tai, vành tai quả nhiên nóng sốt.
Mà còn đang nóng lên tiếp một cách không khống chế được.
…
Ngày hôm sau quay hình tương đối thuận lợi, tổ bốn người Thiệu Tư thành “tổ cao tuổi” rốt cuộc bắt đầu hành động, mấy tổ đều nhìn chằm chằm tàng bảo đồ của tổ C, chuẩn bị thừa dịp chưa chuẩn bị đoạt lấy nó.
Nội dung kịch bản cụ thể là: thành viên ba tổ lần lượt phát hiện la bàn không nhạy, bản đồ là giả, lúc này tổ chương trình báo cho mọi người biết mấu chốt ở chỗ tấm tàng bảo đồ kia.
Mọi người bắt đầu các loại kết minh giả, gài bẫy nhau.
Cố Duyên Chu và Thiệu Tư hai người cường cường liên thủ, tổ C bị lừa đến độ cả nhóm đều trở nên ngu người.
“Tổ chúng ta thật sự có nội gián à?”
“Cố ảnh đế sẽ không gạt người nhỉ, hơn nữa hắn phân tích thật sự rất có đạo lý, trong chúng ta tuyệt đối có nội gián.”
“… Tôi cũng thấy giống thật, vừa rồi Thiệu Tư còn ngăn hắn không để hắn nói cho chúng ta biết, chính là sợ chúng ta có phòng bị.”
“Như vậy vấn đề là, đến tột cùng ai là nội gián?”
…
Thành viên tổ C rất dễ dàng sinh ra nguy cơ tín nhiệm, ngày hôm qua Thiệu Tư quan sát bọn họ đốn củi, đã cảm thấy mâu thuẫn bên trong tương đối kịch liệt, không ngờ tùy tiện châm ngòi hai cái là có thể trở mặt.
Thiệu Tư: “Tổ trưởng, chờ chút nữa anh đi qua giành, tôi giúp anh thăm dò tình thế, chúng ta tùy thời hành động.”
Cố Duyên Chu cùng hắn nấp ở sau thân cây, nghe xong lời này, không khỏi nhướn mày nói: “Muốn đứng rảnh ở bên cạnh cứ việc nói thẳng, còn thăm dò tình thế, có phải quá đề cao chính mình rồi hay không.”
Thiệu Tư ghé vào bên tai Cố Duyên Chu, kéo áo anh, dùng âm lượng mà máy thu âm không bắt được, nói: “Ai bảo tôi là tổ tông của anh chứ.”
“…”
Thiệu Tư buông tay ra, để lại một câu: “Chuyện trên weibo quay về lại tìm anh tính sổ.”
Cố Duyên Chu bắt trọng điểm cũng không sai lắm, khóe miệng anh khẽ cong: “Em xem weibo tôi à?”
Thiệu Tư mặt không đổi sắc giải thích: “Không cẩn thận nhấn vào, ai muốn xem weibo của anh —— anh đừng cười! Đã nói là trượt tay!”
“Được, tôi không cười.”
Cố Duyên Chu biết nghe lời phải, nói rằng: “Tôi chờ em tìm tôi tính sổ.”
Kỳ này vô cùng ngoài ý muốn, lại là tổ B cầm hạng nhất.
Bọn họ thật sự là đánh bậy đánh bạ, toàn bộ hành trình chỉ số thông minh không online, cuối cùng cam chịu, ngồi xổm bên bờ sông ngậm cỏ cảm khái quá khứ và tương lai: “Xong rồi, kỳ này chúng ta tuyệt đối sẽ thua. Nhớ năm đó, tôi cũng là một đời ông hoàng show tổng hợp… chơi trò chơi có lần nào thua…”
“Mấy anh trai, có khả năng chúng ta phải dừng lại ở top 12 người mạnh nhất rồi, ” Tần Thiếu Quyết phun cỏ trong miệng ra, “Có gì muốn nói với các bạn khán giả trước TV không? Tôi tới trước, đầu tiên là, vô cùng cảm ơn tổ chương trình có thể cho tôi cơ hội này, chương trình này thật sự có độc, không bao giờ muốn đến nữa, aizz, nói nhiều ngực đau.”
Nhưng một tổ ở bên bờ sông phát biểu cảm nghĩ thất bại như vậy, cuối cùng lại phát hiện một cái hộp ở dưới mông, bên dưới tảng đá.
—— Chính là cái “bảo” giấu trong tàng bảo đồ mà mọi người tranh đoạt nửa ngày.
Đối với việc này, Thiệu Tư chỉ có ba chữ muốn nói: “… Vận cứt chó.”
Thu hình kỳ hạn hai ngày một đêm đến đây toàn bộ chấm dứt, chương trình lần này chia làm ba kỳ phát sóng, lúc giải tán, Cố Duyên Chu thuận miệng hỏi: “Nghe nói một show tổng hợp khác cũng muốn tìm em à? Chính là cái show luôn để khách mời ngồi tàu lượn siêu tốc ấy, cái gì mà lật trời đó.”
Cố Duyên Chu thật sự rất không thích lên show tổng hợp, vài năm này luôn lục tục có rất nhiều chương trình tìm anh, catse càng ra càng cao. Trước đây anh không lên show còn ổn, hiện tại sau khi phá lệ một lần, người tìm tới cửa lại càng là ùn ùn không dứt.
Cơ mà những nhà sản xuất đó đương nhiên không biết, Cố ảnh đế nhận show không xem catse, toàn xem tổ tông của anh.
“High lật trời.”
Đối với mấy chương trình mà Tề Minh an bài cho hắn, Thiệu Tư thật sự là không hơi sức đâu mà rủa xả, nhưng ngẫm lại hắn và Tề Minh trở mặt có lẽ cũng là trong hai ngày này, đến lúc đó không biết sẽ huyên náo thành cái dạng gì, cho nên hắn chuyển đề tài, lại nói: “Show đó hẳn là sẽ không nhận, dù sao thì có khả năng tôi cũng sắp thất nghiệp rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất