Chương 5
Khiết An từ từ mở mắt, thấy bản thân đang úp mặt vào lòng ngực một chàng trai. Cô bất giác đỏ mặt, luống cuống muốn tách ra khỏi người y nhưng chân vì cú vấp ban nãy mà còn hơi đau.
Nhưng cứ duy trì tình trạng một người đứng trên xe buýt vùi đầu vào lòng người đứng ở dưới đường, thậm chí còn ôm nhau thắm thiết vô cùng thì không nên chút nào. Bởi vì tình huống ngại ngùng này lại vô tình khiến người qua đường nghĩ họ là cặp đôi đang xa nhau, luyến tiếc nhau mà ôm nhau không ngừng. Nếu bắt gặp người quen thì càng tệ hơn nữa. Khiết An gào thét trong lòng không ngừng.
"À anh ơi. Có thể th-"
"Đứng im."
Khiết An giật mình, mặc dù khó hiểu với yêu cầu của y nhưng cô vẫn nghe lời mà đứng yên. Bỗng dưng cảm giác khi xúc tua chạm vào chân Khiết An dần tan biến đi, cô bất ngờ ngước lên nhìn y.
"Chà. Có lẽ thứ này đã gây chút rắc rối nhỉ?" Y híp mắt lại mỉm cười.
"Thanh Bình đấy à?"
Bác tài xế bởi vì tiếng động nên vội vã rời khỏi chỗ, tiến tới chỗ hai người. Thấy chàng trai tên Thanh Bình liền vô cùng vui vẻ.
"Chào chú. À chú giúp cháu đỡ cô gái này được không? Hình như em ấy bị trật chân."
"À để chú để chú." Nói rồi bác tài xế từ từ đỡ Khiết An xuống ghế ngay trạm xe buýt ngồi. Cô bối rồi, gật đầu cảm tạ.
"Không sao chứ cô gái?"
"Dạ vâng..."
"Xin lỗi cô nha. Dạo gần đây chẳng biết cái xe buýt này bị ám hay gì mà cứ liên tiếp xảy ra mấy vụ sẩy chân như này."
Bác tài xế mặt đầy buồn phiền mà lắc đầu ngao ngán. Khiết An chỉ cười trừ, tay xoa mắt cá chân hơi sưng của mình. Cô hơi liếc nhìn sang Thanh Bình, y vẫn đứng trước cửa sau xe buýt, miệng lầm bầm điều gì không rõ. Sau đó một tiếng rên rỉ kéo dài lại vang lên, Khiết An rùng mình vì cô biết tiếng đó từ thứ gì phát ra. Cô sợ hãi nhìn Thanh Bình, y vẫn bình tĩnh, đứng đó như chờ đợi "chúng".
"Chúng" ngay lập tức vồ ra, những cái xúc tua nhanh như cắt nhắm vào cổ Thanh Bình như muốn bóp ngạt y. Nhưng chỉ sau một cái búng tay, những xúc tua đó lập tức tan rã, lan ra cả cơ thể nhầy nhụa của "chúng". "Chúng" biến mất trong tiếng la hét, rên rỉ đầy đau đớn.
Khiết An ngây người khi chứng kiến khoảnh khắc chỉ vài giây ngắn ngủi đó. Cảm giác cô đã từng thấy điều này ở đâu, cách chúng biến mất đầy quen thuộc. Giống như hệt lần đầu tiên khi Khiết An thấy cha mình trừ tà. Chỉ là người này, làm một cách vừa nhẹ nhàng vừa tàn nhẫn vô cùng. Nhưng quả thật là...
"Rất đẹp..."
"Cô gái vừa nói gì à?" Bác tài xế nghiêng đầu nhìn Khiết An. Nhận thấy bản thân vừa nói lên suy nghĩ của mình, Khiết An liền xấu hổ mà cúi mặt.
"À cô khen Thanh Bình đẹp đấy à? Vợ chú lẫn mấy bà hàng xóm cũng hay khen cậu ta lắm haha."
"Cháu không có ý như thế mà..."
"Ngại làm gì? Cậu ta chưa có vợ con, người yêu gì đâu. Muốn làm quen thì cứ tiến tới ha."
"Ý cháu không phải vậy thật mà..."
Khiết An bị bác tài xế chọc ghẹo mãi mà vô cùng xấu hổ, cúi xuống giấu đi gương mặt đỏ ửng của mình. Cô đã không để ý Thanh Bình đến gần và chạm nhẹ lên vai bác tài xế.
"Hình như chú còn công việc mà đúng chứ?"
"À đúng rồi." Bác tài xế vội vàng leo lên xe lại. Trước khi rời đi còn mở cửa trước nói ra.
"Cảm ơn cháu nhá. Người chú bỗng dưng thấy khỏe hơn rồi này."
"Không có gì đâu. Chú bớt uống rượu lại thì sẽ còn đỡ hơn đấy."
"Biết rồi hahaha."
Sau đó chiếc xe rời đi. Khiết An vẫn còn chưa hết xấu hổ. Hiện tại chỉ còn cô với Thanh Bình còn ở đây, cảnh tượng xấu hổ vừa nãy lại vô tình hiện ra khiến Khiết An không dám ngẩng đầu.
"Em là Khiết An nhỉ?"
Nghe thấy Thanh Bình gọi tên mình, Khiết An bất ngờ mà ngẩng lên.
"Sao anh lại biết tên em..."
"Mỹ Lệ giới thiệu khách quý ấy mà."
Thanh Bình mỉm cười, rồi anh quỳ một chân xuống, tay xoa bóp lấy cái chân bị trật của Khiết An. Cô bất ngờ, muốn đá y, nhưng cảm giác mắt cá chân được xoa dịu khiến Khiết An vô cùng bất ngờ.
"Rồi đó. Chân em ổn rồi chứ?"
Thanh Bình đứng dậy phủi đầu gối, tay chìa ra để Khiết nắm lấy mà đứng dậy.
"Em... cảm ơn..."
Khiết An di chuyển chân mình một chút, không còn đọng lại cảm giác đau nữa. Cô bối rối nhìn Thanh Bình.
"Em đang bối rối à?" Thanh Bình bật cười. "Đừng lo, chỉ là cách xoa bóp giúp chân không đau thôi."
"Dạ vâng em cảm ơn..."
"Anh là..."
"Thanh Bình."
Thanh Bình mỉm cười, rồi nói tiếp.
"Một thầy trừ tà nhưng..."
"Nhưng...?" Khiết An nghiêng đầu.
"Anh là người khiếm thị ấy mà."
"...hả?"
Nhưng cứ duy trì tình trạng một người đứng trên xe buýt vùi đầu vào lòng người đứng ở dưới đường, thậm chí còn ôm nhau thắm thiết vô cùng thì không nên chút nào. Bởi vì tình huống ngại ngùng này lại vô tình khiến người qua đường nghĩ họ là cặp đôi đang xa nhau, luyến tiếc nhau mà ôm nhau không ngừng. Nếu bắt gặp người quen thì càng tệ hơn nữa. Khiết An gào thét trong lòng không ngừng.
"À anh ơi. Có thể th-"
"Đứng im."
Khiết An giật mình, mặc dù khó hiểu với yêu cầu của y nhưng cô vẫn nghe lời mà đứng yên. Bỗng dưng cảm giác khi xúc tua chạm vào chân Khiết An dần tan biến đi, cô bất ngờ ngước lên nhìn y.
"Chà. Có lẽ thứ này đã gây chút rắc rối nhỉ?" Y híp mắt lại mỉm cười.
"Thanh Bình đấy à?"
Bác tài xế bởi vì tiếng động nên vội vã rời khỏi chỗ, tiến tới chỗ hai người. Thấy chàng trai tên Thanh Bình liền vô cùng vui vẻ.
"Chào chú. À chú giúp cháu đỡ cô gái này được không? Hình như em ấy bị trật chân."
"À để chú để chú." Nói rồi bác tài xế từ từ đỡ Khiết An xuống ghế ngay trạm xe buýt ngồi. Cô bối rồi, gật đầu cảm tạ.
"Không sao chứ cô gái?"
"Dạ vâng..."
"Xin lỗi cô nha. Dạo gần đây chẳng biết cái xe buýt này bị ám hay gì mà cứ liên tiếp xảy ra mấy vụ sẩy chân như này."
Bác tài xế mặt đầy buồn phiền mà lắc đầu ngao ngán. Khiết An chỉ cười trừ, tay xoa mắt cá chân hơi sưng của mình. Cô hơi liếc nhìn sang Thanh Bình, y vẫn đứng trước cửa sau xe buýt, miệng lầm bầm điều gì không rõ. Sau đó một tiếng rên rỉ kéo dài lại vang lên, Khiết An rùng mình vì cô biết tiếng đó từ thứ gì phát ra. Cô sợ hãi nhìn Thanh Bình, y vẫn bình tĩnh, đứng đó như chờ đợi "chúng".
"Chúng" ngay lập tức vồ ra, những cái xúc tua nhanh như cắt nhắm vào cổ Thanh Bình như muốn bóp ngạt y. Nhưng chỉ sau một cái búng tay, những xúc tua đó lập tức tan rã, lan ra cả cơ thể nhầy nhụa của "chúng". "Chúng" biến mất trong tiếng la hét, rên rỉ đầy đau đớn.
Khiết An ngây người khi chứng kiến khoảnh khắc chỉ vài giây ngắn ngủi đó. Cảm giác cô đã từng thấy điều này ở đâu, cách chúng biến mất đầy quen thuộc. Giống như hệt lần đầu tiên khi Khiết An thấy cha mình trừ tà. Chỉ là người này, làm một cách vừa nhẹ nhàng vừa tàn nhẫn vô cùng. Nhưng quả thật là...
"Rất đẹp..."
"Cô gái vừa nói gì à?" Bác tài xế nghiêng đầu nhìn Khiết An. Nhận thấy bản thân vừa nói lên suy nghĩ của mình, Khiết An liền xấu hổ mà cúi mặt.
"À cô khen Thanh Bình đẹp đấy à? Vợ chú lẫn mấy bà hàng xóm cũng hay khen cậu ta lắm haha."
"Cháu không có ý như thế mà..."
"Ngại làm gì? Cậu ta chưa có vợ con, người yêu gì đâu. Muốn làm quen thì cứ tiến tới ha."
"Ý cháu không phải vậy thật mà..."
Khiết An bị bác tài xế chọc ghẹo mãi mà vô cùng xấu hổ, cúi xuống giấu đi gương mặt đỏ ửng của mình. Cô đã không để ý Thanh Bình đến gần và chạm nhẹ lên vai bác tài xế.
"Hình như chú còn công việc mà đúng chứ?"
"À đúng rồi." Bác tài xế vội vàng leo lên xe lại. Trước khi rời đi còn mở cửa trước nói ra.
"Cảm ơn cháu nhá. Người chú bỗng dưng thấy khỏe hơn rồi này."
"Không có gì đâu. Chú bớt uống rượu lại thì sẽ còn đỡ hơn đấy."
"Biết rồi hahaha."
Sau đó chiếc xe rời đi. Khiết An vẫn còn chưa hết xấu hổ. Hiện tại chỉ còn cô với Thanh Bình còn ở đây, cảnh tượng xấu hổ vừa nãy lại vô tình hiện ra khiến Khiết An không dám ngẩng đầu.
"Em là Khiết An nhỉ?"
Nghe thấy Thanh Bình gọi tên mình, Khiết An bất ngờ mà ngẩng lên.
"Sao anh lại biết tên em..."
"Mỹ Lệ giới thiệu khách quý ấy mà."
Thanh Bình mỉm cười, rồi anh quỳ một chân xuống, tay xoa bóp lấy cái chân bị trật của Khiết An. Cô bất ngờ, muốn đá y, nhưng cảm giác mắt cá chân được xoa dịu khiến Khiết An vô cùng bất ngờ.
"Rồi đó. Chân em ổn rồi chứ?"
Thanh Bình đứng dậy phủi đầu gối, tay chìa ra để Khiết nắm lấy mà đứng dậy.
"Em... cảm ơn..."
Khiết An di chuyển chân mình một chút, không còn đọng lại cảm giác đau nữa. Cô bối rối nhìn Thanh Bình.
"Em đang bối rối à?" Thanh Bình bật cười. "Đừng lo, chỉ là cách xoa bóp giúp chân không đau thôi."
"Dạ vâng em cảm ơn..."
"Anh là..."
"Thanh Bình."
Thanh Bình mỉm cười, rồi nói tiếp.
"Một thầy trừ tà nhưng..."
"Nhưng...?" Khiết An nghiêng đầu.
"Anh là người khiếm thị ấy mà."
"...hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất