Chương 8
Tình cảnh hiện tại Khiết An không tài nào xử lý được, trước mặt cô là một người đàn ông to lớn. Mặt hắn dữ tợn, nghiến răng ken két mà lia mắt nhìn xung quanh tìm kiếm. Sau đấy hắn dừng mắt ngay Khiết An, âm thầm quan sát.
Khiết An như con chuột nhỏ đứng trước miệng cọp, không ngừng run lẩy bẩy. Âm thầm cầu nguyện người này không ăn thịt mình.
"Chậc."
Người đàn ông chậc lưỡi một cái, Khiết An lập tức giật mình mà lùi lại một bước nhỏ, đủ để người đàn ông không để ý. Hắn vuốt mặt, xoa trán, rồi lại gầm gừ, cuối cùng lại thở dài mà nhìn Khiết An.
"Vào đi. Khách của-..."
"Vâng!!!!"
Người đàn ông chưa nói hết câu, Khiết An đã vội gật đầu lia lịa. Hắn ngây người một chút, nhưng rồi cũng bỏ qua chuyện đó, xoay người bước vào nhà.
Khiết An nhìn bóng lưng người đàn ông, cả người ngây ngốc, trong đầu suy nghĩ liệu có nên bước vào không. Lỡ cô bước vào thì bị đánh thì sao...?
Cô vội lắc đầu phủ nhận suy nghĩ tiêu cực của mình. Nếu là người ở trong nhà Thanh Bình thì chắc hẳn là người quen, mà người quen của Thanh Bình là người tốt. Dù mặt trông khá dữ tợn nhưng...chắc người tốt mà nhỉ?
Khiết An không ngừng trấn an bản thân bằng suy nghĩ tích cực, thế nhưng chân cô run rẩy đến mức chứng tỏ rằng cô sợ chết đi được.
Phải vài phút sau, khi người đàn ông ló mặt ra nhìn Khiết An thì cô mới dám bước vào.
Bước vào trong là dãy hành lang dài, bên trái là căn phòng đã mở cửa sẵn. Cô đóng nhẹ cửa chính, cởi giày dép rồi mới từ từ bước vào.
Nhìn cách trang trí thì có vẻ đây là phòng khách, giữa căn phòng là bộ bàn ghế trong có vẻ mắc tiền, bên kia tường là một cánh cửa kính nhìn ra sân, còn có cả tủ sách cao đầy sách. Người đàn ông đã ngồi ở đó chờ đợi, hắn vừa hút một điếu thuốc vừa nhìn ra ngoài sân.
Khi nghe thấy Khiết An đã bước vào, hắn liền dập đi điếu thuốc. Gương mặt dữ tợn ban nãy đã hiền hòa hơn một chút, hắn mỉm cười mời Khiết An ngồi xuống. Cô cũng ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế, tay vẫn níu váy mình đầy căng thẳng.
"Xin lỗi vì ban nãy đã dọa sợ em."
Người đàn ông đẩy ra trước mặt Khiết An một tách trà, mùi thơm của thảo mộc nhanh chóng thu hút Khiết An. Cô cúi đầu thì thầm lời cảm ơn rồi nhận lấy tách trà.
Nhâm nhi tách trà trong miệng, Khiết An chợt thấy bụng mình ấm áp, như được xoa dịu cái bụng trống rỗng của cô. Từ sáng tới gì cô đã chẳng ăn gì vì bụng mình đau, mà hiện tại cũng đã giảm bớt được một chút rồi.
Uống thêm một chút nữa thì cảm giác thèm ăn bỗng dưng quay trở lại dù mấy ngày nay cô lại ngán ăn đến mức nào, khiến bụng Khiết An chợt kêu ọt ọt.
Cô cúi đầu xấu hổ ôm lấy bụng mình, không ngừng giải thích.
"Là vì sáng em không ăn gì..."
"Vậy sao?"
Người đàn ông có vẻ đang cố nhịn cười, nhưng sau đó hắn liền đứng dậy đi vào bếp.
"Bụng đau thì ăn cháo nhé?"
"Anh không cần phải..."
"Cần mà." Hắn cười. "Dù gì Mỹ Lệ cũng đã nhờ đối đãi tốt với em."
"Anh quen cô Mỹ Lệ ạ..."
"Ừ."
Khiết An nghe câu trả lời của hắn cũng nhẹ lòng đi. Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Ban nãy cô còn nghĩ xấu về người ta như thế, quả thật là sai trầm trọng khi như thế với người tốt mà.
"Dạ cho em hỏi anh là..."
"Hửm. À, anh là Triết Vĩ."
Triết Vĩ đặt cháo vừa nấu xuống cho Khiết An. "Là cháo thảo mộc. Rất ổn cho bụng của em đấy."
"Em cảm ơn."
Khiết An nhận lấy, mùi cháo thơm phức nhanh chóng dụ dỗ cô xơi nó. Khiết An cũng không chần chừ, múc một muỗng nếm thử. Vị cháo thảo mộc lan ra trong miệng, bụng cũng được thỏa mãn mà không kêu nữa. Khiết An cứ thế nhanh chóng ăn xong bát cháo, nhưng lúc ăn xong lại có chút tiếc nuối muốn ăn thêm.
Triết Vĩ như nhìn ra được vẻ tiếc nuối trong mắt cô, hắn bật cười.
"Muốn ăn thêm không?"
"Dạ nếu được ạ..."
Dùng bữa xong thì Khiết An cũng đã thỏa mãn xoa bụng của mình. Ngày cuối cùng cô được ăn ngon như thế này cũng không còn nhớ nữa, chỉ biết rằng có vẻ bệnh chán ăn của cô đã ổn hơn phần nào rồi.
Khiết An nhìn sang Triết Vĩ đang ngồi lướt điện thoại, mặt hắn có chút căng thẳng. Sau khi dừng lại một chút, hắn nhíu mày lộ vẻ không vui. Không biết là vừa lướt trúng thấy cái gì mà lại không vui đến thế.
Chần chừ mãi, Khiết An mới chịu lên tiếng.
"Anh là bạn của Thanh Bình ạ..."
"Tên đó nói anh là bạn hắn?"
Khiết An bối rối trước câu hỏi, cô ngập ngừng nói lại lời kể của Thanh Bình trước đó. Triết Vĩ im lặng một hồi rồi mới gật đầu nói tiếp.
"Có thể nói là vậy."
Thái độ Triết Vĩ có vẻ bình thường nhưng Khiết An nghĩ cô không nên hỏi thêm nữa. Cô im lặng uống trà tiếp, trong đầu suy nghĩ không biết khi nào Thanh Bình xuất hiện để cứu lấy tình huống ngại ngùng này. Cơ mà, nếu Thanh Bình trốn đi như thế thì không phải y xuất hiện thì càng tệ sao... Vì tệ lắm nên mới phải trốn đi...
Khiết An không muốn nghĩ nữa lại tiếp tục uống trà. Triết Vĩ nhìn cô một hồi, không biết suy nghĩ điều gì rồi lại đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Khiết An như con chuột nhỏ đứng trước miệng cọp, không ngừng run lẩy bẩy. Âm thầm cầu nguyện người này không ăn thịt mình.
"Chậc."
Người đàn ông chậc lưỡi một cái, Khiết An lập tức giật mình mà lùi lại một bước nhỏ, đủ để người đàn ông không để ý. Hắn vuốt mặt, xoa trán, rồi lại gầm gừ, cuối cùng lại thở dài mà nhìn Khiết An.
"Vào đi. Khách của-..."
"Vâng!!!!"
Người đàn ông chưa nói hết câu, Khiết An đã vội gật đầu lia lịa. Hắn ngây người một chút, nhưng rồi cũng bỏ qua chuyện đó, xoay người bước vào nhà.
Khiết An nhìn bóng lưng người đàn ông, cả người ngây ngốc, trong đầu suy nghĩ liệu có nên bước vào không. Lỡ cô bước vào thì bị đánh thì sao...?
Cô vội lắc đầu phủ nhận suy nghĩ tiêu cực của mình. Nếu là người ở trong nhà Thanh Bình thì chắc hẳn là người quen, mà người quen của Thanh Bình là người tốt. Dù mặt trông khá dữ tợn nhưng...chắc người tốt mà nhỉ?
Khiết An không ngừng trấn an bản thân bằng suy nghĩ tích cực, thế nhưng chân cô run rẩy đến mức chứng tỏ rằng cô sợ chết đi được.
Phải vài phút sau, khi người đàn ông ló mặt ra nhìn Khiết An thì cô mới dám bước vào.
Bước vào trong là dãy hành lang dài, bên trái là căn phòng đã mở cửa sẵn. Cô đóng nhẹ cửa chính, cởi giày dép rồi mới từ từ bước vào.
Nhìn cách trang trí thì có vẻ đây là phòng khách, giữa căn phòng là bộ bàn ghế trong có vẻ mắc tiền, bên kia tường là một cánh cửa kính nhìn ra sân, còn có cả tủ sách cao đầy sách. Người đàn ông đã ngồi ở đó chờ đợi, hắn vừa hút một điếu thuốc vừa nhìn ra ngoài sân.
Khi nghe thấy Khiết An đã bước vào, hắn liền dập đi điếu thuốc. Gương mặt dữ tợn ban nãy đã hiền hòa hơn một chút, hắn mỉm cười mời Khiết An ngồi xuống. Cô cũng ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế, tay vẫn níu váy mình đầy căng thẳng.
"Xin lỗi vì ban nãy đã dọa sợ em."
Người đàn ông đẩy ra trước mặt Khiết An một tách trà, mùi thơm của thảo mộc nhanh chóng thu hút Khiết An. Cô cúi đầu thì thầm lời cảm ơn rồi nhận lấy tách trà.
Nhâm nhi tách trà trong miệng, Khiết An chợt thấy bụng mình ấm áp, như được xoa dịu cái bụng trống rỗng của cô. Từ sáng tới gì cô đã chẳng ăn gì vì bụng mình đau, mà hiện tại cũng đã giảm bớt được một chút rồi.
Uống thêm một chút nữa thì cảm giác thèm ăn bỗng dưng quay trở lại dù mấy ngày nay cô lại ngán ăn đến mức nào, khiến bụng Khiết An chợt kêu ọt ọt.
Cô cúi đầu xấu hổ ôm lấy bụng mình, không ngừng giải thích.
"Là vì sáng em không ăn gì..."
"Vậy sao?"
Người đàn ông có vẻ đang cố nhịn cười, nhưng sau đó hắn liền đứng dậy đi vào bếp.
"Bụng đau thì ăn cháo nhé?"
"Anh không cần phải..."
"Cần mà." Hắn cười. "Dù gì Mỹ Lệ cũng đã nhờ đối đãi tốt với em."
"Anh quen cô Mỹ Lệ ạ..."
"Ừ."
Khiết An nghe câu trả lời của hắn cũng nhẹ lòng đi. Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Ban nãy cô còn nghĩ xấu về người ta như thế, quả thật là sai trầm trọng khi như thế với người tốt mà.
"Dạ cho em hỏi anh là..."
"Hửm. À, anh là Triết Vĩ."
Triết Vĩ đặt cháo vừa nấu xuống cho Khiết An. "Là cháo thảo mộc. Rất ổn cho bụng của em đấy."
"Em cảm ơn."
Khiết An nhận lấy, mùi cháo thơm phức nhanh chóng dụ dỗ cô xơi nó. Khiết An cũng không chần chừ, múc một muỗng nếm thử. Vị cháo thảo mộc lan ra trong miệng, bụng cũng được thỏa mãn mà không kêu nữa. Khiết An cứ thế nhanh chóng ăn xong bát cháo, nhưng lúc ăn xong lại có chút tiếc nuối muốn ăn thêm.
Triết Vĩ như nhìn ra được vẻ tiếc nuối trong mắt cô, hắn bật cười.
"Muốn ăn thêm không?"
"Dạ nếu được ạ..."
Dùng bữa xong thì Khiết An cũng đã thỏa mãn xoa bụng của mình. Ngày cuối cùng cô được ăn ngon như thế này cũng không còn nhớ nữa, chỉ biết rằng có vẻ bệnh chán ăn của cô đã ổn hơn phần nào rồi.
Khiết An nhìn sang Triết Vĩ đang ngồi lướt điện thoại, mặt hắn có chút căng thẳng. Sau khi dừng lại một chút, hắn nhíu mày lộ vẻ không vui. Không biết là vừa lướt trúng thấy cái gì mà lại không vui đến thế.
Chần chừ mãi, Khiết An mới chịu lên tiếng.
"Anh là bạn của Thanh Bình ạ..."
"Tên đó nói anh là bạn hắn?"
Khiết An bối rối trước câu hỏi, cô ngập ngừng nói lại lời kể của Thanh Bình trước đó. Triết Vĩ im lặng một hồi rồi mới gật đầu nói tiếp.
"Có thể nói là vậy."
Thái độ Triết Vĩ có vẻ bình thường nhưng Khiết An nghĩ cô không nên hỏi thêm nữa. Cô im lặng uống trà tiếp, trong đầu suy nghĩ không biết khi nào Thanh Bình xuất hiện để cứu lấy tình huống ngại ngùng này. Cơ mà, nếu Thanh Bình trốn đi như thế thì không phải y xuất hiện thì càng tệ sao... Vì tệ lắm nên mới phải trốn đi...
Khiết An không muốn nghĩ nữa lại tiếp tục uống trà. Triết Vĩ nhìn cô một hồi, không biết suy nghĩ điều gì rồi lại đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất