Chương 101
Tài lầm lũi bước đi trong bóng tối mênh mông.
Bóng tối là đặc điểm lớn nhất của Vùng đất Tự Do. Liên Minh không khuyến khích các hoạt động vui chơi giải trí, sản xuất kinh doanh. Nguồn cấp điện vừa ít lại vừa không ổn định. Giá điện rất đắt, đã thế còn thường xuyên bị cắt mà không báo trước.
Đối với các gia đình nhỏ, ánh sáng đèn điện đôi khi không phải là niềm hạnh phúc mà là tín hiệu thu hút những kẻ sát nhân và cướp bóc.
Cùng vì thế mà ở Vùng đất Tự Do, khi đêm đến, ánh đèn điện chỉ thấy lác đác ở vài nơi là các khu biệt thư cao cấp được canh phòng cẩn mật hoặc địa điểm ăn chơi của những kẻ quyền thế. Những người khác sẽ phải sống trong bóng tối và chết trong bóng tối. Cái chết của họ sẽ mời gọi đủ thứ sinh vật gặm nhấm và cả những con chó đói lởn vởn ở khắp nơi.
Về tới gần nhà thì những người bảo vệ băng Con Lợn Nái Sề phát hiện ra Tài.
Hắn yêu cầu họ giữ yên lặng.
Tài nhẹ nhàng mở cửa căn nhà của mình và tìm Emily Hà.
Hắn thấy cô đang đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, dường như đang đợi hắn về. Cô đứng như thế một lúc rất lâu, không khóc, không đi đi lại lại, mà chỉ nhìn qua cửa sổ, tâm trạng rối bời được giữ lại bên trong, kiên cường như một cái cây trước giông bão.
Cô luôn như vậy. Vùng đất Tự Do đã rèn cô trở nên như vậy. Cô biết rằng mình không nên gây ra tiếng động, cũng không nên cho người khác thấy mình đang yếu đuối. Những người mất bình tĩnh là con mồi của kẻ khác. Sự rình rập đến từ mọi nơi, mọi hướng, mọi lúc. Ngày mà cô không thể làm chủ nổi bản thân sẽ là ngày, và sẽ chỉ có thể là ngày mà cô đã mất đi mọi thứ quý giá trên đời.
Tài ho khẽ một tiếng rồi bước vào. Emily Hà vội quay người lại, hơi mỉm cười khi thấy hắn về, khuôn mặt mệt mỏi sáng bừng lên rạng rỡ.
- Em đã rất lo lắng cho anh.
Hai người ôm nhau thật chặt. Tài vuốt tóc cô, cảm nhận mùi thơm trên cơ thể cô.
- Anh biết.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Có một chút rắc rối với Thần Thoại và Liên Minh, nhưng anh giải quyết được.
Tài không kể chi tiết cho Emily Hà nghe. Hắn không muốn làm cho cô căng thẳng thêm. Có những việc hắn phải tự xử lý.
- Để em nấu gì đó cho anh ăn.
- Không cần đâu. Anh không đói. Chỉ cần đi tắm một chút là được. À, anh nhận được thư của Trung. Anh muốn em xem hộ anh bức thư này. Nó có chút kỳ lạ.
Tài lấy ra bức thư của Trung rồi đưa cho Emily Hà.
Cô cầm lên, xem đi xem lại.
- Đó không phải là chữ của Trung.
- Nó biết viết chứ?
- Tất nhiên là có, anh vẫn dạy nó hàng ngày. Thằng bé còn nhỏ nhưng chữ viết đã cứng cáp và đẹp mắt chứ không phải như thế này. Các chữ trong bức thư này đều ngả nghiêng, cứ như nó mệt quá, không cầm nổi cây bút.
- Có thể, có thể là như vậy.
Emily Hà nói với vẻ không chắc chắn.
- Nhưng những câu chuyện này là chuyện mà chỉ có hai anh em anh biết.
- Ừ, điều đó khiến anh phân vân. Anh vẫn tin rằng bức thư này đúng là do Trung viết. Hoặc giả, nó đã kể cho ai đó nghe chuyện này, và người đó đã làm một bức thư giả mạo.
- Cũng có thể, chúng ta không có cách nào biết chắc.
Tài cầm lấy bức thư, cất vào trong tủ, khóa lại, tựa như cất đi một thứ gì đó cực kỳ quý giá với hắn.
Bức thư này mang theo tất cả hy vọng trong cuộc đời hắn. Tuy mong manh, tuy có khả năng là đồ giả, nhưng đó là nguồn sáng để hắn tiếp tục phấn đấu.
Hắn lấy khăn tắm và quần áo mới. Hắn nhận ra thái độ của Emily Hà có chút khác thường, dường như cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nếu cô muốn nói, thì cô sẽ nói cho hắn nghe.
Tài vào trong phòng tắm, đóng cửa lại, nhưng cánh cửa chưa được đóng hẳn. Qua khe hở, hắn nhận thấy Emily đi lấy một cây bút và một tờ giấy. Cô đặt nó lên bàn, suy nghĩ một lúc lâu.
Cuối cùng, cô đặt tờ giấy xuống sàn nhà, dùng ngón chân quặp lấy cái bút và bắt đầu viết.
Những dòng chữ nguệch ngoạc, run rẩy, không thể đọc được. Còn chưa viết được hết một dòng mà Emily Hà đã toát mồ hôi.
Tài âm thầm nhìn cảnh tượng đó một lúc rồi đóng chặt cửa lại. Hắn xả nước và bắt đầu tắm.
Hắn cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo.
Hắn tắm lâu quá, hết nước nóng chuyển sang nước lạnh, nhưng hắn vẫn tiếp tục tắm, hai mắt đỏ rực lên, đầu như muốn vỡ ra.
Nhưng rồi hắn cũng tắt nước đi và bước ra khỏi phòng tắm với vẻ bình thản.
- Ngủ thôi, cần phải giữ gìn sức khỏe.
Emily Hà nhìn hắn, không nói gì.
Kể từ ngày hôm đó, hai người không bao giờ đề cập đến bức thư một lần nữa.
Bóng tối là đặc điểm lớn nhất của Vùng đất Tự Do. Liên Minh không khuyến khích các hoạt động vui chơi giải trí, sản xuất kinh doanh. Nguồn cấp điện vừa ít lại vừa không ổn định. Giá điện rất đắt, đã thế còn thường xuyên bị cắt mà không báo trước.
Đối với các gia đình nhỏ, ánh sáng đèn điện đôi khi không phải là niềm hạnh phúc mà là tín hiệu thu hút những kẻ sát nhân và cướp bóc.
Cùng vì thế mà ở Vùng đất Tự Do, khi đêm đến, ánh đèn điện chỉ thấy lác đác ở vài nơi là các khu biệt thư cao cấp được canh phòng cẩn mật hoặc địa điểm ăn chơi của những kẻ quyền thế. Những người khác sẽ phải sống trong bóng tối và chết trong bóng tối. Cái chết của họ sẽ mời gọi đủ thứ sinh vật gặm nhấm và cả những con chó đói lởn vởn ở khắp nơi.
Về tới gần nhà thì những người bảo vệ băng Con Lợn Nái Sề phát hiện ra Tài.
Hắn yêu cầu họ giữ yên lặng.
Tài nhẹ nhàng mở cửa căn nhà của mình và tìm Emily Hà.
Hắn thấy cô đang đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, dường như đang đợi hắn về. Cô đứng như thế một lúc rất lâu, không khóc, không đi đi lại lại, mà chỉ nhìn qua cửa sổ, tâm trạng rối bời được giữ lại bên trong, kiên cường như một cái cây trước giông bão.
Cô luôn như vậy. Vùng đất Tự Do đã rèn cô trở nên như vậy. Cô biết rằng mình không nên gây ra tiếng động, cũng không nên cho người khác thấy mình đang yếu đuối. Những người mất bình tĩnh là con mồi của kẻ khác. Sự rình rập đến từ mọi nơi, mọi hướng, mọi lúc. Ngày mà cô không thể làm chủ nổi bản thân sẽ là ngày, và sẽ chỉ có thể là ngày mà cô đã mất đi mọi thứ quý giá trên đời.
Tài ho khẽ một tiếng rồi bước vào. Emily Hà vội quay người lại, hơi mỉm cười khi thấy hắn về, khuôn mặt mệt mỏi sáng bừng lên rạng rỡ.
- Em đã rất lo lắng cho anh.
Hai người ôm nhau thật chặt. Tài vuốt tóc cô, cảm nhận mùi thơm trên cơ thể cô.
- Anh biết.
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Có một chút rắc rối với Thần Thoại và Liên Minh, nhưng anh giải quyết được.
Tài không kể chi tiết cho Emily Hà nghe. Hắn không muốn làm cho cô căng thẳng thêm. Có những việc hắn phải tự xử lý.
- Để em nấu gì đó cho anh ăn.
- Không cần đâu. Anh không đói. Chỉ cần đi tắm một chút là được. À, anh nhận được thư của Trung. Anh muốn em xem hộ anh bức thư này. Nó có chút kỳ lạ.
Tài lấy ra bức thư của Trung rồi đưa cho Emily Hà.
Cô cầm lên, xem đi xem lại.
- Đó không phải là chữ của Trung.
- Nó biết viết chứ?
- Tất nhiên là có, anh vẫn dạy nó hàng ngày. Thằng bé còn nhỏ nhưng chữ viết đã cứng cáp và đẹp mắt chứ không phải như thế này. Các chữ trong bức thư này đều ngả nghiêng, cứ như nó mệt quá, không cầm nổi cây bút.
- Có thể, có thể là như vậy.
Emily Hà nói với vẻ không chắc chắn.
- Nhưng những câu chuyện này là chuyện mà chỉ có hai anh em anh biết.
- Ừ, điều đó khiến anh phân vân. Anh vẫn tin rằng bức thư này đúng là do Trung viết. Hoặc giả, nó đã kể cho ai đó nghe chuyện này, và người đó đã làm một bức thư giả mạo.
- Cũng có thể, chúng ta không có cách nào biết chắc.
Tài cầm lấy bức thư, cất vào trong tủ, khóa lại, tựa như cất đi một thứ gì đó cực kỳ quý giá với hắn.
Bức thư này mang theo tất cả hy vọng trong cuộc đời hắn. Tuy mong manh, tuy có khả năng là đồ giả, nhưng đó là nguồn sáng để hắn tiếp tục phấn đấu.
Hắn lấy khăn tắm và quần áo mới. Hắn nhận ra thái độ của Emily Hà có chút khác thường, dường như cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nếu cô muốn nói, thì cô sẽ nói cho hắn nghe.
Tài vào trong phòng tắm, đóng cửa lại, nhưng cánh cửa chưa được đóng hẳn. Qua khe hở, hắn nhận thấy Emily đi lấy một cây bút và một tờ giấy. Cô đặt nó lên bàn, suy nghĩ một lúc lâu.
Cuối cùng, cô đặt tờ giấy xuống sàn nhà, dùng ngón chân quặp lấy cái bút và bắt đầu viết.
Những dòng chữ nguệch ngoạc, run rẩy, không thể đọc được. Còn chưa viết được hết một dòng mà Emily Hà đã toát mồ hôi.
Tài âm thầm nhìn cảnh tượng đó một lúc rồi đóng chặt cửa lại. Hắn xả nước và bắt đầu tắm.
Hắn cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo.
Hắn tắm lâu quá, hết nước nóng chuyển sang nước lạnh, nhưng hắn vẫn tiếp tục tắm, hai mắt đỏ rực lên, đầu như muốn vỡ ra.
Nhưng rồi hắn cũng tắt nước đi và bước ra khỏi phòng tắm với vẻ bình thản.
- Ngủ thôi, cần phải giữ gìn sức khỏe.
Emily Hà nhìn hắn, không nói gì.
Kể từ ngày hôm đó, hai người không bao giờ đề cập đến bức thư một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất