Vùng Đất Tự Do

Chương 103

Trước Sau
Vào thời điểm này, hắn đã xác định được vị trí của tất cả các con côn trùng trong phòng trừ Công Tử.

Không hiểu có phải nhờ linh cảm hay không mà Công Tử nhất định không chịu di chuyển. Nó cứ bám dính ở một chỗ nào đó, biến mất khỏi tầm quan sát của Tài. Hai bên thi gan suốt một ngày không ai chịu thua ai.

Căn phòng yên tĩnh một cách đáng sợ.

Từ nhỏ Tài đã tập được cách thở nhẹ nhàng, nhưng giờ đây hắn đang thực sự ngừng thở. Hắn đã ngừng thở trong suốt mười phút liên tục.

Trí óc của hắn cực kỳ tỉnh táo và cơ thể của hắn đang ở trong trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Cuối cùng, Tài quyết định hành động.

Hắn dậm mạnh chân ghế xuống sàn nhà. Trong bầu không khí yên tĩnh tuyệt đối đã kéo dài suốt một ngày, tiếng ấy vang lên như tiếng nổ bom làm bầy côn trùng giật mình.

Công Tử vỗ cánh, rời khỏi vị trí ẩn nấp.

Nó đang ở sát bức tường cách hắn hai mét.

Không hề chần chừ, Tài búng nhẹ ngón tay, sử dụng một thứ kỹ thuật cực kỳ tinh vi mà hắn đã tự nghiên cứu ra. Lá bài rời khỏi tay hắn, vượt quãng đường hai mét trong khoảnh khắc, dễ dàng cắt đôi Công Tử ra làm hai. Nó thực hiện một cú lượn sát tường cực gắt và bắt đầu xoay tít như lưỡi cưa máy, lần lượt cắt đứt đôi con ruồi đánh số hai và con muỗi đánh số ba trước khi quay ngược trở về bàn tay của Tài. Tài không chặn, không giữ, mà tiện đà búng tiếp cái nữa. Lá bài hơi nảy lên, tựa như cái máy bay vừa đáp xuống đường băng đã nhận được mệnh lệnh tiếp tục cuộc hành trình mới. Nó hướng đến những con côn trùng đang bay tán loạn trong phòng, tiến hành cuộc tàn sát.

Sau hai vòng như thế, tất cả các côn trùng trong phòng đều chết sạch.

Tài thu về lá bài, ngồi lặng lẽ. Hắn đã thực hiện được nhiệm vụ mà hắn tự đặt ra cho mình.



Hắn đã đạt đến đẳng cấp của Jackson Jay ngày ấy, thậm chí có thể còn cao hơn.

Rất khó có thể khẳng định ai giỏi hơn ai trừ khi tiến hành cuộc đấu sống chết, nhưng lúc này khả năng chiến thắng của hắn là 50/50, chứ không còn là con số Không tròn trĩnh như ngày xưa nữa.

Trong lòng hắn trào lên cảm giác của sự thành tựu, nhưng đồng thời cũng là cảm giác trống rỗng.

Con đường phát triển của hắn được xây đắp bởi vô số xác chết của cả người và các loại sinh vật khác. Hắn biết rằng hắn sẽ còn phải giết thêm nhiều, rất nhiều nữa nếu muốn vươn tới đỉnh cao. Các đối thủ của hắn đều vô cùng tài năng. Hãy còn nhiều kẻ vẫn đang náu mình trong bóng tối, không phải vì những người này sợ gì hắn mà bởi trước đây hắn quá yếu để biết đến sự tồn tại của họ.

Hắn nhớ đến Công Tử, nhớ đến sự yếu ớt của nó, nhớ đến những lần con muỗi ấy hút máu trên cổ hắn và bất chợt thở dài.

Tiếng thở ấy diễn ra trong đầu hắn, không ai nghe thấy.

Tài đứng lên, mở cửa bước ra khỏi phòng.

Damon nhìn hắn với vẻ thán phục.

- Chú thật là một sát thủ vĩ đại.

Năm nay Damon mười lăm tuổi, thêm một tuổi nữa sẽ không còn được đeo thẻ xanh. Nó đã cầu xin được trở thành tùy tòng của Tài, và sau rất nhiều lần vai nài, cuối cùng Tài cũng đồng ý.

Damon đã chứng kiến mọi việc qua chiếc camera đặt ở góc khuất trong phòng.

- Cháu đã thức suốt đêm? – Tài hỏi.

- Vâng, Thủ lĩnh còn chưa bước ra, cháu làm sao dám ngủ.



Trông Damon không hề có dấu hiệu mệt mỏi gì hết. Nó không giống với bất kỳ đứa trẻ nào mà Tài từng gặp, thậm chí còn có biểu hiện xuất sắc hơn cả Tài lúc cùng độ tuổi. Trong hai năm qua nó đã được Tài chỉ dạy một cách tỉ mỉ.

Damon dường như sinh ra để làm sát thủ. Emily Hà cấm nó giết người, Tài cũng tìm mọi cách để cảm hóa nó, nhưng chảy trong huyết quản của nó không phải là máu mà là một thứ hợp chất nào đó giúp sinh ra niềm mẫn cảm tự nhiên với cái chết.

Thằng bé đã nhiều lần trốn theo Daniel giết người. Emily Hà khuyên can thế nào cũng không được. Mặc dù vậy, nó vẫn dành cho gia đình hắn và đặc biệt cá nhân Tài niềm tôn trọng rất lớn, gần như sự sùng bái.

Tài hỏi:

- Được rồi. Có ai nhắn gì chú không?

- Cô Emily Hà nhắn chú quay về nhà để tiến hành sinh nhật cho em Trang.

Trong bốn năm qua, Emily Hà đã lần lượt hạ sinh hai người con là Trần Tuấn Long và Trần Thùy Trang. Đứa lớn ba tuổi, đứa nhỏ một tuổi. Ngày hôm nay sẽ mừng Thùy Trang đầy năm.

Tài gật đầu:

- Ta biết điều đó. Để kịp thời gian bữa tiệc sinh nhật chính là lý do khiến ta dậm cái ghế. Về thôi.

Bữa tiệc sinh nhật ngoài các thành viên gia đình Tài còn có sự tham gia của tất cả những nhân vật quan trọng trong tổ chức sát thủ và những người đồng đội đã từng vào sinh ra tử với Tài.

Có Aleksei “Nicotin”, Joaquin, Alexander “Đại Đế”, Augutus “Mì ống”, Abraham “Ông Tổ”, Adriel “Mèo”, Brian “Đồ Tể”, Daniel “Hung Thần”, Nicole, và Genesis. Ngay cả Adam White và Gabriel Doherty cũng gửi quà chúc mừng.

Bốn năm qua, vô số thay đổi lớn lao đã diễn ra tại Vùng đất Tự Do.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau