Chương 16
Lúc Tài tỉnh dậy, hắn nhìn thấy một cô gái.
Cô gái có lẽ hơn hắn mấy tuổi, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh như băng. Điều này cũng không lạ vì tất cả những người còn sống ở Vùng đất Tự Do đều không có lý do gì để cảm thấy vui vẻ.
Hắn lại nhìn quanh phòng. Căn phòng này gợi nhắc cho hắn kỷ niệm xưa cũ khi bố mẹ hắn đưa hắn đi khám răng. Cũng màu trắng, sạch sẽ và thanh khiết. Chuyện mới diễn ra cách đây sáu năm mà tưởng như kiếp nào.
- Xem này, anh đã tỉnh lại. Thật kỳ diệu.
Tuy Tài vẫn còn rất mệt mỏi nhưng sự nhạy cảm cho hắn biết rằng cô gái nói một đằng ý một nẻo. Lời lẽ tuy vui mừng mà giọng điệu thì tức tối. Đôi mắt của cô gái trợn ngược lên đầy căm phẫn.
- Mất từng đấy máu vẫn không chết. Quá tài.
Môi Tài mấp máy. Cứ mỗi lần hắn dồn đủ hơi để bật thành tiếng lại bị đối phương áp đảo bằng một tràng những lời lẽ tuy bề ngoài thì vô cùng nhân văn nhưng càng nghe càng thấy giống như sự mỉa mai.
- Chúa đã mang anh đến cho tôi. Đó là bởi Chúa muốn tôi trở thành người tốt hơn nên đã ban thử thách cho tôi và nói rằng nếu ngay cả thử thách này ngươi cũng vượt qua được thì mọi thứ ngươi đều có thể vượt qua được. Ngươi đã chiến thắng thứ tởm lợm nhất trên đời. Tạ ơn Chúa. Và cả anh nữa, Trần Tuấn Tài. Mỗi ngày tôi đều nhìn anh và thành tâm cảm ơn anh đã đến đây. Anh giúp cho tôi nhận ra sức chịu đựng của mình lớn đến mức nào.
Cuối cùng Tài cũng đủ khỏe để bật lên tiếng thều thào.
- Im mồm đi, cái con chó cái này.
Cô gái liên tục làm dấu thánh.
- Những lời lẽ như mật ong của một tâm hồn thiện lương. Đây chính là phước lành.
- Cô tên là gì?
- Nicole White.
- Cô có họ hàng gì với Adam White không?
- Ông ấy là cha tôi.
- Vậy ư? Thật đáng ngạc nhiên. Cha cô chính là người đã cứu tôi, mặc dù tôi không hiểu tại sao. Tôi nghĩ tôi phải cảm ơn ông ấy.
- Ông ấy có ghi lý do ra đây. Chờ chút, tôi sẽ đọc nó cho anh. – Nicole nhìn vào tờ giấy đính ở chân giường. – Nguyên văn nhé: "Người này được hưởng quyền chữa trị đặc biệt nhờ đã giết rất nhiều người". Anh có thấy kỳ diệu không? Đức Chúa màu nhiệm đã tạo ra Vùng đất Tự Do cùng tất cả những ưu việt của nó. Tôi chỉ biết ngày ngày cảm ơn lòng tốt của ngài.
- Nicole, tôi biết rằng cô không thích tôi, sao cô không nói thẳng điều đó ra mà cứ lòng vòng mãi làm gì?
Nicole đập mạnh tay xuống bụng Tài làm hắn đau méo mặt.
- Bởi vì nếu tôi nói thẳng ra những điều tôi nghĩ thì tôi sẽ bị tước quyền được làm y tá trong Bệnh Viện Trắng và lúc ấy thì ngay cả cha tôi cũng không thể can thiệp được. Vậy nên tôi cứ phải làm ra cái vẻ ngu ngốc này. Anh có hiểu không?
- Đây là Bệnh Viện Trắng à?
- Phải, bệnh viện của các Hiệp Sĩ. Anh là người đầu tiên trong năm nay được điều trị tại đây mà không phải là Hiệp Sĩ.
Nicole cắm ống tiêm vào một lọ dung dịch hẳn là thuốc, rồi cười gằn.
- Đến giờ tiêm rồi.
Cô ta cắm phập mũi tiêm vào tay Tài. Khốn khổ cho hắn, đang ở trong bệnh viện, bên cạnh một người đẹp mà chẳng khác gì đang bị tra tấn.
- Đau không?
Hắn nhìn cô gái với vẻ căm phẫn, nhưng vẫn lắc đầu.
- Tốt lắm. Ngày hôm nay vẫn còn ba mũi nữa.
- Hãy để tôi tự tiêm, mà có khi không cần tiêm cũng được. Tôi thấy mình khỏe rồi.
- Anh nghĩ vậy thôi. Anh đã bất tỉnh một tuần liền. Ai cũng nghĩ anh sẽ chết, cả tôi nữa. Ngày nào tôi cũng cầu nguyện cho anh được chết, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó anh lại sống. Điều đó chứng minh rằng những lời nguyện cầu chân thành nhất của chúng ta không đến được tai Thiên Chúa.
- Tôi cảm thấy ấm lòng khi nghe những lời tâm sự của cô. Tôi cũng cầu nguyện cho cô được mất chức y tá trong bệnh viện, hẳn điều đó sẽ giúp cô trở thành người tốt hơn y như mong muốn của cô.
- Anh đang bắt chước tôi đấy à?
- Đó là những lời nói chân thành xuất phát từ trái tim tôi.
Nicole nhìn hắn một lúc rồi lấy ra thêm ba lọ thuốc nữa.
- Quý hóa làm sao. Để cảm ơn, tôi sẽ tiêm hết số thuốc đã được quy định của ngày hôm nay cho anh.
- Đã đến giờ tiêm đâu, con bò cái ngu ngốc này?
- Tiêm giờ nào do tôi quyết định. Yên tâm, không chết được đâu, nhưng sẽ hơi chóng mặt đấy. Nhiều người bị tiêm thuốc quá liều nói rằng họ có cảm giác lâng lâng trên mây và điều đó làm cho họ buồn nôn. Nếu anh nôn ra giường thì cứ bình tĩnh ngửi bãi nôn của mình, đợi sáng mai sẽ có người đến lau dọn cho nhé.
- Không, không.
Tài vẫn còn quá yếu để có thể kháng cự nên hắn cứ trơ mắt ếch ra nhìn Nicole lần lượt tiêm ba liều thuốc vào tay mình. Hắn rít lên:
- Chúa sẽ phù hộ cho cô, Nicole White. Chúa sẽ giúp cô được về bên cạnh ngài sớm hơn là cô mong muốn.
Nicole lại nhìn hắn chằm chằm.
Tài bắt đầu cảm thấy hối tiếc về những gì mình vừa nói.
Cô ta lấy ra thêm ba lọ thuốc nữa.
- Này Nicole, tôi chỉ đùa thôi. Cô hiểu không, tôi chỉ đùa thôi. Cô thích về với Chúa lúc nào cũng được. Ý của tôi là cô thích chết lúc nào thì tùy. Ôi, mình đang lảm nhảm cái gì ấy nhỉ? Chắc do tác dụng của thuốc. Này, này, đừng tiêm cái của nợ đó vào người tôi nữa. Đau đầu chết mất. Cái con bò cái già xấu xí ngu xuẩn này, lúc tao thoát ra được thì nhất định mày sẽ phải trả giá.
Nicole nhảy chân sáo đi mất. Tài nằm yên trên giường, cảm giác như mình đang bị dính chặt vào một chuyến tàu lượn siêu tốc hết vòng lên lại tụt xuống, cảm giác ấy kéo dài chừng một tiếng thì hắn bắt đầu nôn thốc nôn tháo, nhưng nôn rồi vẫn không đỡ đi. Chuyến tàu khủng bố ấy kéo dài suốt đêm.
Cô gái có lẽ hơn hắn mấy tuổi, gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh như băng. Điều này cũng không lạ vì tất cả những người còn sống ở Vùng đất Tự Do đều không có lý do gì để cảm thấy vui vẻ.
Hắn lại nhìn quanh phòng. Căn phòng này gợi nhắc cho hắn kỷ niệm xưa cũ khi bố mẹ hắn đưa hắn đi khám răng. Cũng màu trắng, sạch sẽ và thanh khiết. Chuyện mới diễn ra cách đây sáu năm mà tưởng như kiếp nào.
- Xem này, anh đã tỉnh lại. Thật kỳ diệu.
Tuy Tài vẫn còn rất mệt mỏi nhưng sự nhạy cảm cho hắn biết rằng cô gái nói một đằng ý một nẻo. Lời lẽ tuy vui mừng mà giọng điệu thì tức tối. Đôi mắt của cô gái trợn ngược lên đầy căm phẫn.
- Mất từng đấy máu vẫn không chết. Quá tài.
Môi Tài mấp máy. Cứ mỗi lần hắn dồn đủ hơi để bật thành tiếng lại bị đối phương áp đảo bằng một tràng những lời lẽ tuy bề ngoài thì vô cùng nhân văn nhưng càng nghe càng thấy giống như sự mỉa mai.
- Chúa đã mang anh đến cho tôi. Đó là bởi Chúa muốn tôi trở thành người tốt hơn nên đã ban thử thách cho tôi và nói rằng nếu ngay cả thử thách này ngươi cũng vượt qua được thì mọi thứ ngươi đều có thể vượt qua được. Ngươi đã chiến thắng thứ tởm lợm nhất trên đời. Tạ ơn Chúa. Và cả anh nữa, Trần Tuấn Tài. Mỗi ngày tôi đều nhìn anh và thành tâm cảm ơn anh đã đến đây. Anh giúp cho tôi nhận ra sức chịu đựng của mình lớn đến mức nào.
Cuối cùng Tài cũng đủ khỏe để bật lên tiếng thều thào.
- Im mồm đi, cái con chó cái này.
Cô gái liên tục làm dấu thánh.
- Những lời lẽ như mật ong của một tâm hồn thiện lương. Đây chính là phước lành.
- Cô tên là gì?
- Nicole White.
- Cô có họ hàng gì với Adam White không?
- Ông ấy là cha tôi.
- Vậy ư? Thật đáng ngạc nhiên. Cha cô chính là người đã cứu tôi, mặc dù tôi không hiểu tại sao. Tôi nghĩ tôi phải cảm ơn ông ấy.
- Ông ấy có ghi lý do ra đây. Chờ chút, tôi sẽ đọc nó cho anh. – Nicole nhìn vào tờ giấy đính ở chân giường. – Nguyên văn nhé: "Người này được hưởng quyền chữa trị đặc biệt nhờ đã giết rất nhiều người". Anh có thấy kỳ diệu không? Đức Chúa màu nhiệm đã tạo ra Vùng đất Tự Do cùng tất cả những ưu việt của nó. Tôi chỉ biết ngày ngày cảm ơn lòng tốt của ngài.
- Nicole, tôi biết rằng cô không thích tôi, sao cô không nói thẳng điều đó ra mà cứ lòng vòng mãi làm gì?
Nicole đập mạnh tay xuống bụng Tài làm hắn đau méo mặt.
- Bởi vì nếu tôi nói thẳng ra những điều tôi nghĩ thì tôi sẽ bị tước quyền được làm y tá trong Bệnh Viện Trắng và lúc ấy thì ngay cả cha tôi cũng không thể can thiệp được. Vậy nên tôi cứ phải làm ra cái vẻ ngu ngốc này. Anh có hiểu không?
- Đây là Bệnh Viện Trắng à?
- Phải, bệnh viện của các Hiệp Sĩ. Anh là người đầu tiên trong năm nay được điều trị tại đây mà không phải là Hiệp Sĩ.
Nicole cắm ống tiêm vào một lọ dung dịch hẳn là thuốc, rồi cười gằn.
- Đến giờ tiêm rồi.
Cô ta cắm phập mũi tiêm vào tay Tài. Khốn khổ cho hắn, đang ở trong bệnh viện, bên cạnh một người đẹp mà chẳng khác gì đang bị tra tấn.
- Đau không?
Hắn nhìn cô gái với vẻ căm phẫn, nhưng vẫn lắc đầu.
- Tốt lắm. Ngày hôm nay vẫn còn ba mũi nữa.
- Hãy để tôi tự tiêm, mà có khi không cần tiêm cũng được. Tôi thấy mình khỏe rồi.
- Anh nghĩ vậy thôi. Anh đã bất tỉnh một tuần liền. Ai cũng nghĩ anh sẽ chết, cả tôi nữa. Ngày nào tôi cũng cầu nguyện cho anh được chết, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó anh lại sống. Điều đó chứng minh rằng những lời nguyện cầu chân thành nhất của chúng ta không đến được tai Thiên Chúa.
- Tôi cảm thấy ấm lòng khi nghe những lời tâm sự của cô. Tôi cũng cầu nguyện cho cô được mất chức y tá trong bệnh viện, hẳn điều đó sẽ giúp cô trở thành người tốt hơn y như mong muốn của cô.
- Anh đang bắt chước tôi đấy à?
- Đó là những lời nói chân thành xuất phát từ trái tim tôi.
Nicole nhìn hắn một lúc rồi lấy ra thêm ba lọ thuốc nữa.
- Quý hóa làm sao. Để cảm ơn, tôi sẽ tiêm hết số thuốc đã được quy định của ngày hôm nay cho anh.
- Đã đến giờ tiêm đâu, con bò cái ngu ngốc này?
- Tiêm giờ nào do tôi quyết định. Yên tâm, không chết được đâu, nhưng sẽ hơi chóng mặt đấy. Nhiều người bị tiêm thuốc quá liều nói rằng họ có cảm giác lâng lâng trên mây và điều đó làm cho họ buồn nôn. Nếu anh nôn ra giường thì cứ bình tĩnh ngửi bãi nôn của mình, đợi sáng mai sẽ có người đến lau dọn cho nhé.
- Không, không.
Tài vẫn còn quá yếu để có thể kháng cự nên hắn cứ trơ mắt ếch ra nhìn Nicole lần lượt tiêm ba liều thuốc vào tay mình. Hắn rít lên:
- Chúa sẽ phù hộ cho cô, Nicole White. Chúa sẽ giúp cô được về bên cạnh ngài sớm hơn là cô mong muốn.
Nicole lại nhìn hắn chằm chằm.
Tài bắt đầu cảm thấy hối tiếc về những gì mình vừa nói.
Cô ta lấy ra thêm ba lọ thuốc nữa.
- Này Nicole, tôi chỉ đùa thôi. Cô hiểu không, tôi chỉ đùa thôi. Cô thích về với Chúa lúc nào cũng được. Ý của tôi là cô thích chết lúc nào thì tùy. Ôi, mình đang lảm nhảm cái gì ấy nhỉ? Chắc do tác dụng của thuốc. Này, này, đừng tiêm cái của nợ đó vào người tôi nữa. Đau đầu chết mất. Cái con bò cái già xấu xí ngu xuẩn này, lúc tao thoát ra được thì nhất định mày sẽ phải trả giá.
Nicole nhảy chân sáo đi mất. Tài nằm yên trên giường, cảm giác như mình đang bị dính chặt vào một chuyến tàu lượn siêu tốc hết vòng lên lại tụt xuống, cảm giác ấy kéo dài chừng một tiếng thì hắn bắt đầu nôn thốc nôn tháo, nhưng nôn rồi vẫn không đỡ đi. Chuyến tàu khủng bố ấy kéo dài suốt đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất