Chương 161
Gavin Doherty bị ánh đèn rọi vào mắt, vừa tức vừa sợ.
Gã gào lên:
- Là thằng nào đang chơi dại? Chúng mày biết chúng mày động vào ai không? Tao là Gavin Doherty, đội trưởng đội Hiệp Sĩ, con trai của Gabriel Doherty, Phó Tư Lệnh Liên Minh. Mau tắt đèn đi, không tao sẽ bắn chết mày.
Một giọng nói rất khô và lạnh vang lên, tựa như giọng nói của robot:
- Gavin Doherty, anh có biết tỷ lệ điều tra thành công các vụ án mạng ở Vùng đất Tự Do là bao nhiêu không?
- Tao không biết.
Chính xác thì Gavin còn không biết “tỷ lệ” nghĩa là gì, gã là một thằng thất học chỉ dựa vào sự hậu thuẫn của bố mà leo lên đến địa vị ngày nay.
- Không phần trăm. Nghĩa là nếu chúng tôi giết anh ngày hôm nay thì khả năng bố anh tìm ra chúng tôi là ai bằng không. Anh có hai sự lựa chọn, hoặc là đồng ý chịu chết, hoặc là cởi bỏ quân phục Hiệp Sĩ, để lại toàn bộ quần áo và vũ khí rồi sau đó đi bộ trở lại Liên Minh. Anh chọn cái nào?
- Tao không thể đi bộ quãng đường xa thế về nhà.
- Vậy tức là anh chọn cái chết.
- Không, không. – Gavin sợ quá, kêu lên. – Tao chọn sự sống, nhưng không phải là theo cách ấy.
- Có lẽ anh là một thằng não tôm nên hơi chậm hiểu. Chúng tôi sẽ giải thích một cách trực quan hơn nhé. Thằng đầu trọc đang đứng cách Gavin ba mét về bên trái kia, nếu trong vòng ba giây mày không cởi hết quần áo kể cả quần lót thì chúng tao sẽ bắn chết mày. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Xạ thủ bên tao bảo đã sẵn sàng rồi. Nào, một, hai, ba.
Gã Hiệp Sĩ cuống cả người lên.
- Chờ đã, để tôi cởi. Ba giây không kịp.
Chữ kịp còn chưa thoát ra khỏi mồm, tiếng súng đã vang lên. Tên Hiệp Sĩ vỡ sọ, chết tươi.
Gavin run bần bật:
- Chúng mày dám dùng súng giết Hiệp Sĩ.
- Thì sao? Đã bảo các người không có khả năng điều tra ra được thủ phạm rồi cơ mà? Chính vì thế nên mỗi khi gặp biến cố mới phải giết cả vùng chỉ để khiến những người vô tội hoảng sợ. Được rồi, nghe này, chúng tao cho chúng mày mỗi thằng ba giây, cứ sau ba giây tao sẽ chọn đại một thằng để giết. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nào, một, hai, ba.
Sau ba giây, lại có tiếng nổ trầm đục vang lên, người bên Gavin lần lượt ngã xuống. Làm sao có thể cởi quần áo trong vòng ba giây ngay cả khi anh đang cực kỳ bình tĩnh và có góc nhìn tốt, huống chi vào lúc này sự sợ hãi đang khiến các Hiệp Sĩ cuống cả lên và ánh sáng đèn pha khiến chúng không thể nhìn thấy điều gì cả? Năm mươi người bên phía Gavin chết sạch, chỉ mình gã còn sống. Nhờ đối phương nhắm đến gã sau cùng mà tên đội trưởng này có đủ thời gian để cởi tất cả mọi thứ trên người ra và ném xuống đất.
- Gavin Doherty, bộ dạng của anh lúc này là sự xúc phạm cô Emily Hà đấy. Quay ngược lại và đi đi. Chúng tôi vẫn cắt cử người theo dõi anh qua ống nhắm súng trường, nên chỉ cần anh hơi xoay đầu lại là ăn đạn. Anh quý điều gì hơn? Mạng sống hay sự tò mò?
- Mạng sống. – Gavin nói không chút do dự.
- Khôn lắm. Vậy thì mau cút, đừng để chúng tôi nhìn thấy bản mặt anh trên con đường này một lần nữa.
Gavin trần như nhộng, người co ro cúm rúm chạy hộc tốc trên đường cao tốc, sau khi đã đi được mấy cây số rồi vẫn không dám quay đầu nhìn lại. Hắn chưa từng trải qua điều gì nhục nhã như vậy, nhưng cho dù nhục nhã đến đâu thì được sống vẫn tốt hơn là chết.
Gavin đi rồi, ánh đèn pha liền tắt. Một người thanh niên bề ngoài cao ngạo, lạnh lùng như các quân nhân quý tộc Đức trong thời Thế Chiến thứ hai bước đến trước mặt Emily Hà. Gã nói với cô:
- Tôi là Thống Soái Erich Von Daniken, Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn Một Cá Voi Xanh. Hoàng đế Quintus muốn gặp cô. Xin hãy theo tôi.
Emily Hà nhìn xuống Augutus:
- Thế còn người này thì sao?
- Chúng tôi sẽ cứu chữa cho anh ta. Vết thương không nặng, không chết được đâu.
- Vậy thì nhờ các anh.
Emily Hà ôm con nhỏ, lên chiếc xe Erich Von Daniken bố trí sẵn. Trần Tuấn Long lặng lẽ theo mẹ.
Emily Hà nhìn con, cảm thấy an ủi phần nào. Thằng bé gặp bao nhiêu biến cố, cơ thể kiệt quệ mà không hoảng loạn. Trong suốt thời gian bị truy sát, nó vẫn yên lặng và quan sát mọi việc bằng ánh mắt bất lực của người đã sớm hiểu được mọi chuyện, nhưng không thể làm gì để ngăn các biến cố ấy xảy ra. Nó hiểu cũng phải thôi, bởi Vùng đất Tự Do là như thế. Nó là hoàng tử của Dực Long, một tổ chức sát thủ, bạn của nó là Daniel, sát thủ tâm thần cuồng loạn, một trong những món quà đầu tiên mà nó từng nhận trong đời là con dao sắc nhọn.
Long rút túi ra, trên tay của nó chính là con dao bấm đã từng khiến Tài giật mình ngày nào. Hóa ra trước khi rời nhà, nó đã kịp thủ sẵn vũ khí lợi hại này.
Emily Hà nhìn con dao, rồi lại nhìn con. Thằng bé cũng nhìn lại cô.
Hai mẹ con không nói gì. Các món đồ thay đổi ý nghĩa và tính chất theo môi trường sống. Thông thường Emily Hà sẽ cấm con chơi dao, nhưng không phải là lúc này. Lúc này không phải là thời điểm thông thường.
Gã gào lên:
- Là thằng nào đang chơi dại? Chúng mày biết chúng mày động vào ai không? Tao là Gavin Doherty, đội trưởng đội Hiệp Sĩ, con trai của Gabriel Doherty, Phó Tư Lệnh Liên Minh. Mau tắt đèn đi, không tao sẽ bắn chết mày.
Một giọng nói rất khô và lạnh vang lên, tựa như giọng nói của robot:
- Gavin Doherty, anh có biết tỷ lệ điều tra thành công các vụ án mạng ở Vùng đất Tự Do là bao nhiêu không?
- Tao không biết.
Chính xác thì Gavin còn không biết “tỷ lệ” nghĩa là gì, gã là một thằng thất học chỉ dựa vào sự hậu thuẫn của bố mà leo lên đến địa vị ngày nay.
- Không phần trăm. Nghĩa là nếu chúng tôi giết anh ngày hôm nay thì khả năng bố anh tìm ra chúng tôi là ai bằng không. Anh có hai sự lựa chọn, hoặc là đồng ý chịu chết, hoặc là cởi bỏ quân phục Hiệp Sĩ, để lại toàn bộ quần áo và vũ khí rồi sau đó đi bộ trở lại Liên Minh. Anh chọn cái nào?
- Tao không thể đi bộ quãng đường xa thế về nhà.
- Vậy tức là anh chọn cái chết.
- Không, không. – Gavin sợ quá, kêu lên. – Tao chọn sự sống, nhưng không phải là theo cách ấy.
- Có lẽ anh là một thằng não tôm nên hơi chậm hiểu. Chúng tôi sẽ giải thích một cách trực quan hơn nhé. Thằng đầu trọc đang đứng cách Gavin ba mét về bên trái kia, nếu trong vòng ba giây mày không cởi hết quần áo kể cả quần lót thì chúng tao sẽ bắn chết mày. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Xạ thủ bên tao bảo đã sẵn sàng rồi. Nào, một, hai, ba.
Gã Hiệp Sĩ cuống cả người lên.
- Chờ đã, để tôi cởi. Ba giây không kịp.
Chữ kịp còn chưa thoát ra khỏi mồm, tiếng súng đã vang lên. Tên Hiệp Sĩ vỡ sọ, chết tươi.
Gavin run bần bật:
- Chúng mày dám dùng súng giết Hiệp Sĩ.
- Thì sao? Đã bảo các người không có khả năng điều tra ra được thủ phạm rồi cơ mà? Chính vì thế nên mỗi khi gặp biến cố mới phải giết cả vùng chỉ để khiến những người vô tội hoảng sợ. Được rồi, nghe này, chúng tao cho chúng mày mỗi thằng ba giây, cứ sau ba giây tao sẽ chọn đại một thằng để giết. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nào, một, hai, ba.
Sau ba giây, lại có tiếng nổ trầm đục vang lên, người bên Gavin lần lượt ngã xuống. Làm sao có thể cởi quần áo trong vòng ba giây ngay cả khi anh đang cực kỳ bình tĩnh và có góc nhìn tốt, huống chi vào lúc này sự sợ hãi đang khiến các Hiệp Sĩ cuống cả lên và ánh sáng đèn pha khiến chúng không thể nhìn thấy điều gì cả? Năm mươi người bên phía Gavin chết sạch, chỉ mình gã còn sống. Nhờ đối phương nhắm đến gã sau cùng mà tên đội trưởng này có đủ thời gian để cởi tất cả mọi thứ trên người ra và ném xuống đất.
- Gavin Doherty, bộ dạng của anh lúc này là sự xúc phạm cô Emily Hà đấy. Quay ngược lại và đi đi. Chúng tôi vẫn cắt cử người theo dõi anh qua ống nhắm súng trường, nên chỉ cần anh hơi xoay đầu lại là ăn đạn. Anh quý điều gì hơn? Mạng sống hay sự tò mò?
- Mạng sống. – Gavin nói không chút do dự.
- Khôn lắm. Vậy thì mau cút, đừng để chúng tôi nhìn thấy bản mặt anh trên con đường này một lần nữa.
Gavin trần như nhộng, người co ro cúm rúm chạy hộc tốc trên đường cao tốc, sau khi đã đi được mấy cây số rồi vẫn không dám quay đầu nhìn lại. Hắn chưa từng trải qua điều gì nhục nhã như vậy, nhưng cho dù nhục nhã đến đâu thì được sống vẫn tốt hơn là chết.
Gavin đi rồi, ánh đèn pha liền tắt. Một người thanh niên bề ngoài cao ngạo, lạnh lùng như các quân nhân quý tộc Đức trong thời Thế Chiến thứ hai bước đến trước mặt Emily Hà. Gã nói với cô:
- Tôi là Thống Soái Erich Von Daniken, Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn Một Cá Voi Xanh. Hoàng đế Quintus muốn gặp cô. Xin hãy theo tôi.
Emily Hà nhìn xuống Augutus:
- Thế còn người này thì sao?
- Chúng tôi sẽ cứu chữa cho anh ta. Vết thương không nặng, không chết được đâu.
- Vậy thì nhờ các anh.
Emily Hà ôm con nhỏ, lên chiếc xe Erich Von Daniken bố trí sẵn. Trần Tuấn Long lặng lẽ theo mẹ.
Emily Hà nhìn con, cảm thấy an ủi phần nào. Thằng bé gặp bao nhiêu biến cố, cơ thể kiệt quệ mà không hoảng loạn. Trong suốt thời gian bị truy sát, nó vẫn yên lặng và quan sát mọi việc bằng ánh mắt bất lực của người đã sớm hiểu được mọi chuyện, nhưng không thể làm gì để ngăn các biến cố ấy xảy ra. Nó hiểu cũng phải thôi, bởi Vùng đất Tự Do là như thế. Nó là hoàng tử của Dực Long, một tổ chức sát thủ, bạn của nó là Daniel, sát thủ tâm thần cuồng loạn, một trong những món quà đầu tiên mà nó từng nhận trong đời là con dao sắc nhọn.
Long rút túi ra, trên tay của nó chính là con dao bấm đã từng khiến Tài giật mình ngày nào. Hóa ra trước khi rời nhà, nó đã kịp thủ sẵn vũ khí lợi hại này.
Emily Hà nhìn con dao, rồi lại nhìn con. Thằng bé cũng nhìn lại cô.
Hai mẹ con không nói gì. Các món đồ thay đổi ý nghĩa và tính chất theo môi trường sống. Thông thường Emily Hà sẽ cấm con chơi dao, nhưng không phải là lúc này. Lúc này không phải là thời điểm thông thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất