Chương 171
Tiếng là Guan Chao bàn việc với Brady Anderson mà trong phòng đông nghịt người. Bên phía Brady Anderson có hai mươi Hiệp Sĩ, bên phía Guan Chao cũng có từng đấy cận vệ, trừ hai nhân vật chính ra thì tất cả đều được yêu cầu bịt tai lại bằng bông.
Guan Chao đương nhiên không thoải mái chút nào với việc có quá nhiều người trong phòng. Môi trường thoải mái sẽ là việc bên phía Brady không có người nào, còn bên phía gã có hai mươi vệ sĩ đứng bảo vệ đằng sau, tất cả đều bị bịt tai lại. Như vậy thì gã vừa cảm thấy an toàn lại vừa bí mật.
Đáng tiếc là các Hiệp Sĩ nhất định không chịu rời phòng, trong khi Brady cũng không lên tiếng đuổi chúng đi. Thằng cha này hôm nay có vẻ kỳ lạ.
Guan Chao nhìn Brady chằm chằm. Gã nhận ra rằng bộ dạng của Brady không được tự nhiên, trông có vẻ còn hơi sợ sệt nữa, mồ hôi của gã Siêu Thần Tài đang đổ xuống trán.
- Có chuyện gì vậy? – Guan Chao hỏi.
Brady Anderson liếm môi, không đáp.
Guan Chao nhìn lên các Hiệp Sĩ. Gã không quen mặt ai trong số này, nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi, số lượng Hiệp Sĩ lên đến hàng triệu, biết sao nổi?.
Các Hiệp Sĩ đang nhìn gã.
Guan Chao rùng mình.
Gã nhận ra rằng mình đang ngồi đối diện với cửa ra vào. Các Hiệp Sĩ đang đứng chắn cửa.
Cách ngồi như vậy vốn có lợi cho Guan Chao, vì gã không muốn để xảy ra tình huống có người tiến vào từ phía sau và ám sát mình một cách bất chợt. Nhưng hiện tại cánh cửa ra vào đang bị chặn lại bởi một lực lượng rất mạnh. Cách bố trí có lợi đang biến thành bất lợi.
Phòng im phăng phắc, không ai chịu lên tiếng trước.
Cuối cùng Guan Chao nói:
- Brady, tôi hơi mệt, có lẽ để hôm khác chúng ta nói chuyện.
Thật kỳ quái, Brady không phản ứng gì, cũng không đứng lên, mà cứ ngồi yên một chỗ. Gã thậm chí còn hơi quay đầu lại về phía sau, dường như để thăm dò ý kiến của các Hiệp Sĩ.
Guan Chao hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra. Brady đã bị khống chế, người khống chế gã là các Hiệp Sĩ, nhưng gã không hiểu tại sao các Hiệp Sĩ lại trở mặt với Brady Anderson. Chẳng lẽ Tư Lệnh lại đổi ý?
Một trong các Hiệp Sĩ tiến lên phía trước, gương mặt của gã trông cứng ngắc, tựa như mặt nạ.
Guan Chao đặt tay lên con dao cài sẵn bên người.
Tên Hiệp Sĩ cởi mặt nạ ra, để lộ mặt thật. Đó chính là Trần Tuấn Tài. Hắn chẳng những đeo mặt nạ mà còn đứng hàng sau, nhất thời Guan Chao dù có kỹ tính đến đâu cũng không nhận ra được.
Tài gằn giọng:
- Guan Chao, tôi đến đây để nhờ ông chuyển đến Jackson Jay một thông điệp.
Guan Chao rít lên:
- Thông điệp gì?
- Thông điệp này. – Tài nói và rút phắt con dao dài cực sắc dắt bên người, quay lại chém Brady Anderson từ đầu xuống bụng đứt thành hai nửa, não ruột phòi hết cả ra ngoài. Nhát chém của hắn cực kỳ cân xứng, uy lực khủng bố, cơ thể của Brady tựa như phô mai không thể kháng cự lại được.
Gã Siêu Thần Tài gục xuống chết. Như vậy là ở Vùng đất Tự Do không còn tồn tại bất kỳ Thần Tài nào nữa.
Các cận vệ của Guan Chao nhao nhao rút dao ra định xông lên bảo vệ chủ, nhưng gã lập tức quay lại, mắng:
- Chúng mày động cỡn à? Đứng yên hết cho tao.
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, tựa hồ không hiểu tại sao ông chủ lại mắng mình. Chỉ có điều ý Guan Chao là ý trời, gã vừa mắng xong cả lũ đã im thin thít, dao dắt vào cặp quần, hai tay chắp đằng sau đít.
Trần Tuấn Tài nhìn gã, tỏ vẻ hài lòng:
- Ông hiểu chuyện đấy, Guan Chao. Chúng tôi đã dám đến đây tất không có hy vọng trở ra, nhưng nếu thế thì nhất định phải kéo ông chết cùng. Ông không muốn đóng vai người hùng của Liên Hiệp, phải không?
Guan Chao gật đầu.
Tài nói tiếp:
- Đến nói với Jackson rằng hãy để chúng tôi yên. Hãy ngừng tất cả các cuộc tấn công vào Dực Long. Các ông có thể giết người của chúng tôi, nhưng các ông sẽ không giết được tôi đâu, sau này tôi sẽ tìm từng người bên ông trả thù. Cả ông, cả Khaby, cả Jackson, tất cả đều sẽ chết. Tôi giỏi hơn cả ba người các ông, ông cũng biết rõ điều đó như tôi vậy.
- Các người đã giết Siêu Thần Tài. Các người cũng đã giết hai mươi Hiệp Sĩ?
- Đúng vậy.
Guan Chao hít một hơi thật sâu.
- Thật to gan. Tư Lệnh sẽ không tha cho các người.
- Đó là việc giữa cá nhân tôi và Tư Lệnh, không phải việc của các ông. Thế nào, Guan Chao? Chúng ta thống nhất như vậy chứ? Ông muốn đồng quy vu tận hay chấp nhận để chúng tôi bước ra khỏi đây bình an vô sự? Ông muốn dùng mạng sống của mình làm giàu cho Jackson hay muốn được tận hưởng tuổi già? Điều đó tùy thuộc vào quyết định của ông.
Guan Chao tính toán rất nhanh. Gã đã sớm có quyết định. Kệ con mẹ Siêu Thần Tài và hai mươi Hiệp Sĩ. Kệ con mẹ Liên Hiệp. Gã cần phải sống.
Guan Chao đập tay xuống bàn, nói như quát:
- Để tôi tiễn các anh ra cổng.
- Một người khôn như ông chắc chắn sẽ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Hai người vừa cười nói vui vẻ vừa sóng vai bước ra khỏi căn cứ băng Rồng tựa như hai người bạn thân thiết. Chỉ người trong cuộc mới biết rằng đây là các diễn viên đại tài.
Đến cổng rồi, Guan Chao lấy hai tay bắt hai tay của Tài, lắc thật mạnh:
- Thượng lộ bình an.
Tài gật đầu:
- Hy vọng sau này tôi không phải cắt đầu ông, Guan Chao.
- Yên tâm đi, tôi sẽ hết sức giúp anh.
Tài và người của hắn đi cả rồi, Guan Chao mới về phòng, đóng kín cửa lại, hai bàn tay run cầm cập.
Guan Chao đương nhiên không thoải mái chút nào với việc có quá nhiều người trong phòng. Môi trường thoải mái sẽ là việc bên phía Brady không có người nào, còn bên phía gã có hai mươi vệ sĩ đứng bảo vệ đằng sau, tất cả đều bị bịt tai lại. Như vậy thì gã vừa cảm thấy an toàn lại vừa bí mật.
Đáng tiếc là các Hiệp Sĩ nhất định không chịu rời phòng, trong khi Brady cũng không lên tiếng đuổi chúng đi. Thằng cha này hôm nay có vẻ kỳ lạ.
Guan Chao nhìn Brady chằm chằm. Gã nhận ra rằng bộ dạng của Brady không được tự nhiên, trông có vẻ còn hơi sợ sệt nữa, mồ hôi của gã Siêu Thần Tài đang đổ xuống trán.
- Có chuyện gì vậy? – Guan Chao hỏi.
Brady Anderson liếm môi, không đáp.
Guan Chao nhìn lên các Hiệp Sĩ. Gã không quen mặt ai trong số này, nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi, số lượng Hiệp Sĩ lên đến hàng triệu, biết sao nổi?.
Các Hiệp Sĩ đang nhìn gã.
Guan Chao rùng mình.
Gã nhận ra rằng mình đang ngồi đối diện với cửa ra vào. Các Hiệp Sĩ đang đứng chắn cửa.
Cách ngồi như vậy vốn có lợi cho Guan Chao, vì gã không muốn để xảy ra tình huống có người tiến vào từ phía sau và ám sát mình một cách bất chợt. Nhưng hiện tại cánh cửa ra vào đang bị chặn lại bởi một lực lượng rất mạnh. Cách bố trí có lợi đang biến thành bất lợi.
Phòng im phăng phắc, không ai chịu lên tiếng trước.
Cuối cùng Guan Chao nói:
- Brady, tôi hơi mệt, có lẽ để hôm khác chúng ta nói chuyện.
Thật kỳ quái, Brady không phản ứng gì, cũng không đứng lên, mà cứ ngồi yên một chỗ. Gã thậm chí còn hơi quay đầu lại về phía sau, dường như để thăm dò ý kiến của các Hiệp Sĩ.
Guan Chao hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra. Brady đã bị khống chế, người khống chế gã là các Hiệp Sĩ, nhưng gã không hiểu tại sao các Hiệp Sĩ lại trở mặt với Brady Anderson. Chẳng lẽ Tư Lệnh lại đổi ý?
Một trong các Hiệp Sĩ tiến lên phía trước, gương mặt của gã trông cứng ngắc, tựa như mặt nạ.
Guan Chao đặt tay lên con dao cài sẵn bên người.
Tên Hiệp Sĩ cởi mặt nạ ra, để lộ mặt thật. Đó chính là Trần Tuấn Tài. Hắn chẳng những đeo mặt nạ mà còn đứng hàng sau, nhất thời Guan Chao dù có kỹ tính đến đâu cũng không nhận ra được.
Tài gằn giọng:
- Guan Chao, tôi đến đây để nhờ ông chuyển đến Jackson Jay một thông điệp.
Guan Chao rít lên:
- Thông điệp gì?
- Thông điệp này. – Tài nói và rút phắt con dao dài cực sắc dắt bên người, quay lại chém Brady Anderson từ đầu xuống bụng đứt thành hai nửa, não ruột phòi hết cả ra ngoài. Nhát chém của hắn cực kỳ cân xứng, uy lực khủng bố, cơ thể của Brady tựa như phô mai không thể kháng cự lại được.
Gã Siêu Thần Tài gục xuống chết. Như vậy là ở Vùng đất Tự Do không còn tồn tại bất kỳ Thần Tài nào nữa.
Các cận vệ của Guan Chao nhao nhao rút dao ra định xông lên bảo vệ chủ, nhưng gã lập tức quay lại, mắng:
- Chúng mày động cỡn à? Đứng yên hết cho tao.
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, tựa hồ không hiểu tại sao ông chủ lại mắng mình. Chỉ có điều ý Guan Chao là ý trời, gã vừa mắng xong cả lũ đã im thin thít, dao dắt vào cặp quần, hai tay chắp đằng sau đít.
Trần Tuấn Tài nhìn gã, tỏ vẻ hài lòng:
- Ông hiểu chuyện đấy, Guan Chao. Chúng tôi đã dám đến đây tất không có hy vọng trở ra, nhưng nếu thế thì nhất định phải kéo ông chết cùng. Ông không muốn đóng vai người hùng của Liên Hiệp, phải không?
Guan Chao gật đầu.
Tài nói tiếp:
- Đến nói với Jackson rằng hãy để chúng tôi yên. Hãy ngừng tất cả các cuộc tấn công vào Dực Long. Các ông có thể giết người của chúng tôi, nhưng các ông sẽ không giết được tôi đâu, sau này tôi sẽ tìm từng người bên ông trả thù. Cả ông, cả Khaby, cả Jackson, tất cả đều sẽ chết. Tôi giỏi hơn cả ba người các ông, ông cũng biết rõ điều đó như tôi vậy.
- Các người đã giết Siêu Thần Tài. Các người cũng đã giết hai mươi Hiệp Sĩ?
- Đúng vậy.
Guan Chao hít một hơi thật sâu.
- Thật to gan. Tư Lệnh sẽ không tha cho các người.
- Đó là việc giữa cá nhân tôi và Tư Lệnh, không phải việc của các ông. Thế nào, Guan Chao? Chúng ta thống nhất như vậy chứ? Ông muốn đồng quy vu tận hay chấp nhận để chúng tôi bước ra khỏi đây bình an vô sự? Ông muốn dùng mạng sống của mình làm giàu cho Jackson hay muốn được tận hưởng tuổi già? Điều đó tùy thuộc vào quyết định của ông.
Guan Chao tính toán rất nhanh. Gã đã sớm có quyết định. Kệ con mẹ Siêu Thần Tài và hai mươi Hiệp Sĩ. Kệ con mẹ Liên Hiệp. Gã cần phải sống.
Guan Chao đập tay xuống bàn, nói như quát:
- Để tôi tiễn các anh ra cổng.
- Một người khôn như ông chắc chắn sẽ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Hai người vừa cười nói vui vẻ vừa sóng vai bước ra khỏi căn cứ băng Rồng tựa như hai người bạn thân thiết. Chỉ người trong cuộc mới biết rằng đây là các diễn viên đại tài.
Đến cổng rồi, Guan Chao lấy hai tay bắt hai tay của Tài, lắc thật mạnh:
- Thượng lộ bình an.
Tài gật đầu:
- Hy vọng sau này tôi không phải cắt đầu ông, Guan Chao.
- Yên tâm đi, tôi sẽ hết sức giúp anh.
Tài và người của hắn đi cả rồi, Guan Chao mới về phòng, đóng kín cửa lại, hai bàn tay run cầm cập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất