Chương 177
Biến động từ trung tâm Vùng đất Tự Do dội về Khu Bắc. Quintus nghe báo cáo xong, trầm ngâm một lúc lâu.
Gã quay sang hỏi tên thư ký:
- Cô Emily Hà chưa tới à?
Cách đây nửa giờ hắn đã cho người mời Emily Hà sang gặp, nhưng tên này trở về người không.
Tên thư ký đáp với vẻ lo lắng:
- Thưa bệ hạ, cô Emily Hà bảo đang bận trông con không tới được.
- Ồ.
Quintus đứng dậy, bảo:
- Nếu vậy thì ta tự sang.
Nhà hai người gần nhau, Quintus dẫn theo bốn cận vệ, đi bộ vài phút là tới nơi.
Thấy Quintus, Emily Hà ngạc nhiên:
- Anh tìm tôi có chuyện gì?
Quintus mỉm cười:
- Nói chuyện chút thôi mà. Chúng ta vừa tản bộ vừa nói.
- Vậy thì đợi tôi chỉnh lại trang phục.
Emily Hà vào nhà, thay quần áo, lúc bước ra trông cô như một công nương sang trọng và lịch thiệp trong bộ váy màu xanh thẫm dài quá đầu gối. Mặc dù đã sinh hai con nhưng vóc dáng của cô vẫn rất mảnh mai và hấp dẫn. Truyện Việt Nam
Quintus nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ:
- Cô quả là người rất biết ăn mặc.
Emily Hà đáp ngay:
- Đừng hiểu nhầm, tôi mặc thế này không phải vì anh mà vì chồng tôi. Ở đây tôi không khác gì đại sứ của anh ấy, không thể để người ta nói rằng thủ lĩnh băng Dực Long đã lấy nhầm phải một bà cô già luộm thuộm.
- Tôi đảm bảo cho dù cô mặc đồ ở nhà thì vẫn không luộm thuộm chút nào.
- Anh đến đây chỉ để nói về quần áo của tôi sao?
- Cô quả là người thẳng thắn. Emily, tôi gọi cô như vậy được chứ? Tốt lắm, hẳn là cô đã nghe phong phanh về những hành động gần đây của chồng cô ở Vùng đất Tự Do?
- Tôi không biết gì cả. Anh cho ba mươi người vây quanh nhà tôi, tôi muốn đến thăm Augutus trong bệnh viện còn không được, làm sao nghe ngóng được chuyện gì?
- Tôi làm thế vì sự an toàn của chính cô mà thôi. Chồng cô đang giết người như ngóe ở ngoài kia, và không chỉ có thế, còn liên tục gửi các thông điệp dọa nạt. Cô nghĩ sao về điều này Emily?
- Người nào quan tâm đến thông điệp ấy tự khắc sẽ hiểu.
- Ha ha, tôi đồ rằng hắn đang nhắm vào tôi. Hắn muốn tôi biết rằng đừng nên chọc vào tổ ong kẻo bị đốt đau. Nhưng mong cô làm chứng rằng tôi đối xử với cô bằng tấm lòng chân thành, phải không?
- Nếu anh để mẹ con tôi về thì nhất định tôi sẽ nói với anh ấy điều đó.
- Vội gì, vội gì.
Hai người đi bộ lên một quả đồi. Từ đây có thể nhìn thấy dãy núi Whitney hiện ra hùng tráng trước mặt.
- Cô biết ngọn núi này che giấu điều gì không?
- Phóng xạ.
- Đúng vậy, ngọn núi này đã cản lại một phần lớn phóng xạ và nhờ thế mà chúng ta sống sót. Nhưng nó còn ẩn chứa một bí mật nữa.
Nói đến đây Quintus ngừng lại, chờ Emily Hà tiếp lời, nhưng cô lặng thinh.
- Cô không định hỏi bí mật đó là gì sao?
- Nếu tôi hỏi anh có trả lời không?
- Đó là một bí mật trọng đại với chúng tôi, tôi sẽ cho cô biết với điều kiện cô không kể lại cho chồng cô nghe.
- Thế thì bỏ qua đi, tôi không quan tâm.
- Tại sao?
- Anh Quintus, nếu tôi nghe mà không kể lại cho chồng tôi biết thì tôi đã vì anh mà phản bội chồng, nếu tôi hứa không kể nhưng lại kể thì tôi đã phản bội lại lương tâm của mình. Vì thế mà tôi không quan tâm. Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.
Quintus bật cười, nhưng trong lòng càng thêm khâm phục.
Emily Hà rất nhanh nhìn ra ý đồ của hắn, sự sắc sảo và kiên định của cô không phải là điều mà những người phụ nữ thông thường có được.
- Tôi đã tìm một người phụ nữ như cô trong suốt cuộc đời, thật đáng tiếc Tài đã nhanh chân hơn.
- Anh tự xưng là Hoàng đế, là người đứng đầu một tổ chức rất lớn, đâu thiếu gì phụ nữ.
- Tôi ngủ với họ nhưng không có cảm xúc gì với họ. Từ khi cô đến đây, tôi đã không còn cho gọi họ nữa.
- Tôi không muốn nghe chuyện này.
- Được rồi, tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện khác. Đây là một câu chuyện mang tính cá nhân, tôi chưa từng nói ra điều này cho bất kỳ ai khác vì sợ họ sẽ cười nhạo mình. Emily, cũng như cô, tôi là một đứa trẻ mồ côi, nhưng bố mẹ tôi chết trước bố mẹ cô nhiều năm, bây giờ tôi còn chẳng nhớ mặt mũi họ trông như thế nào. Quá khứ của tôi kín mít những kỷ niệm đen tối và trống rỗng những hình ảnh tốt đẹp. Bây giờ cũng vậy. Dường như cả cuộc đời tôi chỉ để nhằm một mục tiêu duy nhất, mà mục tiêu ấy cũng không phải là của tôi, mà là của bố nuôi tôi. Ước mơ của ông là vinh danh cái tên Darius, biến Cá Voi Xanh thành thế lực cai trị tất cả và mang lại cho nó ánh hào quang rực rỡ như đế quốc La Mã cổ đại. Vì thế mà ông ấy tự xưng Hoàng đế. Thần tượng của ông ấy, không có gì đáng ngạc nhiên, chính là Caesar. Thật trùng hợp và cũng thật đáng buồn khi cuộc đời của họ kết thúc giống nhau.
- Quả là một sự trùng hợp khó tin.
- Tôi chưa bao giờ sống cho chính mình, Emily, tôi luôn nghĩ về mình như một người đang theo đuổi những ước mơ vĩ đại nhưng được tạo ra bởi người khác, nếu tôi không có năng lực thực hiện nó còn đỡ, bởi vì tôi có thể từ bỏ nó từ cách đây nhiều năm, đáng tiếc tôi lại có năng lực để làm điều ấy, không rõ là may mắn hay bất hạnh nữa đây.
Emily Hà im lặng một lúc lâu.
- Tôi nghĩ anh là một kẻ quỷ quyệt đáng thương.
Quintus cười lớn.
- Đó là một lời chê bai hay cảm thông?
- Cả hai.
- Cô không nghĩ tôi là một người xấu chứ, Emily?
- Tôi chưa thể khẳng định. Để phán xét một người cần rất nhiều thời gian.
- Chúng ta có nhiều thời gian mà.
Hai người đứng nhìn ánh mặt trời đang chìm dần sau đường chân trời, những tia nắng trở nên vàng vọt và yếu ớt, tựa như lời nhắc nhở về sự hữu hạn của cuộc đời.
- Chúng ta về thôi, đã đến lúc phải cho lũ trẻ ăn cơm.
Quintus gật đầu, theo sau Emily Hà đang vội vã bước đi phía trước.
Gã quay sang hỏi tên thư ký:
- Cô Emily Hà chưa tới à?
Cách đây nửa giờ hắn đã cho người mời Emily Hà sang gặp, nhưng tên này trở về người không.
Tên thư ký đáp với vẻ lo lắng:
- Thưa bệ hạ, cô Emily Hà bảo đang bận trông con không tới được.
- Ồ.
Quintus đứng dậy, bảo:
- Nếu vậy thì ta tự sang.
Nhà hai người gần nhau, Quintus dẫn theo bốn cận vệ, đi bộ vài phút là tới nơi.
Thấy Quintus, Emily Hà ngạc nhiên:
- Anh tìm tôi có chuyện gì?
Quintus mỉm cười:
- Nói chuyện chút thôi mà. Chúng ta vừa tản bộ vừa nói.
- Vậy thì đợi tôi chỉnh lại trang phục.
Emily Hà vào nhà, thay quần áo, lúc bước ra trông cô như một công nương sang trọng và lịch thiệp trong bộ váy màu xanh thẫm dài quá đầu gối. Mặc dù đã sinh hai con nhưng vóc dáng của cô vẫn rất mảnh mai và hấp dẫn. Truyện Việt Nam
Quintus nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ:
- Cô quả là người rất biết ăn mặc.
Emily Hà đáp ngay:
- Đừng hiểu nhầm, tôi mặc thế này không phải vì anh mà vì chồng tôi. Ở đây tôi không khác gì đại sứ của anh ấy, không thể để người ta nói rằng thủ lĩnh băng Dực Long đã lấy nhầm phải một bà cô già luộm thuộm.
- Tôi đảm bảo cho dù cô mặc đồ ở nhà thì vẫn không luộm thuộm chút nào.
- Anh đến đây chỉ để nói về quần áo của tôi sao?
- Cô quả là người thẳng thắn. Emily, tôi gọi cô như vậy được chứ? Tốt lắm, hẳn là cô đã nghe phong phanh về những hành động gần đây của chồng cô ở Vùng đất Tự Do?
- Tôi không biết gì cả. Anh cho ba mươi người vây quanh nhà tôi, tôi muốn đến thăm Augutus trong bệnh viện còn không được, làm sao nghe ngóng được chuyện gì?
- Tôi làm thế vì sự an toàn của chính cô mà thôi. Chồng cô đang giết người như ngóe ở ngoài kia, và không chỉ có thế, còn liên tục gửi các thông điệp dọa nạt. Cô nghĩ sao về điều này Emily?
- Người nào quan tâm đến thông điệp ấy tự khắc sẽ hiểu.
- Ha ha, tôi đồ rằng hắn đang nhắm vào tôi. Hắn muốn tôi biết rằng đừng nên chọc vào tổ ong kẻo bị đốt đau. Nhưng mong cô làm chứng rằng tôi đối xử với cô bằng tấm lòng chân thành, phải không?
- Nếu anh để mẹ con tôi về thì nhất định tôi sẽ nói với anh ấy điều đó.
- Vội gì, vội gì.
Hai người đi bộ lên một quả đồi. Từ đây có thể nhìn thấy dãy núi Whitney hiện ra hùng tráng trước mặt.
- Cô biết ngọn núi này che giấu điều gì không?
- Phóng xạ.
- Đúng vậy, ngọn núi này đã cản lại một phần lớn phóng xạ và nhờ thế mà chúng ta sống sót. Nhưng nó còn ẩn chứa một bí mật nữa.
Nói đến đây Quintus ngừng lại, chờ Emily Hà tiếp lời, nhưng cô lặng thinh.
- Cô không định hỏi bí mật đó là gì sao?
- Nếu tôi hỏi anh có trả lời không?
- Đó là một bí mật trọng đại với chúng tôi, tôi sẽ cho cô biết với điều kiện cô không kể lại cho chồng cô nghe.
- Thế thì bỏ qua đi, tôi không quan tâm.
- Tại sao?
- Anh Quintus, nếu tôi nghe mà không kể lại cho chồng tôi biết thì tôi đã vì anh mà phản bội chồng, nếu tôi hứa không kể nhưng lại kể thì tôi đã phản bội lại lương tâm của mình. Vì thế mà tôi không quan tâm. Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.
Quintus bật cười, nhưng trong lòng càng thêm khâm phục.
Emily Hà rất nhanh nhìn ra ý đồ của hắn, sự sắc sảo và kiên định của cô không phải là điều mà những người phụ nữ thông thường có được.
- Tôi đã tìm một người phụ nữ như cô trong suốt cuộc đời, thật đáng tiếc Tài đã nhanh chân hơn.
- Anh tự xưng là Hoàng đế, là người đứng đầu một tổ chức rất lớn, đâu thiếu gì phụ nữ.
- Tôi ngủ với họ nhưng không có cảm xúc gì với họ. Từ khi cô đến đây, tôi đã không còn cho gọi họ nữa.
- Tôi không muốn nghe chuyện này.
- Được rồi, tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện khác. Đây là một câu chuyện mang tính cá nhân, tôi chưa từng nói ra điều này cho bất kỳ ai khác vì sợ họ sẽ cười nhạo mình. Emily, cũng như cô, tôi là một đứa trẻ mồ côi, nhưng bố mẹ tôi chết trước bố mẹ cô nhiều năm, bây giờ tôi còn chẳng nhớ mặt mũi họ trông như thế nào. Quá khứ của tôi kín mít những kỷ niệm đen tối và trống rỗng những hình ảnh tốt đẹp. Bây giờ cũng vậy. Dường như cả cuộc đời tôi chỉ để nhằm một mục tiêu duy nhất, mà mục tiêu ấy cũng không phải là của tôi, mà là của bố nuôi tôi. Ước mơ của ông là vinh danh cái tên Darius, biến Cá Voi Xanh thành thế lực cai trị tất cả và mang lại cho nó ánh hào quang rực rỡ như đế quốc La Mã cổ đại. Vì thế mà ông ấy tự xưng Hoàng đế. Thần tượng của ông ấy, không có gì đáng ngạc nhiên, chính là Caesar. Thật trùng hợp và cũng thật đáng buồn khi cuộc đời của họ kết thúc giống nhau.
- Quả là một sự trùng hợp khó tin.
- Tôi chưa bao giờ sống cho chính mình, Emily, tôi luôn nghĩ về mình như một người đang theo đuổi những ước mơ vĩ đại nhưng được tạo ra bởi người khác, nếu tôi không có năng lực thực hiện nó còn đỡ, bởi vì tôi có thể từ bỏ nó từ cách đây nhiều năm, đáng tiếc tôi lại có năng lực để làm điều ấy, không rõ là may mắn hay bất hạnh nữa đây.
Emily Hà im lặng một lúc lâu.
- Tôi nghĩ anh là một kẻ quỷ quyệt đáng thương.
Quintus cười lớn.
- Đó là một lời chê bai hay cảm thông?
- Cả hai.
- Cô không nghĩ tôi là một người xấu chứ, Emily?
- Tôi chưa thể khẳng định. Để phán xét một người cần rất nhiều thời gian.
- Chúng ta có nhiều thời gian mà.
Hai người đứng nhìn ánh mặt trời đang chìm dần sau đường chân trời, những tia nắng trở nên vàng vọt và yếu ớt, tựa như lời nhắc nhở về sự hữu hạn của cuộc đời.
- Chúng ta về thôi, đã đến lúc phải cho lũ trẻ ăn cơm.
Quintus gật đầu, theo sau Emily Hà đang vội vã bước đi phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất