Chương 18
Sau kinh nghiệm ngày hôm qua, Tài không thích cách Nicole đang nhìn hắn chút nào.
Nicole là người con gái rất nóng nảy và hung bạo. Dường như cô ta tiếc nuối thế giới đã mất và căm hận thực tại cùng những kẻ thích ứng thành công với thực tại, dĩ nhiên trong đó đã bao gồm cả hắn nữa.
Hắn đã chia sẻ cuộc đời mình cho Nicole nghe, nhưng điều đó không đảm bảo được rằng cô ta sẽ đối xử với hắn tử tế hơn.
Sau một lúc, cuối cùng Nicole cũng lên tiếng.
- Anh đã giết đám lưu manh kia không chớp mắt.
- Tại sao tôi lại phải chớp mắt? Chúng đã giết bố tôi.
Nicole nhún vai.
- Tôi có thể thấy rằng anh đã lợi dụng nỗi đau thời thơ ấu của mình để biện minh cho hành động giết người không ghê tay.
- Đó chính là lý do tại sao tôi nói rằng cô đang sống trong tháp ngà. Cô không hiểu được tại sao tôi lại trở nên như vậy. Nhờ bố, nhờ gia đình, nhờ các mối quan hệ hữu ích mà những người như cô được làm các công việc bình thường còn những người như tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc giết người. Nếu cô không bước ra khỏi tầm nhìn hạn hẹp của mình thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ nhận thức được rằng thế giới này đã hoàn toàn thay đổi.
- Cứ cho là như vậy đi. Dù sao, thì hôm qua tôi cũng đã tiêm cho anh tổng cộng bảy liều thuốc.
Tim Tài bất giác đập nhanh hơn thường lệ.
- Sáu mũi đầu tiên thì không vấn đề gì. Chỉ có mũi thứ bảy.
- Mũi thứ bảy làm sao, con chó cái này?
- Mũi thứ bảy không phải là thuốc. Nó có tác dụng làm ức chế dây thần kinh và khiến cho anh phản ứng chậm chạp hơn kể cả khi đã khỏe lại. Các tổn thương trong não là vĩnh viễn. Chúng tôi dùng để nó để kiểm soát những nhân vật nguy hiểm.
Tài vẫn nằm yên bất động. Hắn làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng sau lưng mồ hôi đã toát ra như tắm.
Hắn không biết Nicole nói thật hay bịa, lúc này thể lực của hắn vẫn còn đang rất yếu.
- Tôi đã nói với anh là tôi căm ghét những kẻ giết người không chớp mắt như anh. Tôi có thể để cho anh sống vì bố tôi quý anh và vì anh cũng là một con người khốn khổ, nhưng tôi không thể để anh bước ra đây với đầy đủ sức mạnh và tiếp tục con đường thối tha mà anh đang đi.
Tài vẫn nằm yên bất động.
Đến lượt Nicole cảm thấy khó chịu khi thấy Tài không tỏ ra căng thẳng, sợ hãi hay giận dữ. Hắn vẫn chỉ nhìn cô như nhìn người chết rồi.
Nếu đã làm hết cách mà vẫn không thể làm bạn thì chỉ có thể là kẻ thù.
Tài vân vê cái ốc vít trên tay.
- Cô có lời dặn nào cho cha không? Tôi sẽ chuyển lời đến cho ông ấy.
Nicole lùi lại, lưng dán vào tường.
- Đừng tưởng anh dọa được tôi. Anh vẫn còn rất yếu.
- Vậy là không có lời nào.
Gương mặt của Nicole trở nên nhợt nhạt. Lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau cô cảm thấy sợ hãi.
- Tôi cần anh giúp một việc.
Viên ốc vít bắn sát vành tai trái của Nicole, găm chặt vào bức tường.
Tài chậm rãi lấy ra viên ốc thứ hai.
- Xin lỗi, tôi vừa bắn trượt. Xấu hổ quá.
Viên ốc vít thứ hai lại một lần nữa bắn sượt qua vành tai phải của Nicole, găm chặt vào bức tường. Cùng với viên thứ nhất, nó tạo thành một đường thẳng song song với sàn nhà.
Tài lấy ra viên ốc vít thứ ba.
- Xin lỗi, tôi lại bắn trượt. Hai lần cố gắng không thành công vừa rồi khiến cho tay tôi hơi bị tê, không biết cái ốc này có găm được vào tường không hay cứ dính chặt vào trong đầu cô, nếu nó nằm ở trong đấy thì các bác sĩ sẽ phải mổ sọ cô để lấy nó ra. Tôi dám chắc rằng họ là các bác sĩ lành nghề nên sẽ khâu lại đầu cô đẹp như mới, những người đi viếng hẳn không thể phân biệt được.
Nicole hét lên:
- Nghe tôi nói đã, tôi có một đề nghị dành cho anh.
- Tôi không có hứng thú.
- Tôi chỉ đùa thôi. Anh có hiểu không? Lúc nãy tôi chỉ muốn dọa cho anh sợ thôi. Liều thuốc thứ bảy hoàn toàn bình thường.
- Thề đi. Nhân danh bố cô.
- Nhân danh bố tôi, tôi thề.
- Thề rằng nếu cô nói điêu và âm mưu hãm hại tôi bố cô sẽ chẻ đôi người cô ra bằng một cái rìu và vứt cho chó gặm.
- Lời thề gì khốn nạn thế?
- Có thề không?
- Tôi thề, tôi thề.
- Nicole, tại sao năm lần bảy lượt cô định hại tôi?
- Tôi có một người bạn rơi vào tay bọn buôn người. Tôi cần anh giúp để cứu nó ra.
- Thôi, thôi, xin cô. Tôi còn chưa cứu được em mình đây này, lo thêm việc bao đồng làm gì.
- Tôi có thể giúp anh lập một nhóm riêng của mình. Anh không thể cứ chạy nhông nhông ngoài đường như chó hoang được. Anh cần sự giúp đỡ, anh cần bạn bè, tôi có thể giúp anh miễn là anh chịu giúp tôi.
- Tôi không có bạn bè. Cô định gọi ai?
- Brian "Đồ Tể", Daniel "Tự Hào", Aleksei "Nicotin".
Tài gập người, cười như ma làm.
- Cô đùa à? Bọn chúng thì giúp được gì? Mà làm sao cô biết bọn chúng?
- Bố tôi đã giữ các bạn anh lại. Việc chúng có được thả ra hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bố con tôi.
Tài bắt đầu ngẫm nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị của Nicole.
Đúng như Nicole nhận xét, hắn thân cô thế cô, làm gì cũng khó. Nếu có một tổ chức đằng sau hậu thuẫn thì hắn có thể làm nhiều việc hơn, sở hữu mạng lưới thông tin rộng hơn, cơ hội tìm Trung tăng lên.
Brian là một thằng ăn hại. Daniel là một thằng điên, theo nghĩa đen. Còn Aleksei. Hừm, thằng này hắn chưa hiểu rõ lắm nhưng có vẻ cũng bình thường thôi.
Ngay cả như vậy đi nữa thì kiểm soát chúng vẫn có lợi chứ? Lợi gì thì nhất thời hắn chưa nghĩ ra, nhưng nhất định sẽ có lợi.
Nicole là người con gái rất nóng nảy và hung bạo. Dường như cô ta tiếc nuối thế giới đã mất và căm hận thực tại cùng những kẻ thích ứng thành công với thực tại, dĩ nhiên trong đó đã bao gồm cả hắn nữa.
Hắn đã chia sẻ cuộc đời mình cho Nicole nghe, nhưng điều đó không đảm bảo được rằng cô ta sẽ đối xử với hắn tử tế hơn.
Sau một lúc, cuối cùng Nicole cũng lên tiếng.
- Anh đã giết đám lưu manh kia không chớp mắt.
- Tại sao tôi lại phải chớp mắt? Chúng đã giết bố tôi.
Nicole nhún vai.
- Tôi có thể thấy rằng anh đã lợi dụng nỗi đau thời thơ ấu của mình để biện minh cho hành động giết người không ghê tay.
- Đó chính là lý do tại sao tôi nói rằng cô đang sống trong tháp ngà. Cô không hiểu được tại sao tôi lại trở nên như vậy. Nhờ bố, nhờ gia đình, nhờ các mối quan hệ hữu ích mà những người như cô được làm các công việc bình thường còn những người như tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc giết người. Nếu cô không bước ra khỏi tầm nhìn hạn hẹp của mình thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ nhận thức được rằng thế giới này đã hoàn toàn thay đổi.
- Cứ cho là như vậy đi. Dù sao, thì hôm qua tôi cũng đã tiêm cho anh tổng cộng bảy liều thuốc.
Tim Tài bất giác đập nhanh hơn thường lệ.
- Sáu mũi đầu tiên thì không vấn đề gì. Chỉ có mũi thứ bảy.
- Mũi thứ bảy làm sao, con chó cái này?
- Mũi thứ bảy không phải là thuốc. Nó có tác dụng làm ức chế dây thần kinh và khiến cho anh phản ứng chậm chạp hơn kể cả khi đã khỏe lại. Các tổn thương trong não là vĩnh viễn. Chúng tôi dùng để nó để kiểm soát những nhân vật nguy hiểm.
Tài vẫn nằm yên bất động. Hắn làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng sau lưng mồ hôi đã toát ra như tắm.
Hắn không biết Nicole nói thật hay bịa, lúc này thể lực của hắn vẫn còn đang rất yếu.
- Tôi đã nói với anh là tôi căm ghét những kẻ giết người không chớp mắt như anh. Tôi có thể để cho anh sống vì bố tôi quý anh và vì anh cũng là một con người khốn khổ, nhưng tôi không thể để anh bước ra đây với đầy đủ sức mạnh và tiếp tục con đường thối tha mà anh đang đi.
Tài vẫn nằm yên bất động.
Đến lượt Nicole cảm thấy khó chịu khi thấy Tài không tỏ ra căng thẳng, sợ hãi hay giận dữ. Hắn vẫn chỉ nhìn cô như nhìn người chết rồi.
Nếu đã làm hết cách mà vẫn không thể làm bạn thì chỉ có thể là kẻ thù.
Tài vân vê cái ốc vít trên tay.
- Cô có lời dặn nào cho cha không? Tôi sẽ chuyển lời đến cho ông ấy.
Nicole lùi lại, lưng dán vào tường.
- Đừng tưởng anh dọa được tôi. Anh vẫn còn rất yếu.
- Vậy là không có lời nào.
Gương mặt của Nicole trở nên nhợt nhạt. Lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau cô cảm thấy sợ hãi.
- Tôi cần anh giúp một việc.
Viên ốc vít bắn sát vành tai trái của Nicole, găm chặt vào bức tường.
Tài chậm rãi lấy ra viên ốc thứ hai.
- Xin lỗi, tôi vừa bắn trượt. Xấu hổ quá.
Viên ốc vít thứ hai lại một lần nữa bắn sượt qua vành tai phải của Nicole, găm chặt vào bức tường. Cùng với viên thứ nhất, nó tạo thành một đường thẳng song song với sàn nhà.
Tài lấy ra viên ốc vít thứ ba.
- Xin lỗi, tôi lại bắn trượt. Hai lần cố gắng không thành công vừa rồi khiến cho tay tôi hơi bị tê, không biết cái ốc này có găm được vào tường không hay cứ dính chặt vào trong đầu cô, nếu nó nằm ở trong đấy thì các bác sĩ sẽ phải mổ sọ cô để lấy nó ra. Tôi dám chắc rằng họ là các bác sĩ lành nghề nên sẽ khâu lại đầu cô đẹp như mới, những người đi viếng hẳn không thể phân biệt được.
Nicole hét lên:
- Nghe tôi nói đã, tôi có một đề nghị dành cho anh.
- Tôi không có hứng thú.
- Tôi chỉ đùa thôi. Anh có hiểu không? Lúc nãy tôi chỉ muốn dọa cho anh sợ thôi. Liều thuốc thứ bảy hoàn toàn bình thường.
- Thề đi. Nhân danh bố cô.
- Nhân danh bố tôi, tôi thề.
- Thề rằng nếu cô nói điêu và âm mưu hãm hại tôi bố cô sẽ chẻ đôi người cô ra bằng một cái rìu và vứt cho chó gặm.
- Lời thề gì khốn nạn thế?
- Có thề không?
- Tôi thề, tôi thề.
- Nicole, tại sao năm lần bảy lượt cô định hại tôi?
- Tôi có một người bạn rơi vào tay bọn buôn người. Tôi cần anh giúp để cứu nó ra.
- Thôi, thôi, xin cô. Tôi còn chưa cứu được em mình đây này, lo thêm việc bao đồng làm gì.
- Tôi có thể giúp anh lập một nhóm riêng của mình. Anh không thể cứ chạy nhông nhông ngoài đường như chó hoang được. Anh cần sự giúp đỡ, anh cần bạn bè, tôi có thể giúp anh miễn là anh chịu giúp tôi.
- Tôi không có bạn bè. Cô định gọi ai?
- Brian "Đồ Tể", Daniel "Tự Hào", Aleksei "Nicotin".
Tài gập người, cười như ma làm.
- Cô đùa à? Bọn chúng thì giúp được gì? Mà làm sao cô biết bọn chúng?
- Bố tôi đã giữ các bạn anh lại. Việc chúng có được thả ra hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bố con tôi.
Tài bắt đầu ngẫm nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị của Nicole.
Đúng như Nicole nhận xét, hắn thân cô thế cô, làm gì cũng khó. Nếu có một tổ chức đằng sau hậu thuẫn thì hắn có thể làm nhiều việc hơn, sở hữu mạng lưới thông tin rộng hơn, cơ hội tìm Trung tăng lên.
Brian là một thằng ăn hại. Daniel là một thằng điên, theo nghĩa đen. Còn Aleksei. Hừm, thằng này hắn chưa hiểu rõ lắm nhưng có vẻ cũng bình thường thôi.
Ngay cả như vậy đi nữa thì kiểm soát chúng vẫn có lợi chứ? Lợi gì thì nhất thời hắn chưa nghĩ ra, nhưng nhất định sẽ có lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất