Chương 180
Thật tình cờ, đúng lúc ấy có một con ruồi lọt vào trong phòng.
Nó thấy đông người nên cứ bay loạn lên, va hết vào người nọ đến người kia. Cuối cùng nó đậu lên má David.
David thốt lên:
- Anh Daniel, mau dẫn chú ruồi lạc lối này đến với ánh sáng của Thiên Chúa.
Ý của David là đuổi nó ra ngoài trời. Nhưng Tài hiểu câu nói văn hoa này theo nghĩa khác. Theo thói quen, hắn bắn một lá bài khỏi tay, sượt qua má David, cắt con ruồi ra làm đôi.
Xác ruồi rơi xuống đất, nơi có ánh sáng chiếu vào.
David hỏi:
- Cái gì vừa sượt qua má tôi?
Genesis nhanh trí tuyên bố:
- Đó là lời thì thầm của Chúa. Chúa muốn nói với cô rằng ngài đã dẫn con ruồi về với ngài. Con ruồi may mắn này giờ đây hẳn đang nằm im ở đâu đó để tận hưởng ánh sáng đức tin bao phủ lên người.
Đây là khu vực nông thôn nên ruồi muỗi và côn trùng rất nhiều. Genesis còn chưa dứt lời đã thêm một con ruồi thứ hai bay vào.
Tài lại cắt nó làm đôi.
David hỏi:
- Sao tôi lại nghe thấy tiếng vo ve nữa nhỉ, phải chăng con ruồi kia quay trở lại?
Genesis đáp:
- Không, đó là vợ của con ruồi vừa đi khỏi đây. Nó đi tìm chồng của nó. Chúa lại một lần nữa truyền thông điệp được viết trên lá bài đến cho con ruồi vợ, để nó rơi xuống chỗ mà con ruồi chồng đang chờ đợi nó. Hai con ruồi ấy đang nằm trên một cái giường mát lạnh, mãi mãi không chia lìa. Tất cả là nhờ ơn chúa. Sức mạnh của ngài đã soi sáng con đường cho loài ruồi.
David lắp bắp hỏi:
- Xin hỏi tên của cha là gì?
- Cứ gọi tôi là Genesis.
- Phải chăng cha là mục sư? Bởi vì lời nói của cha thấm đẫm ánh sáng của đức tin.
Genesis chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, Daniel đã lập tức lên tiếng:
- Cha Genesis đã dâng hiến đời mình cho Thiên Chúa từ khi mới ra đời. Ngài vì em mà đến đây ngày hôm nay, để chúc phúc cho chúng ta.
Genesis thở dài:
- Tôi được như ngày nay đều là nhờ Daniel. Kính mong ơn trên soi xét, nếu ngài cảm thấy con đang lầm đường lạc lối thì hãy giáng sét vào giữa đầu Daniel và chừa cho con một con đường sống. Con tuy đã phạm nhiều tội lỗi nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày kia mình phải khoác áo choàng.
Nicole giấu mặt vào người Tài, cố gắng kìm nén tiếng cười khùng khục, vì cố quá mà nước mắt chảy ra giàn dụa.
Genesis lại nói:
- Nicole, đừng khóc. Đau khổ chỉ là nhất thời, rời khỏi đây ta lại được là chính mình.
David vươn hai tay ra, hôn lên tay của Genesis, run rẩy:
- Cha là linh mục hay giám mục?
Daniel nghĩ mình cần phải đem lại hạnh phúc trọn vẹn và viên mãn cho người yêu nên tiện đà đẩy sự nghiệp của Genesis lên một tầm cao mới:
- Là Đức Hồng y.
Genesis nhìn Daniel với ánh mắt hình viên đạn:
- Sao con không bảo ta là Đức Giáo Hoàng luôn đi?
- Xin cha đừng khiêm tốn. David, Hồng y Genesis là Hồng y duy nhất còn sống trên thế giới này. Tuy chức vụ cao nhưng ngài rất tinh thông thủ tục hôn lễ, phải không?
- Chính vậy. Ta đã làm chủ hôn ba lần, thêm lần này nữa là bốn. Chúa đã ban cho ta sức mạnh thần thánh, nhờ vậy mà ta có thể nhìn xuyên qua mọi thứ và chiêm ngưỡng ba cô dâu trong hình hài nguyên thủy của họ, nhưng với con thì ta từ chối sức mạnh này, bởi vì con là cô dâu đặc biệt nhất. Hãy nhìn con xem, David, càng nhìn con ta chỉ càng biết thốt lên: Wow. Cuộc đời con chính là bằng chứng cho thấy sức mạnh và trí tưởng tượng của Chúa là vô hạn.
Daniel nói:
- Hồng y đang ca ngợi em đấy.
David khóc nấc lên:
- Con đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Ước mơ của con là được khoác tay anh Daniel bước vào thánh đường giữa tiếng Thánh ca, hai bên là người thân, gia đình, bè bạn. Ở đó cha sẽ ban phước cho chúng con. Anh Daniel sẽ trao cho con nhẫn cưới và mọi người sẽ tung những nắm hoa hồng như dòng nước mát lạnh của Chúa tưới tắm xuống thế gian.
- Con đòi hỏi hơi nhiều đấy David, nếu con mở mắt ra để nhìn thế giới bên ngoài sẽ thấy rằng chỉ cần thực hiện được một phần điều này cũng đã là kỳ tích rồi.
Daniel nhìn xéo Genesis một cách lạnh lùng, trong khi Tài lên tiếng:
- Chúng ta sẽ thử xem thế nào.
Daniel cúi xuống, hốt xác hai con ruồi lên lá bài rồi mang ra sân vườn đem chôn.
Mọi người theo Daniel ra ngoài sân. Chứng kiến Daniel “Hung Thần” đào hố chôn ruồi, Nicole lẩm bẩm:
- Là nó điên, hay tôi điên?
Tài đáp:
- Chưa biết. Để tôi hỏi rõ ngọn ngành.
Tài kiên nhẫn đợi Daniel chôn cất hai con ruồi tử tế, mới đặt câu hỏi.
Chuyện hóa ra rất đơn giản và dễ hiểu.
Gia đình của David là các tín đồ Công giáo ngoan đạo đến cực đoan. Họ truyền dạy – hoặc nhồi nhét, tùy vào việc bạn đứng trên quan điểm nào – niềm tin cực đoan ấy vào đầu David từ lúc thằng bé mới sinh ra.
David chưa bao giờ đến trường học nên không được tiếp nhận bất kỳ quan điểm phản bác nào. Lúc cậu đủ lớn, bắt đầu hình thành nên tư duy phản biện thì lại bị mù, cơ thể yếu ớt phải ngồi xe lăn, thành thử không nhìn được thế giới bên ngoài đang trở nên điên loạn ra sao. Cho đến lúc chết bố mẹ David vẫn một mực dạy con rằng Satan chỉ đang tạm thời thắng thế, Đức Chúa chủ động rút lui chiến lược, một ngày kia ánh sáng đức tin sẽ lại quét sạch mây đen và dẫn dắt loài người đến hạnh phúc vĩnh hằng.
Khi hiểu được niềm tin của David, Daniel đã tự cảm hóa mình và trở thành một tín đồ Công giáo ngoan đạo. Daniel có khả năng tự kỷ ám thị siêu việt nên việc chuyển đổi này với người khác có thể là bất khả thi, chứ với gã thì chỉ như ăn cơm, uống nước mà thôi.
Nó thấy đông người nên cứ bay loạn lên, va hết vào người nọ đến người kia. Cuối cùng nó đậu lên má David.
David thốt lên:
- Anh Daniel, mau dẫn chú ruồi lạc lối này đến với ánh sáng của Thiên Chúa.
Ý của David là đuổi nó ra ngoài trời. Nhưng Tài hiểu câu nói văn hoa này theo nghĩa khác. Theo thói quen, hắn bắn một lá bài khỏi tay, sượt qua má David, cắt con ruồi ra làm đôi.
Xác ruồi rơi xuống đất, nơi có ánh sáng chiếu vào.
David hỏi:
- Cái gì vừa sượt qua má tôi?
Genesis nhanh trí tuyên bố:
- Đó là lời thì thầm của Chúa. Chúa muốn nói với cô rằng ngài đã dẫn con ruồi về với ngài. Con ruồi may mắn này giờ đây hẳn đang nằm im ở đâu đó để tận hưởng ánh sáng đức tin bao phủ lên người.
Đây là khu vực nông thôn nên ruồi muỗi và côn trùng rất nhiều. Genesis còn chưa dứt lời đã thêm một con ruồi thứ hai bay vào.
Tài lại cắt nó làm đôi.
David hỏi:
- Sao tôi lại nghe thấy tiếng vo ve nữa nhỉ, phải chăng con ruồi kia quay trở lại?
Genesis đáp:
- Không, đó là vợ của con ruồi vừa đi khỏi đây. Nó đi tìm chồng của nó. Chúa lại một lần nữa truyền thông điệp được viết trên lá bài đến cho con ruồi vợ, để nó rơi xuống chỗ mà con ruồi chồng đang chờ đợi nó. Hai con ruồi ấy đang nằm trên một cái giường mát lạnh, mãi mãi không chia lìa. Tất cả là nhờ ơn chúa. Sức mạnh của ngài đã soi sáng con đường cho loài ruồi.
David lắp bắp hỏi:
- Xin hỏi tên của cha là gì?
- Cứ gọi tôi là Genesis.
- Phải chăng cha là mục sư? Bởi vì lời nói của cha thấm đẫm ánh sáng của đức tin.
Genesis chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, Daniel đã lập tức lên tiếng:
- Cha Genesis đã dâng hiến đời mình cho Thiên Chúa từ khi mới ra đời. Ngài vì em mà đến đây ngày hôm nay, để chúc phúc cho chúng ta.
Genesis thở dài:
- Tôi được như ngày nay đều là nhờ Daniel. Kính mong ơn trên soi xét, nếu ngài cảm thấy con đang lầm đường lạc lối thì hãy giáng sét vào giữa đầu Daniel và chừa cho con một con đường sống. Con tuy đã phạm nhiều tội lỗi nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày kia mình phải khoác áo choàng.
Nicole giấu mặt vào người Tài, cố gắng kìm nén tiếng cười khùng khục, vì cố quá mà nước mắt chảy ra giàn dụa.
Genesis lại nói:
- Nicole, đừng khóc. Đau khổ chỉ là nhất thời, rời khỏi đây ta lại được là chính mình.
David vươn hai tay ra, hôn lên tay của Genesis, run rẩy:
- Cha là linh mục hay giám mục?
Daniel nghĩ mình cần phải đem lại hạnh phúc trọn vẹn và viên mãn cho người yêu nên tiện đà đẩy sự nghiệp của Genesis lên một tầm cao mới:
- Là Đức Hồng y.
Genesis nhìn Daniel với ánh mắt hình viên đạn:
- Sao con không bảo ta là Đức Giáo Hoàng luôn đi?
- Xin cha đừng khiêm tốn. David, Hồng y Genesis là Hồng y duy nhất còn sống trên thế giới này. Tuy chức vụ cao nhưng ngài rất tinh thông thủ tục hôn lễ, phải không?
- Chính vậy. Ta đã làm chủ hôn ba lần, thêm lần này nữa là bốn. Chúa đã ban cho ta sức mạnh thần thánh, nhờ vậy mà ta có thể nhìn xuyên qua mọi thứ và chiêm ngưỡng ba cô dâu trong hình hài nguyên thủy của họ, nhưng với con thì ta từ chối sức mạnh này, bởi vì con là cô dâu đặc biệt nhất. Hãy nhìn con xem, David, càng nhìn con ta chỉ càng biết thốt lên: Wow. Cuộc đời con chính là bằng chứng cho thấy sức mạnh và trí tưởng tượng của Chúa là vô hạn.
Daniel nói:
- Hồng y đang ca ngợi em đấy.
David khóc nấc lên:
- Con đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Ước mơ của con là được khoác tay anh Daniel bước vào thánh đường giữa tiếng Thánh ca, hai bên là người thân, gia đình, bè bạn. Ở đó cha sẽ ban phước cho chúng con. Anh Daniel sẽ trao cho con nhẫn cưới và mọi người sẽ tung những nắm hoa hồng như dòng nước mát lạnh của Chúa tưới tắm xuống thế gian.
- Con đòi hỏi hơi nhiều đấy David, nếu con mở mắt ra để nhìn thế giới bên ngoài sẽ thấy rằng chỉ cần thực hiện được một phần điều này cũng đã là kỳ tích rồi.
Daniel nhìn xéo Genesis một cách lạnh lùng, trong khi Tài lên tiếng:
- Chúng ta sẽ thử xem thế nào.
Daniel cúi xuống, hốt xác hai con ruồi lên lá bài rồi mang ra sân vườn đem chôn.
Mọi người theo Daniel ra ngoài sân. Chứng kiến Daniel “Hung Thần” đào hố chôn ruồi, Nicole lẩm bẩm:
- Là nó điên, hay tôi điên?
Tài đáp:
- Chưa biết. Để tôi hỏi rõ ngọn ngành.
Tài kiên nhẫn đợi Daniel chôn cất hai con ruồi tử tế, mới đặt câu hỏi.
Chuyện hóa ra rất đơn giản và dễ hiểu.
Gia đình của David là các tín đồ Công giáo ngoan đạo đến cực đoan. Họ truyền dạy – hoặc nhồi nhét, tùy vào việc bạn đứng trên quan điểm nào – niềm tin cực đoan ấy vào đầu David từ lúc thằng bé mới sinh ra.
David chưa bao giờ đến trường học nên không được tiếp nhận bất kỳ quan điểm phản bác nào. Lúc cậu đủ lớn, bắt đầu hình thành nên tư duy phản biện thì lại bị mù, cơ thể yếu ớt phải ngồi xe lăn, thành thử không nhìn được thế giới bên ngoài đang trở nên điên loạn ra sao. Cho đến lúc chết bố mẹ David vẫn một mực dạy con rằng Satan chỉ đang tạm thời thắng thế, Đức Chúa chủ động rút lui chiến lược, một ngày kia ánh sáng đức tin sẽ lại quét sạch mây đen và dẫn dắt loài người đến hạnh phúc vĩnh hằng.
Khi hiểu được niềm tin của David, Daniel đã tự cảm hóa mình và trở thành một tín đồ Công giáo ngoan đạo. Daniel có khả năng tự kỷ ám thị siêu việt nên việc chuyển đổi này với người khác có thể là bất khả thi, chứ với gã thì chỉ như ăn cơm, uống nước mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất