Chương 182
Người thánh thiện như David đặt trong bất cứ xã hội nào cũng phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ, nhưng ở trong Vùng đất Tự Do thì kết cục thật bi thảm.
Tài nhẩm tính một hồi, rồi hỏi:
- Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
- Mười tám.
- Năm bức ảnh này được chụp anh bao nhiêu tuổi?
- Sáu tuổi.
- Vậy thì nó đã được chụp cách đây mười hai năm về trước. Đó là năm 2103. Trông Kevin thật khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu bệnh tật nào cả. Tôi cứ nghĩ lão ta phải trông ốm yếu cơ đấy.
- Đức Hồng y sức khỏe phi thường, chỉ có một điều lạ.
- Điều gì?
- Ngài có vẻ nhìn không rõ. Lúc mới gặp ngài đã đặt tôi ở rất sát mặt mình để nhìn cho kỹ. Lúc bố tôi hỏi tại sao ngài không đeo kính thì ngài bảo rẳng kính không có tác dụng trong trường hợp này vì ngài không hề bị cận. Vấn đề của ngài phức tạp hơn thế rất nhiều.
- Tôi biết lão ta bị làm sao. Đó là hậu quả của việc sử dụng ma túy quá liều.
- Ma túy ư?
- Đúng vậy, lão ta nói với gia đình anh đó là thuốc, nhưng thực chất là ma túy. Nó có tên là ma túy Hãm Thần. Một chất kích thích gây ra các phản ứng khác nhau trên cơ thể người tiếp nhận. Mức độ tác hại của ma túy lên cơ thể của anh và Kevin tuy chênh lệch rất xa nhưng đều có liên quan đến mắt. Ồ! Mắt à?
Tài như nghĩ đến điều gì, liền quan sát bức ảnh thêm lần nữa.
Hắn nhận ra rằng đôi mắt của Kevin và David rất giống nhau, tựa như đúc từ một khuôn. Ý nghĩ ấy làm hắn rùng mình.
- David, mối quan hệ giữa gia đình anh với Kevin James như thế nào?
- Bố mẹ tôi rất tôn sùng ông ấy. Theo lời mẹ tôi kể lại thì ngài chính là lý do khiến hai người đã cải đạo từ Tin Lành sang Công giáo. Tôi cho rằng họ sẵn sàng làm mọi việc theo yêu cầu của ngài.
- Anh có nhớ bố mẹ mình đã phản ứng như thế nào khi anh thức dậy sau ba tháng hôn mê không?
- Bố mẹ tôi không nói gì nhiều, cũng không than khóc hay oán trách Đức Hồng y, chỉ bảo rằng tôi cần phải thích ứng với cuộc sống mới vì Chúa đang thử thách tôi. Nếu tôi vượt qua được thử thách này tôi sẽ được lên thiên đường cùng với họ.
- Ma túy làm anh mù mắt, động kinh và ung thư máu và đó là tất cả những gì mà bố mẹ anh có thể nói với anh à?
- Chúng tôi đều hiểu cuộc sống này là hữu hạn. Hơn nữa, một phần lỗi thuộc về tôi.
- Lỗi nào thuộc về anh?
David mỉm cười:
- Tôi là một người khác biệt. Ngay từ lúc nhỏ tôi đã có những biểu hiện giới tính mà bố mẹ tôi gọi là lệch lạc và xúc phạm đến Thiên Chúa. Tôi nhớ có lần tôi nói với mẹ tôi rằng mình thích mặc váy, bà đã lặng người đi một lúc rất lâu rồi lẩm bẩm: Vậy ra đó chính là lý do, vậy ra đó chính là lý do.
- Lý do cho cái gì?
- Lý do liều thuốc ấy thất bại. Lẽ ra liều thuốc ấy không thể thất bại, Đức Hồng y đã cam đoan điều này với mẹ tôi, nhưng không hiểu vì sao tôi lại phản ứng với thuốc một cách tồi tệ như vậy. Mãi sau này mẹ tôi mới hiểu ra và bà đã giải thích cho tôi biết. Liều thuốc thất bại vì Chúa thất vọng với lối sống của tôi nên người đã giáng bệnh tật lên người tôi để khiến tôi thay đổi. Thật tiếc khi tôi không thể sống như Đức Chúa mong muốn.
- Tôi không cho là như vậy.
Tài cho rằng trên đời này không có Chúa, mà ngay cả nếu có thì ngài cũng sẽ không vì nỗi David là một người đồng tính mà trừng phạt cậu ta một cách thảm khốc đến thế.
Chỉ có một cách giải thích hợp lý duy nhất mà thôi. David chính là con ngoài giá thú của Kevin James. Ngoại hình hai người rất giống nhau. Giáo hội không cho phép các linh mục được lấy vợ và sinh con, huống chi sa đà vào cuộc tình tay ba, vậy nên Kevin không có cách nào công khai mối quan hệ sai trái này. Kevin tin chắc rằng David có thể tiếp nhận ma túy Hãm Thần vì chính bản thân lão đã dùng nó trong nhiều năm. Tuy nhiên cơ thể của David đã có những thay đổi nào đó, khiến cho phản ứng với ma túy trở nên quá khích, cuối cùng dẫn đến những tác hại không sao cứu chữa được.
- Tôi luôn cho rằng mình là nguồn cơn của tất cả mọi việc. Tôi luôn tự hỏi nếu năm xưa mình tiếp nhận thuốc thành công thì mọi việc sẽ ra sao. Mẹ tôi nói rằng chỉ cần tôi tiếp nhận thuốc thành công thì tôi có thể tiếp quản sự nghiệp của Đức Hồng y, tuy nhiên đó không phải là điều mà tôi mong muốn. Tôi chỉ muốn làm điều tốt cho mọi người.
- Tin tôi đi, việc tiếp nhận thành công thuốc này cũng không đem lại điều gì tốt đẹp cho anh đâu, nó chỉ giúp cho kết cục tất yếu đến chậm hơn vài năm mà thôi.
- Đức ngài không nói như vậy, ngài bảo rằng ngài đã tìm ra cách để khiến cho người sử dụng thuốc không chịu bất kỳ hậu quả nào.
Tài tuy không tin vào lời Kevin James, nhưng cũng không tránh nổi cảm giác tò mò.
Chẳng lẽ trên đời này có biện pháp giúp loại trừ hoàn toàn hậu quả tiêu cực của ma túy Hãm Thần hay sao?
Tài nhẩm tính một hồi, rồi hỏi:
- Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
- Mười tám.
- Năm bức ảnh này được chụp anh bao nhiêu tuổi?
- Sáu tuổi.
- Vậy thì nó đã được chụp cách đây mười hai năm về trước. Đó là năm 2103. Trông Kevin thật khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu bệnh tật nào cả. Tôi cứ nghĩ lão ta phải trông ốm yếu cơ đấy.
- Đức Hồng y sức khỏe phi thường, chỉ có một điều lạ.
- Điều gì?
- Ngài có vẻ nhìn không rõ. Lúc mới gặp ngài đã đặt tôi ở rất sát mặt mình để nhìn cho kỹ. Lúc bố tôi hỏi tại sao ngài không đeo kính thì ngài bảo rẳng kính không có tác dụng trong trường hợp này vì ngài không hề bị cận. Vấn đề của ngài phức tạp hơn thế rất nhiều.
- Tôi biết lão ta bị làm sao. Đó là hậu quả của việc sử dụng ma túy quá liều.
- Ma túy ư?
- Đúng vậy, lão ta nói với gia đình anh đó là thuốc, nhưng thực chất là ma túy. Nó có tên là ma túy Hãm Thần. Một chất kích thích gây ra các phản ứng khác nhau trên cơ thể người tiếp nhận. Mức độ tác hại của ma túy lên cơ thể của anh và Kevin tuy chênh lệch rất xa nhưng đều có liên quan đến mắt. Ồ! Mắt à?
Tài như nghĩ đến điều gì, liền quan sát bức ảnh thêm lần nữa.
Hắn nhận ra rằng đôi mắt của Kevin và David rất giống nhau, tựa như đúc từ một khuôn. Ý nghĩ ấy làm hắn rùng mình.
- David, mối quan hệ giữa gia đình anh với Kevin James như thế nào?
- Bố mẹ tôi rất tôn sùng ông ấy. Theo lời mẹ tôi kể lại thì ngài chính là lý do khiến hai người đã cải đạo từ Tin Lành sang Công giáo. Tôi cho rằng họ sẵn sàng làm mọi việc theo yêu cầu của ngài.
- Anh có nhớ bố mẹ mình đã phản ứng như thế nào khi anh thức dậy sau ba tháng hôn mê không?
- Bố mẹ tôi không nói gì nhiều, cũng không than khóc hay oán trách Đức Hồng y, chỉ bảo rằng tôi cần phải thích ứng với cuộc sống mới vì Chúa đang thử thách tôi. Nếu tôi vượt qua được thử thách này tôi sẽ được lên thiên đường cùng với họ.
- Ma túy làm anh mù mắt, động kinh và ung thư máu và đó là tất cả những gì mà bố mẹ anh có thể nói với anh à?
- Chúng tôi đều hiểu cuộc sống này là hữu hạn. Hơn nữa, một phần lỗi thuộc về tôi.
- Lỗi nào thuộc về anh?
David mỉm cười:
- Tôi là một người khác biệt. Ngay từ lúc nhỏ tôi đã có những biểu hiện giới tính mà bố mẹ tôi gọi là lệch lạc và xúc phạm đến Thiên Chúa. Tôi nhớ có lần tôi nói với mẹ tôi rằng mình thích mặc váy, bà đã lặng người đi một lúc rất lâu rồi lẩm bẩm: Vậy ra đó chính là lý do, vậy ra đó chính là lý do.
- Lý do cho cái gì?
- Lý do liều thuốc ấy thất bại. Lẽ ra liều thuốc ấy không thể thất bại, Đức Hồng y đã cam đoan điều này với mẹ tôi, nhưng không hiểu vì sao tôi lại phản ứng với thuốc một cách tồi tệ như vậy. Mãi sau này mẹ tôi mới hiểu ra và bà đã giải thích cho tôi biết. Liều thuốc thất bại vì Chúa thất vọng với lối sống của tôi nên người đã giáng bệnh tật lên người tôi để khiến tôi thay đổi. Thật tiếc khi tôi không thể sống như Đức Chúa mong muốn.
- Tôi không cho là như vậy.
Tài cho rằng trên đời này không có Chúa, mà ngay cả nếu có thì ngài cũng sẽ không vì nỗi David là một người đồng tính mà trừng phạt cậu ta một cách thảm khốc đến thế.
Chỉ có một cách giải thích hợp lý duy nhất mà thôi. David chính là con ngoài giá thú của Kevin James. Ngoại hình hai người rất giống nhau. Giáo hội không cho phép các linh mục được lấy vợ và sinh con, huống chi sa đà vào cuộc tình tay ba, vậy nên Kevin không có cách nào công khai mối quan hệ sai trái này. Kevin tin chắc rằng David có thể tiếp nhận ma túy Hãm Thần vì chính bản thân lão đã dùng nó trong nhiều năm. Tuy nhiên cơ thể của David đã có những thay đổi nào đó, khiến cho phản ứng với ma túy trở nên quá khích, cuối cùng dẫn đến những tác hại không sao cứu chữa được.
- Tôi luôn cho rằng mình là nguồn cơn của tất cả mọi việc. Tôi luôn tự hỏi nếu năm xưa mình tiếp nhận thuốc thành công thì mọi việc sẽ ra sao. Mẹ tôi nói rằng chỉ cần tôi tiếp nhận thuốc thành công thì tôi có thể tiếp quản sự nghiệp của Đức Hồng y, tuy nhiên đó không phải là điều mà tôi mong muốn. Tôi chỉ muốn làm điều tốt cho mọi người.
- Tin tôi đi, việc tiếp nhận thành công thuốc này cũng không đem lại điều gì tốt đẹp cho anh đâu, nó chỉ giúp cho kết cục tất yếu đến chậm hơn vài năm mà thôi.
- Đức ngài không nói như vậy, ngài bảo rằng ngài đã tìm ra cách để khiến cho người sử dụng thuốc không chịu bất kỳ hậu quả nào.
Tài tuy không tin vào lời Kevin James, nhưng cũng không tránh nổi cảm giác tò mò.
Chẳng lẽ trên đời này có biện pháp giúp loại trừ hoàn toàn hậu quả tiêu cực của ma túy Hãm Thần hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất