Chương 2
Tài cần tiền nhưng nếu hắn mờ mắt vì tiền thì hắn đã chết từ lâu. Mồi ngon luôn đi kèm với cạm bẫy, chân lý đó hắn đã rút ra được từ lúc bố hắn bị giết.
Hắn đóng cánh cửa tủ sách lại và vội vã rời khỏi căn nhà sau khi đã khóa cửa ra vào cẩn thận. Hắn giữ lại chìa khóa. Tốt nhất là hắn nên vứt cái chìa đi, nhưng như thế sẽ lãng phí kho tiền mà hắn không đành lòng.
Dù là Vùng đất Tự do cũng cần có tiền để sinh sống.
Hắn trở về nhà, nhà của hắn nằm trong một con hẻm ở phố Hoa Hồng. Hắn không biết tại sao người ta lại đặt tên những con phố như vậy, những cái tên nghe quá thơ mộng trong một vùng đất chỉ toàn máu tanh và chết chóc. Hoặc người chịu trách nhiệm đặt tên phố là một kẻ lãng mạn hoặc là người thích chơi khăm. Dù thế nào thì cái tên cũng chẳng ăn nhập gì với bầu không khí hiện nay.
Nhà hắn ở dưới một tầng hầm. Cả hai anh em hắn đều chỉ thỉnh thoảng mới ra khỏi hầm để mua thức ăn hoặc vũ khí.
Lúc hắn về, Trung đang lau chùi một khẩu súng.
Năm nay Trung mười ba tuổi, trên ngực lúc nào cũng đeo thẻ xanh, là một dấu hiệu cho thấy nó vẫn đang trong độ tuổi vị thành niên và do vậy được bảo vệ khỏi mọi hành động giết chóc. Những kẻ dám giết người đeo thẻ xanh sẽ bị đội Hiệp Sĩ trừng phạt.
Trung thấy anh về, liền cười tươi:
- Anh có thu hoạch gì không?
Tài nhìn em, tự hỏi có nên kể hết mọi việc:
- Có thể có rủi ro.
- Rủi ro gì?
- Anh không biết. Kẻ anh giết có quá nhiều tiền.
- Vậy thì càng tốt chứ sao? Anh có mang tiền về không?
Trung nóng nảy hơn anh. Nó thích làm những việc có kết quả ngay và hiếm khi chịu chờ đợi.
Tài lắc đầu:
- Không.
- Tại sao?
- Anh muốn biết kẻ anh vừa giết là ai.
- Đằng nào anh cũng đã giết hắn rồi, biết thì cũng có ích gì? Có thể hắn cũng cướp của người nào đó.
Tài biết rằng nói nữa cũng vô ích, bèn không nói nữa. Hắn quen với việc hành động trong im lặng hơn là thuyết phục người khác.
Trung giơ khẩu súng lên, nhắm vào cái cốc nước để trên bàn:
- Em nghĩ em đã sẵn sàng để đi săn cùng anh.
- Mày còn quá bé.
- Có súng em không còn bé nữa.
- Mày dùng súng bắn người khác, mày mất tư cách đeo thẻ xanh.
- Thẻ xanh thì quan trọng gì? Hai người vẫn tốt hơn một chứ.
- Tao tự lo được. Rồi một ngày kia khi mày lớn lên, mày có thể đi cùng tao, nhưng chưa phải bây giờ.
Tài mỉm cười, xoa đầu em trai. Thằng bé trông rất giống bố của hai người.
Khi Tài mười tuổi, thảm họa hạt nhân diễn ra, mẹ của Tài bị chết ngay sau đợt tấn công đầu tiên. Bố của Tài đã mang hai anh em theo dòng người chạy nạn đến vùng đất này. Thời gian đầu tình thế rất hỗn loạn nhưng mọi người vẫn dè chừng nhau, hiếm có các hành động tấn công trắng trợn. Thế rồi Liên Minh Tự Do lên nắm quyền, ra tuyên bố rằng giết chóc người trên mười lăm tuổi là hợp pháp, từ đó mọi thứ bắt đầu trở nên điên loạn. Tất cả các sinh hoạt đều chuyển về đêm, đơn giản vì không ai dám đường hoàng đi lại giữa ban ngày, có thể chết bất cứ lúc nào bởi một phát đạn vu vơ. Trước đây súng rất phổ biến, sau bị đội Hiệp Sĩ tịch thu hết, chỉ còn tồn tại trên thị trường chợ đen với giá cắt cổ. Người ta giết nhau bằng dao như thời trung cổ vậy. Khẩu súng mà Trung đang cầm là do Tài giết người cướp được, cho em như món quà dùng để tự vệ.
Đối với Tài, Trung vẫn là một thằng bé non nớt. Hắn biết rằng nửa đêm Trung vẫn gọi tên mẹ, nhưng hắn không bao giờ đề cập đến chuyện ấy để khỏi làm cho em mình xấu hổ. Trung luôn tự cho rằng mình đã đủ mạnh mẽ để sống sót trong cái thế giới đảo điên ngoài kia, điều mà rõ ràng không phải. Tất cả những kẻ săn mồi có thành tựu đều cao hơn, khỏe hơn và tàn nhẫn hơn nó rất nhiều.
- Anh em mình sẽ làm trùm khu này. – Trung nói đầy vẻ tự tin. – Rồi anh xem.
Ở bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cả hai anh em cùng yên lặng. Chúng làm gì có hàng xóm?
Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hai anh em vẫn yên lặng. Tài có thể nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt em càng ngày càng đậm.
Vài giây trôi qua, bên ngoài, người kia vẫn kiên nhẫn gõ cửa.
Tài cầm lấy khẩu súng, ra hiệu cho em nấp vào góc nhà. Bản thân hắn ra đứng sát cạnh cửa, hỏi vọng ra:
- Ai?
- Đội Hiệp Sĩ đây.
- Các ông đến đây làm gì?
- Kiểm tra an ninh.
Đội Hiệp Sĩ vẫn kiểm tra an ninh theo một lịch trình không cố định. Mục đích của họ rất đa dạng và đôi khi là chẳng cần lý do nào cả. Tại Vùng đất Tự Do, đội Hiệp Sĩ là lực lượng quân sự mạnh nhất, được vũ trang tốt nhất và tập hợp những người giỏi nhất, chúng đại diện cho Liên Minh Tự Do và được quyền giết người không cần xét xử. Tất nhiên, ở cái nơi vô pháp vô thiên này không tồn tại tòa án, chúng chính là tòa án và chưa bao giờ phải chịu bất cứ hậu quả nào.
- Chúng tôi không làm gì để bị kiểm tra.
- Tao sẽ đếm đến ba. Nếu mày vẫn không mở cửa tao sẽ nướng chín cái nhà này. Một..
- Tôi mở cửa.
Tài cất súng vào trong người, từ từ mở cánh cửa ra.
Ba người đàn ông nhảy vào. Chúng mặc trang phục thông thường. Đây không phải là đội Hiệp Sĩ.
Gương mặt Tài tái nhợt. Hắn định rút súng, nhưng hai gã đàn ông đã giữ tay hắn lại. Gã thứ ba bắn súng điện đã được điều chỉnh tăng cường độ vào ngực hắn. Cơ thể của hắn trở nên co quắp. Sau vài giây, Tài gục xuống, mê man không biết gì nữa.
Hắn đóng cánh cửa tủ sách lại và vội vã rời khỏi căn nhà sau khi đã khóa cửa ra vào cẩn thận. Hắn giữ lại chìa khóa. Tốt nhất là hắn nên vứt cái chìa đi, nhưng như thế sẽ lãng phí kho tiền mà hắn không đành lòng.
Dù là Vùng đất Tự do cũng cần có tiền để sinh sống.
Hắn trở về nhà, nhà của hắn nằm trong một con hẻm ở phố Hoa Hồng. Hắn không biết tại sao người ta lại đặt tên những con phố như vậy, những cái tên nghe quá thơ mộng trong một vùng đất chỉ toàn máu tanh và chết chóc. Hoặc người chịu trách nhiệm đặt tên phố là một kẻ lãng mạn hoặc là người thích chơi khăm. Dù thế nào thì cái tên cũng chẳng ăn nhập gì với bầu không khí hiện nay.
Nhà hắn ở dưới một tầng hầm. Cả hai anh em hắn đều chỉ thỉnh thoảng mới ra khỏi hầm để mua thức ăn hoặc vũ khí.
Lúc hắn về, Trung đang lau chùi một khẩu súng.
Năm nay Trung mười ba tuổi, trên ngực lúc nào cũng đeo thẻ xanh, là một dấu hiệu cho thấy nó vẫn đang trong độ tuổi vị thành niên và do vậy được bảo vệ khỏi mọi hành động giết chóc. Những kẻ dám giết người đeo thẻ xanh sẽ bị đội Hiệp Sĩ trừng phạt.
Trung thấy anh về, liền cười tươi:
- Anh có thu hoạch gì không?
Tài nhìn em, tự hỏi có nên kể hết mọi việc:
- Có thể có rủi ro.
- Rủi ro gì?
- Anh không biết. Kẻ anh giết có quá nhiều tiền.
- Vậy thì càng tốt chứ sao? Anh có mang tiền về không?
Trung nóng nảy hơn anh. Nó thích làm những việc có kết quả ngay và hiếm khi chịu chờ đợi.
Tài lắc đầu:
- Không.
- Tại sao?
- Anh muốn biết kẻ anh vừa giết là ai.
- Đằng nào anh cũng đã giết hắn rồi, biết thì cũng có ích gì? Có thể hắn cũng cướp của người nào đó.
Tài biết rằng nói nữa cũng vô ích, bèn không nói nữa. Hắn quen với việc hành động trong im lặng hơn là thuyết phục người khác.
Trung giơ khẩu súng lên, nhắm vào cái cốc nước để trên bàn:
- Em nghĩ em đã sẵn sàng để đi săn cùng anh.
- Mày còn quá bé.
- Có súng em không còn bé nữa.
- Mày dùng súng bắn người khác, mày mất tư cách đeo thẻ xanh.
- Thẻ xanh thì quan trọng gì? Hai người vẫn tốt hơn một chứ.
- Tao tự lo được. Rồi một ngày kia khi mày lớn lên, mày có thể đi cùng tao, nhưng chưa phải bây giờ.
Tài mỉm cười, xoa đầu em trai. Thằng bé trông rất giống bố của hai người.
Khi Tài mười tuổi, thảm họa hạt nhân diễn ra, mẹ của Tài bị chết ngay sau đợt tấn công đầu tiên. Bố của Tài đã mang hai anh em theo dòng người chạy nạn đến vùng đất này. Thời gian đầu tình thế rất hỗn loạn nhưng mọi người vẫn dè chừng nhau, hiếm có các hành động tấn công trắng trợn. Thế rồi Liên Minh Tự Do lên nắm quyền, ra tuyên bố rằng giết chóc người trên mười lăm tuổi là hợp pháp, từ đó mọi thứ bắt đầu trở nên điên loạn. Tất cả các sinh hoạt đều chuyển về đêm, đơn giản vì không ai dám đường hoàng đi lại giữa ban ngày, có thể chết bất cứ lúc nào bởi một phát đạn vu vơ. Trước đây súng rất phổ biến, sau bị đội Hiệp Sĩ tịch thu hết, chỉ còn tồn tại trên thị trường chợ đen với giá cắt cổ. Người ta giết nhau bằng dao như thời trung cổ vậy. Khẩu súng mà Trung đang cầm là do Tài giết người cướp được, cho em như món quà dùng để tự vệ.
Đối với Tài, Trung vẫn là một thằng bé non nớt. Hắn biết rằng nửa đêm Trung vẫn gọi tên mẹ, nhưng hắn không bao giờ đề cập đến chuyện ấy để khỏi làm cho em mình xấu hổ. Trung luôn tự cho rằng mình đã đủ mạnh mẽ để sống sót trong cái thế giới đảo điên ngoài kia, điều mà rõ ràng không phải. Tất cả những kẻ săn mồi có thành tựu đều cao hơn, khỏe hơn và tàn nhẫn hơn nó rất nhiều.
- Anh em mình sẽ làm trùm khu này. – Trung nói đầy vẻ tự tin. – Rồi anh xem.
Ở bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cả hai anh em cùng yên lặng. Chúng làm gì có hàng xóm?
Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hai anh em vẫn yên lặng. Tài có thể nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt em càng ngày càng đậm.
Vài giây trôi qua, bên ngoài, người kia vẫn kiên nhẫn gõ cửa.
Tài cầm lấy khẩu súng, ra hiệu cho em nấp vào góc nhà. Bản thân hắn ra đứng sát cạnh cửa, hỏi vọng ra:
- Ai?
- Đội Hiệp Sĩ đây.
- Các ông đến đây làm gì?
- Kiểm tra an ninh.
Đội Hiệp Sĩ vẫn kiểm tra an ninh theo một lịch trình không cố định. Mục đích của họ rất đa dạng và đôi khi là chẳng cần lý do nào cả. Tại Vùng đất Tự Do, đội Hiệp Sĩ là lực lượng quân sự mạnh nhất, được vũ trang tốt nhất và tập hợp những người giỏi nhất, chúng đại diện cho Liên Minh Tự Do và được quyền giết người không cần xét xử. Tất nhiên, ở cái nơi vô pháp vô thiên này không tồn tại tòa án, chúng chính là tòa án và chưa bao giờ phải chịu bất cứ hậu quả nào.
- Chúng tôi không làm gì để bị kiểm tra.
- Tao sẽ đếm đến ba. Nếu mày vẫn không mở cửa tao sẽ nướng chín cái nhà này. Một..
- Tôi mở cửa.
Tài cất súng vào trong người, từ từ mở cánh cửa ra.
Ba người đàn ông nhảy vào. Chúng mặc trang phục thông thường. Đây không phải là đội Hiệp Sĩ.
Gương mặt Tài tái nhợt. Hắn định rút súng, nhưng hai gã đàn ông đã giữ tay hắn lại. Gã thứ ba bắn súng điện đã được điều chỉnh tăng cường độ vào ngực hắn. Cơ thể của hắn trở nên co quắp. Sau vài giây, Tài gục xuống, mê man không biết gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất