Vùng Đất Tự Do

Chương 200

Trước Sau
Connor ngồi sát lại gần Jackson, hạ giọng nói nhỏ.

- Ông biết chức trách của tôi là gì rồi, đúng không? Tôi phụ trách sản xuất ma túy cho Liên Minh. Nhưng ông biết chúng tôi sản xuất thế nào không? Đây là việc hệ trọng, từ trước đến nay tôi chưa từng đề cập đến chuyện này, bây giờ có lẽ là thời điểm thích hợp để cho ông biết. Liên Minh độc quyền sản xuất ma túy, rượu, quần áo, chăn nệm, lương thực, súng và nói chung là các loại vũ khí có tính sát thương cao. Bài toán đơn giản, muốn kiếm lợi nhuận tối đa thì phải đẩy giá bán lên và ép chi phí nhân công xuống. Giống như thế kỷ mười chín vậy thôi, ngày xưa người ta dùng nô lệ da đen thì bây giờ cũng vậy, chúng tôi vẫn bắt nô lệ, tất nhiên màu da đủ hết nhưng đám nô lệ da đen được cái khỏe và biết nghe lời nên chiếm tỷ lệ lớn nhất. Đám da vàng sức yếu, làm tí đã thở ra đằng đít rồi, hơn nữa trong cơ cấu dân số của Vùng đất Tự Do da vàng ít lắm. Dân da đen như một lũ khỉ biết nói tiếng người vậy, vứt cho quả chuối là bảo gì làm nấy. Chúng tôi đưa đám nô lệ ấy đến một vùng đất phía Bắc gọi là Khu Tối, buộc chúng phải làm việc trong các hầm mỏ, nhà máy, trang trại trồng thuốc phiện. Đó chính là nơi mà chúng tôi sản xuất phần lớn các mặt hàng của Liên Minh. Tất nhiên không phải tất cả, vẫn có một số sản phẩm đặc biệt cần trải qua giai đoạn điều chế cực kỳ phức tạp. Chúng được thực hiện ngay tại đây, trong các phòng điều chế đặt ở trụ sở của Liên Minh.

- Thứ ấy là gì?

- Ma túy Hãm Thần.

Jackson ngả người ra ghế, cặp mắt sâu sắt lại.

- Ma túy Hãm Thần.

- Phải, thứ vũ khí lợi hại nhất của Liên Minh. Ma túy Hãm Thần chính là nguyên nhân dẫn đến sự hủy diệt của thế giới loài người và sự ra đời của Vùng đất Tự Do. Nó là con dao hai lưỡi. Một mặt, nó có khả năng nâng cao sức mạnh thể chất cho người dùng, mặt khác, tỷ lệ tử vong hoặc biến chứng sau khi dùng ma túy cao đến mức đáng ngạc nhiên. Theo ước tính của chúng tôi, cứ mười nghìn người mới có một người tiếp nhận được ma túy mà không dẫn đến các phản ứng phụ đáng tiếc. Tôi không rõ nguyên nhân, nhưng theo giả thuyết được chấp nhận rộng rãi nhất, thì đó là vì ma túy này giống như chất kích thích có khả năng khuyếch đại các khuyết tật trong cơ thể con người. Ông biết các tiêu chuẩn tuyển phi công chứ? Cơ thể phải không có khuyết điểm bởi áp lực trên không sẽ làm nứt các vết sẹo. Ma túy Hãm Thần cũng hoạt động theo cơ chế như vậy. Chẳng phải ngẫu nhiên mà những người từng thành công tiếp nhận ma túy Hãm Thần đều là các nhân vật cực kỳ ưu tú và được mẹ thiên nhiên ban cho bộ gene hoàn hảo. Tư Lệnh đáng kính của chúng ta, Sát Chúa, kẻ thù lớn nhất của chúng ta, Tứ Đại Sát Thần và Trần Tuấn Tài. Tất nhiên không chỉ có họ mà thôi, trên thế giới này còn có những người khác nữa chứ. Tư Lệnh đã mải miết tìm kiếm một người như thế. Ngài đã cho hàng trăm người sử dụng ma túy Hãm Thần nhưng đến nay đều thất bại. Tuy nhiên nếu chỉ vì thế mà ngưng kế hoạch tìm kiếm nhân tài thì thật đáng tiếc. Lý do cho sự thất bại hiện nay là vì mẫu thử quá nhỏ, chỉ vài trăm người, không thể đủ được.

Connor nhìn sâu vào mắt Jackson, thấy lão có vẻ đã hiểu ra, liền mỉm cười nói:

- Ông biết đấy. Chúng ta đang sống trong một thời đại rất khác. Quyền con người, quyền công dân đều là rác rưởi. Chúng không tồn tại. Người bình thường trong mắt những nhân vật cao quý như chúng ta chỉ là súc vật mà thôi, nhưng để những con súc vật ấy chết già một cách vô nghĩa thì lãng phí làm sao. T-rex có một triệu rưỡi thành viên, sao ông không tiến hành thử nghiệm ma túy Hãm Thần trên diện rộng, biến chúng thành vật thí nghiệm cho Liên Minh? Liên Minh chưa từng có mẫu thử nào lớn như vậy. Theo ước tính của tôi, từ một triệu rưỡi người chúng ta có thể tạo ra cả một đội quân có những năng lực kỳ diệu. Khi ấy Thần Thoại sẽ bị tiêu diệt, và ông sẽ được tưởng thưởng.



Jackson đáp lời một cách bình tĩnh:

- Thiệt hại sinh mạng trong cuộc thí nghiệm này sẽ vô cùng khủng khiếp.

Connors giơ hai tay lên trời:

- Ông đùa tôi sao? Các tổ chức sát thủ bọn ông mỗi lần đánh nhau là cả vài trăm nghìn người chết, mới nhất các ông tiến công Dực Long xác người hai bên chất thành ngọn núi nhỏ, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, không khí bị ô nhiễm còn kinh hơn cả chiến tranh hạt nhân. Đằng nào chả chết, nhưng chết một cách có kiểm soát và vì những lợi ích cao quý vẫn tốt hơn là đâm chém nhau như những kẻ rồ dại chứ.

- Ông nói đúng lắm. Phiền ông tiến cử tôi lên Tư Lệnh để tôi trình bày lại điều đó với ngài.

- Được, được. Tư Lệnh đã biết tiếng ông từ lâu, lần này ông tỏ lòng trung thành, nhất định ngài sẽ rất vui mừng.

Hai người cụng li rượu.

Jackson không cảm thấy day dứt chút nào khi hy sinh những người đã phục vụ cho lão trong nhiều năm. Đó là những kẻ bầy tôi trung thành và một vài người trong số họ còn chiến đấu vì các lý tưởng cao quý, nhưng trong mắt Jackson chúng chỉ là những phương tiện để cha con lão đạt đến tột đỉnh quyền lực. Là người có tầm nhìn xa, Jackson biết rằng việc T-rex tự nguyện dâng hiến sinh mạng hàng triệu thành viên sẽ trở thành bước ngoặt lịch sử với Vùng đất Tự Do, và lão sẽ phải tìm cách thu lợi tối đa cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau