Chương 222
Mục tiêu ban đầu của Jackson là thử nghiệm ma túy Hãm Thần lên hai mươi nghìn người mỗi ngày, như vậy chỉ cần hai tháng rưỡi là có thể hoàn thành toàn bộ công việc. Tuy nhiên khi triển khai trên thực tế, lão mới nhận ra rằng con số đó quá tham vọng.
Trở ngại lớn nhất nằm ở khâu dọn xác. Người thử nghiệm được đưa vào đường hầm Mê Cung theo từng đợt, mỗi đợt năm nghìn người, đồng nghĩa với việc phải xử lý năm nghìn cái xác. Đây là một con số hết sức khổng lồ. Để tránh tin đồn loang ra làm ảnh hưởng lòng quân, Jackson cố định lực lượng dọn xác ở mức một trăm người, tất cả đều là các tay chân thân tín của lão. Với lực lượng dọn xác hạn chế, mỗi ngày T-rex chỉ có thể thử nghiệm ma túy lên mười nghìn người.
Sau ba ngày, T-rex vẫn chưa tìm được người phù hợp.
Cả Jackson Jay và Connor Coady đều hết sức lo lắng. Theo ước tính của các nhà khoa học Liên Minh, xác suất để tìm được người tiếp nhận thành công ma túy Hãm Thần là một trên mười nghìn, nhưng cho đến nay đã có ba mươi nghìn người chết. Con số thiệt mạng quá lớn. Tỷ lệ thành công là không phần trăm.
Không rõ các nhà khoa học ước tính tỷ lệ sai, hoặc giả nồng độ ma túy quá cao so với thông thường, hay đơn giản là Jackson quá đen.
Đến ngày thứ tư, cuối cùng cũng có người đứng vững sau khi hít lượng lớn ma túy Hãm Thần.
Gã không sặc máu, cơ thể cũng không hề có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, trước sau chỉ đứng yên một chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn những người bên cạnh mình cứ lần lượt gục xuống chết.
Jackson mừng muốn phát điên.
- Người đó là ai?
Trợ lý của Jackson nhìn vào danh sách hồ sơ, trả lời:
- Sean Foley. Hai mươi hai tuổi. Đã hành nghề sát thủ được bốn năm. Kỹ năng tốt, có thể nói là xuất sắc. Được đánh giá cao bởi tốc độ và sự quyết đoán.
- Đưa nó vào trong phòng chăm sóc. Theo dõi xem bao lâu thì nó phục hồi được vận động, sau đó tiến hành các xét nghiệm cơ thể.
Người của Jackson lập tức đưa Sean vào trong phòng theo dõi đặc biệt.
Cũng vào thời điểm ấy, ở Khu Bắc xa xôi, Hoàng Đế Cá Voi Xanh Quintus đang tiếp một vị khách trông có phần bình dân.
Gã thanh niên còn trẻ, cơ thể cao ráo, gương mặt nhìn kỹ vẫn còn các đường nét hấp dẫn, hẳn nhiều năm trước từng là một đứa bé đẹp trai. Nhưng cuộc sống vất vả, gian truân và thiếu thốn đã tàn phá ngoại hình của gã, khiến gã trở nên tàn tạ và già nua trước tuổi.
Quintus nhìn gã một cách chăm chú:
- Ngươi tên gì?
Gã thanh niên nuốt nước bọt, đáp:
- Oscar Wilde.
- Oscar Wilde. – Quintus nhắc lại cái tên ấy. – Được rồi, Oscar, cuộc sống của ngươi thế nào?
- Không được tốt lắm, thưa bệ hạ. Tôi sống vất vưởng trên đường phố như một con chó hoang.
- Dưới sự cai trị của ta, không có người sống vất vưởng, không có chó hoang.
Oscar hơi run người lên:
- Vâng, vâng, đúng vậy, đó chính là lý do tôi đã rời bỏ vùng trung tâm để lên đây, hy vọng sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
- Nếu tôi không nhầm thì mình đã hai mươi tám tuổi.
- Bố mẹ ngươi đâu rồi?
- Chết cả rồi, thưa bệ hạ.
- Ngươi có anh em gì không?
- Tôi có một người em trai, kém tôi ba tuổi. Nhưng tôi đã thất lạc nó trong nhiều năm.
- Bao nhiêu năm?
- Quá lâu, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng lúc nó lên bốn, năm tuổi gì đó thì nhà tôi chẳng may lạc mất nó, sau đó thì chiến tranh hạt nhân nổ ra, bố mẹ tôi đều chết hết cả, chỉ mình tôi may mắn sống sót.
- Ngươi có nhớ mặt mũi em trai ngươi thế nào không?
- Làm sao mà nhớ được, thưa bệ hạ? Lúc ấy cả nó lẫn tôi đều còn bé quá. Mọi chuyện diễn ra cách đây rất lâu rồi, tôi thì nay đây mai đó, các kỷ niệm dần rơi rụng hết. Thật đáng buồn, nhưng khi người ta phải dồn quá nhiều năng lượng vào việc tồn tại, họ không thể nghĩ về người khác được nữa.
- Thật sự là ngươi không nhớ được chút nào về em mình?
Oscar Wilde không hiểu tại sao một người có địa vị cao vời như Quintus lại tỏ ra quan tâm đặc biệt đến chi tiết ấy, nhưng cách nói chuyện của gã dường như có hàm ý nào đó. Gã bắt đầu nhìn Quintus một cách chăm chú hơn, dần dần trong ký ức hiện lên những hình ảnh quen thuộc.
- Sao thế?
Oscar Wilde nói đầy ấp úng:
- Dạ, thưa bệ hạ, tôi cảm thấy điều này có phần vô lý và xúc phạm đến một nhân vật cao quý như ngài, nhưng khi nhìn ngài, không hiểu sao tôi cứ liên tưởng đến người em đã thất lạc của mình.
Quintus nhướng mày lên:
- Thật ư?
- Dạ vâng, tôi biết điều này là không thể xảy ra được. Tôi nghĩ em tôi đã chết từ lâu lắm rồi, xác đã phân hủy xong từ cả chục năm trước rồi cũng nên. Nhưng tôi vẫn không sao tránh được ý nghĩ rằng ngài.. dường như.. dường như..
- Dường như cái gì?
- Dường như là thằng bé ấy tái sinh.
Sau câu nói ấy, Oscar Wilde lấm lét nhìn Quintus, chờ đợi phản ứng của gã.
Quintus không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Oscar, gương mặt vẫn lạnh lùng và uy quyền như trước.
Trở ngại lớn nhất nằm ở khâu dọn xác. Người thử nghiệm được đưa vào đường hầm Mê Cung theo từng đợt, mỗi đợt năm nghìn người, đồng nghĩa với việc phải xử lý năm nghìn cái xác. Đây là một con số hết sức khổng lồ. Để tránh tin đồn loang ra làm ảnh hưởng lòng quân, Jackson cố định lực lượng dọn xác ở mức một trăm người, tất cả đều là các tay chân thân tín của lão. Với lực lượng dọn xác hạn chế, mỗi ngày T-rex chỉ có thể thử nghiệm ma túy lên mười nghìn người.
Sau ba ngày, T-rex vẫn chưa tìm được người phù hợp.
Cả Jackson Jay và Connor Coady đều hết sức lo lắng. Theo ước tính của các nhà khoa học Liên Minh, xác suất để tìm được người tiếp nhận thành công ma túy Hãm Thần là một trên mười nghìn, nhưng cho đến nay đã có ba mươi nghìn người chết. Con số thiệt mạng quá lớn. Tỷ lệ thành công là không phần trăm.
Không rõ các nhà khoa học ước tính tỷ lệ sai, hoặc giả nồng độ ma túy quá cao so với thông thường, hay đơn giản là Jackson quá đen.
Đến ngày thứ tư, cuối cùng cũng có người đứng vững sau khi hít lượng lớn ma túy Hãm Thần.
Gã không sặc máu, cơ thể cũng không hề có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, trước sau chỉ đứng yên một chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn những người bên cạnh mình cứ lần lượt gục xuống chết.
Jackson mừng muốn phát điên.
- Người đó là ai?
Trợ lý của Jackson nhìn vào danh sách hồ sơ, trả lời:
- Sean Foley. Hai mươi hai tuổi. Đã hành nghề sát thủ được bốn năm. Kỹ năng tốt, có thể nói là xuất sắc. Được đánh giá cao bởi tốc độ và sự quyết đoán.
- Đưa nó vào trong phòng chăm sóc. Theo dõi xem bao lâu thì nó phục hồi được vận động, sau đó tiến hành các xét nghiệm cơ thể.
Người của Jackson lập tức đưa Sean vào trong phòng theo dõi đặc biệt.
Cũng vào thời điểm ấy, ở Khu Bắc xa xôi, Hoàng Đế Cá Voi Xanh Quintus đang tiếp một vị khách trông có phần bình dân.
Gã thanh niên còn trẻ, cơ thể cao ráo, gương mặt nhìn kỹ vẫn còn các đường nét hấp dẫn, hẳn nhiều năm trước từng là một đứa bé đẹp trai. Nhưng cuộc sống vất vả, gian truân và thiếu thốn đã tàn phá ngoại hình của gã, khiến gã trở nên tàn tạ và già nua trước tuổi.
Quintus nhìn gã một cách chăm chú:
- Ngươi tên gì?
Gã thanh niên nuốt nước bọt, đáp:
- Oscar Wilde.
- Oscar Wilde. – Quintus nhắc lại cái tên ấy. – Được rồi, Oscar, cuộc sống của ngươi thế nào?
- Không được tốt lắm, thưa bệ hạ. Tôi sống vất vưởng trên đường phố như một con chó hoang.
- Dưới sự cai trị của ta, không có người sống vất vưởng, không có chó hoang.
Oscar hơi run người lên:
- Vâng, vâng, đúng vậy, đó chính là lý do tôi đã rời bỏ vùng trung tâm để lên đây, hy vọng sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
- Nếu tôi không nhầm thì mình đã hai mươi tám tuổi.
- Bố mẹ ngươi đâu rồi?
- Chết cả rồi, thưa bệ hạ.
- Ngươi có anh em gì không?
- Tôi có một người em trai, kém tôi ba tuổi. Nhưng tôi đã thất lạc nó trong nhiều năm.
- Bao nhiêu năm?
- Quá lâu, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng lúc nó lên bốn, năm tuổi gì đó thì nhà tôi chẳng may lạc mất nó, sau đó thì chiến tranh hạt nhân nổ ra, bố mẹ tôi đều chết hết cả, chỉ mình tôi may mắn sống sót.
- Ngươi có nhớ mặt mũi em trai ngươi thế nào không?
- Làm sao mà nhớ được, thưa bệ hạ? Lúc ấy cả nó lẫn tôi đều còn bé quá. Mọi chuyện diễn ra cách đây rất lâu rồi, tôi thì nay đây mai đó, các kỷ niệm dần rơi rụng hết. Thật đáng buồn, nhưng khi người ta phải dồn quá nhiều năng lượng vào việc tồn tại, họ không thể nghĩ về người khác được nữa.
- Thật sự là ngươi không nhớ được chút nào về em mình?
Oscar Wilde không hiểu tại sao một người có địa vị cao vời như Quintus lại tỏ ra quan tâm đặc biệt đến chi tiết ấy, nhưng cách nói chuyện của gã dường như có hàm ý nào đó. Gã bắt đầu nhìn Quintus một cách chăm chú hơn, dần dần trong ký ức hiện lên những hình ảnh quen thuộc.
- Sao thế?
Oscar Wilde nói đầy ấp úng:
- Dạ, thưa bệ hạ, tôi cảm thấy điều này có phần vô lý và xúc phạm đến một nhân vật cao quý như ngài, nhưng khi nhìn ngài, không hiểu sao tôi cứ liên tưởng đến người em đã thất lạc của mình.
Quintus nhướng mày lên:
- Thật ư?
- Dạ vâng, tôi biết điều này là không thể xảy ra được. Tôi nghĩ em tôi đã chết từ lâu lắm rồi, xác đã phân hủy xong từ cả chục năm trước rồi cũng nên. Nhưng tôi vẫn không sao tránh được ý nghĩ rằng ngài.. dường như.. dường như..
- Dường như cái gì?
- Dường như là thằng bé ấy tái sinh.
Sau câu nói ấy, Oscar Wilde lấm lét nhìn Quintus, chờ đợi phản ứng của gã.
Quintus không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Oscar, gương mặt vẫn lạnh lùng và uy quyền như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất