Chương 236
Ngày định mệnh ấy cuối cùng đã đến.
Được sự đồng ý của Tư Lệnh, Gabriel đưa Lũ trẻ của Jackson vào ra mắt.
Lão chưa từng gặp Lũ trẻ của Jackson bao giờ. Lão chỉ biết trầm trồ trước phong thái của chúng.
Trong nhóm có một người khổng lồ, một người đàn ông đạo mạo bộ dạng như thầy giáo, một thanh niên mặc áo trắng cực kỳ đẹp trai và người còn lại vừa nhìn đã biết không phải dạng xoàng.
Cả bốn đều như rồng như phượng, đi cùng nhau tạo ra uy thế như đội quân nhà trời.
- Người thứ năm đâu? – Gabriel hỏi.
Jackson đáp:
- Hắn bệnh nên không thể đi được hôm nay.
Gabriel dẫn bốn người này vào trong tòa nhà trụ sở của Liên Minh.
Lực lượng bảo vệ tòa nhà lúc này đã được đặt dưới sự kiểm soát của Erich Von Daniken. Gã nhìn qua khách mời một lượt, nhớ kỹ từng gương mặt, rồi vẫy tay ra hiệu cho tất cả được phép tiến vào bên trong.
Từ đêm qua Emmanuel đã được Connor mời đến nhà chơi. Lão vốn định từ chối, nhưng lúc Connor đem khoe ảnh của các cô hầu gái thì máu trong người sôi lên, cơ thể trở nên rạo rực không sao chịu được.
Emmanuel rất khỏe, bây giờ có lẽ vẫn còn đang mải mê vật lộn với các cô nàng.
Lực lượng an ninh trung thành với Tư Lệnh đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
Gabriel đi đến cửa phòng thì nhận ra Tài cũng đang chờ sẵn ở đó.
Lão lập tức cảm thấy hoài nghi:
- Mày đứng ở đây làm gì?
Tài cười đáp:
- Tôi có việc muốn báo cáo Tư Lệnh. Nhưng ông vào trước đi.
Linh tính nói với Gabriel rằng có việc gì đó bất thường đang xảy ra, tim lão đập nhanh hơn thường lệ.
Lão đã làm Phó Tư Lệnh thứ nhất của Liên Minh trong một thời gian dài, sự cảnh giác đã trở thành một thứ bản năng. Lão chợt nhận ra rằng xung quanh mình vào thời điểm này không hề có một người thân quen nào. Nếu không phải kẻ thù thì cũng toàn là những người xa lạ.
Lão không thích Ethan, nhưng giá như có Ethan Kath đứng đây thì lão đã cảm thấy yên tâm hơn, bởi Ethan Kath nằm trong số ít người luôn hành xử theo việc công.
Trong đầu Gabriel vừa nghĩ đến việc thoái lui, thì lính gác đã đến, thông báo rằng Tư Lệnh đang chờ mọi người.
Gabriel than thầm trong bụng, không còn cách nào khác, đành dẫn Lũ trẻ của Jackson tiến vào căn phòng.
Lão đến trước bức vách, quỳ xuống nói:
- Bái kiến Tư Lệnh. Tôi dẫn những người đã tiếp nhận thành công ma túy Hãm Thần vào ra mắt ngài.
Sau câu nói ấy là một khoảng thời gian im lặng rất dài.
Gabriel cảm thấy kỳ lạ, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Tư Lệnh cười nhạt:
- Gabriel, ngươi khá lắm.
- Dạ?
Gabriel kinh nghiệm dày dặn, vừa nghe qua đã biết đây là câu châm biếm chứ không phải khen ngợi, mồ hôi bắt đầu túa ra.
- Xin Tư Lệnh nói rõ.
- Ngươi biết bốn người đằng sau ngươi là ai không?
- Jackson nhờ tôi dẫn đến. Tôi chưa từng gặp chúng bao giờ.
- Và ngươi đã đồng ý như một thằng ngu. Gabriel, ngươi làm ta rất thất vọng. Ngươi là Phó Tư Lệnh thứ nhất phụ trách an ninh khu vực trụ sở Liên Minh, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ ta, thế mà ngươi tự mình dẫn kẻ thù không đội trời chung của ta vào đây. Hercules, Midas, Adonis, Achilles, Tứ Đại Sát Thần các ngươi thật to gan, dám công khai bước vào nhà ta giữa thanh thiên bạch nhật.
Gabriel nghe vậy, sợ mất vía, vội vàng nhảy lên phía trước, quay người lại, hướng mặt về phía Tứ Đại Sát Thần.
Đập vào mắt lão là hình ảnh Trần Tuấn Tài đóng lại cánh cửa nặng nề, chốt nó từ bên trong.
Tư Lệnh thốt lên với vẻ kinh ngạc:
- Cả ngươi nữa sao? Trần Tuấn Tài? Ngươi.. Ồ, ta hiểu rồi, đây là một âm mưu phản loạn. Các người đã lập kế mưu sát ta. Emmanuel đâu rồi?
Tài tiến lên, trên tay cầm thanh Huyết Long:
- Lão đang bảo vệ chúng ta ở vòng ngoài.
- Emmanuel ư? Ta không tin. Emmanuel không bao giờ phản bội ta, ta nghĩ rằng các ngươi đã dụ được hắn đi đâu đó rồi thì đúng hơn.
Tư Lệnh đã cai trị Vùng đất Tự Do trong suốt mười lăm năm, bản lĩnh không phải tầm thường, vừa nghe đã hiểu ngay chân tướng vụ việc.
- Lão muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nghe đây, Mc Alister. Ngươi là một tên độc tài khát máu, kẻ đã gieo rắc cái chết lên khắp nơi trên Vùng đất Tự Do khiến cho nơi đây biến thành một nghĩa địa sống, kẻ đã lợi dụng sức mạnh quân sự tuyệt đối để thiết lập nên một nền chuyên chế bất công, tàn ác, kẻ đã tái hiện lại chế độ nô lệ từng bị nền văn minh loài người xóa bỏ, kẻ chỉ biết nghĩ đến lợi riêng mà chà đạp lên lợi ích của cộng đồng và nhân dân. Ngày hôm nay, ta tố cáo tội ác của ngươi và tuyên bố ngươi phải chết.
Tư Lệnh cười to. Lão đứng dậy, tiến đến bức vách, dùng hai tay ré nó làm đôi, dễ dàng như người ta xé một tờ giấy.
Tài nhíu mày:
- Ngươi rời khỏi ghế được?
- Ta có một bình dự trữ ma túy đeo bên hông, cho phép ta rời khỏi cái ghế ấy trong vài phút. Vài phút là đủ rồi.
Tài gật đầu, không nói gì thêm, ra hiệu cho Tứ Đại Sát Thần tản ra, vây lấy Tư Lệnh vào giữa.
Tư Lệnh là đối thủ lớn nhất trong cuộc đời hắn cho đến thời điểm này. Lão vừa là một ông vua, vừa là một cao thủ xuất chúng. Tài hầu như chưa biết gì về tài năng của Mc Alister, chỉ biết rằng trận chiến ngày hôm nay hắn nhất định phải chiến thắng.
Trận chiến này không chỉ quyết định sự sống chết của Tài, mà còn định hình tương lai của cả Vùng đất Tự Do trong hàng thập niên tiếp theo.
Được sự đồng ý của Tư Lệnh, Gabriel đưa Lũ trẻ của Jackson vào ra mắt.
Lão chưa từng gặp Lũ trẻ của Jackson bao giờ. Lão chỉ biết trầm trồ trước phong thái của chúng.
Trong nhóm có một người khổng lồ, một người đàn ông đạo mạo bộ dạng như thầy giáo, một thanh niên mặc áo trắng cực kỳ đẹp trai và người còn lại vừa nhìn đã biết không phải dạng xoàng.
Cả bốn đều như rồng như phượng, đi cùng nhau tạo ra uy thế như đội quân nhà trời.
- Người thứ năm đâu? – Gabriel hỏi.
Jackson đáp:
- Hắn bệnh nên không thể đi được hôm nay.
Gabriel dẫn bốn người này vào trong tòa nhà trụ sở của Liên Minh.
Lực lượng bảo vệ tòa nhà lúc này đã được đặt dưới sự kiểm soát của Erich Von Daniken. Gã nhìn qua khách mời một lượt, nhớ kỹ từng gương mặt, rồi vẫy tay ra hiệu cho tất cả được phép tiến vào bên trong.
Từ đêm qua Emmanuel đã được Connor mời đến nhà chơi. Lão vốn định từ chối, nhưng lúc Connor đem khoe ảnh của các cô hầu gái thì máu trong người sôi lên, cơ thể trở nên rạo rực không sao chịu được.
Emmanuel rất khỏe, bây giờ có lẽ vẫn còn đang mải mê vật lộn với các cô nàng.
Lực lượng an ninh trung thành với Tư Lệnh đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
Gabriel đi đến cửa phòng thì nhận ra Tài cũng đang chờ sẵn ở đó.
Lão lập tức cảm thấy hoài nghi:
- Mày đứng ở đây làm gì?
Tài cười đáp:
- Tôi có việc muốn báo cáo Tư Lệnh. Nhưng ông vào trước đi.
Linh tính nói với Gabriel rằng có việc gì đó bất thường đang xảy ra, tim lão đập nhanh hơn thường lệ.
Lão đã làm Phó Tư Lệnh thứ nhất của Liên Minh trong một thời gian dài, sự cảnh giác đã trở thành một thứ bản năng. Lão chợt nhận ra rằng xung quanh mình vào thời điểm này không hề có một người thân quen nào. Nếu không phải kẻ thù thì cũng toàn là những người xa lạ.
Lão không thích Ethan, nhưng giá như có Ethan Kath đứng đây thì lão đã cảm thấy yên tâm hơn, bởi Ethan Kath nằm trong số ít người luôn hành xử theo việc công.
Trong đầu Gabriel vừa nghĩ đến việc thoái lui, thì lính gác đã đến, thông báo rằng Tư Lệnh đang chờ mọi người.
Gabriel than thầm trong bụng, không còn cách nào khác, đành dẫn Lũ trẻ của Jackson tiến vào căn phòng.
Lão đến trước bức vách, quỳ xuống nói:
- Bái kiến Tư Lệnh. Tôi dẫn những người đã tiếp nhận thành công ma túy Hãm Thần vào ra mắt ngài.
Sau câu nói ấy là một khoảng thời gian im lặng rất dài.
Gabriel cảm thấy kỳ lạ, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Tư Lệnh cười nhạt:
- Gabriel, ngươi khá lắm.
- Dạ?
Gabriel kinh nghiệm dày dặn, vừa nghe qua đã biết đây là câu châm biếm chứ không phải khen ngợi, mồ hôi bắt đầu túa ra.
- Xin Tư Lệnh nói rõ.
- Ngươi biết bốn người đằng sau ngươi là ai không?
- Jackson nhờ tôi dẫn đến. Tôi chưa từng gặp chúng bao giờ.
- Và ngươi đã đồng ý như một thằng ngu. Gabriel, ngươi làm ta rất thất vọng. Ngươi là Phó Tư Lệnh thứ nhất phụ trách an ninh khu vực trụ sở Liên Minh, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ ta, thế mà ngươi tự mình dẫn kẻ thù không đội trời chung của ta vào đây. Hercules, Midas, Adonis, Achilles, Tứ Đại Sát Thần các ngươi thật to gan, dám công khai bước vào nhà ta giữa thanh thiên bạch nhật.
Gabriel nghe vậy, sợ mất vía, vội vàng nhảy lên phía trước, quay người lại, hướng mặt về phía Tứ Đại Sát Thần.
Đập vào mắt lão là hình ảnh Trần Tuấn Tài đóng lại cánh cửa nặng nề, chốt nó từ bên trong.
Tư Lệnh thốt lên với vẻ kinh ngạc:
- Cả ngươi nữa sao? Trần Tuấn Tài? Ngươi.. Ồ, ta hiểu rồi, đây là một âm mưu phản loạn. Các người đã lập kế mưu sát ta. Emmanuel đâu rồi?
Tài tiến lên, trên tay cầm thanh Huyết Long:
- Lão đang bảo vệ chúng ta ở vòng ngoài.
- Emmanuel ư? Ta không tin. Emmanuel không bao giờ phản bội ta, ta nghĩ rằng các ngươi đã dụ được hắn đi đâu đó rồi thì đúng hơn.
Tư Lệnh đã cai trị Vùng đất Tự Do trong suốt mười lăm năm, bản lĩnh không phải tầm thường, vừa nghe đã hiểu ngay chân tướng vụ việc.
- Lão muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nghe đây, Mc Alister. Ngươi là một tên độc tài khát máu, kẻ đã gieo rắc cái chết lên khắp nơi trên Vùng đất Tự Do khiến cho nơi đây biến thành một nghĩa địa sống, kẻ đã lợi dụng sức mạnh quân sự tuyệt đối để thiết lập nên một nền chuyên chế bất công, tàn ác, kẻ đã tái hiện lại chế độ nô lệ từng bị nền văn minh loài người xóa bỏ, kẻ chỉ biết nghĩ đến lợi riêng mà chà đạp lên lợi ích của cộng đồng và nhân dân. Ngày hôm nay, ta tố cáo tội ác của ngươi và tuyên bố ngươi phải chết.
Tư Lệnh cười to. Lão đứng dậy, tiến đến bức vách, dùng hai tay ré nó làm đôi, dễ dàng như người ta xé một tờ giấy.
Tài nhíu mày:
- Ngươi rời khỏi ghế được?
- Ta có một bình dự trữ ma túy đeo bên hông, cho phép ta rời khỏi cái ghế ấy trong vài phút. Vài phút là đủ rồi.
Tài gật đầu, không nói gì thêm, ra hiệu cho Tứ Đại Sát Thần tản ra, vây lấy Tư Lệnh vào giữa.
Tư Lệnh là đối thủ lớn nhất trong cuộc đời hắn cho đến thời điểm này. Lão vừa là một ông vua, vừa là một cao thủ xuất chúng. Tài hầu như chưa biết gì về tài năng của Mc Alister, chỉ biết rằng trận chiến ngày hôm nay hắn nhất định phải chiến thắng.
Trận chiến này không chỉ quyết định sự sống chết của Tài, mà còn định hình tương lai của cả Vùng đất Tự Do trong hàng thập niên tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất