Chương 299
Jackson biết rằng mình nói đúng.
Mọi người đều cho rằng lão là kẻ máu lạnh, luôn nghĩ đến việc hy sinh xương máu quân mình để đạt được chiến thắng, nhưng ít nhất cách làm của lão cũng đảm bảo chiến thắng. Và chiến thắng, xét cho cùng, là điều quan trọng nhất.
Lữ Đoàn Đen đã bị dồn vào chân tường, chỉ cần thêm một cú đấm trúng đích nữa là chúng sẽ quỵ ngã vĩnh viễn.
Sự thiết quyết đoán của John, những tính toán tủn mủn của Kevin, sẽ cho phép Lữ Đoàn Đen trở lại từ vực thẳm, dẫn đến sự sụp đổ mang tính dây chuyền.
Ở Oregon, tình hình diễn biến theo đúng những gì Jackson lo ngại.
Lực lượng pháo binh nhận lệnh từ Bộ Tổng chỉ huy không được can thiệp.
Cuộc đấu tăng tiếp diễn, dần dần trở thành cuộc tàn sát một chiều.
Các kíp thủ bên phía đế quốc nhận thấy các sư đoàn pháo binh đối phương không nhằm vào bên mình khai hỏa, liền trở nên quyết đoán hơn. Họ tiến hành các cuộc tiến công thọc sâu vào thung lũng, chia tách đội hình xe tăng địch, tận dụng số lượng ngày càng áp đảo theo thời gian và sự cơ động của bộ binh theo kèm mà lần lượt phá hủy những chiếc xe tăng bên phía Tam Quân.
Những chiếc xe tăng sơn màu vàng nằm la liệt khắp thung lũng, hoặc bị bắn cháy, hoặc bị hỏng hóc đến mức không thể hoạt động được nữa.
Khi cuộc đấu tăng đã được định đoạt, những chiếc xe tăng của đế quốc chĩa nòng về phía các sư đoàn pháo binh đối phương và bắt đầu tiến hành cuộc tấn công đồng loạt từ bên sườn.
Đến lúc này vì sự sống của chính mình, các sư đoàn pháo binh Tam Quân bắt buộc phớt lờ mệnh lệnh cấp trên, bắn trả lại, tuy nhiên họ phải đối đấu với cuộc tấn công từ ba mặt, giống như cá nằm trong rọ. Đạn pháo nã vào trận địa quá nhiều, không thể kháng cự lại được. Nhiều khẩu pháo bị bắn cháy, kíp thủ hy sinh, xác người nằm la liệt trên mặt đất với các mảnh thi thể văng mỗi nơi một ít.
Các sư đoàn pháo binh gọi điện cấp báo về Bộ Tổng chỉ huy, đề nghị cứu viện.
Gương mặt của John lúc này đã trở nên xám xịt đến nỗi tưởng chừng như gã sắp sửa giết ai đến nơi.
Ngay cả Kevin cũng ý thức được rằng tình hình có thể đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Gã đề xuất:
- Chúng ta cần phái các lực lượng đang bao vây Oregon tiến vào và tiêu diệt những kẻ phản loạn.
John rít lên:
- Lẽ ra điều này phải làm từ đầu rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.
Jackson lại một lần nữa đi ngược số đông:
- Không được, lực lượng đang bao vây Oregon chủ yếu là bộ binh, không phù hợp để kháng cự lại các sư đoàn xe tăng với hỏa lực áp đảo của đối phương. Điều chúng ta cần làm là rút toàn bộ lực lượng về thành phố này, tạo thành hàng rào phòng thủ ngăn đà tiến của quân địch. Ở gần Oregon có một kho đạn dược và xăng dầu dã chiến lớn mà chúng ta đã xây dựng nhằm tạo bàn đạp để tấn công tiêu diệt Lữ Đoàn Đen. Việc di chuyển sẽ mất rất nhiều thời gian, nhiều khả năng không làm kịp, tốt nhất ta nên cho phá hủy kho đạn này, ngăn không cho nó rơi vào tay địch.
John tức giận nói:
- Ông điên rồi. Kho đạn đó chiếm một phần tư đạn được và một phần năm dự trữ xăng của cả Liên Minh, làm sao có thể dễ dàng phá hủy như vậy được. Bên cạnh Sư Đoàn bộ binh của Kevin còn có Đại Đoàn Quân Tiên Phong của tôi đang án ngữ cửa ngõ Oregon, việc gì phải lo?
- Chúng có gần ba nghìn chiếc xe tăng và hai triệu quân, trong khi chúng ta không còn tăng, không còn pháo và tổng lực lượng chưa đến một triệu rưỡi người. Chúng cũng thông thuộc địa bàn hơn ta. Làm sao chống lại nổi? Cách tốt nhất là thực hiện chiến tranh tiêu hao, rút quân về phòng thủ ở khu vực này, buộc chúng phải ùa lên tấn công. Lữ Đoàn Đen đang thiếu lương thực, thiếu đạn dược, thiếu xăng, càng đánh lâu chúng càng bất lợi trong khi ta càng chiếm ưu thế. Tôi tự tin khẳng định chỉ cần cầm cự thêm một ngày nữa thôi là kẻ địch tự động sụp đổ. Nếu các người chần chừ không phá hủy kho đạn ở Oregon, điều đó cũng chẳng khác gì hà hơi tiếp sức cho chúng có thêm nguồn lực để đánh nhau lâu dài với chúng ta.
John vẫn cứ khăng khăng:
- Jackson, ông chỉ biết bàn lùi thôi. Ông không xuất thân nhà binh, chưa từng trải qua quân ngũ, không hiểu được việc triệt thoái sẽ gây tác động tâm lý tai hại như thế nào đến toàn quân. Lực lượng đang án ngữ cửa ngõ Oregon là của chúng tôi, hãy xem chúng tôi tiêu diệt chúng ra sao.
Jackson đọc được tất cả các suy nghĩ thầm kín của John, nhưng không sao thuyết phục nổi người này.
John Green là kẻ đầy toan tính. Gã dự định rằng sau khi tiêu diệt thành công Lữ Đoàn Đen sẽ yêu cầu tiến hành cuộc bỏ phiếu bầu Tư Lệnh, khi ấy gã sẽ trở thành ứng cử viên số một không ai có thể tranh giành.
Sự uy hiếp của các Sát Thần như Tài cũng không còn là vấn đề lớn, bởi John đã xây dựng được một đội ngũ Sát Thần trung thành và đông đảo, đủ sức bảo vệ gã trước mọi âm mưu ám sát.
Chiến thắng đã ở rất gần. John Green không còn kiên nhẫn được nữa.
Giống như người chỉ cách ngưỡng cửa thiên đường một bước chân, tâm lý thông thường là ráng bước tiếp cho dù có phải liều mạng. Cần viện đến một nghị lực phi thường mới có thể chấp nhận ngừng bước, thậm chí lùi hẳn lại để tìm ra con đường mới dẫn đến chiến thắng
Mọi người đều cho rằng lão là kẻ máu lạnh, luôn nghĩ đến việc hy sinh xương máu quân mình để đạt được chiến thắng, nhưng ít nhất cách làm của lão cũng đảm bảo chiến thắng. Và chiến thắng, xét cho cùng, là điều quan trọng nhất.
Lữ Đoàn Đen đã bị dồn vào chân tường, chỉ cần thêm một cú đấm trúng đích nữa là chúng sẽ quỵ ngã vĩnh viễn.
Sự thiết quyết đoán của John, những tính toán tủn mủn của Kevin, sẽ cho phép Lữ Đoàn Đen trở lại từ vực thẳm, dẫn đến sự sụp đổ mang tính dây chuyền.
Ở Oregon, tình hình diễn biến theo đúng những gì Jackson lo ngại.
Lực lượng pháo binh nhận lệnh từ Bộ Tổng chỉ huy không được can thiệp.
Cuộc đấu tăng tiếp diễn, dần dần trở thành cuộc tàn sát một chiều.
Các kíp thủ bên phía đế quốc nhận thấy các sư đoàn pháo binh đối phương không nhằm vào bên mình khai hỏa, liền trở nên quyết đoán hơn. Họ tiến hành các cuộc tiến công thọc sâu vào thung lũng, chia tách đội hình xe tăng địch, tận dụng số lượng ngày càng áp đảo theo thời gian và sự cơ động của bộ binh theo kèm mà lần lượt phá hủy những chiếc xe tăng bên phía Tam Quân.
Những chiếc xe tăng sơn màu vàng nằm la liệt khắp thung lũng, hoặc bị bắn cháy, hoặc bị hỏng hóc đến mức không thể hoạt động được nữa.
Khi cuộc đấu tăng đã được định đoạt, những chiếc xe tăng của đế quốc chĩa nòng về phía các sư đoàn pháo binh đối phương và bắt đầu tiến hành cuộc tấn công đồng loạt từ bên sườn.
Đến lúc này vì sự sống của chính mình, các sư đoàn pháo binh Tam Quân bắt buộc phớt lờ mệnh lệnh cấp trên, bắn trả lại, tuy nhiên họ phải đối đấu với cuộc tấn công từ ba mặt, giống như cá nằm trong rọ. Đạn pháo nã vào trận địa quá nhiều, không thể kháng cự lại được. Nhiều khẩu pháo bị bắn cháy, kíp thủ hy sinh, xác người nằm la liệt trên mặt đất với các mảnh thi thể văng mỗi nơi một ít.
Các sư đoàn pháo binh gọi điện cấp báo về Bộ Tổng chỉ huy, đề nghị cứu viện.
Gương mặt của John lúc này đã trở nên xám xịt đến nỗi tưởng chừng như gã sắp sửa giết ai đến nơi.
Ngay cả Kevin cũng ý thức được rằng tình hình có thể đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Gã đề xuất:
- Chúng ta cần phái các lực lượng đang bao vây Oregon tiến vào và tiêu diệt những kẻ phản loạn.
John rít lên:
- Lẽ ra điều này phải làm từ đầu rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.
Jackson lại một lần nữa đi ngược số đông:
- Không được, lực lượng đang bao vây Oregon chủ yếu là bộ binh, không phù hợp để kháng cự lại các sư đoàn xe tăng với hỏa lực áp đảo của đối phương. Điều chúng ta cần làm là rút toàn bộ lực lượng về thành phố này, tạo thành hàng rào phòng thủ ngăn đà tiến của quân địch. Ở gần Oregon có một kho đạn dược và xăng dầu dã chiến lớn mà chúng ta đã xây dựng nhằm tạo bàn đạp để tấn công tiêu diệt Lữ Đoàn Đen. Việc di chuyển sẽ mất rất nhiều thời gian, nhiều khả năng không làm kịp, tốt nhất ta nên cho phá hủy kho đạn này, ngăn không cho nó rơi vào tay địch.
John tức giận nói:
- Ông điên rồi. Kho đạn đó chiếm một phần tư đạn được và một phần năm dự trữ xăng của cả Liên Minh, làm sao có thể dễ dàng phá hủy như vậy được. Bên cạnh Sư Đoàn bộ binh của Kevin còn có Đại Đoàn Quân Tiên Phong của tôi đang án ngữ cửa ngõ Oregon, việc gì phải lo?
- Chúng có gần ba nghìn chiếc xe tăng và hai triệu quân, trong khi chúng ta không còn tăng, không còn pháo và tổng lực lượng chưa đến một triệu rưỡi người. Chúng cũng thông thuộc địa bàn hơn ta. Làm sao chống lại nổi? Cách tốt nhất là thực hiện chiến tranh tiêu hao, rút quân về phòng thủ ở khu vực này, buộc chúng phải ùa lên tấn công. Lữ Đoàn Đen đang thiếu lương thực, thiếu đạn dược, thiếu xăng, càng đánh lâu chúng càng bất lợi trong khi ta càng chiếm ưu thế. Tôi tự tin khẳng định chỉ cần cầm cự thêm một ngày nữa thôi là kẻ địch tự động sụp đổ. Nếu các người chần chừ không phá hủy kho đạn ở Oregon, điều đó cũng chẳng khác gì hà hơi tiếp sức cho chúng có thêm nguồn lực để đánh nhau lâu dài với chúng ta.
John vẫn cứ khăng khăng:
- Jackson, ông chỉ biết bàn lùi thôi. Ông không xuất thân nhà binh, chưa từng trải qua quân ngũ, không hiểu được việc triệt thoái sẽ gây tác động tâm lý tai hại như thế nào đến toàn quân. Lực lượng đang án ngữ cửa ngõ Oregon là của chúng tôi, hãy xem chúng tôi tiêu diệt chúng ra sao.
Jackson đọc được tất cả các suy nghĩ thầm kín của John, nhưng không sao thuyết phục nổi người này.
John Green là kẻ đầy toan tính. Gã dự định rằng sau khi tiêu diệt thành công Lữ Đoàn Đen sẽ yêu cầu tiến hành cuộc bỏ phiếu bầu Tư Lệnh, khi ấy gã sẽ trở thành ứng cử viên số một không ai có thể tranh giành.
Sự uy hiếp của các Sát Thần như Tài cũng không còn là vấn đề lớn, bởi John đã xây dựng được một đội ngũ Sát Thần trung thành và đông đảo, đủ sức bảo vệ gã trước mọi âm mưu ám sát.
Chiến thắng đã ở rất gần. John Green không còn kiên nhẫn được nữa.
Giống như người chỉ cách ngưỡng cửa thiên đường một bước chân, tâm lý thông thường là ráng bước tiếp cho dù có phải liều mạng. Cần viện đến một nghị lực phi thường mới có thể chấp nhận ngừng bước, thậm chí lùi hẳn lại để tìm ra con đường mới dẫn đến chiến thắng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất