Vùng Đất Tự Do

Chương 37

Trước Sau
Người phản ứng mạnh nhất với sự có mặt của Emily Hà không phải là Tài mà là Daniel.

Nhưng khác với Tài, Daniel phản ứng bằng cách im lặng. Cơ thể nó như hóa thành đá hoặc một bức tượng thạch cao, cả ngày ngồi yên một chỗ, chỉ có đôi mắt dõi theo Emily Hà.

Bị một người bất kỳ nhìn chằm chằm đã sởn gai ốc, huống chi người đó lại là Daniel. Nhưng dường như ánh mắt rùng rợn của Daniel không làm phiền Emily Hà mảy may. Cô vẫn chú tâm vào công việc dọn dẹp nhà cửa của mình. Mỗi khi cần Daniel nhường chỗ, cô lại lên tiếng và khi ấy nó sẽ dời đến một góc khác để tiếp tục quan sát cô trong im lặng.

Tài cảm thấy sợ thay cho cô, nhưng đồng thời cũng khâm phục lòng dũng cảm của cô. Cô giống như một biển hồ tĩnh lặng, cho dù dòng đời có đổ cả tấn đá xuống hồ cũng không thể gây nên bão tố.

Thấy cô làm việc cả ngày không nghỉ, Tài liền khuyên:

- Không cần vất vả thế đâu.

Emily Hà hơi ngẩng đầu lên:

- Anh khó chịu à?

- Không, ý tôi là cô sẽ mệt.

- Tôi quen làm thế này rồi.

- Hẳn Dominic đã ép cô phải làm việc cho hắn.

- Tôi hiếm khi gặp Dominic. Có những kẻ đại diện cho ông ta cai quản lũ trẻ. Chúng tôi phải lau dọn nhà cửa, nấu nướng và giặt giũ liên tục. Thường chỉ được ngủ sau mười hai giờ đêm. Tôi được ưu ái hơn có lẽ vì tôi đẹp.

Emily Hà nói câu ấy như đang nói về một người hoàn toàn không liên quan gì đến mình.



- Dominic ra lệnh cho tôi không được làm nhiều vì càng làm nhiều thì da tay càng nhanh hỏng và khi bán sẽ mất giá. Hắn lên hẳn một danh sách các việc tôi được làm, đó là dậy muộn, ngủ sớm, ăn ngon, mặc đẹp và tập thể dục hàng ngày để giữ dáng, nhưng tôi cảm thấy thật xấu hổ khi cứ phải ngồi chơi một chỗ và để các bạn mình làm việc như nô lệ, thế nên tôi cũng lén làm cùng với họ mỗi khi đám tay chân của Dominic lơ là.

Tài ngẩn người ra khi nghe Emily Hà thuật lại chuyện đời mình:

- Thật là một tình cảnh oái oăm. Trùm buôn người bắt nạn nhân buôn người phải sống như công chúa nhưng cô ta không đồng ý. Tôi đang sống trong thế giới nào vậy?

- Hắn làm thế không phải vì điều gì tốt đẹp mà chỉ muốn tối đa hóa lợi nhuận. Thế nên tôi chẳng cảm thấy biết ơn chút nào.

- Dominic đã giết cha cô.

Emily vẫn không tỏ vẻ ngạc nhiên. Tài bắt đầu tự hỏi liệu trên đời này có bất kỳ điều gì có thể khiến cô gái này ngạc nhiên hay không.

- Tôi cũng đoán ra được. Nhưng tôi thì làm được gì?

- Tôi có thể giết hắn để trả thù cho bố cô.

- Vậy thì tôi cảm ơn anh.

Tài nhận ra rằng mình vừa ký vào bản hợp đồng giết người đầu tiên trong cuộc đời, không phải để nhận tiền mà chỉ để làm vui lòng người đẹp.

Sự hiện diện của Emily Hà đã làm cuộc sống của hắn trở nên xáo trộn. Tâm lý của hắn không thật ổn định. Giờ này lẽ ra hắn đã phải lên kế hoạch giết chết các thành viên còn lại của băng Con Chó nhưng hắn vẫn cứ ngồi đây và lo lắng cho cuộc sống của một cô gái vừa quen.

Emily Hà nói bằng giọng nhỏ nhẹ:

- Dominic tuy xấu xa nhưng công việc của hắn là cần thiết.

- Cô nói gì tôi chưa hiểu.



- Công việc buôn người của hắn ta.

Tài cảm thấy khó hiểu.

- Buôn người? Tại sao cô lại nghĩ thế? Đó là một hành vi bỉ ổi.

- Có lẽ trước thảm họa nó đã từng là một hành vi bỉ ổi nhưng nếu không có những tổ chức buôn người như của Dominic thì rất nhiều đứa trẻ đã chết. Chỉ có những tổ chức như vậy mới đủ sức mạnh để bảo vệ lũ trẻ trong một xã hội mà việc giết chóc được hợp thức hóa. Nhờ có các tổ chức buôn người mà nhiều đứa trẻ có điều kiện lớn lên thay vì chết đói ngoài đường phố. Tất nhiên sau đó chúng tôi sẽ bị đem bán, nhưng ít nhất thì chúng tôi cũng chỉ bị đem bán khi đã tương đối trưởng thành. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ anh nên tham gia mạng lưới buôn người.

Tài hơi nhỏm người lên. Mọi thứ cô gái này nói đều hết sức khác thường.

- Cô khuyên tôi đi buôn người?

- Đó là một mảng kinh doanh siêu lợi nhuận và nếu anh làm tốt thì anh vừa kiếm được tiền vừa lo được cho bọn trẻ con mồ côi. Chúng xứng đáng với một trùm buôn người tốt hơn Dominic.

- Nhưng đó là buôn người. – Tài lặp lại câu nói.

- Có phải anh vẫn đang giết người hàng ngày không?

- Giết người là chuyện khác.

Emily Hà mỉm cười. Đó là nụ cười đầu tiên của cô kể từ khi hai người gặp nhau.

- Anh còn không nhận ra câu nói ấy buồn cười như thế nào. Thế giới cũ mà chúng ta từng biết đã đổ vỡ. Một thế giới mới đã thay thế nó và chúng ta phải thích ứng với thế giới ấy. Những thứ mà chúng ta vẫn khinh miệt bây giờ đã trở thành thông lệ. Tôi cảm thấy anh có khả năng buôn người và nên buôn người. Điều đó sẽ mang lại lợi ích lớn cho cộng đồng.

Tất cả những lời nói của Emily Hà nghe qua đều cực kỳ vô lý, nhưng sau một lúc ngẫm nghĩ, Tài bắt đầu nhận ra rằng hắn chỉ cảm thấy vô lý bởi chúng đả kích mạnh vào thế giới quan xưa cũ của hắn. Emily Hà không phải là người xấu, cô cũng không phải là kẻ tham tiền, tất cả những gì cô làm là nhìn thẳng vào thực tại với con mắt dũng cảm và trung thực hơn bất kỳ người nào mà hắn biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau